La phu nhân chỉ cảm thấy bị đả kích nặng nề. Bà thở dài, “Đừng nói A Mặc không thể làm vương phi, ngay cả hôn sự của Ý Bội cũng khó mà giữ được. Thái tử sao có thể bằng lòng cưới con gái của tội thần làm thái tử phi đây? Cho dù Thái tử không đề cập tới thì đám ngôn quan cũng sẽ nói ra nói vào, bọn họ nhất định sẽ dâng sớ nói phủ Trấn Vũ Hầu phạm tội khi quân nên Ý Bội không thể làm thái tử phi được.”
Tống Ý Châu nói, “Nếu Huệ vương điện hạ có thể bảo vệ được A Mặc và giữ được tính mạng cho nó thì những chuyện khác cũng không quan trọng.”
Hai mẹ con đang nói chuyện thì có người tới đưa tin, “Phu nhân, trong cung có người tới nói là chúc mừng phu nhân và phủ Trấn Vũ Hầu ạ.”
La phu nhân và Tống Ý Châu đưa mắt nhìn nhau với vẻ kinh ngạc. Tống Ý Châu liền tránh ở trong phòng, để La phu nhân sửa soạn ra ngoài đón khách.
Triển công công đang đứng trong phòng khách. Thấy La phu nhân đi ra, ông ta liền đứng lên nói, “Chúc mừng phu nhân, rạng sáng hôm nay Thục phi nương nương đã hạ sinh một vị tiểu hoàng tử rồi, mẹ con đều bình an. Tôi đặc biệt tới báo tin vui trước, có lẽ trong cung sẽ ban thưởng muộn hơn một chút.”
La phu nhân vô cùng mừng rỡ. Bà vội vàng cảm tạ Triển công công rồi đưa cho ông ta mấy tờ ngân phiếu.
Triển công công giấu ngân phiếu vào trong tay áo rồi nhìn ngó xung quanh. Thấy không có người, ông ta lại thấp giọng nói, “Trong cung có tin đồn phủ Trấn Vũ Hầu nhà bà dung túng cho con gái giả trai để tập tước, tin này đã được truyền đi khắp nơi rồi. Bà phải cẩn thận mới được.”
La phu nhân biến sắc. Chuyện đã truyền tới trong cung thì Cảnh Nam Thiên nhất định đã cho người điều tra, nói không chừng Hoàng thượng đã biết chân tướng rồi cũng nên. Bà nhắm mắt nghiến răng tự bảo mình phải bình tĩnh rồi nhanh chóng mở mắt ra và hỏi, “Hoàng thượng có vui mừng khi Thục phi sinh con trai không?”
Triển công công làm ra vẻ biết rồi còn hỏi. Ông ta cười nói, “Hoàng thượng có tuổi lại được con nên rất vui, muốn giấu cũng không giấu được. Giờ Hoàng thượng đã coi Thục phi nương nương như bảo bối rồi.”
Tiễn Triển công công xong, La phu nhân liền vào phòng gặp Tống Ý Châu và nói cho nàng ấy biết chuyện Tống Ý Thiền đã sinh.
Tống Ý Châu vừa nghe xong chuyện này liền đề xuất, “Mẹ à, mấy ngày tới mẹ tìm cơ hội tiến cung thăm Thục phi và nói với em ấy về thân phận của A Mặc đi, rồi nhờ em ấy cầu xin cho. Giờ em ấy vừa sinh con, Hoàng thượng nhất định sẽ phong thưởng. Mẹ bảo em ấy thay phần thưởng này để đổi lấy tính mệnh cho A Mặc là được.”
La phu nhân gật đầu, “Ngày mai mẹ sẽ tiến cung.”
Một tháng sau, Cảnh Thế Đan đang ở biên cương nhận được một phong thư. Vừa mở ra xem, trên mặt hắn đã ánh lên vẻ vui mừng. Trong thư nói gần đây ở kinh thành đang lưu hành một vở hí kịch, nhân vật trong vở hí kịch này được phỏng theo người của phủ Trấn Vũ Hầu. Khi biểu diễn, một trong ba chị em gái cũng là phi tần trong cung, còn hai người kia thì là vương phi, tiểu Hầu gia cũng là nữ giả nam. Rồi tiểu Hầu gia kia lập được chiến công khi ở trên chiến trường. Lúc quay về kinh luận công, thân phận bị vạch trần, người đó bị khép vào tội khi quân và cuối cùng bị xử tử. Mỗi lần diễn tới đoạn tiểu Hầu gia ở pháp trường chờ chết, người xem ai nấy đều rơi lệ, chỉ hận không thể lên đài cầu xin thay cho người đó. Thậm chí có người còn cầu xin chủ gánh hát ngay tại chỗ để chủ gánh hát sửa nội dung vở diễn và cho tiểu Hầu gia một con đường sống. Khi vở diễn này được diễn lại trong cung, sau khi xem xong, đám phi tần cũng nói với Cảnh Nam Thiên rằng, nếu là đương kim hoàng đế thì chắc chắn sẽ lưu lại một mạng cho tiểu Hầu gia, sẽ không nhẫn tâm như trong vở kịch.
Cảnh Thế Đan vừa xem xong thư thì Thạch Khang đi vào. Hắn nói, “Huệ vương điện hạ, trong kinh có người tới nói là muốn gặp ngài đấy ạ.”
“Cho người đó vào!” Cảnh Thế Đan chậm rãi nhướng mày.
Sau một lúc, có một người bước vào trong lều trại của Cảnh Thế Đan. Người này hành lễ xong liền nói, “Huệ vương điện hạ, tôi được Thuận vương điện hạ nhờ tới đây chuyển cho ngài mấy lời ạ.”
“Mời nói!”
Lúc này người kia mới nói, “Gần đây ở trong kinh thành có đồn tiểu Hầu gia là nữ giả nam để tập tước. Có điều tiểu Hầu gia đang ở biên cương, Hoàng thượng đương nhiên không thể giáng tội công thần đang ở trên chiến trường vì nước liều mình được.”
Cảnh Thế Đan gật gù. Đúng là bởi vì Tống Ý Mặc đang ở biên cương và đã lập được chiến công nên sau khi biết được thân phận của nàng, Hoàng thượng không lập tức trị tội ngay mà để thêm một thời gian cho chuyện này lắng xuống, đồng thời cũng để thời gian cho người khác tới cầu xin thay nàng.
Người kia lại nói tiếp, “Đám ngôn quan vốn đang tranh luận với nhau rằng tội khi quân là tội chết, không thể phạt nhẹ. Nhưng không biết vì sao trong kinh thành bỗng nổi lên một vở kịch. Vở kịch này ám chỉ tới phủ Trấn Vũ Hầu, mà vị tiểu Hầu gia trong đó cuối cùng cũng bị chết. Mỗi lần vở kịch này được trình diễn đến đoạn tiểu Hầu gia chết đi, người xem đều rơi nước mắt. Sau khi mấy vị phu nhân của đám ngôn quan xem xong vở diễn, bọn họ đều quở trách đám ngôn quan, đều nói đám ngôn quan vô tình và phải tha mạng cho tiểu Hầu gia mới đúng. Đúng lúc đấy thì Thục phi nương nương sinh nở, Hoàng thượng vui mừng hỏi Thục phi nương nương muốn ban thưởng cái gì. Thục phi nương nương liền nói ra chuyện tiểu Hầu gia đích thực là con gái rồi xin Hoàng thượng xử phạt nhẹ nhàng và tha mạng cho tiểu Hầu gia. Hoàng thượng đã nói, tội chết có thể tha nhưng khó tránh khỏi mang vạ. Khi tiểu Hầu gia quay về kinh, ngài ấy sẽ bị lột bỏ tước vị và giáng làm thường dân.”
Cảnh Thế Đan nghe nói đến đó liền thở dài một hơi. Việc mình sai người đi dàn dựng vở kịch kia quả nhiên là làm đúng rồi.
Người kia vừa nói xong lại hỏi một câu, “Thuận vương điện hạ còn hỏi Huệ vương điện hạ quả thực muốn cưới Tống Ý Mặc làm vương phi sao?”
Cảnh Thế Đan trả lời, “Khi bản vương bị thương đã được Tống Ý Mặc hầu hạ bên cạnh, bọn ta đã có tiếp xúc thân mật, ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng ấy và sẽ cưới nàng ấy làm vương phi.”
Người kia lại nói, “Nếu vậy, khi quay về kinh thành, tôi sẽ nói lại với Thuận vương điện hạ những lời vừa rồi.”
Cảnh Thế Đan vừa tiễn người kia xong thì trong quân doanh lại có người vui sướng đến báo tin, “Huệ vương điện hạ, trong kinh thành có người tới nói là Hoàng thượng hạ chỉ triệu chúng ta về kinh. Đám người Thạch tiểu tướng quân đã ra nghênh đón rồi. Ngài ấy sai tôi tới đây mời Huệ vương điện hạ ra tiếp chỉ ạ.”
Sau khi tiếp chỉ xong, Thạch tiểu tướng quân liền đích thân đi chiêu đãi người vừa tới truyền chỉ. Cảnh Thế Đan cũng gọi Tống Ý Mặc vào doanh trại của mình. Hắn đưa thư cho nàng xem và nói lại mấy tin tức gần đây ở kinh thành cho nàng biết.
Tống Ý Mặc xem xong thư, lại nghe nói Hoàng thượng sẽ lưu lại một mạng cho nàng và chỉ giáng làm thường dân thì tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. Nàng nhìn Cảnh Thế Đan và nói, “Tạ ơn Huệ vương điện hạ!”
“Người một nhà mà, không cần đa tạ!” Cảnh Thế Đan trầm ngâm nhìn Tống Ý Mặc. Hắn bước thêm hai bước tới gần nàng rồi hỏi, “Ngày nào cũng phải bó ngực, nàng có đau không?”
Mặt Tống Ý Mặc lập tức đỏ bừng. Nàng quay đầu đi không thèm đến xỉa tới hắn.
Cảnh Thế Đan cười ha hả một lúc mới nói, “Sau khi quay về kinh thành, Hoàng thượng sẽ giáng nàng làm thường dân, về sau nàng sẽ chỉ là dân thường mà không còn là tiểu Hầu gia nữa.”
Tống Ý Mặc nói, “Có thể giữ lại được tính mạng đã là tốt lắm rồi, tôi còn mong cái tước vị tiểu Hầu gia gì nữa?”
Bên trong phủ Trấn Vũ Hầu, La phu nhân và Tống Ý Châu đang ngồi đối diện với nhau, cả hai đều trong tâm trạng vừa vui vừa buồn. Bọn họ vui vì Hoàng thượng đã đồng ý với Tống Ý Thiền mà tha mạng cho Tống Ý Mặc và chỉ giáng nàng làm thường dân, còn buồn là vì đám ngôn quan quả nhiên đã trình sớ nói Tống Ý Bội không kham được vị trí thái tử phi và xin Hoàng thượng phế bỏ thân phận thái tử phi của nàng ta. Cảnh Nam Thiên cũng nhanh chóng hạ chỉ hủy bỏ hôn sự này. Hiện giờ, Tống Ý Bội đang ở trong phòng khóc lóc tới nỗi nước mắt thành sông, ai khuyên cũng không được.
Tống Ý Châu thở dài, “Tính tình nó như thế thì không làm thái tử phi quả thật cũng là chuyện tốt. Nó đã thế rồi, mẹ cũng phải đề phòng không nó lại làm liều.”
La phu nhân gật đầu, “Mẹ đã sai người trông nom cẩn thận rồi. Cũng khó trách được, chuyện đang tốt lành như vậy lại thành ra vui hão, nó cũng khó tránh khỏi đau lòng.”
“Chuyện thành ra thế này, nó sẽ tự cảm thấy không còn mặt mũi nào mà gặp người khác, chỉ sợ sau này sẽ rúc vào một xó thôi.” Tống Ý Châu đứng lên đẩy cửa sổ ra, “Về chuyện Huệ vương điện hạ muốn cưới Tống Ý Mặc làm vương phi ấy, giờ hai người thân phận khác biệt, con chỉ sợ việc này khó mà thành.”
Khi Tống Ý Châu quay về phủ Thuận vương thì Cảnh Thế Viêm cũng vừa từ trong cung trở về. Hắn vừa thấy nàng liền nói, “Hoàng thượng đang chuẩn bị hạ chỉ gả Thân Hàm Thu cho Dư Thanh làm vương phi đấy.”
Tống Ý Châu cũng không cảm thấy bất ngờ. Nàng nói, “Công chúa Trường Tín để Dư Thanh ở lại trong phủ Công chúa chẳng phải là vì chuyện này sao? Bà ấy đã hạ quyết tâm thế nào cũng phải gả con gái cho hoàng tử mà.”
Cảnh Thế Viêm nói tiếp, “Mai thị kia tuổi không còn trẻ mà vẫn có thể khiến Hoàng thượng yêu thích, Dư Thanh lại được Công chúa Trường Tín giúp sức, tình thế trong cung chỉ sợ sẽ lại có biến thôi.”
Tống Ý Châu trầm mặc một hồi. Hôn sự của Tống Ý Bội đã bị hủy, Thái tử và phủ Trấn Vũ Hầu lập tức chẳng còn ràng buộc gì, Hoàng hậu và Tống Ý Thiền cũng chẳng còn lý do để hợp tác. Chuyện đã tới nước này, còn chưa biết cuối cùng Dư Thanh liệu có được thượng vị không nữa? Cảnh Thế Viêm lại nói, “Nếu Nhị ca cưới A Mặc thì Khương quý phi đành phải liên thủ với Tống thục phi. Đến lúc đó, Hoàng hậu đương nhiên sẽ không dám động tới bọn họ. Mà mẫu phi chúng ta cũng sẽ đứng cùng phe với bọn họ thôi.”
Ở một nơi khác, sau khi nghe nói Tống Ý Mặc là con gái, Trần Song Ngọc cũng kinh ngạc tới mức xém ngã. Nhớ lại trước đây lúc mình quấn lấy Tống Ý Mặc để bắt Tống Ý Mặc cưới mình mà nàng ấy cứ tìm đủ lý do để từ chối, Trần Song Ngọc liền lập tức bừng tỉnh.
“Tiểu thư, phu nhân Hầu phủ mời cô qua đó nói chuyện ạ.” Một nha hoàn đi vào bẩm báo.
Nghe nói La phu nhân mời mình tới phủ, Trần Song Ngọc liền tới báo cho Khuông phu nhân một tiếng rồi ngồi kiệu đi tới phủ Trấn Vũ Hầu.
La phu nhân vừa thấy Trần Song Ngọc liền nắm chặt lấy tay nàng ấy mà nói, “Con đã nghe nói tới chuyện của Hầu phủ chúng ta chưa?”
Trần Song Ngọc gật đầu. Nàng an ủi La phu nhân, “Hoàng thượng tuy nói sẽ giáng tiểu Hầu gia xuống làm thường dân nhưng phu nhân có một con gái là thục phi trong cung, một con gái lại là Thuận vương phi. Dù có bị giáng làm thường dân thì người khác cũng sẽ không dám ức hiếp đâu ạ.”
La phu nhân vỗ vỗ tay Trần Song Ngọc mà nói, “Ta không lo chuyện này, chuyện ta lo là Ý Bội. Ý Bội nó đang oán trách ta và Ý Châu, chúng ta nói gì nó cũng không nghe. Ta mời con tới đây là muốn nhờ con giúp chúng ta khuyên nhủ Ý Bội vài câu.”
Trần Song Ngọc vội hỏi, “Chuyện này phu nhân cứ giao cho con, con sẽ cố gắng khuyên nhủ chị Ý Bội. Với lại, nếu chị Ý Bội không làm thái tử phi thì chi bằng làm chị dâu của con vậy? Cha con vẫn thường nhắc tới chuyện muốn làm thông gia với nhà phu nhân đấy ạ.”
La phu nhân có chút bất ngờ. Trần thị trung thì ra còn nể mặt nhà mình như vậy, vả lại, Trần Song Ngọc đã nói thế này thì rõ ràng là do có người lớn bày cho. Nếu giờ có thể gả Tống Ý Bội cho Trần Song Ngư và để nó sống trong Trần phủ thì đấy cũng là mối hôn sự tốt đẹp rồi còn gì?
Trong lúc mỗi người còn đang tính tính toán toán thì Cảnh Thế Đan và Tống Ý Mặc đã theo đại quân trở về kinh thành. Dọc đường đi, Cảnh Thế Đan thường pha trò chọc Tống Ý Mặc, Tống Ý Mặc cũng thỉnh thoảng đáp lại mấy câu chứ không còn lãnh đạm như trước nữa.
Đi được gần một tháng thì đại quân đã tới gần kinh thành. Bọn họ đóng quân ở ngoài thành, Thạch tiểu tướng quân dẫn một nhóm người vào thành phục mệnh.
La phu nhân nghe nói Tống Ý Mặc đã trở lại liền đứng chờ ở ngoài cửa Hầu phủ. Khi trông thấy một đám kỵ binh đang giục ngựa phi đến, có một người xoay người xuống ngựa và băng băng chạy lại, vừa chạy vừa gọi “Mẹ”, người này rõ ràng là Tống Ý Mặc, La phu nhân lập tức đỏ mắt kêu lên, “Chậm một chút, vấp bây giờ.”
Tống Ý Mặc chạy tới gần, trong lòng ngổn ngang trăm mối, nàng lại gọi một tiếng. Tống Ý Châu và Tống Ý Bội cũng xông tới kéo Tống Ý Mặc mà nói, “A Mặc, em và mẹ cứ khổ cực giấu giếm bọn chị làm gì, làm bọn chị cứ coi em là em trai đấy.”
“Òa!” Bên cạnh đột nhiên có một nha hoàn khóc đến bất tỉnh nhân sự ngã lăn ra đất. Mọi người nhìn sang thì thấy thì ra là Họa Mi – nha hoàn vẫn giúp Tống Ý Mặc rửa chân.
Tống Ý Mặc kinh ngạc hỏi, “Sao lại vui mừng tới mức bất tỉnh thế này?”
Thanh Mai ở bên cạnh trả lời thay, “Nha hoàn này vốn vẫn ái mộ tiểu Hầu gia, giờ chính tai nghe thấy phu nhân chứng thực tiểu Hầu gia là con gái, nó không chịu nổi nên bất tỉnh đấy ạ.”
Những người khác đang chờ ở một bên khi nghe nói thế liền cười rộ lên không ngớt. Bầu không khí bi thương lúc trước cũng dần dần biến mất.
Tống Ý Châu nói, “Nếu Huệ vương điện hạ có thể bảo vệ được A Mặc và giữ được tính mạng cho nó thì những chuyện khác cũng không quan trọng.”
Hai mẹ con đang nói chuyện thì có người tới đưa tin, “Phu nhân, trong cung có người tới nói là chúc mừng phu nhân và phủ Trấn Vũ Hầu ạ.”
La phu nhân và Tống Ý Châu đưa mắt nhìn nhau với vẻ kinh ngạc. Tống Ý Châu liền tránh ở trong phòng, để La phu nhân sửa soạn ra ngoài đón khách.
Triển công công đang đứng trong phòng khách. Thấy La phu nhân đi ra, ông ta liền đứng lên nói, “Chúc mừng phu nhân, rạng sáng hôm nay Thục phi nương nương đã hạ sinh một vị tiểu hoàng tử rồi, mẹ con đều bình an. Tôi đặc biệt tới báo tin vui trước, có lẽ trong cung sẽ ban thưởng muộn hơn một chút.”
La phu nhân vô cùng mừng rỡ. Bà vội vàng cảm tạ Triển công công rồi đưa cho ông ta mấy tờ ngân phiếu.
Triển công công giấu ngân phiếu vào trong tay áo rồi nhìn ngó xung quanh. Thấy không có người, ông ta lại thấp giọng nói, “Trong cung có tin đồn phủ Trấn Vũ Hầu nhà bà dung túng cho con gái giả trai để tập tước, tin này đã được truyền đi khắp nơi rồi. Bà phải cẩn thận mới được.”
La phu nhân biến sắc. Chuyện đã truyền tới trong cung thì Cảnh Nam Thiên nhất định đã cho người điều tra, nói không chừng Hoàng thượng đã biết chân tướng rồi cũng nên. Bà nhắm mắt nghiến răng tự bảo mình phải bình tĩnh rồi nhanh chóng mở mắt ra và hỏi, “Hoàng thượng có vui mừng khi Thục phi sinh con trai không?”
Triển công công làm ra vẻ biết rồi còn hỏi. Ông ta cười nói, “Hoàng thượng có tuổi lại được con nên rất vui, muốn giấu cũng không giấu được. Giờ Hoàng thượng đã coi Thục phi nương nương như bảo bối rồi.”
Tiễn Triển công công xong, La phu nhân liền vào phòng gặp Tống Ý Châu và nói cho nàng ấy biết chuyện Tống Ý Thiền đã sinh.
Tống Ý Châu vừa nghe xong chuyện này liền đề xuất, “Mẹ à, mấy ngày tới mẹ tìm cơ hội tiến cung thăm Thục phi và nói với em ấy về thân phận của A Mặc đi, rồi nhờ em ấy cầu xin cho. Giờ em ấy vừa sinh con, Hoàng thượng nhất định sẽ phong thưởng. Mẹ bảo em ấy thay phần thưởng này để đổi lấy tính mệnh cho A Mặc là được.”
La phu nhân gật đầu, “Ngày mai mẹ sẽ tiến cung.”
Một tháng sau, Cảnh Thế Đan đang ở biên cương nhận được một phong thư. Vừa mở ra xem, trên mặt hắn đã ánh lên vẻ vui mừng. Trong thư nói gần đây ở kinh thành đang lưu hành một vở hí kịch, nhân vật trong vở hí kịch này được phỏng theo người của phủ Trấn Vũ Hầu. Khi biểu diễn, một trong ba chị em gái cũng là phi tần trong cung, còn hai người kia thì là vương phi, tiểu Hầu gia cũng là nữ giả nam. Rồi tiểu Hầu gia kia lập được chiến công khi ở trên chiến trường. Lúc quay về kinh luận công, thân phận bị vạch trần, người đó bị khép vào tội khi quân và cuối cùng bị xử tử. Mỗi lần diễn tới đoạn tiểu Hầu gia ở pháp trường chờ chết, người xem ai nấy đều rơi lệ, chỉ hận không thể lên đài cầu xin thay cho người đó. Thậm chí có người còn cầu xin chủ gánh hát ngay tại chỗ để chủ gánh hát sửa nội dung vở diễn và cho tiểu Hầu gia một con đường sống. Khi vở diễn này được diễn lại trong cung, sau khi xem xong, đám phi tần cũng nói với Cảnh Nam Thiên rằng, nếu là đương kim hoàng đế thì chắc chắn sẽ lưu lại một mạng cho tiểu Hầu gia, sẽ không nhẫn tâm như trong vở kịch.
Cảnh Thế Đan vừa xem xong thư thì Thạch Khang đi vào. Hắn nói, “Huệ vương điện hạ, trong kinh có người tới nói là muốn gặp ngài đấy ạ.”
“Cho người đó vào!” Cảnh Thế Đan chậm rãi nhướng mày.
Sau một lúc, có một người bước vào trong lều trại của Cảnh Thế Đan. Người này hành lễ xong liền nói, “Huệ vương điện hạ, tôi được Thuận vương điện hạ nhờ tới đây chuyển cho ngài mấy lời ạ.”
“Mời nói!”
Lúc này người kia mới nói, “Gần đây ở trong kinh thành có đồn tiểu Hầu gia là nữ giả nam để tập tước. Có điều tiểu Hầu gia đang ở biên cương, Hoàng thượng đương nhiên không thể giáng tội công thần đang ở trên chiến trường vì nước liều mình được.”
Cảnh Thế Đan gật gù. Đúng là bởi vì Tống Ý Mặc đang ở biên cương và đã lập được chiến công nên sau khi biết được thân phận của nàng, Hoàng thượng không lập tức trị tội ngay mà để thêm một thời gian cho chuyện này lắng xuống, đồng thời cũng để thời gian cho người khác tới cầu xin thay nàng.
Người kia lại nói tiếp, “Đám ngôn quan vốn đang tranh luận với nhau rằng tội khi quân là tội chết, không thể phạt nhẹ. Nhưng không biết vì sao trong kinh thành bỗng nổi lên một vở kịch. Vở kịch này ám chỉ tới phủ Trấn Vũ Hầu, mà vị tiểu Hầu gia trong đó cuối cùng cũng bị chết. Mỗi lần vở kịch này được trình diễn đến đoạn tiểu Hầu gia chết đi, người xem đều rơi nước mắt. Sau khi mấy vị phu nhân của đám ngôn quan xem xong vở diễn, bọn họ đều quở trách đám ngôn quan, đều nói đám ngôn quan vô tình và phải tha mạng cho tiểu Hầu gia mới đúng. Đúng lúc đấy thì Thục phi nương nương sinh nở, Hoàng thượng vui mừng hỏi Thục phi nương nương muốn ban thưởng cái gì. Thục phi nương nương liền nói ra chuyện tiểu Hầu gia đích thực là con gái rồi xin Hoàng thượng xử phạt nhẹ nhàng và tha mạng cho tiểu Hầu gia. Hoàng thượng đã nói, tội chết có thể tha nhưng khó tránh khỏi mang vạ. Khi tiểu Hầu gia quay về kinh, ngài ấy sẽ bị lột bỏ tước vị và giáng làm thường dân.”
Cảnh Thế Đan nghe nói đến đó liền thở dài một hơi. Việc mình sai người đi dàn dựng vở kịch kia quả nhiên là làm đúng rồi.
Người kia vừa nói xong lại hỏi một câu, “Thuận vương điện hạ còn hỏi Huệ vương điện hạ quả thực muốn cưới Tống Ý Mặc làm vương phi sao?”
Cảnh Thế Đan trả lời, “Khi bản vương bị thương đã được Tống Ý Mặc hầu hạ bên cạnh, bọn ta đã có tiếp xúc thân mật, ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng ấy và sẽ cưới nàng ấy làm vương phi.”
Người kia lại nói, “Nếu vậy, khi quay về kinh thành, tôi sẽ nói lại với Thuận vương điện hạ những lời vừa rồi.”
Cảnh Thế Đan vừa tiễn người kia xong thì trong quân doanh lại có người vui sướng đến báo tin, “Huệ vương điện hạ, trong kinh thành có người tới nói là Hoàng thượng hạ chỉ triệu chúng ta về kinh. Đám người Thạch tiểu tướng quân đã ra nghênh đón rồi. Ngài ấy sai tôi tới đây mời Huệ vương điện hạ ra tiếp chỉ ạ.”
Sau khi tiếp chỉ xong, Thạch tiểu tướng quân liền đích thân đi chiêu đãi người vừa tới truyền chỉ. Cảnh Thế Đan cũng gọi Tống Ý Mặc vào doanh trại của mình. Hắn đưa thư cho nàng xem và nói lại mấy tin tức gần đây ở kinh thành cho nàng biết.
Tống Ý Mặc xem xong thư, lại nghe nói Hoàng thượng sẽ lưu lại một mạng cho nàng và chỉ giáng làm thường dân thì tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. Nàng nhìn Cảnh Thế Đan và nói, “Tạ ơn Huệ vương điện hạ!”
“Người một nhà mà, không cần đa tạ!” Cảnh Thế Đan trầm ngâm nhìn Tống Ý Mặc. Hắn bước thêm hai bước tới gần nàng rồi hỏi, “Ngày nào cũng phải bó ngực, nàng có đau không?”
Mặt Tống Ý Mặc lập tức đỏ bừng. Nàng quay đầu đi không thèm đến xỉa tới hắn.
Cảnh Thế Đan cười ha hả một lúc mới nói, “Sau khi quay về kinh thành, Hoàng thượng sẽ giáng nàng làm thường dân, về sau nàng sẽ chỉ là dân thường mà không còn là tiểu Hầu gia nữa.”
Tống Ý Mặc nói, “Có thể giữ lại được tính mạng đã là tốt lắm rồi, tôi còn mong cái tước vị tiểu Hầu gia gì nữa?”
Bên trong phủ Trấn Vũ Hầu, La phu nhân và Tống Ý Châu đang ngồi đối diện với nhau, cả hai đều trong tâm trạng vừa vui vừa buồn. Bọn họ vui vì Hoàng thượng đã đồng ý với Tống Ý Thiền mà tha mạng cho Tống Ý Mặc và chỉ giáng nàng làm thường dân, còn buồn là vì đám ngôn quan quả nhiên đã trình sớ nói Tống Ý Bội không kham được vị trí thái tử phi và xin Hoàng thượng phế bỏ thân phận thái tử phi của nàng ta. Cảnh Nam Thiên cũng nhanh chóng hạ chỉ hủy bỏ hôn sự này. Hiện giờ, Tống Ý Bội đang ở trong phòng khóc lóc tới nỗi nước mắt thành sông, ai khuyên cũng không được.
Tống Ý Châu thở dài, “Tính tình nó như thế thì không làm thái tử phi quả thật cũng là chuyện tốt. Nó đã thế rồi, mẹ cũng phải đề phòng không nó lại làm liều.”
La phu nhân gật đầu, “Mẹ đã sai người trông nom cẩn thận rồi. Cũng khó trách được, chuyện đang tốt lành như vậy lại thành ra vui hão, nó cũng khó tránh khỏi đau lòng.”
“Chuyện thành ra thế này, nó sẽ tự cảm thấy không còn mặt mũi nào mà gặp người khác, chỉ sợ sau này sẽ rúc vào một xó thôi.” Tống Ý Châu đứng lên đẩy cửa sổ ra, “Về chuyện Huệ vương điện hạ muốn cưới Tống Ý Mặc làm vương phi ấy, giờ hai người thân phận khác biệt, con chỉ sợ việc này khó mà thành.”
Khi Tống Ý Châu quay về phủ Thuận vương thì Cảnh Thế Viêm cũng vừa từ trong cung trở về. Hắn vừa thấy nàng liền nói, “Hoàng thượng đang chuẩn bị hạ chỉ gả Thân Hàm Thu cho Dư Thanh làm vương phi đấy.”
Tống Ý Châu cũng không cảm thấy bất ngờ. Nàng nói, “Công chúa Trường Tín để Dư Thanh ở lại trong phủ Công chúa chẳng phải là vì chuyện này sao? Bà ấy đã hạ quyết tâm thế nào cũng phải gả con gái cho hoàng tử mà.”
Cảnh Thế Viêm nói tiếp, “Mai thị kia tuổi không còn trẻ mà vẫn có thể khiến Hoàng thượng yêu thích, Dư Thanh lại được Công chúa Trường Tín giúp sức, tình thế trong cung chỉ sợ sẽ lại có biến thôi.”
Tống Ý Châu trầm mặc một hồi. Hôn sự của Tống Ý Bội đã bị hủy, Thái tử và phủ Trấn Vũ Hầu lập tức chẳng còn ràng buộc gì, Hoàng hậu và Tống Ý Thiền cũng chẳng còn lý do để hợp tác. Chuyện đã tới nước này, còn chưa biết cuối cùng Dư Thanh liệu có được thượng vị không nữa? Cảnh Thế Viêm lại nói, “Nếu Nhị ca cưới A Mặc thì Khương quý phi đành phải liên thủ với Tống thục phi. Đến lúc đó, Hoàng hậu đương nhiên sẽ không dám động tới bọn họ. Mà mẫu phi chúng ta cũng sẽ đứng cùng phe với bọn họ thôi.”
Ở một nơi khác, sau khi nghe nói Tống Ý Mặc là con gái, Trần Song Ngọc cũng kinh ngạc tới mức xém ngã. Nhớ lại trước đây lúc mình quấn lấy Tống Ý Mặc để bắt Tống Ý Mặc cưới mình mà nàng ấy cứ tìm đủ lý do để từ chối, Trần Song Ngọc liền lập tức bừng tỉnh.
“Tiểu thư, phu nhân Hầu phủ mời cô qua đó nói chuyện ạ.” Một nha hoàn đi vào bẩm báo.
Nghe nói La phu nhân mời mình tới phủ, Trần Song Ngọc liền tới báo cho Khuông phu nhân một tiếng rồi ngồi kiệu đi tới phủ Trấn Vũ Hầu.
La phu nhân vừa thấy Trần Song Ngọc liền nắm chặt lấy tay nàng ấy mà nói, “Con đã nghe nói tới chuyện của Hầu phủ chúng ta chưa?”
Trần Song Ngọc gật đầu. Nàng an ủi La phu nhân, “Hoàng thượng tuy nói sẽ giáng tiểu Hầu gia xuống làm thường dân nhưng phu nhân có một con gái là thục phi trong cung, một con gái lại là Thuận vương phi. Dù có bị giáng làm thường dân thì người khác cũng sẽ không dám ức hiếp đâu ạ.”
La phu nhân vỗ vỗ tay Trần Song Ngọc mà nói, “Ta không lo chuyện này, chuyện ta lo là Ý Bội. Ý Bội nó đang oán trách ta và Ý Châu, chúng ta nói gì nó cũng không nghe. Ta mời con tới đây là muốn nhờ con giúp chúng ta khuyên nhủ Ý Bội vài câu.”
Trần Song Ngọc vội hỏi, “Chuyện này phu nhân cứ giao cho con, con sẽ cố gắng khuyên nhủ chị Ý Bội. Với lại, nếu chị Ý Bội không làm thái tử phi thì chi bằng làm chị dâu của con vậy? Cha con vẫn thường nhắc tới chuyện muốn làm thông gia với nhà phu nhân đấy ạ.”
La phu nhân có chút bất ngờ. Trần thị trung thì ra còn nể mặt nhà mình như vậy, vả lại, Trần Song Ngọc đã nói thế này thì rõ ràng là do có người lớn bày cho. Nếu giờ có thể gả Tống Ý Bội cho Trần Song Ngư và để nó sống trong Trần phủ thì đấy cũng là mối hôn sự tốt đẹp rồi còn gì?
Trong lúc mỗi người còn đang tính tính toán toán thì Cảnh Thế Đan và Tống Ý Mặc đã theo đại quân trở về kinh thành. Dọc đường đi, Cảnh Thế Đan thường pha trò chọc Tống Ý Mặc, Tống Ý Mặc cũng thỉnh thoảng đáp lại mấy câu chứ không còn lãnh đạm như trước nữa.
Đi được gần một tháng thì đại quân đã tới gần kinh thành. Bọn họ đóng quân ở ngoài thành, Thạch tiểu tướng quân dẫn một nhóm người vào thành phục mệnh.
La phu nhân nghe nói Tống Ý Mặc đã trở lại liền đứng chờ ở ngoài cửa Hầu phủ. Khi trông thấy một đám kỵ binh đang giục ngựa phi đến, có một người xoay người xuống ngựa và băng băng chạy lại, vừa chạy vừa gọi “Mẹ”, người này rõ ràng là Tống Ý Mặc, La phu nhân lập tức đỏ mắt kêu lên, “Chậm một chút, vấp bây giờ.”
Tống Ý Mặc chạy tới gần, trong lòng ngổn ngang trăm mối, nàng lại gọi một tiếng. Tống Ý Châu và Tống Ý Bội cũng xông tới kéo Tống Ý Mặc mà nói, “A Mặc, em và mẹ cứ khổ cực giấu giếm bọn chị làm gì, làm bọn chị cứ coi em là em trai đấy.”
“Òa!” Bên cạnh đột nhiên có một nha hoàn khóc đến bất tỉnh nhân sự ngã lăn ra đất. Mọi người nhìn sang thì thấy thì ra là Họa Mi – nha hoàn vẫn giúp Tống Ý Mặc rửa chân.
Tống Ý Mặc kinh ngạc hỏi, “Sao lại vui mừng tới mức bất tỉnh thế này?”
Thanh Mai ở bên cạnh trả lời thay, “Nha hoàn này vốn vẫn ái mộ tiểu Hầu gia, giờ chính tai nghe thấy phu nhân chứng thực tiểu Hầu gia là con gái, nó không chịu nổi nên bất tỉnh đấy ạ.”
Những người khác đang chờ ở một bên khi nghe nói thế liền cười rộ lên không ngớt. Bầu không khí bi thương lúc trước cũng dần dần biến mất.
Danh sách chương