Trên xe ngựa, Hoa
thiên Thần vẫn thái độ dò xét, lén lút nhìn nàng. Hắn đang cố nghĩ nàng
sao tự nhiên lại tốt để hắn vào cung gặp muội muội, lai còn cố tình tạo
điệu kiện cho bọn họ ở bên nhau. Nhưng có điều khiến hắn yên lòng là
thái hậu đối với nàng ta rất tốt.
Nhã Lan lấy ra đưa cho hắn đóa tuyết liên. Thái hậu đối với nàng trước nay không hề tiếc điều gì.mặt khác tuy là đồ quý hiếm nhưng thái hậu cũng ko biết làm gì với đóa tuyết liên ngàn năm này, nếu tùy tiện dùng thì cũng thấy lãng phí. Sau khi bị Nhã Lan thuyết phục liền đưa cho nàng.
“Ta ko nghĩ chữa cho Lâm Uy thật sự cần đến tuyết liên”.
“Vậy sao còn đưa cho ta?”.
“Bảo kiếm tặng anh hùng, thứ này trong tay ngươi vẫn là thích hợp nhất”.
Hoa Thiên Thần nghe vậy quay sang nhìn nàng một lúc rồi nhìn sâu vào mắt nàng. “Nàng thật là HVNL”
“Ngươi có thể kiểm tra” Nhã Lan bình thản nhìn hắn trả lời.
Hoa Thiên Thần cùng HVNL cũng đã từng ân ái, cho nên đối với những đặc điểm để nhận dạng nàng hắn ít nhiều cũng biết. Nhã Lan cũng không lo hắn điều tra thân phận của mình, cơ thể này chính là của HVNL hắn có tra cũng sẽ tra không ra. Nàng cũng thừa hưởng kí ức của HVNL những bí mật không thể để người khác biết nàng cũng biết. Nên căn bản không thể chứng minh được, cùng lắm chỉ có thể đổ cho chuyện quỷ thần. Chỉ tiếc tại Thanh Long quốc nghiêm cấm chính là “mê tín di đoan, mê hoặc lòng người”. Tóm lại nàng chính là HVNL chỉ khác biệt về tính cách và suy nghĩ.
Hoa Thiên Thần không ngờ nàng có thể bình thản trả lời hắn như vậy. Đánh chết hắn cũng ko tin nàng là HVNL. Vừa rồi nói như vậy chỉ là muốn thử nàng ta mà thôi. Nhưng qua cách nói của nàng thì rõ ràng nàng rất chắc chắn về khả năng đảm bảo thân phận của mình. Chợt Nhã Lan quay qua Hoa Thiên Thần hỏi.
“Thần, ngươi cuối cùng mong ta là HVNL hay không là HVNL”. Hoa Thiên Thần nghe nàng hỏi liền quay sang nhìn nàng. Hắn trước giờ chưa hỏi bản thân mình câu này. Nay lại bị nàng hỏi liền suy nghĩ. Không chờ hắn trả lời nàng lại nói tiếp với hắn “Ngươi cứ từ từ suy nghĩ, ko cần phải trả lời ta. Nhưng mà ta có thể khẳng định chắc chắn với ngươi, thân thể này chính là của HVNL”
Hoa Thiên Thần lại quay sang nhìn nàng, nhìn thật kĩ, thật lâu. Nhã Lan bị nhìn đến khó chịu lên tiếng “Ngươi nhìn đủ chưa. Còn nhìn nữa ta liền cường ngươi”.
Qua kí ức của thân thể này nàng hiểu được, đám nam nhân này sợ nhất chính là cùng ân ái với HVNL. Bởi mỗi lần đều là nàng ta hạ dược, đều là nàng ta thượng bọn hắn đến vô lực, hủy đi tôn nghiêm của bọn hắn. Nhã Lan đối với khoản mục này thật sự ngưỡng mộ HVNL, nữ nhân như vậy mới là khí thế. Phải cho đám nam nhân kia biết thế nào là lợi hại của nữ nhân chứ. Chỉ là bất quá Nhã Lan ko thích cách nàng ta tùy tiện, chỉ cần hợp nhãn liền đem người về hoan lạc không cần biết đối phương muốn hay không. Mặt khác HVNL cũng rất bệnh hoạn, bày đủ trò tiêu khiển với thân thể bọn họ. Khẩu vị này của HVNL thật sự quá nặng, Nhã Lan nàng ko tiếp thu nổi.
Hoa Thiên Thần nghe nói như vậy liền giật mình quay đi chỗ khác. Khi Nhã Lan nói ra hắn mới nhận thức thì ra hắn đã chằm chằm nhìn nàng lâu đến vậy. Thời khắc đó tim hắn đập loạn một lúc, mặt thoáng ửng hồng như kẻ vừa làm điều xấu bị phát hiện
Đi được một lúc nàng cho xe ngựa dừng lại trước những gian hàng, ghé vào đó mua ít đồ rồi mới hồi phủ. Hoa Thiên Thần cũng xuống xe, thấy nàng ta chọn đồ rất nhanh. Không chỉ có hắn ngay cả mấy ông chủ cửa hàng cũng ngạc nhiên khi nàng ko hỏi lại trả đúng số bạc của món hàng. HVNL là người nổi tiếng nhất kinh thành này, nhìn qua xe ngựa dừng trước quầy liền biết nàng là ai.
Nhưng bọn họ còn ngạc nhiên hơn khi Nhã Lan hỏi bọn hắn “Những lần trước ta thiếu ngươi bao nhiêu tiền”. Chưởng quầy nghe vậy liền ấp úng không biết trả lời thế nào. HVNL trước nay ra phố mua hàng đều không trả tiền, nàng ta chính là cướp thứ thiệt. Nhưng không ai dám nói lời nào. Kẻ nào dám mở miệng ko bị đánh cũng bị phá sập hàng quán. câu cửa miệng của nàng “Cả Thanh Long này cái gì không phải của Hoàng Thượng, của gia tộc Hiên Viên? Ta lấy đồ của mình còn phải trả tiền”. Hôm nay nàng hỏi như vậy bọn hắn sao dám nói nàng thiếu tiền. Nhưng mà nói không thì trong lòng bọn họ thực khó chịu. Nhìn cái mặt bọn họ Nhã Lan thở dài đặt lên bàn một tấm ngân phiếu. Coi như trả lại cho bọn họ tất cả những gì nàng vơ vét. Đám chưởng quầy thấy vậy đều mừng đến chảy nước mắt. Dập đầu lia lịa cảm ơn.
Lâu lâu quay sang Hoa Thiên Thần đều thấy hắn đang nhìn nàng chằm chằm. mấy lần đầu nàng còn nói “lại nhìn”, mấy lần sau dây thần kinh cũng bị chai, nên mặc kệ hắn. Cuối cùng nàng thả hắn ở một tiệm thuốc rất lớn ở Kinh Thành rồi đưa hắn một sấp ngân phiếu “Ngươi cần gì thì vào đó lựa chọn đi”.
Thật ra số thuốc của Hoa Thiên Thần đã cạn nhiều. Hắn bị giam lỏng trong vương gia phủ không thể tùy tiện ra ngoài, việc phân phó đám nô tài ra ngoài mua thuốc cũng rất khó khăn, không thể khiến hắn hài lòng. Dù trong hoa viên hắn có trồng được một ít nhưng không thấm tháp vào đâu. HVNL trước nay đều ko quan tâm chuyện này, hắn lại ko muốn mở miệng xin nàng ta. một năm nay cũng ko ra ngoài hành y, ngân lượng nàng cấp cho những nam nhân trong phủ cũng không đủ cho hắn mua những dược liệu quý hiếm, huồng hồ đám nô tài cũng ăn bớt xén trong đó. Số tiền dành dụm được cũng vì vậy trong một năm nhanh chóng bay hết.
Lúc Hoa Thiên Thần vừa bước lên xe ngựa thì giật mình khi thấy Nhã Lan đang mặc nam phục ngồi bên trong. Thấy phản ứng của hắn nàng cười sán lạn “Tại hạ Lâm Phong trong ngọc thụ lâm phong, hân hạnh biết Hoa Thiên Thần công tử”.
Một lát sau từ trên xe ngựa hai người công tử dung mạo hơn người bước khỏi xe lẫn vào dòng người. Hoa Thiên Thần cũng không hiểu bản thân tại sao lại dễ dàng chấp nhận cùng nàng xuống phố như vậy.
Đi loanh quanh mua ít đồ một lúc, nàng kéo hắn vào một khu chợ nô lệ. nơi này không giống những nơi khác, mùi hôi thối bốc lên. Đó là sự kết hợp giữa mùi hơi người, mùi phân, mùi ẩm mốc. Đây là khu chợ nô lệ nổi tiếng nhất Thanh Long, nô lệ thượng vàng hạ cám thể loại gì cũng có. Hoa Thiên Thần cũng không thích thú gì đến nơi này càu nhàu “nếu biết trước sẽ đến đây ta sẽ ko đi với ngươi”. Nhưng hắn chợt phát hiện thần sắc của nàng không ổn, sau đó liền thấy HVNL nôn thốc.
Thấy nàng như vậy Hoa Thiên Thần lấy ra một lọ dược thì phát hiện ra nàng đang lấy lọ tinh dầu bạc hà vẩy vẩy lên người. “Đi thôi!” Nhã Lan nhìn hắn cười nhợt nhạt.
“Còn muốn đi”
“Còn một số việc cần làm”
Hoa Thiên Thần không biết bữa nay hắn bị làm sao. Bản thân vốn rất ghét những chỗ như thế này. Vậy mà cuối cùng cũng tiếp tục theo gót Nhã Lan tiến sâu vào bên trong.
Trong chợ nô lệ, lớp lớp những cái lồng lớn, bên trong là những con người quần áo rách rưới, có những chiếc lồng người bên trong hoàn toàn trần truồng. Ánh mắt họ đờ đẫn, sợ hãi, căm phẫn, thân thể gầy gò, phần đông trên thịt da còn hằn những dấu roi, những vết thương rỉ máu, có kẻ những vết thương đó còn nhiễm trùng, có dòi bọ đục khoét, trông rất đáng sợ.
Trên những cái bục cao của mỗi gian hàng là một hàng nô lệ bị trói đứng đó cho người ta lựa chọn. Những nô lệ này khá khẩm hơn những kẻ trong lồng, dung mạo dễ nhìn, có sức vóc hơn. Rõ ràng là hàng tốt hơn so với những người kia. Những người có ngoại hình liền bị những kẻ đi mua sờ soạng nắn bóp, có những tên chủ nô còn cư nhiên xé toạc hết quần áo của bọn họ để khách vừa sờ soạng vừa đánh giá cơ thể của những nô lệ này.
Nghe âm thanh ồn ào reo hò Nhã Lan nhìn qua. Trước mắt là một lão béo trước mặt hắn là một nữ nô, thân không mảnh vải, nhìn những mảnh vụn dưới đất liền hiểu được. “Dang chân ra, lão tử muốn xem”. Nữ nô da trắng như tuyết, khuôn mặt khả ái đẫm lệ, hắn càng nói nàng dang ra nàng lại càng khép chặt chân vào. Hai tay khoanh lại che chắn ngọc noãn phía trước. Tiếng người vây quanh reo hò như bọn họ cũng muốn xem cho mãn nhãn. Người bán nô lệ quất roi vào làn da tuyết trắng hằn lên một dấu đỏ thúc ép “còn không mau làm”. Nữ nô dù bị đánh vẫn không nhúc nhích, thấy vậy hắn liền ra lệnh cho mấy tên đại hãn kẻ nắm chặt tay nàng kẻ cố kéo hai chân nàng ra như thể quyết tâm để cho vị lão gia kia xem cho được nơi tư mật đó.
Nhã Lan và HVNL có một điểm giống nhau bọn họ đều thích nam nhân hầu hạ chăm sóc hơn nữ nhân. Có lẽ cũng chính vì lí do này mà trước kia HVNL mới để Nguyệt Tuyết (Tiểu Uy) giả làm nữ nhi hầu hạ bên cạnh mình chứ không phải là nha hoàn nào khác. Trong vương gia phủ nam nô cũng nhiều hơn hẳn với nữ nô. Nữ nô đa phần là người lớn tuổi, hoặc là con của các nữ nô trong phủ. Nhiều năm nay cũng ko tuyển thêm nữ nô. Lần nay Nhã Lan đến chợ nô lệ cũng ko định sẽ mang về các nữ nô.
“Dừng tay. Thả nàng ta ra, nô lệ này ta mua”. Lão buôn nghe vậy hí hửng liền phất tay cho đám đại hãn lui ra. “Vị đại gia này thật là tinh tường. Nữ nô này không chỉ tinh thông cầm kì thi họa, ca múa lại còn là trinh nữ. Giá lại rất rẻ chỉ 100 lượng bạc”.
Hoa Thiên Thần đi bên cạnh nghe được bất giác thốt lên
“100 lượng bạc mua được 20 tên nô lệ mà ngươi bảo rẻ”.
Lão béo nghe vậy liền nói “chỉ cần xác định được nàng ta là trinh nữ lão liền trả ngươi 100 lượng”
“Thủ cung sa trên tay nàng ta vẫn còn, vậy mà ngươi vẫn nhất quyết đòi xem. Thật có ý mua?” Lão béo nghe liền lúng túng chưa kịp nói gì đã thấy Nhã Lan lấy ra 500 lượng.
“500 lượng, ngoài nàng ta, ta còn muốn tìm mấy người nữa. Người thấy người nào nổi bật liền đem ra đây ta xem một lượt”.Lão buôn nô nghe vậy lập tức chạy đi chuẩn bị.
Nhã Lan giật lấy một túi bánh bao trong tay Hoa Thiên Thần đến trước mặt nữ nô vẫn đang trần truồng 2 tay che chắn thân thể đưa cho nàng. “Muốn ăn không?”. Nữ nô ngước lên nhìn Nhã Lan nhưng ko đón lấy gói màn thầu vẫn cố gắng thu mình che lấy thân thể trả lời “Ta không đói” mặc dù bụng nàng đang kêu rột rột. Nhã Lan liền hiểu nàng ta chỉ không muốn buông tay để thân thể mình bại lộ mà thôi. “Không ăn có thể cho người khác”. Nghe thấy vậy nữ nô liền buông tay để lộ cặp ngực trần trắng mịn đón lấy gói bánh rồi lại ôm vào người. “Nếu ngay bây giờ ngươi đem phát cho những người ngươi quan tâm, chỉ cần họ ko ăn mà còn giữ lại được cái bánh nguyên vẹn, ta liền mua họ về”.
Nữ nô nghe vậy liền ngước mắt lên nhìn sâu vào mắt nàng. Nhã Lan nhắc lại một lần “màn thầu nhất định phải còn nguyên viện trong tay họ” Một nữ nhân mới ngay lúc trước còn chấp nhận bị đánh đến ứa máu tuyệt không muốn bại lộ thân thế. Nay lại không mảnh vải chạy vội trong chợ nô lệ mặc cho mọi người nhìn ngó chỉ trỏ.
Hoa Thiên Thần tức giận quát nàng “ngươi cố tình làm nhục nàng ta. Sao ta lại có thể nghĩ ngươi thay đổi”. Hắn quay lưng toan bỏ thì nghe tiếng của nàng “Là nàng ta tự chấp nhận đánh đổi. Ngươi mong chờ gì ở ta chứ”. Hoa Thiên Thần khựng lại một chút nhưng rồi tức giận bỏ đi. Chợt nghe tiếng kêu rất quen “thả ta ra”, chính là tiếng kêu của nữ nô nọ. Nàng đang đi phát bánh liền bị một đám người nhìn thấy muốn giở trò. Hắn liên chạy đến nơi có tiếng kêu. Trước mặt đã thấy Nhã Lan dùng một loại ngoại công kì lạ giao đấu với một đám nam nhân cao lớn, nhanh chóng hạ gục bọn hắn. Ở nơi đó lớn tuyên bố “nàng ta là người của ta, kẻ nào dám động tới nàng qua ải của ta trước”.
Lâm Uy vẫn theo dõi nàng từ trước nay, lúc nãy hắn vừa định ra ứng cứu liền phát hiện đám người kia không phải đối thủ của Nhã Lan. Nhưng thể loại võ công nàng sử dụng là gì mà kì quái đến vậy, trước nay chưa từng thấy qua. Không sử dụng nội công mà lợi hại đến vậy.
Nữ nô nghe thấy nàng nói như vậy mắt ngấn lệ nhìn nam tử trước mặt. Nhã Lan đỡ nàng ta dậy, lấy áo choàng khoác cho nàng ta. Nhưng nữ nô này liền gỡ xuống để một lần nữa để cơ thể bại lộ nhìn thẳng vào mắt nàng nói rất kiên quyết “ta còn muốn đi phát bánh. Thỉnh cầu ngươi giữ lời hứa”.
Nhã Lan nhìn nàng ta cười rất to, rất sảng khoái, nụ cười mang theo chính khí, cùng tự hào. Nụ cười của nàng đẹp đến chói mắt dù là man nhân hay nữ nhân đều dễ dàng bị hút vào đó. “Ta quả không nhìn nhầm ngươi, khoác vào đi, rồi phát sau cũng được, ta tuyệt không nuốt lời”.
Đám người mà nữ nô kia chọn quả nhiên cũng rất khá, bọn họ đói lâu như vậy, màn thầu nóng hổi thơm ngon, lại vẫn còn nguyên vẹn. Nhã Lan nhìn bọn họ sau đó quay sang nữ nô tên là Tố Tố “chọn không tệ, không làm ta thất vọng”. Lúc này tố tố đã mặc y phục đàng hoàng, đã tự tin đứng thẳng người trông nàng càng trở nên có khi chất.
Nhã Lan cũng tuyển ra được vài người ưu tú trong đám nô lệ bằng cách tổ chức các cuộc thi nho nhỏ.
Nàng đem một gói thuốc trộn rất nhiều vị ra các lồng, bọn họ mỗi người chỉ được nói một lần các vị thuốc có trong đó. Đoán đúng hết sẽ được mua về. Từ đó cũng lựa ra được 3 người ưu tú dự định sẽ để bọn họ sau này đi theo hổ trợ cho Hoa Thiên Thần
Trong đám nô lệ có một kẻ rất đặc biệt, hắn có khả năng ghi nhớ mọi thứ xuất sắc, vượt qua bài kiểm tra của nàng, nhưng hắn nhất quyết van xin nàng mua thêm 2 nô lệ nữa. Cả hai nô lệ này thân thể lực lưỡng, nhưng trên người lại quá nhiều vết thương, một số đã nhiễm trùng lên dòi bọ, nhìn đáng sợ không ai muốn đến gần chứ đừng nói mua.
“Chủ tử xin người từ bi mua luôn cả 2 ca ca ta”.
“Từ bi… cái này ta ko có, nhưng mà… nếu ngươi chấp nhận toàn tâm toàn ý làm nam sủng của ta, mỗi ngày đều thực sự toàn tâm toàn ý cố gắng làm ta hài lòng dù ta đòi hỏi cái gì, thì ta sẽ mua luôn bọn họ”.
Hoa Thiên Thần lúc nãy toan bỏ đi nhưng chứng kiến một đoạn cảnh Nhã Lan và Tố Tố liền ở lại. Nhưng tại thơi khắc này hắn thực sự khó chịu chỉ thẳng nàng “Ngươi, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời”. Nhã Lan tươi tỉnh nhìn hắn cười thách thức. Lâm Uy lúc này cũng khó chịu trong lòng, thầm suy nghĩ nàng thay đổi hay là không thay đổi. Nhã Lan thực sự chỉ muốn nhìn phản ứng của tên nô lệ này mới nói như vậy, chứ nàng hiện tại đang trong thân phận Lâm Phong một thân nam phục.
Tố tố cũng rất nhiều nữ nô khác nghe nàng nói như vậy liền tròn mắt nhìn nàng. Vị chủ tử của bọn họ thật quá đặc biệt vừa dung mạo hơn người, gia thế cũng ko tệ, lại uy võ, tài năng. Không ít nữ nô vừa gặp đã bị đốn tim. Nhưng như thế nào lại là đoàn tụ, như vậy bọn họ liệu có còn hy vọng không.
Nhưng không ngờ mặt hắn liền đỏ bừng nhanh chóng đáp: “Ta đồng ý”. Hắn trả lời quá nhanh khiến cho Nhã Lan không hài lòng. “Đừng trả lời cho qua, cái ta muốn là thực sự toàn tâm toàn ý ngươi có làm được?”.
“Dực Doãn ta xưa nay nói được làm được” Rồi hắn ghé tai nàng nói “ta biết ngươi là nữ nhi”.
“Hơn nữa hơn còn làm tốt hơn hắn và hắn”. Dực Doãn chỉ tay về phía Hoa Thiên Thần, và góc tường nơi Lâm Uy đang ẩn mình. Lúc này Nhã Lan nhìn theo tay hắn chỉ thấy một cái bóng nhạt in trên tường mới biết là Lâm Uy. Nàng cười sáng lạn vô cùng sảng khoái nam nhân nay quả thực là cực phẩm trong cực phẩm. Lâm Uy cùng Hoa Thiên Thần chứng kiến một đoạn này liền tím mặt, trong lòng vô cùng khó chịu.
Nhã Lan nghe hắn chỉ Lâm Uy và Hoa Thiên Thần nói như vậy rất cao hứng, lại còn có phản ứng sinh động kia của Hoa Thiên Thần thực sự thích thú. Nhưng vẫn muốn trêu chọc Dực Doãn một chút ghé sát vào tai hắn nói “Tên đứng trước mặt ngươi chính là danh y trong phủ của ta đó. Ngươi xong rồi”
“Không cần hắn”. Hắn cũng ghé sát tai nàng thì thầm.
“Được. chỉ cần ngươi nói được làm được, ta không ngại thu nạp thêm vài người. Ta cho phép ngươi chọn thêm 5 người nữa”
Đám người bọn họ không được đưa về Vương Gia phủ mà đến một trang viên ở phía sau. Ở trang viên này có một mật thất dẫn đến Vương phủ. Nhã Lan thật ra thích mặc nam phục vì nó thoải mái và gọn gàng hơn nữ phục. Nguyệt Tuyết cũng bị gọi đến, tại trang viên danh phận của hắn được khôi phục. Hắn rất bất ngờ khi Nhã Lan giới thiệu hắn là Đại uy uy nô tài tùy thân của nàng. Lúc đó hắn đã ngước lên nhìn nàng với ánh mắt cảm động.
Hôm đó hắn còn được một bất ngờ khác khi Nhã Lan cho người đem một loạt đồ đến phòng của hắn. Đó là tất cả những món bọn họ đã lựa hôm trước, nam phục, nước hoa và rất nhiều đồ dùng khác đều đầy đủ. Lúc đó hắn cảm động đến sắp khóc. Thì ra nàng đưa hắn đi dạo phố, là để chọn mua tất cả những thứ này cho hắn. Tiểu Uy vui mừng kiếm nàng cảm ơn, hắn chạy khắp phủ mới thấy nàng đang ở trong một căn phòng nhỏ với nô lệ Dực Doãn mới đến đang trị thương cho những nô lệ khác.
“Dực Doãn ngươi thật hay, người ngươi chọn toàn bộ đều bị thương thập tử nhất sinh. Ngươi lại cả gan trêu tức Hoa Thiên Thần, có hắn ở đây thì tốt. Có hối hận không?”
“Dực Doãn xưa nay không biết chữ hối hận.” Nhã Lan nghe hắn nói khựng một chút rồi mỉm cười rất nhạt.
“Vị huynh đài ngoài cửa nếu không phiền có thể giúp bọn ta một lát”. Nhã Lan nghe vậy, nhìn ra cửa thấy Tiểu Uy đã ở đó. Dực Doãn hắn không chỉ thông minh còn nhạy bén.
“Chủ tử, thì ra người ở đây”,
“Ngươi đến thật là khéo, nào giúp ta một tay”.
Trong căn phòng này đám người Nhã Lan trị thương cho bọn huynh đệ Dực Doãn. Căn phòng cách đó không xa, Hoa Thiên Thần cùng Tố Tố lại chữa thương có đám nô lệ bị thương còn lại. Số lượng bên Hoa Thiên Thần đông hơn. Bao năm nay hắn hành nghề y, luôn lấy người bệnh làm gốc. Nhưng tại thời điểm HVNL và Dực Doãn đem đám người kia đi chạy chữa hắn lại không ngăn cản. HVNL vốn không biết y thuật, tên Dực Doãn kia một thời gian dài chịu khổ trong chợ nô lệ cũng không còn bao nhiêu sức lực. Giao người cho bọn họ quả thật thật là “giao trứng cho ác”. Lúc đó hắn chỉ là nhất thời tức giận, một lát xử lý xong bên này phải qua giúp bọn họ.
Dực Doãn khi xử lý vết thương cho đám người này rất tập trung. Mãi một lát sau tay hắn bắt đầu run, Nhã Lan nhanh chóng phát hiện, phân phó tiểu uy mang một ly trà đường và một ít điểm tâm đến. Sau khi ăn xong lại lao vào xử lý vết thương, nàng bảo hắn nghỉ ngơi, nhưng ko được. liền lúc hắn không để ý đánh gục hắn, kêu tiểu uy đưa hắn về phòng. Dực Doãn vừa về phòng thì một nô bộc đem dụng cụ đến. Nàng nhìn qua liền thấy rất hài lòng, kích thước hơi to nhưng những điều còn lại đều đúng ý nàng.
Tiểu Uy đã quay trở lại nhìn thấy những thứ kì lạ kia, chưa kịp hỏi đã được Nhã Lan giao việc. Trước những gì Nhã Lan làm nàng thấy thực sự hiếu kì, nhưng cũng không hỏi. Chỉ im lặng đứng bên quan sát, lau mồ hôi, và đun sôi dụng cụ, hoặc đưa đến cho nàng trà đường hay sữa.
Nhiều canh giờ trôi qua, đã hơn giữa đêm. Hoa Thiên Thần nghe nói Dực Doãn đã được đưa về phòng, chỉ còn lại Nhã Lan và Tiểu Uy, hắn không thể yên tâm, một lần nữa lại bỏ bệnh nhân, chạy qua bên phòng của Nhã Lan. Trước mắt thấy nàng đang băng bó vết thương cho người cuối cùng. Nhã Lan quá tập trung nên cũng ko để ý đến sự xuất hiện của Hoa Thiên Thần. Cho đến khi xử lý xong hết mới giật mình “Ngươi đến đây từ lúc nào?”. Hắn nhìn nàng lên tiếng “ngươi biết y thuật?”.
“Chút chút thôi”. Hoa Thiên Thần lại chằm chằm nhìn nàng “Ngươi không bỏ được cái tật nhìn chằm chằm người khác”. Hắn đỏ mặt cúi đầu “xin lỗi”.
Kiếp trước Nhã Lan xuất thân trong một gia đình có mẹ là bác sĩ thú y, cha là bác sĩ đông y. Nàng lại đi trên con đường trở thành một doanh nhân. Những khi phòng mạch có những ca cấp cứu thì chính nàng lại giúp đỡ mẹ mình chữa trị cho bọn thú cưng đó. Theo đuổi môn võ aikido từ năm 8 tuổi, đối với những màn khóa tay, hay tay không chống dao nàng đã vô cùng thuần thục.
“Mấy món đồ này là ngươi làm ra?”.
“Chỉ là từng thấy qua rồi phân phó người làm lại thôi”.
“Ngươi cuối cùng là ai?”
“Ngươi muốn biết ta là ai để làm gì? Ta tên thật là Nhã Lan, thân thể này chính là của HVNL, thân phận hiện tại là Lâm Phong. Sau này đừng bao giờ hỏi lại nữa, ngươi ko phiền. Ta phiền”
Nói rồi nàng cũng dọn dẹp đồ phân phó lại “cho người canh chừng bọn họ, thường xuyên kiểm tra thân nhiệt, nhịp tim, hơi thở” có gì bất thường bao ngay cho ta. Giờ ta đi giúp hắn”.
Hoa Thiên Thần ánh mắt vẫn dán trên người nàng, lúc này không ngờ lại bị nàng hối. Càng không ngờ nàng lại giúp hắn chữa thương cho đám người Tố Tố. Có nhiều chỗ nàng không biết liền họi lại hoa thiên thần. Hắn cũng ko giấu diếm chỉ dẫn cho nàng. Vật dụng có lúc sử dụng khó khăn nàng lại tỉ mỉ hướng dẫn hắn dùng. Đến sáng toàn bộ thương thế của bọn họ đều xử lý xong, Nhã Lan mệt mỏi lên giường nằm.
Ngủ một trận đã giấc mở mắt ra, trời đã về chiều. Nàng tạt qua chỗ bọn huynh đệ của Dực Doãn. Thấy hắn đã ở đó chăm sóc bọn họ. Thấy nàng Dực Doãn mỉm cười. “Chủ tử, cảm ơn nàng. Hôm qua thực sự vất vả cho nàng rồi”.
“Ta cứu bọn họ phần lớn là vì ngươi thôi. Ngươi cũng chú ý sức khỏe”
“Chủ tử, thương thế bọn họ chưa khỏi. Tối nay… ta muốn ở bên bọn họ”.
“Cũng được, nhớ giữ ấm.”
Nàng đi qua phòng của bọn người Tố Tố thấy Hoa Thiên Thần và nàng mệt quá đã ngủ thiếp đi. Nhã Lan ra dấu cho Tiểu Uy đi lấy mấy cái áo choàng khoác cho bọn họ. Đi một vòng kiểm tra qua những người bị thương. Lúc đầu tính dẫn hắn ra ngoài, nhưng tình hình này e rằng phải để hắn ở lại hỗ trợ.
Nhã Lan lấy ra đưa cho hắn đóa tuyết liên. Thái hậu đối với nàng trước nay không hề tiếc điều gì.mặt khác tuy là đồ quý hiếm nhưng thái hậu cũng ko biết làm gì với đóa tuyết liên ngàn năm này, nếu tùy tiện dùng thì cũng thấy lãng phí. Sau khi bị Nhã Lan thuyết phục liền đưa cho nàng.
“Ta ko nghĩ chữa cho Lâm Uy thật sự cần đến tuyết liên”.
“Vậy sao còn đưa cho ta?”.
“Bảo kiếm tặng anh hùng, thứ này trong tay ngươi vẫn là thích hợp nhất”.
Hoa Thiên Thần nghe vậy quay sang nhìn nàng một lúc rồi nhìn sâu vào mắt nàng. “Nàng thật là HVNL”
“Ngươi có thể kiểm tra” Nhã Lan bình thản nhìn hắn trả lời.
Hoa Thiên Thần cùng HVNL cũng đã từng ân ái, cho nên đối với những đặc điểm để nhận dạng nàng hắn ít nhiều cũng biết. Nhã Lan cũng không lo hắn điều tra thân phận của mình, cơ thể này chính là của HVNL hắn có tra cũng sẽ tra không ra. Nàng cũng thừa hưởng kí ức của HVNL những bí mật không thể để người khác biết nàng cũng biết. Nên căn bản không thể chứng minh được, cùng lắm chỉ có thể đổ cho chuyện quỷ thần. Chỉ tiếc tại Thanh Long quốc nghiêm cấm chính là “mê tín di đoan, mê hoặc lòng người”. Tóm lại nàng chính là HVNL chỉ khác biệt về tính cách và suy nghĩ.
Hoa Thiên Thần không ngờ nàng có thể bình thản trả lời hắn như vậy. Đánh chết hắn cũng ko tin nàng là HVNL. Vừa rồi nói như vậy chỉ là muốn thử nàng ta mà thôi. Nhưng qua cách nói của nàng thì rõ ràng nàng rất chắc chắn về khả năng đảm bảo thân phận của mình. Chợt Nhã Lan quay qua Hoa Thiên Thần hỏi.
“Thần, ngươi cuối cùng mong ta là HVNL hay không là HVNL”. Hoa Thiên Thần nghe nàng hỏi liền quay sang nhìn nàng. Hắn trước giờ chưa hỏi bản thân mình câu này. Nay lại bị nàng hỏi liền suy nghĩ. Không chờ hắn trả lời nàng lại nói tiếp với hắn “Ngươi cứ từ từ suy nghĩ, ko cần phải trả lời ta. Nhưng mà ta có thể khẳng định chắc chắn với ngươi, thân thể này chính là của HVNL”
Hoa Thiên Thần lại quay sang nhìn nàng, nhìn thật kĩ, thật lâu. Nhã Lan bị nhìn đến khó chịu lên tiếng “Ngươi nhìn đủ chưa. Còn nhìn nữa ta liền cường ngươi”.
Qua kí ức của thân thể này nàng hiểu được, đám nam nhân này sợ nhất chính là cùng ân ái với HVNL. Bởi mỗi lần đều là nàng ta hạ dược, đều là nàng ta thượng bọn hắn đến vô lực, hủy đi tôn nghiêm của bọn hắn. Nhã Lan đối với khoản mục này thật sự ngưỡng mộ HVNL, nữ nhân như vậy mới là khí thế. Phải cho đám nam nhân kia biết thế nào là lợi hại của nữ nhân chứ. Chỉ là bất quá Nhã Lan ko thích cách nàng ta tùy tiện, chỉ cần hợp nhãn liền đem người về hoan lạc không cần biết đối phương muốn hay không. Mặt khác HVNL cũng rất bệnh hoạn, bày đủ trò tiêu khiển với thân thể bọn họ. Khẩu vị này của HVNL thật sự quá nặng, Nhã Lan nàng ko tiếp thu nổi.
Hoa Thiên Thần nghe nói như vậy liền giật mình quay đi chỗ khác. Khi Nhã Lan nói ra hắn mới nhận thức thì ra hắn đã chằm chằm nhìn nàng lâu đến vậy. Thời khắc đó tim hắn đập loạn một lúc, mặt thoáng ửng hồng như kẻ vừa làm điều xấu bị phát hiện
Đi được một lúc nàng cho xe ngựa dừng lại trước những gian hàng, ghé vào đó mua ít đồ rồi mới hồi phủ. Hoa Thiên Thần cũng xuống xe, thấy nàng ta chọn đồ rất nhanh. Không chỉ có hắn ngay cả mấy ông chủ cửa hàng cũng ngạc nhiên khi nàng ko hỏi lại trả đúng số bạc của món hàng. HVNL là người nổi tiếng nhất kinh thành này, nhìn qua xe ngựa dừng trước quầy liền biết nàng là ai.
Nhưng bọn họ còn ngạc nhiên hơn khi Nhã Lan hỏi bọn hắn “Những lần trước ta thiếu ngươi bao nhiêu tiền”. Chưởng quầy nghe vậy liền ấp úng không biết trả lời thế nào. HVNL trước nay ra phố mua hàng đều không trả tiền, nàng ta chính là cướp thứ thiệt. Nhưng không ai dám nói lời nào. Kẻ nào dám mở miệng ko bị đánh cũng bị phá sập hàng quán. câu cửa miệng của nàng “Cả Thanh Long này cái gì không phải của Hoàng Thượng, của gia tộc Hiên Viên? Ta lấy đồ của mình còn phải trả tiền”. Hôm nay nàng hỏi như vậy bọn hắn sao dám nói nàng thiếu tiền. Nhưng mà nói không thì trong lòng bọn họ thực khó chịu. Nhìn cái mặt bọn họ Nhã Lan thở dài đặt lên bàn một tấm ngân phiếu. Coi như trả lại cho bọn họ tất cả những gì nàng vơ vét. Đám chưởng quầy thấy vậy đều mừng đến chảy nước mắt. Dập đầu lia lịa cảm ơn.
Lâu lâu quay sang Hoa Thiên Thần đều thấy hắn đang nhìn nàng chằm chằm. mấy lần đầu nàng còn nói “lại nhìn”, mấy lần sau dây thần kinh cũng bị chai, nên mặc kệ hắn. Cuối cùng nàng thả hắn ở một tiệm thuốc rất lớn ở Kinh Thành rồi đưa hắn một sấp ngân phiếu “Ngươi cần gì thì vào đó lựa chọn đi”.
Thật ra số thuốc của Hoa Thiên Thần đã cạn nhiều. Hắn bị giam lỏng trong vương gia phủ không thể tùy tiện ra ngoài, việc phân phó đám nô tài ra ngoài mua thuốc cũng rất khó khăn, không thể khiến hắn hài lòng. Dù trong hoa viên hắn có trồng được một ít nhưng không thấm tháp vào đâu. HVNL trước nay đều ko quan tâm chuyện này, hắn lại ko muốn mở miệng xin nàng ta. một năm nay cũng ko ra ngoài hành y, ngân lượng nàng cấp cho những nam nhân trong phủ cũng không đủ cho hắn mua những dược liệu quý hiếm, huồng hồ đám nô tài cũng ăn bớt xén trong đó. Số tiền dành dụm được cũng vì vậy trong một năm nhanh chóng bay hết.
Lúc Hoa Thiên Thần vừa bước lên xe ngựa thì giật mình khi thấy Nhã Lan đang mặc nam phục ngồi bên trong. Thấy phản ứng của hắn nàng cười sán lạn “Tại hạ Lâm Phong trong ngọc thụ lâm phong, hân hạnh biết Hoa Thiên Thần công tử”.
Một lát sau từ trên xe ngựa hai người công tử dung mạo hơn người bước khỏi xe lẫn vào dòng người. Hoa Thiên Thần cũng không hiểu bản thân tại sao lại dễ dàng chấp nhận cùng nàng xuống phố như vậy.
Đi loanh quanh mua ít đồ một lúc, nàng kéo hắn vào một khu chợ nô lệ. nơi này không giống những nơi khác, mùi hôi thối bốc lên. Đó là sự kết hợp giữa mùi hơi người, mùi phân, mùi ẩm mốc. Đây là khu chợ nô lệ nổi tiếng nhất Thanh Long, nô lệ thượng vàng hạ cám thể loại gì cũng có. Hoa Thiên Thần cũng không thích thú gì đến nơi này càu nhàu “nếu biết trước sẽ đến đây ta sẽ ko đi với ngươi”. Nhưng hắn chợt phát hiện thần sắc của nàng không ổn, sau đó liền thấy HVNL nôn thốc.
Thấy nàng như vậy Hoa Thiên Thần lấy ra một lọ dược thì phát hiện ra nàng đang lấy lọ tinh dầu bạc hà vẩy vẩy lên người. “Đi thôi!” Nhã Lan nhìn hắn cười nhợt nhạt.
“Còn muốn đi”
“Còn một số việc cần làm”
Hoa Thiên Thần không biết bữa nay hắn bị làm sao. Bản thân vốn rất ghét những chỗ như thế này. Vậy mà cuối cùng cũng tiếp tục theo gót Nhã Lan tiến sâu vào bên trong.
Trong chợ nô lệ, lớp lớp những cái lồng lớn, bên trong là những con người quần áo rách rưới, có những chiếc lồng người bên trong hoàn toàn trần truồng. Ánh mắt họ đờ đẫn, sợ hãi, căm phẫn, thân thể gầy gò, phần đông trên thịt da còn hằn những dấu roi, những vết thương rỉ máu, có kẻ những vết thương đó còn nhiễm trùng, có dòi bọ đục khoét, trông rất đáng sợ.
Trên những cái bục cao của mỗi gian hàng là một hàng nô lệ bị trói đứng đó cho người ta lựa chọn. Những nô lệ này khá khẩm hơn những kẻ trong lồng, dung mạo dễ nhìn, có sức vóc hơn. Rõ ràng là hàng tốt hơn so với những người kia. Những người có ngoại hình liền bị những kẻ đi mua sờ soạng nắn bóp, có những tên chủ nô còn cư nhiên xé toạc hết quần áo của bọn họ để khách vừa sờ soạng vừa đánh giá cơ thể của những nô lệ này.
Nghe âm thanh ồn ào reo hò Nhã Lan nhìn qua. Trước mắt là một lão béo trước mặt hắn là một nữ nô, thân không mảnh vải, nhìn những mảnh vụn dưới đất liền hiểu được. “Dang chân ra, lão tử muốn xem”. Nữ nô da trắng như tuyết, khuôn mặt khả ái đẫm lệ, hắn càng nói nàng dang ra nàng lại càng khép chặt chân vào. Hai tay khoanh lại che chắn ngọc noãn phía trước. Tiếng người vây quanh reo hò như bọn họ cũng muốn xem cho mãn nhãn. Người bán nô lệ quất roi vào làn da tuyết trắng hằn lên một dấu đỏ thúc ép “còn không mau làm”. Nữ nô dù bị đánh vẫn không nhúc nhích, thấy vậy hắn liền ra lệnh cho mấy tên đại hãn kẻ nắm chặt tay nàng kẻ cố kéo hai chân nàng ra như thể quyết tâm để cho vị lão gia kia xem cho được nơi tư mật đó.
Nhã Lan và HVNL có một điểm giống nhau bọn họ đều thích nam nhân hầu hạ chăm sóc hơn nữ nhân. Có lẽ cũng chính vì lí do này mà trước kia HVNL mới để Nguyệt Tuyết (Tiểu Uy) giả làm nữ nhi hầu hạ bên cạnh mình chứ không phải là nha hoàn nào khác. Trong vương gia phủ nam nô cũng nhiều hơn hẳn với nữ nô. Nữ nô đa phần là người lớn tuổi, hoặc là con của các nữ nô trong phủ. Nhiều năm nay cũng ko tuyển thêm nữ nô. Lần nay Nhã Lan đến chợ nô lệ cũng ko định sẽ mang về các nữ nô.
“Dừng tay. Thả nàng ta ra, nô lệ này ta mua”. Lão buôn nghe vậy hí hửng liền phất tay cho đám đại hãn lui ra. “Vị đại gia này thật là tinh tường. Nữ nô này không chỉ tinh thông cầm kì thi họa, ca múa lại còn là trinh nữ. Giá lại rất rẻ chỉ 100 lượng bạc”.
Hoa Thiên Thần đi bên cạnh nghe được bất giác thốt lên
“100 lượng bạc mua được 20 tên nô lệ mà ngươi bảo rẻ”.
Lão béo nghe vậy liền nói “chỉ cần xác định được nàng ta là trinh nữ lão liền trả ngươi 100 lượng”
“Thủ cung sa trên tay nàng ta vẫn còn, vậy mà ngươi vẫn nhất quyết đòi xem. Thật có ý mua?” Lão béo nghe liền lúng túng chưa kịp nói gì đã thấy Nhã Lan lấy ra 500 lượng.
“500 lượng, ngoài nàng ta, ta còn muốn tìm mấy người nữa. Người thấy người nào nổi bật liền đem ra đây ta xem một lượt”.Lão buôn nô nghe vậy lập tức chạy đi chuẩn bị.
Nhã Lan giật lấy một túi bánh bao trong tay Hoa Thiên Thần đến trước mặt nữ nô vẫn đang trần truồng 2 tay che chắn thân thể đưa cho nàng. “Muốn ăn không?”. Nữ nô ngước lên nhìn Nhã Lan nhưng ko đón lấy gói màn thầu vẫn cố gắng thu mình che lấy thân thể trả lời “Ta không đói” mặc dù bụng nàng đang kêu rột rột. Nhã Lan liền hiểu nàng ta chỉ không muốn buông tay để thân thể mình bại lộ mà thôi. “Không ăn có thể cho người khác”. Nghe thấy vậy nữ nô liền buông tay để lộ cặp ngực trần trắng mịn đón lấy gói bánh rồi lại ôm vào người. “Nếu ngay bây giờ ngươi đem phát cho những người ngươi quan tâm, chỉ cần họ ko ăn mà còn giữ lại được cái bánh nguyên vẹn, ta liền mua họ về”.
Nữ nô nghe vậy liền ngước mắt lên nhìn sâu vào mắt nàng. Nhã Lan nhắc lại một lần “màn thầu nhất định phải còn nguyên viện trong tay họ” Một nữ nhân mới ngay lúc trước còn chấp nhận bị đánh đến ứa máu tuyệt không muốn bại lộ thân thế. Nay lại không mảnh vải chạy vội trong chợ nô lệ mặc cho mọi người nhìn ngó chỉ trỏ.
Hoa Thiên Thần tức giận quát nàng “ngươi cố tình làm nhục nàng ta. Sao ta lại có thể nghĩ ngươi thay đổi”. Hắn quay lưng toan bỏ thì nghe tiếng của nàng “Là nàng ta tự chấp nhận đánh đổi. Ngươi mong chờ gì ở ta chứ”. Hoa Thiên Thần khựng lại một chút nhưng rồi tức giận bỏ đi. Chợt nghe tiếng kêu rất quen “thả ta ra”, chính là tiếng kêu của nữ nô nọ. Nàng đang đi phát bánh liền bị một đám người nhìn thấy muốn giở trò. Hắn liên chạy đến nơi có tiếng kêu. Trước mặt đã thấy Nhã Lan dùng một loại ngoại công kì lạ giao đấu với một đám nam nhân cao lớn, nhanh chóng hạ gục bọn hắn. Ở nơi đó lớn tuyên bố “nàng ta là người của ta, kẻ nào dám động tới nàng qua ải của ta trước”.
Lâm Uy vẫn theo dõi nàng từ trước nay, lúc nãy hắn vừa định ra ứng cứu liền phát hiện đám người kia không phải đối thủ của Nhã Lan. Nhưng thể loại võ công nàng sử dụng là gì mà kì quái đến vậy, trước nay chưa từng thấy qua. Không sử dụng nội công mà lợi hại đến vậy.
Nữ nô nghe thấy nàng nói như vậy mắt ngấn lệ nhìn nam tử trước mặt. Nhã Lan đỡ nàng ta dậy, lấy áo choàng khoác cho nàng ta. Nhưng nữ nô này liền gỡ xuống để một lần nữa để cơ thể bại lộ nhìn thẳng vào mắt nàng nói rất kiên quyết “ta còn muốn đi phát bánh. Thỉnh cầu ngươi giữ lời hứa”.
Nhã Lan nhìn nàng ta cười rất to, rất sảng khoái, nụ cười mang theo chính khí, cùng tự hào. Nụ cười của nàng đẹp đến chói mắt dù là man nhân hay nữ nhân đều dễ dàng bị hút vào đó. “Ta quả không nhìn nhầm ngươi, khoác vào đi, rồi phát sau cũng được, ta tuyệt không nuốt lời”.
Đám người mà nữ nô kia chọn quả nhiên cũng rất khá, bọn họ đói lâu như vậy, màn thầu nóng hổi thơm ngon, lại vẫn còn nguyên vẹn. Nhã Lan nhìn bọn họ sau đó quay sang nữ nô tên là Tố Tố “chọn không tệ, không làm ta thất vọng”. Lúc này tố tố đã mặc y phục đàng hoàng, đã tự tin đứng thẳng người trông nàng càng trở nên có khi chất.
Nhã Lan cũng tuyển ra được vài người ưu tú trong đám nô lệ bằng cách tổ chức các cuộc thi nho nhỏ.
Nàng đem một gói thuốc trộn rất nhiều vị ra các lồng, bọn họ mỗi người chỉ được nói một lần các vị thuốc có trong đó. Đoán đúng hết sẽ được mua về. Từ đó cũng lựa ra được 3 người ưu tú dự định sẽ để bọn họ sau này đi theo hổ trợ cho Hoa Thiên Thần
Trong đám nô lệ có một kẻ rất đặc biệt, hắn có khả năng ghi nhớ mọi thứ xuất sắc, vượt qua bài kiểm tra của nàng, nhưng hắn nhất quyết van xin nàng mua thêm 2 nô lệ nữa. Cả hai nô lệ này thân thể lực lưỡng, nhưng trên người lại quá nhiều vết thương, một số đã nhiễm trùng lên dòi bọ, nhìn đáng sợ không ai muốn đến gần chứ đừng nói mua.
“Chủ tử xin người từ bi mua luôn cả 2 ca ca ta”.
“Từ bi… cái này ta ko có, nhưng mà… nếu ngươi chấp nhận toàn tâm toàn ý làm nam sủng của ta, mỗi ngày đều thực sự toàn tâm toàn ý cố gắng làm ta hài lòng dù ta đòi hỏi cái gì, thì ta sẽ mua luôn bọn họ”.
Hoa Thiên Thần lúc nãy toan bỏ đi nhưng chứng kiến một đoạn cảnh Nhã Lan và Tố Tố liền ở lại. Nhưng tại thơi khắc này hắn thực sự khó chịu chỉ thẳng nàng “Ngươi, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời”. Nhã Lan tươi tỉnh nhìn hắn cười thách thức. Lâm Uy lúc này cũng khó chịu trong lòng, thầm suy nghĩ nàng thay đổi hay là không thay đổi. Nhã Lan thực sự chỉ muốn nhìn phản ứng của tên nô lệ này mới nói như vậy, chứ nàng hiện tại đang trong thân phận Lâm Phong một thân nam phục.
Tố tố cũng rất nhiều nữ nô khác nghe nàng nói như vậy liền tròn mắt nhìn nàng. Vị chủ tử của bọn họ thật quá đặc biệt vừa dung mạo hơn người, gia thế cũng ko tệ, lại uy võ, tài năng. Không ít nữ nô vừa gặp đã bị đốn tim. Nhưng như thế nào lại là đoàn tụ, như vậy bọn họ liệu có còn hy vọng không.
Nhưng không ngờ mặt hắn liền đỏ bừng nhanh chóng đáp: “Ta đồng ý”. Hắn trả lời quá nhanh khiến cho Nhã Lan không hài lòng. “Đừng trả lời cho qua, cái ta muốn là thực sự toàn tâm toàn ý ngươi có làm được?”.
“Dực Doãn ta xưa nay nói được làm được” Rồi hắn ghé tai nàng nói “ta biết ngươi là nữ nhi”.
“Hơn nữa hơn còn làm tốt hơn hắn và hắn”. Dực Doãn chỉ tay về phía Hoa Thiên Thần, và góc tường nơi Lâm Uy đang ẩn mình. Lúc này Nhã Lan nhìn theo tay hắn chỉ thấy một cái bóng nhạt in trên tường mới biết là Lâm Uy. Nàng cười sáng lạn vô cùng sảng khoái nam nhân nay quả thực là cực phẩm trong cực phẩm. Lâm Uy cùng Hoa Thiên Thần chứng kiến một đoạn này liền tím mặt, trong lòng vô cùng khó chịu.
Nhã Lan nghe hắn chỉ Lâm Uy và Hoa Thiên Thần nói như vậy rất cao hứng, lại còn có phản ứng sinh động kia của Hoa Thiên Thần thực sự thích thú. Nhưng vẫn muốn trêu chọc Dực Doãn một chút ghé sát vào tai hắn nói “Tên đứng trước mặt ngươi chính là danh y trong phủ của ta đó. Ngươi xong rồi”
“Không cần hắn”. Hắn cũng ghé sát tai nàng thì thầm.
“Được. chỉ cần ngươi nói được làm được, ta không ngại thu nạp thêm vài người. Ta cho phép ngươi chọn thêm 5 người nữa”
Đám người bọn họ không được đưa về Vương Gia phủ mà đến một trang viên ở phía sau. Ở trang viên này có một mật thất dẫn đến Vương phủ. Nhã Lan thật ra thích mặc nam phục vì nó thoải mái và gọn gàng hơn nữ phục. Nguyệt Tuyết cũng bị gọi đến, tại trang viên danh phận của hắn được khôi phục. Hắn rất bất ngờ khi Nhã Lan giới thiệu hắn là Đại uy uy nô tài tùy thân của nàng. Lúc đó hắn đã ngước lên nhìn nàng với ánh mắt cảm động.
Hôm đó hắn còn được một bất ngờ khác khi Nhã Lan cho người đem một loạt đồ đến phòng của hắn. Đó là tất cả những món bọn họ đã lựa hôm trước, nam phục, nước hoa và rất nhiều đồ dùng khác đều đầy đủ. Lúc đó hắn cảm động đến sắp khóc. Thì ra nàng đưa hắn đi dạo phố, là để chọn mua tất cả những thứ này cho hắn. Tiểu Uy vui mừng kiếm nàng cảm ơn, hắn chạy khắp phủ mới thấy nàng đang ở trong một căn phòng nhỏ với nô lệ Dực Doãn mới đến đang trị thương cho những nô lệ khác.
“Dực Doãn ngươi thật hay, người ngươi chọn toàn bộ đều bị thương thập tử nhất sinh. Ngươi lại cả gan trêu tức Hoa Thiên Thần, có hắn ở đây thì tốt. Có hối hận không?”
“Dực Doãn xưa nay không biết chữ hối hận.” Nhã Lan nghe hắn nói khựng một chút rồi mỉm cười rất nhạt.
“Vị huynh đài ngoài cửa nếu không phiền có thể giúp bọn ta một lát”. Nhã Lan nghe vậy, nhìn ra cửa thấy Tiểu Uy đã ở đó. Dực Doãn hắn không chỉ thông minh còn nhạy bén.
“Chủ tử, thì ra người ở đây”,
“Ngươi đến thật là khéo, nào giúp ta một tay”.
Trong căn phòng này đám người Nhã Lan trị thương cho bọn huynh đệ Dực Doãn. Căn phòng cách đó không xa, Hoa Thiên Thần cùng Tố Tố lại chữa thương có đám nô lệ bị thương còn lại. Số lượng bên Hoa Thiên Thần đông hơn. Bao năm nay hắn hành nghề y, luôn lấy người bệnh làm gốc. Nhưng tại thời điểm HVNL và Dực Doãn đem đám người kia đi chạy chữa hắn lại không ngăn cản. HVNL vốn không biết y thuật, tên Dực Doãn kia một thời gian dài chịu khổ trong chợ nô lệ cũng không còn bao nhiêu sức lực. Giao người cho bọn họ quả thật thật là “giao trứng cho ác”. Lúc đó hắn chỉ là nhất thời tức giận, một lát xử lý xong bên này phải qua giúp bọn họ.
Dực Doãn khi xử lý vết thương cho đám người này rất tập trung. Mãi một lát sau tay hắn bắt đầu run, Nhã Lan nhanh chóng phát hiện, phân phó tiểu uy mang một ly trà đường và một ít điểm tâm đến. Sau khi ăn xong lại lao vào xử lý vết thương, nàng bảo hắn nghỉ ngơi, nhưng ko được. liền lúc hắn không để ý đánh gục hắn, kêu tiểu uy đưa hắn về phòng. Dực Doãn vừa về phòng thì một nô bộc đem dụng cụ đến. Nàng nhìn qua liền thấy rất hài lòng, kích thước hơi to nhưng những điều còn lại đều đúng ý nàng.
Tiểu Uy đã quay trở lại nhìn thấy những thứ kì lạ kia, chưa kịp hỏi đã được Nhã Lan giao việc. Trước những gì Nhã Lan làm nàng thấy thực sự hiếu kì, nhưng cũng không hỏi. Chỉ im lặng đứng bên quan sát, lau mồ hôi, và đun sôi dụng cụ, hoặc đưa đến cho nàng trà đường hay sữa.
Nhiều canh giờ trôi qua, đã hơn giữa đêm. Hoa Thiên Thần nghe nói Dực Doãn đã được đưa về phòng, chỉ còn lại Nhã Lan và Tiểu Uy, hắn không thể yên tâm, một lần nữa lại bỏ bệnh nhân, chạy qua bên phòng của Nhã Lan. Trước mắt thấy nàng đang băng bó vết thương cho người cuối cùng. Nhã Lan quá tập trung nên cũng ko để ý đến sự xuất hiện của Hoa Thiên Thần. Cho đến khi xử lý xong hết mới giật mình “Ngươi đến đây từ lúc nào?”. Hắn nhìn nàng lên tiếng “ngươi biết y thuật?”.
“Chút chút thôi”. Hoa Thiên Thần lại chằm chằm nhìn nàng “Ngươi không bỏ được cái tật nhìn chằm chằm người khác”. Hắn đỏ mặt cúi đầu “xin lỗi”.
Kiếp trước Nhã Lan xuất thân trong một gia đình có mẹ là bác sĩ thú y, cha là bác sĩ đông y. Nàng lại đi trên con đường trở thành một doanh nhân. Những khi phòng mạch có những ca cấp cứu thì chính nàng lại giúp đỡ mẹ mình chữa trị cho bọn thú cưng đó. Theo đuổi môn võ aikido từ năm 8 tuổi, đối với những màn khóa tay, hay tay không chống dao nàng đã vô cùng thuần thục.
“Mấy món đồ này là ngươi làm ra?”.
“Chỉ là từng thấy qua rồi phân phó người làm lại thôi”.
“Ngươi cuối cùng là ai?”
“Ngươi muốn biết ta là ai để làm gì? Ta tên thật là Nhã Lan, thân thể này chính là của HVNL, thân phận hiện tại là Lâm Phong. Sau này đừng bao giờ hỏi lại nữa, ngươi ko phiền. Ta phiền”
Nói rồi nàng cũng dọn dẹp đồ phân phó lại “cho người canh chừng bọn họ, thường xuyên kiểm tra thân nhiệt, nhịp tim, hơi thở” có gì bất thường bao ngay cho ta. Giờ ta đi giúp hắn”.
Hoa Thiên Thần ánh mắt vẫn dán trên người nàng, lúc này không ngờ lại bị nàng hối. Càng không ngờ nàng lại giúp hắn chữa thương cho đám người Tố Tố. Có nhiều chỗ nàng không biết liền họi lại hoa thiên thần. Hắn cũng ko giấu diếm chỉ dẫn cho nàng. Vật dụng có lúc sử dụng khó khăn nàng lại tỉ mỉ hướng dẫn hắn dùng. Đến sáng toàn bộ thương thế của bọn họ đều xử lý xong, Nhã Lan mệt mỏi lên giường nằm.
Ngủ một trận đã giấc mở mắt ra, trời đã về chiều. Nàng tạt qua chỗ bọn huynh đệ của Dực Doãn. Thấy hắn đã ở đó chăm sóc bọn họ. Thấy nàng Dực Doãn mỉm cười. “Chủ tử, cảm ơn nàng. Hôm qua thực sự vất vả cho nàng rồi”.
“Ta cứu bọn họ phần lớn là vì ngươi thôi. Ngươi cũng chú ý sức khỏe”
“Chủ tử, thương thế bọn họ chưa khỏi. Tối nay… ta muốn ở bên bọn họ”.
“Cũng được, nhớ giữ ấm.”
Nàng đi qua phòng của bọn người Tố Tố thấy Hoa Thiên Thần và nàng mệt quá đã ngủ thiếp đi. Nhã Lan ra dấu cho Tiểu Uy đi lấy mấy cái áo choàng khoác cho bọn họ. Đi một vòng kiểm tra qua những người bị thương. Lúc đầu tính dẫn hắn ra ngoài, nhưng tình hình này e rằng phải để hắn ở lại hỗ trợ.
Danh sách chương