Vân Tự biết được mọi chuyện xảy ra trong đêm nàng hôn mê từ miệng Thu Viện.

Nàng có bóng ma tâm lý với thứ gọi là huân hương, lư hương trong điện bị dẹp bỏ hoàn toàn, tất cả túi thơm cũng bị cất vào kho.

Đầu đông lạnh lẽo, gió rét không ngừng gào thét. Trong Chử Án cung được đốt địa long khắp nơi đều ấm áp, khiến người ta ở trong hoàn cảnh này không khỏi cảm thấy uể oải.

Thanh âm Thu viện vừa dứt, đôi mày đẹp của Vân Tự liền nhíu lại.

Nhìn thấy chủ tử như vậy, Thu Viện bèn dừng lại, chần chừ hỏi: "Nương nương, có phải nô tỳ đã làm gì sơ suất không?"

Trong điện ngoài Thu Viện và Vân Tự, chỉ còn Tùng Phúc. Nghe vậy, Tùng Phúc cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía nương nương.

Vân Tự lắc đầu, không tiếc lời khen ngợi: "Ngươi làm rất tốt."

Lợi dụng cơ hội hiếm có để kéo Đức phi và đại hoàng tử xuống, đôi khi chân tướng không còn quan trọng nữa.

Chỉ là, Vân Tự vẫn nhíu mày chưa giãn ra.

Thu Viện và Tùng Phúc liếc nhìn nhau, lặng lẽ chờ nàng nói tiếp.

Trước khi nói chuyện, Vân Tự ra hiệu cho Tùng Phúc. Hắn lập tức đi đến cửa sổ nhìn chiếc đèn lồng treo cao bên ngoài Chử Án cung. Đèn lồng vẫn treo ở đó, góc độ rất tốt, không có một tia bóng râm nào chiếu vào cửa sổ.

Tùng Phúc trở lại, gật đầu với Vân Tự.

Vân Tự mới thấp giọng nói: "Đức phi luôn làm việc kín kẽ, lần này sao lại để lộ nhiều sơ hở như vậy?"

Theo lý thuyết, Đức phi đã bị giáng xuống làm thứ dân, nàng hẳn là nên yên tâm, không cần phải quan tâm đến một kẻ đã chết mới đúng, nhưng Vân Tự lại cảm thấy có chút bất an.

Vân Tự nhíu mày: " Dực Hòa cung khắp nơi đều là hoa hồng nhắm thẳng vào ta mà đến, nhưng làm sao ả có thể chắc chắn ta nhất định sẽ đến Dực Hòa cung?"

Nàng đang mang thai, Đức phi cũng không phải Hoàng Hậu, hơn nữa nguyên nhân cái chết lại khó nói, nếu nàng lấy cớ bị bệnh nhẹ, đêm đó không cần phải đến Dực Hòa cung tiễn đưa Đức phi đoạn đường cuối cùng, Đàm Viên Sơ cũng sẽ không vì vậy mà trách cứ nàng.

Kế hoạch của Đức phi ngay từ đầu đã có khả năng bị bại lộ, phảng phất như chỉ là đánh cược một lần, căn bản không quan tâm kết quả có thành công hay không.

Đây không phải là cách làm việc thường thấy của Đức phi.

Quá mức khác thường.

Hơn nữa, Vân Tự luôn cảm thấy có gì đó không đúng, một cảm giác khó diễn tả.

Đức phi ngay cả khi chết cũng không để nàng yên ổn, có thể thấy được sự để tâm, hoặc nói đúng hơn là sự kiêng kỵ của Đức phi đối với long thai trong bụng nàng.

Nếu đã kiêng kỵ, ắt hẳn Đức phi sẽ đoán được kết quả nếu sự việc bại lộ. Một khi ả bị mang tội danh, chắc chắn sẽ liên lụy đến đại hoàng tử, vậy tại sao Đức phi lại làm như vậy? Thật kỳ lạ.

Nghe vậy, Thu Viện cũng không khỏi nhíu mày: "Lúc ấy nô tỳ cũng luôn cảm thấy Đức phi sẽ có hậu chiêu, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một cái chết không rõ ràng. Một cung nữ chết đi không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào đến tình thế, nô tỳ cũng khó hiểu dụng ý của Đức phi, nhưng cơ hội hiếm có, nô tỳ chỉ có thể nắm bắt thời cơ thỉnh cầu Hoàng Thượng giáng tội cho Đức phi."

Hoa hồng xuất hiện ở Dực Hòa cung, Đức phi chắc chắn không thoát khỏi liên quan.

Trong điện yên tĩnh một lát, ba người chủ tớ nhìn nhau. Tùng Phúc cũng hiểu ý của hai người, hắn cụp mắt xuống, thấp giọng nói:

"Đức phi hẳn là có hậu chiêu, nhưng sự chuẩn bị này dường như lại không muốn để nương nương phát hiện."

Chủ tớ Chử Án cung đang bàn luận chuyện này, cũng có người vì chuyện này mà tức giận đến tận xương tủy.

Vọng Thu ở Hoàng Tử Sở không ngừng đi qua đi lại, nàng ta hận không thể lột da rút xương Tô tiệp dư, sắc mặt tức giận đến tái xanh.

Hoa hồng trên túi thơm là do người của nương nương làm, kể cả chậu máu mà cung nữ Tố Hồng bưng đến cũng có thuốc kích thích sinh non, mọi thứ đều được xử lý kín đáo.

Nhưng hoa thược dược ở Dực Hòa cung và hoa hồng khắp nơi là không nên có!

Cung nữ Tố Hồng là chết do thắt cổ tự vẫn.

Người của Dực Hòa cung không phải không nhận ra điểm này, nhưng đã chết thì cũng phải chết cho có giá trị.

Trên đời này hiếm có ai là cô độc.

Tuy nương nương đã đi nhưng Tống thị vẫn còn đó, bọn họ tự nhiên vui lòng thay cháu ngoại đại hoàng tử giải quyết chút phiền toái.

Nương nương đã nói, Hi tu dung là người cẩn thận, cho dù bọn họ có làm nhiều hơn nữa cũng khó có thể khiến Hi tu dung thật sự sinh non.

Dù sao thì kích thích nhiều đến đâu cũng không phải trực tiếp rót cho Hi tu dung một chén hoa hồng.

Mục đích của bọn họ là khiến Hi tu dung cho rằng đây là sự phản công trước khi chết của nương nương, nhưng lại không thể thành công, từ đó lơ là cảnh giác quên mất người này.

Có lẽ Tô tiệp dư chính vì điểm này mới cảm thấy không cam lòng, nên mới giở trò ở Dực Hòa cung. Vì cho dù có điều tra ra, người mang tội danh cũng là nương nương, Tô tiệp dư có thể phủi tay vô can!

Vọng Thu thầm mắng Tô tiệp dư ngu xuẩn.

Thủ đoạn thô thiển liều lĩnh như vậy hoàn toàn không giống với cách làm của nương nương, Hi tu dung không nghi ngờ mới là lạ!

Chẳng trách lại đánh một ván bài tốt đến mức thối nát, một kẻ ngu ngốc như vậy có thể ngồi lên vị trí tiệp dư, trước khi tiến cung chắc là đã cầu xin khắp chư Phật trên trời!

Vọng Thu hít sâu một hơi để bình phục cảm xúc, nàng ta gọi một cung nhân đến, hạ thấp giọng căn dặn vài câu.

Chờ cung nhân rời đi, Vọng Thu vẫn cảm thấy tức giận đến mức bồn chồn, hận Tô tiệp dư đến nghiến răng.

Sự việc đã đến nước này không còn đường lui nữa rồi, nàng ta chỉ có thể hy vọng Tô tiệp dư nhanh chóng làm theo lời nương nương, đừng có làm loạn nữa!

*****

Thanh Ngọc uyển.

Sắc mặt Tô tiệp dư cũng không tốt, sau khi sự việc ở Dực Hòa cung xảy ra, nàng ta thấy Tố Hồng bị xử lý sạch sẽ, ngược lại chỉ lộ ra chuyện hoa thược dược, đương nhiên biết mình đã gặp xui xẻo.

Nàng ta nắm chặt khăn tay, không giấu được vẻ lo lắng trên gương mặt.

Bạch Thược thầm thở dài, thấp giọng hỏi: "Chủ tử, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Tuy rằng có danh sách người do Đức phi đưa tới, nhưng những người này có nghe lời chủ tử hay không lại là chuyện khác.

Dù sao Đức phi đã ngã ngựa, nhưng đại hoàng tử vẫn còn đó.

Tô tiệp dư cũng nghe ra sự lo lắng của nàng ta, không khỏi bực bội nói:

"Trách ai được? Cơ hội tốt như vậy, nếu không phải ả quá cẩn thận, cũng sẽ không ra nông nỗi này!"

Đã làm thì nên làm cho đến cùng, nên tàn nhẫn hơn một chút, khiến Vân Tự trực tiếp sinh non mới đúng.

Bạch Thược không khỏi nghẹn lời, nàng ta luôn biết chủ tử là người không nghe lời khuyên. Khi còn ở nhà, chủ tử được lão phu nhân yêu chiều, tính tình ương bướng, bề ngoài tuy lạnh lùng nhưng thực chất rất kiêu ngạo.

Một lúc lâu sau, Tô tiệp dư mới chậm rãi nói:

"Dù sao ả cũng còn hậu chiêu, cùng lắm thì sau này ta cứ làm theo kế hoạch của ả là được."

Bạch Thược thầm thở dài, thực ra nàng ta càng hy vọng chủ tử dừng tay, nhưng nàng ta biết chủ tử sẽ không nghe.

Đúng lúc này, hai người nhận được lời nhắn do người của Vọng Thu gửi đến, Tô tiệp dư khẽ nhíu mày, chỉ lạnh lùng nói một câu:

"Quay lại nói với nàng ta, ta biết nên làm như thế nào."

Vọng Thu nhận được hồi âm, tức giận đến mức không ngừng cười lạnh, nếu Tô tiệp dư thật sự biết thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Tô tiệp dư không biết suy nghĩ của Vọng Thu, nàng ta không cảm thấy có gì không đúng.

Chỉ là ảo não vì không thể thành công ngay lập tức mà thôi.

Còn về Đức phi?

Bọn họ chỉ là hợp tác, Đức phi cùng đại hoàn tử có gặp xui xẻo hay không, thì liên quan gì đến nàng ta?

Chăm sóc đại hoàng tử? Chẳng qua chỉ là cái cớ để mưu đồ nhân mạch trong tay Đức phi thôi, bản thân nàng ta còn chưa có con, sao có thể thay người khác chăm sóc con cái.

Trái lại, nàng ta hận không thể tất cả mọi người đều giống như mình.

Bản thân nàng ta đã xui xẻo như vậy, không có lý nào những người còn lại lại sống hạnh phúc mỹ mãn.

*****

Hôm sau thỉnh an.

Vân Tự đóng cửa không ra, toàn bộ hoàng cung trừ bỏ Hoàng Hậu nương nương cùng Mạnh tu dung, cũng chỉ có Tô tiệp dư là có vị phân cao nhất. Nàng ta ngồi trên kiệu đến Ngự Hoa Viên đợi chờ, không bao lâu liền thấy người mà mình muốn đợi.

Kỳ quý tần cũng ngồi kiệu đến, sắc mặt nàng ta không được tốt.

Tô tiệp dư thầm cười lạnh, sao có thể tốt được chứ?

Sau khi thỉnh an, Kỳ quý tần nói với Mạnh tu dung muốn đến Chung Túy cung thăm tiểu công chúa, nhưng lại bị Mạnh tu dung lấy cớ tiểu công chúa gần đây thân thể không khỏe mà từ chối.

Thật nực cười.

Mạnh tu dung vất vả lắm mới có được một hài tử, nàng ta cũng biết thân phận của mình, tự nhiên không hy vọng tiểu công chúa thân thiết với mẫu thân thân sinh.

Kỳ quý tần bị Mạnh tu dung từ chối, cả người có chút lạnh lẽo, nàng ta cũng nhìn thấy kiệu của Tô tiệp dư, trực tiếp sai Đồng Vân đi đường vòng.

Nàng ta không muốn tiếp xúc với Tô tiệp dư.

Trải qua nhiều chuyện như vậy mà vẫn còn lộ liễu như thế, Kỳ quý tần luôn cảm thấy Tô tiệp dư không có chút tiến bộ nào. Nàng ta lười bị loại người này liên lụy.

Nhưng Kỳ quý tần không ngờ rằng Tô tiệp dư lại đang chờ nàng ta. Nhìn thấy cung nhân trước kiệu, Kỳ quý tần khẽ nhíu mày, cố gắng kìm nén cảm xúc rồi xuống kiệu.

Nàng ta hành lễ một cách miễn cưỡng nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài mặt.

Tô tiệp dư được Bạch Thược đỡ, lạnh lùng nói:

"Gần đây ta đang học cắm hoa cùng cung nhân, nghe nói Kỳ quý tần rất am hiểu về cắm hoa, không biết Kỳ quý tần có thể chỉ dạy cho ta được không?"

Kỳ quý tần khẽ nheo mắt, Tô tiệp dư quả thật không hề che giấu ý đồ, nhưng Kỳ quý tần khó hiểu, Tô tiệp dư tìm nàng ta làm gì?

Kỳ quý tần vừa định từ chối liền thấy Tô tiệp dư chuyển tầm mắt. Kỳ quý tần nhìn theo, thì thấy kiệu của Mạnh tu dung đang đi xa. Ngay sau đó, nàng ta nghe thấy Tô tiệp dư chậm rãi nói:

"Nghe nói Mạnh tu dung rất yêu thương tiểu công chúa, buổi tối đều tự mình dỗ dành tiểu công chúa ngủ say rồi mới đi nghỉ ngơi."

"Thời gian dài, e rằng tiểu công chúa cũng chỉ nhớ đến một mình vị mẫu phi này mà thôi."

Sắc mặt Kỳ quý tần bỗng trở nên khó coi.

Nàng ta nghe ra ý tứ trong lời nói của Tô tiệp dư, không còn từ chối lời đề nghị nữa. Tuy rằng không biết Tô tiệp dư đang giở trò gì, nhưng nhắc đến tiểu công chúa, cho dù không muốn có quan hệ gì với Tô tiệp dư, nàng ta cũng phải nghe thử.

Đến Thanh Ngọc uyển, Kỳ quý tần mới phát hiện cái gọi là học cắm hoa trong miệng Tô tiệp dư thực chất chỉ là cái cớ.

Nàng ta cảm thấy thật khó nói nên lời.

Cũng lười phải dài dòng với Tô tiệp dư, thấy cửa điện đóng chặt, Kỳ quý tần trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:

"Tô tiệp dư tìm tần thiếp đến đây là có chuyện gì?"

Tô tiệp dư ngẩng mắt nhìn nàng ta, không để tâm đến thái độ giả tạo của nàng ta, khẽ nheo mắt: "Ngươi muốn tiểu công chúa trở lại bên cạnh ngươi, chỉ có ta mới giúp được ngươi."

Kỳ quý tần khẽ nhếch môi, cảm thấy mình thật lãng phí thời gian, có chút muốn xoay người rời đi.

Nếu hôm nay người nói lời này là Hoàng Hậu nương nương hoặc là Vân Tự, nàng ta đều sẽ do dự, nhưng cố tình lại là Tô tiệp dư.

Như nhìn ra nàng ta không hứng thú, Tô tiệp dư thấp giọng nói mấy câu, Kỳ quý tần bỗng nhiên mở to mắt buột miệng thốt lên:

"Ngươi hợp tác với ả, ngươi điên rồi?!"

Kỳ quý tần lập tức nghĩ đến chuyện xảy ra ở Chử Án cung hai ngày trước, Đức phi bị định tội. Kỳ quý tần vốn đang buồn bực, cảm thấy Đức phi là phát điên trước khi chết, nhưng ai ngờ trong đó còn có Tô tiệp dư nhúng tay?

Lấy lại tinh thần, Kỳ quý tần nhìn Tô tiệp dư một cái thật sâu, chẳng lẽ đến bây giờ người này vẫn không biết ai đã hại nàng ta sinh non sao?

Kỳ quý tần thầm nghĩ, cảm thấy có chút không thể nào, cảm giác quen thuộc khi Hi tu dung suýt sinh non mãnh liệt như vậy, là người thì cũng nên nhận ra điều bất thường chứ.

Trừ phi là thật sự ngu ngốc đến mức không thể cứu chữa.

Kỳ quý tần liếc nhìn Tô tiệp dư, thấy nàng ta khi nhắc đến Đức phi không hề có chút oán hận nào, trong lòng nhất thời dâng lên cảm xúc khó tả.

Nàng ta lắc đầu, lạnh lùng từ chối: "Đạo bất đồng không thể hợp tác, Tô tiệp dư hãy tìm người khác đi."

Sắc mặt Tô tiệp dư thay đổi, thấy Kỳ quý tần không hề lay chuyển, nàng ta cản Kỳ quý tần lại, không nhịn được nói:

"Chẳng lẽ ngươi cam tâm nhìn tiểu công chúa gọi người khác là mẫu phi sao?"

Bước chân Kỳ quý tần khựng lại, nàng ta lạnh lùng nói: "Ta không cam lòng, nhưng ta cũng biết hợp tác với Đức phi chẳng khác nào ôm rắn cắn gà nhà, cuối cùng chết như thế nào cũng không biết!"

Nghe vậy, Tô tiệp dư nhíu mày. Đức phi đã chết rồi, sao Kỳ quý tần vẫn còn kiêng kỵ Đức phi như vậy?

Tô tiệp dư có chút không đồng tình nhưng vẫn nói thẳng: "Vân Tự còn ở trong cung một ngày, thì ngươi và ta đều không có ngày ngóc đầu lên, Kỳ quý tần hẳn là không thỏa mãn với hiện tại mới đúng."

"Hơn nữa, ngoài ta ra, trong cung này còn ai có thể giúp ngươi?"

Bước chân Kỳ quý tần dừng lại.

Đồng Vân nhìn chủ tử không khỏi nhíu mày. Nàng ta biết tiểu công chúa là tâm bệnh của chủ tử, chỉ cần nhắc đến tiểu công chúa, dù có nguy hiểm đến đâu chủ tử cũng sẽ làm.

Bây giờ làm bộ do dự, chẳng qua chỉ là làm dáng cho Tô tiệp dư xem mà thôi.

Quả nhiên, Kỳ quý tần đứng tại chỗ hồi lâu, dường như đang do dự. Một lúc sau nàng ta ngẩng mắt nhìn Tô tiệp dư:

"Chúng ta có thể hợp tác, nhưng không được liên quan đến Đức phi."

Tô tiệp dư không chút do dự đáp ứng: "Được."

Dù sao Đức phi cũng đã chết, nàng ta cần chỉ là nhân mạch trong tay Đức phi, nàng ta hợp tác với Đức phi cũng chỉ là để loại bỏ cái thai trong bụng Vân Tự mà thôi.

Kỳ quý tần thấy nàng ta đáp ứng dứt khoát như vậy, trong lòng âm thầm cảnh giác. Một lát sau, khi hai người đã bình tĩnh ngồi xuống, Kỳ quý tần mới hỏi:

"Ngươi có kế hoạch gì?"

Tô tiệp dư: "Tất nhiên là loại bỏ Vân Tự."

Nàng ta vẫn luôn khác với Đức phi, nàng ta muốn loại bỏ từ trước đến nay không phải là long thai trong bụng Vân Tự.

Nói thừa! Nàng ta đang hỏi kế hoạch cơ mà. Kỳ quý tần cố nén giận: "Loại bỏ như thế nào?"

Nàng ta lại hỏi: "Sau khi loại bỏ Vân Tự, ngươi có thể mang lại gì cho ta?"

Ai ngờ, sau khi nàng ta nói xong, Tô tiệp dư chỉ cười nhạt:

"Tất nhiên là giúp ngươi loại bỏ Mạnh tu dung, không có dưỡng mẫu, tiểu công chúa cũng nên trở về bên cạnh mẫu thân ruột. Còn những chuyện khác, chẳng lẽ ngươi còn cần ta dạy ngươi tranh sủng sao?"

Kỳ quý tần sa sầm mặt mày mặc kệ lời Tô tiệp dư nói, chỉ cần Vân Tự biến mất, làm thế nào để tranh sủng quả thực là chuyện của nàng ta.

Thỏa thuận hợp tác xong, Kỳ quý tần lại hỏi thêm một lần:

"Ngươi hợp tác với Đức phi, ả không có khả năng không có điều kiện gì, kế hoạch của ả là gì?"

Kỳ quý tần cố ý nhấn mạnh nửa câu sau, nàng ta hỏi từ đầu đến cuối đều không phải Tô tiệp dư. Sau khi biết là Đức phi sai Tô tiệp dư đến tìm nàng ta, Kỳ quý tần đã suy nghĩ rất nhiều.

Đức phi rất rõ ràng hai người đã xé rách da mặt, ả không có khả năng lại tin tưởng nàng ta.

Cho nên, Đức phi đang mượn lời Tô tiệp dư để nói cho nàng ta rất nhiều thông tin, quan trọng nhất chính là: hiện tại Tô tiệp dư chính là người thích hợp nhất để đổ tội.

Kỳ quý tần nhìn Tô tiệp dư thật sâu, câu nói buột miệng thốt ra lúc đầu của nàng ta không phải giả.

Tô tiệp dư hợp tác với Đức phi, thậm chí còn mưu toan lợi dụng Đức phi, quả thực là tự tìm đường chết.

Còn về việc nàng ta thể hiện sự mâu thuẫn với Đức phi, cũng chỉ là để trấn an Tô tiệp dư mà thôi. Dù sao thì trong mắt Tô tiệp dư, chỉ khi hai đồng bọn hợp tác với nhau bất hòa, Tô tiệp dư mới có thể ở giữa cân bằng, cùng nhau có lợi.

Tô tiệp dư thấp giọng nói ra toàn bộ kế hoạch của Đức phi.

Nghe xong, Kỳ quý tần không khỏi kinh hãi trong lòng, Đức phi thật sự quá tàn nhẫn, ngay từ đầu đã không muốn để Tô tiệp dư sống.

Nàng ta rũ mắt xuống, nhíu mày nói: "Ta đã biết, ta sẽ phối hợp với ngươi."

Nói xong, Kỳ quý tần không nán lại Thanh Ngọc uyển lâu, nhanh chóng trở về Trường Xuân cung.

Lúc Kỳ quý tần rời khỏi Thanh Ngọc uyển, cửa chính điện Vĩnh Ninh cung đang mở rộng, Liễu Quế từ bên trong nhìn ra, khi thấy rõ là Kỳ quý tần thì không khỏi có chút kinh ngạc. Nàng ấy xoay người chạy về nội điện, vừa thở hổn hển vừa chỉ ra ngoài nói:

"Nương nương, nô tỳ vừa nhìn thấy Kỳ quý tần đi ra từ Thanh Ngọc uyển!"

Nàng ấy ra vẻ như phát hiện được bí mật động trời, không nhịn được buôn chuyện: "Nương nương, người nói xem, có phải bọn họ đang âm mưu gì đó không?"

Tĩnh phi dừng tay thêu, đáy mắt nàng ấy hiện lên vẻ trầm tư: "Ngươi chắc chắn mình không nhìn lầm chứ?"

Liễu Quế có chút bất mãn: "Sao nô tỳ có thể nhìn lầm được!"

Tĩnh phi nhíu mày, hai người này đến với nhau, có thể có chuyện tốt gì chứ?

Nàng ấy hít sâu một hơi, bỗng nhiên ho khan một tiếng, dọa Liễu Quế giật nảy mình, vội vàng vỗ lưng cho nàng ấy. Một lúc lâu sau Tĩnh phi mới khàn giọng nói:

"Gửi tin tức này đến Chử Án cung."

Liễu Quế có chút do dự: "Có thể tu dung sẽ không vui?"

Hi tu dung đã nói rõ không muốn có quá nhiều liên quan đến nương nương.

Tĩnh phi nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Nàng ấy biết chừng mực."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện