Cậu thở phào nhẹ nhõm sau hai tiếng đồng hồ tiến hành ca phẫu thuật cho anh. Hôm nay cậu sẽ ở lại xem xét tình trạng của anh, nói sao thì anh cũng vì cậu mới bị như vậy, cậu nghĩ mình nên có chút quan tâm dành cho anh.

- Bác Sĩ Tô!

Cậu ngước nhìn lên, là cô y tá lúc nãy.

- Xin lỗi đã không nhận ra anh.

Cậu rất thông cảm mấy trường hợp này, nói trắng ra thì có ai nhận ra cậu là một bác sĩ đâu.

- Cô có thể quên chuyện đó được rồi đó. Ah, tôi buồn ngủ quá, phiền cô trông nom giúp bệnh nhân phòng 702 nhé!

- Vâng, anh cứ ngủ một giấc đi. Trông anh có vẻ một mỏi.

Đợi cậu đi khỏi, cô y tá có gương mặt xinh đẹp mới mỉm cười bí hiểm:

- Ừ, cậu cứ ngủ ngon đi, Tô Ngọc Lâm, còn lại vốn là chuyện của tôi mà.

"Ngọc Lâm.....đừng qua đây! Chạy mau đi...."

Cậu giật mình tỉnh giấc khi nhìn thấy anh đang cố gắng xua cậu rời xa chỗ nguy hiểm, người anh đầy máu, cậu có cảm giác như anh sắp chết. Kì lạ, sao cậu lại mơ như vậy nhỉ? Có chết thì anh cũng không thể nào chết mau như vậy, cậu không cho phép anh chết trong khi người mổ cho anh là cậu, và ca mổ rất thành công. Cậu lau mồ hôi trên trán rồi nhìn đồng hồ treo trên tường, trời sáng rồi, cậu đã ngủ suốt 6 tiếng. Ảnh hưởng của giấc mơ đã thúc giục cậu phải lập tức tới chỗ anh.

Cậu chạy đến bên giường của anh, anh vẫn còn ngủ, hay nói đúng hơn là còn đang trong tình trạng hôn mê. Cậu thờ phào nhẹ nhõm, anh không chết như trong giấc mơ của cậu. Chẳng biết từ lúc náo mà cậu lo lắng cho anh như vậy nữa. Thôi kệ, cậu đâu có dư thời gian mà nghĩ tới chuyện đó.

- Ahhhh....

Anh choàng tay qua vai cậu và kéo cậu xuống giường với anh. Anh làm cậu bị bất ngờ.

- May quá! Tôi vẫn còn sống để nhìn thấy cậu. Tôi muốn tiêm thêm một ít thuốc giảm đau nữa.

Cậu cười:

- Thế à? Đợi tôi một chút.

Cậu giơ cao ống tiêm lên với vẻ đằng đằng sát khí. Anh toát mồ hôi:

- Tôi đâu có nói thứ đó.

- Xin lỗi, ở bệnh viện chỉ có thứ này thôi. Anh dùng tạm nhé!

- Ai ya, tự nhiên tôi thấy hết đau rồi, không cần đâu.

Cậu đặt ống tiêm xuống, anh ngồi dậy:

- Cám ơn cậu đã yêu tôi.

Cậu nhíu mày:

- Anh nói cái gì? Ai yêu anh? Anh đặt ngón tay vào môi mình:

- Vẫn còn nguyên cảm giác đó.

Cậu giật mình. Mặt cậu bắt đầu nóng ran lên. Cậu nhớ lại hành động của cậu lúc đó. Sao cậu có thể bạo gan như vậy nhỉ?

- Dù sao thì.....cậu sớm muộn cũng phải yêu tôi thôi.

Vừa nói, anh vừa choàng tay qua cổ cậu.

- Anh.....ANH CHẾT ĐI! TÔI RẤT LẤY LÀM HỐI HẬN VÌ ĐÃ CỨU ANH!

Cậu đóng sập cánh cửa phòng lại. Anh nhìn theo:

- Không phải như vậy sao?

Cậu cảm thấy rất nóng nực trong người mặc dù bây giờ đã là đầu mùa mưa. Cái này có phải là do anh hưởng tâm trạng không nhỉ?

- Nguy rồi! Bác sĩ Tô à. - Một cô y tá chạy vào vội vã.

Cậu quay lại:

- Gì vậy?

- Bệnh nhân ở phòng 702.....

Cậu sốt sắn:

- Anh ta thế nào? Xuất hiện dị ứng hở? Thuốc dùng không đúng nên vết thương nhiễm trùng? Vết mổ có vấn đề? Hay là.....

- Không phải! Anh ta....trốn viện rồi!

Cậu ngã nhào khỏi ghế.

- Bác sĩ à, anh ta chưa đóng viện phí.

Cậu bóp trán:

- Thì ra là thế. Không sao, cô cứ tính vào tiền lương của tôi là được rồi.

- Bác sĩ.....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện