Vừa qua giờ Mẹo, chân trời phía Đông dần dần hửng sáng, điện Dưỡng Tâm một mảnh yên tĩnh.

Hứa Thuận Phúc lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá Vân Tự cô nương, giai lệ trong hậu cung ba nghìn, Hoàng Thượng nảy sinh chút hứng thú là chuyện rất đơn giản, nhưng có thể khiến Hoàng Thượng động lòng thương tiếc lại là chuyện rất khó.

Vân Tự và Đàm Viên Sơ nhìn nhau, nàng mơ hồ nhận ra điều gì, đôi mắt đẹp bỗng nhiên rũ xuống ngoan ngoãn đứng sang một bên.

Nàng nắm chặt khăn tay, chiếc cổ thon dài trắng nõn hơi cúi xuống, vô cùng ngoan ngoãn.

Mọi thứ đã được chuẩn bị xong, hai người dường như đều quên mất câu hỏi lúc nãy của Đàm Viên Sơ dành cho Vân Tự, lúc loan giá chuẩn bị đi đến Ngự Thư Phòng, Hứa Thuận Phúc kéo Vân Tự một cái, Vân Tự vội vàng đuổi theo, Đàm Viên Sơ thấy rõ hành động của Hứa Thuận Phúc, nhưng cũng không ngăn cản.

Từ điện Dưỡng Tâm đến Ngự Thư Phòng phải đi qua một đoạn đường dài lát gạch đỏ, khi bọn họ ra ngoài, mặt trời cũng dần dần lên cao, gương mặt Vân Tự bị nắng chiếu ửng hồng.

Có cung nhân che ô, Hứa Thuận Phúc liếc mắt, khẽ tặc lưỡi, Vân Tự cô nương này sao không biết đối xử tốt với bản thân một chút? Nghĩ vậy, Hứa Thuận Phúc liền đưa tay kéo Vân Tự vào dưới tán ô.

Bóng râm bao phủ, Vân Tự hoàn toàn ẩn mình dưới tán ô, được che chắn kín mít, xung quanh lại có cung nhân khác bung ô, ánh nắng đều bị chắn hết bên ngoài, Vân Tự ngẩn người, nhỏ giọng nói: “Đa tạ Hứa công công.”

Hứa Thuận Phúc liếc nhìn nàng, nhớ tới lời Hoàng thượng nói hôm qua, khéo léo nhắc nhở:

“Vân Tự cô nương ở trước mặt Hoàng Thượng không cần câu nệ như vậy.”

Hoàng Thượng đã nói "cứ để tùy nàng đi", sao ngươi cứ giữ bộ dạng cung kính làm gì?

Vân Tự chớp chớp mắt, định nói gì đó thì trong loan giá bỗng vang lên hai tiếng gõ:

“Hai người các ngươi nói nhiều lời vậy?”

Hứa Thuận Phúc và Vân Tự nhìn nhau, cả hai đều im bặt.

Hứa Thuận Phúc thầm than trong lòng, hắn chỉ là một thái giám nói chuyện với Vân Tự cô nương vài câu mà Hoàng thượng cũng không vui sao?

Tính khí thật nhỏ mọn.

Vân Tự không nghĩ ngợi gì, nàng chỉ cúi đầu thấp hơn, cây trâm ngọc trên đầu nàng thật sự rất bắt mắt dưới ánh nắng ban mai.

*****

Đàm Viên Sơ ba ngày liên tiếp không đến hậu cung, lúc thỉnh an ở cung Khôn Ninh, tiếng oán thầm cứ liên tục vang lên.

Hoàng Hậu chống cằm chậm rãi lắng nghe, đợi mọi người nói xong, nàng ấy mới lắc đầu:

“Lư tần mới mất, Hoàng thượng tâm tình không tốt cũng là điều dễ hiểu.”

Lư tài nhân sau khi chết được truy phong tần vị rồi an táng, Hoàng Hậu luôn cẩn trọng, sẽ không phạm sai lầm trong chuyện này.

Nghe vậy, một nửa số người trong điện đều nghẹn lời, cũng có người cảm thấy khó nói nên lời.

Ai chẳng biết, Lư tài nhân đã thất sủng nửa năm, nếu không phải nàng ta đột nhiên qua đời, Hoàng Thượng có còn nhớ đến nàng ta hay không cũng là một chuyện, nàng ta đã chết rồi, Hoàng Thượng sẽ đau lòng thương tiếc cho nàng ta sao?

Hoàng Hậu dường như không nhận ra sự trầm mặc bên trong điện, nàng ấy nhìn về phía chỗ ngồi trống bên trái, không khỏi nhíu mày: "Dương bảo lâm đâu?”

Lập tức có người nhìn về phía chỗ ngồi trống, Dương bảo lâm sau khi bị giáng vị, ban đầu vẫn đến cung Khôn Ninh thỉnh an, nhưng sau khi bị người của điện Trung Tỉnh "quan tâm" một phen, hôm sau nàng ta liền vội vàng tìm Hoàng Hậu nương nương để làm chủ.

Kết quả bị Hoàng Hậu nương nương dùng một câu “Đây vốn là quy củ” mà đuổi về.

Sau đó, nàng ta đã ba ngày không đến thỉnh an.

Tô quý tần và Dương bảo lâm từ khi tiến cung đã có hiềm khích, nàng ta thản nhiên nhìn Hà mỹ nhân: “Hà mỹ nhân ở cùng cung với Dương bảo lâm, chẳng lẽ cũng không biết Dương bảo lâm rốt cuộc là làm sao vậy?”

Vừa dứt lời, liền có người không nhịn được đưa tay che miệng cười.

Ai mà không biết khi Dương bảo lâm còn là tiệp dư, Hà mỹ nhân luôn nịnh bợ nàng ta, bây giờ Dương bảo lâm thất thế, không biết hai người kia có còn thân thiết với nhau nữa không, câu hỏi của Tô quý tần có chút châm chọc.

Hà mỹ nhân chỉ nhẹ nhàng liếc mắt, dường như không nghe ra ý tứ trong lời nói của Tô quý tần, ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi:

“Dương bảo lâm gần đây luôn đóng cửa không ra, tần thiếp cũng không biết tình hình bên trong điện Trường Nhạc.”

Tô quý tần cười nhạt, không nói gì.

Dung chiêu nghi lười nghe bọn họ đấu đá, nàng ta lười biếng dựa vào ghế, giọng điệu khinh miệt pha chút châm chọc: “Có lẽ lại bệnh rồi.”

Hai ngày trước Dương bảo lâm đều lấy cớ không khỏe để không đến thỉnh an, nhưng Kính Sự Phòng lại không hề báo tin, bài tử của nàng ta vẫn treo ở Kính Sự Phòng.

Người sáng suốt đều biết, cái gọi là không khỏe chỉ là cái cớ, căn bản là muốn mượn chuyện này để bày tỏ sự bất mãn với cách xử lý của Hoàng Hậu nương nương hôm đó.

Hơn nữa, nàng ta còn ôm hy vọng Hoàng Thượng sẽ đến thăm, chỉ cần Hoàng Thượng đến điện Trường Nhạc, tình cảnh khó khăn hiện tại của nàng ta sẽ được giải quyết dễ dàng.

Nhưng đáng tiếc, chuyện người của điện Trung Tỉnh đến điện Trường Nhạc thu dọn đồ đạc đã qua ba bốn ngày rồi, Hoàng Thượng vẫn không có động tĩnh gì.

Phảng phất như muốn chứng thực sự thật Dương bảo lâm đã thất sủng, hơn nữa Hoàng Hậu nương nương cũng không hề bênh vực nàng ta, tình cảnh hiện tại của điện Trường Nhạc có thể nói là rất khó khăn.

Bị cung nhân lạnh nhạt thì thôi đi, sắp đến ngày mười lăm rồi, cũng là lúc cung nhân và chủ tử nhận bổng lộc hàng tháng, hôm đó Dương bảo lâm làm khó người của điện Trung Tỉnh, ai biết được người của điện Trung Tỉnh có trả thù hay không?

Cũng chỉ có Dương bảo lâm vẫn chưa nhận rõ sự thật, cứ tưởng mình vẫn là Dương tiệp dư ngày nào, lại dám tranh chấp với Hoàng Hậu nương nương.

Hoàng Hậu nương nương hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, nàng ấy không hề tức giận, chỉ thuận theo lời Dung chiêu nghi mà nói: "Chắc là thế.”

Nàng ấy quay đầu phân phó Bách Chi: “Sau khi thỉnh an xong, đến Kính Sự Phòng gỡ bài tử của Dương bảo lâm xuống, miễn cho thị tẩm gặp phải bệnh khí lây sang Hoàng Thượng, lại đến Thái Y Viện mời thái y cho nàng ta, bị bệnh chỉ ở lì trong điện, cũng không biết mời thái y, Lư tần đã mất rồi, chẳng lẽ nàng ta còn sợ người khác nói ra nói vào hay sao.”

Hoàng Hậu nương nương chỉ nhẹ nhàng bâng quơ một câu, thậm chí còn nhíu mày như đang lo lắng và bất đắc dĩ.

Nhưng ý tứ trong lời nói lại khiến các phi tần khác suýt nữa bật cười, lúc Dương bảo lâm bị trúng độc, trước mặt Hoàng Thượng đã nói sợ người khác sau lưng nói ra nói vào nên mới không chịu mời thái y.

Ai cũng biết, đó là Dương bảo lâm cố ý nói cho Hoàng Thượng nghe, để Hoàng Thượng biết Lư tần ngày thường đối xử với nàng ta như thế nào.

Những lời này bây giờ nghe lại, đúng là mỉa mai cay nghiệt, không biết Dương bảo lâm nghe được có thấy xấu mặt không?

Sao lại không xấu mặt, Dương bảo lâm suýt nữa lại ném vỡ một bộ chén trà, may mà Nhã Linh quỳ xuống ôm chân nàng ta khóc lóc van xin:

“Chủ tử bình tĩnh ạ!”

Điện Trường Nhạc bây giờ không còn vẻ huy hoàng như trước, một bộ chén trà vỡ thì cứ vỡ thôi, điện Trung Tỉnh sẽ không bổ sung cho điện Trường Nhạc, không chỉ vậy, nếu chuyện này truyền đến tai Hoàng Hậu, Hoàng Hậu sẽ nghĩ thế nào?

Chỉ trong một thời gian ngắn, Nhã Linh dường như tiều tụy đi rất nhiều, không còn thấy vẻ đắc ý kiêu ngạo như trước nữa.

Dương bảo lâm ngã ngồi trên ghế, hai hàng nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, nàng ta nức nở nói: "Khinh người quá đáng! Bọn họ đều khinh người quá đáng!”

Nhã Linh khóc lóc, không nói nên lời.

Điện Trường Nhạc khóc thành một đoàn, hồi lâu sau, Nhã Linh mới nói: “Chủ tử, người không thể tiếp tục tùy hứng nữa, xin chủ tử đến chỗ nương nương thỉnh tội, nếu bài tử ở Kính Sự Phòng không được treo lên, chủ tử làm sao có thể được sủng ái lại?”

Nước mắt Dương bảo lâm không ngừng rơi, nàng ta chưa bao giờ chịu sự khuất nhục như vậy, nhưng không thể không thừa nhận Nhã Linh nói đúng.

Nàng ta không còn tư cách đối nghịch với Hoàng Hậu nữa rồi.

Không biết qua bao lâu, Dương bảo lâm nhắm mắt lại, thanh âm khàn khàn nói:

“…… Ta biết rồi.”

Dương bảo lâm nói là đi thỉnh tội, nàng ta cũng không chần chừ, lập tức dẫn theo Nhã Linh đến cung Khôn Ninh.

Vân Tự biết tin này đã là lúc chạng vạng, khi đó nàng đang theo Hoàng Thượng trở về điện Dưỡng Tâm, nghe thấy Thu Viện và Thu Hàn đang thảo luận chuyện này.

Nàng hỏi Thu Viện: "Đã xảy ra chuyện gì?”

Thấy nàng, các cung nhân xung quanh có chút không được tự nhiên, dù sao trong mắt những cung nhân này, Vân Tự không giống bọn họ, Thu Viện nhìn nàng một cái, không hề tỏ vẻ xa cách mà kể lại đầu đuôi sự việc:

“…… Dương bảo lâm vừa đến cung Khôn Ninh, liền quỳ xuống khóc lóc nói gần đây thân thể không khỏe, vốn hôm nay đã khá hơn nhiều, định ngày mai sẽ đến thỉnh an, xin Hoàng hậu nương nương treo bài tử của nàng ta trở lại.”

Vân Tự kinh ngạc, nàng không ngờ trong khoảng thời gian này hậu cung lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng nàng chỉ mím môi, nhỏ giọng hỏi:

“Sau đó thì sao?”

Mọi người ngẩn người, bỗng nhiên nhớ ra cung nữ mà nàng từng hầu hạ là Lư tài nhân đã chết vì Dương bảo lâm, Dương bảo lâm cũng vì vậy mà bị giáng vị, trách không được nàng lại quan tâm đến chuyện của Dương bảo lâm như vậy.

Là nô tài, bọn họ đều biết, một khi đã được phân đến cung nào, cơ bản là cùng hưởng vinh hoa với chủ tử, nàng vất vả lắm mới leo lên được vị trí cung nữ bên cạnh Lư tài nhân, vậy mà lại bị Dương bảo lâm phá hỏng.

Nhưng nghĩ lại, nếu không phải vì vậy, Vân Tự cũng không thể đến hầu hạ Hoàng Thượng.

Nhất thời các cung nữ ngự tiền cũng không biết có nên đồng tình với nàng hay không.

Thu Viện không hề đồng tình với nàng, vẫn giữ ngữ khí như cũ, không nóng không lạnh: “Hoàng Hậu nương nương nói thân thể Dương bảo lâm không khỏe, tốt nhất nên tĩnh dưỡng thêm một thời gian, hơn nữa còn mời thái y cho bảo lâm, mọi chuyện đều chờ thái y chẩn trị xong rồi tính.”

Ánh mắt Vân Tự khẽ lóe lên, nàng đoán được kết quả rồi.

Thái y là do Hoàng Hậu phái đi, hơn nữa Dương bảo lâm cũng không làm gì sai, chỉ cần bắt nàng ta tĩnh dưỡng mấy ngày, để nàng ta nhận thức được quyền uy của Hoàng Hậu, đồng thời cũng đạt được mục đích cảnh cáo các phi tần khác, trong chuyện giữa Hoàng Hậu và Dương bảo lâm, chỉ cần thái y không ngốc, đều biết nên lựa chọn thế nào.

Dương bảo lâm nhất định phải ở yên trong cung một thời gian, bài tử của nàng ta đừng hòng được treo lên lại.

Quả nhiên, lời nói của Thu Viện đã chứng thực suy đoán của nàng: "Thái y nói Dương bảo lâm tâm phiền ý loạn, tốt nhất nên tĩnh dưỡng một thời gian.”

Vân Tự mím môi cười cảm kích với Thu Viện, nàng hiểu rõ là mình mới đến, hơn nữa Đàm Viên Sơ cũng không che giấu thái độ với nàng, nàng ở điện Dưỡng Tâm rất dễ bị cô lập.

Không phải bị cô lập bên ngoài, mà là gần đây nàng thường xuyên tiếp xúc với Hoàng Thượng, mọi người khó tránh khỏi có chút dè chừng, xa cách với nàng.

Điều này đối với Vân Tự mà nói, bất kể sau này nàng có tiếp tục ở lại ngự tiền hay là tiến vào hậu cung, đều không phải là chuyện tốt.

Không có phi tần nào muốn trở mặt với người bên cạnh Hoàng Thượng.

Mà Thu Viện hiện giờ là người có tiếng nói ở ngự tiền, nàng ấy tỏ thái độ chấp nhận Vân Tự, những cung nhân khác tự nhiên sẽ học theo, đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến Vân Tự cảm kích Thu Viện. Edit: FB Frenalis

Thu Viện chạm mắt với nàng, không được tự nhiên mà dời mắt đi.

Vân Tự rũ mắt, nhớ đến tin tức nghe được ở Ngự Thư Phòng hôm nay, Lư tài nhân vừa mất, triều đình cũng không yên ổn, Lư gia và Dương gia kết thù, cũng đang âm thầm đối đầu nhau trên triều đình.

Tuy rằng trước kia Dương bảo lâm rất được sủng ái, nhưng cả Dương gia lại không có mấy người tài giỏi, chức quan cao nhất cũng chỉ là tứ phẩm thị lang, trước kia dựa vào Dương bảo lâm được sủng ái, Dương gia còn có thể vênh váo, nhưng bây giờ bị Lư gia nhắm vào, hơn nữa Dương bảo lâm lại thất thế, khó tránh khỏi rối loạn.

Không biết Dương bảo lâm có biết những tin tức này hay không.

Vân Tự nhớ rõ dáng vẻ cao cao tại thượng của Dương bảo lâm lúc trước, lần đầu tiên nàng bị thương trong cung là do Dương bảo lâm ban tặng.

Tết Trung thu năm ngoái, những lời nàng nói với Lư tài nhân, cũng không phải chỉ nói với một mình Lư tài nhân.

Chạng vạng tối, người của Kính Sự Phòng lại đến một lần nữa, bị Hứa Thuận Phúc chặn lại không vào được nội điện: "Hoàng thượng phân phó, hôm nay không lật bài tử.”

Trương công công, chưởng sự của Kính Sự Phòng, sắp khóc rồi, Hứa Thuận Phúc chỉ bày ra vẻ mặt thông cảm chứ không giúp đỡ, hắn lén liếc nhìn Vân Tự cô nương.

Người của Ngự Thiện Phòng luôn tinh ý, vừa thấy người của Kính Sự Phòng rời đi, liền đoán được Hoàng Thượng sẽ dùng bữa tối ở đâu, lập tức sai người đưa đồ ăn đến.

Bên trong điện, Vân Tự đứng bên cạnh bày biện thức ăn cho Đàm Viên Sơ, một tay nàng vén tay áo, một tay cầm đũa, trong điện tối om chỉ có một ngọn nến, chiếu vào cổ tay trắng nõn của nàng.

Đàm Viên Sơ lơ đãng nhìn sang.

Ánh mắt đầu tiên không phải nhìn thấy cổ tay trắng nõn của nàng, mà là chiếc vòng bạc đơn giản trên cổ tay, không đến nỗi xấu, chỉ là không hề xứng với nàng.

Đàm Viên Sơ cảm thấy hơi chướng mắt, nhưng hắn không nói gì.

Vội vàng tặng đồ làm gì chứ?

Đợi thức ăn được dọn xuống, Hứa Thuận Phúc hiểu chuyện dẫn cung nhân lui ra ngoài, trong điện chỉ còn lại Đàm Viên Sơ và Vân Tự.

Trong điện Dưỡng Tâm có thêm một chiếc trường kỷ, trên đó trải một tấm thảm nhung mềm mại.

Sau khi Vân Tự đến ngự tiền, mặc dù nàng được Đàm Viên Sơ sai Hứa Thuận Phúc đưa tới, nhưng Vân Tự chưa bao giờ chủ động vượt quá khuôn khổ, mà giờ phút này nàng lại quỳ gối trong lòng hắn, gương mặt ửng hồng, trán và chóp mũi lấm tấm mồ hôi.

Nàng cảm thấy mình đang tự chuốc lấy khổ.

Ngày đó, nàng hỏi Đàm Viên Sơ có phải ở chỗ này muốn nàng hay không, kỳ thực lúc đó là nàng không muốn.

Nàng luôn mong mọi chuyện đừng tùy tiện như vậy.

Nếu nàng tùy tiện, Đàm Viên Sơ chỉ càng xem nàng hèn hạ hơn mà thôi.

Lúc đó Đàm Viên Sơ có lẽ cũng cảm thấy không khí gượng gạo, cuối cùng vẫn không chạm vào nàng, chỉ gõ nhẹ lên eo nàng, mang theo chút ý tứ ám muội.

Vân Tự dường như hiểu, lại dường như không hiểu, thậm chí nàng còn cố ý lấy cớ Hứa Thuận Phúc gọi rồi trốn về sương phòng, cũng không biết Đàm Viên Sơ có nhìn ra hay không, nên hôm sau mới hỏi nàng đi đâu.

Sau đó, Đàm Viên Sơ không nhắc lại chuyện này nữa, nhưng hắn luôn có cách khiến nàng không thoải mái.

Như lúc này đây, hai chân nàng bị hắn nắm chặt, xiêm y nửa cởi đến khuỷu tay, vốn là cử chỉ thân mật nhưng hắn cố tình không chạm vào nàng. Dù trong điện không một bóng người, dù ngoài kia ánh trăng sáng tỏ, dù ánh nến sắp tàn lay động tạo nên vẻ kiều diễm, hắn vẫn chỉ lướt nhẹ qua như chuồn chuồn lướt nước, mang đến cảm giác tê dại ngứa ngáy không dứt, khiến Vân Tự nằm trong lòng hắn nhịn không được bật ra tiếng nức nở.

Đàm Viên Sơ vẫn mang vẻ mặt lãnh đạm, đôi mắt rũ xuống như bị bóng đêm ngoài kia nhuộm màu u ám, hắn thậm chí còn dùng ngữ khí chậm rãi mà nói:

"Khóc cái gì?"

Nhẹ nhàng như thể hắn chẳng làm gì cả.

Hắn nghiêng đầu, ra vẻ không hiểu vì sao nàng khó chiều như vậy: "Không phải không muốn trẫm chạm vào ngươi sao?"

Bị hắn chọc tức, Vân Tự bỗng nghiêng đầu cắn lên cổ hắn, nói là cắn, chi bằng nói là mơn trớn. Nàng rốt cuộc không dám mạnh tay, người trước mắt bỗng cứng đờ, thanh âm hắn khàn đi, mang theo chút ý khuyên nhủ:

"Vân Tự, buông ra."

Vân Tự khịt mũi, thương lượng với hắn: "Người, buông ra trước... Nô tỳ..."

Nàng nói năng cung kính mà lại dám cắn hắn, nói là vô lễ nhưng lúc này lại còn nhớ rõ xưng hô tôn ti.

Đàm Viên Sơ bị nàng chọc cho bật cười thành tiếng: "Vân Tự, trẫm không thương lượng với ngươi."

Vân Tự vùi mặt vào lòng hắn, không thấy rõ thần sắc của hắn, chỉ nghe thấy giọng hắn dần trở nên nguy hiểm: "Buông ra."

Cơ thể Vân Tự khẽ run lên, nàng bỗng nhiên mất đi ý thức, chỉ nhớ rõ mình lắc đầu khịt mũi, nước mắt rơi lã chã.

Đàm Viên Sơ chống cằm lên đỉnh đầu nàng hồi lâu, mu bàn tay hắn nổi rõ gân xanh, thái dương dường như cũng giật giật, một lúc sau hắn nói:

"Được."

Vân Tự vẫn còn run rẩy, nàng lấy lại chút lý trí, phát hiện Đàm Viên Sơ đã buông tay, nàng cắn môi kìm nén âm thanh nghẹn khuất, quay đầu đi, nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Đàm Viên Sơ đứng dậy, Vân Tự thì như bông hoa tàn úa trên trường kỷ.

Đàm Viên Sơ nhìn vào gương đồng, trên cổ hắn in hằn dấu răng hồng hồng nhàn nhạt, không đau, chỉ toát lên vẻ ái muội kiều diễm.

Đàm Viên Sơ cầm ấm trà lên, dùng nước trà rửa tay, xương ngón tay hắn rõ ràng, thon dài thật đẹp.

Vào những lúc cần thiết cũng rất hữu dụng.

Vân Tự nghe thấy tiếng nước chảy, vùi đầu vào tấm thảm nhung, nhịn không được gọi:

"Hoàng Thượng!"

Ánh mắt Đàm Viên Sơ sâu thẳm, nhưng lại rất lạnh lùng: "Gọi cái gì?"

Nói là tra tấn, ai ngờ có phải hầu hạ hay không, kết quả hắn bị cắn, người cắn còn vừa khóc vừa kêu.

Hắn liếc nhìn ngón tay còn dính chút nước, bỗng nhiên nhếch môi dưới, thong thả ung dung nói: "Nói ra, đây vẫn là ngươi dạy trẫm."

Vân Tự bỗng cứng đờ, nàng chợt nhớ tới cuộc đối thoại với Đàm Viên Sơ ở hành lang điện Hòa Nghi năm xưa, nàng lập tức không dám nói lời nào.

Nhưng có người không muốn buông tha nàng, Đàm Viên Sơ chậm rãi nói: "Thật là thụ giáo."

Cả người Vân Tự căng thẳng, khi nàng ngẩng đầu lên, từ gương đồng nhìn thấy bộ dạng chính mình, tóc đen rối tung xõa xuống vai, khóe mắt ửng đỏ, ngay cả xương quai xanh cũng ẩn hiện một mạt hồng không thể che giấu, xiêm y xộc xệch treo trên khuỷu tay, xuân sắc nửa vời.

Vân Tự không dám nhìn kỹ, nàng cúi đầu sửa sang lại xiêm y, vạt áo khép lại che đi cảnh xuân bên trong.

Đàm Viên Sơ lạnh nhạt thờ ơ, trong lòng có chút buồn bực, thật không hiểu người này đang nghĩ gì, có dã tâm nhưng không có lá gan?

Nàng đến điện Dưỡng Tâm bao lâu rồi? Thật sự định làm nô tài cả đời sao?

Hắn ngồi lại trên trường kỷ, lạnh lùng nhìn nữ tử xem nàng định làm gì tiếp theo, nếu nàng thật sự xoay người bỏ đi, Đàm Viên Sơ quyết định sẽ lạnh nhạt với nàng.

Ban đầu rõ ràng là nàng chủ động, hắn làm gì mà cứ phải vội vàng?

Nhưng ý nghĩ này đến khi nữ tử ngồi xổm xuống nhặt chiếc vòng bạc đeo lên cổ tay thì đột nhiên dừng lại, sắc mặt Đàm Viên Sơ hơi tối sầm: "Ngươi nhất định phải đeo chiếc vòng đó?"

Kỳ thực trong lòng hắn sao có thể không đoán được ý nghĩa của việc nàng đeo chiếc vòng bạc này, nhưng Đàm Viên Sơ không thèm để ý.

Hậu cung này nhiều người muốn thứ hắn có, so với những phi tần muốn mưu đồ tiền đồ cho thế tộc, một ít trang sức chẳng là gì.

Vân Tự ngẩn người, sau đó mới hiểu hắn đang nói gì. Nàng mím môi dưới, thấp giọng:

"Nô tỳ chỉ là một nô tài, nếu không phải chủ tử ban thưởng, cũng chỉ có thể đeo thứ này."

Đàm Viên Sơ xác nhận hắn nghe ra ý ám chỉ trong lời nàng, nhưng hắn không thuận theo ý nàng mà lãnh đạm hỏi: "Ngươi vào cung ba năm, một món đồ tốt cũng không có sao?"

Cung nữ bên cạnh các phi tần trong hậu cung cũng không ai keo kiệt như nàng.

Vân Tự hơi tái mặt, Đàm Viên Sơ nhíu mày, không biết nàng lại muốn giở trò gì, kết quả nghe thấy nàng nhỏ giọng nói:

"Lư tài nhân từng thưởng cho nô tỳ một chiếc vòng ngọc, nhưng nô tỳ sợ thấy vật thương tâm, khi rời khỏi điện Hòa Nghi không mang theo."

Trong điện bỗng chốc tĩnh lặng.

Đàm Viên Sơ đưa mắt nhìn nàng, điều duy nhất hắn không hiểu là nữ tử này rốt cuộc có thật lòng với Lư tài nhân hay không, nhưng nhớ tới ngày đó nàng vừa mở mắt ra đã thấy thi thể Lư tài nhân, sắc mặt lập tức trắng bệch, thậm chí không tiếc đập đầu đến chảy máu cũng phải đòi công đạo cho Lư tài nhân, Đàm Viên Sơ liền gạt bỏ mọi nghi ngờ.

Nữ tử này thật mâu thuẫn.

Nhưng ngoài chuyện của hai người họ, hắn thật sự chưa từng thấy nàng đối xử bất trung với Lư tài nhân.

Ít ai lại nghĩ về sự bất kham của chính mình, rõ ràng Vân Tự lén lút dan díu với hắn chính là sự bất trung lớn nhất với Lư tài nhân, nhưng Đàm Viên Sơ luôn cố tình bỏ qua điểm này.

Đàm Viên Sơ không nhắc lại chuyện chiếc vòng bạc nữa, hắn chỉ nói ngắn gọn:

"Vứt đi."

Vân Tự hơi mở to đôi mắt hạnh, nàng nhỏ giọng như đang cầu xin cho chiếc vòng: "Hoàng Thượng..."

Đàm Viên Sơ khẽ cười, lạnh nhạt: "Bây giờ ngươi vứt nó đi, ngày mai trẫm sẽ cho Hứa Thuận Phúc đưa đến một đôi mới, nếu luyến tiếc, cứ coi như trẫm chưa nói gì."

Vân Tự nghẹn lời đến đỏ mặt. Nàng xác định, Đàm Viên Sơ cố ý.

Hắn rõ ràng nhìn thấu tâm tư nàng, cố tình vạch trần, thậm chí cố ý để nàng tự mình lựa chọn. Như thể đang nói rõ ràng "Trẫm đã sớm nhìn thấu ngươi ái mộ hư vinh".

Vân Tự cắn môi, đôi mắt hạnh ngấn lệ, ai mà muốn thừa nhận sự bất kham của chính mình, xem mình như kẻ vẫy đuôi xin ăn. Một lúc lâu sau, nàng cúi đầu tháo chiếc vòng bạc ra.

Đàm Viên Sơ nhìn nàng tháo vòng, cổ tay trắng nõn trơn bóng, rốt cuộc không còn gì vướng mắt.

Hắn vừa định lên tiếng, nào ngờ một giọt nước mắt bỗng rơi xuống trên má nữ tử trước mặt. Khác với tiếng khóc rấm rứt vừa rồi, giọt lệ này rơi xuống không một tiếng động, lại nặng nề rơi trên mặt đất.

Trong ánh nến le lói, nữ tử đứng bên trường kỷ, nàng rơi lệ, lại không ngẩng đầu lên, nước mắt theo cằm trượt xuống. Hai người vừa rồi còn thân mật khăng khít, nháy mắt lại kéo xa khoảng cách.

Đàm Viên Sơ khựng lại, đáy mắt thoáng chốc lạnh lùng, dục niệm và động tình vừa rồi trong lòng đều tan biến không còn một mảnh.

Hắn trầm mặc hồi lâu, hôm nay lần thứ hai hỏi: "Khóc cái gì?"

Đàm Viên Sơ nghĩ đến rất nhiều câu trả lời, lại không ngờ nữ tử chỉ đứng đó, nhỏ giọng nói: "Nô tỳ sợ hãi..."

Vạt áo nàng còn chút nếp nhăn, hiện tại bị nước mắt làm ướt đẫm.

"Nô tỳ sợ hãi, sợ Hoàng Thượng cảm thấy nô tỳ lòng tham không đáy, sợ Hoàng Thượng sẽ chê cười nô tỳ... Sau đó không còn thích nô tỳ nữa, nô tỳ sẽ chẳng còn gì..."

Lời nàng nói đứt quãng, xen lẫn tiếng nức nở như thể thật sự đau khổ đến tột cùng.

Đàm Viên Sơ rũ mắt nhìn nàng, nhìn nàng rơi lệ, nhìn nàng khóc đến đáng thương, lại không biết nên tin nàng hay không.

Nàng luôn như vậy, khiến người ta không phân biệt được lời nàng nói là thật hay giả.

Nhưng khi nghe thấy câu "Hắn không còn thích nàng nữa, nàng sẽ chẳng còn gì", hắn lại cảm thấy không sao cả.

Trong điện yên tĩnh, Đàm Viên Sơ im lặng hồi lâu.

Hắn nghĩ, bức nàng nói ra sự thật, thật sự là một chuyện khó xử với nàng sao?

Đàm Viên Sơ cảm thấy không phải, nhưng nàng lại khóc thương tâm như vậy, mặc bộ y phục hơi nhăn nhúm đứng bên trường kỷ nơi hai người vừa thân mật.

Không biết qua bao lâu, Đàm Viên Sơ rốt cuộc mở miệng:

"Ngươi cảm thấy trẫm đang chê cười ngươi?"

Vân Tự không nói, chỉ khẽ nức nở.

Nàng nào quan tâm Đàm Viên Sơ có đang chê cười nàng hay không, nàng chỉ biết không thể cứ tiếp tục như vậy, nếu không một khi hình thành thói quen thì phải làm sao?

Nàng muốn Đàm Viên Sơ không ngừng nhớ đến nàng, còn phải yêu thương trân trọng nàng, như vậy ngay từ đầu, bất luận chuyện nhỏ nhặt nào, nàng cũng không thể có chút sơ suất.

Nàng không nói, nhưng Đàm Viên Sơ đã có câu trả lời.

Một lúc sau, hắn vươn tay về phía nàng, lãnh đạm nói: "Lại đây."

Vân Tự ngẩng đôi mắt hạnh đỏ hoe ướt át, nhìn Đàm Viên Sơ hồi lâu, rốt cuộc chậm rãi bước về phía hắn, cuối cùng, nàng dừng lại trước mặt hắn.

Trong điện đốt hương trầm, nhưng Đàm Viên Sơ lại ngửi thấy mùi hương cao thoang thoảng trên người nàng, từ từ tỏa ra một cách bí ẩn.

Nàng đứng quá gần hắn, Đàm Viên Sơ chỉ cần cúi mặt xuống là hai người gần như chạm mũi, không khí dường như có chút hỗn loạn. Đàm Viên Sơ cũng không che giấu, hắn một tay ôm lấy eo Vân Tự kéo nàng vào lòng.

Nụ hôn rơi xuống gần như ngay lập tức.

Hắn hôn mãnh liệt, sau đó lại chậm rãi dịu dàng hơn.

Hồi lâu, Vân Tự nhịn không được nắm chặt vạt áo hắn, hắn bỗng nhiên ngừng lại.

Vân Tự nghe thấy hắn nhàn nhạt nói: "Trẫm đang khuyên ngươi, muốn gì thì cứ nói thẳng, đừng có giở trò."

Trừ phi nàng có thể chắc chắn hắn cả đời cũng không nhìn ra.

Chứ không phải như lời nàng nói: hắn đang chê cười nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện