Màn đêm dần buông xuống, đêm mùa thu có chút lạnh lẽo, nhưng cũng không bằng sự lạnh lẽo trong lòng Lục Tùng.

Hắn muốn giải thích, nhưng lại bất lực: "Lúc đó ta không biết……”

Vân Tự rút tay ra, trong mắt hiện lên một tia châm chọc, cố gắng kìm nén cảm xúc mới không để mình thất thố, nàng lạnh lùng nói: “Đừng chắn đường ta.”

Nói xong, Vân Tự không chút do dự rời đi.

Trở về sương phòng của mình, Vân Tự không chịu đựng được nữa, ngã xuống giường, cuộn tròn người lại vùi mặt vào đầu gối.

Gặp lại Lục Tùng, nàng hoàn toàn không có sự chuẩn bị nào.

Nàng không ngờ sẽ gặp lại Lục Tùng, nàng cứ ngỡ mọi chuyện đã qua, sẽ không còn bất kỳ liên quan nào đến những người trước kia nữa, nàng đã cố gắng quên đi tất cả.

Chỉ là số phận nàng long đong.

Nàng quen biết Lục Tùng đã rất lâu, có lẽ là từ khi nàng bắt đầu có ký ức.

Nàng rất ít khi nhớ lại chuyện cũ, nhưng khi nhìn thấy Lục Tùng, những chuyện nàng tưởng đã quên lại ùa về.

Nàng và Lục Tùng sống cùng làng, trong ký ức của nàng, ngôi làng ấy từng rất yên bình, cha nàng không giống những người khác trong làng, ai ai cũng lo làm ruộng, chỉ có ông là thích đi săn, ông sống dưới chân núi, dựa vào núi rừng mà sinh sống, không ngờ lại tích cóp được kha khá bạc.

Gặp được mẫu thân nàng là một sự tình cờ, ấn tượng của Vân Tự về mẫu thân rất mờ nhạt, khi nàng còn nhỏ, mẫu thân đã qua đời, nàng chỉ nghe cha kể, mẫu thân từng là tiểu thư khuê các, nhưng gia đình sa sút, người trong nhà gặp chuyện, mẫu thân suýt bị bán đi, may mắn được cha nàng cứu, nếu không đã không lưu lạc đến chốn thâm sơn cùng cốc này.

Mỗi khi nhắc đến chuyện này, cha nàng luôn cảm xúc lẫn lộn, vừa may mắn lại vừa đau lòng.

Ông luôn nói, nếu không phải chịu nhiều khổ cực, bà cũng sẽ không sớm rời bỏ cõi đời.

Cha rất yêu thương nàng, cũng không có ý định tục huyền, dồn hết tâm tư lo cho nàng, sợ nàng sống khổ cực, ông càng thường xuyên vào núi săn bắn, nghề này không phải không có nguy hiểm, hôm cha nàng bê bết máu được người ta khiêng về, Vân Tự chỉ nhớ lúc đó đầu óc trống rỗng ngây người ra, sau khi hoàn hồn nàng khóc đến mức ngạt thở.

Trước khi lâm chung, cha nàng giao nàng cho nhà Lục bá bá ở cách vách.

Lục gia không giống nhà nàng, Lục Tùng từ nhỏ đã học rất giỏi, Lục gia một lòng muốn cho hắn đi học, nhưng bút mực rất đắt, Lục gia không gánh vác nổi, cha nàng đã cho họ vay tiền.

Ông biết nàng còn nhỏ, một mình khó mà kiếm sống, cũng sợ Lục gia đối xử không tốt với nàng, nên đã đưa hết số tiền tích cóp cho họ, mong rằng họ có thể nhớ đến ân tình này. Edit: FB Frenalis

Ban đầu thì mọi chuyện đều tốt đẹp, Lục gia đối xử với nàng không tệ, nàng và Lục Tùng lại quen biết từ nhỏ, Lục Tùng cũng thương nàng, mẫu thân nàng vốn xinh đẹp, ai cũng nói nàng giống mẫu thân, sau này lớn lên nhất định sẽ là một mỹ nhân, Lục gia thường nói đùa, bảo sau này nàng gả cho Lục Tùng làm vợ.

Lúc đó nàng và Lục Tùng đều cúi đầu, không dám nói gì.

Nhưng trong lòng đều tin vào điều đó.

Lục Tùng đối xử với nàng rất tốt, Vân Tự từng nghĩ cứ như vậy cũng không tệ.

Cho đến ba năm trước, nạn đói xảy ra khắp nơi, lương thực Lục gia cũng dần cạn kiệt, lại còn phải gánh vác chi phí học hành của Lục Tùng, Vân Tự có thể cảm nhận được sự nóng nảy của người Lục gia.

Nhưng nàng không ngờ bất hạnh lại ập đến với mình.

Nàng nghe thấy Lục thẩm thẩm, người vẫn ngày ngày yêu thương nàng, nói muốn bán nàng đi, Lục bá bá ngồi xổm trên mặt đất không nói gì, Lục thẩm thẩm thì cứ lải nhải, nói bán nàng cho người ta làm nha hoàn, làm nha hoàn cho nhà giàu cũng là hưởng phúc. Vân Tự đứng ngây ra đó, một lúc sau nàng nghe thấy Lục bá bá vẫn luôn im lặng bỗng nhiên nói một câu, con bé lớn lên thật xinh đẹp.

Lục thẩm thẩm trầm mặc, bà ta do dự một chút rồi nói, chỗ đó hành hạ con người ta lắm.

Vân Tự không hiểu, bán làm nha hoàn là hưởng phúc, vậy chỗ nào là hành hạ người? Hai người trong phòng trầm mặc hồi lâu, Lục thẩm thẩm không ngừng lẩm bẩm: “Tùng ca nhi cần tiền đi học, sau này đi thi cũng cần tiền, chỗ đó… Sau này chưa chắc không thể chuộc nó về, nhà ta nuôi nó bấy lâu nay, cũng nên đến lúc nó báo đáp.”

Nghe đến đó, Vân Tự rất muốn xông vào nói với họ, số tiền cha nàng cho, căn nhà cha nàng để lại, đều đã bị Lục gia bán đi rồi.

Nhưng nàng không dám, nàng mơ hồ nhận ra họ muốn bán nàng đến một nơi không tốt, trong lòng nàng dâng lên từng đợt sợ hãi khiến nàng run rẩy.

Nàng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định đi tìm Lục Tùng.

Lục bá bá và Lục thẩm thẩm thương Lục Tùng nhất, chỉ cần Lục Tùng chịu giúp nàng, nàng nhất định sẽ không bị bán.

Nhưng Vân Tự không ngờ, nàng tìm khắp nơi trong làng cũng không thấy Lục Tùng đâu, cho đến khi bị bán đi, nàng cũng không gặp được Lục Tùng.

Sau khi bị bán, nàng mới biết Lục gia đã bán nàng đến nơi nào, Vân Tự sợ hãi khóc suốt ngày.

Nàng không hiểu, vì sao Lục bá bá và Lục thẩm thẩm từng yêu thương nàng, lại nỡ bán nàng đến nơi đó, chẳng phải họ đã đồng ý với cha nàng sẽ chăm sóc nàng thật tốt sao?

Nàng nghe thấy người mua mình nói nàng lớn lên xinh đẹp, bán ở cái thị trấn nhỏ này thì đáng tiếc, nên đã đưa các nàng đi một đoạn đường rất xa, Vân Tự không biết đã đi bao lâu, nàng chỉ biết mình bị đưa đến một nơi phồn hoa, nàng chưa từng thấy nơi nào đèn đuốc sáng trưng, tường thành cao lớn như vậy.

Nàng nghe thấy người mua mình nói, sau này nàng sẽ được hưởng những ngày tháng tốt đẹp nhất.

Vân Tự không tin, nơi mà mẫu thân nàng đã phải vất vả trốn ra, sao có thể là nơi hưởng phúc được?

Trước khi bị đưa đến nơi đó, Vân Tự được cứu.

Người cứu nàng là Lưu công công đang tuyển chọn cung nữ, người mua nàng tuy tiếc rẻ, nhưng vẫn cung kính dâng nàng cho Lưu công công, từ đó về sau, nàng được đưa vào cung.

Sau này Vân Tự mới biết, nơi nàng tưởng rằng đói kém khắp nơi, kỳ thực không phải, chỉ có thành Du Châu là gặp thiên tai.

Nhưng sau khi tân đế đăng cơ đã phái người đến cứu tế, giờ đã qua mấy tháng, thành Du Châu đã ổn định trở lại.

Vân Tự ngây người hồi lâu, thì ra chỉ cần chờ thêm một chút, Lục gia căn bản không cần bán nàng.

Vân Tự nhắm mắt lại, nàng không muốn nhớ lại chuyện cũ, nàng không thể phủ nhận, nàng hận người Lục gia.

Lúc đó đói kém, Lục gia không biết có người đến cứu tế, không muốn nuôi thêm người, nàng có thể hiểu được.

Nhưng nếu Lục gia chỉ bán nàng đi làm nha hoàn, có lẽ nàng sẽ không hận họ đến vậy.

Đáng tiếc không có chữ nếu, chuyện đã xảy ra rồi, nàng sẽ không bao giờ quên nỗi sợ hãi và bất an trong những tháng ngày bị bán đi, nên đối với sự áy náy giả tạo của Lục Tùng, nàng không hề động lòng, chỉ cảm thấy ghê tởm.

Thế nhưng Lục Tùng, người được xem là bảo bối của Lục gia, lại vào cung làm thái giám, xem ra sau khi bán nàng, cuộc sống của Lục gia vẫn không khá hơn.

Vân Tự hít sâu một hơi, gạt bỏ những người không liên quan ra khỏi đầu, nàng nhắm mắt lại, ép mình chìm vào giấc ngủ.

*****

Hôm sau gặp lại Lục Tùng, Vân Tự đã có thể giữ bình tĩnh.

Lư tần rất tích cực đi thỉnh an, chưa đến giờ Thìn đã dậy, nàng ta sai Vân Tự thay cho mình một bộ cung trang màu đỏ, Vân Tự khẽ nhíu mày, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hào hứng của Lư tần, cuối cùng vẫn không khuyên can.

Ở trong cung, Dương tiệp dư thường xuyên mặc cung trang màu đỏ, các phi tần khác đều biết điều này nên sẽ cố ý tránh màu đỏ.

Lư tần rõ ràng là cố ý.

Dương tiệp dư đã từng ức hiếp nàng ta quá tàn nhẫn, Lư tần cũng không phải người hiền lành, trong lòng luôn ghi nhớ mối thù này, giờ có thể đối đầu với Dương tiệp dư, Lư tần sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.

Tần vị có thể được ngồi kiệu, cho dù không có, Lư tần đang mang thai, tất cả quy củ đều có thể nhường nhịn hoàng tự.

Hôm nay Lư tần ngồi kiệu đến thỉnh an, bốn tiểu thái giám đi theo hầu hạ, so với trước đây quả là long trọng. Đến cung Khôn Ninh, mọi người thấy rõ trang phục của nàng ta hôm nay, trong điện yên tĩnh trong chốc lát.

Hôm nay Lư tần không đến thỉnh an cùng Khâu tài nhân, vị trí của Lư tần đã được sắp xếp phía trước, hai người hoàn toàn tách biệt, Khâu tài nhân cúi đầu, không hề có phản ứng gì.

Lư tần vừa ngồi xuống, trong điện liền có người lên tiếng:

“Trước đây ít khi thấy Lư tần mặc màu sắc tươi sáng như vậy.”

Người nói là một vị “lão nhân” trong cung - Hà mỹ nhân, nàng ta ở cùng cung với Dương tiệp dư nên quan hệ rất tốt, trong hậu cung này, những phi tần không được sủng ái tự nhiên có cách sống của riêng mình, Hà mỹ nhân đã sớm đầu quân cho Dương tiệp dư, nói cách khác, nàng ta và Dương tiệp dư là người cùng phe cánh.

Lư tần tiến cung mấy tháng, đương nhiên hiểu rõ điều này, nàng ta cong mắt cười dịu dàng: "Ta thấy màu này vui mắt, cũng coi như là xứng với thân phận hiện tại.”

Xứng với cái gì?

Hà mỹ nhân đương nhiên hiểu rõ, Lư tần vừa mới mang thai, chẳng phải là chuyện vui sao?

Hà mỹ nhân ngẩng đầu, nhìn nụ cười ngây thơ trên gương mặt Lư tần, khẽ nheo mắt, trách không được có thể là người đầu tiên được thăng vị trong số các tân phi, miệng lưỡi cũng lanh lợi lắm.

Dương tiệp dư vừa đến, liền nhìn thấy Lư tần mặc trang phục cùng màu với mình, giữa hai người chỉ kém một bậc quý tần, vị trí ngồi rất gần nhau, gần như là mặt đối mặt, nên Lư tần dễ dàng nhìn thấy sắc mặt Dương tiệp dư sa sầm.

Lư tần cong mắt, nàng ta ăn điểm tâm, ra vẻ cảm thấy rất ngon miệng.

Một số phi tần thầm nghĩ, Lư tần này nhìn thì mềm mỏng, nhưng cũng không phải người dễ bắt nạt, trong hậu cung này thật sự không có ai là dễ đối phó.

Dương tiệp dư lạnh lùng ngồi vào chỗ, nàng ta không thèm để ý đến Lư tần, quay sang nói chuyện với Hà mỹ nhân:

“Cách đây không lâu ta có đeo một cây trâm cài tóc bằng ngọc trai, hôm qua lại thấy có cung nữ bắt chước, đeo một cây trâm bạc kiểu dáng tương tự, trong hậu cung này thật nhiều kẻ không hiểu quy củ.”

Ai cũng nghe ra nàng ta đang nói bóng gió, nhưng nàng ta không chỉ đích danh ai, nên cũng không ai làm gì được.

Hà mỹ nhân cười khẽ: “Cung nữ không hiểu chuyện, tiệp dư cần gì phải chấp nhặt với họ, phong thái của tiệp dư không phải ai cũng có thể học theo được, chỉ sợ họa hổ không thành lại thành khuyển.”

Vừa dứt lời, Lư tần liền lạnh mặt, nàng ta không ngốc, đương nhiên nghe ra hai người này đang mỉa mai mình.

Mọi người đều đang chờ xem Lư tần phản ứng thế nào, Lư tần cũng không làm họ thất vọng, nàng ta quay sang nói với cung nhân của cung Khôn Ninh:

“Thái y nói ta đang mang thai không thể uống trà, phiền cô nương đổi cho ta một ly nước khác.”

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Lư tần, trong số những người có con, Đức phi và Dung chiêu nghi liếc nhìn nhau, khẽ nhướng mày, vẫn bình tĩnh uống trà, nụ cười trên mặt Dương tiệp dư lập tức biến mất.

Lư tần khẽ nhếch môi.

Rất đắc ý sao?

Vào cung nhiều năm, được sủng ái không ít, vậy mà chẳng có tin tức gì, giờ cũng chỉ có thể nhìn mình mà ghen tị.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện