Hai ngày sau, khi tới xưởng dệt may, Tống Ý Mặc cố ý chọn thời điểm để bách bộ tới phòng thu chi. Tổng quản của phòng thu chi thấy Tống Ý Mặc, biết nàng là tiểu Hầu gia của phủ Trấn Vũ Hầu, lại đang giúp Khúc Hồng mọi việc của xưởng dệt may, địa vị không tầm thường, liền vội vội vàng vàng dẫn người tới hành lễ. Ông ta cười hỏi, “Tiểu Hầu gia có gì sai bảo ạ?”

Tống Ý Mặc xua tay nói,”Mọi người cứ làm việc của mình đi, ta chỉ tới đây xem qua xem thế nào thôi.” Nói xong nàng lại đưa mắt nhìn Trường Lộc một cái.

Trường Lộc đảo mắt một vòng nhưng không thấy bóng dáng Dư Thanh đâu thì hơi kinh ngạc. Rõ ràng gã đã hỏi kỹ càng mới biết anh ta tới làm ở phòng thu chi của xưởng dệt may, vậy sao lại không thấy người đâu nhỉ? Gã còn đang suy nghĩ thì bỗng tấm mành nặng nề bị kéo lên, Dư Thanh đang cầm sổ sách nhẹ nhàng đi vào.

Tổng quản phòng thu chi vừa thấy Dư Thanh liền vội vàng bảo hắn hành lễ với Tống Ý Mặc. Ông ta lại giới thiệu, “Tiểu Hầu gia, anh ta là Dư Thanh, mới tới làm ở phòng thu chi ạ.”

Dư Thanh vừa nghe đến chức danh của Tống Ý Mặc liền biết Tống Ý Mặc là em của Tống Ý Thiền. Vẻ mặt lập tức tươi cười, hắn kính cẩn hành lễ, “Bái kiến tiểu Hầu gia!”

Tống Ý Mặc gật đầu rồi tùy tiện hỏi một câu, “Dư kế toán là người ở đâu?”

“Tại hạ là người Giang Nam ạ.” Dư Thanh vội vàng đáp lời.

“Giang Nam à, cũng không tồi!” Tống Ý Mặc nói một câu như thể lấy lệ rồi không để ý tới Dư Thanh nữa mà chỉ nói chuyện với tổng quản phòng thu chi. Nói được vài câu nàng liền dẫn Trường Lộc đi tiếp.

Rời khỏi phòng thu chi, Tống Ý Mặc có chút đăm chiêu. Nàng hỏi Trường Lộc, “Trước kia ta từng gặp Dư Thanh này chưa nhỉ? Sao thấy có vẻ quen quen.”

Trường Lộc cười nói, “Tiểu Hầu gia là ai, anh ta là ai cơ chứ? Trước kia anh ta làm gì có phúc gặp được tiểu Hầu gia?”

Tống Ý Mặc trầm ngâm một chút rồi nói tiếp, “Hoặc quả thực đã gặp rồi cũng nên, chẳng qua là nhất thời chưa nghĩ ra mà thôi.”

Hai người đang nói chuyện thì đằng trước có người tiến đến bẩm báo, “Tiểu Hầu gia, Huệ vương điện hạ đã tới và đang ngồi trong phòng tiếp khách. Ngài ấy sai tiểu nhân tới mời tiểu Hầu gia qua gặp ạ!”

Huệ vương điện hạ tới đây sao? Tống Ý Mặc nắm chặt tay lại. Lần trước bị hắn ném xuống nước, sau đó lại… Hừ, thù này không báo thì mình không phải quân tử!

Cảnh Thế Đan ngồi trong phòng khách uống trà được một lúc thì thấy hạ nhân vội vàng dẫn Tống Ý Mặc tới. Hắn cười cười rồi phất tay nói, “Bản vương và tiểu Hầu gia có chuyện cần nói, các ngươi lui hết ra ngoài đi!”

Mọi người không dám trái lời, cả đám liền đều cúi chào rồi lui ra ngoài.

Trường Lộc liếc mắt nhìn Tống Ý Mặc một cái, thấy Tống Ý Mặc gật đầu, gã mới theo mọi người lui ra ngoài.

“Đầy tớ nhà cậu cũng trung thành đấy, bản vương nói gã lại dám chẳng để ý gì đến, chỉ lo nhìn ánh mắt của cậu thôi.” Cảnh Thế Đan nhìn Tống Ý Mặc, “Xem ra phủ Trấn Vũ Hầu nhà cậu cũng có mấy tôi tớ trung thành đấy.”

Tống Ý Mặc đợi Cảnh Thế Đan nói xong liền hỏi,”Không biết Huệ vương điện hạ đến đây là có gì chỉ bảo ạ?”

“Cũng không có gì chỉ bảo, ta nhớ cậu thôi.” Cảnh Thế Đan hai mắt sáng quắc, “Bản vương vốn tưởng mình nhắm vào chị cả nhà cậu, nhưng hôm đó sau khi nếm thử cậu một chút, ta mới phát hiện bản vương thực ra là nhắm vào cậu đó!”

Cầm thú! Tống Ý Mặc âm thầm mắng chửi trong bụng nhưng ngoài miệng lại nói, “Huệ vương điện hạ thực biết nói đùa!” Nàng nói xong lại nhớ tới tình cảnh ngày hôm đó, gương mặt xinh xắn nhỏ nhắn không khỏi hiện lên hai đám mây hồng.

Cảnh Thế Đan nhìn Tống Ý Mặc không rời mắt. Ha ha, tiểu tử này đỏ mặt rồi! Chẳng trách bản vương đây ngứa ngáy muốn gặp cậu ta. Nhìn dáng vẻ cậu ta kìa, chẳng kém nửa điểm so với con gái nhà người ta. Cậu ta tuyệt đối đủ tư cách làm một gã luyến đồng.

Tống Ý Mặc cũng kinh ngạc. Từ trước tới nay vẫn bị người ta trêu đùa vài câu nhưng nàng chưa bao giờ dễ dàng để lộ cảm xúc, vậy mà lúc này làm sao vậy? Chẳng qua chỉ là vài câu trêu đùa mà trên mặt sao đã như phát sốt thế này? Cảnh Thế Đan thấy Tống Ý Mặc cúi đầu né tránh tầm mắt của hắn, dáng người đượm vẻ nũng nịu xấu hổ thì không thể không nhìn mãi. Nhìn chán chê hắn mới nói, “Hôm nay ta tới đây quả thực có chuyện muốn nói với cậu.”

Tống Ý Mặc thấy Cảnh Thế Đan nói năng có chút nghiêm túc thì ngẩng đầu lên, “Mời Huệ vương điện hạ nói ạ?”

Cảnh Thế Đan mở cây quạt trong tay quạt quạt mấy cái rồi nói, “Cậu có biết Công chúa Trường Tín đã nói với Hoàng thượng rằng phu nhân Hầu phủ tới nhà xin bà ấy nói vài lời trước mặt Hoàng thượng để thành toàn cho hôn sự giữa chị cả nhà cậu và bản vương không?”

“Cái gì?” Tống Ý Mặc chấn động. Nếu chị cả gả cho Huệ vương, Khương quý phi dựa vào thân phận mẹ chồng còn không gây khó dễ cho chị cả, khiến chị ấy không thể trở mình được hay sao?

Cảnh Thế Đan nói, “Bản vương nghe được tin này còn giật mình hơn cả cậu. Không sai, trước đây bản vương để ý tới chị cả nhà cậu, nhưng chị cả nhà cậu đã để người khác ôm ấp,bản vương sao có thể không ngại? Còn nữa, trước đây chị cả nhà cậu luôn lạnh nhạt với bản vương, giờ sao đột nhiên lại muốn gả cho bản vương? Dù Công chúa Trường Tín đã nói vậy nhưng ta vẫn thấy nghi ngờ. Vì nghĩ việc này khá kỳ quái nên ta mới tới đây hỏi cậu.”

Sắc mặt của Tống Ý Mặc lúc này trông khá khó coi. Sau một lúc nàng mới nói, “Mẹ tôi tới xin Công chúa Trường Tín giúp là giúp để Hoàng thượng ban hôn cho Thuận vương điện hạ và chị cả nhà tôi. Công chúa Trường Tín cũng đã đồng ý với mẹ tôi rồi, không ngờ sau đó bà ấy lại nói sai đi như thế.”

Cảnh Thế Đan khép quạt giấy lại rồi đứng lên nói, “Ta hiểu rồi. Công chúa Trường Tín định phá rối đây mà. Các người nhờ vả sai người rồi!”

Tống Ý Mặc thấy Cảnh Thế Đan có vẻ muốn đi liền ngăn lại, “Vậy, Huệ vương chuẩn bị đối phó với chuyện này thế nào?”

Cảnh Thế Đan vươn tay tóm lấy bàn tay nhỏ bé của Tống Ý Mặc rồi nhẹ nhàng xoa xoa, “Ha, vừa trắng vừa mịn, thật giống đậu hũ nhỉ!”

Tống Ý Mặc rút tay lại và nghiêm mặt nói, “Mong Huệ vương điện hạ nghiêm túc một chút!”

Cảnh Thế Đan lắc đầu nói, “Đây là thái độ xin người ta giúp đỡ của cậu đấy à?”

“Huệ vương điện hạ đồng ý giúp ư?” Tống Ý Mặc bất ngờ hỏi lại.

Cảnh Thế Đan cười to, “Vậy đi, cậu tới đây hôn bản vương một cái, bản vương sẽ giúp xoay chuyển tình thế, làm cho Hoàng thượng ban hôn cho chị cả nhà cậu với Thuận vương, ai cũng vui vẻ cả.”

Sắc mặt của Tống Ý Mặc lại trầm xuống. Nàng mắng thầm: Cầm thú giỏi lắm!

“Sao vậy? Không muốn à? Không muốn thì thôi, câu chờ làm em vợ của bản vương đi!” Cảnh Thế Đan đột nhiên bước tới gần. Hắn hít hít tóc của Tống Ý Mặc rồi lẩm bẩm, “Tóc cũng thơm ngào ngạt, không tồi!”

Gương mặt của Tống Ý Mặc lại đỏ ửng lên. Nàng lùi lại phía sau từng bước, bàn tay nắm chặt lại. Cố gắng áp chế lửa giận vừa bùng lên, nàng ngẩng đầu nói,”Huệ vương điện hạ làm xong việc này, ta sẽ hôn Huệ vương điện hạ một cái được không?”

“Ha ha, mặc cả trả giá à? Nếu bản vương làm xong việc này, khi đó cậu đã là em vợ của Thuận vương. Có Thuận vương chống lưng, cậu không tìm cớ trốn tránh bản vương mới lạ đó? Bản vương còn có thể chờ cậu tới hôn một cái sao?” Cảnh Thế Đan cười khà khà nhìn Tống Ý Mặc.

Tống Ý Mặc nhanh chóng cân nhắc rồi hung hăng nghĩ thầm,”Được lắm, ta sẽ nghe lời Huệ vương điện hạ!” Chẳng phải chỉ hôn một cái thôi sao? Cứ coi như hôn một con chó con đi!

Ý cười trong mắt Cảnh Thế Đan càng lúc càng nở rộ. Hắn chậm rãi ngồi lại ghế rồi vểnh môi nói, “Ta muốn hôn bây giờ, hơn nữa, cậu phải hôn làm sao để bản vương vừa lòng thì mới tính.”

Ông trời ơi sao không giết chết cái tên cầm thú biến thái này đi nhỉ? Tống Ý Mặc kiên quyết hạ quyết tâm. Nàng quyết chí hy sinh, nhưng mỗi lần bước tới một bước thì trong lòng lại cực kỳ không cam tâm.

Cảnh Thế Đan thúc giục, “Nhanh lên, bản vương còn phải về nữa đó!”

Tống Ý Mặc vừa lắc lắc đầu vừa đi lên phía trước, hai tay chống vào tay vịn trên ghế. Nàng nhìn đôi môi của Cảnh Thế Đan rồi chậm rãi cúi đầu xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện