Lý Mạt thấy cậu biến về bộ dạng của hoàng kim báo, ủ rũ cụp tai, cúi đầu liếm láp phía dưới của mình, trông rất tủi thân.
Thiếu niên báo ngoan ngoãn hơn rất nhiều, có lẽ là sợ bị nhốt trong lồng, cậu ghé vào đầu vai Lý Mạt rên ư ử.
“Sao liếm chỗ đó mãi thế, hôm qua ta làm ngươi đau sao?” Lý Mạt vuốt ve sợi tóc mềm mại của thiếu niên.
Thiếu niên báo gật đầu liên tục, đôi mắt xanh biếc ầng ậc nước, uất ức nhăn nhó: “Đau…”
Lý Mạt nâng cằm tiểu báo tử lên, rũ mi nhìn đôi mắt xanh thẳm ngấn nước của thiếu niên, còn chưa học được cách nói chuyện mà đã biết quyến rũ người khác rồi.
Lý Mạt nói: “Qua đây hôn mấy cái.”
Chóp mũi của tiểu báo tử tìm kiếm khuôn mặt của Lý Mạt, sau đó ủi lên mặt hắn mấy lần.
Lý Mạt ôm cậu nằm trên giường, vừa vuốt ve an ủi vừa bôi thuốc tiêu sưng cho tiểu huyệt giữa hai chân cậu.
“A… Đừng đừng…” Thiếu niên khẽ rên rỉ, đôi tai tròn xoe của chú báo nhỏ rũ xuống để Lý Mạt sờ đầu mình.
Cho đến khi tiểu báo tử đau đến nỗi khóe mắt vươn vài giọt nước mắt, Lý Mạt bôi thuốc xong, nhìn thiếu chu cái miệng nhỏ thở hổn hển trong vòng tay mình.
Tiểu báo tử được ăn thịt khô thơm thơm như ý nguyện, cậu làm tổ trong lòng Lý Mạt nhấm nháp từng miếng một.
Lý Mạt cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cậu: “Bảo bối, coi chừng nghẹn đó. Lúc ta ra ngoài ngươi không được liếm vết thương nữa, cũng không cho liếm phía sau nốt, ở đó có bôi thuốc rồi.”
Cái miệng đang nhai thịt khô của tiểu báo tử ngừng lại, cậu ngửa đầu nhìn Lý Mạt: “A?”
Lý Mạt bế tiểu báo tử lên thả vào trong lồng, dù sao vẫn là một con mãnh thú chưa được thuần dưỡng, thả lung tung ra ngoài cắn người khác thì lớn chuyện mất.
Thiếu niên liên tục giãy dụa chống cửa lồng không chịu vào, cậu ôm cánh Lý Mạt nức nở cầu xin: “Không muốn… Không muốn… Không muốn lồng sắt…”
Lý Mạt ngồi xổm xuống dỗ dành cậu: “Ngoan ngoãn ở trong lồng, chừng nào ta về sẽ ôm ngươi ngủ, nếu không sẽ ném ngươi ra ngoài.”
Tiểu báo tử cắn môi, chần chừ buông tay.
Lý Mạt nhân cơ hội nhét thiếu niên vào lồng, sau đó khóa cửa lồng lại.
Tiểu báo tử ghé sát vào cột lồng, đáng thương nhìn Lý Mạt bỏ đi, sau đó hạ nhân đến ôm con linh miêu đi mất, trong phòng an tĩnh, không còn ai khác, cũng chẳng có âm thanh gì.
Tiểu báo tử rúc người trong góc lồng, hít hít cái mũi ăn thịt khô của Lý Mạt cho.
Vết thương trên người rất ngứa, cậu muốn liếm, nhưng chủ nhân không cho liếm, nói đã bôi thuốc lên đó, liếm là không ngoan, sẽ không ôm nữa.
Lâu quá, sao còn chưa về nữa.
Tiểu báo tử dõi theo cánh cửa nơi Lý Mạt khuất bóng, mỏi mắt ngóng trông hắn trở về.
Người này tốt quá, huynh ấy bôi thuốc cho mình, còn ôm mình ngủ, ở trong lòng huynh ấy vừa ấm áp vừa thoải mái, huynh ấy còn chải lông cho mình nữa cơ.
Có chủ nhân thật tốt… tốt hơn nhiều so với cô đơn lạnh lẽo nơi cánh đồng hoang vu, tịch mịch biết bao.
Đã một ngày trôi qua, tiểu báo tử chờ đến buổi tối cũng không thấy ai trở về, thịt khô trong lồng cũng ăn hết rồi.
Bên ngoài có gió lớn, một tia chớp giáng xuống khiến cả phòng sáng lên, dọa tiểu báo tử sợ đến mức xù lông, rúc vào một góc lồng sắt trốn đi.
Không lâu sau, từng trận sấm rền liên tục vang dội.
Lúc Lý Mạt về đã là nửa đêm, hắn đến cạnh lồng ngồi xổm xuống nhìn cậu, thiếu niên đang co người run bần bật.
Cửa lồng vừa mở, thiếu niên lập tức bò ra nhào vào lòng Lý Mạt, cả người run rẩy ôm chặt hắn, cổ họng phát ra âm thanh ư ử.
Lý Mạt ôm thiếu niên đặt lên đùi, kéo vào lòng trấn an cậu: “Để một mình bảo bối giữ nhà chắc là sợ lắm đúng không.”
Tiểu báo tử tủi thân khụt khịt oán trách: “A, trở về, lâu.”
Lý Mạt ôm tiểu báo tử vào trong ổ chăn, vừa vuốt ve mái tóc mềm mượt của cậu vừa cầm một miếng gan ngỗng đút cậu ăn.
Gan ngỗng thơm phưng phức, thiếu niên liếm môi, rõ ràng rất đói nhưng không dám cắn mà lo lắng nhìn Lý Mạt: “Bảo Bối không cần thịt khô… Muốn ôm một cái, không cần lồng sắt, xin người.”
Trái tim Lý Mạt mềm nhũn, hắn ôm tiểu báo tử sát vào người mình: “Vậy ngươi phải nghe lời, không được cắn người, không được gầm lung tung, sau này ta sẽ không nhốt ngươi nữa.”
“Ừm.” Tiểu báo tử mềm mại cọ cọ lên người Lý Mạt hứa hẹn, “Sẽ ngoan.”
Có lẽ thế nhân không dám tin rằng một con hoàng kim báo trưởng thành lại dịu dàng và đáng thương như vậy.
Bỗng nhiên, thiếu niên báo bò xuống khỏi người Lý Mạt, lắc lư thân thể mấy cái, nó càng lúc càng lớn dần rồi khôi phục bộ dạng của hoàng kim báo, sau đó ngoan ngoãn nằm sấp xuống đưa mông về phía Lý Mạt, nó giương cái đuôi lên, đặt cặp trứng hoàng kim vào tay Lý Mạt để hắn sờ thoải mái.
Vóc dáng của hoàng kim báo trưởng thành tuyệt đối không nhỏ, biến về nguyên hình chiếm hơn phân nửa cái giường.
Lý Mạt thoải mái dựa vào bộ lông xù mềm mại của tiểu báo tử, ôm nó hôn hôn mấy cái.
“Ngoan lắm.”
Thiếu niên báo ngoan ngoãn hơn rất nhiều, có lẽ là sợ bị nhốt trong lồng, cậu ghé vào đầu vai Lý Mạt rên ư ử.
“Sao liếm chỗ đó mãi thế, hôm qua ta làm ngươi đau sao?” Lý Mạt vuốt ve sợi tóc mềm mại của thiếu niên.
Thiếu niên báo gật đầu liên tục, đôi mắt xanh biếc ầng ậc nước, uất ức nhăn nhó: “Đau…”
Lý Mạt nâng cằm tiểu báo tử lên, rũ mi nhìn đôi mắt xanh thẳm ngấn nước của thiếu niên, còn chưa học được cách nói chuyện mà đã biết quyến rũ người khác rồi.
Lý Mạt nói: “Qua đây hôn mấy cái.”
Chóp mũi của tiểu báo tử tìm kiếm khuôn mặt của Lý Mạt, sau đó ủi lên mặt hắn mấy lần.
Lý Mạt ôm cậu nằm trên giường, vừa vuốt ve an ủi vừa bôi thuốc tiêu sưng cho tiểu huyệt giữa hai chân cậu.
“A… Đừng đừng…” Thiếu niên khẽ rên rỉ, đôi tai tròn xoe của chú báo nhỏ rũ xuống để Lý Mạt sờ đầu mình.
Cho đến khi tiểu báo tử đau đến nỗi khóe mắt vươn vài giọt nước mắt, Lý Mạt bôi thuốc xong, nhìn thiếu chu cái miệng nhỏ thở hổn hển trong vòng tay mình.
Tiểu báo tử được ăn thịt khô thơm thơm như ý nguyện, cậu làm tổ trong lòng Lý Mạt nhấm nháp từng miếng một.
Lý Mạt cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cậu: “Bảo bối, coi chừng nghẹn đó. Lúc ta ra ngoài ngươi không được liếm vết thương nữa, cũng không cho liếm phía sau nốt, ở đó có bôi thuốc rồi.”
Cái miệng đang nhai thịt khô của tiểu báo tử ngừng lại, cậu ngửa đầu nhìn Lý Mạt: “A?”
Lý Mạt bế tiểu báo tử lên thả vào trong lồng, dù sao vẫn là một con mãnh thú chưa được thuần dưỡng, thả lung tung ra ngoài cắn người khác thì lớn chuyện mất.
Thiếu niên liên tục giãy dụa chống cửa lồng không chịu vào, cậu ôm cánh Lý Mạt nức nở cầu xin: “Không muốn… Không muốn… Không muốn lồng sắt…”
Lý Mạt ngồi xổm xuống dỗ dành cậu: “Ngoan ngoãn ở trong lồng, chừng nào ta về sẽ ôm ngươi ngủ, nếu không sẽ ném ngươi ra ngoài.”
Tiểu báo tử cắn môi, chần chừ buông tay.
Lý Mạt nhân cơ hội nhét thiếu niên vào lồng, sau đó khóa cửa lồng lại.
Tiểu báo tử ghé sát vào cột lồng, đáng thương nhìn Lý Mạt bỏ đi, sau đó hạ nhân đến ôm con linh miêu đi mất, trong phòng an tĩnh, không còn ai khác, cũng chẳng có âm thanh gì.
Tiểu báo tử rúc người trong góc lồng, hít hít cái mũi ăn thịt khô của Lý Mạt cho.
Vết thương trên người rất ngứa, cậu muốn liếm, nhưng chủ nhân không cho liếm, nói đã bôi thuốc lên đó, liếm là không ngoan, sẽ không ôm nữa.
Lâu quá, sao còn chưa về nữa.
Tiểu báo tử dõi theo cánh cửa nơi Lý Mạt khuất bóng, mỏi mắt ngóng trông hắn trở về.
Người này tốt quá, huynh ấy bôi thuốc cho mình, còn ôm mình ngủ, ở trong lòng huynh ấy vừa ấm áp vừa thoải mái, huynh ấy còn chải lông cho mình nữa cơ.
Có chủ nhân thật tốt… tốt hơn nhiều so với cô đơn lạnh lẽo nơi cánh đồng hoang vu, tịch mịch biết bao.
Đã một ngày trôi qua, tiểu báo tử chờ đến buổi tối cũng không thấy ai trở về, thịt khô trong lồng cũng ăn hết rồi.
Bên ngoài có gió lớn, một tia chớp giáng xuống khiến cả phòng sáng lên, dọa tiểu báo tử sợ đến mức xù lông, rúc vào một góc lồng sắt trốn đi.
Không lâu sau, từng trận sấm rền liên tục vang dội.
Lúc Lý Mạt về đã là nửa đêm, hắn đến cạnh lồng ngồi xổm xuống nhìn cậu, thiếu niên đang co người run bần bật.
Cửa lồng vừa mở, thiếu niên lập tức bò ra nhào vào lòng Lý Mạt, cả người run rẩy ôm chặt hắn, cổ họng phát ra âm thanh ư ử.
Lý Mạt ôm thiếu niên đặt lên đùi, kéo vào lòng trấn an cậu: “Để một mình bảo bối giữ nhà chắc là sợ lắm đúng không.”
Tiểu báo tử tủi thân khụt khịt oán trách: “A, trở về, lâu.”
Lý Mạt ôm tiểu báo tử vào trong ổ chăn, vừa vuốt ve mái tóc mềm mượt của cậu vừa cầm một miếng gan ngỗng đút cậu ăn.
Gan ngỗng thơm phưng phức, thiếu niên liếm môi, rõ ràng rất đói nhưng không dám cắn mà lo lắng nhìn Lý Mạt: “Bảo Bối không cần thịt khô… Muốn ôm một cái, không cần lồng sắt, xin người.”
Trái tim Lý Mạt mềm nhũn, hắn ôm tiểu báo tử sát vào người mình: “Vậy ngươi phải nghe lời, không được cắn người, không được gầm lung tung, sau này ta sẽ không nhốt ngươi nữa.”
“Ừm.” Tiểu báo tử mềm mại cọ cọ lên người Lý Mạt hứa hẹn, “Sẽ ngoan.”
Có lẽ thế nhân không dám tin rằng một con hoàng kim báo trưởng thành lại dịu dàng và đáng thương như vậy.
Bỗng nhiên, thiếu niên báo bò xuống khỏi người Lý Mạt, lắc lư thân thể mấy cái, nó càng lúc càng lớn dần rồi khôi phục bộ dạng của hoàng kim báo, sau đó ngoan ngoãn nằm sấp xuống đưa mông về phía Lý Mạt, nó giương cái đuôi lên, đặt cặp trứng hoàng kim vào tay Lý Mạt để hắn sờ thoải mái.
Vóc dáng của hoàng kim báo trưởng thành tuyệt đối không nhỏ, biến về nguyên hình chiếm hơn phân nửa cái giường.
Lý Mạt thoải mái dựa vào bộ lông xù mềm mại của tiểu báo tử, ôm nó hôn hôn mấy cái.
“Ngoan lắm.”
Danh sách chương