Bùi Nam Yên không biết rằng, Tống Miễn bên ngoài thì có vẻ đang chăm chú nghe giảng đấy, trên thực tế dư quang đều đặt ở trên người Bùi Nam Yên. Lúc hắn mới ngồi xuống, Bùi Nam Yên có ít nhất 3 phút giấu đầu hở đuôi không dám nâng mắt lên, mi mắt khẽ run càng lộ ra rằng cậu đang căng thẳng bất an, da thịt trắng nõn hơi ửng đỏ lên thì hoàn toàn không có cách nào che được, mái tóc đen hơi dài vén ở đằng sau tai, tôn lên lỗ tai tinh xảo đáng yêu hơi hồng hồng.

Trước lúc tan học mấy phút, tầng đo đỏ phiếm hồng kia của Bùi Nam Yên biến mất dần, biểu tình căng thẳng trước kia cũng không còn sót lại gì, chỉ còn lại sự lạnh lùng như bình thường.

Tháng mười một ở phía Nam cũng không lạnh lắm, nhưng mưa lại rất nhiều, lá cây ngô đồng Pháp rơi lả tả xuống dưới đất, phiến lá khô vàng bị nước mưa dội ướt đẫm, phủ kín mặt đường màu xám đậm, tựa như một tấm thảm vàng trải trên nền đường, mỗi lần đi qua đều tạo ra tiếng vang nhỏ vụn. Lá khô theo mưa bụi bay xuống, nhiều lần như vậy thì người ta không còn thấy khó chịu nữa, người từng trải lại đột nhiên cảm thấy mất hứng.

Vào mùa đông, cơ thể Bùi Nam Yên rất dễ bị cảm, mưa dầm mưa dề như thế này, đương nhiên là cậu lại mắc bệnh, đầu óc mê man lại còn kèm theo tâm lý né tránh Tống Miễn, Bùi Nam Yên xin phép nghỉ bệnh hai ngày, ngoan ngoãn ở trong nhà nghỉ ngơi dưỡng sức.

Dưới chân là lá ngô đồng pháp dính đầy bùn đất và nước mưa, Bùi Nam Yên cầm ô trong suốt, cẩn thận từng li từng tí một, chán ghét mà di chuyển, mặc dù nửa khuôn mặt bị khẩu trang che mất, nhưng nhìn chân mày cau lại là đủ hiểu cậu khó chịu như thế nào.

Mọi người đi lại trên đường rất nhiều, nhưng không có ai đi lại khó khăn như Bùi Nam Yên hết, Phong Dao cách Bùi Nam Yên khoảng năm mét quay lại chờ Bùi Nam Yên đang đi chậm rì rì, thấy cậu nhăn mặt cau mày thì bật cười.

Nhưng vừa mới nhếch miệng lên cười, Bùi Nam Yên đã chầm chậm tiến lên, nhíu mày nhìn Phong Dao đang cười nhạo mình, biểu tình của Phong Dao rơi vào nơi đáy mắt cậu, từ nụ cười thoải mái sung sướng, ngay một giây sau lập tức trở nên cứng ngắc, nụ cười không kịp rút lại cứ thế ở trên khóe môi trông rất mất tự nhiên, thoạt nhìn vừa quái dị vừa buồn cười.

Bùi Nam Yên còn chưa kịp hỏi Phong Dao làm sao vậy bỗng nhiên dừng bước, cậu lập tức phát hiện ra cảm giác ngột ngạt này là do alpha.

Rốt cuộc miếng dán ức chế của Tống Miễn mất đi tác dụng, hay là do thể chất Bùi Nam Yên quá mẫn cảm, tại sao vẫn ngửi thấy tin tức tố của Tống Miễn một cách rõ ràng như vậy chứ? Nhưng Bùi Nam Yên bị cảm nên nghẹt mũi nghiêm trọng, vừa nãy tan học cậu đi cùng Phong Dao đến nhà vệ sinh thay miếng dán ức chế, khoảng cách rất gần mà còn không ngửi được tin tức tố hương bách hợp của Phong Dao.

"Cô Từ." Phong Dao nhìn phía sau Bùi Nam Yên, lễ phép chào hỏi.

Bùi Nam Yên nghe vậy quay đầu lại, chủ nhiệm khoa thương mại Từ Lăng mỉm cười nhìn về hướng cậu và Phong Dao, đứng bên cạnh cô là Tống Miễn mặt than đang cầm ô.

Lá ngô đồng theo mưa bụi rơi xuống, Tống Miễn mặc đồ đen đứng bên cạnh cùng với Từ Lăng mặc quần đỏ che ô đứng cạnh nhau dưới mưa, trông hợp mắt như bức ảnh trong một tờ tạp chí thời thượng.

Chuyện Tống Miễn có đối tượng hẹn hò, Bùi Nam Yên đã biết ngay từ tháng đầu tiên của năm nhất, không nói là tất cả đại học T, nhưng ít nhất là hệ tài chính bọn họ không ai không biết. Mà Tống Miễn từ lúc khai giảng tới giờ rất thân thiết với Từ Lăng, cũng không phải chỉ một người nhìn thấy Từ Lăng từ trước đến nay đều trưng ra bộ mặt lạnh tanh nhưng trước mặt Từ Lăng lại đùa đùa giỡn giỡn, số người nghĩ Tống Miễn hẹn hò với Từ Lăng nhiều vô số kể, không cần Bùi Nam Yên tưởng tượng, lời đồn đại này sớm đã lộ ra chân tướng vô cùng rõ ràng.

Huống chi hai người đứng chung một chỗ nhìn rất đẹp đôi, khiến người ta bỗng sinh ra cảm giác ghen tị, rõ ràng đến không thể lý giải (giải thích), lực bất tòng tâm.

Cuống họng Bùi Nam Yên hơi ngứa, cậu ho nhẹ một tiếng, đè xuống cảm giác khó chịu, lễ phép nhẹ giọng chào một câu cô Từ.

Từ Lăng cười đáp lại, tùy tiện vén mái tóc dài màu xanh lên, học kỳ này cô mới đổi màu tóc, giá trị nhan sắc vì thế cũng tăng lên, màu tóc này càng tôn lên khí chất dịu dàng ngọt ngào của cô.

Ánh mắt Từ Lăng nhìn Bùi Nam Yên rất ôn nhu, Tống Miễn đứng bên cạnh cô ánh mắt cũng rất mãnh liệt, Bùi Nam Yên bỗng nhớ tới chuyện lăn giường giữa mình và Tống Miễn, tuy không phải cậu cố ý, nhưng giờ cùng Từ Lăng bốn mắt nhìn nhau, Bùi Nam Yên không kìm được mà sinh ra cảm giác chột dạ và áy náy.

Cậu có cảm giác như mình là một thằng tồi không biết xấu hổ.

Bệnh cảm dường như trong nháy mắt lại nặng thêm, Bùi Nam Yên cảm thấy hít thở cũng không thông, cậu rũ mắt xuống, đang định nói tạm biệt với Từ Lăng thì giọng nói của cô đã truyền vào tai cậu trước.

"Tiểu Bùi, đúng lúc cô có việc muốn nhờ em, vốn là định về nhà rồi báo trên Wechat cho em, bây giờ lại gặp nhau như thế này thì quá tốt rồi." Từ Lăng nói, "Tuần sau không phải là đến lễ kỷ niệm ngày thành lập trường sao? Cô có danh sách quà tặng ở đây, nhưng không có thời gian, cuối tuần em đi giúp cô được không?

Từ Lăng mang vẻ đẹp trí tuệ, nhờ người ra giúp nhưng không phải cái kiểu vênh mặt hất hàm sai khiến, lúc cô hỏi ý kiến Bùi Nam Yên, đôi mắt ôn nhu như nước luôn đặt trên người cậu, làm cho người ta không đành lòng từ chối.

Bùi Nam Yên bị gọi là “tiểu Bùi”, mặt đỏ ửng cả lên, sau đó đột nhiên cảm giác áy náy, trong lòng không yên, cậu còn chưa kịp suy nghĩ vì sao Từ Lăng nhờ mình mà không nhờ sinh viên lớp cô giúp thì đã ngơ ngác đồng ý.

Bùi Nam Yên theo lời Từ Lăng dặn, đúng chín giờ sáng thứ sáu, cậu xuống dưới tầng, lúc bốn mắt nhìn nhau, cậu mới phát hiện Tống Miễn đang đứng dựa trên thân xe màu đen, hoang mang trong lòng chưa được giải đáp cứ kéo dài, cuối cùng lộ ra rằng cậu đang giả vờ bình tĩnh.

Thấy cậu đi từ tiểu khu ra, Tống Miễn lạnh nhạt nhướng mày ra hiệu cậu lên xe, sau đó tự nhiên kéo cửa ngồi vào chỗ ghế lái.

Lúc Bùi Nam Yên đi về phía Tống Miễn, trong lòng hối hận không nguôi, sớm biết bạn học mà Từ Lăng muốn đi cùng cậu là Tống Miễn, hôm đó dù có thế nào cậu cũng sẽ từ chối.

Những ngày qua cậu tìm đủ mọi cách né tránh Tống Miễn, bây giờ rơi vào hoàn cảnh “kiếm củi ba năm thiêu một giờ” không nói, thái độ này của Tống Miễn hẳn là đã biết sự chống cự của cậu đối với hắn, bằng không, hắn sẽ không cố ý làm ra hành động, không hề ga lăng như trước đây.

Sự lúng túng của Bùi Nam Yên lúc mở cửa xe tăng theo cấp số nhân, Bùi Nam Yên tay chân cứng đờ ngồi xuống thắt dây an toàn, để thoát khỏi bầu không khí xấu hổ này, Bùi Nam Yên nói xin chào.

Có lẽ do Tống Miễn là người có học thức, hoặc là nhận ra Bùi Nam Yên đang lúng túng, hắn không cảm xúc khởi động xe, trong cổ họng phát ra âm thanh không dễ gì mà nghe được, đáp lại lời chào của Bùi Nam Yên.

Bùi Nam Yên nóng lòng muốn thoát khỏi bầu không khí quỷ dị này, chủ động tiếp lời, "Thiếu chút nữa là quên gặp cô Từ để lấy danh sách, đợi tôi tìm cô ấy đã."

"Không cần." Tống Miễn mở miệng nói, cầm điện thoại lên, mở khóa rồi đưa cho Bùi Nam Yên, "Tôi có. Thêm wechat đi, tôi gửi cho cậu."

Tống Miễn quá lạnh lùng, giọng điệu nghe có vẻ rất bình thản, nhưng lại rất bá đạo, Bùi Nam Yên chả hiểu tại sao lại thành thêm Wechat, nhưng lại không đủ can đảm nói không. Cậu ngốc ngốc mà nhận lấy điện thoại của Tống Miễn, ngoan ngoãn ấn thêm bạn tốt rồi đặt điện thoại vào vị trí ban đầu, “Xong rồi đó.”

Tống Miễn mắt nhìn phía trước, gật đầu một cái tỏ vẻ tôi nghe được, đến lúc chờ đèn đỏ thì gửi danh sách của Từ Lăng cho Bùi Nam Yên.

Mấy thứ đồ trong danh sách đều là đồ ăn vặt và vật dụng hàng ngày mua được trong siêu thị, tuy rằng nhìn danh sách có vẻ dài, mỗi thứ đều mua với số lượng 80, tương đồng với sinh viên trong khoa tài chính bọn họ, may là loại đồ cần mua cũng không nặng lắm, Bùi Nam Yên vừa đếm các loại đồ, vừa âm thầm vui mừng vì mình không phải xách quá nặng, như vậy thì hai người họ mang đi cũng không thành vấn đề.

Tống Miễn lái xe xuống hầm, không xa ở phía trước là khu mua sắm, Tống Miễn đẩy xe đi trước, Bùi Nam Yên chậm rãi đi phía sau hắn, cố gắng duy trì khoảng cách 2 mét, để cho mình cách Tống Miễn xa một chút.

Sau khi thêm wechat với Tống Miễn, dọc đường đi Bùi Nam Yên đều len lén lướt vòng bạn bè của hắn, tuy là không phát hiện ra bằng chứng Tống Miễn và Từ Lăng hẹn hò, nhưng mấy lời đồn đại không có lửa thì làm sao có khói, bây giờ Từ Lăng tin tưởng cậu như vậy, để cậu cùng với Tống Miễn đi mua đồ, cậu lẽ ra nên thức thời một tí, tự giác bảo trì khoảng cách với Tống Miễn mới đúng.

Bùi Nam Yên hơi cúi đầu, vì nghĩ bậy nghĩ bạ nên không chú ý, vô tình đụng phải người khác.

Là một alpha cao to, mặc com lê, không dùng miếng dán ức chế, cũng không thu tin tức tố lại, quanh người nồng nặc mùi bia.

Bùi Nam Yên tuy rằng thấy đối phương là alpha, đi ra ngoài lại không dùng miếng dán ức chế là không đúng, nhưng cũng là do mình đi không nhìn đường nên mới đụng phải người ta, cho nên lùi lại nói xin lỗi. Thế nhưng người kia lại không có vẻ gì khó chịu, thậm chí còn ôn hòa cười với Bùi Nam Yên nói không có gì, nhìn thấy gã ta bắt đầu đi về phía mình, Bùi Nam Yên lùi về phía sau, đúng lúc đó, tay cậu bị giữ lại.

"Nắm tay anh." Tống Miễn kinh ngạc liếc nhìn tên alpha cố ý đụng phải Bùi Nam Yên, sau đó kéo tay Bùi Nam Yên đang sững sờ vòng vào khuỷu tay hắn, ánh mắt không biết là ôn nhu hay cương quyết nhìn cậu, “Mới một lúc không để ý em, không hiểu sao em có thể va vào người lạ chứ?”

Bùi Nam Yên bị hắn hỏi như vậy, bỗng nhiên nảy ra cảm giác như mình đã làm sai điều gì. Cậu cuống cuồng nhìn Tống Miễn lắc đầu, theo bản năng thu tay về, lại bị Tống Miễn nắm càng chặt hơn.

"Nắm chặt tay anh." Tống Miễn chậm rãi lặp lại lời nói, giọng điệu uy hiếp. Hắn híp mắt lại nhìn chằm chằm alpha trước mặt, ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa sắc bén, đủ loại cảm xúc khó chịu hiện lên trên gương mặt tuấn tú của hắn.

“Nhỡ đâu lát nữa em lại đụng phải mấy người kỳ quái thì biết làm thế nào?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện