Ánh nến được thắp sáng, Đàm Viên Sơ khoác áo ngoài đứng dậy, khi nhìn thấy nữ tử, suýt chút nữa hắn đứng không vững.

Hứa Thuận Phúc bị dọa đến mặt mày trắng bệch.

Nữ tử mặt trắng bệch nằm trên giường, phía dưới thân, một mảng máu tươi đỏ thẫm thấm ướt áo trong của nàng, nàng đau đến mức hàm răng run lên, thân thể vô thức cuộn tròn lại, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Cảnh tượng này khiến Đàm Viên Sơ đau nhói mắt.

Hắn không khỏi nhớ tới lúc ở hành cung, nữ tử đã khóc lóc nói với hắn: người vừa đi, bọn họ sẽ không tha cho tần thiếp nữa.

Nàng không hề nói dối.

Hắn còn đang ở cùng nàng, nàng đã thành ra thế này.

Nếu hắn không ở đây thì sao? Trong cung này rốt cuộc có bao nhiêu người muốn mạng nàng?!

Đàm Viên Sơ nắm lấy tay nữ tử, đáy mắt hắn hiện lên vẻ lạnh lẽo không nói nên lời, khí thế bức người khiến cung nhân trong điện không dám thở mạnh, im lặng như tờ.

Thu Viện vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh này, nàng ấy sững sờ tại chỗ, há hốc miệng thở dốc nhưng lại không phát ra được tiếng nào.

Tại sao lại như vậy?

Nương nương luôn cẩn thận, tất cả đồ vật trong điện đều được Lâm thái y kiểm tra, không có bất kỳ vấn đề gì, nương nương cũng đã ở trong điện gần một tháng, chưa từng xảy ra sai sót nào.

Rốt cuộc là sai ở đâu?

Thu Viện thiếu chút nữa ngã quỵ trước giường, lý trí còn sót lại không ngừng nhắc nhở nàng ấy phải bình tĩnh, nương nương đang bất tỉnh, nếu nàng ấy cũng hoảng loạn thì nhân tâm trong Chử Án cung sẽ tan rã.

Thu Viện nhìn thoáng qua Hoàng Thượng, thân mình loạng choạng ngã quỵ xuống trước giường, không dám tin mà khóc lóc gọi nàng:

"Nương nương!"

Đàm Viên Sơ bỗng nhiên bừng tỉnh, giận dữ quát Hứa Thuận Phúc: "Thái y đâu!"

Lộ Nguyên khi nghe thấy động tĩnh trong điện, lập tức chạy một mạch đi tìm thái y, lôi kéo Lâm thái y chạy tới.

Lâm thái y bị mùi máu tươi trong điện làm cho sợ hãi, không dám chậm trễ chút nào, vội vàng tiến lên bắt mạch cho tu dung nương nương.

Chỉ trong giây lát ông ấy buông lỏng tay, sắc mặt ngưng trọng mở hộp thuốc lấy ra cây kim bạc. 

Vừa nhìn thấy kim bạc, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Đàm Viên Sơ nắm chặt tay, nữ tử trên giường đau đến run rẩy, hắn muốn ôm nàng an ủi, nhưng lại không thể nào vươn tay.

...... hắn sợ chạm vào sẽ làm nàng đau.

Lâm thái y nhíu mày nói: "Thỉnh Hoàng Thượng giữ chặt nương nương, thần muốn châm cứu cho nương nương."

Vân Tự đau đến run rẩy cả người, trong tình huống này Lâm thái y căn bản không thể xuống tay.

Đàm Viên Sơ tự mình ôm lấy Vân Tự, ánh mắt dừng trên khuôn mặt tái nhợt của nàng, hắn nhắm mắt lại, thanh âm khàn khàn khẽ nói:

"Vân Tự, đừng cử động."

Hắn hôn lên trán nàng, không để ý đến mồ hôi lạnh trên đó, thanh âm mang theo áp lực cùng cảm xúc trấn an nàng:

"A Tự ngoan, ta ở đây."

Khi hai người thân mật lén lút không có ai, hắn thường hay dỗ nàng "ngoan".

Lúc đó cảm thấy vui vẻ, giờ chỉ còn lại cảm xúc khó tả, khiến giọng nói hắn khàn đặc đến đau lòng.

Thu Viện giữ chặt chân nương nương, ngoại trừ Hoàng Thượng và Tùng Phúc, hiện tại nàng ấy nghi ngờ tất cả mọi người, không dám để bất kỳ ai đến gần nương nương.

Nàng vô cùng đau đớn nằm trong lòng hắn, mơ mơ màng màng khóc nức nở, Đàm Viên Sơ liên tục cúi đầu hôn nàng, muốn an ủi nàng.

Lâm thái y kê đơn thuốc, sai cung nhân nhanh chóng đi lấy thuốc.

Không ai dám chậm trễ, toàn bộ cung nhân của Chử Án cung và ngự tiền đều bận rộn, động tĩnh lớn như vậy, chúng phi tần khác không thể không biết, vừa mới hồi cung nằm xuống, liền vội vàng đứng dậy chạy đến Chử Án cung.

Vừa đến Chử Án cung, nhìn thấy cảnh tượng này mọi người không nhịn được kêu lên kinh ngạc, tiếng ồn ào vang lên, nữ tử trong lòng dường như run rẩy, ánh mắt Đàm Viên Sơ chợt lạnh lẽo, thanh âm lạnh như băng:

"Tất cả cút hết cho trẫm!"

Người đẩy cửa chính là Hoàng Hậu.

Nhưng người đang lo lắng cho giai nhân trong lòng không ngẩng đầu lên nhìn, hắn cũng không quan tâm người đến là ai, tâm trí hắn đều đặt trên người trong lòng.

Tay Hoàng Hậu đang đặt trên cửa khựng lại, nàng ấy nhẹ nhàng rũ mắt xuống, không đợi Đàm Viên Sơ nói thêm liền dẫn chúng phi tần lui ra ngoài.

Tất cả chúng phi tần đều không khỏi xấu hổ.

Trong đầu lại không tự chủ được mà nhớ đến cảnh tượng vừa nhìn thấy: nam tử ôm nữ tử không màng đến sự hỗn độn trên người nàng, hắn nắm lấy tay nàng nhẹ nhàng giữ chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, hắn cúi đầu nhìn nữ tử, nhất cử nhất động đều lộ ra sự thương tiếc cùng dịu dàng.

Hắn luôn thờ ơ, khiến người ta không phân biệt được cảm xúc. Nhưng vừa rồi, chỉ cần liếc mắt một cái, các nàng cũng có thể nhận ra sự bất an của hắn.

Không ít người ngẩn ngơ, cũng không ít người cắn chặt môi, tận mắt nhìn thấy người mà mình mong nhớ lại toàn tâm toàn ý với người khác, trong lòng các nàng rất khó chịu, cũng rất khó giả vờ như không có việc gì.

Tô tiệp dư sau khi ra ngoài liền cúi đầu, trong tay áo lặng lẽ siết chặt nắm tay.

Vân Tự sẽ xảy ra chuyện sao? Nàng ta không biết.

Tô tiệp dư lặng lẽ liếc nhìn vào trong điện, trước kia nàng ta chỉ mơ hồ biết Đức phi không hề ôn hòa như vẻ bề ngoài, cho đến hôm nay tận mắt nhìn thấy thủ đoạn của Đức phi, nàng ta mới hiểu, vì sao Kỳ quý tần và Vân Tự, thậm chí là Hoàng Hậu nương nương đều cảnh giác với Đức phi như vậy.

Đức phi quá biết nắm bắt cơ hội, cũng quá biết tính toán nhân tâm, chỉ bằng cái chết của mình đã bày ra một cái bẫy cho Vân Tự. 

Tô tiệp dư nhớ đến điều gì m, đáy mắt nàng ta tối sầm lại.

Hồi lâu, nàng ta ngẩng đầu nhìn Hoàng Hậu nương nương, giọng nói khó hiểu:

"Hoàng Thượng vừa rồi không nhìn thấy nương nương sao?"

Nàng ta đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng bên ngoài điện, mọi người không khỏi nhìn về phía nàng ta và Hoàng Hậu nương nương.

Cho dù Đàm Viên Sơ không nhìn thấy Hoàng Hậu, cũng nên biết khi xảy ra chuyện này thì Hoàng Hậu chắc chắn sẽ đến.

Nhưng dù vậy, Đàm Viên Sơ vẫn lớn tiếng quát.

Thần sắc Hoàng Hậu không đổi ngẩng đầu liếc nhìn Tô tiệp dư, nàng ấy cảm thấy mình đối với Tô tiệp dư cũng coi như tận tình tận nghĩa, cho dù nàng ấy lợi dụng Tô tiệp dư, nhưng cũng đã cho Tô tiệp dư lựa chọn.

Nàng ấy đã nói rõ ràng những điều bất lợi, là Tô tiệp dư tự mình chọn con đường này.

Sau đó nàng ấy cũng dựa theo lời hứa luôn che chở cho Tô tiệp dư, Trung Tỉnh điện và các cung khác đều kính trọng Tô tiệp dư hơn, ngay cả khi đối mặt với sự khiêu khích của nàng ta, Vân Tự cũng coi như nhẫn nhịn, Tô tiệp dư cho rằng đây là vì sao?

Cố tình nàng ta lại ngu ngốc quá mức.

Châm ngòi ly gián rõ ràng như vậy, rốt cuộc Tô tiệp dư hận Vân Tự đến mức nào, mới khắp nơi gây thù chuốc oán cho Vân Tự?

Thanh âm Hoàng Hậu nhàn nhạt bình thản:

"Tình hình của Hi tu dung rõ ràng là không tốt, Hoàng Thượng lo lắng cho Hi tu dung không chú ý đến người khác cũng là bình thường, đừng nói là Hoàng Thượng, ngay cả bổn cung cũng lo lắng cho Hi tu dung."

Thấy Hoàng Hậu không hề dao động, trong lòng Tô tiệp dư càng thêm lạnh lẽo, rốt cuộc Vân Tự đã cho Hoàng Hậu cái gì, mà khiến Hoàng Hậu che chở cho Vân Tự như vậy?!

Sự đối đãi khác biệt này, chẳng lẽ chỉ vì Vân Tự được sủng ái hơn nàng ta sao?!

Tô tiệp dư siết chặt khăn tay.

Trong giây lát, nàng ta nhớ đến việc mình cấu kết với Đức phi, bèn cười lạnh trong lòng, cứ che chở đi, nàng ta muốn xem Vân Tự còn có thể đắc ý được bao lâu.

Không khí bên ngoài điện ngưng trọng, tình hình trong điện cũng không kém cạnh.

Thu Viện giữ chặt chân nương nương nước mắt rơi như mưa, thỉnh thoảng lại nghẹn ngào, trong đầu nàng ấy không ngừng suy nghĩ, trăm mối vẫn không rõ rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Chử Án cung không có vấn đề, Hoàng Thượng cũng không có khả năng hãm hại nương nương, vậy chuyện gì đã xảy ra với nương nương?

Nàng ấy dường như ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, từ khi nương nương mang thai, hương trong điện chỉ có bạc hà do Lâm thái y kê, chưa từng có loại mùi hoa này, nhưng lại có chút quen thuộc.

Thu Viện đột nhiên nhớ ra điều gì, sắc mặt nàng ấy biến đổi!

Hoa thược dược!

Nàng ấy và nương nương đã ngửi thấy mùi hoa thược dược khi ở Dực Hòa cung.

Lúc chúng phi tần ùa vào chính điện, nương nương sợ bị chen lấn nên hai người đã ra hành lang để tìm nơi yên tĩnh, các nàng đã đứng đó rất lâu.

Hoa thược dược trong Dực Hòa cung có vấn đề!

Nhận ra điều này, Thu Viện hối hận không thôi, đều tại mình, nếu bản thân cẩn thận hơn một chút....

Thu Viện lặng lẽ nhắm mắt. Đức phi luôn cẩn thận, nếu ả ra tay, sẽ chỉ đơn giản như vậy sao?

Thu Viện cảm thấy không phải.

Đức phi chắc chắn còn có hậu chiêu.

Rốt cuộc là gì?

Thuốc được sắc xong, vội vàng đưa tới, Đàm Viên Sơ nhận lấy tự mình đút cho nữ tử, Lâm thái y giải thích:

"Đây là thuốc an thai."

Lời ông ấy vừa dứt, mọi người trong điện đều hiểu ra, chỉ có người mang thai mới cần uống thuốc an thai.

Nếu nương nương thật sự sảy thai, Lâm thái y hẳn phải kê thuốc điều dưỡng thân thể mới đúng.

Cả người vốn đang căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng, gió lạnh thổi qua mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo, đến lúc này họ mới nhận ra mình đã bị biến cố này dọa đến toát mồ hôi lạnh.

Đàm Viên Sơ cũng nghe ra, ngón tay hắn gần như không thể nhận ra mà run lên, không nghe thấy câu trả lời chắc chắn, Đàm Viên Sơ không dám lơ là, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn Lâm thái y.

Lâm thái y lau mồ hôi lạnh trên trán, thở phào nhẹ nhõm:

"Hồi Hoàng Thượng, may mắn cứu chữa kịp thời, long thai trong bụng nương nương đã giữ được."

Trong thuốc an thai có tác dụng an thần, nữ tử dựa vào lòng hắn ngủ thiếp đi, chỉ là lông mày vẫn nhíu chặt, dường như trong mơ vẫn còn đau.

Lưng Đàm Viên Sơ ướt đẫm, hắn như không nhận ra, chỉ ngước mắt nhìn Lâm thái y:

"Là nguyên nhân gì?"

Lâm thái y không dám chậm trễ: "Nương nương đã tiếp xúc với vật âm hàn."

Đáy mắt Đàm Viên Sơ lạnh lẽo, hắn nhìn về phía Thu Viện và những người khác: "Vật âm hàn?"

Cơn giận trong lòng Đàm Viên Sơ không thể kìm nén, sắc mặt đầy hàn ý, các nàng chăm sóc chủ tử kiểu gì vậy?!

Thu Viện lập tức quỳ xuống:

"Hoàng Thượng, nô tỳ chăm sóc nương nương không chu toàn, tội đáng chết vạn lần, nhưng trước khi bị phạt, nô tỳ cả gan xin Hoàng thượng cho Lâm thái y kiểm tra đồ vật trên người nương nương hôm nay, và... xin Hoàng Thượng hạ chỉ, cho cấm quân và Thái Y viện điều tra Dực Hòa cung!"

Cả điện bỗng chốc im lặng, Thu Viện nhắm mắt lại giống như không muốn sống nữa, dập đầu thật mạnh xuống đất.

Trong nháy mắt, bên trong điện chỉ còn lại tiếng vang trầm đục.

Tùng Phúc thấy vậy lập tức dẫn cung nhân Chử Án cung quỳ xuống: "Cầu xin Hoàng Thượng điều tra rõ chân tướng, đòi lại công đạo cho nương nương!"

Đàm Viên Sơ nhìn Thu Viện không chớp mắt, hắn tự nhiên hiểu được hàm ý trong lời nói của Thu Viện: tình trạng của Vân Tự có liên quan đến Đức phi.

Đức phi bôi nhọ hoàng thất nhưng hắn chỉ để Đức phi bệnh chết, chứ không phế bỏ vị phân của ả, liên lụy đến cửu tộc.

Là vì hắn muốn giữ lại chút thể diện cho đại hoàng tử.

Thu Viện đều biết rõ những điều này, cho nên nàng ấy mới nói mình cả gan.

Nếu hôm nay điều tra ra Vân Tự thật sự bị Đức phi hãm hại, hắn còn có thể để Đức phi được an táng một cách danh chính ngôn thuận sao?

Đức phi bị phế mang theo tội danh mà chết, đại hoàng tử chắc chắn sẽ hổ thẹn, coi như bị hủy hoại một nửa.

Nếu thật sự là Đức phi làm, ả dám làm như vậy là vì dựa vào việc hắn sẽ không động đến đại hoàng tử.

Ánh mắt Đàm Viên Sơ dừng trên mặt Vân Tự, mặt nàng rất trắng, môi cũng rất trắng, yếu ớt như tờ giấy mỏng manh, trong đầu Đàm Viên Sơ như vẫn còn hiện lên hình ảnh nàng đau đớn đến run rẩy, lúc mơ màng nàng vẫn thấp giọng gọi "Hoàng Thượng".

Đàm Viên Sơ nắm chặt tay nàng, thanh âm trầm thấp ra lệnh:

"Truyền lệnh của trẫm, cho cấm quân và Thái Y Viện điều tra Dực Hòa cung, không được có sai sót!"

Đại hoàng tử là nhi tử đầu lòng của hắn. Hắn rất coi trọng.

Nhưng thai nhi trong bụng nàng cũng là hài tử mà hắn mong nhớ, là hài tử mà khi biết được sự tồn tại của nó, hắn vui mừng đến mức cả đêm không ngủ được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện