Có nên chuẩn bị lễ vật sinh thần cho Hoàng Thượng hay không? Vân Tự chỉ suy nghĩ một ngày, liền từ bỏ ý định này, trước hết nàng và Lư mỹ nhân không giống nhau, Lư mỹ nhân là phi tần trong hậu cung, tặng quà sinh thần cho Hoàng Thượng là chuyện đương nhiên, còn nàng thì không được.
Hơn nữa, nàng cũng không có thời gian.
Hầu hạ Lư mỹ nhân chiếm hết thời gian ban ngày của nàng, buổi tối nàng cũng không muốn thức đêm.
Còn một điều nữa, nàng là bị bán vào cung, không có tiền. Dù Lưu công công có yêu thương nàng đến mấy, ông ấy cũng sẽ không cho nàng thêm bạc. Trong tay nàng chỉ có chút tiền tích góp được trong hai năm qua và quà sinh thần mà Tiểu Dung Tử tặng.
Nói về tiền bạc, nàng không thể tặng Hoàng Thượng thứ gì đáng giá.
Nói về tấm lòng, trước khi vào cung nàng sống nghèo khổ, chỉ biết may vá thô sơ, còn nữ công tinh xảo thì không biết, đều là sau khi vào cung mới lén học từ các ma ma, nàng tuy có chút thiên phú, nhưng so với các ma ma thì chẳng có gì đáng kể.
Vân Tự dẹp bỏ suy nghĩ này, sau khi nàng khỏi bệnh, Lư mỹ nhân lại luôn mang nàng theo bên mình.
Gần đây Lư mỹ nhân và Khâu tài nhân quan hệ khá tốt, thường xuyên cùng nhau đến cung Khôn Ninh thỉnh an, thỉnh thoảng sẽ đến điện Hòa Nghi ngồi chơi, dù sao vị phân của Lư mỹ nhân đã khác, trong cung Trọng Hoa, nàng ta có vị phân cao nhất, nói ra thì nếu Lư mỹ nhân so đo, Khâu tài nhân vốn nên mỗi ngày đến thỉnh an nàng ta.
Sau Trung Thu, trời dần dần trở lạnh, phi tần và cung nữ trong hậu cung đều thay sang trang phục mùa thu dày dặn hơn.
Một ngày trước Tiết Vạn Thọ, Lư mỹ nhân rốt cuộc đã thêu xong chiếc đai lưng, sau khi cất kim, nàng ta thở dài một hơi, xoa xoa vai: "Cuối cùng cũng xong.”
Vân Tự bưng bữa tối vào, nghe vậy liền bật cười: “Chủ tử gần đây chỉ lo chuẩn bị quà sinh thần cho Hoàng Thượng, cũng chẳng ăn uống gì, hôm nay nô tỳ đến Ngự Thiện Phòng, Tống công công còn hỏi nô tỳ, có phải đồ ăn không hợp khẩu vị của chủ tử?”
Lư mỹ nhân là phi tần được sủng ái nhất trong số các tân phi, cũng là người duy nhất được thăng vị phân, Ngự Thiện Phòng đương nhiên sẽ quan tâm đến điện Hòa Nghi.
Lư mỹ nhân cả người uể oải, nghe vậy liền nhăn mũi: "Không phải không hợp khẩu vị, chỉ là gần đây không có cảm giác thèm ăn.”
Đều là người tinh ý, đương nhiên nghe ra được Ngự Thiện Phòng ngoài mặt hỏi han đồ ăn, thực chất là thăm dò thái độ của Lư mỹ nhân, câu trả lời của Lư mỹ nhân ít nhất có thể khiến Ngự Thiện Phòng yên tâm.
Vân Tự có chút bất ngờ, trong ấn tượng của nàng, Lư mỹ nhân luôn ăn uống rất tốt, rất nhiều người mùa hè sẽ giảm cân, nhưng Lư mỹ nhân không hề có dấu hiệu này, thậm chí khi thỉnh an ở cung Khôn Ninh, còn nhịn không được ăn nhiều điểm tâm.
Chưa kịp suy nghĩ thêm, Lư mỹ nhân đã cầm đũa lên, gắp vài miếng, rồi lắc đầu: "Dọn xuống đi.”
Vân Tự khẽ nhíu mày, nàng cẩn thận quan sát Lư mỹ nhân, thấy sắc mặt nàng ta hồng hào, khí sắc rất tốt, đành phải nuốt xuống nghi hoặc, nghe lệnh dọn đồ ăn đi, nhưng trong lòng lại ghi nhớ chuyện này, định sau Tiết Vạn Thọ sẽ mời thái y đến xem cho chủ tử.
Hôm sau, Tiết Vạn Thọ.
Vân Tự theo Lư mỹ nhân đi dự tiệc, hôm nay đường đến điện Thái Hòa rất thuận lợi, trên đường gặp không ít phi tần, nhưng không gặp ai có địa vị cao. Edit: FB Frenalis
Lư mỹ nhân cùng Khâu tài nhân sóng vai mà đi, Khâu tài nhân nhìn Vân Tự một lát, Vân Tự rũ mắt xuống, nàng đương nhiên chú ý tới Khâu tài nhân đang nhìn mình, nhưng Khâu tài nhân không làm gì, nàng chỉ có thể giả vờ như không biết.
Đến điện Thái Hòa, mọi người mới phát hiện hôm nay những người có địa vị cao đều đến rất sớm, Lư mỹ nhân nhỏ giọng nói thầm: "Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao?”
Vân Tự kéo tay áo nàng ta, thấp giọng căn dặn: “Chủ tử cẩn thận lời nói.”
Nói xong, nàng ra hiệu cho Lư mỹ nhân nhìn về phía bậc thang, Lư mỹ nhân không hiểu, ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới phát hiện có điều khác lạ, rất nhiều phi tần đang vây quanh một người cười nói.
Không cần Vân Tự giải thích, sắc mặt Khâu tài nhân hơi thay đổi: "Là Thái Hậu nương nương.”
Lư mỹ nhân giật mình, sau khi tiến cung nàng ta chưa từng gặp Thái Hậu, nghe nói Thái Hậu nương nương thân thể không khỏe, vẫn luôn dưỡng bệnh ở cung Từ Ninh, vậy mà hôm nay lại xuất cung, chẳng lẽ đã khỏi bệnh rồi?
Trong lòng tuy có nghi hoặc, nhưng Lư mỹ nhân và Khâu tài nhân đều cung kính tiến lên thỉnh an, có lẽ vì hôm nay là Tiết Vạn Thọ, trên mặt Thái Hậu luôn mang theo nụ cười, gật đầu cho các nàng đứng dậy, còn hỏi han thân phận của Lư mỹ nhân.
Lư mỹ nhân đáp: “Tần thiếp là mỹ nhân Lư thị ở điện Hòa Nghi.”
Tuy Thái Hậu luôn ở cung Từ Ninh, nhưng hiển nhiên bà nắm rõ mọi chuyện xảy ra trong hậu cung, bà quay sang cười nói với hoàng hậu bên cạnh: "Lần tuyển tú này, Hoàng Hậu vất vả rồi, ai gia thấy ai ai cũng xinh đẹp.”
Tuy là nói chuyện với Hoàng Hậu, nhưng ai cũng hiểu Thái Hậu đang khen ai, Lư mỹ nhân xấu hổ đỏ mặt, Hoàng Hậu cũng cười phụ họa:
“Lư mỹ nhân luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, Hoàng Thượng cũng rất thích nàng ấy.”
Thái Hậu nương nương gật đầu: "Tốt lắm.”
Sau đó, Thái Hậu cũng không nói thêm gì nữa, chỉ trò chuyện với Hoàng Hậu về chủ đề khác, xung quanh bà có rất nhiều phi tần, nhưng người được bà ưu ái chỉ có Hoàng Hậu.
Thực ra còn có Tĩnh phi nương nương, nhưng Tĩnh phi thân thể vẫn chưa khỏe, hôm nay không thể tham dự.
Lư mỹ nhân và Khâu tài nhân nhân cơ hội này, cuối cùng cũng trở về vị trí của mình, hai người có vị phân không chênh lệch nhiều, lại ở chung một cung, nên vị trí của họ ở cạnh nhau, ngồi chung một bàn.
Một khắc sau, Đàm Viên Sơ rốt cuộc cũng đến, yến tiệc chính thức bắt đầu.
Cách đây không lâu mới tổ chức Trung Thu yến, lần này Tiết Vạn Thọ cũng không long trọng lắm, vị phân của Lư mỹ nhân thấp, khoảng cách với Hoàng Thượng cũng rất xa, Vân Tự ngẩng đầu nhìn, Hoàng Thượng bị mọi người vây quanh, nàng không nhìn rõ lắm nên nhanh chóng cúi đầu xuống.
Hôm nay là sinh thần Hoàng Thượng, đặc biệt ban ân, Ngự Thiện Phòng chuẩn bị cho mỗi bàn một đĩa cá bạc Thái Hồ, cá bạc Thái Hồ là cống phẩm, cho dù là phi tần trong hậu cung cũng rất ít khi được nếm thử, đều phải nhờ ân điển của Hoàng Thượng mới có được.
Cá bạc Thái Hồ khi được dọn lên còn bốc khói nóng hổi.
Lư mỹ nhân hứng thú gắp một miếng, nhưng khi cho vào miệng, lại nhíu mày khó chịu.
Dương tiệp dư ngồi phía trước liếc nhìn, che miệng cười khẩy:
“Có người đúng là không có phúc hưởng, cá bạc Thái Hồ quý giá như vậy, nếu không phải Hoàng Thượng ban ân, e rằng cả đời người đó cũng không được nếm thử, vậy mà còn chê.”
Tiếng ca múa át đi những lời chế giễu, giọng nói của Dương tiệp dư không lớn không nhỏ, vừa đủ để những người xung quanh nghe thấy, nhưng lại không truyền đến tai Hoàng Thượng, Lư mỹ nhân cứng người, nàng ta cũng không khách khí đáp trả:
“Dương tiệp dư tôn quý, chắc hẳn khác với tần thiếp, ngày thường có không ít cơ hội được nếm thử cống phẩm này nhỉ?”
Ai cũng biết là cống phẩm, nếu không được Hoàng Thượng ban ân thì phi tần không được phép dùng, Dương tiệp dư đương nhiên không thường xuyên được ăn, những lời này của Lư mỹ nhân chẳng qua là đang mỉa mai Dương tiệp dư, các nàng đều như nhau, ngày thường đều không được ăn, Dương tiệp dư có tư cách gì chế nhạo người khác.
Dương tiệp dư tức giận, quay đầu trừng mắt nhìn Lư mỹ nhân:
“Hoàng Thượng chỉ mới sủng hạnh ngươi vài ngày, ngươi đã trở nên ngông cuồng, xem ra bài học hôm đó vẫn chưa đủ để Lư mỹ nhân nhớ lâu.”
Ánh mắt Lư mỹ nhân chợt lạnh đi, giây lát sau, nàng ta nhếch môi cười: “Không bằng Dương tiệp dư.”
Dương tiệp dư khựng lại, một lúc sau mới hiểu ra, Lư mỹ nhân đang nói nàng ta mới là người ngông cuồng, Dương tiệp dư tức giận đến mức không thể kiềm chế, nếu không phải đang ở điện Thái Hòa, e rằng đã đứng dậy dạy cho Lư mỹ nhân một bài học.
Khâu tài nhân trợn mắt há mồm, Vân Tự cũng không ngờ Lư mỹ nhân lại dám đối đầu trực tiếp với Dương tiệp dư như vậy.
Nàng chậm nửa nhịp định ngăn Lư mỹ nhân lại, thì Lư mỹ nhân đã cúi đầu, không thèm để ý đến Dương tiệp dư nữa, nàng ta nhìn miếng cá trên đũa, cau mày một lúc rồi nuốt xuống.
Không còn cách nào khác, Dương tiệp dư nói cũng có phần đúng, mỗi bàn được ban thưởng cá bạc Thái Hồ là ân điển của Hoàng Thượng, nếu nàng ta nhổ ra, chắc chắn sẽ bị Dương tiệp dư gán cho tội danh bất kính với Hoàng Thượng.
Trước đây Lư mỹ nhân không hề bài xích cá, nhưng hôm nay không hiểu sao lại cảm thấy miếng cá có mùi tanh, khiến nàng ta buồn nôn, sắc mặt có chút tái nhợt.
Vân Tự nhận ra có điều không ổn, khom người xuống, thấp giọng hỏi han: "Chủ tử sao vậy?”
Lư mỹ nhân che miệng lắc đầu, nàng ta muốn nói gì đó, nhưng khi mở miệng lại không thể kìm nén được cơn buồn nôn, liền nôn khan một tiếng.
Mọi người xung quanh kinh hô, tiếng ca múa cũng không át được sự hỗn loạn này, Dương tiệp dư nghe thấy động tĩnh, ghét bỏ tránh sang một bên, điện Thái Hòa vì sự cố này mà trở nên yên tĩnh.
Vân Tự không quan tâm nhiều, nàng lập tức đỡ lấy Lư mỹ nhân, những biểu hiện khác thường của Lư mỹ nhân mấy ngày nay cứ lởn vởn trong đầu nàng, trong lòng nàng bỗng dâng lên một suy đoán, khiến nàng vô thức nắm chặt chiếc khăn trong tay áo.
Thái độ của Vân Tự hoàn toàn thay đổi, nàng lo lắng nhìn Lư mỹ nhân, một tay đỡ lấy nàng ta, cúi đầu cảnh giác nhìn đồ ăn trên bàn.
Nhưng không ai biết, lúc này trong đầu Vân Tự đang rối như tơ vò.
Không chỉ mình nàng, rất nhiều người cũng nảy sinh suy đoán, nhất thời không khí trong điện trở nên ngưng trọng, những phi tần ngồi gần Lư mỹ nhân lặng lẽ lùi ra xa một chút.
Ngay khi sự việc xảy ra, Đàm Viên Sơ đã chú ý đến, hắn ngẩng đầu nhìn thấy nữ tử đang che chắn cho Lư mỹ nhân, tiếng ca múa dừng lại, tiếng nôn khan của Lư mỹ nhân vẫn chưa dứt, nàng ta khó chịu đến mức sắc mặt trắng bệch, sắp khóc.
Đàm Viên Sơ nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì?”
Hứa Thuận Phúc nhanh chóng phái người đi hỏi thăm, sau khi nghe cung nhân bẩm báo, ánh mắt Hoàng Hậu khẽ lóe lên, nụ cười trên mặt Đức phi cũng nhạt đi, còn Dung chiêu nghi thì cúi đầu, không nhìn rõ cảm xúc.
Đàm Viên Sơ nói: “Truyền thái y.”
Lư mỹ nhân đang trong tình trạng không ổn, không thể tiếp tục ở lại điện Thái Hòa, nên nhanh chóng được đưa đến thiên điện, Lư mỹ nhân có chút hoảng hốt, nàng ta nắm lấy tay Vân Tự lo lắng hỏi:
“Vân Tự, ta làm sao vậy, có phải bị người ta hãm hại không?”
Hứa Thuận Phúc được lệnh, vừa bước vào thiên điện đã nghe thấy câu này, nhất thời dở khóc dở cười.
Vân Tự không dám nói ra điều gì khiến chủ tử thêm kỳ vọng, chỉ có thể nhỏ giọng trấn an: "Chủ tử đừng lo lắng, thái y sẽ đến ngay.”
Nếu thật sự giống như nàng suy đoán, hôm nay chủ tử sẽ có tin vui bất ngờ.
Chỉ là vui của chủ tử, còn tâm trạng Vân Tự lại có chút phức tạp, nàng đã nghĩ đến việc Lư mỹ nhân sẽ mang thai, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
Lư mỹ nhân vào cung chưa lâu, trong cung không có chút căn cơ nào, Hoàng Thượng sủng ái nàng ta cũng không quá nổi bật, thậm chí còn đắc tội Dương tiệp dư, lúc này mang thai, Vân Tự cũng không biết là tốt hay xấu.
Thái y nhanh chóng đến, sau khi bắt mạch, liền vui mừng ra mặt, Vân Tự mím môi, rũ mắt xuống.
“Chúc mừng Lư mỹ nhân, đây là hỉ mạch, đã mang thai nửa tháng.” (Nửa tháng mà bắt mạch ra cũng tài thiệt)
Lư mỹ nhân ngây người, đầu óc choáng váng, một lúc sau mới hoàn hồn, kinh ngạc hỏi: "Thật sao?!”
Thái y đáp: “Chuyện liên quan đến long thai, vi thần không dám nói bừa.”
Hứa Thuận Phúc nhận được tin chính xác, trước tiên chúc mừng Lư mỹ nhân, sau đó xoay người đi ra ngoài chuẩn bị bẩm báo với Hoàng Thượng, nhưng trước khi rời đi, Hứa Thuận Phúc theo bản năng nhìn người bên cạnh Lư mỹ nhân.
Nàng cúi đầu, an tĩnh đến mức kỳ lạ.
Hơn nữa, nàng cũng không có thời gian.
Hầu hạ Lư mỹ nhân chiếm hết thời gian ban ngày của nàng, buổi tối nàng cũng không muốn thức đêm.
Còn một điều nữa, nàng là bị bán vào cung, không có tiền. Dù Lưu công công có yêu thương nàng đến mấy, ông ấy cũng sẽ không cho nàng thêm bạc. Trong tay nàng chỉ có chút tiền tích góp được trong hai năm qua và quà sinh thần mà Tiểu Dung Tử tặng.
Nói về tiền bạc, nàng không thể tặng Hoàng Thượng thứ gì đáng giá.
Nói về tấm lòng, trước khi vào cung nàng sống nghèo khổ, chỉ biết may vá thô sơ, còn nữ công tinh xảo thì không biết, đều là sau khi vào cung mới lén học từ các ma ma, nàng tuy có chút thiên phú, nhưng so với các ma ma thì chẳng có gì đáng kể.
Vân Tự dẹp bỏ suy nghĩ này, sau khi nàng khỏi bệnh, Lư mỹ nhân lại luôn mang nàng theo bên mình.
Gần đây Lư mỹ nhân và Khâu tài nhân quan hệ khá tốt, thường xuyên cùng nhau đến cung Khôn Ninh thỉnh an, thỉnh thoảng sẽ đến điện Hòa Nghi ngồi chơi, dù sao vị phân của Lư mỹ nhân đã khác, trong cung Trọng Hoa, nàng ta có vị phân cao nhất, nói ra thì nếu Lư mỹ nhân so đo, Khâu tài nhân vốn nên mỗi ngày đến thỉnh an nàng ta.
Sau Trung Thu, trời dần dần trở lạnh, phi tần và cung nữ trong hậu cung đều thay sang trang phục mùa thu dày dặn hơn.
Một ngày trước Tiết Vạn Thọ, Lư mỹ nhân rốt cuộc đã thêu xong chiếc đai lưng, sau khi cất kim, nàng ta thở dài một hơi, xoa xoa vai: "Cuối cùng cũng xong.”
Vân Tự bưng bữa tối vào, nghe vậy liền bật cười: “Chủ tử gần đây chỉ lo chuẩn bị quà sinh thần cho Hoàng Thượng, cũng chẳng ăn uống gì, hôm nay nô tỳ đến Ngự Thiện Phòng, Tống công công còn hỏi nô tỳ, có phải đồ ăn không hợp khẩu vị của chủ tử?”
Lư mỹ nhân là phi tần được sủng ái nhất trong số các tân phi, cũng là người duy nhất được thăng vị phân, Ngự Thiện Phòng đương nhiên sẽ quan tâm đến điện Hòa Nghi.
Lư mỹ nhân cả người uể oải, nghe vậy liền nhăn mũi: "Không phải không hợp khẩu vị, chỉ là gần đây không có cảm giác thèm ăn.”
Đều là người tinh ý, đương nhiên nghe ra được Ngự Thiện Phòng ngoài mặt hỏi han đồ ăn, thực chất là thăm dò thái độ của Lư mỹ nhân, câu trả lời của Lư mỹ nhân ít nhất có thể khiến Ngự Thiện Phòng yên tâm.
Vân Tự có chút bất ngờ, trong ấn tượng của nàng, Lư mỹ nhân luôn ăn uống rất tốt, rất nhiều người mùa hè sẽ giảm cân, nhưng Lư mỹ nhân không hề có dấu hiệu này, thậm chí khi thỉnh an ở cung Khôn Ninh, còn nhịn không được ăn nhiều điểm tâm.
Chưa kịp suy nghĩ thêm, Lư mỹ nhân đã cầm đũa lên, gắp vài miếng, rồi lắc đầu: "Dọn xuống đi.”
Vân Tự khẽ nhíu mày, nàng cẩn thận quan sát Lư mỹ nhân, thấy sắc mặt nàng ta hồng hào, khí sắc rất tốt, đành phải nuốt xuống nghi hoặc, nghe lệnh dọn đồ ăn đi, nhưng trong lòng lại ghi nhớ chuyện này, định sau Tiết Vạn Thọ sẽ mời thái y đến xem cho chủ tử.
Hôm sau, Tiết Vạn Thọ.
Vân Tự theo Lư mỹ nhân đi dự tiệc, hôm nay đường đến điện Thái Hòa rất thuận lợi, trên đường gặp không ít phi tần, nhưng không gặp ai có địa vị cao. Edit: FB Frenalis
Lư mỹ nhân cùng Khâu tài nhân sóng vai mà đi, Khâu tài nhân nhìn Vân Tự một lát, Vân Tự rũ mắt xuống, nàng đương nhiên chú ý tới Khâu tài nhân đang nhìn mình, nhưng Khâu tài nhân không làm gì, nàng chỉ có thể giả vờ như không biết.
Đến điện Thái Hòa, mọi người mới phát hiện hôm nay những người có địa vị cao đều đến rất sớm, Lư mỹ nhân nhỏ giọng nói thầm: "Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao?”
Vân Tự kéo tay áo nàng ta, thấp giọng căn dặn: “Chủ tử cẩn thận lời nói.”
Nói xong, nàng ra hiệu cho Lư mỹ nhân nhìn về phía bậc thang, Lư mỹ nhân không hiểu, ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới phát hiện có điều khác lạ, rất nhiều phi tần đang vây quanh một người cười nói.
Không cần Vân Tự giải thích, sắc mặt Khâu tài nhân hơi thay đổi: "Là Thái Hậu nương nương.”
Lư mỹ nhân giật mình, sau khi tiến cung nàng ta chưa từng gặp Thái Hậu, nghe nói Thái Hậu nương nương thân thể không khỏe, vẫn luôn dưỡng bệnh ở cung Từ Ninh, vậy mà hôm nay lại xuất cung, chẳng lẽ đã khỏi bệnh rồi?
Trong lòng tuy có nghi hoặc, nhưng Lư mỹ nhân và Khâu tài nhân đều cung kính tiến lên thỉnh an, có lẽ vì hôm nay là Tiết Vạn Thọ, trên mặt Thái Hậu luôn mang theo nụ cười, gật đầu cho các nàng đứng dậy, còn hỏi han thân phận của Lư mỹ nhân.
Lư mỹ nhân đáp: “Tần thiếp là mỹ nhân Lư thị ở điện Hòa Nghi.”
Tuy Thái Hậu luôn ở cung Từ Ninh, nhưng hiển nhiên bà nắm rõ mọi chuyện xảy ra trong hậu cung, bà quay sang cười nói với hoàng hậu bên cạnh: "Lần tuyển tú này, Hoàng Hậu vất vả rồi, ai gia thấy ai ai cũng xinh đẹp.”
Tuy là nói chuyện với Hoàng Hậu, nhưng ai cũng hiểu Thái Hậu đang khen ai, Lư mỹ nhân xấu hổ đỏ mặt, Hoàng Hậu cũng cười phụ họa:
“Lư mỹ nhân luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, Hoàng Thượng cũng rất thích nàng ấy.”
Thái Hậu nương nương gật đầu: "Tốt lắm.”
Sau đó, Thái Hậu cũng không nói thêm gì nữa, chỉ trò chuyện với Hoàng Hậu về chủ đề khác, xung quanh bà có rất nhiều phi tần, nhưng người được bà ưu ái chỉ có Hoàng Hậu.
Thực ra còn có Tĩnh phi nương nương, nhưng Tĩnh phi thân thể vẫn chưa khỏe, hôm nay không thể tham dự.
Lư mỹ nhân và Khâu tài nhân nhân cơ hội này, cuối cùng cũng trở về vị trí của mình, hai người có vị phân không chênh lệch nhiều, lại ở chung một cung, nên vị trí của họ ở cạnh nhau, ngồi chung một bàn.
Một khắc sau, Đàm Viên Sơ rốt cuộc cũng đến, yến tiệc chính thức bắt đầu.
Cách đây không lâu mới tổ chức Trung Thu yến, lần này Tiết Vạn Thọ cũng không long trọng lắm, vị phân của Lư mỹ nhân thấp, khoảng cách với Hoàng Thượng cũng rất xa, Vân Tự ngẩng đầu nhìn, Hoàng Thượng bị mọi người vây quanh, nàng không nhìn rõ lắm nên nhanh chóng cúi đầu xuống.
Hôm nay là sinh thần Hoàng Thượng, đặc biệt ban ân, Ngự Thiện Phòng chuẩn bị cho mỗi bàn một đĩa cá bạc Thái Hồ, cá bạc Thái Hồ là cống phẩm, cho dù là phi tần trong hậu cung cũng rất ít khi được nếm thử, đều phải nhờ ân điển của Hoàng Thượng mới có được.
Cá bạc Thái Hồ khi được dọn lên còn bốc khói nóng hổi.
Lư mỹ nhân hứng thú gắp một miếng, nhưng khi cho vào miệng, lại nhíu mày khó chịu.
Dương tiệp dư ngồi phía trước liếc nhìn, che miệng cười khẩy:
“Có người đúng là không có phúc hưởng, cá bạc Thái Hồ quý giá như vậy, nếu không phải Hoàng Thượng ban ân, e rằng cả đời người đó cũng không được nếm thử, vậy mà còn chê.”
Tiếng ca múa át đi những lời chế giễu, giọng nói của Dương tiệp dư không lớn không nhỏ, vừa đủ để những người xung quanh nghe thấy, nhưng lại không truyền đến tai Hoàng Thượng, Lư mỹ nhân cứng người, nàng ta cũng không khách khí đáp trả:
“Dương tiệp dư tôn quý, chắc hẳn khác với tần thiếp, ngày thường có không ít cơ hội được nếm thử cống phẩm này nhỉ?”
Ai cũng biết là cống phẩm, nếu không được Hoàng Thượng ban ân thì phi tần không được phép dùng, Dương tiệp dư đương nhiên không thường xuyên được ăn, những lời này của Lư mỹ nhân chẳng qua là đang mỉa mai Dương tiệp dư, các nàng đều như nhau, ngày thường đều không được ăn, Dương tiệp dư có tư cách gì chế nhạo người khác.
Dương tiệp dư tức giận, quay đầu trừng mắt nhìn Lư mỹ nhân:
“Hoàng Thượng chỉ mới sủng hạnh ngươi vài ngày, ngươi đã trở nên ngông cuồng, xem ra bài học hôm đó vẫn chưa đủ để Lư mỹ nhân nhớ lâu.”
Ánh mắt Lư mỹ nhân chợt lạnh đi, giây lát sau, nàng ta nhếch môi cười: “Không bằng Dương tiệp dư.”
Dương tiệp dư khựng lại, một lúc sau mới hiểu ra, Lư mỹ nhân đang nói nàng ta mới là người ngông cuồng, Dương tiệp dư tức giận đến mức không thể kiềm chế, nếu không phải đang ở điện Thái Hòa, e rằng đã đứng dậy dạy cho Lư mỹ nhân một bài học.
Khâu tài nhân trợn mắt há mồm, Vân Tự cũng không ngờ Lư mỹ nhân lại dám đối đầu trực tiếp với Dương tiệp dư như vậy.
Nàng chậm nửa nhịp định ngăn Lư mỹ nhân lại, thì Lư mỹ nhân đã cúi đầu, không thèm để ý đến Dương tiệp dư nữa, nàng ta nhìn miếng cá trên đũa, cau mày một lúc rồi nuốt xuống.
Không còn cách nào khác, Dương tiệp dư nói cũng có phần đúng, mỗi bàn được ban thưởng cá bạc Thái Hồ là ân điển của Hoàng Thượng, nếu nàng ta nhổ ra, chắc chắn sẽ bị Dương tiệp dư gán cho tội danh bất kính với Hoàng Thượng.
Trước đây Lư mỹ nhân không hề bài xích cá, nhưng hôm nay không hiểu sao lại cảm thấy miếng cá có mùi tanh, khiến nàng ta buồn nôn, sắc mặt có chút tái nhợt.
Vân Tự nhận ra có điều không ổn, khom người xuống, thấp giọng hỏi han: "Chủ tử sao vậy?”
Lư mỹ nhân che miệng lắc đầu, nàng ta muốn nói gì đó, nhưng khi mở miệng lại không thể kìm nén được cơn buồn nôn, liền nôn khan một tiếng.
Mọi người xung quanh kinh hô, tiếng ca múa cũng không át được sự hỗn loạn này, Dương tiệp dư nghe thấy động tĩnh, ghét bỏ tránh sang một bên, điện Thái Hòa vì sự cố này mà trở nên yên tĩnh.
Vân Tự không quan tâm nhiều, nàng lập tức đỡ lấy Lư mỹ nhân, những biểu hiện khác thường của Lư mỹ nhân mấy ngày nay cứ lởn vởn trong đầu nàng, trong lòng nàng bỗng dâng lên một suy đoán, khiến nàng vô thức nắm chặt chiếc khăn trong tay áo.
Thái độ của Vân Tự hoàn toàn thay đổi, nàng lo lắng nhìn Lư mỹ nhân, một tay đỡ lấy nàng ta, cúi đầu cảnh giác nhìn đồ ăn trên bàn.
Nhưng không ai biết, lúc này trong đầu Vân Tự đang rối như tơ vò.
Không chỉ mình nàng, rất nhiều người cũng nảy sinh suy đoán, nhất thời không khí trong điện trở nên ngưng trọng, những phi tần ngồi gần Lư mỹ nhân lặng lẽ lùi ra xa một chút.
Ngay khi sự việc xảy ra, Đàm Viên Sơ đã chú ý đến, hắn ngẩng đầu nhìn thấy nữ tử đang che chắn cho Lư mỹ nhân, tiếng ca múa dừng lại, tiếng nôn khan của Lư mỹ nhân vẫn chưa dứt, nàng ta khó chịu đến mức sắc mặt trắng bệch, sắp khóc.
Đàm Viên Sơ nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì?”
Hứa Thuận Phúc nhanh chóng phái người đi hỏi thăm, sau khi nghe cung nhân bẩm báo, ánh mắt Hoàng Hậu khẽ lóe lên, nụ cười trên mặt Đức phi cũng nhạt đi, còn Dung chiêu nghi thì cúi đầu, không nhìn rõ cảm xúc.
Đàm Viên Sơ nói: “Truyền thái y.”
Lư mỹ nhân đang trong tình trạng không ổn, không thể tiếp tục ở lại điện Thái Hòa, nên nhanh chóng được đưa đến thiên điện, Lư mỹ nhân có chút hoảng hốt, nàng ta nắm lấy tay Vân Tự lo lắng hỏi:
“Vân Tự, ta làm sao vậy, có phải bị người ta hãm hại không?”
Hứa Thuận Phúc được lệnh, vừa bước vào thiên điện đã nghe thấy câu này, nhất thời dở khóc dở cười.
Vân Tự không dám nói ra điều gì khiến chủ tử thêm kỳ vọng, chỉ có thể nhỏ giọng trấn an: "Chủ tử đừng lo lắng, thái y sẽ đến ngay.”
Nếu thật sự giống như nàng suy đoán, hôm nay chủ tử sẽ có tin vui bất ngờ.
Chỉ là vui của chủ tử, còn tâm trạng Vân Tự lại có chút phức tạp, nàng đã nghĩ đến việc Lư mỹ nhân sẽ mang thai, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
Lư mỹ nhân vào cung chưa lâu, trong cung không có chút căn cơ nào, Hoàng Thượng sủng ái nàng ta cũng không quá nổi bật, thậm chí còn đắc tội Dương tiệp dư, lúc này mang thai, Vân Tự cũng không biết là tốt hay xấu.
Thái y nhanh chóng đến, sau khi bắt mạch, liền vui mừng ra mặt, Vân Tự mím môi, rũ mắt xuống.
“Chúc mừng Lư mỹ nhân, đây là hỉ mạch, đã mang thai nửa tháng.” (Nửa tháng mà bắt mạch ra cũng tài thiệt)
Lư mỹ nhân ngây người, đầu óc choáng váng, một lúc sau mới hoàn hồn, kinh ngạc hỏi: "Thật sao?!”
Thái y đáp: “Chuyện liên quan đến long thai, vi thần không dám nói bừa.”
Hứa Thuận Phúc nhận được tin chính xác, trước tiên chúc mừng Lư mỹ nhân, sau đó xoay người đi ra ngoài chuẩn bị bẩm báo với Hoàng Thượng, nhưng trước khi rời đi, Hứa Thuận Phúc theo bản năng nhìn người bên cạnh Lư mỹ nhân.
Nàng cúi đầu, an tĩnh đến mức kỳ lạ.
Danh sách chương