Nghi trượng vừa đến điện Dưỡng Tâm, Lộ Nguyên đã vội vàng ra nghênh đón Vân Tự. Theo bản năng, hắn định gọi "cô nương" như mọi khi, nhưng thoáng thấy Tùng Phúc đi phía sau, mới sực nhớ ra thân phận hiện tại của nàng.

"Nô tài ra mắt Vân tiệp dư."

Vân Tự che miệng cười khẽ, ra hiệu cho hắn đứng dậy: "Chưa quen sao?"

Lộ Nguyên gãi mũi, có chút lúng túng.

Trước đây ở Dưỡng Tâm điện, người Vân Tự tiếp xúc nhiều nhất chính là Lộ Nguyên và Thu Viện. Sau này, khi nàng có vị phân, Thu Viện theo nàng rời đi, chỉ còn Lộ Nguyên ở lại. Mới rời Dưỡng Tâm điện vài ngày mà nàng đã thấy nơi này quen thuộc hơn cả Mộng Sư điện. Vân Tự cùng Lộ Nguyên vừa đi vào trong, tà áo cung trang màu trắng càng tôn lên nét mặt thanh tú của nàng. Nàng nhẹ giọng nói:

"Gọi cô nương cũng không sao."

Lộ Nguyên vội vàng lắc đầu: "Cái này không hợp quy củ."

Hắn nhìn rõ con đường Vân Tự đi không hề dễ dàng, hiện giờ nàng đã là chủ tử, sao có thể gọi như trước kia.

Vân Tự không miễn cưỡng, ngước mắt nhìn về phía điện Dưỡng Tâm. Cửa điện đóng chặt, Hứa Thuận Phúc cũng không thấy đâu. Nàng tò mò hỏi:

"Hoàng Thượng có trong đó không?"

Lộ Nguyên ho nhẹ, hạ giọng: "Hôm qua từ Mộng Sư điện trở về, Hoàng Thượng vẫn chưa ra ngoài. Tiệp dư đến thật đúng lúc, sắp đến giờ ngọ rồi, mong tiệp dư giúp nô tài khuyên Hoàng Thượng dùng chút gì đó."

Nếu Hoàng Thượng có mệnh hệ gì, Từ Ninh cung trách tội xuống, không ai gánh nổi.

Vân Tự dừng bước trước cửa điện. Lộ Nguyên khó hiểu nhìn nàng. Thu Viện lên tiếng nhắc nhở: "Tiệp dư hiện giờ không phải người của Dưỡng Tâm điện, ngươi phải vào bẩm báo."

Lộ Nguyên bừng tỉnh, cười gượng: "Nô tài lại quên mất."

Bên trong điện yên tĩnh lạ thường. Lộ Nguyên đẩy cửa bước vào, Hứa Thuận Phúc thấy vậy, khẽ liếc Hoàng Thượng đang tựa vào ngự án, sau đó nhẹ nhàng đi tới thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"

Lộ Nguyên cũng hạ giọng đáp:

"Công công, Vân tiệp dư đến."

Ánh mắt Hứa Thuận Phúc sáng lên, vội vàng đi ra ngoài. Vừa nhìn thấy Vân Tự, hắn như gặp cứu tinh:

"Vân tiệp dư, người cuối cùng cũng đến rồi, mau mời vào."

Vân Tự lại không nhúc nhích, nàng cẩn thận dò hỏi Hứa Thuận Phúc: "Tâm tình Hoàng Thượng thế nào?"

Sắc mặt Hứa Thuận Phúc không đổi, một chút chột dạ cũng không có:

"Tiệp dư đã đến, tâm tình Hoàng Thượng sao có thể không tốt được?"

Hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng cũng ngầm đưa ra đáp án.

Vân Tự nhẹ nhàng liếc Hứa Thuận Phúc, như oán trách: "Ta quen biết công công đã lâu, sao công công lúc nào cũng hại ta?"

Hứa Thuận Phúc cười khan hai tiếng coi như không nghe thấy, cung kính mở cửa điện mời Vân Tự vào, còn mình thì đứng ở ngoài, không có ý định đi vào.

Thấy vậy, Thu Viện cũng dừng bước, đứng lại ngoài điện.

Tùng Phúc quan sát cách chủ tử mình và các cung nhân ngự tiền tương tác, ánh mắt thoáng vẻ trầm tư.

Cánh cửa khép lại với tiếng động nhẹ, cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng.

Đàm Viên Sơ nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cứ ngỡ là Hứa Thuận Phúc mang trà vào. Đợi mãi không thấy trà đâu, ánh mắt hắn lướt qua thấy một đôi tay đang đặt trên nghiên mực, ống tay áo rộng màu trắng phủ xuống ngự án.

Đàm Viên Sơ ngẩng đầu lên. Khi nhìn rõ nữ tử, hắn không hề ngạc nhiên. Cả hoàng cung này, ngoài nàng ra còn ai có thể tự nhiên ra vào Dưỡng Tâm điện như vậy? Cửa sổ trong điện mở rộng, ánh nắng xuyên qua chiếu vào cây ngọc lan trong phòng và cả người nữ tử. Nàng ngước mắt lên nhìn, càng khiến người ta thấy rõ đôi mắt hạnh, hàng mi cong, đôi môi đỏ mọng cùng gương mặt trắng nõn, cằm thon gọn, hai má ửng hồng phơn phớt. Lớp trang điểm nhẹ nhàng khiến nàng càng thêm rực rỡ, làm lu mờ cả sắc hoa ngọc lan phía sau.

Ánh nắng xua tan vẻ lạnh lẽo, u ám trong điện, nữ tử cũng mang đến cho căn phòng thêm nhiều sức sống. Nàng xoay người bước tới, nhẹ giọng nói: "Tần thiếp còn đang nghĩ khi nào Hoàng Thượng mới nhận ra tần thiếp."

Nàng không hành lễ, chỉ duyên dáng đứng đó nhìn xung quanh.

Đàm Viên Sơ đưa tay về phía nàng, thanh âm ôn hòa: "Sao nàng lại đến đây?"

Vân Tự đưa tay cho hắn, theo lực đạo của hắn mà ngồi vào lòng. Nàng mở to đôi mắt hạnh chăm chú nhìn hắn. Đàm Viên Sơ nhướng mày, nàng nhìn quá nghiêm túc khiến hắn không rõ cảm xúc của nàng. Một lúc sau, nàng mới nhẹ nhàng nói:

"Tần thiếp cảm thấy người sẽ buồn, nên muốn đến ở bên người."

Nàng luôn biết cách làm vừa lòng người khác. Đàm Viên Sơ đưa tay vuốt ve mái tóc đen nhánh của nàng. Nàng vẫn nhẹ nhàng như vậy, nhưng trong lời nói lại có chút trọng lượng, ngay lúc này chút trọng lượng ấy lại khiến người cảm thấy thư thái và thèm muốn. Hắn siết chặt eo nàng, giam nàng trong vòng tay.

Đàm Viên Sơ muốn ôm nàng, nhưng hắn không làm gì cả.

Vân Tự ngẩng đầu lên, có vài nơi trong điện ánh nắng không chiếu tới, thần sắc Đàm Viên Sơ như ẩn trong bóng tối khiến người ta không nhìn rõ, cũng cảm thấy khó nắm bắt.

Vân Tự nhớ tới nghiên mực lúc nãy, mực trong nghiên đã hơi khô, chứng tỏ hắn ngồi đây nhưng không tập trung xử lý chính vụ.

Vân Tự không giỏi an ủi người khác.

Đặc biệt là trong trường hợp của Đàm Viên Sơ, Tô tiệp dư sảy thai, nàng không cảm thấy buồn hay bận tâm, cũng không thể đồng cảm với Đàm Viên Sơ nên rất khó nghĩ ra lời an ủi.

Hương tuyết tùng thoang thoảng trong phòng, vừa quạnh hiu vừa khiến người ta tỉnh táo. Hương khói trắng lượn lờ trong không khí, Đàm Viên Sơ cũng không cần nàng an ủi, hắn chỉ siết chặt eo nàng, thanh âm khàn khàn:

"Ở bên trẫm một lát."

Vân Tự đến Dưỡng Tâm điện chính là để ở bên hắn, nàng giơ tay nhẹ nhàng xoa đi vết thâm quầng dưới mắt hắn, bĩu môi nói: "Hôm qua tần thiếp đứng lâu quá bị đau eo, không muốn ngồi đây đâu. Hoàng Thượng dẫn tần thiếp vào trong nằm nghỉ một lát có được không?"

Đàm Viên Sơ nhìn Vân Tự, đáy mắt thoáng hiện ý cười ôn hòa. Hắn thấp giọng hỏi:

"Hôm nay sao lại ngoan ngoãn thế này?"

Vân Tự đáp lại không chút chột dạ: "Tần thiếp khi nào không theo ý người?"

Nghe vậy, Đàm Viên Sơ không khỏi khẽ nhíu mày. Nàng ngày thường làm hắn phải bận lòng còn ít sao?

Nhưng Đàm Viên Sơ không nói gì thêm, chỉ ôm nàng vào nội điện. Trên trường kỷ trải một lớp thảm nhung dày. Tháng bảy tiết trời oi ả, trong điện đặt chậu băng để giải nhiệt, cũng không đến nỗi nóng bức. Vân Tự được hắn ôm vào lòng, cảm thấy hơi bí bách, khẽ cựa quậy một chút liền bị hắn quát khẽ:

"Đừng nhúc nhích."

Vân Tự nhỏ giọng than thở: "Tần thiếp khó chịu."

Hắn hiển nhiên nói một câu: "Hôm nay không được."

Vân Tự ngẩn người, một lúc sau mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Đàm Viên Sơ. Nàng bỗng đỏ mặt cắn răng nói: "Tần thiếp từng nghe một câu: nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí, không biết có phải dâm giả kiến dâm hay không?"

(Có nghĩa là: Người nhân ái nhìn thấy lòng nhân, người trí tuệ nhìn thấy trí tuệ, nhưng không biết liệu có phải người phóng đãng thì chỉ nhìn thấy sự phóng đãng hay không).

Rõ ràng là đầu óc hắn không trong sạch, nghe gì cũng nghĩ đến chuyện xấu xa, vậy mà còn đổ lỗi cho nàng!

Đàm Viên Sơ khẽ siết eo nàng, thanh âm lạnh nhạt vang lên trên đỉnh đầu:

"Làm Vân tiệp dư thất vọng rồi, trẫm tài hèn học ít, chưa từng nghe qua câu này."

Vân Tự nghẹn lời trước cách gọi "Vân tiệp dư" của hắn, lại nghe hắn phủ nhận, không khỏi mím môi. 

Hắn luôn khiến nàng cảm thấy khó nói nên lời.

Chưa kịp để nàng lên tiếng, hắn bỗng ôm nàng rồi nhẹ nhàng cúi đầu, ánh mắt dừng trên gương mặt nàng. Không khí có chút ngột ngạt nhưng cố tình không ai cử động, khiến người ta muốn trốn tránh. Một lúc lâu sau, hắn thu lại ánh mắt, ngữ khí có chút mệt mỏi không rõ: "Không nói đùa nữa, an tĩnh ở bên cạnh trẫm một lát."

Đây là lần thứ hai hôm nay hắn bảo nàng ở bên cạnh. Vân Tự chợt nhận ra hắn thực sự rất mệt mỏi, nàng đến đây đúng là không đúng lúc.

Nàng ngước mắt nhìn hắn. Hắn khép hờ đôi mắt, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt. Vân Tự chớp chớp hàng mi.

Hôm qua nàng trở về Mộng Sư điện đã là chạng vạng, Vân Tự không biết hắn quay về Dưỡng Tâm điện lúc nào, nhưng chắc chắn sẽ không sớm hơn nàng. Vân Tự nhìn thấy trên ngự án chất đầy tấu chương, có lẽ hắn đã thức trắng đêm.

Bỗng nhiên, hắn đưa tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, thanh âm khàn khàn:

"Vân Tự, đừng nhìn ta như vậy."

Hắn có chút đau lòng vì chuyện Tô tiệp dư sảy thai hôm qua, quên mất cách che giấu cảm xúc, nhất là khi Vân Tự đang ở ngay bên cạnh.

Xuân tiêu một khắc, đáng giá ngàn vàng.

Nhưng Đàm Viên Sơ không muốn.

Vân Tự bỗng sững người. Nàng cảm thấy không khí trong điện có chút mờ ám, khiến nàng bất an khó nói nên lời. Nàng vội vàng thu hồi ánh mắt, ngoan ngoãn nép vào lòng hắn.

Cuối cùng nàng cũng yên tĩnh lại.

Thời gian cứ thế trôi qua, hết một canh giờ.

Trong điện không một tiếng động, cả cung điện chìm trong tĩnh lặng. Hơi thở ấm áp phả vào cổ Vân Tự. Nàng trở mình, người ôm nàng vẫn không hề nhúc nhích. Cuối cùng Vân Tự cũng ngồi dậy.

Đàm Viên Sơ vẫn nằm yên trên trường kỷ.

Vân Tự nhẹ nhàng kéo tấm thảm nhung đắp lên người hắn, chỉnh lại vạt áo cho mình rồi đứng dậy. Trước khi rời đi, Vân Tự quay đầu lại nhìn Đàm Viên Sơ.

Hôm nay là mười lăm, buổi tối Đàm Viên Sơ phải đến Khôn Ninh cung, Vân Tự không đến mức không biết ý tứ mà ở lại Dưỡng Tâm điện quá lâu.

Ra khỏi điện, Hứa Thuận Phúc và Lộ Nguyên đang đứng chờ nàng. Vân Tự ra hiệu cho họ lui ra xa một chút, rồi mới nhỏ giọng nói:

"Hoàng Thượng ngủ rồi, trước khi trời tối, Hứa công công nhớ đánh thức Hoàng Thượng."

Hứa Thuận Phúc khó hiểu: "Hoàng Thượng thức trắng đêm, có chuyện gì không bằng đợi Hoàng Thượng tỉnh rồi hãy nói?"

Vân Tự có chút không nói nên lời: "Hôm nay là mười lăm, Hoàng thượng không nhớ thì thôi, chẳng lẽ công công cũng quên?"

Dạo này xảy ra quá nhiều chuyện, Hứa Thuận Phúc chỉ lo lắng cho Hoàng Thượng nên thật sự quên mất chuyện này. Hắn ấp úng sờ mũi: "Đa tạ Vân tiệp dư nhắc nhở, nô tài nhớ rồi!"

Vân Tự cũng lười quản hắn, dù sao nàng đã nhắc nhở, không phải nàng thị tẩm ở Mộng Sư điện, nhớ hay không cũng mặc kệ.

Vân Tự xoay người rời đi.

Tin nàng đến Dưỡng Tâm điện không thể giấu được, nhưng hôm nay không mấy người để ý đến nàng. Trong danh sách tránh nóng, các phi tần đều bận rộn thu dọn hành lý, những người không có tên trong danh sách cũng không dám tùy tiện bàn tán về nàng.

Khôn Ninh cung nhận được tin tức, Bách Chi khẽ nói:

"Xem ra nàng ta cũng biết quy củ."

Hôm nay là mười lăm, nếu Vân Tự cứ quấn lấy Hoàng Thượng, dù nương nương có thưởng thức nàng ta, Bách Chi cũng thấy chướng mắt.

Hoàng Hậu liếc nhìn Bách Chi, không để ý đến lời nàng ta nói, day day ấn đường: "Tô tiệp dư đã tỉnh chưa?"

Chủ đề chuyển sang Tô tiệp dư, Bách Chi ngẩn người một lúc mới kịp phản ứng:

"Đã tỉnh, nô tỳ nghe nói người của Thái Y viện lại đến khám."

Hoàng Hậu cúi đầu xem bản ghi chép, ngữ khí nhàn nhạt: "Thái y nói thế nào?"

Bách Chi khựng lại một chút, mới thấp giọng nói:

“Nương nương không muốn gạt nàng ta, Tô tiệp dư tất nhiên là đã biết nàng ta ngày sau không thể mang thai được nữa.”

Bách Chi có chút lo lắng: "Nương nương vì sao lại muốn cho thái y nói với Tô tiệp dư chuyện này? Nhỡ đâu Tô tiệp dư sinh ra oán hận với nương nương thì phải làm sao?”

Tuy rằng nói nương nương đã ngăn cản Tô tiệp dư uống phương thuốc cổ truyền kia, nhưng dù nói thế nào, phương thuốc cổ truyền cũng là do nương nương đưa cho Tô tiệp dư.

Ai biết được sau khi bị nhiều cú sốc như vậy, đầu óc Tô tiệp dư có còn tỉnh táo hay không?

Gương đồng phản chiếu sắc mặt nhợt nhạt của Hoàng Hậu:

“Nàng ta không ngốc như ngươi tưởng tượng đâu.”

Tô tiệp dư hiện giờ đã không còn long thai, ngày sau cũng không thể mang thai, trong tình cảnh này, chỉ cần Tô tiệp dư còn một chút lý trí, ắt hẳn sẽ biết không thể đắc tội Hoàng Hậu.

Suy cho cùng, trong cả hoàng cung này, ngoài Hoàng Hậu ra, còn ai có thể giúp Tô tiệp dư tìm ra kẻ đã hại đứa bé trong bụng nàng ta?

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Hoàng Hậu, Tô tiệp dư tỉnh lại, cả người đều rơi vào trạng thái ngây dại.

Không thể mang thai nữa?

Trong đầu Tô tiệp dư không ngừng lặp đi lặp lại mấy chữ này, hồi lâu sau, trên mặt nàng ta hiện lên một biểu cảm vừa khóc vừa cười, khiến người ta nhìn vào cảm thấy ớn lạnh.

Bạch Thược khóc lóc quỳ xuống: “Chủ tử, người đừng như vậy, nô tỳ sợ hãi quá!”

“Sợ hãi?”

Tô tiệp dư lẩm nhẩm hai chữ này, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tự giễu: “Ta bây giờ đã thành phế nhân, đến cả khuôn mặt cũng khiến người ta sợ hãi sao?”

Bạch Thược liều mạng lắc đầu:

“Chủ tử, nô tỳ không có ý đó!”

Nàng ta nhào tới ôm lấy chủ tử, thanh âm tha thiết: “Thái y nói, chỉ cần chủ tử dưỡng tốt thân thể, ngày sau chưa chắc không có cơ hội sinh con.”

Tô tiệp dư mấp máy môi, nhưng không nói gì, khi thái y nói những lời này, Tô tiệp dư đã nhìn thấy rõ sự thương hại trong mắt ông ta.

Một phi tần không thể sinh con, dù có được sủng ái thì đã sao?

Cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng!

Tô tiệp dư bỗng nhiên phát điên đấm đá bản thân, dọa Bạch Thược nước mắt giàn giụa, liều mạng ngăn cản nàng ta: “Chủ tử, người muốn làm gì vậy?!”

“Không thể có hoàng tự, lẽ nào người muốn từ bỏ cả mạng sống sao?!”

Nước mắt Tô tiệp dư không kìm được tuôn rơi, nàng ta gào khóc thảm thiết:

“Hoàng Thượng vốn dĩ đã không yêu thương ta, biết ta không thể sinh con nối dõi cho ngài ầy, ngài ấy còn thèm nhìn ta lấy một cái sao?!”

Bạch Thược bị nàng ta khóc đến chua xót cả mũi: “Chủ tử! Người chỉ nghĩ đến Hoàng Thượng, chẳng lẽ không nghĩ đến lão gia và phu nhân sao?! Lão gia và phu nhân thương yêu người như vậy, nếu biết người hành hạ bản thân thế này, chẳng phải sẽ đau lòng chết sao?”

“Cho dù chủ tử không muốn sống nữa, lẽ nào người không muốn báo thù cho tiểu hoàng tử sao? Hung thủ hại tiểu hoàng tử vẫn chưa bị tìm ra! Người muốn trơ mắt nhìn hung thủ nhởn nhơ ngoài vương pháp sao?!”

Tô tiệp dư bị những lời chất vấn của Bạch Thược làm cho khựng lại động tác, nàng ta ngã vào lòng Bạch Thược khóc lóc thảm thiết:

“Ta phải làm sao bây giờ…… Ta phải làm sao bây giờ!”

Nàng ta thậm chí còn không biết ai đã hại mình, làm sao có thể báo thù?!

Bạch Thược lau nước mắt: “Chủ tử, chúng ta có thể cầu xin Hoàng Hậu nương nương, bất luận kẻ nào đã hãm hại người, nhất định có thể tìm ra hung thủ!” 

Hơn nữa, bất luận hung thủ là ai, chắc chắn không phải Hoàng Hậu nương nương, nếu Hoàng Hậu nương nương không muốn cho chủ tử mang thai, lúc trước cứ việc không đưa phương thuốc cổ truyền cho người là được.

Về phần tình cảnh hiện giờ của chủ tử, Bạch Thược dù có trái lương tâm cũng biết không thể trách Hoàng Hậu nương nương.

Trước đây Hoàng Hậu nương nương đã hết lời khuyên can chủ tử, là chủ tử không nghe lời khuyên, cứ khăng khăng muốn uống phương thuốc cổ truyền đó để đánh cược một phen.

Bây giờ lại thua đến mức rối tinh rối mù.

Tô tiệp dư nhìn Bạch Thược, vừa khóc vừa cười, tiếng cười tự giễu vang vọng trong điện:

“Bạch Thược à, chủ tớ chúng ta sao lại ngu ngốc đến thế này!”

Đến tận ngày hôm nay, sao nàng ta vẫn không hiểu, cái gọi là phương thuốc cổ truyền kia vốn dĩ là cái bẫy Hoàng Hậu nương nương giăng ra cho nàng ta, chỉ là Hoàng Hậu nương nương chưa từng ép buộc, nàng ta chỉ cần an tĩnh chờ đợi, nàng ta sẽ tự mình nhịn không được mà nhảy vào.

Hoàng Hậu nương nương bày mưu tính kế như vậy, lại để nàng ta như ý nguyện mang thai hoàng tự, cũng chưa từng chủ động hãm hại nàng ta, thậm chí còn phái ma ma đến giúp nàng ta an thai.

Giờ đây, nàng ta chỉ có thể nhờ cậy Hoàng Hậu nương nương giúp nàng ta tìm ra hung thủ thực sự đã hại con của nàng ta!

Thật nực cười!

Nàng ta biết rõ Hoàng Hậu nương nương đã làm gì, nhưng nàng ta không thể nói gì, bởi vì nàng ta không thể mang thai nữa, nếu muốn tiếp tục sống tốt trong cung, căn bản không thể trở mặt với Hoàng Hậu nương nương.

Tô tiệp dư lau nước mắt, nàng ta bỗng nhiên chống người ngồi dậy.

Bạch Thược kinh hãi: “Chủ tử, người muốn làm gì?!”

Tô tiệp dư cười tự giễu: “Thân thể ta đã tàn tạ đến mức này, tự nhiên phải tận dụng đến cùng.”

Bạch Thược không hiểu ý chủ tử.

Tô tiệp dư cũng không cần Bạch Thược hiểu, nàng ta chống người bước từng bước loạng choạng ra ngoài, nàng ta chỉ mặc áo trong, khoác thêm một chiếc áo ngoài, trông vô cùng nhếch nhác, dường như xiêm y còn dính vết máu.

****

Vân Tự ăn tối xong, liền nghe nói Tô tiệp dư đang quỳ trước Khôn Ninh cung chặn kiệu của Hoàng Thượng.

Nàng không khỏi kinh ngạc: "Nàng ta không phải hôm qua mới sinh non sao?”

Thậm chí còn bị gãy xương.

Tô tiệp dư bị nghi trượng đè lên người gây ra gãy xương, nàng ta không muốn sống nữa sao, trong tình trạng này còn dám chạy loạn ra ngoài?

Tô tiệp dư thật sự không muốn sống nữa.

Nàng ta quỳ trước kiệu của Hoàng Thượng, gió lạnh thổi đến khiến nàng ta run rẩy, nhưng nàng ta không quan tâm, quỳ trên nền đá cuội, gương mặt ngày xưa thanh lãnh giờ đây đầm đìa nước mắt, trông vô cùng thảm hại:

“Hoàng Thượng!”

Kiệu bị chặn lại, Đàm Viên Sơ bước xuống, hắn chỉ liếc nhìn Tô tiệp dư, thậm chí không nghe nàng ta đang nói gì, sắc mặt lộ rõ vẻ tức giận:

“Đỡ Tô tiệp dư dậy.”

Hứa Thuận Phúc không dám chậm trễ, vội vàng tiến lên đỡ lấy Tô tiệp dư, khuyên nhủ: “Tiệp dư nương nương, người làm gì vậy! Người vừa mới sinh non, đáng lẽ phải điều dưỡng thân thể cho tốt, sao có thể ra ngoài chịu gió lạnh thế này?”

Tô tiệp dư đẩy Hứa Thuận Phúc ra, nàng ta quỳ bò về phía trước vài bước, nắm chặt vạt áo Đàm Viên Sơ, nước mắt rơi lã chã xuống đất:

“Tần thiếp làm sao có thể…… Làm sao có thể an tâm điều dưỡng thân thể!”

“Cứ mỗi lần nhắm mắt, trong đầu tần thiếp đều là tiếng khóc của hài nhi đáng thương kia! Tiếng khóc ấy khiến lòng tần thiếp đau như cắt, như ngàn vạn mũi kim đâm vào vậy! Tần thiếp không dám nhắm mắt!”

“Nó đang trách thiếp! Trách thiếp không bảo vệ được nó!”

“Hoàng Thượng, cầu xin người…… Tần thiếp cầu xin người! Nhất định phải tìm ra hung thủ đã sát hại nó!”

Tô tiệp dư khóc đến nghẹn ngào, gió lạnh thổi qua, không biết là lạnh hay là đau, thân thể nàng ta run lên bần bật. Nàng ta thật sự không màng đến thân thể mình, chỉ không ngừng dập đầu về phía Đàm Viên Sơ, trán đập xuống nền đá cuội đến bật máu, nhưng nàng ta dường như không cảm thấy đau:

“Nó đang khóc…… Tần thiếp có thể nghe thấy tiếng nó khóc! Nó còn chưa kịp đến thế gian này nhìn một cái! Còn chưa kịp gọi người một tiếng phụ hoàng! Hoàng Thượng, tần thiếp cầu xin người…… Cầu xin người vì hoàng nhi của chúng ta! Nhất định phải báo thù cho nó!”

Đàm Viên Sơ nhìn Tô tiệp dư với ánh mắt khó dò.

Trong ấn tượng của hắn, Tô tiệp dư chỉ là một phi tần bình thường trong hậu cung, có chăng là dung mạo xinh đẹp hơn một chút, gia thế hiển hách hơn một chút, nhưng cũng chỉ có vậy.

Thế mà giờ đây, nàng ta quỳ ở đây, dường như đã từ bỏ tất cả, từ bỏ tôn quý, thể diện, thậm chí cả thân thể mình, chỉ cầu xin hắn báo thù cho nàng ta và đứa con đã mất của hai người.

Đêm nay gió rất lạnh mang theo một nỗi thê lương, càng khiến nữ tử quỳ trên mặt đất trông thêm phần đáng thương.

Nhưng phải đến hôm nay, Tô tiệp dư mới thực sự lọt vào mắt xanh của Đàm Viên Sơ.

Đàm Viên Sơ tiến lên một bước, Hứa Thuận Phúc vội vàng lui về phía sau. Đàm Viên Sơ cúi người, tự mình nâng Tô tiệp dư dậy, thanh âm trầm lạnh:

“Trẫm sẽ cho nàng một công đạo.”

Vân Tự từ Mộng Sư điện chạy đến, vừa lúc nhìn thấy cảnh này. Nàng đứng bên kiệu nhìn Tô tiệp dư ngã vào lòng Đàm Viên Sơ, hắn không làm gì cả, mặc cho Tô tiệp dư khóc lóc trong lòng mình, trút hết nỗi đau khổ trong lòng.

Vân Tự không tiến lên, gió thổi mạnh khiến nàng không nhìn rõ sắc mặt của Đàm Viên Sơ.

Nhưng chắc hẳn là thương xót.

Vân Tự cũng không muốn nhìn rõ, Thu Viện lặng lẽ nhìn về phía nàng, Vân Tự không nói gì xoay người bước lên kiệu: “Trở về.”

Rất nhiều người nghe tin chạy đến, kiệu của Vân Tự không quá nổi bật giữa đám đông.

Nhưng chỉ có nàng là người đi ngược hướng.

Hứa Thuận Phúc nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, theo bản năng nhìn về phía đoàn người của nàng. Hắn không nhìn rõ người ngồi trong kiệu, nhưng lại nhìn thấy Thu Viện, không khỏi kinh ngạc thốt lên:

“Cô, cô nương……”

Trong cung này, Hứa Thuận Phúc chỉ gọi một người là cô nương.

Đàm Viên Sơ quay đầu nhìn lại, nhưng hắn chỉ nhìn thấy bóng kiệu.

Hắn không nhìn thấy nàng, cũng không biết nàng đến từ lúc nào, nàng đã nhìn thấy bao nhiêu?

Rõ ràng biết nàng không hề thích hắn, nhưng lúc này Đàm Viên Sơ vẫn nhíu mày, hắn cảm thấy nàng sẽ đau lòng.

Nhưng hôm này nàng còn cố ý dặn Hứa Thuận Phúc nhắc nhở hắn phải đến Khôn Ninh cung.

Nàng như vậy, sao có thể đau lòng vì Tô tiệp dư?

Tiếng khóc của Tô tiệp dư vẫn chưa dứt, nhưng nàng ta nhận ra rõ ràng sau khi Hứa Thuận Phúc lên tiếng, Hoàng Thượng có chút cứng người.

Ngay sau đó, Đàm Viên Sơ buông nàng ra, đáy lòng Tô tiệp dư bỗng chốc lạnh lẽo.

Hắn để ý đến cảm nhận của Vân Tự đến vậy sao?

Điều mà nàng ta tâm tâm niệm niệm, lại dễ dàng với Vân Tự như trở bàn tay.

Nước mắt Tô tiệp dư lại trào ra, nhưng nàng ta cắn chặt đầu lưỡi, cố gắng kìm nén cảm xúc.

Đàm Viên Sơ nhìn về phía Bạch Thược: “Đưa chủ tử của các ngươi về cung, sau chuyện hôm nay, các ngươi không cần hầu hạ trong cung nữa.”

Một câu nói lạnh nhạt gần như không có chút cảm xúc nào, lại khiến Bạch Thược cùng các cung nhân khác lạnh toát sống lưng.

Có lẽ lời hứa của Đàm Viên Sơ đã an ủi Tô tiệp dư, nàng ta tuy vẫn còn khóc, nhưng vẫn nghe theo lời hắn cùng các cung nhân rời đi. Bóng dáng nàng ta đơn bạc, như thể có thể bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào.

Một màn đáng thương như vậy, Đàm Viên Sơ lại không nhìn thấy. Trong lòng hắn dâng lên một nỗi bực bội khó tả, sắc mặt vô thức trở nên khó coi.

Hoàng Hậu không biết đã xuất hiện ở cửa điện từ lúc nào, đợi Tô tiệp dư rời đi, nàng ấy mới nhẹ nhàng tiến về phía Đàm Viên Sơ, ôn nhu nói:

“Thần thiếp đã chuẩn bị bữa tối cho Hoàng Thượng bên trong điện, Hoàng Thượng có muốn vào dùng bữa không?”

Hoàng Hậu dường như nhận ra sự bực bội của Đàm Viên Sơ, nên khéo léo đưa ra lựa chọn cho hắn.

Xung quanh vẫn còn các phi tần chưa rời đi, Đàm Viên Sơ liếc nhìn, lạnh nhạt nói:

“Các nàng cũng muốn ở lại Khôn Ninh cung dùng bữa?”

Chúng phi tần nghe vậy, lập tức nhận ra sự không vui trong giọng nói của hắn, trong lòng run sợ, không dám nán lại lâu hơn.

Đàm Viên Sơ liếc nhìn về một hướng nào đó, không nói gì, xoay người cùng Hoàng hậu bước vào Khôn Ninh cung.

Editor:

(Tô tiệp dư này không phải vai chính diện đâu, mọi người đừng thấy lúc này đáng thương mà thích bả rồi trách bà Vân nhé. Thật ra cũng không muốn nói trước, chỉ sợ có nhiều người đọc tới đây rồi ghét nữ chính ấy. Nói chung nữ chính bộ này chỉ tham vọng thượng vị thôi, ai cũng có lòng đi lên mà, cũng là chuyện bình thường. Nữ chính cũng không hại người vô tội, chỉ hại kẻ muốn hại mình thôi, đó là tự vệ, như vụ Lư tài nhân ấy)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện