Đêm tối không trăng, những tia sáng mong manh cũng bị cành lá rậm rạp che mất, những cây cổ thụ cao vút ban ngày giờ đều biến thành những bóng đen lớn, Tạ Lan Âm sợ đến mức không dám nhìn, chỉ ôm chặt lấy lưng nam nhân của nàng, khuôn mặt nhỏ cũng kề sát hắn.

Nàng đúng là bị quỷ mê tâm hồn cho nên mới đồng ý theo hắn đến Lộ Hoa cung!

“Huynh thật sự có thể đi vào sao?” Nàng giơ viên dạ minh châu trong tay phải lên, chiếu vào mặt hắn hỏi.

“Nàng đã hỏi câu này hơn mười lần rồi.” Tiêu Nguyên nhẹ nhàng nhéo đùi nàng, nhìn chằm chằm sơn đạo phía trước: “Yên tâm đi, trời cao hoàng đế xa, đám thị vệ bên đó cũng lỏng lẻo, hai đêm trước ta vẫn vào đó ngủ, đến lúc trời sáng mới đi ra, nàng cứ an tâm đi theo ta, đảm bảo không có chút sai sót nào.”

Nghe hắn nói đã đi vào, Tạ Lan Âm thoáng yên tâm, nhìn sườn mặt tuấn mỹ của hắn, nàng tựa lên bả vai hắn, nhỏ giọng nói: “Sao huynh lại lớn mật như vậy? Hành cung của hoàng gia mà cũng dám xông vào.”

Tiêu Nguyên tranh thủ liếc nàng một cái, cười nói: “Đầu tiên, ta có khả năng xông vào đó, nếu ta mà không có võ công thì tuyệt đối không dám đi. Tiếp theo, nàng đã muốn đến đó như vậy, sao ta có thể để nàng mất hứng mà về chứ?”

Lời nói tuy càn rỡ nhưng cũng đủ ngọt ngào, Tạ Lan Âm nhịn không được mỉm cười, chớp chớp nhìn vị nam nhân có bản lĩnh dưới thân.

Nàng nhìn lén không chớp mắt như vậy, Tiêu Nguyên cũng cảm nhận được, thấy đoạn đường phía trước khá bằng phẳng, hắn liền nghiêng đầu trò chuyện với nàng, “Lan Âm chuẩn bị cảm tạ ta như thế nào đây?”

Ánh sáng của dạ minh châu êm dịu, hòa vào trong màn đêm, Tạ Lan Âm cực kì khẩn trương vì tư thế của hai người. Liếc mắt trừng hắn một cái, nàng hừ nhẹ: “Huynh ít bày trò thôi, đêm nay mà huynh dám làm gì không quy củ thì về sau ta sẽ không bao giờ ra ngoài gặp huynh nữa, ta nói được thì làm được.”

Thanh âm đe dọa mà mềm mại đến mức khiến người ta bủn rủn cả xương cốt, Tiêu Nguyên nắm chặt tay, giọng nói khàn khàn: “Mặt cũng không được sao?”

“Huynh nghĩ cũng đừng nghĩ.” Vì để hắn biết thái độ kiên quyết của mình, Tạ Lan Âm quay hẳn đầu sang bên một bên, nhưng vừa nhìn thấy bóng cây tối tăm bên kia, lập tức quay đầu về luôn, thấy hắn vẫn còn đang nhìn mình, Tạ Lan Âm giơ viên dạ minh châu lên trước mắt hắn, cố ý chói chết hắn.

Thấy nàng đáng yêu như một đứa nhỏ, Tiêu Nguyên cười cười, tập trung đi đường.

May mắn biệt viện của Tưởng gia cách Lộ Hoa cung không quá xa, đi hơn nửa canh giờ, Tiêu Nguyên liền dừng lại bên một bức tường cạnh cung.

Hắn ngồi xuống, Tạ Lan Âm chậm rãi bước xuống đất, khẩn trương nắm lấy cánh tay hắn.

Tiêu Nguyên cất kĩ dạ minh châu, dựa vào mấy tia sáng ít ỏi chỉ vào một cái hốc phía trước nói: “Gạch chỗ đó đã bị ta đục ra, chúng ta đi vào thôi.”

“Ta rất sợ.” Tạ Lan Âm vẫn không dám, run rẩy hỏi hắn, “Chẳng may bị bắt thì biết làm sao bây giờ? Quên đi, chúng ta đừng vào.” Dù là nơi ở của Dương Quý Phi thì cũng không quan trọng bằng tính mạng được, bị người ta bắt được còn có thể liên lụy đến người nhà.

“Tin ta một lần.” Tiêu Nguyên kéo nàng vào trong lòng, khẽ hôn lên đỉnh đầu nàng, lấy ra một chiếc khăn đen đã chuẩn bị trước, muốn đeo lên cho nàng: “Xem này, ta đã chuẩn bị trước rồi, cho dù bị phát hiện, bọn họ cũng sẽ không biết nàng là ai, mà ta đã sớm đưa nàng chạy thoát rồi.”

Trong lời nói của hắn mang ý cười, Tạ Lan Âm trừng hắn một cái, cũng không phản đối nữa, ngoan ngoãn để hắn nắm tay, hai người trước sau cùng theo hốc nhỏ chui vào.

Không có chủ nhân, cả một hành cung rộng lớn cực kì tĩnh mịch.

Tiêu Nguyên ngại Tạ Lan Âm đi chậm, còn giống như tên trộm cứ nắm chặt lấy tay hắn, đi một bước lại nhìn đông nhìn tây tới ba lần, liền cõng nàng lên lưng lần nữa. Hắn biết công phu, nội ngoại kiêm tu*, trên lưng có người mà bước chân vẫn rất nhẹ, bởi vì đã thăm dò đường từ trước nên rất nhanh đã đi đến nội cung, từ một góc kín đi vào.

*vừa luyện võ vừa tu nội.

“Chỗ này là Liên Hoa cung, là nơi Dương Quý Phi tắm rửa, Đường Minh Hoàng đã đặc biệt tu kiến vì nàng ta .” Tiêu Nguyên thả Tạ Lan Âm xuống, lại cẩn thận đẩy một phiến cửa ra, ra hiệu bảo nàng đi vào.

Trái tim Tạ Lan Âm đập bang bang, nắm chặt lấy vạt áo bước vào, Tiêu Nguyên ở phía sau nhanh chóng đóng cửa lại, lấy dạ minh châu ra để chiếu sáng. Ánh sáng chiếu rọi không quá xa, hắn nắm tay nàng chậm rãi đi vào trong, tiếng nước chảy ngày càng rõ ràng, Tiêu Nguyên thấp giọng giải thích cho nàng: “Những tiếng nước chảy này đều là từ suối nước nóng, cái hồ hình đoá sen kia là của Dương Quý Phi, đáng tiếc không có cách nào thắp đèn, không thể cho nàng nhìn rõ được. Nàng chờ một chút, ta đi xếp dạ minh châu.”

Hắn mang theo bảy viên, xếp quanh hồ nước nóng, ánh sáng từ viên châu hội tụ vào một chỗ, miễn cưỡng có thể chiếu sáng hết hồ, cho dù không có bình phong thì ở bên ngoài nhìn vào cũng không biết ở trong này có người.

Tạ Lan Âm kinh ngạc đứng bên cạnh ao, ánh mắt từ từ lướt qua cảnh tượng trước mắt.

Hồ tắm này dài hơn một trượng, dùng những khối đá lớn khắc thành hình hoa hải đường, từng làn khí mờ mịt bốc lên, có thể thấy được chiếc ghế đá bằng cẩm thạch giữa hồ, là nơi để cung nhân nghỉ ngơi. Bên cạnh hồ, có một chiếc giường bằng đá, mơ hồ có thể thấy được những hoa văn long phượng được điêu khắc trên đó, bên giường có một giá áo còn có một chiếc gương cao hơn nửa người.

Tiêu Nguyên chậm rãi đi tới, nhìn ánh mắt si mê của nàng, thấp giọng hỏi: “Hồ mà Quý Phi đã tắm qua, Lan Âm có muốn thử không?”

Qua một lúc Tạ Lan Âm mới hoàn hồn, nhìn ánh mắt chăm chú sâu kín của hắn, nàng đỏ mặt lắc đầu, “Không cần, ta chỉ muốn nhìn qua thôi.” Nói xong lại đi vòng qua hồ tắm, liếc thấy những món đồ trang trí xa xa, nàng liền nhặt một viên dạ minh châu lên, đi ba vòng rốt cuộc cũng ngắm đủ, lưu luyến liếc mắt một cái, đang định khuyên hắn đưa nàng rời đi, chợt thấy nam nhân ngồi xuống bên cạnh hồ, cởi giày cuộn ống quần lên, thả chân vào trong nước.

“Huynh làm gì vậy?” Tạ Lan Âm đưa lưng về hắn hỏi.

“Ta đã bôn ba trong núi hơn ba ngày, chân rất mỏi, đến đây ngâm chân một chút.” Tiêu Nguyên quay đầu gọi nàng, “Lan Âm đến đây đi, chúng ta vừa ngâm chân vừa trò chuyện, nếu nàng sợ ta nhìn thấy thì có thể cất hạt châu đi.”

“Không cần, huynh cứ từ từ ngâm đi, ta ở chỗ này chờ huynh.” Tạ Lan Âm dè dặt khước từ, ngồi xuống chiếc ghế tựa.

Tiêu Nguyên nhìn nàng cười, lại thở dài một cái, nằm ngửa trên mặt đất, gối lên hai tay, yên tĩnh một lát, mới từ từ mở miệng: “Nói đến Dương Quý Phi, thật đúng là hồng nhan bạc mệnh, bị chính nam nhân sủng ái mình ban chết, không biết khi nàng ta treo cổ tự sát, nhớ lại lúc mình ân ái với Huyền Tông ở chỗ này thì sẽ có tâm tình gì đây?”

Có lẽ dô bản thân đang ở đây, Tạ Lan Âm liền đặt mình vào hoàn cảnh của Dương Quý Phi suy nghĩ một lúc, cũng không thấy thương cảm, nàng nhìn về phía hồ nước hình hoa hải đường, khẽ trào phúng: “Hẳn là cảm thấy hối hận đi, hối hận vì bản thân đã yêu lầm người, chẳng những mất mạng còn phải đeo lên lưng cái danh hoạ quốc thay hắn ta.”

Tiêu Nguyên nói đến chuyện này cũng không phải để thảo luận mấy chuyện thị phi của cổ nhân với nàng, liền nói theo nàng: “Người ta vẫn nói hồn phách của những kẻ chết oan thường ở lại trên trần thế, nàng nói xem, nếu thật sự Dương Quý Phi không có chuyển thế thì có thể vẫn đang du đãng nơi chốn cũ hay không?”

Lập tức Tạ Lan Âm sợ run người, lại nhìn xuung quanh, bỗng nhiên cảm thấy nơi này quá mức u ám. Nàng vẫn luôn nghĩ bản thân không sợ mấy chuyện ma quỷ, đến tận lúc này mới phát hiện, nàng chỉ là ban ngày nhắc đến thì không sợ thôi, còn đến đêm thì vẫn sợ hãi như bình thường. Ngồi cũng không yên, Tạ Lan Âm bối rối đi về phía hắn, ngồi xổm xuống thúc giục hắn, “Lên đi, ta muốn trở về.”

“Sợ sao?” Tiêu Nguyên nắm tay nàng, nằm hỏi.

Tạ Lan Âm cắn môi, tiếp tục giục hắn, “Huynh nhanh lên một chút.”

Tiêu Nguyên cười cười, đưa tay muốn nhéo cái mũi nhỏ của nàng, Tạ Lan Âm liền lui ra phía sau, Tiêu Nguyên cũng không đuổi theo, đứng thẳng dậy, nhưng mà có lẽ do lực đạo quá lớn, chưa kịp đứng vững đã ngã vào trong hồ.

Tiếng nước rầm một cái, Tạ Lan Âm sợ đến mức tim suýt ngừng đập, vừa ngó ra bên ngoài, nàng nhẹ chân bước tới bên cạnh hồ, “Huynh không sao chứ? Có bị người ta phát hiện không?”

Nước trong hồ khá sâu, gần bằng một đứa trẻ tầm sáu bảy tuổi, cả người Tiêu Nguyên ướt sũng cố gắng ngồi dậy nhưng lại nghiêng ngả như sắp đổ, chỉ lộ đầu ra ngoài, vừa gạt lớp nước trên mặt vừa trấn an nàng: “Đừng sợ, tiếng động nhỏ như vậy không truyền ra ngoài đâu, chỉ là chân ta bị chuột rút, không đứng lên được…”

Tạ Lan Âm luống cuống, hoang mang không biết làm sao: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Một tay Tiêu Nguyên ôm gối, một tay thò xuống dưới nước xoa chân, đầy vẻ thống khổ gọi nàng, “Lan Âm xuống đây đỡ ta, đợi lên bờ lại nói tiếp.”

Tuy Tạ Lan Âm sợ có thị vệ nghe thấy tiếng mà đến, nhưng cũng sợ hắn thật sự gặp chuyện không may, liền không chút nghĩ ngợi bám vào bên bờ lò dò đi xuống, giày thêu vừa đụng đến nước, nàng co rúm lại theo bản năng, nhưng mà nhìn hắn ướt sũng ngồi trong nước, trông dáng vẻ cực kì đau đớn, nàng cũng không thèm để ý đến chuyện y phục có thể bị ướt, từ từ đi xuống, đứng vững rồi mới dìu hắn lên.

Tới trước mặt Tiêu Nguyên, Tạ Lan Âm xoay người, nâng một cánh tay hắn lên.

Tay trái Tiêu Nguyên đặt lên lưng nàng, tay phải lại đỡ lấy bả vai nàng, lúc đứng dậy, Tạ Lan Âm chỉ cảm thấy giống như có một toà núi lớn đè lên, mới giữ chưa được mấy hơi thì bỗng nhiên dưới chân bị trượt, hai người lập tức ngã xuống. Dòng nước suối ấm áp tràn vào khoang miệng, Tạ Lan Âm lập tức nhắm chặt cả mắt lẫn miệng, cánh tay nam nhân trên lưng đột nhiên dùng sức nhào lên, Tạ Lan Âm chỉ cảm thấy giống như trời đất xoay chuyển, ngay sau đó liền bị người ta đè lên.

Đôi môi đang khép chặt bị cạy mở, Tạ Lan Âm khiếp sợ mở mắt ra.

Trong nước rất tối, nàng mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn, đôi mắt phượng kia đang nhắm chặt nhưng cánh môi lại bá đạo dán chặt lên nàng.

Hiểu rõ bản thân bị lừa gạt, Tạ Lan Âm cực kì tức giận, dùng sức đẩy hắn ra.

Tiêu Nguyên không thèm để ý, nâng đầu nàng lên rồi hướng tới đôi môi hắn nhớ mong, nhưng lúc xoay chuyển lại hút vào không ít nước, hắn không thể không ôm nàng đứng dậy. Mới trồi lên khỏi mặt nước, Tạ Lan Âm nhắm mắt lại muốn mắng hắn, Tiêu Nguyên cũng không cho nàng mở miệng, lập tức ôm người lên đùi, nâng khuôn mặt nhỏ sũng nước của nàng lên hôn.

Nam nhân giống như lửa, thiêu đốt hết tất cả khí lực trong người nàng, lại là người trong lòng nên Tạ Lan Âm dần dần đắm chìm trong những rung động xa lạ.

Nước suối khẽ động, Tiêu Nguyên nhấm nháp được sự ngọt ngào trong miệng nàng, tay cũng bắt đầu không thành thật, từ sau lưng nàng chuyển dần lên phía trước, chạm đến nơi đang đè chặt lên ngực hắn. Lúc chạm đến, tim hắn đập liên hồi, Tạ Lan Âm đột nhiên bừng tỉnh, ý thức hai người đang làm cái gì, nàng lập tức giãy dụa đẩy hắn ra ngoài. Hắn không chịu rời đi, càng lỗ mãng dã man, Tạ Lan Âm bị đau, thấy hắn ngày càng điên cuồng còn định xé xiêm y của mình, nàng vừa tủi thân lại vừa sợ hãi, đẩy hắn không được nên tuyệt vọng khóc lên.

Tiếng khóc đã gọi lý trí của Tiêu Nguyên trở về, hắn cứng đờ ngẩng lên khỏi cổ nàng, nhìn gương mặt đầy nước mặt của nàng.

Tiêu Nguyên biết đó là lệ bởi vì nước hồ trên mặt nàng lúc trước đã bị hắn gạt hết rồi.

Ngực còn đang phập phồng kịch liệt nhưng Tiêu Nguyên cũng không dám manh động nữa, ôm tiểu cô nương bị uỷ khuất vào lòng, thấp giọng bồi tội: “Ta xin lỗi, là do ta đã xúc động, Lan Âm tha thứ cho ta lần này được không? Ta thề, trước khi thành thân tuyệt đối sẽ không mạo phạm nàng nữa.” Hắn cố gắng bình ổn lại hơi thở.

Tạ Lan Âm không tin, tiếp tục khóc.

Nàng trách hắn nhưng càng tự trách mình hơn, bởi vì tin hắn, bởi vì bị lời nói của hắn hấp dẫn cho nên mới nửa đêm theo hắn ra ngoài. Một cô nương chân chính, căn bản sẽ không làm chuyện như thế này, cho nên đêm nay hắn ức hiếp nàng, thì cũng là do nàng tự tìm, ai bảo nàng nghĩ hắn rất tốt chứ? Hối hận, tủi thân, thất vọng, sợ hãi, đủ loại cảm xúc quấn lấy nhau, Tạ Lan Âm khóc không ngừng nhưng vẫn muốn đứng lên.

Thấy nàng khóc đáng thương như vậy, Tiêu Nguyên cũng không còn lòng dạ nào mà chiếm tiện nghi, dỗ một lúc cũng không hữu hiệu, hắn khẽ thở dài, sau đó thận trọng đứng lên, ôm nàng đi về phía giường đá.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện