Trong điện tối om, hơn nữa Đàm Viên Sơ lại che khuất tầm mắt của mọi người, nên động tác của hắn không có mấy ai nhìn thấy, nhưng Hứa Thuận Phúc đứng đối diện hai người, thấy rõ ràng tất cả.
Hứa Thuận Phúc trợn tròn mắt.
Làn da nữ tử trắng nõn, nơi vô tình chạm vào cũng mềm mại non mịn. Đàm Viên Sơ thu tay về, ngón tay trong tay áo khẽ động.
Vân Tự ngây người, không kìm được mà ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng, nhưng Hoàng Thượng không nhìn nàng, cứ như hành động vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng. Đầu óc Vân Tự rối bời, nhưng động tác không hề chậm trễ, khi Lư tài nhân xoay người, nàng liền thu tay lại, cung kính cúi đầu lui sang một bên. Hứa Thuận Phúc cũng không khỏi bội phục nàng, lúc này mà vẫn có thể giữ bình tĩnh.
Vân Tự không biết Hứa Thuận Phúc đang nghĩ gì, nếu không e là sẽ cười khổ.
Làm sao nàng có thể bình tĩnh được? Cho đến bây giờ, nàng vẫn cảm thấy trong đầu căng như dây đàn.
Vân Tự nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Lư tài nhân, xác nhận Lư tài nhân không phát hiện ra điều gì khác thường, đáy lòng nhẹ nhõm thở ra, mới trấn tĩnh lại, cẩn thận quan sát Lư tài nhân.
So với mọi khi, sắc mặt Lư tài nhân có chút uể oải, không phải tâm trạng không tốt, mà giống như thân thể hơi khó chịu. Nàng ta tiến lên nhận lấy đai lưng trong tay Vân Tự, tự mình sửa sang lại cho Đàm Viên Sơ, lưu luyến tiễn Hoàng Thượng đi rồi, liền nằm vật ra giường.
Vân Tự giật mình: "Chủ tử làm sao vậy?”
Sắc mặt Lư tài nhân hơi tái, một tay ôm eo, bĩu môi, giọng gần như khóc: "Đau quá.”
Vân Tự hoảng sợ, vội vàng cởi xiêm y cho Lư tài nhân. Lư tài nhân mặc yếm màu xanh lục, càng tôn lên làn da trắng nõn, nhưng chỗ eo lại có một mảng xanh tím, nhìn rất đáng sợ. Vân Tự nhíu mày, lo lắng xoa xoa chỗ đó, nhỏ giọng hỏi:
“Chủ tử đau lắm sao?”
Lư tài nhân như quả cà bị sương đánh, héo rũ gật đầu, đôi mắt mọng nước khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Lư tài nhân nhớ lại cảnh tượng hôm qua, đáy lòng còn hiện lên chút sợ hãi.
Ai cũng nói thị tẩm là chuyện tốt, Lư tài nhân cũng nghĩ vậy. Trước khi tiến cung, mẫu thân cũng đã nói với nàng ta, trong đó có những điều tuyệt diệu phải tự mình trải nghiệm, nhưng dù sao cũng phải chiều Hoàng Thượng trước.
Lư tài nhân không dám quên lời mẫu thân dạy bảo, nhưng nàng ta không ngờ, Hoàng Thượng trên giường lại là người không biết thương hoa tiếc ngọc như vậy.
Một lần thị tẩm, quả thực muốn lấy đi nửa cái mạng của nàng ta. Nửa canh giờ gọi nước, Lư tài nhân vẫn còn nhớ rõ đau đớn, không cảm nhận được chút khoái cảm nào. Xong việc, Hoàng Thượng cầm gấm lụa lau người, nàng ta phải lập tức bò dậy hầu hạ Hoàng Thượng rửa mặt.
Cũng không thể biểu hiện ra ngoài chút khó chịu nào.
Lư tài nhân ủy khuất bĩu môi, thật sự rất đau, nàng ta cảm thấy hôm qua Hoàng Thượng không hứng thú lắm với chuyện đó, chỉ qua loa cho xong chuyện. Nhưng nàng ta đau đến mức không chỉ không dám trách móc Hoàng Thượng, mà còn cảm thấy nhẹ nhõm. Edit: FB Frenalis
Vân Tự thấy Lư tài nhân khóc nức nở, không dám hỏi thêm.
Tụng Nhung cũng chạy tới, nhìn thấy vết bầm tím trên người chủ tử, kinh hô: "Hoàng Thượng sao lại nhẫn tâm như vậy!”
Vân Tự nhíu mày, cảm thấy Tụng Nhung nói năng quá mức tùy tiện. Hoàng Thượng mà cũng là người nàng ta có thể bình phẩm sao? Chuyện này trong cung không có gì bí mật, nếu lời này lọt vào tai Hoàng Thượng, trách tội xuống, cả điện Hòa Nghi đều bị liên lụy!
Chưa kịp để Vân Tự nói gì, Lư tài nhân đã biến sắc: "Im miệng!”
Tụng Nhung vẫn luôn tranh giành với Vân Tự, bị chủ tử mắng trước mặt Vân Tự, trên mặt có chút không nhịn được, đỏ bừng cả mặt. Một lúc sau, nàng ta mới hoàn hồn, cúi đầu nói: “Nô tỳ nhất thời lỡ lời, chủ tử bớt giận.”
Lư tài nhân biết nặng nhẹ, cũng sợ Tụng Nhung gặp chuyện, không khỏi trách móc: "Sau này nói chuyện suy nghĩ cho kỹ, ngày thường phải học hỏi Vân Tự một chút quy củ.”
Tuy Lư tài nhân bất công, nhưng cũng phải thừa nhận, nói về quy củ, Vân Tự hơn Tụng Nhung rất nhiều. Mang Tụng Nhung tiến cung hoàn toàn là vì tình nghĩa chủ tớ nhiều năm, hơn nữa nàng đã quen được Tụng Nhung hầu hạ. Nhưng thấy Tụng Nhung liên tục thất thố, Lư tài nhân dù không nói ra, trong lòng cũng khó tránh khỏi cảm thấy so với cung nhân khác, Tụng Nhung có chút không xứng.
Nàng ta là người rất coi trọng thể diện, nô tài bên cạnh không được việc, sẽ cảm thấy thua kém người khác.
Tụng Nhung nghe ra sự chê bai trong lời nói của chủ tử, cúi gằm mặt, xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn Vân Tự.
Vân Tự coi như không nghe thấy gì, tuy trong lời nói của chủ tử có chút trách móc, nhưng thấy chủ tử không hề tức giận, liền biết chủ tử vẫn coi trọng Tụng Nhung.
Ánh mắt Vân Tự khẽ động, nàng ngồi xổm xuống, lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngưng trọng trong điện: "Nô tỳ thay cho chủ tử một bộ xiêm y rộng rãi hơn.”
Sắc mặt Lư tài nhân dịu lại, gật đầu với Vân Tự.
Thời gian trôi qua thật nhanh, Vân Tự ra ngoài sai cung nhân đến Ngự Thiện Phòng lấy đồ ăn sáng. Hôm qua điện Hòa Nghi vừa thị tẩm, Ngự Thiện Phòng đều là người tinh mắt, đưa đồ ăn sáng rất thịnh soạn. Lư tài nhân nhìn thấy, không khỏi tức giận:
“Lũ nô tài này trước kia căn bản không coi ta ra gì!”
Vân Tự không đáp lời, lặng lẽ múc cho Lư tài nhân một bát cháo.
Trên đường đến cung Khôn Ninh thỉnh an Hoàng Hậu, Lư tài nhân tình cờ gặp Khâu tài nhân. Hai người cùng ở một cung, nhưng ngoài việc gặp nhau ở cung Khôn Ninh thì không gặp mặt bao giờ. Khi gặp nhau, Lư tài nhân còn có chút bất ngờ, liếc nhìn:
“Sao hôm nay Khâu tài nhân cũng muộn vậy?”
Nàng ta là vì thay xiêm y nên chậm trễ, nhưng Khâu tài nhân trước giờ đều đến cung Khôn Ninh rất sớm, giờ này mới xuất phát rõ ràng là không bình thường.
Vân Tự lặng lẽ liếc nhìn Khâu tài nhân. Khâu tài nhân là người hầu hạ Hoàng Thượng từ lâu, nàng ta mặc một bộ cung trang màu đỏ tía, toát lên vẻ an tĩnh. Khâu tài nhân khẽ chào Lư tài nhân:
“Lúc ra cửa vô ý làm bẩn giày, nên đến muộn một chút.”
Khâu tài nhân ngẩng đầu lên, mỉm cười: “Cùng ở một cung với Lư tài nhân, đây là lần đầu tiên cùng nhau đến thỉnh an Hoàng Hậu nương nương.”
Vừa dứt lời, Khâu tài nhân nhìn thấy Vân Tự phía sau Lư tài nhân, bỗng nhiên sững sờ, một lúc lâu sau mới hoàn hồn. Lại nhìn về phía Lư tài nhân, thần sắc nàng ta có chút mất tự nhiên.
Nàng ta là người không có mắt nhìn trong cung, biết thân phận mình thấp kém, cũng không dám gây chuyện.
Tuy rằng cùng ở một cung với Lư tài nhân, nhưng cũng luôn không có giao thiệp gì với Lư tài nhân. Đây là lần đầu tiên nàng ta chú ý đến Lư tài nhân, ai ngờ lại thấy một cung nữ như vậy bên cạnh Lư tài nhân, nàng ta không hiểu Lư tài nhân đang nghĩ gì.
Phi tần trong cung không ít, cơ hội thị tẩm lại hiếm hoi, mỗi người đều muốn nắm bắt cơ hội thể hiện bản thân trước mặt Hoàng Thượng, sợ bị lãng quên.
Lư tài nhân này đúng là tự hại mình, trong cung xuất hiện một đại mỹ nhân như vậy, mỗi khi đến điện Hòa Nghi, ấn tượng sâu đậm nhất của Hoàng Thượng rốt cuộc sẽ là ai?
Trước kia không nhìn thấy thì thôi, giờ đã thấy rồi, Khâu tài nhân khó mà rời mắt khỏi Vân Tự. Có nàng ở đó, hoàn toàn lấn át phong thái của Lư tài nhân.
Nhưng Khâu tài nhân cũng nhận ra Vân Tự cố tình cúi đầu, dường như không muốn che lấp chủ tử.
Nhưng dung mạo như vậy, nàng muốn giấu cũng giấu được sao?
Khâu tài nhân hôm nay đến muộn, tất nhiên là cố ý. Ân sủng của nàng ta bình thường, ngày thường cũng an phận thủ thường, nhưng ai mà chẳng muốn tốt hơn. Lư tài nhân là người có vị phân cao thứ nhì trong đợt tuyển tú này, gia thế trong hậu cung cũng thuộc hàng nổi bật. Hậu cung và triều đình vốn dĩ không thể tách rời, chỉ cần Lư tài nhân không tự tìm đường chết, ắt sẽ có ngày ngóc đầu lên.
Kết giao với Lư tài nhân, đặc biệt là khi vị phân Lư tài nhân hiện tại không cao, xem như lúc Lư tài nhân không có gì đáng kể, sau này nàng ta cũng có thể "thơm lây".
Khâu tài nhân liếc nhìn vẻ mặt vô ưu vô lo của Lư tài nhân, nuốt xuống lời muốn nói. Ở hậu cung này, nhiều tâm cơ không phải chuyện tốt, nhưng không có chút tâm cơ nào cũng không được.
Đa sự không bằng bớt sự, nàng ta vẫn là không nên nhúng tay vào chuyện của người khác.
Lư tài nhân không biết Khâu tài nhân suy nghĩ nhiều như vậy, hai người tiện đường nên cùng nhau đi. Chỉ là thân thể Lư tài nhân không khỏe, đi chậm một chút, Khâu tài nhân không hề thúc giục, kiên nhẫn đi cùng nàng ta. Đến cung Khôn Ninh, hai người đã nói nói cười cười.
Hai người cùng lúc bước vào, các phi tần đều nhướng mày, hai người này sao lại đi cùng nhau?
Nhưng Khâu tài nhân không để ý, mọi người cũng không bận tâm. Lư tài nhân thị tẩm là chuyện sớm muộn, ai cũng có sự chuẩn bị tâm lý, chỉ là thấy người khác thị tẩm, trong lòng luôn có chút khó chịu. Hôm nay Dung chiêu nghi đến rất sớm, vẻ mặt lạnh nhạt, chống cằm nhìn Lư tài nhân một cái rồi thu hồi tầm mắt.
Dung chiêu nghi là chủ một cung, địa vị trong cung cũng khá cao, thấy nàng ta tâm trạng không tốt, nhất thời tiếng nói trong cung đều nhỏ lại.
Lư tài nhân không hiểu nguyên do, nhưng vẫn biết điều, chớp chớp mắt, yên lặng ngồi xuống uống trà.
Vân Tự mơ hồ đoán được suy nghĩ của Dung chiêu nghi. Trước khi phi tần mới tiến cung, người được sủng ái nhất hậu cung là ai? Tự nhiên là Dung chiêu nghi nương nương.
Nhưng sau khi phi tần mới tiến cung, hết người này đến người khác thị tẩm, Dung chiêu nghi lại chưa từng gặp mặt Hoàng thượng, trong lòng tất nhiên không vui. Nhưng Dung chiêu nghi cũng không hề tỏ thái độ gì với các phi tần mới, chỉ riêng điểm này, Dung chiêu nghi đã hoàn toàn khác với Dương tiệp dư.
Chỉ là nói vậy vẫn còn quá sớm.
Hoàng Thượng không đến hậu cung!
Dấu hiệu rất rõ ràng, Hoàng Thượng suốt ba ngày chưa từng bước chân vào hậu cung. Trong số các phi tần mới, chỉ có Tô mỹ nhân và Lư tài nhân thị tẩm, mà cũng không được ban thưởng gì, thậm chí Tô mỹ nhân còn bị phạt bổng lộc hàng tháng. Không ai biết Hoàng Thượng đang nghĩ gì, nhưng các phi tần không gặp được Hoàng Thượng, chỉ có thể than thở với Hoàng Hậu khi thỉnh an.
Hoàng hậu rất bình tĩnh, coi như không biết gì. Bầu không khí trong cung nhất thời trở nên nóng nảy.
Thời gian dần qua, Dung chiêu nghi nhìn các phi tần mới vào cung cũng có chút không vừa mắt.
Lư tài nhân, người cuối cùng được thị tẩm, liền gặp xui xẻo.
Hôm đó, Lư tài nhân không muốn về cung sớm, kéo Vân Tự định đi cho cá ăn, vừa đến vọng lâu liền thấy Dương tiệp dư được kiệu nâng đến. Hai người chạm mặt, Lư tài nhân vội vàng hành lễ, Dương tiệp dư khinh thường hừ lạnh một tiếng:
“Cũng không biết có phải ngươi hầu hạ Hoàng Thượng xảy ra sai sót gì không, mà khiến Hoàng Thượng mấy ngày nay không đến hậu cung.”
Lư tài nhân ngẩn người, Hoàng Thượng không đến hậu cung, cũng có thể đổ lỗi cho mình sao?
Dương tiệp dư này rõ ràng là lâu ngày không gặp được Hoàng Thượng, không có Hoàng Thượng chống lưng, căn bản không dám đối đầu với Dung chiêu nghi, lại không có cách nào khác, chỉ có thể tìm người trút giận.
Lư tài nhân có chút buồn bực, nàng ta luôn được nuông chiều, chưa từng chịu uất ức như vậy, nhưng dù sao cũng nhớ rõ thân phận hai người khác biệt, không nói ra lời bất kính nào, chỉ ủy khuất nói:
“Dương tiệp dư nói đùa rồi.”
Dương tiệp dư nhếch môi, không còn chút nũng nịu như khi ở trước mặt Hoàng thượng, nàng ta cười nhạo:
“Ai nói đùa với ngươi?”
Lư tài nhân nghẹn lời, thấy nàng ta có chút kích động, Vân Tự cúi đầu, nhanh chóng kéo nàng ta một cái. Dương tiệp dư thấy hết mọi chuyện, tuy không nhìn thấy mặt cung nữ kia, nhưng cũng thấy rõ động tác, nàng ta nhếch môi:
“Một nô tài còn hiểu quy củ hơn ngươi.”
Lư tài nhân bị mỉa mai khiến Dương tiệp dư cảm thấy thoải mái hơn chút, nàng ta không làm khó Lư tài nhân nữa, ung dung ra lệnh cho kiệu phu rời đi.
Chờ Dương tiệp dư đi rồi, Lư tài nhân cũng không còn tâm trạng cho cá ăn nữa, tức giận đến đỏ hoe mắt. Chưa về đến điện Hòa Nghi, đã không nhịn được rơi nước mắt: "Quá đáng quá!”
Vân Tự nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ta, nhỏ giọng an ủi: “Chủ tử bớt giận.”
Lư tài nhân lần đầu bị người ta mỉa mai trước mặt, làm sao có thể bình tĩnh lại nhanh như vậy? Trở về điện Hòa Nghi, nàng ta cứ dựa vào bàn khóc lóc một trận, đến khi cơm trưa được đưa đến mới dừng lại.
Kết quả vừa nhìn thấy đồ ăn kém xa hai ngày trước, Lư tài nhân lại càng thêm buồn bực, cơm trưa cũng chẳng ăn hết.
Nỗi ấm ức này kéo dài đến khi có tin tức từ ngự tiền truyền đến.
Có lẽ Hoàng Thượng cũng nhận ra đã lâu rồi không đến hậu cung, nên bắt đầu gọi người thị tẩm, mà người đầu tiên được gọi chính là người của điện Hòa Nghi.
Tin tức truyền đến, Lư tài nhân vơi bớt ấm ức, hừ lạnh nói:
“Ta đã nhìn ra rồi, ở hậu cung này không có sự sủng ái của Hoàng Thượng thì chẳng là gì cả!”
Vân Tự thấy nàng ta đã tỉnh táo lại, nhẹ nhõm thở ra, nhưng rất nhanh lại cụp mắt xuống, dường như nghĩ đến điều gì đó, lặng lẽ khẽ chạm vào vành tai mình.
Hứa Thuận Phúc trợn tròn mắt.
Làn da nữ tử trắng nõn, nơi vô tình chạm vào cũng mềm mại non mịn. Đàm Viên Sơ thu tay về, ngón tay trong tay áo khẽ động.
Vân Tự ngây người, không kìm được mà ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng, nhưng Hoàng Thượng không nhìn nàng, cứ như hành động vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng. Đầu óc Vân Tự rối bời, nhưng động tác không hề chậm trễ, khi Lư tài nhân xoay người, nàng liền thu tay lại, cung kính cúi đầu lui sang một bên. Hứa Thuận Phúc cũng không khỏi bội phục nàng, lúc này mà vẫn có thể giữ bình tĩnh.
Vân Tự không biết Hứa Thuận Phúc đang nghĩ gì, nếu không e là sẽ cười khổ.
Làm sao nàng có thể bình tĩnh được? Cho đến bây giờ, nàng vẫn cảm thấy trong đầu căng như dây đàn.
Vân Tự nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Lư tài nhân, xác nhận Lư tài nhân không phát hiện ra điều gì khác thường, đáy lòng nhẹ nhõm thở ra, mới trấn tĩnh lại, cẩn thận quan sát Lư tài nhân.
So với mọi khi, sắc mặt Lư tài nhân có chút uể oải, không phải tâm trạng không tốt, mà giống như thân thể hơi khó chịu. Nàng ta tiến lên nhận lấy đai lưng trong tay Vân Tự, tự mình sửa sang lại cho Đàm Viên Sơ, lưu luyến tiễn Hoàng Thượng đi rồi, liền nằm vật ra giường.
Vân Tự giật mình: "Chủ tử làm sao vậy?”
Sắc mặt Lư tài nhân hơi tái, một tay ôm eo, bĩu môi, giọng gần như khóc: "Đau quá.”
Vân Tự hoảng sợ, vội vàng cởi xiêm y cho Lư tài nhân. Lư tài nhân mặc yếm màu xanh lục, càng tôn lên làn da trắng nõn, nhưng chỗ eo lại có một mảng xanh tím, nhìn rất đáng sợ. Vân Tự nhíu mày, lo lắng xoa xoa chỗ đó, nhỏ giọng hỏi:
“Chủ tử đau lắm sao?”
Lư tài nhân như quả cà bị sương đánh, héo rũ gật đầu, đôi mắt mọng nước khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Lư tài nhân nhớ lại cảnh tượng hôm qua, đáy lòng còn hiện lên chút sợ hãi.
Ai cũng nói thị tẩm là chuyện tốt, Lư tài nhân cũng nghĩ vậy. Trước khi tiến cung, mẫu thân cũng đã nói với nàng ta, trong đó có những điều tuyệt diệu phải tự mình trải nghiệm, nhưng dù sao cũng phải chiều Hoàng Thượng trước.
Lư tài nhân không dám quên lời mẫu thân dạy bảo, nhưng nàng ta không ngờ, Hoàng Thượng trên giường lại là người không biết thương hoa tiếc ngọc như vậy.
Một lần thị tẩm, quả thực muốn lấy đi nửa cái mạng của nàng ta. Nửa canh giờ gọi nước, Lư tài nhân vẫn còn nhớ rõ đau đớn, không cảm nhận được chút khoái cảm nào. Xong việc, Hoàng Thượng cầm gấm lụa lau người, nàng ta phải lập tức bò dậy hầu hạ Hoàng Thượng rửa mặt.
Cũng không thể biểu hiện ra ngoài chút khó chịu nào.
Lư tài nhân ủy khuất bĩu môi, thật sự rất đau, nàng ta cảm thấy hôm qua Hoàng Thượng không hứng thú lắm với chuyện đó, chỉ qua loa cho xong chuyện. Nhưng nàng ta đau đến mức không chỉ không dám trách móc Hoàng Thượng, mà còn cảm thấy nhẹ nhõm. Edit: FB Frenalis
Vân Tự thấy Lư tài nhân khóc nức nở, không dám hỏi thêm.
Tụng Nhung cũng chạy tới, nhìn thấy vết bầm tím trên người chủ tử, kinh hô: "Hoàng Thượng sao lại nhẫn tâm như vậy!”
Vân Tự nhíu mày, cảm thấy Tụng Nhung nói năng quá mức tùy tiện. Hoàng Thượng mà cũng là người nàng ta có thể bình phẩm sao? Chuyện này trong cung không có gì bí mật, nếu lời này lọt vào tai Hoàng Thượng, trách tội xuống, cả điện Hòa Nghi đều bị liên lụy!
Chưa kịp để Vân Tự nói gì, Lư tài nhân đã biến sắc: "Im miệng!”
Tụng Nhung vẫn luôn tranh giành với Vân Tự, bị chủ tử mắng trước mặt Vân Tự, trên mặt có chút không nhịn được, đỏ bừng cả mặt. Một lúc sau, nàng ta mới hoàn hồn, cúi đầu nói: “Nô tỳ nhất thời lỡ lời, chủ tử bớt giận.”
Lư tài nhân biết nặng nhẹ, cũng sợ Tụng Nhung gặp chuyện, không khỏi trách móc: "Sau này nói chuyện suy nghĩ cho kỹ, ngày thường phải học hỏi Vân Tự một chút quy củ.”
Tuy Lư tài nhân bất công, nhưng cũng phải thừa nhận, nói về quy củ, Vân Tự hơn Tụng Nhung rất nhiều. Mang Tụng Nhung tiến cung hoàn toàn là vì tình nghĩa chủ tớ nhiều năm, hơn nữa nàng đã quen được Tụng Nhung hầu hạ. Nhưng thấy Tụng Nhung liên tục thất thố, Lư tài nhân dù không nói ra, trong lòng cũng khó tránh khỏi cảm thấy so với cung nhân khác, Tụng Nhung có chút không xứng.
Nàng ta là người rất coi trọng thể diện, nô tài bên cạnh không được việc, sẽ cảm thấy thua kém người khác.
Tụng Nhung nghe ra sự chê bai trong lời nói của chủ tử, cúi gằm mặt, xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn Vân Tự.
Vân Tự coi như không nghe thấy gì, tuy trong lời nói của chủ tử có chút trách móc, nhưng thấy chủ tử không hề tức giận, liền biết chủ tử vẫn coi trọng Tụng Nhung.
Ánh mắt Vân Tự khẽ động, nàng ngồi xổm xuống, lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngưng trọng trong điện: "Nô tỳ thay cho chủ tử một bộ xiêm y rộng rãi hơn.”
Sắc mặt Lư tài nhân dịu lại, gật đầu với Vân Tự.
Thời gian trôi qua thật nhanh, Vân Tự ra ngoài sai cung nhân đến Ngự Thiện Phòng lấy đồ ăn sáng. Hôm qua điện Hòa Nghi vừa thị tẩm, Ngự Thiện Phòng đều là người tinh mắt, đưa đồ ăn sáng rất thịnh soạn. Lư tài nhân nhìn thấy, không khỏi tức giận:
“Lũ nô tài này trước kia căn bản không coi ta ra gì!”
Vân Tự không đáp lời, lặng lẽ múc cho Lư tài nhân một bát cháo.
Trên đường đến cung Khôn Ninh thỉnh an Hoàng Hậu, Lư tài nhân tình cờ gặp Khâu tài nhân. Hai người cùng ở một cung, nhưng ngoài việc gặp nhau ở cung Khôn Ninh thì không gặp mặt bao giờ. Khi gặp nhau, Lư tài nhân còn có chút bất ngờ, liếc nhìn:
“Sao hôm nay Khâu tài nhân cũng muộn vậy?”
Nàng ta là vì thay xiêm y nên chậm trễ, nhưng Khâu tài nhân trước giờ đều đến cung Khôn Ninh rất sớm, giờ này mới xuất phát rõ ràng là không bình thường.
Vân Tự lặng lẽ liếc nhìn Khâu tài nhân. Khâu tài nhân là người hầu hạ Hoàng Thượng từ lâu, nàng ta mặc một bộ cung trang màu đỏ tía, toát lên vẻ an tĩnh. Khâu tài nhân khẽ chào Lư tài nhân:
“Lúc ra cửa vô ý làm bẩn giày, nên đến muộn một chút.”
Khâu tài nhân ngẩng đầu lên, mỉm cười: “Cùng ở một cung với Lư tài nhân, đây là lần đầu tiên cùng nhau đến thỉnh an Hoàng Hậu nương nương.”
Vừa dứt lời, Khâu tài nhân nhìn thấy Vân Tự phía sau Lư tài nhân, bỗng nhiên sững sờ, một lúc lâu sau mới hoàn hồn. Lại nhìn về phía Lư tài nhân, thần sắc nàng ta có chút mất tự nhiên.
Nàng ta là người không có mắt nhìn trong cung, biết thân phận mình thấp kém, cũng không dám gây chuyện.
Tuy rằng cùng ở một cung với Lư tài nhân, nhưng cũng luôn không có giao thiệp gì với Lư tài nhân. Đây là lần đầu tiên nàng ta chú ý đến Lư tài nhân, ai ngờ lại thấy một cung nữ như vậy bên cạnh Lư tài nhân, nàng ta không hiểu Lư tài nhân đang nghĩ gì.
Phi tần trong cung không ít, cơ hội thị tẩm lại hiếm hoi, mỗi người đều muốn nắm bắt cơ hội thể hiện bản thân trước mặt Hoàng Thượng, sợ bị lãng quên.
Lư tài nhân này đúng là tự hại mình, trong cung xuất hiện một đại mỹ nhân như vậy, mỗi khi đến điện Hòa Nghi, ấn tượng sâu đậm nhất của Hoàng Thượng rốt cuộc sẽ là ai?
Trước kia không nhìn thấy thì thôi, giờ đã thấy rồi, Khâu tài nhân khó mà rời mắt khỏi Vân Tự. Có nàng ở đó, hoàn toàn lấn át phong thái của Lư tài nhân.
Nhưng Khâu tài nhân cũng nhận ra Vân Tự cố tình cúi đầu, dường như không muốn che lấp chủ tử.
Nhưng dung mạo như vậy, nàng muốn giấu cũng giấu được sao?
Khâu tài nhân hôm nay đến muộn, tất nhiên là cố ý. Ân sủng của nàng ta bình thường, ngày thường cũng an phận thủ thường, nhưng ai mà chẳng muốn tốt hơn. Lư tài nhân là người có vị phân cao thứ nhì trong đợt tuyển tú này, gia thế trong hậu cung cũng thuộc hàng nổi bật. Hậu cung và triều đình vốn dĩ không thể tách rời, chỉ cần Lư tài nhân không tự tìm đường chết, ắt sẽ có ngày ngóc đầu lên.
Kết giao với Lư tài nhân, đặc biệt là khi vị phân Lư tài nhân hiện tại không cao, xem như lúc Lư tài nhân không có gì đáng kể, sau này nàng ta cũng có thể "thơm lây".
Khâu tài nhân liếc nhìn vẻ mặt vô ưu vô lo của Lư tài nhân, nuốt xuống lời muốn nói. Ở hậu cung này, nhiều tâm cơ không phải chuyện tốt, nhưng không có chút tâm cơ nào cũng không được.
Đa sự không bằng bớt sự, nàng ta vẫn là không nên nhúng tay vào chuyện của người khác.
Lư tài nhân không biết Khâu tài nhân suy nghĩ nhiều như vậy, hai người tiện đường nên cùng nhau đi. Chỉ là thân thể Lư tài nhân không khỏe, đi chậm một chút, Khâu tài nhân không hề thúc giục, kiên nhẫn đi cùng nàng ta. Đến cung Khôn Ninh, hai người đã nói nói cười cười.
Hai người cùng lúc bước vào, các phi tần đều nhướng mày, hai người này sao lại đi cùng nhau?
Nhưng Khâu tài nhân không để ý, mọi người cũng không bận tâm. Lư tài nhân thị tẩm là chuyện sớm muộn, ai cũng có sự chuẩn bị tâm lý, chỉ là thấy người khác thị tẩm, trong lòng luôn có chút khó chịu. Hôm nay Dung chiêu nghi đến rất sớm, vẻ mặt lạnh nhạt, chống cằm nhìn Lư tài nhân một cái rồi thu hồi tầm mắt.
Dung chiêu nghi là chủ một cung, địa vị trong cung cũng khá cao, thấy nàng ta tâm trạng không tốt, nhất thời tiếng nói trong cung đều nhỏ lại.
Lư tài nhân không hiểu nguyên do, nhưng vẫn biết điều, chớp chớp mắt, yên lặng ngồi xuống uống trà.
Vân Tự mơ hồ đoán được suy nghĩ của Dung chiêu nghi. Trước khi phi tần mới tiến cung, người được sủng ái nhất hậu cung là ai? Tự nhiên là Dung chiêu nghi nương nương.
Nhưng sau khi phi tần mới tiến cung, hết người này đến người khác thị tẩm, Dung chiêu nghi lại chưa từng gặp mặt Hoàng thượng, trong lòng tất nhiên không vui. Nhưng Dung chiêu nghi cũng không hề tỏ thái độ gì với các phi tần mới, chỉ riêng điểm này, Dung chiêu nghi đã hoàn toàn khác với Dương tiệp dư.
Chỉ là nói vậy vẫn còn quá sớm.
Hoàng Thượng không đến hậu cung!
Dấu hiệu rất rõ ràng, Hoàng Thượng suốt ba ngày chưa từng bước chân vào hậu cung. Trong số các phi tần mới, chỉ có Tô mỹ nhân và Lư tài nhân thị tẩm, mà cũng không được ban thưởng gì, thậm chí Tô mỹ nhân còn bị phạt bổng lộc hàng tháng. Không ai biết Hoàng Thượng đang nghĩ gì, nhưng các phi tần không gặp được Hoàng Thượng, chỉ có thể than thở với Hoàng Hậu khi thỉnh an.
Hoàng hậu rất bình tĩnh, coi như không biết gì. Bầu không khí trong cung nhất thời trở nên nóng nảy.
Thời gian dần qua, Dung chiêu nghi nhìn các phi tần mới vào cung cũng có chút không vừa mắt.
Lư tài nhân, người cuối cùng được thị tẩm, liền gặp xui xẻo.
Hôm đó, Lư tài nhân không muốn về cung sớm, kéo Vân Tự định đi cho cá ăn, vừa đến vọng lâu liền thấy Dương tiệp dư được kiệu nâng đến. Hai người chạm mặt, Lư tài nhân vội vàng hành lễ, Dương tiệp dư khinh thường hừ lạnh một tiếng:
“Cũng không biết có phải ngươi hầu hạ Hoàng Thượng xảy ra sai sót gì không, mà khiến Hoàng Thượng mấy ngày nay không đến hậu cung.”
Lư tài nhân ngẩn người, Hoàng Thượng không đến hậu cung, cũng có thể đổ lỗi cho mình sao?
Dương tiệp dư này rõ ràng là lâu ngày không gặp được Hoàng Thượng, không có Hoàng Thượng chống lưng, căn bản không dám đối đầu với Dung chiêu nghi, lại không có cách nào khác, chỉ có thể tìm người trút giận.
Lư tài nhân có chút buồn bực, nàng ta luôn được nuông chiều, chưa từng chịu uất ức như vậy, nhưng dù sao cũng nhớ rõ thân phận hai người khác biệt, không nói ra lời bất kính nào, chỉ ủy khuất nói:
“Dương tiệp dư nói đùa rồi.”
Dương tiệp dư nhếch môi, không còn chút nũng nịu như khi ở trước mặt Hoàng thượng, nàng ta cười nhạo:
“Ai nói đùa với ngươi?”
Lư tài nhân nghẹn lời, thấy nàng ta có chút kích động, Vân Tự cúi đầu, nhanh chóng kéo nàng ta một cái. Dương tiệp dư thấy hết mọi chuyện, tuy không nhìn thấy mặt cung nữ kia, nhưng cũng thấy rõ động tác, nàng ta nhếch môi:
“Một nô tài còn hiểu quy củ hơn ngươi.”
Lư tài nhân bị mỉa mai khiến Dương tiệp dư cảm thấy thoải mái hơn chút, nàng ta không làm khó Lư tài nhân nữa, ung dung ra lệnh cho kiệu phu rời đi.
Chờ Dương tiệp dư đi rồi, Lư tài nhân cũng không còn tâm trạng cho cá ăn nữa, tức giận đến đỏ hoe mắt. Chưa về đến điện Hòa Nghi, đã không nhịn được rơi nước mắt: "Quá đáng quá!”
Vân Tự nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ta, nhỏ giọng an ủi: “Chủ tử bớt giận.”
Lư tài nhân lần đầu bị người ta mỉa mai trước mặt, làm sao có thể bình tĩnh lại nhanh như vậy? Trở về điện Hòa Nghi, nàng ta cứ dựa vào bàn khóc lóc một trận, đến khi cơm trưa được đưa đến mới dừng lại.
Kết quả vừa nhìn thấy đồ ăn kém xa hai ngày trước, Lư tài nhân lại càng thêm buồn bực, cơm trưa cũng chẳng ăn hết.
Nỗi ấm ức này kéo dài đến khi có tin tức từ ngự tiền truyền đến.
Có lẽ Hoàng Thượng cũng nhận ra đã lâu rồi không đến hậu cung, nên bắt đầu gọi người thị tẩm, mà người đầu tiên được gọi chính là người của điện Hòa Nghi.
Tin tức truyền đến, Lư tài nhân vơi bớt ấm ức, hừ lạnh nói:
“Ta đã nhìn ra rồi, ở hậu cung này không có sự sủng ái của Hoàng Thượng thì chẳng là gì cả!”
Vân Tự thấy nàng ta đã tỉnh táo lại, nhẹ nhõm thở ra, nhưng rất nhanh lại cụp mắt xuống, dường như nghĩ đến điều gì đó, lặng lẽ khẽ chạm vào vành tai mình.
Danh sách chương