Quất Chi đã rất khôn khéo đuổi ông ta ra ngoài. Cô cười nhạt:

- Chính là Tô Ngọc Lâm! Sao? Anh xúc động khi nghe đến tên cậu ấy à? Anh không trả lời, bàn tay nắm chặt lại thành một khối.

- Anh muốn đi gặp cậu ta? Chẳng lẽ bài học hai năm trước chưa đủ làm anh tỉnh ra à?

Anh cúi mặt.

- Thôi được, vậy chỉ cần trả lời câu hỏi này của tôi nữa thôi. Anh sẽ làm gì nếu gặp lại cậu ấy?

Anh sững người. Ừ nhỉ, anh sẽ làm gi khi gặp lại cậu đây? Ôm cậu vào lòng, giải thích với cậu.....không phải! Anh còn gì để giải thích chứ? Vậy anh sẽ làm gì? Làm gì đây?

Tay anh vô tình chạm phải con dao mà anh đã tặng cho cậu. Anh đã giữ nó, luôn mang theo bên mình trong suốt thời gian qua.

- Tôi sẽ trả lại cậu ấy thứ này.

Quất Chi nhíu mày:

- Đấy không phải thứ anh đã tặng cho cậu ấy à? Đừng quên là anh suýt chết vì nó.

Anh cần chặt con dáo trong tay.

- Thôi được! Anh cứ đi gặp cậu ấy, tôi không ngăn cản nữa.

Chỉ chờ có thế, anh chạy nhanh ra ngoài. Quốc Chi không thèm nhìn theo, cô buông một tiếng thở dài.

- Thật muốn biết là có chuyện gì làm cho thập giáo đầu Quất Chi phải than ngắn thờ dài đó.

Đôi mắt cô sắc lại.

- Hạ Nguyên.....sao cậu lại ờ đây?

Một người con trai có dàng người nhỏ bước ra:

- Chủ nhân đã tới đây rồi, Đại Giáo đầu phái tôi theo bảo vệ.

Quất Chi vờ mở to mắt:

- Ai ya, đường đường là chủ nhân Thanh Long Đảng mà chỉ phái Thập Tam giáo đầu theo hộ vệ thôi sao? Đại Giáo đầu đang nghĩ gì nhỉ?

Hạ Nguyên nhăn mặt:

- Chuyện này bà chị phải rõ hơn ai hết chứ. Ah, lúc nãy tôi nghe nói đến sát thủ.....

- Tô Ngọc Lâm, tay thiện xạ đáng gườm. Sao? Cậu có hứng thú với người ấy à?

- Một chút thôi.....

- Cứ đi thử một lần. Chủ nhân cứ giao cho tôi. Nhưng cậu phải cẩn thận với một người.

- Ai?

- Thất giáo đầu Hoàng Long!

- Huh?!?

Cậu đang đứng trước ngôi nhà màu trắng, nơi mà trước kia cậu và anh từng sống chung với nhau. Cậu mở cửa bước vào, bên trong tối om. Vẫn nguyên vẹn như ngày nào. Cậu đi vào trong phòng ngủ, cũng như vậy. Cậu sờ tay vào giường, chỗ này quá nhiều hồi ức đối với cậu. Cậu nhìn lại tay mình, không có bụi. Cậu nhận ra là chỗ nay có người ở, và không quá khó khăn để biết người đó là ai. Cậu lập tức quay đầu đi ra, nhưng đã quá muộn, anh đang đứng trước mặt cậu.......
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện