- Anh đã ở đây rồi. Em chờ anh từ rất lâu, anh biết không? Công Chúa kề môi sát tai cậu và thì thầm vào đó:

- Vì định mệnh đã định sẵn, hai chúng ta phải ở cạnh bên nhau. Anh cũng nghe thấy tiếng em gọi mà, đúng không? Trong giấc mơ ấy.

Cậu giật mình. Làm sao cô ta có thể biết nhỉ?

- Thất giáo đầu Hoàng Long và Thập Giáo Đầu Quất Chi, cám ơn cả hai đã ở bên cạnh che chở cho Long Đế. Nay nhiệm vụ của cả hai đã chắm dứt, hai người có thể bay về Trung Quốc rồi. Ta đã cho khôi phục Thanh Long Đảng và bắt giam Đại Giáo Đầu, kẻ thù mà mọi người đang săn lùng. Lấy danh nghĩa là Công Chúa, ta tuyên bố hai người trở thành thủ lĩnh mới của Thanh Long Đảng.

Anh cầm tay cậu:

- Vậy chúng ta về Hongkong.

Ngũ Long sứ chặn ngay cửa ra vào.

- Xin lỗi...nhưng theo lệnh của Công Chúa, chỉ có ngài và Quất Chi được đi thôi.

- Đùa à? Còn cậu ấy?

- Long Đế phải ở lại đây.

- Chúng tôi biêt lý do được không? - Quất Chi lên tiếng.

- Là bời vì... - Công Chúa thu hút ánh mắt của tất cả bằng câu trả lời do chính mình đưa ra - Anh ấy sẽ cùng tôi quản lý Thần Long Đảng.

- Nhưng cậu ấy không muốn. Thần Long Đảng có cô cũng tốt lắm rồi.

Công Chua cười một cách bí ẩn:

- Hoàng Long...anh yêu Tô Ngọc Lân phải không? Nhưng anh có thể chấm dứt cuộc tình ngu xuẩn này được rồi đó. Tô Ngọc Lâm chỉ có thể thuộc về ta thôi. Tương lai mà ta nhìn thấy, con của ta và anh ấy sẽ trờ thành người mạnh nhất. Đứa con sẽ thừa hưởng những năng lực của hai chúng tôi. Có anh ấy, Thần Long Đảng sẽ trở thành vô địch.

- Con của hai người? Ý cô là sao?

- Không phải ta đã nói quá rõ rồi sao? Anh ấy là của ta.

Tất cả chết lặng vì bất ngờ. Cuối cùng, cậu cũng tìm thấy giọng nói của mình:

- Điên...Điên khùng! Làm sao chúng ta có thể kết hôn và sinh con chứ? Hai chúng ta là anh em cùng dòng máu mà.

- Chuyện đó không quan trọng.

- Tôi không chấp nhận chuyện ấy.

- Anh có quyền chọn sao? Em có khả năng nhìn thấy trước tương lai đó! Em đã nhìn thấy điều đó xãy ra. Anh không thể chống lại số mệnh được đâu.

Hoàng Long rút súng ra:

- Chúng ta rời khỏi đây!

Ngũ Long Sứ cũng lấy vũ khí ra. Đây hứa hẹn sẽ là một cuộc tranh đầu một mất một còn, nếu như không có một người bất thình lình xen vào.

Một làn khói mù mịt bao trùm lấy cả căn phòng. Trong lúc mọi người còn hoàng mang chưa hiểu gì, lợi dụng thời cơ lộn xộn đó, một người đã nhanh nhẹn nắm lấy tay cậu:

- Chạy mau!

Khi cậu kịp nhận ra người đó là Matsuki thì tay anh cũng vừa lúc chạm vào ta cậu:

- Ngọc Lâm...

Và nhìn thấy Matsuki qua làn khói dày:

- A...anh...

Nhưng Matsuki đã kéo mạnh tay cậu rời khỏi anh. Khi khói tan hết, Công Chúa tỏ ra không hài lòng:

- Hừ, đáng lý ta không nên để cho tên đó sống mới đúng! Không cần đuổi theo đâu, Yuri!

Ngũ Long sứ đang định chạy theo, nghe lệnh liện đứng yên.

- Để xem anh chạy được bao xa, khi mà ta có trong tay hai con tin đắt giá như thế này...

Có mấy họng súng lạnh ngắt chạm vào người cả hai. Giờ thì họ mới nhận ra là mình đang bị bao vây..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện