Việc Vân Tự đến Khôn Ninh cung thỉnh an không phải bí mật. Đàm Viên Sơ vừa ra khỏi Ngự Thư Phòng đã nghe Hứa Thuận Phúc kể lại chuyện này. Hứa Thuận Phúc len lén quan sát phản ứng của hắn.
Đàm Viên Sơ chỉ thản nhiên gật đầu: "Nàng ở trong điện buồn bực đã lâu, cũng nên ra ngoài hít thở không khí."
Hứa Thuận Phúc cúi đầu cười mỉa, đáy lòng thầm mắng. Khi Lư tần mang thai, chẳng phải chính Hoàng Thượng hạ chỉ cấm túc, bắt Lư tần phải ở trong điện sao? Đến lượt Hi tu dung, ngài ấy chỉ nhớ nương nương ở trong điện lâu sẽ buồn chán, mà không sợ người đông đúc sẽ gây bất lợi cho long thai sao?
Hứa Thuận Phúc thầm than, cùng là người nhưng khác số mệnh.
Đàm Viên Sơ lên loan giá, gõ nhẹ thành ghế, thanh âm nhàn nhạt vang lên từ trong loan giá: "Đến Chử Án cung."
Hứa Thuận Phúc lập tức cho người đổi hướng.
Trong Chử Án cung, Vân Tự đang cùng Thu Viện chọn lựa cung trang cho yến tiệc. Bụng nàng đã hơi nhô lên, Thượng Y Cục cứ hai ba ngày lại đến Chử Án cung một lần. Hôm qua Thượng Y Cục vừa đưa đến hai bộ cung trang, một bộ màu xanh hồ nước, một bộ màu hồng phấn.
Vân Tự nhíu mày, có chút rối rắm. Nàng thích màu hồng phấn hơn, nhưng mặc bộ này đến dự tiệc thì có vẻ hơi quá.
Đàm Viên Sơ bước vào, thấy nàng đang cầm bộ cung trang màu xanh hồ nước, ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc sang bộ còn lại, bèn nhướng mày hỏi: "Sao vậy?"
Vân Tự ngập ngừng, có chút khó mở lời.
Thu Viện vội vàng giải thích thay chủ tử: "Nương nương đang phân vân không biết nên mặc bộ nào để dự cung yến tối nay ạ."
Đàm Viên Sơ hiểu rõ Vân Tự, hắn trực tiếp lấy bộ cung trang màu xanh hồ nước trong tay nàng. Vân Tự tròn mắt ngạc nhiên. Đàm Viên Sơ đưa bộ màu hồng phấn cho Thu Viện, thanh âm nhẹ nhàng bâng quơ: "Thích gì thì mặc cái đó."
Đàm Viên Sơ nhìn nàng, ánh mắt tuy nhạt nhưng lại ẩn chứa điều gì đó sâu xa.
Chỉ là một bộ y phục thôi mà, có gì mà phải rối rắm đến vậy.
Vân Tự nhăn mặt, ngập ngừng nói ra nỗi lo lắng: "Nhưng thần thiếp sợ sẽ vượt quá giới hạn, cũng sợ... đụng hàng với Hoàng Hậu nương nương."
Đàm Viên Sơ thản nhiên nói: "Không có gì là vượt quá giới hạn, nàng cứ mặc đi."
"Còn Hoàng Hậu, cung yến nàng ấy chỉ mặc màu vàng, nàng sẽ không mặc trùng với nàng ấy đâu."
Hắn nhẹ nhàng bâng quơ quyết định chuyện này, không để nàng phải do dự thêm. Vân Tự chớp chớp mắt, xác nhận với hắn: "Thật sao?"
Đàm Viên Sơ gật đầu.
Nàng nở nụ cười, đôi mắt long lanh như chứa đầy ánh sao, xinh đẹp vô cùng, khiến người ta cũng không nhịn được mỉm cười theo.
Vân Tự bỗng nhiên nắm lấy tay áo Đàm Viên Sơ hỏi: "Tối nay có bắn pháo hoa không?"
Đàm Viên Sơ có chút bất ngờ: "Nàng thích pháo hoa à?"
Trong cung không thường xuyên bắn pháo hoa, chỉ có dịp Trung Thu đoàn viên mới bắn, còn cung yến năm mới tuy long trọng nhưng mọi việc đã đủ bận rộn, nên rất ít khi làm thêm chuyện này.
Vân Tự nắm lấy ngón tay hắn, thẳng thắn nói ra yêu cầu của mình: "Thần thiếp tiến cung bốn năm, chỉ có dịp Trung Thu năm ngoái đi cùng Hoàng thượng mới được thấy pháo hoa nở rộ. Cảnh tượng ấy tuy ngắn ngủi nhưng khiến thần thiếp nhớ mãi không quên."
Đàm Viên Sơ im lặng chờ nàng nói tiếp.
Vân Tự nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Thần thiếp muốn pháo hoa năm nay được bắn vì thần thiếp."
Mấy năm tiến cung, pháo hoa vẫn thường được bắn, nhưng thân phận nàng không đủ nên khó mà tập trung thưởng thức.
Ngay cả Trung Thu năm ngoái, do có Đức phi và Kỳ quý tần ở đó, nàng cũng không được xem thỏa thích.
Càng thiếu thốn lại càng dễ khao khát.
Đây là lần đầu tiên nàng tham gia cung yến với thân phận phi tần, có lẽ là nàng tham lam nên muốn hôm nay phải khác biệt một chút.
Đàm Viên Sơ nhìn nàng. Có lẽ nàng không biết lúc này, ánh mắt nàng tràn đầy mong đợi khiến người ta khó lòng từ chối. Hồi lâu sau, Đàm Viên Sơ mới trầm giọng hỏi: "Chỉ có yêu cầu này thôi sao?"
Vân Tự nuốt nước bọt, có chút ngây ngô. Yêu cầu này vẫn chưa đủ sao?
Thấy nàng không nói gì nữa, Đàm Viên Sơ quay đầu nhìn Hứa Thuận Phúc: "Truyền Lư Đông Huân đến Lễ Bộ một chuyến."
Cung yến năm mới không chỉ là việc trong cung, Lễ Bộ cũng rất bận rộn. Pháo hoa, pháo trúc đều do Lễ Bộ phụ trách. Nàng đột nhiên đưa ra yêu cầu này, đương nhiên phải tốn công sức để Lễ Bộ vận chuyển vào cung.
Vừa nghe nhắc đến Lễ Bộ, Vân Tự liền do dự: "Liệu có quá phô trương không?"
Đàm Viên Sơ thản nhiên nói: "Tiền triều Hưng Văn Đế vì sủng phi mà cho xây dựng Cừ Tuyền cung, tốn vô số nhân lực vật lực. Nàng chỉ muốn xem pháo hoa mà đã là phô trương sao?"
Vân Tự hơi sầm mặt.
Dù không đọc nhiều sách nhưng nàng cũng biết triều trước diệt vong là vì Hưng Văn Đế, còn Ôn phi được sủng ái của hắn thì bị gọi là yêu phi họa quốc.
An ủi thì an ủi, sao lại lấy ví dụ đó chứ?
Vân Tự trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Thần thiếp thấy người không cần phải nói gì cả."
Dù sao lời nói ra cũng chẳng vừa lòng ai.
Đàm Viên Sơ khẽ cười, véo má nàng, nhỏ giọng giải thích: "Ta không so sánh nàng với ai khác."
Hắn không hề hạ thấp người khác, chỉ là vẫn cảm thấy người khác không thể so sánh với nàng.
Trước trừ tịch có lệ tắm gội, Đàm Viên Sơ đã ngừng phê duyệt tấu chương từ bảy ngày trước. Hắn khó có được thời gian rảnh rỗi nên ở lại Chử Án cung đến tận chạng vạng.
Vân Tự đã trang điểm xong, mặc bộ cung trang màu hồng phấn. Tuy chưa thoa phấn nhưng màu sắc y phục cũng đủ tôn lên làn da trắng như tuyết của nàng. Lông mày lá liễu thanh tú, đôi môi đỏ mọng không cần tô son, mái tóc đen buông xõa sau lưng. Nàng không đeo trang sức rườm rà vì sợ sẽ đau đầu.
Đàm Viên Sơ dựa vào trường kỷ, ánh mắt không rời khỏi nàng. Khi Thu Viện đề nghị vẽ hoa điền lên trán nàng, hắn bỗng nhiên lên tiếng: "Để ta làm."
Hắn vừa lên tiếng, hai người chủ tớ đang bận rộn mới nhớ ra hắn. Vân Tự hơi nhíu mày, ánh mắt đầy do dự.
Thu Viện thì rất nhanh nhẹn, lập tức dâng dụng cụ lên.
Đàm Viên Sơ đứng trước mặt nàng, lông mi Vân Tự run rẩy, cắn môi nhỏ giọng hỏi: "Hoàng Thượng biết vẽ sao?"
Đàm Viên Sơ bình tĩnh đáp: "Quân tử thông thạo sáu nghề, trước kia trong số các hoàng tử, trẫm là người xuất sắc nhất."
Hắn lại tự xưng "trẫm".
Vân Tự không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng khi ngòi bút trong tay Đàm Viên Sơ chạm vào trán nàng, nàng vẫn run rẩy, trong lòng bắt đầu nghi hoặc: quân tử thông thạo sáu nghề có liên quan gì đến vẽ hoa điền?
Nàng hồi hộp lo sợ, chỉ cảm thấy trên trán lạnh toát, không dám mở mắt.
Không biết bao lâu sau, trên đỉnh đầu vang lên thanh âm trầm thấp: "Xong rồi."
Vân Tự nuốt nước bọt, run rẩy mở mắt. Gương đồng được đặt trước mặt, nàng nhìn thấy rõ ràng gương mặt mình. Làn da trắng nõn trên trán điểm hoa điền. Vân Tự khẽ thở phào, ít ra cũng không xấu.
Lúc này nàng mới dám nhìn kỹ, bỗng ngẩn người.
Hoa điền được vẽ rất nhỏ không quá nổi bật, khiến người ta khó nhìn rõ là hoa gì, nhưng có một số thứ đã khắc sâu trong tâm trí, chỉ cần liếc mắt là nhận ra.
Hắn vẽ rất nghiêm túc, Vân Tự dễ dàng nhận ra đó là một đóa hoa trà đỏ.
Nàng thích màu đỏ lại thiên vị hoa trà, nhưng vì khúc mắc trong lòng nên nàng cảm thấy hoa trà trắng tinh khiết hơn.
Cho đến hôm nay, Vân Tự ngơ ngẩn nhìn đóa hoa trà đỏ trên trán, mới kinh ngạc nhận ra một số chuyện đã qua từ lâu.
Hắn biết rõ quá khứ của nàng nhưng chưa từng hỏi chi tiết, cũng không ép buộc nàng phải yêu thích bất kỳ màu sắc nào. Hắn an ủi nàng âm thầm, lặng lẽ, cho đến hôm nay Vân Tự mới mơ hồ nhận ra chút dấu vết.
Nàng yên lặng hồi lâu khiến người nào đó thấy không tự nhiên, bèn mấp máy môi hỏi: "Khó nhìn lắm sao?"
Vân Tự bỗng nhiên hoàn hồn, nàng ngước đôi mắt hạnh lên nhìn nam tử qua gương đồng, lắc đầu: "Không có, thần thiếp rất thích."
Nam tử khôi phục vẻ mặt như thường, dịu dàng đặt tay lên vai nàng.
Vân Tự khẽ mím môi, liếc nhìn đồng hồ cát trong điện, bỗng giật mình nhận ra thời gian trôi qua đã lâu. Nàng kìm nén cảm xúc, ngẩng đầu nhìn Đàm Viên Sơ: "Sắp đến giờ dự cung yến rồi, người có phải nên đi đón Hoàng Hậu nương nương không?"
Đàm Viên Sơ chờ đến tận lúc này mới thong thả nói: "Hoàng Hậu chắc sẽ cùng mẫu hậu đến Thái Hòa điện trước, không cần ta đi đón. Nhưng nàng đang mang thai đi một mình không tiện."
Vân Tự ngạc nhiên. Nàng có đầy cung nhân, sao lại thành đi một mình?
Vân Tự liếc nhìn hoa điền trên trán mình trong gương, cuối cùng cũng không nói gì. Hắn muốn cùng nàng đến Thái Hòa điện, đó là vinh hạnh mà người khác cầu còn không được, nàng không có lý do gì để từ chối.
Còn chuyện gây chú ý ư? Cho dù hôm nay Đàm Viên Sơ không đợi nàng, những người khác sẽ bỏ qua cho nàng sao? Sẽ không, vậy thì nàng không cần phải đẩy Đàm Viên Sơ ra xa.
*****
Trong Thái Hòa điện, mọi người đã đến đông đủ. Đúng như lời Đàm Viên Sơ, Hoàng Hậu nương nương cùng Thái Hậu nương nương đến Thái Hòa điện trước, đi cùng còn có Tĩnh phi nương nương.
Có người nhìn về phía cửa điện trống trải, trong điện chỉ còn Hoàng Thượng và Hi tu dung chưa đến.
Họ đã nghe tin Hoàng Thượng đến Chử Án cung từ ban trưa đến giờ vẫn chưa quay lại, không khỏi mím môi, trong lòng có chút thất vọng.
Chẳng lẽ Hoàng Thượng sẽ cùng Hi tu dung đến đây?
Có người cho là không thể, có người lại cảm thấy không có gì là không thể.
Kỳ quý tần cũng ngơ ngẩn nhìn về phía cửa điện. Khi nàng ta được mọi người xưng tụng là sủng ái nhất hậu cung, Hoàng Thượng cũng chưa từng đích thân đến đón nàng ta trong các cung yến. Hắn luôn là người đến cuối cùng, cũng chưa từng cho ai đặc ân như vậy.
Bên ngoài điện vang lên tiếng thông truyền, mọi người đứng dậy, nhìn thấy loan giá dừng lại trước cửa điện.
Nam nhân bước xuống loan giá rồi xoay người đỡ nữ tử. Rèm được vén lên để lộ ra một bàn tay trắng nõn được nam nhân nắm chặt.
Khi rèm được vén lên hoàn toàn, mọi người mới nhìn thấy dung mạo của nữ tử. Nàng mặc áo choàng, khẽ cúi đầu, chỉ lộ ra một đoạn cằm trắng nõn. Khi nàng ngẩng đầu lên, mọi người mới thấy nàng mày ngài mắt phượng, ánh nắng chiếu vào như phủ lên một tầng ánh sáng khó tả, khiến người ta nhìn đến ngẩn ngơ.
Đợi hai người vào trong điện, mọi người mới hoàn hồn, trong mắt vẫn còn lưu luyến vẻ kinh diễm.
Một số quan viên từng nghe nói Hi tu dung được sủng ái nhưng không rõ nguyên nhân, đến hôm nay mới hiểu ra.
Nhưng cũng có người cảm thấy hoang mang.
Vừa vào trong điện, Vân Tự liền rút tay khỏi tay Đàm Viên Sơ, không dám sóng vai cùng hắn. Khi Hoàng Hậu nương nương cùng chúng phi tần hành lễ với hắn, nàng cũng nghiêng người sang một bên, không hề vượt quá giới hạn.
Đàm Viên Sơ thản nhiên liếc nhìn nàng rồi thu hồi tầm mắt, gật đầu với mọi người: "Miễn lễ."
Lúc này, Vân Tự mới hành lễ với Hoàng Hậu và Thái Hậu. Hoàng hậu đỡ nàng dậy: "Ngươi đang mang thai, ta đã nói không cần đa lễ mà?"
Vân Tự có chút ngượng ngùng: "Là thần thiếp nhất thời quên mất."
Nàng quay sang nhìn Thái Hậu, thấy bà đang nhìn mình với vẻ ngạc nhiên.
Vân Tự khó hiểu, nàng sờ sờ mặt len lén nhìn Đàm Viên Sơ. Đàm Viên Sơ cũng có chút bất ngờ, hắn như không có gì mà hỏi: "Mẫu hậu đang nhìn gì vậy? Nàng ấy nhát gan, đừng dọa nàng ấy."
Lời hắn vừa dứt, chúng phi tần xung quanh đều bật cười. Tuy không có oán hận gì với Hi tu dung, nhưng họ không khỏi cảm thấy Hoàng Thượng đang nói dối.
Nếu Hi tu dung mà nhát gan thì nàng đã không thể từ một tiểu cung nữ leo lên đến vị trí ngày hôm nay.
Trong số chúng phi tần ở đây, chỉ có Tĩnh phi hiểu rõ Thái Hậu đang nghĩ gì khi nhìn thấy vẻ mặt của bà.
Thái Hậu là cô mẫu của nàng ấy, nhưng sau khi cha nàng ấy tục huyền cũng có con cái khác, vậy tại sao Thái hậu lại thương xót nàng ấy?
Bởi vì Thái Hậu và mẫu thân nàng ấy từng là khuê mật.
Nói đúng hơn, Thái Hậu và dì nàng ấy mới là khuê mật. Cũng vì vậy, sau khi mẫu thân nàng ấy gả vào Cố phủ, Thái Hậu và mẫu thân nàng ấy mới có thể thân thiết với nhau, cho đến khi Thái Hậu tiến cung tham gia tuyển tú.
Nàng ấy được hưởng lợi rất nhiều từ dì mình.
Thái Hậu hít sâu một hơi nắm chặt chuỗi hạt. Năm đó Vệ thị phạm sai lầm, đúng lúc bà vì nhi tử bị đưa đi mà đang giận tiên đế. Khi bà ra khỏi Chử Án cung, kết cục của Vệ thị đã được định đoạt, khuê mật của bà cũng qua đời không rõ nguyên nhân.
Hai mươi năm sau, bà oán trách huynh trưởng tuyệt tình, thân phận của bà cũng không cần phải kiêng dè lời ra tiếng vào nữa.
Dung nhi là đích nữ của huynh trưởng, cũng là huyết mạch duy nhất còn sót lại của người bạn tốt. Hai lý do đó khiến bà dành cho Dung nhi một phần tình cảm đặc biệt.
Vì vậy mới có Tĩnh phi tiến cung.
Thái Hậu biết đến sự tồn tại của Hi tu dung, nhưng chưa từng gặp nàng, cho đến hôm nay...
Thái Hậu hít sâu một hơi, vẫy tay với Vân Tự: "Hi tu dung đúng không? Lại đây, đến chỗ ai gia."
Vân Tự có chút kinh ngạc. Đàm Viên Sơ cũng nhìn Thái hậu trầm ngâm, một lát sau mới nói: "Thêm chỗ cho Hi tu dung."
Vốn dĩ chỗ của Vân Tự được sắp xếp bên trái Đàm Viên Sơ, nhưng Thái Hậu muốn nói chuyện với Vân Tự nên phải thêm một chỗ ngồi bên cạnh bà. Vân Tự có chút căng thẳng bất an khi ngồi xuống.
Cũng khó trách nàng căng thẳng. Thái hậu trước nay không quản chuyện hậu cung, phi tần thường gặp bà nhất chỉ có Tĩnh phi nương nương, cũng chưa từng thấy bà đối xử đặc biệt với ai, Vân Tự là người đầu tiên.
Nghĩ đến Tĩnh phi, Vân Tự bỗng nhiên hiểu ra điều gì, liền len lén nhìn sang nàng ấy.
Tĩnh phi đang nhìn nàng, ánh mắt có chút phức tạp khẽ gật đầu với nàng.
Vân Tự nuốt nước bọt, trong lòng có chút mờ mịt.
Rốt cuộc khi xưa mẫu thân là nhân vật như thế nào ở kinh thành mà gần hai mươi năm sau vẫn có nhiều người nhớ đến bà như vậy?
Khay thức ăn được dọn đến trước mặt Vân Tự, món nào cũng được chế biến tinh xảo.
Thái Hậu nắm chặt chuỗi hạt, hồi lâu sau mới hỏi: "Ngươi tiến cung mấy năm rồi?"
Thái Hậu biết Hi tu dung từng chỉ là một cung nữ. Bà bỗng cảm thấy khó hiểu, nếu khuê mật của bà còn sống, sao nữ nhi của nàng ấy lại phải vào cung làm cung nữ?
Người đó luôn có chủ kiến, ở đâu cũng có thể sống thoải mái như cá gặp nước.
Vân Tự ngồi ngay ngắn, thành thật trả lời: "Thần thiếp vào cung năm thứ hai sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, đến nay đã bốn năm."
Thái Hậu theo bản năng muốn hỏi: "Mẫu thân ngươi..."
Nói được một nửa bà chợt ý thức được điều gì đó, định thu hồi lại, nhưng Vân Tự dường như đã đoán được bà muốn hỏi gì. Nàng im lặng một lát rồi nhẹ giọng đáp: "Khi thần thiếp còn nhỏ, mẫu thân đã qua đời vì bệnh."
Qua đời vì bệnh.
Thái Hậu không biết kết quả này là tốt hay xấu.
Thái Hậu nhận ra hoàng nhi thỉnh thoảng lại nhìn sang, vẻ xúc động khi gặp lại huyết mạch của khuê mật cuối cùng cũng rút đi, lý trí dần khôi phục. Bà nhìn Vân Tự, nhưng dường như lại đang nhìn một người khác.
Đúng là nữ nhi của nàng ấy, giống như được khắc ra từ một khuôn.
Nhưng tính cách lại không giống nhau. Nữ tử trước mắt nội liễm hơn bạn tốt trong ký ức của bà rất nhiều. Thái Hậu không thấy bất ngờ, so với bạn bà sống trong nhung lụa từ nhỏ, nữ tử này đã phải chịu nhiều khổ sở hơn, không thể không nội liễm.
Nhưng có một điểm, nàng và bạn bà rất giống nhau - đều được người khác yêu mến.
Vân Tự có chút bồn chồn. Nàng yêu quý mẫu thân, nhưng không thể không thừa nhận, ký ức về mẫu thân đã phai nhạt rất nhiều.
Có lẽ vì quá xa xôi, mẫu thân chưa từng kể cho nàng nghe chuyện cũ, điều duy nhất bà mong mỏi là nàng có thể sống tốt.
Vân Tự khẽ mím môi.
Thực ra nàng không muốn nói nhiều về mẫu thân với người khác. Phụ mẫu luôn là vùng đất thiêng liêng trong lòng nàng.
Hơn nữa, người mà họ miêu tả có vẻ rất khác với mẫu thân trong ký ức của nàng. Nàng chưa từng thấy khía cạnh rực rỡ của mẫu thân, điều đó khiến nàng không khỏi tiếc nuối.
Hình như có người nhận ra nàng không thoải mái, giọng nói trầm ổn vang lên: "Mẫu hậu, chỗ ngồi bên cạnh nhi thần đã trống rất lâu rồi. Mẫu hậu nói chuyện vui vẻ bên đó, còn nhi thần lại cô đơn một mình, mẫu hậu cũng nên thương nhi thần một chút chứ."
Hắn nghiêng đầu nhìn sang, vẻ mặt có chút hờ hững, nhưng ai cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn.
Vừa không đứng đắn lại vừa không che giấu ý muốn Thái Hậu trả người lại cho hắn.
Vân Tự bỗng nhiên đỏ mặt.
- ---------------------------------------
Đàm Viên Sơ chỉ thản nhiên gật đầu: "Nàng ở trong điện buồn bực đã lâu, cũng nên ra ngoài hít thở không khí."
Hứa Thuận Phúc cúi đầu cười mỉa, đáy lòng thầm mắng. Khi Lư tần mang thai, chẳng phải chính Hoàng Thượng hạ chỉ cấm túc, bắt Lư tần phải ở trong điện sao? Đến lượt Hi tu dung, ngài ấy chỉ nhớ nương nương ở trong điện lâu sẽ buồn chán, mà không sợ người đông đúc sẽ gây bất lợi cho long thai sao?
Hứa Thuận Phúc thầm than, cùng là người nhưng khác số mệnh.
Đàm Viên Sơ lên loan giá, gõ nhẹ thành ghế, thanh âm nhàn nhạt vang lên từ trong loan giá: "Đến Chử Án cung."
Hứa Thuận Phúc lập tức cho người đổi hướng.
Trong Chử Án cung, Vân Tự đang cùng Thu Viện chọn lựa cung trang cho yến tiệc. Bụng nàng đã hơi nhô lên, Thượng Y Cục cứ hai ba ngày lại đến Chử Án cung một lần. Hôm qua Thượng Y Cục vừa đưa đến hai bộ cung trang, một bộ màu xanh hồ nước, một bộ màu hồng phấn.
Vân Tự nhíu mày, có chút rối rắm. Nàng thích màu hồng phấn hơn, nhưng mặc bộ này đến dự tiệc thì có vẻ hơi quá.
Đàm Viên Sơ bước vào, thấy nàng đang cầm bộ cung trang màu xanh hồ nước, ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc sang bộ còn lại, bèn nhướng mày hỏi: "Sao vậy?"
Vân Tự ngập ngừng, có chút khó mở lời.
Thu Viện vội vàng giải thích thay chủ tử: "Nương nương đang phân vân không biết nên mặc bộ nào để dự cung yến tối nay ạ."
Đàm Viên Sơ hiểu rõ Vân Tự, hắn trực tiếp lấy bộ cung trang màu xanh hồ nước trong tay nàng. Vân Tự tròn mắt ngạc nhiên. Đàm Viên Sơ đưa bộ màu hồng phấn cho Thu Viện, thanh âm nhẹ nhàng bâng quơ: "Thích gì thì mặc cái đó."
Đàm Viên Sơ nhìn nàng, ánh mắt tuy nhạt nhưng lại ẩn chứa điều gì đó sâu xa.
Chỉ là một bộ y phục thôi mà, có gì mà phải rối rắm đến vậy.
Vân Tự nhăn mặt, ngập ngừng nói ra nỗi lo lắng: "Nhưng thần thiếp sợ sẽ vượt quá giới hạn, cũng sợ... đụng hàng với Hoàng Hậu nương nương."
Đàm Viên Sơ thản nhiên nói: "Không có gì là vượt quá giới hạn, nàng cứ mặc đi."
"Còn Hoàng Hậu, cung yến nàng ấy chỉ mặc màu vàng, nàng sẽ không mặc trùng với nàng ấy đâu."
Hắn nhẹ nhàng bâng quơ quyết định chuyện này, không để nàng phải do dự thêm. Vân Tự chớp chớp mắt, xác nhận với hắn: "Thật sao?"
Đàm Viên Sơ gật đầu.
Nàng nở nụ cười, đôi mắt long lanh như chứa đầy ánh sao, xinh đẹp vô cùng, khiến người ta cũng không nhịn được mỉm cười theo.
Vân Tự bỗng nhiên nắm lấy tay áo Đàm Viên Sơ hỏi: "Tối nay có bắn pháo hoa không?"
Đàm Viên Sơ có chút bất ngờ: "Nàng thích pháo hoa à?"
Trong cung không thường xuyên bắn pháo hoa, chỉ có dịp Trung Thu đoàn viên mới bắn, còn cung yến năm mới tuy long trọng nhưng mọi việc đã đủ bận rộn, nên rất ít khi làm thêm chuyện này.
Vân Tự nắm lấy ngón tay hắn, thẳng thắn nói ra yêu cầu của mình: "Thần thiếp tiến cung bốn năm, chỉ có dịp Trung Thu năm ngoái đi cùng Hoàng thượng mới được thấy pháo hoa nở rộ. Cảnh tượng ấy tuy ngắn ngủi nhưng khiến thần thiếp nhớ mãi không quên."
Đàm Viên Sơ im lặng chờ nàng nói tiếp.
Vân Tự nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Thần thiếp muốn pháo hoa năm nay được bắn vì thần thiếp."
Mấy năm tiến cung, pháo hoa vẫn thường được bắn, nhưng thân phận nàng không đủ nên khó mà tập trung thưởng thức.
Ngay cả Trung Thu năm ngoái, do có Đức phi và Kỳ quý tần ở đó, nàng cũng không được xem thỏa thích.
Càng thiếu thốn lại càng dễ khao khát.
Đây là lần đầu tiên nàng tham gia cung yến với thân phận phi tần, có lẽ là nàng tham lam nên muốn hôm nay phải khác biệt một chút.
Đàm Viên Sơ nhìn nàng. Có lẽ nàng không biết lúc này, ánh mắt nàng tràn đầy mong đợi khiến người ta khó lòng từ chối. Hồi lâu sau, Đàm Viên Sơ mới trầm giọng hỏi: "Chỉ có yêu cầu này thôi sao?"
Vân Tự nuốt nước bọt, có chút ngây ngô. Yêu cầu này vẫn chưa đủ sao?
Thấy nàng không nói gì nữa, Đàm Viên Sơ quay đầu nhìn Hứa Thuận Phúc: "Truyền Lư Đông Huân đến Lễ Bộ một chuyến."
Cung yến năm mới không chỉ là việc trong cung, Lễ Bộ cũng rất bận rộn. Pháo hoa, pháo trúc đều do Lễ Bộ phụ trách. Nàng đột nhiên đưa ra yêu cầu này, đương nhiên phải tốn công sức để Lễ Bộ vận chuyển vào cung.
Vừa nghe nhắc đến Lễ Bộ, Vân Tự liền do dự: "Liệu có quá phô trương không?"
Đàm Viên Sơ thản nhiên nói: "Tiền triều Hưng Văn Đế vì sủng phi mà cho xây dựng Cừ Tuyền cung, tốn vô số nhân lực vật lực. Nàng chỉ muốn xem pháo hoa mà đã là phô trương sao?"
Vân Tự hơi sầm mặt.
Dù không đọc nhiều sách nhưng nàng cũng biết triều trước diệt vong là vì Hưng Văn Đế, còn Ôn phi được sủng ái của hắn thì bị gọi là yêu phi họa quốc.
An ủi thì an ủi, sao lại lấy ví dụ đó chứ?
Vân Tự trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Thần thiếp thấy người không cần phải nói gì cả."
Dù sao lời nói ra cũng chẳng vừa lòng ai.
Đàm Viên Sơ khẽ cười, véo má nàng, nhỏ giọng giải thích: "Ta không so sánh nàng với ai khác."
Hắn không hề hạ thấp người khác, chỉ là vẫn cảm thấy người khác không thể so sánh với nàng.
Trước trừ tịch có lệ tắm gội, Đàm Viên Sơ đã ngừng phê duyệt tấu chương từ bảy ngày trước. Hắn khó có được thời gian rảnh rỗi nên ở lại Chử Án cung đến tận chạng vạng.
Vân Tự đã trang điểm xong, mặc bộ cung trang màu hồng phấn. Tuy chưa thoa phấn nhưng màu sắc y phục cũng đủ tôn lên làn da trắng như tuyết của nàng. Lông mày lá liễu thanh tú, đôi môi đỏ mọng không cần tô son, mái tóc đen buông xõa sau lưng. Nàng không đeo trang sức rườm rà vì sợ sẽ đau đầu.
Đàm Viên Sơ dựa vào trường kỷ, ánh mắt không rời khỏi nàng. Khi Thu Viện đề nghị vẽ hoa điền lên trán nàng, hắn bỗng nhiên lên tiếng: "Để ta làm."
Hắn vừa lên tiếng, hai người chủ tớ đang bận rộn mới nhớ ra hắn. Vân Tự hơi nhíu mày, ánh mắt đầy do dự.
Thu Viện thì rất nhanh nhẹn, lập tức dâng dụng cụ lên.
Đàm Viên Sơ đứng trước mặt nàng, lông mi Vân Tự run rẩy, cắn môi nhỏ giọng hỏi: "Hoàng Thượng biết vẽ sao?"
Đàm Viên Sơ bình tĩnh đáp: "Quân tử thông thạo sáu nghề, trước kia trong số các hoàng tử, trẫm là người xuất sắc nhất."
Hắn lại tự xưng "trẫm".
Vân Tự không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng khi ngòi bút trong tay Đàm Viên Sơ chạm vào trán nàng, nàng vẫn run rẩy, trong lòng bắt đầu nghi hoặc: quân tử thông thạo sáu nghề có liên quan gì đến vẽ hoa điền?
Nàng hồi hộp lo sợ, chỉ cảm thấy trên trán lạnh toát, không dám mở mắt.
Không biết bao lâu sau, trên đỉnh đầu vang lên thanh âm trầm thấp: "Xong rồi."
Vân Tự nuốt nước bọt, run rẩy mở mắt. Gương đồng được đặt trước mặt, nàng nhìn thấy rõ ràng gương mặt mình. Làn da trắng nõn trên trán điểm hoa điền. Vân Tự khẽ thở phào, ít ra cũng không xấu.
Lúc này nàng mới dám nhìn kỹ, bỗng ngẩn người.
Hoa điền được vẽ rất nhỏ không quá nổi bật, khiến người ta khó nhìn rõ là hoa gì, nhưng có một số thứ đã khắc sâu trong tâm trí, chỉ cần liếc mắt là nhận ra.
Hắn vẽ rất nghiêm túc, Vân Tự dễ dàng nhận ra đó là một đóa hoa trà đỏ.
Nàng thích màu đỏ lại thiên vị hoa trà, nhưng vì khúc mắc trong lòng nên nàng cảm thấy hoa trà trắng tinh khiết hơn.
Cho đến hôm nay, Vân Tự ngơ ngẩn nhìn đóa hoa trà đỏ trên trán, mới kinh ngạc nhận ra một số chuyện đã qua từ lâu.
Hắn biết rõ quá khứ của nàng nhưng chưa từng hỏi chi tiết, cũng không ép buộc nàng phải yêu thích bất kỳ màu sắc nào. Hắn an ủi nàng âm thầm, lặng lẽ, cho đến hôm nay Vân Tự mới mơ hồ nhận ra chút dấu vết.
Nàng yên lặng hồi lâu khiến người nào đó thấy không tự nhiên, bèn mấp máy môi hỏi: "Khó nhìn lắm sao?"
Vân Tự bỗng nhiên hoàn hồn, nàng ngước đôi mắt hạnh lên nhìn nam tử qua gương đồng, lắc đầu: "Không có, thần thiếp rất thích."
Nam tử khôi phục vẻ mặt như thường, dịu dàng đặt tay lên vai nàng.
Vân Tự khẽ mím môi, liếc nhìn đồng hồ cát trong điện, bỗng giật mình nhận ra thời gian trôi qua đã lâu. Nàng kìm nén cảm xúc, ngẩng đầu nhìn Đàm Viên Sơ: "Sắp đến giờ dự cung yến rồi, người có phải nên đi đón Hoàng Hậu nương nương không?"
Đàm Viên Sơ chờ đến tận lúc này mới thong thả nói: "Hoàng Hậu chắc sẽ cùng mẫu hậu đến Thái Hòa điện trước, không cần ta đi đón. Nhưng nàng đang mang thai đi một mình không tiện."
Vân Tự ngạc nhiên. Nàng có đầy cung nhân, sao lại thành đi một mình?
Vân Tự liếc nhìn hoa điền trên trán mình trong gương, cuối cùng cũng không nói gì. Hắn muốn cùng nàng đến Thái Hòa điện, đó là vinh hạnh mà người khác cầu còn không được, nàng không có lý do gì để từ chối.
Còn chuyện gây chú ý ư? Cho dù hôm nay Đàm Viên Sơ không đợi nàng, những người khác sẽ bỏ qua cho nàng sao? Sẽ không, vậy thì nàng không cần phải đẩy Đàm Viên Sơ ra xa.
*****
Trong Thái Hòa điện, mọi người đã đến đông đủ. Đúng như lời Đàm Viên Sơ, Hoàng Hậu nương nương cùng Thái Hậu nương nương đến Thái Hòa điện trước, đi cùng còn có Tĩnh phi nương nương.
Có người nhìn về phía cửa điện trống trải, trong điện chỉ còn Hoàng Thượng và Hi tu dung chưa đến.
Họ đã nghe tin Hoàng Thượng đến Chử Án cung từ ban trưa đến giờ vẫn chưa quay lại, không khỏi mím môi, trong lòng có chút thất vọng.
Chẳng lẽ Hoàng Thượng sẽ cùng Hi tu dung đến đây?
Có người cho là không thể, có người lại cảm thấy không có gì là không thể.
Kỳ quý tần cũng ngơ ngẩn nhìn về phía cửa điện. Khi nàng ta được mọi người xưng tụng là sủng ái nhất hậu cung, Hoàng Thượng cũng chưa từng đích thân đến đón nàng ta trong các cung yến. Hắn luôn là người đến cuối cùng, cũng chưa từng cho ai đặc ân như vậy.
Bên ngoài điện vang lên tiếng thông truyền, mọi người đứng dậy, nhìn thấy loan giá dừng lại trước cửa điện.
Nam nhân bước xuống loan giá rồi xoay người đỡ nữ tử. Rèm được vén lên để lộ ra một bàn tay trắng nõn được nam nhân nắm chặt.
Khi rèm được vén lên hoàn toàn, mọi người mới nhìn thấy dung mạo của nữ tử. Nàng mặc áo choàng, khẽ cúi đầu, chỉ lộ ra một đoạn cằm trắng nõn. Khi nàng ngẩng đầu lên, mọi người mới thấy nàng mày ngài mắt phượng, ánh nắng chiếu vào như phủ lên một tầng ánh sáng khó tả, khiến người ta nhìn đến ngẩn ngơ.
Đợi hai người vào trong điện, mọi người mới hoàn hồn, trong mắt vẫn còn lưu luyến vẻ kinh diễm.
Một số quan viên từng nghe nói Hi tu dung được sủng ái nhưng không rõ nguyên nhân, đến hôm nay mới hiểu ra.
Nhưng cũng có người cảm thấy hoang mang.
Vừa vào trong điện, Vân Tự liền rút tay khỏi tay Đàm Viên Sơ, không dám sóng vai cùng hắn. Khi Hoàng Hậu nương nương cùng chúng phi tần hành lễ với hắn, nàng cũng nghiêng người sang một bên, không hề vượt quá giới hạn.
Đàm Viên Sơ thản nhiên liếc nhìn nàng rồi thu hồi tầm mắt, gật đầu với mọi người: "Miễn lễ."
Lúc này, Vân Tự mới hành lễ với Hoàng Hậu và Thái Hậu. Hoàng hậu đỡ nàng dậy: "Ngươi đang mang thai, ta đã nói không cần đa lễ mà?"
Vân Tự có chút ngượng ngùng: "Là thần thiếp nhất thời quên mất."
Nàng quay sang nhìn Thái Hậu, thấy bà đang nhìn mình với vẻ ngạc nhiên.
Vân Tự khó hiểu, nàng sờ sờ mặt len lén nhìn Đàm Viên Sơ. Đàm Viên Sơ cũng có chút bất ngờ, hắn như không có gì mà hỏi: "Mẫu hậu đang nhìn gì vậy? Nàng ấy nhát gan, đừng dọa nàng ấy."
Lời hắn vừa dứt, chúng phi tần xung quanh đều bật cười. Tuy không có oán hận gì với Hi tu dung, nhưng họ không khỏi cảm thấy Hoàng Thượng đang nói dối.
Nếu Hi tu dung mà nhát gan thì nàng đã không thể từ một tiểu cung nữ leo lên đến vị trí ngày hôm nay.
Trong số chúng phi tần ở đây, chỉ có Tĩnh phi hiểu rõ Thái Hậu đang nghĩ gì khi nhìn thấy vẻ mặt của bà.
Thái Hậu là cô mẫu của nàng ấy, nhưng sau khi cha nàng ấy tục huyền cũng có con cái khác, vậy tại sao Thái hậu lại thương xót nàng ấy?
Bởi vì Thái Hậu và mẫu thân nàng ấy từng là khuê mật.
Nói đúng hơn, Thái Hậu và dì nàng ấy mới là khuê mật. Cũng vì vậy, sau khi mẫu thân nàng ấy gả vào Cố phủ, Thái Hậu và mẫu thân nàng ấy mới có thể thân thiết với nhau, cho đến khi Thái Hậu tiến cung tham gia tuyển tú.
Nàng ấy được hưởng lợi rất nhiều từ dì mình.
Thái Hậu hít sâu một hơi nắm chặt chuỗi hạt. Năm đó Vệ thị phạm sai lầm, đúng lúc bà vì nhi tử bị đưa đi mà đang giận tiên đế. Khi bà ra khỏi Chử Án cung, kết cục của Vệ thị đã được định đoạt, khuê mật của bà cũng qua đời không rõ nguyên nhân.
Hai mươi năm sau, bà oán trách huynh trưởng tuyệt tình, thân phận của bà cũng không cần phải kiêng dè lời ra tiếng vào nữa.
Dung nhi là đích nữ của huynh trưởng, cũng là huyết mạch duy nhất còn sót lại của người bạn tốt. Hai lý do đó khiến bà dành cho Dung nhi một phần tình cảm đặc biệt.
Vì vậy mới có Tĩnh phi tiến cung.
Thái Hậu biết đến sự tồn tại của Hi tu dung, nhưng chưa từng gặp nàng, cho đến hôm nay...
Thái Hậu hít sâu một hơi, vẫy tay với Vân Tự: "Hi tu dung đúng không? Lại đây, đến chỗ ai gia."
Vân Tự có chút kinh ngạc. Đàm Viên Sơ cũng nhìn Thái hậu trầm ngâm, một lát sau mới nói: "Thêm chỗ cho Hi tu dung."
Vốn dĩ chỗ của Vân Tự được sắp xếp bên trái Đàm Viên Sơ, nhưng Thái Hậu muốn nói chuyện với Vân Tự nên phải thêm một chỗ ngồi bên cạnh bà. Vân Tự có chút căng thẳng bất an khi ngồi xuống.
Cũng khó trách nàng căng thẳng. Thái hậu trước nay không quản chuyện hậu cung, phi tần thường gặp bà nhất chỉ có Tĩnh phi nương nương, cũng chưa từng thấy bà đối xử đặc biệt với ai, Vân Tự là người đầu tiên.
Nghĩ đến Tĩnh phi, Vân Tự bỗng nhiên hiểu ra điều gì, liền len lén nhìn sang nàng ấy.
Tĩnh phi đang nhìn nàng, ánh mắt có chút phức tạp khẽ gật đầu với nàng.
Vân Tự nuốt nước bọt, trong lòng có chút mờ mịt.
Rốt cuộc khi xưa mẫu thân là nhân vật như thế nào ở kinh thành mà gần hai mươi năm sau vẫn có nhiều người nhớ đến bà như vậy?
Khay thức ăn được dọn đến trước mặt Vân Tự, món nào cũng được chế biến tinh xảo.
Thái Hậu nắm chặt chuỗi hạt, hồi lâu sau mới hỏi: "Ngươi tiến cung mấy năm rồi?"
Thái Hậu biết Hi tu dung từng chỉ là một cung nữ. Bà bỗng cảm thấy khó hiểu, nếu khuê mật của bà còn sống, sao nữ nhi của nàng ấy lại phải vào cung làm cung nữ?
Người đó luôn có chủ kiến, ở đâu cũng có thể sống thoải mái như cá gặp nước.
Vân Tự ngồi ngay ngắn, thành thật trả lời: "Thần thiếp vào cung năm thứ hai sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, đến nay đã bốn năm."
Thái Hậu theo bản năng muốn hỏi: "Mẫu thân ngươi..."
Nói được một nửa bà chợt ý thức được điều gì đó, định thu hồi lại, nhưng Vân Tự dường như đã đoán được bà muốn hỏi gì. Nàng im lặng một lát rồi nhẹ giọng đáp: "Khi thần thiếp còn nhỏ, mẫu thân đã qua đời vì bệnh."
Qua đời vì bệnh.
Thái Hậu không biết kết quả này là tốt hay xấu.
Thái Hậu nhận ra hoàng nhi thỉnh thoảng lại nhìn sang, vẻ xúc động khi gặp lại huyết mạch của khuê mật cuối cùng cũng rút đi, lý trí dần khôi phục. Bà nhìn Vân Tự, nhưng dường như lại đang nhìn một người khác.
Đúng là nữ nhi của nàng ấy, giống như được khắc ra từ một khuôn.
Nhưng tính cách lại không giống nhau. Nữ tử trước mắt nội liễm hơn bạn tốt trong ký ức của bà rất nhiều. Thái Hậu không thấy bất ngờ, so với bạn bà sống trong nhung lụa từ nhỏ, nữ tử này đã phải chịu nhiều khổ sở hơn, không thể không nội liễm.
Nhưng có một điểm, nàng và bạn bà rất giống nhau - đều được người khác yêu mến.
Vân Tự có chút bồn chồn. Nàng yêu quý mẫu thân, nhưng không thể không thừa nhận, ký ức về mẫu thân đã phai nhạt rất nhiều.
Có lẽ vì quá xa xôi, mẫu thân chưa từng kể cho nàng nghe chuyện cũ, điều duy nhất bà mong mỏi là nàng có thể sống tốt.
Vân Tự khẽ mím môi.
Thực ra nàng không muốn nói nhiều về mẫu thân với người khác. Phụ mẫu luôn là vùng đất thiêng liêng trong lòng nàng.
Hơn nữa, người mà họ miêu tả có vẻ rất khác với mẫu thân trong ký ức của nàng. Nàng chưa từng thấy khía cạnh rực rỡ của mẫu thân, điều đó khiến nàng không khỏi tiếc nuối.
Hình như có người nhận ra nàng không thoải mái, giọng nói trầm ổn vang lên: "Mẫu hậu, chỗ ngồi bên cạnh nhi thần đã trống rất lâu rồi. Mẫu hậu nói chuyện vui vẻ bên đó, còn nhi thần lại cô đơn một mình, mẫu hậu cũng nên thương nhi thần một chút chứ."
Hắn nghiêng đầu nhìn sang, vẻ mặt có chút hờ hững, nhưng ai cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn.
Vừa không đứng đắn lại vừa không che giấu ý muốn Thái Hậu trả người lại cho hắn.
Vân Tự bỗng nhiên đỏ mặt.
- ---------------------------------------
Danh sách chương