Cảnh Nam Thiên dùng cơm trưa xong liền đi luôn, để một mình Tống Ý Thiền ngồi chờ Tống Ý Châu.

Một lát đã có cung nữ vào bẩm báo, “Thục phi nương nương, Thuận vương phi đã tới ạ!”

“Mau mời vào!” Tống Ý Thiền vội đứng lên. Nàng ta đang định ra ngoài nghênh đón thì bị Trúc Tú ngăn lại. Trúc Tú cười nói, “Thục phi nương nương, địa vị hiện tại của nương nương đã cao hơn Thuận vương phi, nương nương không cần ra đón đâu ạ.”

Tống Ý Thiền có chút không quen. Nàng ta lẩm bẩm một câu rồi lại ngồi xuống.

Tống Ý Châu lại vì Tống Ý Thiền chưa được chính thức phong phi nên khi đi vào cũng không biết nên xưng hô thế nào cho phải. Nàng liền hàm hồ hô, “Nương nương!”

Không đợi Tống Ý Châu hành lễ, Tống Ý Thiền liền kéo nàng ngồi xuống ghế và đỏ mắt gọi, “Chị cả!”

Thấy các nàng muốn nói chuyện riêng, không đợi Tống Ý Thiền ra lệnh, Trúc Tú liền dẫn cung nữ lui ra ngoài.

Tống Ý Châu lập tức nhận xét một câu, “Cung nữ này thật lanh lợi!”

Tống Ý Thiền đáp, “Chị nói Trúc Tú ư? Cô ấy vốn hầu hạ trong ngự thư phòng của Hoàng thượng, rất hiểu sách vở lễ nghĩa, biết được mọi loại quy củ trong cung. Hoàng thượng thấy em không có người bên cạnh nên cố ý phái cô ấy tới đây hầu hạ. Từ sáng tới giờ đúng là nhờ cô ấy em mới không bị xấu mặt.”

Tống Ý Châu nhìn nhìn Tống Ý Thiền, thấy nàng ta mặc áo gấm đỏ hồng, trên đầu cài một cây trâm phượng làm bằng đá quý phát sáng lấp lánh nhưng trên mặt lại lộ ra sự nhút nhát rụt rè muốn làm vui lòng người khác, khiến người khác vừa thấy đã không đành lòng tức giận với nàng.

Bị Tống Ý Châu quan sát đánh giá, Tống Ý Thiền lập tức chột dạ. Nàng ta nhỏ giọng nói, “Chị, chuyện tối qua…”

Tống Ý Châu thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Tống Ý Thiền liền thở dài, “Em muốn nói lý do không báo tính danh em là em gái của chị sao?”

Tống Ý Thiền hơi đỏ mặt. Nàng ta gục đầu xuống như đứa trẻ đã gây ra lỗi, “Có con rắn tự nhiên ngóc đầu ra từ đằng sau thùng phân, lúc ấy em hồn vía lên mây, trước mắt tối sầm rồi ngất đi. Đến khi tỉnh lại thì đã nằm trên giường, y phục trên người rơi rụng, hai tay bị vạt áo buộc lại, trong miệng bị nhét một miếng dưa, nhổ ra không được, cũng không thể nói. Bên trong trướng có mùi thơm của hương liệu, em mơ màng một lúc nên không cố sức phản kháng. Sau đó Hoàng thượng mới hỏi tính danh của em…”

Tống Ý Châu có chút tức giận mím chặt môi lại nhưng không biểu lộ ra bên ngoài. Cách một hồi nàng mới hỏi, “Vậy hiện giờ em cam tâm tình nguyện không?”

Nước mắt của Tống Ý Thiền đột nhiên lã chã rơi. Nàng ta nức nở nói, “Em cứ nghĩ chị cả sẽ không coi em như người nhà, sẽ không quan tâm tới sống chết của em, lại càng không hỏi em có tình nguyện hay là không tình nguyện.”

Tống Ý Châu bị dọa cho nhảy dựng. Nàng vội tìm khăn tay lau nước mắt cho Tống Ý Thiền rồi thấp giọng nói,”Cho dù thế nào em cũng là con gái của cha, vả lại, mẹ đã đồng ý đón em vào phủ và nhận em trước mặt mọi người, em là em gái của chị, sao chị có thể không để ý tới em?”

Tống Ý Thiền khóc lóc một lúc mới lấy khăn tay lau khô nước mắt. Nàng ta ngẩng đầu nói, “Mọi người đã coi em là người nhà, trong lòng em cũng an tâm không sợ hãi nữa.”

“Ừm.” Tống Ý Châu nói, “Em sống tốt thì dì ở trong phủ sẽ sống tốt, mẹ cũng sẽ không bạc đãi dì, em yên tâm!”

Trong khoảng thời gian ở Hầu phủ, Tống Ý Thiền đã biết Tống Ý Châu là người biết giữ lời và đáng tin cậy. Nghe thấy nàng cam đoan như thế, nàng ta đương nhiên cảm thấy yên lòng.

Tống Ý Châu nghĩ nếu Tống Ý Thiền được phong phi thì tình hình cũng không có gì là không tốt. Hơn nữa, nhìn thần sắc của nàng ta cũng không thấy có ý không tình nguyện, nàng liền không hỏi nhiều nữa mà chỉ nhắc tới Tô chiêu nghi.

Hai chị em nói chuyện một chút cũng hơn nửa canh giờ. Khi Tống Ý Châu cáo lui, thần sắc của Tống Ý Thiền đã trở lại bình tĩnh, nàng ta đã biết bản thân phải làm thế nào.

Rời khỏi cung, Tống Ý Châu không vội trở về phủ Thuận vương mà tới Hầu phủ Trấn Vũ trước. Khi gặp La phu nhân và Tống Ý Mặc, nàng liền đem mọi chuyện đã gặp Tống Ý Thiền nói cho hai người kia biết.

La phu nhân nghe nói Tống Ý Thiền cũng không phải không đề cập tới chuyện báo tính danh của mình mà là do tình thế bất đắc dĩ thì căm tức đối với nàng ta cũng tiêu tán đi nhiều. Lại nghe lời cam đoan của Tống Ý Châu nói với Tống Ý Thiền, bà liền nhân tiện nói, “Từ lúc đón mẹ con bọn họ vào phủ, ta đã bao giờ bạc đãi bọn họ đâu? Hiện tại con gái được phong phi, ai lại tự dưng ngược đãi mẹ đẻ nó?”

Tống Ý Mặc lại tập trung hỏi về thái độ của Tô chiêu nghi đối với việc Tống Ý Thiền được phong phi. Dù sao Tô chiêu nghi cũng chịu khổ nhiều năm mà chưa được phong phi, Tống Ý Thiền thì qua một đêm đã đạt được giấc mộng của người khác, đối với chuyện này, dù là ai đi nữa cũng khó giữ được thăng bằng.

Tống Ý Châu liền kể lại những điều mình đã khuyên nhủ Tô chiêu nghi, “Tô chiêu nghi và Khương quý phi đã tranh đấu mấy năm nay, nếu không dựa vào con trai thì bà ấy đã sớm bị Khương quý phi giẫm chết rồi. Hiện giờ mặc dù ghen ghét Ý Thiền nhưng bà ấy rốt cuộc cũng vì đại sự mà đồng ý để ý tới Ý Thiền.”

Giữa lúc mọi người đang nói chuyện thì ở một nơi khác, Công chúa Trường Tín cũng đang nói chuyện với Thân Đình, “Tối qua Hàm Thu tham gia dã yến, sáng nay trở về lại có vẻ mặt mất hứng, bữa trưa cũng không ăn. Ta đoán nó đã nản lòng với Thế Đan rồi.”

Thân Đình nói, “Ta đã nói rồi. Lúc trước chúng ta một lòng đứng về phía Thái tử, Thế Đan chưa chắc đã biết chúng ta thay đổi chủ ý, mắt thấy Hàm Thu tiếp cận, để tránh phiền toán, Thế Đan chỉ có thể khéo léo từ chối mà thôi.”

Công chúa Trường Tín lại nói, “Vậy phải hỏi Hàm Thu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Bọn họ đang nói chuyện thì có người ở trong cung tới cầu kiến. Vừa thấy mặt, người này lập tức báo cho bọn họ một tin tức động trời.

Tiễn bước người này xong, Công chúa Trường Tín liền nói với vẻ mặt khó tin, “Sáng nay khi nghe tin Hoàng thượng đưa thứ nữ Tống Ý Tiền tiến cung, ta đoán cùng lắm Hoàng thượng cũng chỉ phong cô ta làm quý nhân, không ngờ Hoàng thượng lại muốn phong Tống Ý Thiền làm thục phi.” Bà ta bỗng tạm ngừng một chút mới nói tiếp, “Phủ Trấn Vũ vừa có một vị Thuận vương phi, đảo mắt lại có một vị thục phi nương nương, tình thế đã nghiêng về một bên. Thế Đan chưa chắc đã tốt lành ở trong tay bọn họ. Với tình hình thế này, chẳng lẽ nó còn không vội vàng liên thủ với chúng ta hay sao?”

Thân Đình nói, “Thế Đan không vội thì Khương quý phi cũng gấp. Với tình hình hiện tại, chúng ta không cần nóng ruột. Khương quý phi sớm muộn cũng sẽ tìm tới chúng ta thôi.”

Khi nghe tin Cảnh Nam Thiên lệnh cho Khâm thiên giám chính thức chọn ngày lành tháng tốt để sắc phong Tống Ý Thiền làm thục phi, Khương quý phi quả nhiên sốt ruột. Bà ta vội vội vàng vàng sai người đi gọi Cảnh Thế Đan tiến cung bàn bạc.

Khi Cảnh Thế Đan tới, Khương quý phi nói luôn, “Hoàng thượng muốn phong cho Tống Ý Thiền kia làm thục phi, Hầu phủ Trấn Vũ chỉ sợ sắp vùng lên. Con phải tìm cách mới được.”

Cảnh Thế Đan hỏi, “Phụ hoàng muốn phong phi, con còn có thể có cách nào nữa?”

Khương quý phi căm tức nói, “Ban đầu con còn quấn quít lấy Tống Ý Châu, kết quả lại bị Thuận vương đoạt mất, con thì rắm cũng không chịu đánh lấy một cái. Giờ thì hay rồi, em gái của Tống Ý Châu kia đã là thục phi, được cùng ngồi cùng ăn với mẫu phi của con, con lại chẳng có cách nào đối phó. Không có việc gì thì con luôn mưu ma chước quỷ, lúc có việc lại một biện pháp cũng không có là sao?”

Cảnh Thế Đan nói, “Mẫu phi, mẫu phi càng thiếu kiên nhẫn càng dễ bị người ta tóm được nhược điểm đấy. Mẫu phi chớ quên Tô chiêu nghi chính là mẹ chồng của Tống Ý Châu. Nếu mẫu phi đối phó với Tống Ý Thiền, Tô chiêu nghi ở đằng sau sẽ chờ đối phó với mẫu phi ngay. Mẫu phi mà bị phụ hoàng chán ghét vứt bỏ thì con cũng không có kết cục hay ho gì.”

“Ý con bảo ta không cần làm gì cả sao?” Khương quý phi trừng mắt hỏi.

“Sao có thể không làm gì cả được?” Cảnh Thế Đan cũng trừng mắt, “Ít nhất cũng phải khiến cho người khác gây họa chứ.”

“Nói tiếp đi!” Khương quý phi nâng chén trà chậm rãi uống. Bà ta biết đứa con trai của mình nhất định có cách đối phó.

Cảnh Thế Đan cũng nâng trà lên uống. Uống hết nửa chén hắn mới nói tiếp, “Cứ để bọn họ đắc ý đi, cũng cứ để Thế Viêm đắc ý đi. Mẫu phi chỉ việc tỏ vẻ không vui. Đợi khi bọn họ đắc ý tới một mức độ nhất định, Hoàng hậu nương nương sẽ là người sốt ruột. Chờ tới khi Hoàng hậu nương nương nóng ruột, mẫu phi lại đổ dầu vào lửa là xong.”

Từ lúc Thái tử phi qua đời, gần đây lại xảy ra bất hòa với Công chúa Trường Tín, chứng kiến Cảnh Nam Thiên đối với đứa con từ trước tới nay luôn quy củ của mình không được tốt lắm, Chu hoàng hậu quả thực bắt đầu lo lắng. Hiện tại có thể thấy Cảnh Thế Đan dường như đang uy hiếp đến địa vị thái tử, nhưng nếu bởi vì Tô chiêu nghi và Tống Ý Thiền liên thủ với nhau chèn ép Khương quý phi và Cảnh Thế Đan dẫn đến chuyện Cảnh Thế Viêm xuất đầu lộ diện giành được sự ưa thích của Cảnh Nam Thiên, người uy hiếp địa vị của Thái tử sẽ biến thành Cảnh Thế Viêm. Như vậy, Chu hoàng hậu sao có thể ngồi yên được? Bà ta đương nhiên phải đối phó với Tô chiêu nghi và Tống Ý Thiền.

Nói xong việc chính, Khương quý phi lại nhân tiện nói, “Hiện giờ Tống Ý Châu cũng lập gia đình rồi, con sẽ không nhớ thương cô ta nữa chứ? Nếu không nhớ thương gì nữa thì cưới một vương phi đi. Đừng để Thế Viêm sinh con trước con mới cưới vợ sinh con, lúc đấy đứa nhỏ lại phải gọi con của nó là ca ca.”

Cảnh Thế Đan biết Khương quý phi vẫn có ý tác hợp mình với nữ nhân của Khương gia, mỗi lần nhắc tới đề tài này rõ ràng lại muốn đề cử nữ nhân của Khương gia. Hắn liền nói, “Mẫu phi, hiện tại Tống Ý Thiền mới tiến cung, những chuyện mẫu phi phải lo lắng chỉ sợ không ít, chuyện hôn sự của con để tính sau đi ạ. Mẫu phi yên tâm, con trai của người không đến nỗi không tìm được lão bà tử tế đâu.”

Khương quý phi thấy vẻ mặt tươi cười của hắn thì cũng chẳng có cách nào. Bà ta thở dài, “Nhìn bộ dạng con kìa, về sau không biết có con gái nhà ai mới trừng trị được con?”

“Nếu thực sự có người trừng trị được con, chỉ sợ lúc ấy ngài lại càm ràm.” Cảnh Thế Đan nói xong liền đặt chén trà xuống và đứng dậy cáo từ.

Sau khi rời khỏi cung trở lại phủ Huệ vương, Cảnh Thế Đan gọi Quý Bố tới nói vài câu rồi vào thư phòng đọc sách. Được một hồi thì không kiên nhẫn nổi, hắn gọi Niệm An vào, “Lại đây cho bản vương ôm một cái!”

Niệm An sợ hãi thấp giọng nói, “Huệ vương điện hạ, tiểu nhân… Tiểu nhân…” Tiểu nhân là thái giám, không phải là luyến đồng đâu nhé! Cảnh Thế Đan không tự chủ được nhớ tới Tống Ý Mặc. Hắn ôn nhu gọi Niệm An lại, “Mau tới đây!”

Ngữ khí này thật quá biến thái! Niệm An có chút sợ hãi nhưng không dám không nghe, đành phải dịch bước tiến lên. Gã cứng người để Cảnh Thế Đan ôm vào trong lòng.

Cảnh Thế Đan chỉ ôm một cái liền nhíu mày nói, “Coi ngươi này, trông khuôn mặt thì rõ là dễ nhìn mà người lại cứng như vậy, chẳng muốn ôm tý nào, cút ra ngoài!” Nói xong, hắn ghét bỏ đẩy Niệm An ra.

Chờ Niệm An đi ra ngoài rồi, Cảnh Thế Đan liền cầm lấy bút vẽ bôi bôi xóa xóa. Vẽ xong, trên bức tranh hiện lên hình ảnh Tống Ý Mặc cực kỳ sinh động. Hắn giật mình vò vò đầu, “Tiểu tử này thật đúng là hoạt sắc sinh hương. Bản vương nhắm mắt lại cũng có thể vẽ được hắn. Thật là…”

Cảnh Thế Đan lấy cát mịn hút khô nét mực rồi ngắm nghía bức tranh. Ngón tay mơn trớn trên đôi môi của Tống Ý Mặc, hắn chỉ vào tranh mà nói, “Nói! Vì sao ngươi không phải là con gái hả?” Nói xong bỗng cảm thấy buồn bực, hắn lập tức vo tròn bức tranh rồi ném xuống mặt đất.

Tới buổi tối, khi Niệm An vào thư phòng dọn dẹp thì thấy một bức tranh bị quăng trên mặt đất. Gã lẩm bẩm, “Đây chẳng phải là tiểu Hầu gia của Hầu phủ sao?”

Xác nhận đi xác nhận lại người trong tranh là Tống Ý Mặc xong, Niệm An bỗng kinh hãi, “Trời ạ, Huệ vương điện hạ thầm mến tiểu Hầu gia!” Gã vừa tự nói vừa nhanh chóng cuộn bức tranh nhét vào trong ngực, trong lòng quyết định phải cất giấu thật kỹ. Về phần vì sao phải cất giấu thật kỹ, đừng hỏi gã, gã cũng chẳng biết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện