Thu Viện không nhận được câu trả lời, bóng đêm yên tĩnh bao trùm, nữ tử trên giường trằn trọc mãi, đến khi bình minh ló dạng mới thiếp đi.
Hôm sau, chưa kịp nghĩ ngợi gì thêm, Vân Tự đã cảm thấy toàn thân uể oải.
Nàng nằm trên giường rên rỉ vì đau đớn, cả người như nhũn ra, Thu Viện nhìn mà xót xa, nhíu mày hỏi: "Chủ tử vẫn còn khó chịu sao?"
Vân Tự yếu ớt đáp lời.
Nhà dột lại gặp mưa suốt đêm, nàng vừa mới rơi xuống nước chưa lâu, Thường thái y nói thân thể còn chưa hồi phục, nguyệt sự lại đến đúng hẹn, lần này đau đến mức nàng tưởng chừng như mất nửa cái mạng, chỉ muốn lăn lộn trên giường cho vơi bớt đau đớn.
Thường thái y đến khám, khi rời đi còn để lại một chén thuốc, không chỉ vậy, canh gừng cũng được bưng vào liên tục, khiến cả gian phòng tràn ngập mùi cay nồng xen lẫn vị thuốc đắng.
Băng bồn trong Tụng Nhã hiên đều bị dẹp hết.
Đàm Viên Sơ nghe tin, vội vàng đến Tụng Nhã hiên, hắn nhíu mày đưa tay chạm vào trán nàng, thấy nàng ướt đẫm mồ hôi lạnh, cả người uể oải cuộn tròn nằm co ro trên giường, ngước nhìn hắn một cái, đau đến nỗi không muốn nói chuyện.
Giữa tháng tám nóng bức, nàng lại phải chườm túi nóng lên bụng.
Vừa chạm vào, nóng đến mức hắn phải rụt tay lại, Đàm Viên Sơ cúi nhìn, thấy vùng da bụng nàng ửng đỏ, trông thật đáng thương.
Hắn nhíu mày: "Sao lại đau đến vậy?"
Trước kia khi đến kỳ nguyệt sự, nàng chỉ hơi mệt mỏi hơn ngày thường một chút, chứ không đến mức đau đớn đến run rẩy thế này.
Thu Viện đáp: "Thái y nói do mấy hôm trước chủ tử rơi xuống nước nhiễm lạnh, đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn, lại thêm trong phòng luôn đặt băng bồn nên lần này nguyệt sự mới dữ dội như vậy."
Ngày thường Vân Tự cũng dùng băng, nhưng chưa bao giờ đau đến thế này.
Nói cho cùng, vẫn là di chứng của lần rơi xuống nước.
Đàm Viên Sơ sờ lên bụng nàng, nhíu chặt mày khẽ hỏi: "Có nóng không?"
Vân Tự yếu ớt vùi vào lòng Đàm Viên Sơ lắc đầu, thanh âm mơ hồ:
"Đau... Người ở lại với tần thiếp..."
Đàm Viên Sơ đương nhiên sẽ không từ chối, hắn nằm xuống bên cạnh nàng. Trong phòng không có băng bồn, Vân Tự không thấy nóng nhưng Đàm Viên Sơ lại toát mồ hôi mỏng bèn cởi cả áo ngoài ra, mãi đến khi có gió thổi qua cửa sổ, hắn mới cảm thấy mát mẻ đôi chút.
Nghe tin, các phi tần khác đến Tụng Nhã hiên thăm hỏi, ngoài phòng vang lên tiếng ồn ào, Vân Tự đang thiu thiu ngủ bỗng tỉnh giấc, nàng khẽ cau mày, Đàm Viên Sơ lạnh lùng nói:
"Bảo họ lui ra."
Hứa Thuận Phúc lĩnh mệnh lui ra, chốc lát sau, bên ngoài điện lại yên tĩnh trở lại.
Đàm Viên Sơ vỗ nhẹ lưng nàng, dịu dàng nói: "Không sao rồi, ngủ đi."
Vân Tự mơ màng đáp lời, trên trán lấm tấm mồ hôi, lại kêu lạnh, Thu Viện vào thay túi chườm nóng cho nàng, mãi một lúc sau nàng mới ngủ lại được.
Đàm Viên Sơ cúi đầu, nhìn vạt áo mình đang bị nàng nắm chặt, như sợ hắn rời đi.
Ánh mắt Đàm Viên Sơ dần tối lại, hắn đưa tay lau mồ hôi trên trán nàng, khẽ nói:
"Sao lại bám người thế này."
Trong phòng không còn ai khác, yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng thở đều đều của nữ tử, Đàm Viên Sơ lặng lẽ ngắm nhìn nàng, thấy nàng khẽ cau mày, dường như ngủ cũng không yên giấc.
Có người đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn giữa mày nàng.
Đàm Viên Sơ ở lại Tụng Nhã hiên, các phi tần nghe tin đều có chút thất vọng.
Không vào được Tụng Nhã hiên, đám phi tần đành dừng lại ở đình hóng gió cách đó không xa, vốn định chờ Hoàng Thượng ra, nhưng cứ thế đợi đến tận chiều tối.
An Tài nhân bứt một chiếc lá sen, thấy trời càng lúc càng tối, không nhịn được nói:
"Vân Tiệp dư cũng quá bá đạo."
Các phi tần khác khi đến kỳ nguyệt sự, đều cho người đến Kính Sự Phòng gỡ lục đầu bài xuống, tránh xung đột với Hoàng Thượng.
Còn Vân Tiệp dư thì sao? Nàng chẳng quan tâm quy củ gì cả, để Hoàng Thượng ở lại Tụng Nhã hiên cả ngày.
Lục tần cũng ở đình hóng gió, nghe vậy, nàng ta lặng lẽ dịch ra xa An tài nhân một chút, tránh bị liên lụy. Nàng ta nhìn những phi tần khác đang kiên nhẫn chờ đợi, thấy họ không có ý định rời đi, liền lắc đầu:
"Trời đã không còn sớm, ta về trước đây."
Cứ tình hình này, e là không đợi được Hoàng Thượng, chi bằng về nghỉ ngơi cho khỏe.
Vừa thấy nàng ta rời đi, các phi tần trong đình không khỏi nhìn nhau, có người cũng nảy ra ý định rút lui: "Đức phi nương nương bị cấm túc, Tĩnh phi nương nương không quản sự, hành cung này hiện giờ là Vân tiệp dư độc tôn, chúng ta làm sao mà lay chuyển được nàng."
Mọi người thở dài, không thể không thừa nhận sự thật này. Cứ tiếp tục chờ đợi, lỡ truyền đến tai Vân tiệp dư, lại rước thêm phiền phức.
Thế là các phi tần lần lượt giải tán.
An tài nhân thấy vậy, nhíu chặt mày, đến cuối cùng trong đình chỉ còn lại mỗi mình nàng ta.
Nàng ta hạ giọng, vẻ mặt khó chịu: "Từng người một đều bất mãn với Vân tiệp dư, vậy mà chẳng ai dám tranh giành, chỉ biết sợ hãi, vừa muốn tránh gây chuyện vừa muốn được Hoàng Thượng sủng ái, trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!"
Quế Xuân thấy mọi người đã đi cả, liền kéo tay chủ tử, hạ giọng khuyên nhủ: "Chủ tử, họ đều đã về rồi, chúng ta cũng về thôi?"
An tài nhân hất tay nàng ta ra, ngẩng cằm lên hừ lạnh một tiếng: "Họ sợ hãi, ta thì không."
Quế Xuân còn muốn khuyên thêm, An tài nhân nhíu mày thấp giọng nói: "Ngươi sợ cái gì, đây có phải Tụng Nhã hiên đâu, ta ngắm trăng ở đây thì có làm sao?"
Quế Xuân nhất thời nghẹn lời.
Nàng ta cứ tưởng chủ tử thật sự không sợ đắc tội Vân tiệp dư, hóa ra chỉ là ỷ vào đây không phải địa bàn của Tụng Nhã hiên nên mới dám ở lại.
Thấy khuyên can không được, Quế Xuân đành im lặng.
Bóng đêm dần buông xuống, xung quanh đình hóng gió vang lên tiếng muỗi vo ve, An tài nhân nghe mà tâm phiền ý loạn. Nàng ta nhìn về phía Tụng Nhã hiên, thấy bên đó vẫn im ắng không một tiếng động.
Cuối cùng cũng nhận ra mình không thể chờ được, An tài nhân trừng mắt:
"Nàng ta đến kỳ nguyệt sự rồi mà, chẳng lẽ Hoàng thượng còn muốn ngủ lại Tụng Nhã hiên hay sao?"
Chờ thêm một khắc nữa, bụng An tài nhân đã réo ầm ĩ, tiếng muỗi xung quanh càng lúc càng lớn, nàng ta bị đốt thêm một cái, vừa đau vừa ngứa nên vội vàng đứng dậy:
"Thôi, chúng ta về thôi, chỗ này quỷ quái gì thế, sao nhiều muỗi vậy!"
Thấy nàng ta cuối cùng cũng chịu từ bỏ, Quế Xuân thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiến lên đỡ nàng ta.
Trời chưa tối họ đã ở đây nên hiện tại không mang theo đèn lồng, chỉ có thể đi nhờ ánh trăng. Vừa ra khỏi đình hóng gió, chưa đi được mấy bước, An tài nhân bỗng nhìn thấy gì đó, vội kéo Quế Xuân lại.
Quế Xuân đang định hỏi thì bị An tài nhân bịt miệng.
Họ nấp sau hàng tùng bách, Quế Xuân nhìn theo ánh mắt nàng ta, thấy Lưu thị vốn bị nhốt trong điện hiện giờ lại lén lút xuất hiện bên hồ, nhìn quanh với vẻ lấm lét.
Quế Xuân lập tức hiểu ra, nàng ta nín thở đưa tay che miệng mũi, không dám thở mạnh.
Quế Xuân quay sang nhìn chủ tử, thấy vẻ mặt chủ tử hưng phấn như vừa phát hiện ra bí mật, không khỏi cảm thấy lo lắng.
Bí mật!
Đặc biệt là bí mật liên quan đến những người có địa vị cao, nếu sơ sẩy một chút là có thể mất mạng.
Có người đang đợi Lưu thị bên hồ, do khoảng cách khá xa, An tài nhân không nghe rõ bọn họ nói gì, nhưng dưới ánh trăng có thể thấy Lưu thị khóc lóc cầu xin điều gì đó. Nhưng khi Lưu thị quay người, người kia bỗng đưa tay ra.
Ùm!
Tiếng động nặng nề vang lên, An tài nhân giật mình suýt kêu lên, may mà nàng ta còn chút lý trí vội đưa tay bịt miệng lại.
Dù vậy, trong mắt An tài nhân vẫn hiện lên vẻ kinh hãi.
Giết người!
Lưu thị vùng vẫy trong nước, người bên bờ vẫn đứng im, lặng lẽ chờ mặt nước yên ắng trở lại.
An tài nhân không dám lộ mặt.
Không biết bao lâu sau, chân An tài nhân đã tê dại, người bên bờ mới quay người rời đi, mặt nước đã sớm trở lại bình lặng, nếu có người đi ngang qua lúc này, chắc chắn sẽ không nghĩ rằng vừa có người rơi xuống nước.
Mãi một lúc sau Quế Xuân lên tiếng gọi, An tài nhân mới hoàn hồn. Nàng ta nắm chặt lấy tay Quế Xuân, run rẩy hỏi:
"Ngươi thấy không?"
Vẻ mặt Quế Xuân nghiêm trọng, lo lắng gật đầu.
An tài nhân lẩm bẩm gì đó, rồi bỗng nhíu mày: "Thì ra đúng là nàng ta."
Tuy ánh trăng mờ ảo, nhưng họ vẫn nhận ra người đẩy Lưu thị xuống nước.
Là Quy Thu, cung nữ của Đức phi.
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, An tài nhân không khỏi rùng mình, không biết Quy Thu đã làm bao nhiêu chuyện xấu xa mà có thể ra tay tàn nhẫn như vậy.
Thậm chí, nàng ta còn đứng bên bờ xác nhận Lưu thị không thể lên được nữa rồi mới bình tĩnh rời đi.
Quế Xuân đè thấp giọng nói.: "Chủ tử, chúng ta về thôi, coi như không nhìn thấy gì cả. Nếu bị... phát hiện chúng ta biết chuyện này, nô tỳ sợ..."
Nàng ta sợ điều gì, tuy không nói ra nhưng lại quay đầu nhìn mặt hồ.
An tài nhân trừng mắt nhìn nàng ta, tức giận nói: "Sao gan ngươi nhỏ vậy?!"
Quế Xuân á khẩu không trả lời được, ở hậu cung này, bảo toàn bản thân mới là thượng sách, chỉ có chủ tử ngốc nghếch mới muốn dính vào những chuyện thị phi này.
An tài nhân lại liếc nhìn mặt hồ, cuối cùng cũng sợ Quy Thu quay lại, nàng ta không dám ở lâu, vội vàng kéo Quế Xuân rời đi.
Đêm nay không hề yên bình, nhưng Vân Tự đã sớm chìm vào giấc ngủ, chẳng hay biết gì.
*****
Lưu thị bị biếm làm thứ dân, sự biến mất của nàng ta ở hành cung không gây ra bất kỳ xôn xao nào, thậm chí không ai phát hiện ra.
Vân Tự bị bệnh nằm liệt giường ba ngày liền, nàng tâm tâm niệm niệm suối nước nóng cũng không đi được. Đàm Viên Sơ đến, thấy nàng ủ rũ mắt nhắm nghiền, bèn nhướng mày hỏi: "Vẫn còn khó chịu?"
Vân Tự khẽ "vâng" một tiếng.
Đã ba ngày rồi, nói khó chịu thì cũng không hẳn, chỉ là vẫn còn chút mệt mỏi, nhưng trong lòng nàng chất chứa tâm sự, không sao phấn chấn lên nổi.
Đàm Viên Sơ quan sát nàng, thấy trong phòng không còn hơi nóng, nàng cũng không ôm túi chườm, sắc mặt đã hồng hào hơn, biết nàng đang dần hồi phục, hắn mới yên tâm.
Thu Viện bóc trần tâm tư của Vân Tự: "Hoàng Thượng, từ khi đến hành cung, chủ tử luôn muốn đi tắm suối nước nóng, đến nay vẫn chưa thực hiện được, trong lòng đang buồn bực đấy ạ."
Đàm Viên Sơ liếc nhìn nàng: "Muốn đi thì cứ đi, ai cản trở nàng?"
Vân Tự rầu rĩ nói: "Người nói thì dễ, tần thiếp đang trong tình trạng này, đi tắm suối nước nóng, chẳng phải khiến người ta dị nghị sao?"
Đàm Viên Sơ đưa tay ra khẽ gõ lên trán nàng, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Suối nước nóng là nước chảy, không ảnh hưởng gì cả."
Vân Tự nghiêng đầu, do dự hỏi: "Thật vậy sao?"
Đợi Đàm Viên Sơ gật đầu, hai mắt Vân Tự bỗng sáng lên, nàng vội xuống giường gọi Thu Viện trang điểm cho mình, cả người như được hồi sinh.
Đàm Viên Sơ dựa vào trường kỷ nhìn nữ tử tràn đầy sức sống, hắn khẽ nhướng mày, khóe môi hiện lên ý cười gần như không thể nhận ra.
Hôm sau, chưa kịp nghĩ ngợi gì thêm, Vân Tự đã cảm thấy toàn thân uể oải.
Nàng nằm trên giường rên rỉ vì đau đớn, cả người như nhũn ra, Thu Viện nhìn mà xót xa, nhíu mày hỏi: "Chủ tử vẫn còn khó chịu sao?"
Vân Tự yếu ớt đáp lời.
Nhà dột lại gặp mưa suốt đêm, nàng vừa mới rơi xuống nước chưa lâu, Thường thái y nói thân thể còn chưa hồi phục, nguyệt sự lại đến đúng hẹn, lần này đau đến mức nàng tưởng chừng như mất nửa cái mạng, chỉ muốn lăn lộn trên giường cho vơi bớt đau đớn.
Thường thái y đến khám, khi rời đi còn để lại một chén thuốc, không chỉ vậy, canh gừng cũng được bưng vào liên tục, khiến cả gian phòng tràn ngập mùi cay nồng xen lẫn vị thuốc đắng.
Băng bồn trong Tụng Nhã hiên đều bị dẹp hết.
Đàm Viên Sơ nghe tin, vội vàng đến Tụng Nhã hiên, hắn nhíu mày đưa tay chạm vào trán nàng, thấy nàng ướt đẫm mồ hôi lạnh, cả người uể oải cuộn tròn nằm co ro trên giường, ngước nhìn hắn một cái, đau đến nỗi không muốn nói chuyện.
Giữa tháng tám nóng bức, nàng lại phải chườm túi nóng lên bụng.
Vừa chạm vào, nóng đến mức hắn phải rụt tay lại, Đàm Viên Sơ cúi nhìn, thấy vùng da bụng nàng ửng đỏ, trông thật đáng thương.
Hắn nhíu mày: "Sao lại đau đến vậy?"
Trước kia khi đến kỳ nguyệt sự, nàng chỉ hơi mệt mỏi hơn ngày thường một chút, chứ không đến mức đau đớn đến run rẩy thế này.
Thu Viện đáp: "Thái y nói do mấy hôm trước chủ tử rơi xuống nước nhiễm lạnh, đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn, lại thêm trong phòng luôn đặt băng bồn nên lần này nguyệt sự mới dữ dội như vậy."
Ngày thường Vân Tự cũng dùng băng, nhưng chưa bao giờ đau đến thế này.
Nói cho cùng, vẫn là di chứng của lần rơi xuống nước.
Đàm Viên Sơ sờ lên bụng nàng, nhíu chặt mày khẽ hỏi: "Có nóng không?"
Vân Tự yếu ớt vùi vào lòng Đàm Viên Sơ lắc đầu, thanh âm mơ hồ:
"Đau... Người ở lại với tần thiếp..."
Đàm Viên Sơ đương nhiên sẽ không từ chối, hắn nằm xuống bên cạnh nàng. Trong phòng không có băng bồn, Vân Tự không thấy nóng nhưng Đàm Viên Sơ lại toát mồ hôi mỏng bèn cởi cả áo ngoài ra, mãi đến khi có gió thổi qua cửa sổ, hắn mới cảm thấy mát mẻ đôi chút.
Nghe tin, các phi tần khác đến Tụng Nhã hiên thăm hỏi, ngoài phòng vang lên tiếng ồn ào, Vân Tự đang thiu thiu ngủ bỗng tỉnh giấc, nàng khẽ cau mày, Đàm Viên Sơ lạnh lùng nói:
"Bảo họ lui ra."
Hứa Thuận Phúc lĩnh mệnh lui ra, chốc lát sau, bên ngoài điện lại yên tĩnh trở lại.
Đàm Viên Sơ vỗ nhẹ lưng nàng, dịu dàng nói: "Không sao rồi, ngủ đi."
Vân Tự mơ màng đáp lời, trên trán lấm tấm mồ hôi, lại kêu lạnh, Thu Viện vào thay túi chườm nóng cho nàng, mãi một lúc sau nàng mới ngủ lại được.
Đàm Viên Sơ cúi đầu, nhìn vạt áo mình đang bị nàng nắm chặt, như sợ hắn rời đi.
Ánh mắt Đàm Viên Sơ dần tối lại, hắn đưa tay lau mồ hôi trên trán nàng, khẽ nói:
"Sao lại bám người thế này."
Trong phòng không còn ai khác, yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng thở đều đều của nữ tử, Đàm Viên Sơ lặng lẽ ngắm nhìn nàng, thấy nàng khẽ cau mày, dường như ngủ cũng không yên giấc.
Có người đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn giữa mày nàng.
Đàm Viên Sơ ở lại Tụng Nhã hiên, các phi tần nghe tin đều có chút thất vọng.
Không vào được Tụng Nhã hiên, đám phi tần đành dừng lại ở đình hóng gió cách đó không xa, vốn định chờ Hoàng Thượng ra, nhưng cứ thế đợi đến tận chiều tối.
An Tài nhân bứt một chiếc lá sen, thấy trời càng lúc càng tối, không nhịn được nói:
"Vân Tiệp dư cũng quá bá đạo."
Các phi tần khác khi đến kỳ nguyệt sự, đều cho người đến Kính Sự Phòng gỡ lục đầu bài xuống, tránh xung đột với Hoàng Thượng.
Còn Vân Tiệp dư thì sao? Nàng chẳng quan tâm quy củ gì cả, để Hoàng Thượng ở lại Tụng Nhã hiên cả ngày.
Lục tần cũng ở đình hóng gió, nghe vậy, nàng ta lặng lẽ dịch ra xa An tài nhân một chút, tránh bị liên lụy. Nàng ta nhìn những phi tần khác đang kiên nhẫn chờ đợi, thấy họ không có ý định rời đi, liền lắc đầu:
"Trời đã không còn sớm, ta về trước đây."
Cứ tình hình này, e là không đợi được Hoàng Thượng, chi bằng về nghỉ ngơi cho khỏe.
Vừa thấy nàng ta rời đi, các phi tần trong đình không khỏi nhìn nhau, có người cũng nảy ra ý định rút lui: "Đức phi nương nương bị cấm túc, Tĩnh phi nương nương không quản sự, hành cung này hiện giờ là Vân tiệp dư độc tôn, chúng ta làm sao mà lay chuyển được nàng."
Mọi người thở dài, không thể không thừa nhận sự thật này. Cứ tiếp tục chờ đợi, lỡ truyền đến tai Vân tiệp dư, lại rước thêm phiền phức.
Thế là các phi tần lần lượt giải tán.
An tài nhân thấy vậy, nhíu chặt mày, đến cuối cùng trong đình chỉ còn lại mỗi mình nàng ta.
Nàng ta hạ giọng, vẻ mặt khó chịu: "Từng người một đều bất mãn với Vân tiệp dư, vậy mà chẳng ai dám tranh giành, chỉ biết sợ hãi, vừa muốn tránh gây chuyện vừa muốn được Hoàng Thượng sủng ái, trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!"
Quế Xuân thấy mọi người đã đi cả, liền kéo tay chủ tử, hạ giọng khuyên nhủ: "Chủ tử, họ đều đã về rồi, chúng ta cũng về thôi?"
An tài nhân hất tay nàng ta ra, ngẩng cằm lên hừ lạnh một tiếng: "Họ sợ hãi, ta thì không."
Quế Xuân còn muốn khuyên thêm, An tài nhân nhíu mày thấp giọng nói: "Ngươi sợ cái gì, đây có phải Tụng Nhã hiên đâu, ta ngắm trăng ở đây thì có làm sao?"
Quế Xuân nhất thời nghẹn lời.
Nàng ta cứ tưởng chủ tử thật sự không sợ đắc tội Vân tiệp dư, hóa ra chỉ là ỷ vào đây không phải địa bàn của Tụng Nhã hiên nên mới dám ở lại.
Thấy khuyên can không được, Quế Xuân đành im lặng.
Bóng đêm dần buông xuống, xung quanh đình hóng gió vang lên tiếng muỗi vo ve, An tài nhân nghe mà tâm phiền ý loạn. Nàng ta nhìn về phía Tụng Nhã hiên, thấy bên đó vẫn im ắng không một tiếng động.
Cuối cùng cũng nhận ra mình không thể chờ được, An tài nhân trừng mắt:
"Nàng ta đến kỳ nguyệt sự rồi mà, chẳng lẽ Hoàng thượng còn muốn ngủ lại Tụng Nhã hiên hay sao?"
Chờ thêm một khắc nữa, bụng An tài nhân đã réo ầm ĩ, tiếng muỗi xung quanh càng lúc càng lớn, nàng ta bị đốt thêm một cái, vừa đau vừa ngứa nên vội vàng đứng dậy:
"Thôi, chúng ta về thôi, chỗ này quỷ quái gì thế, sao nhiều muỗi vậy!"
Thấy nàng ta cuối cùng cũng chịu từ bỏ, Quế Xuân thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiến lên đỡ nàng ta.
Trời chưa tối họ đã ở đây nên hiện tại không mang theo đèn lồng, chỉ có thể đi nhờ ánh trăng. Vừa ra khỏi đình hóng gió, chưa đi được mấy bước, An tài nhân bỗng nhìn thấy gì đó, vội kéo Quế Xuân lại.
Quế Xuân đang định hỏi thì bị An tài nhân bịt miệng.
Họ nấp sau hàng tùng bách, Quế Xuân nhìn theo ánh mắt nàng ta, thấy Lưu thị vốn bị nhốt trong điện hiện giờ lại lén lút xuất hiện bên hồ, nhìn quanh với vẻ lấm lét.
Quế Xuân lập tức hiểu ra, nàng ta nín thở đưa tay che miệng mũi, không dám thở mạnh.
Quế Xuân quay sang nhìn chủ tử, thấy vẻ mặt chủ tử hưng phấn như vừa phát hiện ra bí mật, không khỏi cảm thấy lo lắng.
Bí mật!
Đặc biệt là bí mật liên quan đến những người có địa vị cao, nếu sơ sẩy một chút là có thể mất mạng.
Có người đang đợi Lưu thị bên hồ, do khoảng cách khá xa, An tài nhân không nghe rõ bọn họ nói gì, nhưng dưới ánh trăng có thể thấy Lưu thị khóc lóc cầu xin điều gì đó. Nhưng khi Lưu thị quay người, người kia bỗng đưa tay ra.
Ùm!
Tiếng động nặng nề vang lên, An tài nhân giật mình suýt kêu lên, may mà nàng ta còn chút lý trí vội đưa tay bịt miệng lại.
Dù vậy, trong mắt An tài nhân vẫn hiện lên vẻ kinh hãi.
Giết người!
Lưu thị vùng vẫy trong nước, người bên bờ vẫn đứng im, lặng lẽ chờ mặt nước yên ắng trở lại.
An tài nhân không dám lộ mặt.
Không biết bao lâu sau, chân An tài nhân đã tê dại, người bên bờ mới quay người rời đi, mặt nước đã sớm trở lại bình lặng, nếu có người đi ngang qua lúc này, chắc chắn sẽ không nghĩ rằng vừa có người rơi xuống nước.
Mãi một lúc sau Quế Xuân lên tiếng gọi, An tài nhân mới hoàn hồn. Nàng ta nắm chặt lấy tay Quế Xuân, run rẩy hỏi:
"Ngươi thấy không?"
Vẻ mặt Quế Xuân nghiêm trọng, lo lắng gật đầu.
An tài nhân lẩm bẩm gì đó, rồi bỗng nhíu mày: "Thì ra đúng là nàng ta."
Tuy ánh trăng mờ ảo, nhưng họ vẫn nhận ra người đẩy Lưu thị xuống nước.
Là Quy Thu, cung nữ của Đức phi.
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, An tài nhân không khỏi rùng mình, không biết Quy Thu đã làm bao nhiêu chuyện xấu xa mà có thể ra tay tàn nhẫn như vậy.
Thậm chí, nàng ta còn đứng bên bờ xác nhận Lưu thị không thể lên được nữa rồi mới bình tĩnh rời đi.
Quế Xuân đè thấp giọng nói.: "Chủ tử, chúng ta về thôi, coi như không nhìn thấy gì cả. Nếu bị... phát hiện chúng ta biết chuyện này, nô tỳ sợ..."
Nàng ta sợ điều gì, tuy không nói ra nhưng lại quay đầu nhìn mặt hồ.
An tài nhân trừng mắt nhìn nàng ta, tức giận nói: "Sao gan ngươi nhỏ vậy?!"
Quế Xuân á khẩu không trả lời được, ở hậu cung này, bảo toàn bản thân mới là thượng sách, chỉ có chủ tử ngốc nghếch mới muốn dính vào những chuyện thị phi này.
An tài nhân lại liếc nhìn mặt hồ, cuối cùng cũng sợ Quy Thu quay lại, nàng ta không dám ở lâu, vội vàng kéo Quế Xuân rời đi.
Đêm nay không hề yên bình, nhưng Vân Tự đã sớm chìm vào giấc ngủ, chẳng hay biết gì.
*****
Lưu thị bị biếm làm thứ dân, sự biến mất của nàng ta ở hành cung không gây ra bất kỳ xôn xao nào, thậm chí không ai phát hiện ra.
Vân Tự bị bệnh nằm liệt giường ba ngày liền, nàng tâm tâm niệm niệm suối nước nóng cũng không đi được. Đàm Viên Sơ đến, thấy nàng ủ rũ mắt nhắm nghiền, bèn nhướng mày hỏi: "Vẫn còn khó chịu?"
Vân Tự khẽ "vâng" một tiếng.
Đã ba ngày rồi, nói khó chịu thì cũng không hẳn, chỉ là vẫn còn chút mệt mỏi, nhưng trong lòng nàng chất chứa tâm sự, không sao phấn chấn lên nổi.
Đàm Viên Sơ quan sát nàng, thấy trong phòng không còn hơi nóng, nàng cũng không ôm túi chườm, sắc mặt đã hồng hào hơn, biết nàng đang dần hồi phục, hắn mới yên tâm.
Thu Viện bóc trần tâm tư của Vân Tự: "Hoàng Thượng, từ khi đến hành cung, chủ tử luôn muốn đi tắm suối nước nóng, đến nay vẫn chưa thực hiện được, trong lòng đang buồn bực đấy ạ."
Đàm Viên Sơ liếc nhìn nàng: "Muốn đi thì cứ đi, ai cản trở nàng?"
Vân Tự rầu rĩ nói: "Người nói thì dễ, tần thiếp đang trong tình trạng này, đi tắm suối nước nóng, chẳng phải khiến người ta dị nghị sao?"
Đàm Viên Sơ đưa tay ra khẽ gõ lên trán nàng, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Suối nước nóng là nước chảy, không ảnh hưởng gì cả."
Vân Tự nghiêng đầu, do dự hỏi: "Thật vậy sao?"
Đợi Đàm Viên Sơ gật đầu, hai mắt Vân Tự bỗng sáng lên, nàng vội xuống giường gọi Thu Viện trang điểm cho mình, cả người như được hồi sinh.
Đàm Viên Sơ dựa vào trường kỷ nhìn nữ tử tràn đầy sức sống, hắn khẽ nhướng mày, khóe môi hiện lên ý cười gần như không thể nhận ra.
Danh sách chương