Được cho phép, Lâm Dục không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cậu giơ tay bắt lấy thang, nhẹ nhàng trèo lên, giống như một chú mèo nhỏ tao nhã cẩn thận, chỉ phát ra vài tiến: “kẽo kẹt” rất bé.
Giường trong ký túc xá không lớn lắm, hai nam sinh rất khó nằm ngửa người, chỉ có thể nằm nghiêng để ngủ.
Hạ Trầm nghiêng người đến gần lan can giường, dịch ra cho chú mèo nhỏ đang sợ hãi đủ không gian.
Nhưng một giây sau, anh phát hiện Lâm Dục thuận thế nằm ở góc đùi anh, dính sát vào vách tường cuộn tròn thành một đoàn nhỏ.
Hạ Trầm nhướng mày, thấp giọng hỏi: “Như vậy là được rồi sao?”
“Ừm.” Mặc dù đối phương không nhìn thấy, Lâm Dục vẫn gật gật đầu: “Hạ Trầm, cảm ơn cậu…”
Cậu vừa trải qua hoảng loạn, giọng nói có chút biến hóa, nghe vừa mềm vừa đáng thương, giống như có thể dọa cho cậu khóc.
Hạ Trầm vô thức nhớ tới một số hình ảnh, anh kiềm chế xúc động bắt người lại, đầu lưỡi liếm liếm môi trên, giọng nói dịu dàng: “Không có gì, ngủ đi.”
Một lúc sau, anh ngồi thẳng dậy: “Chúng ta đổi đầu ngủ đi.”
Lâm Dục ngơ ngác: “Hả? Vì sao?”
“Chẳng phải cậu sợ sao?” Hạ Trầm chăm chú nhìn cậu: “Đầu giường cách xa ban công hơn.”
Lúc này Lâm Dục mới hiểu được ý của anh, đứng lên đổi chỗ với anh.
“Cẩn thận một chút.” Hạ Trầm quan tâm dặn dò, ánh mắt lại dính chặt vào đoạn tuyết trắng chói mắt kia.
Lâm Dục đang hạ lưng, hai đầu gối quỳ trên giường bò từng chút từng chút về phía đầu kia.

Lúc di chuyển không cẩn thận làm một nửa áo ngủ bị kéo lên, nhưng bởi vì trong bóng đêm nên cậu cũng không để ý.
Hai người thuận lợi thay đổi đầu đuôi.

Sợ làm Hạ Trầm khó chịu, cậu càng dính sát vào tường thêm một chút, nhỏ giọng nói: “Ngủ ngon.”
“Đừng sợ, tôi ở đây.” Hạ Trầm xốc chăn mỏng lên, chia cho cậu một nửa, nói: “Ngủ ngon, mơ đẹp nhé.”
Lâm Dục túm lấy góc chăn, trong lòng lặng lẽ trào dâng cảm giác ấm áp.
Trước kia cậu cũng gặp quỷ ở ký túc xá, nhưng phản ứng của những người bạn cùng phòng khác đều là cười cậu trêu cậu nhát gan, không ai thật sự quan trọng chuyện này.

Dù gì thì sinh viên đại học chủ yếu là những người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, đặc biệt là các nam sinh học máy tính.
Có lẽ Hạ Trầm cũng không tin, nhưng anh quá đỗi dịu dàng, không chỉ không từ chối yêu cầu phi lý của cậu, còn an ủi cậu nhiều lần.
Lâm Dục đắp chăn lại, không nhịn được ngẩng đầu nhìn thoáng qua ban công.
Lần này không thấy gì cả, hồn ma thực sự đã rời đi.
Lần này lại trùng hợp nữa sao, hay là Hạ Trầm thật sự có năng lực đặc thù mà chính anh cũng không biết?
Hơn nữa, hồn ma đó xuất hiện có nghĩa là Trần Sâm Sâm đã chết.

Rõ ràng ban ngày bọn họ còn cùng học một lớp, sao lại đột nhiên…
*
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dục mơ mơ màng màng mở hai mắt ra.
Ý thức còn chưa tỉnh hẳn, cậu cảm giác hai chân giống như bị thứ gì đó đỡ lấy, hơi thở hơi ấm nóng phun vào lòng bàn chân, vừa tê vừa ngứa.
Cậu cố gắng rút chân lại, kết quả là một bàn tay to như kìm sắt nắm chặt mắt cá chân của cậu.
Lâm Dục không kiên nhẫn nhíu mày, dùng sức đạp một phát như phản xạ có điều kiện.
Một giây sau, bên tai vang lên tiếng rê/n rỉ quen thuộc.
Đại não Lâm Dục trống rỗng vài giây, bỗng dưng chống nửa người lên nhìn về phía chân mình.
Hai chân của cậu đặt trên lồng ng/ực to lớn rắn chắc, một chân giẫm lên hàm dưới cong cong duyên dáng, còn Hạ Trầm lúc này đang giơ tay che mũi nhìn thẳng mặt cậu.
Ký ức đêm qua tràn vào trong đầu, Lâm Dục nhất thời hơi bối rối: “Rất xin lỗi, tôi không cố ý đạp cậu đâu.”
Xong rồi, đây không phải là lần đầu tiên cậu lấy oán trả ơn, Hạ Trầm chắc chắn sẽ tức giận.
Đôi mắt đen nhánh như mực hiện lên chút ý cười bất đắc dĩ, Hạ Trầm nói giỡn hỏi: “Lâm Dục, có phải cậu không quen nhìn thấy tôi có mũi không?”
“Đương, đương nhiên không phải”! Lâm Dục hiếm thấy lắp bắp nói: “Tôi thật sự không cố ý mà…”
Trên thực tế, mũi Hạ Trầm rất đẹp, đầu mũi đầy đặn, sống mũi cao thẳng, bất kể nhìn từ chính diện hay bên cạnh đều rất hoàn mỹ.
Lý Ngạn Thần còn đùa rằng có một cái mũi ưu việt như vậy nhất định năng lực gì đó rất mạnh…
“Được rồi, tôi biết là cậu không cẩn thận.” Hạ Trầm nhàn nhạt mở miệng.
Lâm Dục nhanh chóng kéo suy nghĩ đang chạy xa của mình trở về, rũ mắt xuống, lúc này mới nhận ra mắt cá chân của mình vẫn còn ở trong tay đối phương.

Nhưng cậu không dám dùng sức nữa, không đủ tự tin nhỏ giọng nhắc nhở: “Cái đó… Cậu buông chân tôi ra trước được không?”
“Hửm?” Hạ Trầm giống như vừa mới phát hiện mình cầm chân cậu, lòng bàn tay chẳng biết cố ý hay vô tình cọ qua xương cổ chân nhô lên, lập tức như không có việc gì buông lỏng tay.
Lâm Dục nhanh chóng thu chân lại, làn da bị cọ qua hơi nóng lên.
“Thảo nào đêm qua cứ cảm giác có thứ gì đó chui vào trong ngực tôi.” Hạ Trầm cười hỏi: “Cậu rất sợ lạnh sao?”
Vừa nghĩ đến mình rúc chân vào trong ngực bạn cùng phòng suốt một đêm, vành tai Lâm Dục hơi nóng lên, hàng mi dài cụp xuống không dám nhìn anh: “Tôi đã rửa sạch rồi.”
Vành tai trắng trẻo không tỳ vết ửng ửng hồng kết hợp cùng nốt ruồi đỏ thẫm kia toát lên vẻ yêu dị khó hiểu.
Đồng tử Hạ Trầm khẽ co lại, nốt ruồi son kia trong nháy mắt như thể in sâu vào đáy mắt đen sậm.
Yết hầu lăn lên lộn xuống một chút, rốt cuộc anh vẫn khó mà nhẫn nhịn được, bèn tiến lại gần vuốt ve vành tai nho nhỏ.
Vành tai nóng bỏng mang đến xúc cảm cực tốt, mềm mại đến khó tin, giống như chỉ cần hơi dùng sức một chút là có thể nghiền nát nó.
Lâm Dục khẽ run lên, theo bản năng nghiêng đầu tránh thoát bàn tay to lớn mang theo cảm giác lạnh lẽo kia.
“Tôi tưởng tai cậu dính thứ gì đó.” Hạ Trầm lập tức buông tay xuống, nhẹ nhàng giải thích.
“Cái này à…” Lâm Dục cũng sờ sờ vành tai mình nói: “Không phải, đây là nốt ruồi.”
“Thì ra là vậy.” Hạ Trầm cười tủm tỉm nhìn cậu: “Nghe nói có nốt ruồi trên vành tai là biểu tượng của sự giàu có, xem ra sau này cậu sẽ phát tài đấy.”
“Điêu đấy.” Lâm Dục cười một tiếng: “Nếu chỉ có vậy mà có thể nhìn ra số phận của một người, vậy chuyên nghiệp…”
“Có chuyện lớn có chuyện lớn!” Ngoài cửa vang lên tiếng kêu của Lý Ngạn Thần, cắt đứt nửa câu sau của cậu.
Trong lòng Lâm Dục giật thót một cái, lập tức nhớ tới hồn ma xuất hiện đêm qua.
Lý Ngạn Thần đẩy cửa ký túc xá ra, thở hồng hộc nói: “Có người chết!”
Lâm Dục bình tĩnh ngoài dự đoán: “Ai xảy ra chuyện?”
“Trần Sâm Sâm! Trần Sâm Sâm lớp chúng ta ấy!” Lý Ngạn Thần nghỉ ngơi một hồi, sau đó nói như pháo nổ bùm bụp: “Anh đi mua vé xe buổi sáng đúng chứ? Sáng sớm anh vừa ra khỏi ký túc xá đã nghe Vương Thần lớp bên cạnh nói có xe cảnh sát tới.

Anh không nhịn được nhìn một cái, lúc này mới biết là Trần Sâm Sâm lớp mình nhảy lầu! Tối hôm qua nhảy từ tầng cao nhất của tòa nhà khu công nghệ xuống, buổi sáng mới có người phát hiện sau đó báo cảnh sát!”
Tay Lâm Dục đặt trên giường bất giác siết chặt, giọng nói có chút khàn khàn: “Bây giờ tình hình thế nào rồi?”

Tòa nhà khu công nghệ là tòa nhà cao nhất đại học A, nhảy xuống từ tầng cao nhất, bảo sao tử trạng thê thảm như vậy…
“Cảnh sát đã phong tỏa khu công nghệ rồi, cũng may bây giờ đang trong kỳ nghỉ quốc khánh, không thì chắc chắn sẽ hỗn loạn!” Lý Ngạn Thần cầm ly nước trên bàn uống một ngụm, sắc mặt nghiêm trọng thở dài: “Đang yên đang lành sao lại nhảy lầu tự sát…”
Trần Sâm Sâm là người hướng nội, bình thường lúc nào cũng một thân một mình.

Tuy rằng có lời đồn rằng cậu ta là gay nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến người khác, mọi người nhiều lắm chỉ là lén lút trêu ghẹo vài câu.
Một người bạn cùng lớp sống sờ sờ như vậy, hơn nữa còn sống trên lầu của họ, đột nhiên lại như chưa từng có.
“Chờ một chút, chẳng lẽ…”Lý Ngạn Thần giật mình, đè thấp giọng: “Chẳng lẽ có người đẩy cậu ấy…”
Trong đầu Lâm Dục hiện ra hồn ma đêm qua, chỉ nói một câu: “Chờ kết quả điều tra của cảnh sát đi đã.”
Dân gian có rất nhiều câu nói về những người tự sát, được nghe nhiều nhất là những người tự sát sẽ xuống địa ngục.
Trên thực tế dù có chết bằng cách nào, người vừa chết linh hồn sẽ thoát khỏi thân xác, tiến vào luân hồi.
Nếu oán khí nặng hoặc chấp niệm sâu sắc thì linh hồn sẽ nán lại nhân gian, trở thành quỷ.
Quỷ cũng có quỷ tốt quỷ xấu, giống như cha mẹ Thanh Mai không nỡ bỏ con cái gọi là quỷ tốt, chỉ cần giúp bọn họ đạt được nguyện vọng khi còn sống, tự nhiên họ sẽ rời khỏi nhân thế.

Lệ quỷ thì oán khí đầy mình, sẽ trả thù đòi mạng hoặc tìm kẻ chết thay, lúc này cần Thiên Sư xuất mã.
Mà đêm qua Lâm Dục nhìn thấy oán khí trên linh hồn của Trần Sâm Sâm, điều này cũng có nghĩa là khả năng không phải cậu ta tự sát.
Rốt cuộc là người nào dám giết người trong trường học?
Lâm Dục ngơ ngẩn nghĩ, cho đến khi cảm giác trên tay có một thứ gì đó bao phủ.
Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một bàn tay to lớn vỗ vỗ mu bàn tay cậu.
Hạ Trầm quan tâm nói: “Sắc mặt cậu không tốt lắm, có muốn ngủ một lát hay không?”
Lâm Dục nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không sao.”
Lý Ngạn Thần đặt ly nước xuống, ánh mắt nhìn một lượt giữa hai người trên giường, bỗng nhiên trợn to hai mắt: “Gì thế này? Sao hai người lại ngủ chung giường?”
“Tối hôm qua em gặp ác mộng, sau khi tỉnh lại vẫn hơi sợ nên bảo Lâm Dục tới ngủ chung.” Hạ Trầm thản nhiên giải thích, giọng điệu đứng đắn nghe không thấy bất thường chút nào.
“Khụ…” Lý Ngạn Thần thiếu chút phun nước ra khỏi mồm: “Không phải chứ? Hạ Trầm á hả?”
Sắc mặt Hạ Trầm trầm tĩnh như nước: “Sao vậy?”
“Cậu cao lớn như vậy mà còn sợ ác mộng?” Lý Ngạn Thần chà xát da gà trên cánh tay, dáng vẻ không thể tin được nói: “Lá gan của cậu còn nhỏ hơn Tiểu Dục đấy?”
“Ai nói với anh là chiều cao tỉ lệ thuận với sự can đảm vậy?” Hạ Trầm cười cười: “Em trời sinh nhát gan đó.”
“Phục!” Lý Ngạn Thần giơ ngón tay cái lên với anh: “Đàn ông chân chính dám đối mặt với nhược điểm của mình!”

Lời này được nói ra, vành tai Lâm Dục lại nóng lên.
*
Một lát sau, Lý Ngạn Thần xách vali rời đi.
Lâm Dục rửa mặt sơ sơ một chút, đi cùng Hạ Trầm đến căng tin ăn sáng.
Ngày nghỉ quốc khánh đầu tiên, đại đa số học sinh đã về nhà, những ai ở lại đều bị giáo viên chủ nhiệm ra lệnh ở trong ký túc xá, căn tin trống trơn.
Lâm Dục tùy tiện ăn vài miếng, bỗng nhiên mở miệng nói: “Tôi muốn đến khu công nghệ bên kia xem một chút.”
Hạ Trầm không hề kinh ngạc, gật đầu đáp: “Được, tôi đi cùng cậu.”
Chuyên ngành máy tính bình thường học ở khu công nghệ, lúc này trước cửa chính bị cảnh sát kéo dây cảnh giới phong tỏa.
Bởi vì thể chất đặc thù, mặc dù lúc nào cũng mang theo Linh Khí bên người nhưng bình thường Lâm Dục cũng không chủ động tới gần các hiện trường tai nạn.

Dù sao ai cũng không biết sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng lần này, cậu đứng dưới bóng cây cách đó không xa, nhìn dấu vết thi thể trên mặt đất được cố định bằng đường sơn trắng, muốn khôi phục cảnh tượng lúc đó trong đầu.
Trong lúc hoảng hốt, cậu nhìn thấy một dáng người gầy yếu đứng trên tầng cao nhất nhảy xuống, vài giây ngắn ngủi sau đ: “Bộp” một tiếng rơi trên mặt đất.
Trong nháy mắt mặt chạm xuống đất, đầu tiên là cổ bị gãy, sau đó là tứ chi với xương cốt toàn thân răng rắc thành mấy đoạn.
Toàn thây rải rác trên mặt đất, dùng tư thế quỷ dị vặn vẹo ngẩng đầu lên, khuôn mặt máu me mơ hồ hiện ra với cậu.
“Á!” Lâm Dục khiếp sợ, theo bản năng xoay người nhắm mắt lại, đụng vào lồng ng/ực người phía sau.
“Làm sao vậy?” Hạ Trầm như thể do dự một chút, từ từ nâng tay phủ lên phần gáy mượt mà, nhẹ nhàng xoa xoa.
Lâm Dục hít sâu một hơi: “Vừa rồi tôi… không nhịn được nên tưởng tượng ra cảnh Trần Sâm Sâm nhảy lầu.”
“Không sao đâu, đừng suy nghĩ quá nhiều.” Hạ Trầm giữ lấy gáy cậu, nhẹ giọng trấn an, ánh mắt thì hướng đến đống thịt thối nát trên mặt đất.
Trong nháy mắt tiếp theo, đôi mắt đầy máu trống rỗng chợt mở to, bên trong chảy ra hai hàng huyết lệ, chân tay vỡ vụn trên mặt đất cũng nhúc nhích điên cuồng, giống như nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ.
“Cậu nhìn kỹ lại đi, không có gì mà.” Hạ Trầm sờ sờ mái tóc đen mềm mại, thấp giọng nói.
Lâm Dục nửa tin nửa ngờ nhìn qua, tầm mắt đối diện với một màn khiến người ta buồn nôn kinh tởm kia.
Cậu nhanh chóng quay đầu lại, gần như theo bản năng vùi mặt lên vai Hạ Trầm.
“Lại làm sao vậy?” Phía trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói nghi ngờ.
Mà ở nơi cậu không nhìn thấy, đôi môi mỏng duyên dáng kia rõ ràng đang nhếch lên, tạo thành độ cong vừa sung sướng lại quỷ quyệt.
------oOo------.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện