Bữa tiệc mừng thọ của Đan lão phu nhân được bố trí trong vườn. Mọi người nhập tiệc ăn uống xong xuôi xong liền tốp năm tốp ba tản ra. Nhóm thì ngồi trong đình nghe ca hát, nhóm thì kết bạn ngắm hoa, lại có nhóm gặp mặt đùa giỡn với nhau.

Đan lão phu nhân đảo mắt không thấy Cảnh Thế Viêm đâu liền sai nha hoàn bên cạnh đi xem Cảnh Thế Viêm đang chơi đùa với ai. Nhân lúc trở về phòng thay quần áo, bà lại sai người gọi con trưởng là Tô Nhạc Thiện vào trong nhà nói chuyện.

Tiệc mừng thọ này của Đan lão phu nhân, ngoài việc tổ chức mừng thọ ra còn có ý định để Cảnh Thế Viêm xem mặt các tiểu thư nhà khác. Chỉ có điều hôm nay bà nhìn qua thì thấy không có ai xứng làm vương phi cả.

Đợi Tô Nhạc Thiện vào phòng, Đan lão phu nhân sai nha hoàn lui ra rồi sảng khoái hỏi thẳng, “Con thấy trong mấy vị tiểu thư có mặt hôm nay có ai xứng đáng với vị trí vương phi không?”

Tô Nhạc Thiện trả lời, “Mẹ à, hôn sự của Thuận vương không đến phiên chúng ta làm chủ đâu. Chúng ta cũng đừng nên nhọc lòng vô ích.”

“Nói nhảm! Nó là cháu ngoại của ta, cho dù không tới phiên ta làm chủ thì cũng có thể giúp nó xem mặt chứ?” Bất mãn với thái độ của Tô Nhạc Thiện, Đan lão phu nhân cao giọng nói, “Uyển Nhiên bây giờ ngay cả chức phi cũng không leo lên được, Hoàng thượng thì coi trọng Thái tử, sủng ái Huệ vương, sắp quên mất còn có đứa con Thuận vương này rồi. Nếu chúng ta không lo lắng cho Thuận vương thì còn ai lo lắng cho nó nữa? Tuy Thái tử đã mất Thái tử phi, Huệ vương hiện giờ còn đang lựa chọn vương phi, hai người đó đều chưa có ý định tuyển lựa gì nhưng không thể để Thuận vương mười bảy tuổi còn không có động tĩnh gì được?”

Tô Nhạc Thiện nghe Đan lão phu nhân gọi khuê danh của Tô chiêu nghi là Uyển Nhiên thì tình chị em lại gợi lên. Nghĩ tới tình cảnh của Tô chiêu nghi, ông ta nhất thời cũng hơi đau lòng.

Tô lão thái gia vốn là một thương nhân, địa vị cũng không cao. Chỉ sau khi Tô chiêu nghi tiến cung và sinh được Cảnh Thế Viêm thì Tô gia mới có chút thanh thế. Khi Tô lão thiếu gia qua đời, Tô Nhạc Thiện vừa đỗ đạt tiến sĩ, lại giữ một thực chức ở Lại bộ nên việc Tô gia vốn là dòng dõi buôn bán mới dần dần không bị người ta nhắc tới nữa. Nhưng cho dù là thế, Tô gia cũng không thể nào so sánh được với các gia tộc thế gia khác được.

Bản thân Cảnh Nam Thiên xuất thân dân gian nhưng cứ một mực coi trọng các tần phi xuất thân danh môn. Dù có một dạo ông ta rất sủng ái Tô chiêu nghi, nhưng ngại cha bà ta nguyên là nhà buôn nên vài lần muốn tấn phong bà ta lên làm phi rồi lại do dự, sau đó lại bị Khương quý phi quấy rối nên dứt khoát không nhắc tới chuyện phong Tô chiêu nghi làm phi nữa.

Mỗi lần Đan lão phu nhân nghĩ tới chuyện Tô chiêu nghi mặc dù sinh được con trai nhưng địa vị ở trong cung còn không bằng các phi tần không có hoàng tử thì ngực lại đau nhói. Lại nghĩ tới chuyện Cảnh Thế Viêm luôn bị Cảnh Thế Đan ức hiếp, tâm bệnh trong lòng bà lại càng nặng thêm một bậc.

Tô Nhạc Thiện thấy thần thái của Đan lão phu nhân thì biết bà nhất định sẽ lo lắng cho chuyện hôn sự của Cảnh Thế Viêm rồi. Không biết làm sao ngoài việc giúp đỡ tính toán một phen, cuối cùng ông ta đành lên tiếng, “Nếu thực sự muốn trong mắt Hoàng thượng có Thuận vương thì chỉ còn cách cho Thuận vương cưới con gái của công chúa Trường Tín là Hàm Thu. Đã nhiều năm trôi qua nhưng Hoàng thượng đối với công chúa Trường Tín vẫn ân đãi trước sau như một, công chúa Trường Tín nói một câu bằng người khác nói cả trăm câu. Nếu Thuận vương cưới Hàm Thu thì Hoàng thượng chẳng lẽ không nể mặt công chúa Trường Tín mà tấn phong tỷ tỷ lên phi. Thêm nữa, Thái tử phi mà Thái tử điện hạ cưới về vốn là chị của Hàm Thu, vợ chồng ân ái có nhau, cho dù Thái tử phi đã qua đời thì Thái tử là người trọng tình nghĩa, trong lòng ngài ấy tất nhiên còn nhớ tới người vợ đầu. Tương lai nếu Thái tử đăng vị thì với một tầng quan hệ như vậy, sau này Thuận vương cũng sẽ được hậu đãi thôi.”

Đan lão phu nhân có chút do dự, “Nhưng mà Thái tử phi vốn ốm yếu. Người còn trẻ như vậy mà ngay cả con nối dõi cũng không kịp để lại một đứa. Ta lại nghe nói Thân Hàm Thu cũng cực kỳ yếu ớt, nếu…”

Tô Nhạc Thiện lập tức ngắt lời Đan lão phu nhân, “Mẹ à, mẹ cũng chưa từng gặp mặt Thân Hàm Thu mà. Mặc dù gầy yếu nhưng xem tướng mạo cô ta thì không phải là người bạc mệnh đâu. Vả lại cô ta có mẹ là công chúa Trường Tín thì lo gì không tìm được hôn phu như ý. Thuận vương tuy là vương gia nhưng muốn kết hôn với cô ta thì công chúa Trường Tín chưa chắc đã gật đầu đâu.”

Trước kia khi học tứ thư ngũ kinh, Tô Nhạc Thiện cũng từng nghiên cứu sâuvề Kinh Dịch. Lúc ấy ông ta đã từng mê muội các kiến thức về ngũ hành tướng mạo các loại và trong việc xem tướng mạo cũng có vài phần tâm đắc. Nghe ông ta nói thế, Đan lão phu nhân liền yên tâm hơn rất nhiều. Bà lại nói, “Nếu Thân Hàm Thu không phải người bạc mệnh thì cũng xứng đôi với Thuận vương. Có việc này, chúng ta phải tiến cung bàn bạc với Uyển Nhiên và bảo nó tìm cơ hội thăm dò ý tứ của công chúa Trường Tín xem thế nào. Nếu công chúa Trường Tín bằng lòng và nói vài lời trước mặt Hoàng thượng thì chuyện lớn nhất định sẽ thành.”

Tô Nhạc Thiện gật đầu. Mắt thấy đã qua một khắc, sợ khách khứa không được tiếp đãi chu đáo, ông ta liền đỡ Đan lão phu nhân ra ngoài.

Ở một nơi khác, có vài vị phu nhân đang thì thầm bàn luận về chuyện hôm nay Huệ vương cứ chăm chú nhìn Tống Ý Châu.

“Nói tới chuyện này, Đại tiểu thư của Hầu phủ Trấn Vũ đó cũng là trưởng nữ, cô ta luôn giúp mẹ để ý tới mọi chuyện trong phủ, rất có tài cán. Hồi trước có một lần phu nhân phủ Trấn Vũ Hầu bị bệnh đúng vào dịp sinh nhật công chúa Trường Tín, chính vị Đại tiểu thư này đã dẫn tiểu Hầu gia tới mừng thọ. Khi đó cô ta tuổi còn nhỏ nhưng ứng đối lại cực kỳ khéo léo, ngay cả công chúa Trường Tín cũng phải tán thưởng cơ mà. Sau lại có tin đồn Huệ vương có ý với cô ấy. Mọi người đều nghĩ việc này tất thành, vậy mà không ngờ qua hai năm lại chẳng có tiến triển gì. Hơn nữa, nhìn có vẻ Tống gia không muốn nương nhờ Huệ vương thì phải. Việc này thực sự kỳ quái!”

“Quả thực kỳ quái! Nếu vị Đại tiểu thư của phủ Trấn Vũ Hầu này đã ngầm đồng ý hoặc có ý với người ta thì cũng phải đính hôn rồi chứ. Vậy mà lại chẳng có bất kỳ động tĩnh gì, nhìn như thể không có chủ ý gì hết. Chẳng hiểu vì sao cô ấy lại lạnh nhạt với Huệ vương vậy nhỉ? Giờ có người tìm hiểu biết được Huệ vương đang nhắm vào cô ta rồi thì ai dám tới cầu hôn nữa? Nếu cứ trì hoãn như thế thì nói không chừng sẽ thành gái lỡ thì đấy.”

“Ừm. Theo tôi thấy thì có lẽ người ta không trông vào Huệ vương đâu.”

“Nói vậy là ý gì?”

“Mấy năm trước tôi nghe thấy loáng thoáng có chuyện hễ Thái tử xuất hiện ở nơi nào là phu nhân Trấn Vũ Hầu sẽ dẫn con gái tới đó. Sau này khi Thái tử quyết định xong Thái tử phi rồi, phu nhân Trấn Vũ Hầu mới ngừng việc đó lại. Giờ Thái tử phi lại qua đời, chẳng phải cơ hội của bọn họ lại tới nữa sao?”

“Chả trách!”

Tất cả những lời bàn luận của các vị phu nhân đều bị một nha hoàn lặng lẽ đi mách lẻo cho Đan lão phu nhân biết.

Đan lão phu nhân có chút khinh thường. Tiểu thư phủ Trấn Vũ Hầu không thèm để Huệ vương vào mắt ư? Phủ Trấn Vũ Hầu đó dám tự cao tự đại vậy sao? Đúng là nằm mơ!

Bà ta còn đang oán thầm trong lòng thì nha hoàn được sai đi tìm Cảnh Thế Viên lúc đầu đã tới. Người này hành lễ xong liền cúi xuống nói, “Lão phu nhân, Thuận vương điện hạ đang nói chuyện với Đại tiểu thư Tống Ý Châu của phủ Trấn Vũ Hầu ở Tích Thủy Hiên trong vườn Đông Bắc ạ!”

“Cái gì?” Đan lão phu nhân hết sức kinh hãi. Tống Ý Châu này định giở trò dụ dỗ gì vậy? Mới đầu còn mê hoặc Huệ vương đến thần hồn điên đảo, giờ lại quyến rũ Thuận vương điện hạ là sao? Cô ta là một cô nương còn chưa kết hôn, không sợ bại hoại thanh danh, từ nay về sau không có người rước hay sao? Thực ra Tống Ý Châu cũng vô cùng ngạc nhiên. Tô Lũ nói Tống Ý Mặc uống rượu xong liền chạy tới Tích Thủy Hiên định nhảy xuống. Nàng nghe vậy thì vô cùng kinh hãi. Không kịp gọi nha hoàn đi theo, nàng vội vàng sai nha hoàn của Tô phủ đưa nàng tới Tích Thủy Hiên. Mới đến Tích Thủy Hiên nàng đã phát hiện ra nha hoàn đưa mình đi không thấy bóng dáng đâu nữa. Còn Thuận vương Cảnh Thế Viêm thì đang ngồi trong Tích Thủy Hiên.

Cảnh Thế Viêm lẳng lặng nhìn Tống Ý Châu, thấy y phục và trang sức trên người nàng đều có hình bông hồng, góc áo và cổ tay áo cũng thêu một đóa ngọc phù dung đại đóa, đôi bông tai hình tròn kết bằng tơ nho nhỏ bên tai cứ nhẹ nhàng lúc lắc thật quyến rũ động lòng người.

“Bái kiến Thuận vương điện hạ!” Tống Ý Châu đưa mắt nhìn một lượt nhưng không thấy bóng dáng Tống Ý Mặc đâu liền biết mình chắc chắn đã bị lừa. Nàng nhanh chóng ổn định lại tâm trạng và cúi người hành lễ với Cảnh Thế Viêm.

Cảnh Thế Viêm cười nói, “Tống tiểu thư cũng không thích tiệc tùng ồn ào nên tới đây cho yên tĩnh phải không?”

Tống Ý Châu đáp, “Lũ tiểu thư nói Ý Mặc chạy tới đây. Tôi lo lắng nên vội tới đây xem thế nào, chẳng ngờ Lũ tiểu thư nói đùa, Ý Mặc không có ở đây mà thực ra là Thuận vương điện hạ.”

Cảnh Thế Viêm cau mày nói, “Ý Tống tiểu thư là bản vương sai Lũ tiểu thư lừa nàng tới nơi này gặp mặt ư?”

Tống Ý Châu không trả lời thẳng câu hỏi mà chỉ cười nói, “Đúng hay không thì hỏi Lũ tiểu thư sẽ biết thôi ạ. Tôi không quấy rầy Thuận vương điện hạ thư giãn nữa, xin cáo từ!” Tống Ý Châu nói xong liền cất bước đi luôn.

Tối hôm qua Tống Ý Châu đã dối lòng mà đồng ý với La phu nhân. Nàng nói sẽ tận lực tiếp cận Cảnh Thế Viêm. Nhưng hôm nay khi tới Tô phủ, nghĩ tới chuyện phong phi của Tô Chiêu Nghi luôn bị trì hoãn không thành, vị vương gia Cảnh Thế Viêm này dù là tướng mạo hay tài cán thậm chí còn không bằng Cảnh Thế Đan, trong lòng Tống Ý Châu đột nhiên có chút thay đổi và vốn không định chủ động tiếp cận Cảnh Thế Viêm nữa. Giờ bị Tô Lũ lừa tới tận chỗ này, nàng có chút nghi ngờ đây là kế hoạch của La phu nhân, trong lòng bỗng sinh do dự. Rốt cuộc nên chờ Thái tử điện hạ hay là tương kế tựu kế kiên trì bấu víu vào Thuận vương đây?

Có điều, nói đi cũng phải nói lại, nếu Thuận vương có hứng thú đối với nàng thì xem ra cũng bởi vì Huệ vương mà thôi. Huệ vương càng tỏ ra hứng thú với nàng thì Thuận vương lại càng có ý muốn cướp đoạt. Vậy thì lúc này bản thân càng không thể nhân nhượng chấp nhận phải tỏ ra kiêu ngạo lạnh lùng hơn mới được.

Cảnh Thế Viêm khó khăn lắm mới lừa được Tống Ý Châu tới đây, giờ sao có thể để nàng dễ dàng bỏ đi? Hắn lập tức cất tiếng gọi, “Tống tiểu thư chậm đã!”

“Thuận vương điện hạ có gì chỉ bảo ạ?” Tống Ý Châu đứng lại và nhìn về phía Cảnh Thế Viêm.

Cảnh Thế Viêm chỉ chỉ vào chiếc ghế đá và nói, “Nàng đã tới rồi thì sao không ngồi xuống nói chuyện một chút?”

Tống Ý Châu cũng không ngồi mà chỉ nói, “Thuận vương điện hạ, nơi này vắng vẻ không nên ngồi lâu, e rằng người ta sẽ bàn tán. Thuận vương có chuyện gì xin mời nói đi ạ, còn nếu không thì tôi xin cáo từ!”

Cảnh Thế Viêm đưa mắt nhìn ra hàng hiên, thấy cách đó không xa có người đang tiến đến. Mặc dù không thấy rõ nhưng có thể nhận ra dáng người. Đoán chừng là Cảnh Thế Đan, trong lòng vui mừng hớn hở, hắn duỗi chân ra đạp đổ cái lồng giam một con chuột nho nhỏ vốn đặt dưới chân mình.

Cách một cái bàn đá nên Tống Ý Châu không nhìn thấy động tác của Cảnh Thế Viêm, nàng chỉ theo tầm mắt của hắn nhìn ra ngoài. Bỗng Tống Ý Châu nghe thấy Cảnh Thế Viêm kêu lên kinh ngạc, “Ồ, nơi này sao lại có chuột thế nhỉ!”

Tống Ý Châu cúi đầu nhìn xuống liền thấy ngay một con chuột to bằng nắm tay đang chạy về phía mình. Con chuột hình như bị thương nên đi cũng không nhanh. Tiếng thét chói tai chưa kịp bật ra, nàng đã vội bịt kín miệng mình lại.

Cảnh Thế Viêm thấy Tống Ý Châu tuy sợ chuột nhưng lúc ấy lại có thể bịt miệng không hét lên thì thực sự có chút bất ngờ.

Trong chốc lát ấy, trong đầu Tống Ý Châu cũng xoay chuyển bao ý nghĩ. Chuyện nàng và Cảnh Thế Viêm một mình ở Tích Thủy Hiên nếu bị người ta thấy được sẽ không ổn, giờ lại còn hét lên chói tai gọi người có tâm đến, đến lúc đó sẽ không thể rửa sạch được nữa. Tuy về sau bản thân có thể sẽ kết thân với Cảnh Thế Viêm nhưng nàng vẫn sẽ bị nói tại mình quyến rũ Thuận vương chứ không phải do Thuận vương tranh cướp mình.

Cảnh Thế Viêm mau chóng đứng lên đá con chuột sang một bên, đồng thời vươn tay kéo Tống Ý Châu, “Đừng sợ! Chúng ta đi bên này.”

Tống Ý Châu thấy con chuột nhỏ kia đã chổng vó lên giời và đang giãy dụa trên mặt đất muốn bò lại thì hai chân đã nhũn cả ra. Nàng không chút nghĩ ngợi liền nắm lấy cánh tay đang chìa ra của Cảnh Thế Viêm, trong lòng chỉ hận không thể lập tức bay ra khỏi Tích Thủy Hiên ngay lập tức.

“Buông nàng ra!” Bên ngoài hiên, Cảnh Thế Đan đúng lúc đi tới, mắt thấy tay Cảnh Thế Viêm thì cho rằng Cảnh Thế Viêm đang lôi kéo Tống Ý Châu, hắn không khỏi rống lên giận dữ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện