Thu Ngưng đã chết?!
Cả điện xôn xao.
Vân Tự không khỏi ngẩng đầu nhìn Hứa Thuận Phúc. Hứa Thuận Phúc đang nói: "Nô tài đến nơi đã cho người đi mời ngỗ tác."
Ít nhất phải tra ra Thu Ngưng là tự sát hay bị sát hại.
Đàm Viên Sơ trầm mặt. Trong điện, mọi người đều nhìn về phía Dung chiêu nghi. Thu Ngưng vừa chết, rõ ràng có uẩn khúc, mà Thu Ngưng lại là người của Trường Xuân cung, nếu không có chứng cứ nào khác, nghi phạm lớn nhất lúc này chính là Dung chiêu nghi.
Dung chiêu nghi nói nàng ta không sai Thu Ngưng đi mời Hoàng Thượng, nhưng ai biết có thật sự là vậy không? Nói đến đây, giọng Hứa Thuận Phúc bỗng chần chừ, hắn ngẩng đầu liếc nhìn Vân Tự.
Vân Tự nhíu mày. Thu Ngưng treo cổ ở Trường Xuân cung, dù là tự sát hay không thì liên quan gì đến nàng?
Chẳng lẽ nàng có thể ra tay giết người ở Trường Xuân cung hay sao?
Có người nhận ra ánh mắt của Hứa Thuận Phúc, vội hỏi: "Hứa công công còn phát hiện manh mối gì khác?"
Hoàng Hậu cũng nhíu mày nhìn về phía Hứa Thuận Phúc. Hứa Thuận Phúc ậm ừ cúi đầu, vẫy tay ra hiệu cho người mang đồ vật lên:
"Nô tài đến nơi, còn phát hiện một phong thư sám hối bên cạnh thi thể Thu Ngưng."
Lá thư được trình lên trước mặt Đàm Viên Sơ. Đàm Viên Sơ nhìn Vân Tự, rồi mới nhận lấy lá thư. Sau khi xem xong nội dung, sắc mặt hắn chợt lạnh đi.
Lá thư được truyền đến tay Hoàng Hậu. Hoàng Hậu cũng kinh ngạc nhìn về phía Vân Tự.
Vân Tự ngơ ngác. Nàng mơ hồ cảm thấy lá thư sám hối này chắc chắn có liên quan đến mình, nhưng nàng không thể nào nghĩ ra Thu Ngưng và nàng có liên quan gì đến nhau?
Nàng chau mày, buồn bực hỏi: "Hoàng Thượng, trong thư viết gì vậy?"
Đàm Viên Sơ không nói gì, ra hiệu cho Hứa Thuận Phúc đưa thư cho Vân Tự xem. Vân Tự vẻ mặt khó hiểu nhận lấy, sau khi xem xong nội dung, nàng trợn tròn mắt.
Trong thư viết, nàng vẫn luôn ghi hận Tô tiệp dư và Dung chiêu nghi, nên đã sai khiến Thu Ngưng mưu hại Tô tiệp dư, rồi đổ tội cho Dung chiêu nghi.
Mọi chuyện được viết ra cứ như thật.
Xét cho cùng, ai cũng biết nàng và Dung chiêu nghi bất hòa, mà nàng và Tô tiệp dư cũng từng xảy ra vài lần mâu thuẫn. Lần Trường Nhạc điện bị cháy, Tô tiệp dư và Dung chiêu nghi thậm chí còn cùng nhau nhằm vào nàng. Nếu nàng là người hẹp hòi, ghi hận trong lòng cũng là điều bình thường.
Nhưng là....
Vân Tự ngẩng đầu, vẻ mặt khó tin: "Hoàng Thượng, người sẽ không tin những lời vô căn cứ này chứ?"
Dung chiêu nghi thấy vậy, ánh mắt lóe lên, nàng ta định lên tiếng nhưng nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Đàm Viên Sơ, cuối cùng đành nhịn xuống.
Nhưng nàng ta nhịn được, không có nghĩa là người khác cũng sẽ im lặng. Đức phi vẫn luôn im lặng bỗng nhìn Vân Tự:
"Không biết trong thư viết gì, chuyện liên quan đến Hoàng Thượng, Vân tiệp dư không ngại đọc to nội dung bức thư ra, dù là lời nói vô căn cứ, cũng phải để mọi người biết được sự thật, nếu không e rằng sẽ khiến người ta cảm thấy bất công."
Vân Tự liếc nhìn Đức phi, đưa lá thư ra, gần như đọc từng chữ một. Trong điện vang lên những tiếng xì xào bàn tán.
An tài nhân nhỏ giọng nói thầm: "Vân tiệp dư có gì muốn giải thích không?"
Vân Tự liếc nhìn nàng ta:
"Cứ nói gì cũng tin, ngươi không có đầu óc sao?"
An tài nhân bị mắng, mặt đỏ bừng, nàng ta cảm thấy ấm ức, rõ ràng người bị nghi ngờ là Vân Tự, tại sao Vân Tự lại có thể làm ra vẻ đúng lý hợp tình như vậy?!
Vân Tự lạnh lùng nói: "Trong thư nói ta sai khiến nàng ta mưu hại Tô tiệp dư rồi đổ tội cho Dung chiêu nghi, nàng ta áy náy nên đành phải chết để tạ tội."
Nàng khẽ nhếch môi, cười lạnh:
"Nếu nàng ta cuối cùng áy náy đến mức phải chết, chắc hẳn cũng trung thành với Dung chiêu nghi lắm. Ta thật sự không biết, khi nào thì ta có năng lực sai khiến loại người trung thành phản bội chủ tử như vậy?"
Hoàng Hậu đưa tay che miệng.
Bất kể Vân Tự có vô tội hay không, dựa theo lời trong thư, Thu Ngưng đã phản bội Dung chiêu nghi, vậy mà Vân Tự lại nói Thu Ngưng là người trung thành, lời này nghe thật châm chọc.
Nàng chỉ là một tiệp dư nhỏ bé, vị phân thậm chí còn không bằng chủ cũ của Thu Ngưng là Dung chiêu nghi, nàng nào có năng lực này mà mua chuộc Thu Ngưng?
Đạo lý đơn giản như vậy, Vân Tự không tin người khác không nghĩ ra, trái phải bất quá là không muốn nghĩ cho thông suốt, có thể thuận tay diệt trừ một kình địch, các nàng mừng rỡ giả vờ hồ đồ một phen.
Duy nhất khiến Vân Tự khó hiểu chính là, Đàm Viên Sơ vì sao lại trầm mặc?
Vân Tự nâng đôi mắt hạnh, nhìn thẳng về phía Đàm Viên Sơ không hề né tránh.
Nàng chỉ có thể nghĩ đến một lý do, nếu chứng minh sự tình không liên quan đến nàng, như vậy người có hiềm nghi lớn nhất ở đây chính là Dung chiêu nghi. Đàm Viên Sơ tuy rằng vì chuyện tiểu công chúa mà bực bội Dung chiêu nghi, nhưng chưa chắc thật sự muốn từ bỏ Dung chiêu nghi.
Mà một khi nàng gánh chịu tội danh này, Dung chiêu nghi liền có thể toàn thân mà lui.
Đối với Đàm Viên Sơ mà nói, Tô tiệp dư xảy thai đã là sự thật, hắn tốt nhất là kịp thời ngăn chặn tổn thất, đừng để những đứa con còn lại của hắn lại lâm vào vòng xoáy phân tranh này.
Nếu là Vân Tự ở vào vị trí của Đàm Viên Sơ, nàng nghĩ, nàng cũng không biết bản thân rốt cuộc là muốn điều tra rõ chân tướng, hay là sẽ lựa chọn làm ngơ.
Đàm Viên Sơ cùng nàng đối diện, tựa hồ ý thức được nàng đang suy nghĩ điều gì, hắn dùng một giọng điệu khó nói nên lời:
“Trẫm khi nào nói trẫm tin?”
Vân Tự ngẩn người, trong đôi mắt hạnh chậm nửa nhịp hiện lên vẻ hồ nghi.
Hắn không tin?
Vậy tại sao cái gì cũng không nói, lạnh mặt là có ý gì?
Đàm Viên Sơ vươn tay, Hứa Thuận Phúc vội vàng đem giấy viết thư trình lên cho hắn. Đàm Viên Sơ hướng nàng vẫy tay, Vân Tự ngây người, không rõ nguyên do mà đứng dậy đi lên. Chờ nàng đứng ở bên cạnh Đàm Viên Sơ, theo thói quen mà đứng ở vị trí đã từng thuộc về mình, Đàm Viên Sơ khựng lại một chút, đầu cũng không ngẩng lên ra lệnh: “Đứng gần chút nữa.”
Vân Tự bỗng nhiên phản ứng lại thân phận hiện giờ của mình, nàng tiến lên trước một bước, liền thấy ngón tay Đàm Viên Sơ dừng ở hai hàng cuối cùng trên giấy viết thư:
“Thấy không?”
Vân Tự cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện nàng vừa rồi xem tin tức đã bỏ sót một chút.
Trên giấy viết nói rõ vì sao Thu Ngưng lại nghe theo mệnh lệnh của Vân Tự mà mưu hại Tô tiệp dư.
Bởi vì cung nữ ở Mộng Sư điện là Thu Tố, muội muội ruột cùng mẹ sinh ra với Thu Ngưng. Vân Tự lấy Thu Tố uy hiếp Thu Ngưng mới có màn kịch ngày hôm nay.
Vân Tự trợn tròn mắt hạnh: “Tần thiếp mới đến Mộng Sư điện một ngày, ngay cả cung nhân cũng chưa nhận ra hết, làm sao sẽ biết quan hệ của các nàng?”
Nàng ý thức được lúc trước bản thân đã hiểu lầm Đàm Viên Sơ, có chút chột dạ không dám nhìn hắn, chỉ có thể túm chặt ống tay áo của Đàm Viên Sơ lắc nhẹ, nàng mím môi ủy khuất nói: “Cái này rõ ràng là muốn hãm hại tần thiếp, Hoàng Thượng, người nhất định phải điều tra rõ chân tướng, thay tần thiếp làm chủ.”
Vân Tự nói như vậy, trong lòng lại ghi thêm một nét bút cho Dung chiêu nghi.
Các phi tần ở đây thấy thái độ của Hoàng Thượng đối với Vân Tự, trong lòng đều là chua xót. Trên giấy viết thư đã viết rõ ràng, vì sao Thu Ngưng phản bội Dung chiêu nghi, lại là như thế nào mưu hại Tô tiệp dư.
Hoàng Thượng cái gì cũng chưa nói, nhưng chính bởi vì như vậy mới khiến mọi người ý thức rõ ràng, hắn căn bản không hề hoài nghi Vân Tự.
Đức phi cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vân Tự, nàng đứng ở bên cạnh Hoàng Thượng túm lấy ống tay áo của hắn, nhìn như ủy khuất kỳ thật đang làm nũng muốn Hoàng Thượng thay nàng làm chủ. Vẻ mặt Hoàng Thượng lãnh đạm, lại không hề có động tác gì, tùy ý nàng lôi kéo.
Trong điện mỗi người đều mang tâm tư khác nhau, duy nhất người thật lòng muốn điều tra ra hung thủ hại Tô tiệp dư chỉ có Bạch Thược. Bạch Thược thấy thái độ của Hoàng Thượng, chỉ cảm thấy lòng như tro tàn, nàng ta bỗng nhiên dập đầu về phía Hoàng Thượng, phát ra một tiếng vang lớn khiến Vân Tự phải im bặt, không thể không quay đầu nhìn về phía Bạch Thược.
Trán Bạch Thược va đến mức xanh tím, nàng ta dường như không hề cảm thấy đau đớn, cắn răng nói:
“Hoàng Thượng!”
Đúng lúc này, rèm châu trong nội điện lay động, có người bưng từng chậu máu loãng đi ra, trong đại điện thoang thoảng tràn ngập mùi máu tươi.
Thấy vậy, Vân Tự buông lỏng ống tay áo của Đàm Viên Sơ.
Bạch Thược cắn răng ngẩng đầu: “Cầu xin Hoàng Thượng phái người đến Mộng Sư điện truyền Thu Tố đến hỏi chuyện!”
Nàng ta không phải Hoàng Thượng, nàng ta không tin Vân Tự.
Chứng cứ bày ra trước mắt, cho dù hoang đường, ai có thể nói Vân Tự hoàn toàn không có khả năng hãm hại chủ tử nhà nàng ta?
Vân Tự khẽ nhíu mày, nàng tuy rằng bực bội vì Bạch Thược cứ nhìn chằm chằm vào mình không buông, nhưng nàng cũng hiểu rõ, đề nghị của Bạch Thược không có gì sai.
Hơn nữa, việc này nếu không điều tra rõ ràng, cho dù Đàm Viên Sơ tin tưởng nàng, trong cung cũng sẽ bàn tán xôn xao.
Vân Tự nhẹ nhàng chớp đôi mắt hạnh, nàng vẫn đứng ở bên cạnh Đàm Viên Sơ, nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng nên phái người đi truyền Thu Tố đến, tần thiếp cũng muốn biết khi nào thì tần thiếp lại uy hiếp nàng ta cùng Thu Ngưng.”
Thu Tố rất nhanh đã bị truyền đến trong điện.
Vừa đến nơi, Thu Tố liền quỳ rạp xuống đất, trên mặt nàng ta nước mắt chưa khô, mọi người nhìn thấy, rốt cuộc nhớ tới tỷ tỷ ruột của nàng ta vừa mới nhận được tin dữ, cũng khó trách nàng ta sẽ như thế.
Giấy viết thư được đưa đến tay nàng ta, Hoàng Hậu hỏi: “Lời nói trên tờ giấy này, việc Vân tiệp dư uy hiếp ngươi cùng tỷ tỷ ngươi Thu Ngưng có phải là thật không?”
Thân mình Thu Tố run lên, gật đầu: "Là, là thật sự……”
Nàng ta bày ra một bộ dáng sợ hãi, Vân Tự lạnh lùng nhìn nàng ta diễn trò. Hoàng Hậu cũng có chút nghẹn lời, nàng ấy hỏi:
“Vân tiệp dư là khi nào sai khiến các ngươi mưu hại Tô tiệp dư?”
Thu Tố nói là hôm nay.
Trong điện tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng hoang đường.
Vân Tự tức đến bật cười: “Theo như lời ngươi nói, ta hôm qua vừa dọn vào Mộng Sư điện, lập tức liền điều tra rõ quan hệ của ngươi, hôm nay liền bắt ngươi đi uy hiếp Thu Ngưng. Tỷ tỷ ngươi trung thành như vậy, thậm chí không hề do dự liền phản bội Dung chiêu nghi, ngay cả một bữa cơm công phu cũng không có, tỷ tỷ ngươi liền áy náy khó an sợ tội tự sát?”
Thu Tố bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.
Bạch Thược rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, Hoàng Thượng tin tưởng Vân tiệp dư, nguyên nhân quan trọng nhất chính là: Vân tiệp dư căn bản không có thời gian gây án.
Hôm nay sau khi thỉnh an, Hoàng Thượng liền đi Trường Xuân cung, sau đó liền xảy ra chuyện chủ tử xảy thai. Nói cách khác, từ hôm qua Vân Tự dọn vào Mộng Sư điện, nàng không hề có chút thời gian rảnh rỗi.
Cái gọi là thư sám hối này, nói cho cùng đều là giả dối vụng về, nếu nói là nhằm vào Vân tiệp dư, không bằng nói là cố ý nhắc đến Vân tiệp dư, muốn gây chuyện thị phi.
Vân tiệp dư trong lòng biết rõ ràng, cho nên nàng từ khi thấy thư sám hối, chỉ có khó chịu mà không hề có chút hoảng loạn bất an.
Chờ ngỗ tác tiến vào, nói rõ Thu Ngưng chết không phải tự sát, mà là bị người siết cổ chết, càng là hoàn toàn rửa sạch hiềm nghi trên người Vân tiệp dư.
.....Thu Ngưng chết không phải do tự sát, như vậy cái gọi là thư sám hối kia ắt hẳn là giả.
Vẻ mặt Bạch Thược mờ mịt, nếu không phải Vân tiệp dư, vậy rốt cuộc là ai hại chủ tử nhà nàng ta?
Nàng ta rốt cuộc cũng thông minh một lần, nghĩ đến ngày xưa chủ tử cùng Hoàng Hậu nương nương giao hảo, nàng ta bèn ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Hậu với ánh mắt cầu xin giúp đỡ.
Vân Tự đưa tay lên đỡ đỡ sống mũi, nhìn một màn này, ngay cả nàng cũng cảm thấy mệt mỏi thay Hoàng Hậu nương nương.
Manh mối rõ ràng bày ra trước mắt, vậy mà Bạch Thược lại không nhìn thấy.
Hoàng Hậu căn bản không nhìn nàng ta, mà là nhìn về phía Thu Tố: "Là ai sai khiến ngươi vu hãm Vân tiệp dư?”
Từ khi ngỗ tác tiến vào, Thu Tố liền không còn khóc nữa, nàng ta quỳ trên mặt đất cúi gằm mặt, nghe thấy Hoàng Hậu hỏi chuyện lại không nói gì.
Hoàng Hậu không nhanh không chậm mà trầm giọng hỏi:
“Tỷ tỷ ngươi đã chết, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy môi hở răng lạnh sao?”
Thân mình Thu Tố rõ ràng run lên, nhưng nàng ta vẫn không nói gì.
Thấy vậy, Hoàng Hậu biết tiếp tục hỏi như thế cũng không thể moi ra được gì, nàng ấy không tiếp tục ép hỏi mà nói thẳng: “Kéo xuống Thận Hình Tư, khi nào khai ra sự thật mới thả ra!”
Sau khi đám người bị kéo ra ngoài, trong điện lâm vào một mảnh tĩnh mịch, manh mối đến chỗ Thu Tố liền đứt đoạn.
Thu Tố không chịu khai ra sự thật, các nàng ở lại đây cả ngày cũng vô dụng, dù không cam lòng, các nàng cũng chỉ có thể rời khỏi Thanh Ngọc uyển.
Đàm Viên Sơ bị Hoàng Hậu khuyên đi vào nội điện thăm Tô tiệp dư.
Chờ cho đến khi trở lại Mộng Sư điện, Thu Viện mới nhịn không được nói:
“Thu Tố không phải người của Trường Xuân cung sao?”
Việc phân phối cung nhân từ trước đến nay đều do Trung Tỉnh điện an bài. Thu Tố là do Trường Xuân cung ám chỉ Lưu công công an bài vào Mộng Sư điện, Lưu công công không dám giấu diếm Vân Tự nên nói cho Tiểu Dung Tử, Tiểu Dung Tử vừa biết tin tức liền sai Tùng Phúc báo cho Vân Tự.
Mà Tùng Phúc vốn dĩ chính là do Tiểu Dung Tử cố ý an bài vào Mộng Sư điện.
Vân Tự sớm biết Thu Tố không có ý tốt, nhưng làm thế nào nàng cũng không ngờ tới, Dung chiêu nghi cố ý an bài Thu Tố vào Mộng Sư điện, mà Thu Tố lại không phải là người của Trường Xuân cung.
Vân Tự không khỏi nghĩ, chuyện ngày hôm nay rốt cuộc là do kẻ đứng sau mưu tính bao lâu?
Cả điện xôn xao.
Vân Tự không khỏi ngẩng đầu nhìn Hứa Thuận Phúc. Hứa Thuận Phúc đang nói: "Nô tài đến nơi đã cho người đi mời ngỗ tác."
Ít nhất phải tra ra Thu Ngưng là tự sát hay bị sát hại.
Đàm Viên Sơ trầm mặt. Trong điện, mọi người đều nhìn về phía Dung chiêu nghi. Thu Ngưng vừa chết, rõ ràng có uẩn khúc, mà Thu Ngưng lại là người của Trường Xuân cung, nếu không có chứng cứ nào khác, nghi phạm lớn nhất lúc này chính là Dung chiêu nghi.
Dung chiêu nghi nói nàng ta không sai Thu Ngưng đi mời Hoàng Thượng, nhưng ai biết có thật sự là vậy không? Nói đến đây, giọng Hứa Thuận Phúc bỗng chần chừ, hắn ngẩng đầu liếc nhìn Vân Tự.
Vân Tự nhíu mày. Thu Ngưng treo cổ ở Trường Xuân cung, dù là tự sát hay không thì liên quan gì đến nàng?
Chẳng lẽ nàng có thể ra tay giết người ở Trường Xuân cung hay sao?
Có người nhận ra ánh mắt của Hứa Thuận Phúc, vội hỏi: "Hứa công công còn phát hiện manh mối gì khác?"
Hoàng Hậu cũng nhíu mày nhìn về phía Hứa Thuận Phúc. Hứa Thuận Phúc ậm ừ cúi đầu, vẫy tay ra hiệu cho người mang đồ vật lên:
"Nô tài đến nơi, còn phát hiện một phong thư sám hối bên cạnh thi thể Thu Ngưng."
Lá thư được trình lên trước mặt Đàm Viên Sơ. Đàm Viên Sơ nhìn Vân Tự, rồi mới nhận lấy lá thư. Sau khi xem xong nội dung, sắc mặt hắn chợt lạnh đi.
Lá thư được truyền đến tay Hoàng Hậu. Hoàng Hậu cũng kinh ngạc nhìn về phía Vân Tự.
Vân Tự ngơ ngác. Nàng mơ hồ cảm thấy lá thư sám hối này chắc chắn có liên quan đến mình, nhưng nàng không thể nào nghĩ ra Thu Ngưng và nàng có liên quan gì đến nhau?
Nàng chau mày, buồn bực hỏi: "Hoàng Thượng, trong thư viết gì vậy?"
Đàm Viên Sơ không nói gì, ra hiệu cho Hứa Thuận Phúc đưa thư cho Vân Tự xem. Vân Tự vẻ mặt khó hiểu nhận lấy, sau khi xem xong nội dung, nàng trợn tròn mắt.
Trong thư viết, nàng vẫn luôn ghi hận Tô tiệp dư và Dung chiêu nghi, nên đã sai khiến Thu Ngưng mưu hại Tô tiệp dư, rồi đổ tội cho Dung chiêu nghi.
Mọi chuyện được viết ra cứ như thật.
Xét cho cùng, ai cũng biết nàng và Dung chiêu nghi bất hòa, mà nàng và Tô tiệp dư cũng từng xảy ra vài lần mâu thuẫn. Lần Trường Nhạc điện bị cháy, Tô tiệp dư và Dung chiêu nghi thậm chí còn cùng nhau nhằm vào nàng. Nếu nàng là người hẹp hòi, ghi hận trong lòng cũng là điều bình thường.
Nhưng là....
Vân Tự ngẩng đầu, vẻ mặt khó tin: "Hoàng Thượng, người sẽ không tin những lời vô căn cứ này chứ?"
Dung chiêu nghi thấy vậy, ánh mắt lóe lên, nàng ta định lên tiếng nhưng nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Đàm Viên Sơ, cuối cùng đành nhịn xuống.
Nhưng nàng ta nhịn được, không có nghĩa là người khác cũng sẽ im lặng. Đức phi vẫn luôn im lặng bỗng nhìn Vân Tự:
"Không biết trong thư viết gì, chuyện liên quan đến Hoàng Thượng, Vân tiệp dư không ngại đọc to nội dung bức thư ra, dù là lời nói vô căn cứ, cũng phải để mọi người biết được sự thật, nếu không e rằng sẽ khiến người ta cảm thấy bất công."
Vân Tự liếc nhìn Đức phi, đưa lá thư ra, gần như đọc từng chữ một. Trong điện vang lên những tiếng xì xào bàn tán.
An tài nhân nhỏ giọng nói thầm: "Vân tiệp dư có gì muốn giải thích không?"
Vân Tự liếc nhìn nàng ta:
"Cứ nói gì cũng tin, ngươi không có đầu óc sao?"
An tài nhân bị mắng, mặt đỏ bừng, nàng ta cảm thấy ấm ức, rõ ràng người bị nghi ngờ là Vân Tự, tại sao Vân Tự lại có thể làm ra vẻ đúng lý hợp tình như vậy?!
Vân Tự lạnh lùng nói: "Trong thư nói ta sai khiến nàng ta mưu hại Tô tiệp dư rồi đổ tội cho Dung chiêu nghi, nàng ta áy náy nên đành phải chết để tạ tội."
Nàng khẽ nhếch môi, cười lạnh:
"Nếu nàng ta cuối cùng áy náy đến mức phải chết, chắc hẳn cũng trung thành với Dung chiêu nghi lắm. Ta thật sự không biết, khi nào thì ta có năng lực sai khiến loại người trung thành phản bội chủ tử như vậy?"
Hoàng Hậu đưa tay che miệng.
Bất kể Vân Tự có vô tội hay không, dựa theo lời trong thư, Thu Ngưng đã phản bội Dung chiêu nghi, vậy mà Vân Tự lại nói Thu Ngưng là người trung thành, lời này nghe thật châm chọc.
Nàng chỉ là một tiệp dư nhỏ bé, vị phân thậm chí còn không bằng chủ cũ của Thu Ngưng là Dung chiêu nghi, nàng nào có năng lực này mà mua chuộc Thu Ngưng?
Đạo lý đơn giản như vậy, Vân Tự không tin người khác không nghĩ ra, trái phải bất quá là không muốn nghĩ cho thông suốt, có thể thuận tay diệt trừ một kình địch, các nàng mừng rỡ giả vờ hồ đồ một phen.
Duy nhất khiến Vân Tự khó hiểu chính là, Đàm Viên Sơ vì sao lại trầm mặc?
Vân Tự nâng đôi mắt hạnh, nhìn thẳng về phía Đàm Viên Sơ không hề né tránh.
Nàng chỉ có thể nghĩ đến một lý do, nếu chứng minh sự tình không liên quan đến nàng, như vậy người có hiềm nghi lớn nhất ở đây chính là Dung chiêu nghi. Đàm Viên Sơ tuy rằng vì chuyện tiểu công chúa mà bực bội Dung chiêu nghi, nhưng chưa chắc thật sự muốn từ bỏ Dung chiêu nghi.
Mà một khi nàng gánh chịu tội danh này, Dung chiêu nghi liền có thể toàn thân mà lui.
Đối với Đàm Viên Sơ mà nói, Tô tiệp dư xảy thai đã là sự thật, hắn tốt nhất là kịp thời ngăn chặn tổn thất, đừng để những đứa con còn lại của hắn lại lâm vào vòng xoáy phân tranh này.
Nếu là Vân Tự ở vào vị trí của Đàm Viên Sơ, nàng nghĩ, nàng cũng không biết bản thân rốt cuộc là muốn điều tra rõ chân tướng, hay là sẽ lựa chọn làm ngơ.
Đàm Viên Sơ cùng nàng đối diện, tựa hồ ý thức được nàng đang suy nghĩ điều gì, hắn dùng một giọng điệu khó nói nên lời:
“Trẫm khi nào nói trẫm tin?”
Vân Tự ngẩn người, trong đôi mắt hạnh chậm nửa nhịp hiện lên vẻ hồ nghi.
Hắn không tin?
Vậy tại sao cái gì cũng không nói, lạnh mặt là có ý gì?
Đàm Viên Sơ vươn tay, Hứa Thuận Phúc vội vàng đem giấy viết thư trình lên cho hắn. Đàm Viên Sơ hướng nàng vẫy tay, Vân Tự ngây người, không rõ nguyên do mà đứng dậy đi lên. Chờ nàng đứng ở bên cạnh Đàm Viên Sơ, theo thói quen mà đứng ở vị trí đã từng thuộc về mình, Đàm Viên Sơ khựng lại một chút, đầu cũng không ngẩng lên ra lệnh: “Đứng gần chút nữa.”
Vân Tự bỗng nhiên phản ứng lại thân phận hiện giờ của mình, nàng tiến lên trước một bước, liền thấy ngón tay Đàm Viên Sơ dừng ở hai hàng cuối cùng trên giấy viết thư:
“Thấy không?”
Vân Tự cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện nàng vừa rồi xem tin tức đã bỏ sót một chút.
Trên giấy viết nói rõ vì sao Thu Ngưng lại nghe theo mệnh lệnh của Vân Tự mà mưu hại Tô tiệp dư.
Bởi vì cung nữ ở Mộng Sư điện là Thu Tố, muội muội ruột cùng mẹ sinh ra với Thu Ngưng. Vân Tự lấy Thu Tố uy hiếp Thu Ngưng mới có màn kịch ngày hôm nay.
Vân Tự trợn tròn mắt hạnh: “Tần thiếp mới đến Mộng Sư điện một ngày, ngay cả cung nhân cũng chưa nhận ra hết, làm sao sẽ biết quan hệ của các nàng?”
Nàng ý thức được lúc trước bản thân đã hiểu lầm Đàm Viên Sơ, có chút chột dạ không dám nhìn hắn, chỉ có thể túm chặt ống tay áo của Đàm Viên Sơ lắc nhẹ, nàng mím môi ủy khuất nói: “Cái này rõ ràng là muốn hãm hại tần thiếp, Hoàng Thượng, người nhất định phải điều tra rõ chân tướng, thay tần thiếp làm chủ.”
Vân Tự nói như vậy, trong lòng lại ghi thêm một nét bút cho Dung chiêu nghi.
Các phi tần ở đây thấy thái độ của Hoàng Thượng đối với Vân Tự, trong lòng đều là chua xót. Trên giấy viết thư đã viết rõ ràng, vì sao Thu Ngưng phản bội Dung chiêu nghi, lại là như thế nào mưu hại Tô tiệp dư.
Hoàng Thượng cái gì cũng chưa nói, nhưng chính bởi vì như vậy mới khiến mọi người ý thức rõ ràng, hắn căn bản không hề hoài nghi Vân Tự.
Đức phi cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vân Tự, nàng đứng ở bên cạnh Hoàng Thượng túm lấy ống tay áo của hắn, nhìn như ủy khuất kỳ thật đang làm nũng muốn Hoàng Thượng thay nàng làm chủ. Vẻ mặt Hoàng Thượng lãnh đạm, lại không hề có động tác gì, tùy ý nàng lôi kéo.
Trong điện mỗi người đều mang tâm tư khác nhau, duy nhất người thật lòng muốn điều tra ra hung thủ hại Tô tiệp dư chỉ có Bạch Thược. Bạch Thược thấy thái độ của Hoàng Thượng, chỉ cảm thấy lòng như tro tàn, nàng ta bỗng nhiên dập đầu về phía Hoàng Thượng, phát ra một tiếng vang lớn khiến Vân Tự phải im bặt, không thể không quay đầu nhìn về phía Bạch Thược.
Trán Bạch Thược va đến mức xanh tím, nàng ta dường như không hề cảm thấy đau đớn, cắn răng nói:
“Hoàng Thượng!”
Đúng lúc này, rèm châu trong nội điện lay động, có người bưng từng chậu máu loãng đi ra, trong đại điện thoang thoảng tràn ngập mùi máu tươi.
Thấy vậy, Vân Tự buông lỏng ống tay áo của Đàm Viên Sơ.
Bạch Thược cắn răng ngẩng đầu: “Cầu xin Hoàng Thượng phái người đến Mộng Sư điện truyền Thu Tố đến hỏi chuyện!”
Nàng ta không phải Hoàng Thượng, nàng ta không tin Vân Tự.
Chứng cứ bày ra trước mắt, cho dù hoang đường, ai có thể nói Vân Tự hoàn toàn không có khả năng hãm hại chủ tử nhà nàng ta?
Vân Tự khẽ nhíu mày, nàng tuy rằng bực bội vì Bạch Thược cứ nhìn chằm chằm vào mình không buông, nhưng nàng cũng hiểu rõ, đề nghị của Bạch Thược không có gì sai.
Hơn nữa, việc này nếu không điều tra rõ ràng, cho dù Đàm Viên Sơ tin tưởng nàng, trong cung cũng sẽ bàn tán xôn xao.
Vân Tự nhẹ nhàng chớp đôi mắt hạnh, nàng vẫn đứng ở bên cạnh Đàm Viên Sơ, nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng nên phái người đi truyền Thu Tố đến, tần thiếp cũng muốn biết khi nào thì tần thiếp lại uy hiếp nàng ta cùng Thu Ngưng.”
Thu Tố rất nhanh đã bị truyền đến trong điện.
Vừa đến nơi, Thu Tố liền quỳ rạp xuống đất, trên mặt nàng ta nước mắt chưa khô, mọi người nhìn thấy, rốt cuộc nhớ tới tỷ tỷ ruột của nàng ta vừa mới nhận được tin dữ, cũng khó trách nàng ta sẽ như thế.
Giấy viết thư được đưa đến tay nàng ta, Hoàng Hậu hỏi: “Lời nói trên tờ giấy này, việc Vân tiệp dư uy hiếp ngươi cùng tỷ tỷ ngươi Thu Ngưng có phải là thật không?”
Thân mình Thu Tố run lên, gật đầu: "Là, là thật sự……”
Nàng ta bày ra một bộ dáng sợ hãi, Vân Tự lạnh lùng nhìn nàng ta diễn trò. Hoàng Hậu cũng có chút nghẹn lời, nàng ấy hỏi:
“Vân tiệp dư là khi nào sai khiến các ngươi mưu hại Tô tiệp dư?”
Thu Tố nói là hôm nay.
Trong điện tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng hoang đường.
Vân Tự tức đến bật cười: “Theo như lời ngươi nói, ta hôm qua vừa dọn vào Mộng Sư điện, lập tức liền điều tra rõ quan hệ của ngươi, hôm nay liền bắt ngươi đi uy hiếp Thu Ngưng. Tỷ tỷ ngươi trung thành như vậy, thậm chí không hề do dự liền phản bội Dung chiêu nghi, ngay cả một bữa cơm công phu cũng không có, tỷ tỷ ngươi liền áy náy khó an sợ tội tự sát?”
Thu Tố bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.
Bạch Thược rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, Hoàng Thượng tin tưởng Vân tiệp dư, nguyên nhân quan trọng nhất chính là: Vân tiệp dư căn bản không có thời gian gây án.
Hôm nay sau khi thỉnh an, Hoàng Thượng liền đi Trường Xuân cung, sau đó liền xảy ra chuyện chủ tử xảy thai. Nói cách khác, từ hôm qua Vân Tự dọn vào Mộng Sư điện, nàng không hề có chút thời gian rảnh rỗi.
Cái gọi là thư sám hối này, nói cho cùng đều là giả dối vụng về, nếu nói là nhằm vào Vân tiệp dư, không bằng nói là cố ý nhắc đến Vân tiệp dư, muốn gây chuyện thị phi.
Vân tiệp dư trong lòng biết rõ ràng, cho nên nàng từ khi thấy thư sám hối, chỉ có khó chịu mà không hề có chút hoảng loạn bất an.
Chờ ngỗ tác tiến vào, nói rõ Thu Ngưng chết không phải tự sát, mà là bị người siết cổ chết, càng là hoàn toàn rửa sạch hiềm nghi trên người Vân tiệp dư.
.....Thu Ngưng chết không phải do tự sát, như vậy cái gọi là thư sám hối kia ắt hẳn là giả.
Vẻ mặt Bạch Thược mờ mịt, nếu không phải Vân tiệp dư, vậy rốt cuộc là ai hại chủ tử nhà nàng ta?
Nàng ta rốt cuộc cũng thông minh một lần, nghĩ đến ngày xưa chủ tử cùng Hoàng Hậu nương nương giao hảo, nàng ta bèn ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Hậu với ánh mắt cầu xin giúp đỡ.
Vân Tự đưa tay lên đỡ đỡ sống mũi, nhìn một màn này, ngay cả nàng cũng cảm thấy mệt mỏi thay Hoàng Hậu nương nương.
Manh mối rõ ràng bày ra trước mắt, vậy mà Bạch Thược lại không nhìn thấy.
Hoàng Hậu căn bản không nhìn nàng ta, mà là nhìn về phía Thu Tố: "Là ai sai khiến ngươi vu hãm Vân tiệp dư?”
Từ khi ngỗ tác tiến vào, Thu Tố liền không còn khóc nữa, nàng ta quỳ trên mặt đất cúi gằm mặt, nghe thấy Hoàng Hậu hỏi chuyện lại không nói gì.
Hoàng Hậu không nhanh không chậm mà trầm giọng hỏi:
“Tỷ tỷ ngươi đã chết, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy môi hở răng lạnh sao?”
Thân mình Thu Tố rõ ràng run lên, nhưng nàng ta vẫn không nói gì.
Thấy vậy, Hoàng Hậu biết tiếp tục hỏi như thế cũng không thể moi ra được gì, nàng ấy không tiếp tục ép hỏi mà nói thẳng: “Kéo xuống Thận Hình Tư, khi nào khai ra sự thật mới thả ra!”
Sau khi đám người bị kéo ra ngoài, trong điện lâm vào một mảnh tĩnh mịch, manh mối đến chỗ Thu Tố liền đứt đoạn.
Thu Tố không chịu khai ra sự thật, các nàng ở lại đây cả ngày cũng vô dụng, dù không cam lòng, các nàng cũng chỉ có thể rời khỏi Thanh Ngọc uyển.
Đàm Viên Sơ bị Hoàng Hậu khuyên đi vào nội điện thăm Tô tiệp dư.
Chờ cho đến khi trở lại Mộng Sư điện, Thu Viện mới nhịn không được nói:
“Thu Tố không phải người của Trường Xuân cung sao?”
Việc phân phối cung nhân từ trước đến nay đều do Trung Tỉnh điện an bài. Thu Tố là do Trường Xuân cung ám chỉ Lưu công công an bài vào Mộng Sư điện, Lưu công công không dám giấu diếm Vân Tự nên nói cho Tiểu Dung Tử, Tiểu Dung Tử vừa biết tin tức liền sai Tùng Phúc báo cho Vân Tự.
Mà Tùng Phúc vốn dĩ chính là do Tiểu Dung Tử cố ý an bài vào Mộng Sư điện.
Vân Tự sớm biết Thu Tố không có ý tốt, nhưng làm thế nào nàng cũng không ngờ tới, Dung chiêu nghi cố ý an bài Thu Tố vào Mộng Sư điện, mà Thu Tố lại không phải là người của Trường Xuân cung.
Vân Tự không khỏi nghĩ, chuyện ngày hôm nay rốt cuộc là do kẻ đứng sau mưu tính bao lâu?
Danh sách chương