Thái Tử Lệ đã tự mình mạo hiểm trộm giải dược, thối rữa trên người Diêu Quỳnh lại không thấy chuyển biến tốt đẹp một chút nào, hắn liền biết, Thác Bạt Hồn đã hoàn toàn không tín nhiệm hắn nữa.



Quyển Họa Bổn kia truyền đến ồn ào huyên náo cả Bình Thành, chỉ cần Diêu Quỳnh toàn thân thối rữa đứng trước mặt người khác, chưa đủ để người Bình Thành miên man suy nghĩ sao?



Hắn bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc là có giải dược hay không, giải dược này có thể căn bản chính là mồi mà Thác Bạt Hồn liên thủ với Sấu Ngọc Trai tung ra hay không?



Cho dù có, lần trước thiếu chút nữa bị Thác Bạt Hồn bắt tại trận, hiện giờ Thác Bạt Hồn có phòng bị, muốn lấy giải dược nữa thì khó như lên trời. Ngay lúc này truyền đến quân báo là Võ Xuyên thất thủ, đánh mọi người một cái không kịp trở tay. Thậm chí còn có lời đồn, nói là Diêu Sùng tiết lộ bản đồ phòng thủ, vây cánh của Đỗ Ban sao có thể buông tha một cơ hội quá tốt như vậy?



Diêu thị giao hảo với Thái Tử, ai ai cũng biết, bồn nước bẩn này chỉ cần lợi dụng một chút là có thể tạt cho hắn một thân tanh, vĩnh viễn cũng tẩy không sạch sẽ. Nếu giờ phút này lại lộ ra là Diêu Quỳnh hãm hại Phật Li, thậm chí có quan hệ đến cái chết của Thôi Giai, không thể nghi ngờ là đã cho Đỗ Ban một cơ hội to bằng trời.



Thái Tử Lệ đi tới đi lui, toàn bộ Thái Tử phủ im như ve sầu mùa đông, không một ai dám phát ra tiếng, sợ khiêu khích hắn chú ý mà dính tai hoạ.



Thật lâu sau, Thái Tử Lệ đột nhiên dừng bước, người xung quanh cơ hồ theo bản năng mà ép đầu xuống đến mức thấp nhất, cổ cùng sống lưng cứng đờ, mồ hôi lạnh rơi như mưa.



"Chuẩn bị dược thiện!"



Nghe được tiếng phân phó này, tất cả mọi người thở ra một hơi, đầu bếp vội vội vàng vàng chuẩn bị hết những gì hắn muốn, Thái Tử Lệ tự mình xách hộp đồ ăn ra khỏi phủ, lập tức đi đến thăm Diêu Quỳnh.



Diêu Quỳnh tuy rằng trên người thối rữa, nhưng tinh thần lại rất tốt, mà vì đóng cửa từ chối tiếp khách, hơn nữa việc ở Võ Xuyên trọng đại, lúc này chỉ có vài trọng thần biết được. Hắn một chút cũng chưa ngửi ra bên ngoài có dị, nhưng lại ngửi ra Thái Tử Lệ hôm nay khác thường.



Thái Tử Lệ săn sóc có chút quá mức, ai thường xuyên lui tới với hắn mà không biết dưới lớp da mặt hiền lành của hắn cất giấu sự tàn nhẫn.



Thái Tử Lệ đích thân múc canh đẩy đến trước mặt hắn, nói: "Đây là dược thiện ta đặc biệt sai đầu bếp làm cho ngươi, nói không chừng là có lợi đối với mụn mủ trên người ngươi."



Diêu Quỳnh nhìn màu canh, thoạt nhìn thập phần mê người, hắn bưng lên, cầm thìa đẩy váng dầu trên mặt ra, hỏi: "Bên ngoài hiện tại thế nào rồi?"



"Nhu Nhiên đã khi nào lướt qua được Trường Thành? Không có gì đáng để lo!"



Diêu Quỳnh ngước mắt, hắn vốn muốn hỏi là động tĩnh của Đình úy phủ cùng tiếng gió bên ngoài, ai biết Thái Tử Lệ đột nhiên nói đến Nhu Nhiên. Đương nhiên, hắn rất nhanh nghĩ đến Võ Xuyên, còn có phụ thân đang trấn thủ Võ Xuyên.



Hay là...Võ Xuyên đã xảy ra chuyện?



Cho nên Thái Tử Lệ mới giống như gấp không chờ nổi mà đến giải quyết hắn?



Diêu Quỳnh buông chén canh, "Dù phải chết, nam tử hán đại trượng phu cũng nên chết trận sa trường!" Tuyệt đối không phải chết vào những chuyện lục đục với nhau nhàm chán này!



Ánh mắt Thái Tử Lệ lạnh xuống, như là sống sờ sờ bị người bôi một đống tương lên gương mặt sạch sẽ.



Sắc mặt Diêu Quỳnh lại thập phần bình tĩnh, "Võ Xuyên đã xảy ra chuyện?"



Thái Tử Lệ nói: "Phụ thân ngươi tiết lộ bản đồ binh trận, hiện giờ sáu trấn đều bại lộ dưới gót sắt Nhu Nhiên!"



Toàn thân Diêu Quỳnh lạnh lẽo, lần này Diêu gia hắn sợ là sắp tiêu rồi, hắn càng không thể cho phép mình chết ở chỗ này.



"Chuyện Phật Li, chuyện Vương Tán, thậm chí chuyện Thanh Hà Thôi Giai, ta đều sẽ ôm hết, nhưng cầu Thái Tử điện hạ một chuyện, thỉnh cầu Hoàng Thượng để cho ta đoái công chuộc tội! Nếu không thể đem Nhu Nhiên đuổi ra sáu trấn, ta tuyệt đối không sống sót trở về!"



Thái Tử Lệ yên lặng uống hết một chén trà nhỏ, không khí yên tĩnh đến đáng sợ, đủ loại tính kế cân nhắc nhanh chóng chuyển động trong đầu, thật lâu sau hắn mới nói: "Được! Bất quá, có chuyện ngươi không thể ôm......"



Ngụy Đế triệu Diêu Quỳnh vào cung, khi Thác Bạt Hồn tự mình tới gặp người, Diêu Quỳnh thấy hắn câu đầu tiên là: "Ta nhận tội!"



Thác Bạt Hồn nhìn về phía Thái Tử Lệ mang vẻ mặt vân đạm phong khinh đứng phía sau, biết là mình vẫn chậm một bước.



Diêu Quỳnh ở ngay trước mặt Ngụy Đế thừa nhận bản thân hảo nam sắc, Thôi Giai là hắn hại chết, ngày ấy Vương Tán thu nạp được một mỹ nhân, nhưng lại cho Khâu Mục Lâm vốn cũng không hảo nam sắc, hắn định đi đoạt trở về, không khéo đụng phải Phật Li mang theo thị vệ trốn trong chỗ tối, hắn liền nghĩ ra một kế, giả trang thành Phật Li, chuẩn bị giáo huấn Khâu Mục Lâm Nhĩ Dung vì dám đoạt mỹ nhân của hắn, nhưng không ngờ bị người coi là thật, đành phải chạy trốn trước. Ra ngoài liền gặp phải Thái Tử Lệ, vì che dấu việc mình đã làm chuyện ngu xuẩn, cố ý giúp Thái Tử tiêu diệt cung tiễn thủ do Phật Li mang đến.



Lời nói dối đơn thuần không đáng sợ, đáng sợ chính là trong lời nói dối lại trộn lẫn sự thật muốn mạng của hắn, thì những lời nói dối này thành ra có thêm vài phần thật. Diêu Quỳnh ngay cả chuyện Thôi Giai cũng dám nhận, không có đạo lý sẽ oan uổng Phật Li. Huống chi hắn nói rất hợp tình hợp lý, nhất thời thế nhưng cũng không tìm được chỗ hở.



Nhận tội xong, Diêu Quỳnh dập đầu chờ lệnh: "Phụ thân từ trước đến nay trung quân ái quốc, tuyệt đối sẽ không cấu kết ngoại địch bán đứng bản đồ phòng thủ. Vì chứng minh lòng Diêu gia ta trung trinh như một, Diêu Quỳnh nguyện lấy cái chết thu Võ Xuyên về, đuổi Nhu Nhiên ra khỏi biên cảnh Ngụy quốc! Mong Hoàng Thượng thành toàn!"



Không có ai lại không tôn trọng nguyện vọng cuối cùng của một tướng sĩ, ngay cả người của Thanh Hà Thôi Thị cũng không thể phủ nhận. Thái Tử bước ra khỏi hàng, giải thích một phen đại nghĩa xong, Ngụy Đế đồng ý, hơn nữa chọn một người thuộc Thanh Hà Thôi Thị làm đốc quân, không cho Diêu Quỳnh thừa cơ chạy trốn.



Ngày Diêu Quỳnh lãnh binh xuất chinh, bá tánh Bình Thành đều ra xem náo nhiệt, Diêu Quỳnh không được đến một tiếng đưa tiễn vui vẻ mà một tướng lãnh nên có, trong đám người chỉ có sự phỉ nhổ nhục mạ.



Có giải dược, thối rữa trên người hắn đã tốt hơn, trên mặt lưu lại vài vết sẹo tối màu, làm gương mặt nguyên bản tuấn mỹ của hắn giờ thoạt nhìn rất là đáng sợ.



Tống Dật đứng ở trong đám người, nhìn bóng dáng hắn rời đi, đột nhiên nhớ tới cảnh hơn mười năm trước, phụ thân bị oan uổng thông đồng với địch bán nước, bị nhốt vào tù, Lưu Dục chờ lệnh mang binh đi thu hồi lại Lạc Dương.



Tống Dật nhìn trong chốc lát, xoay người rời đi, Tiết Đào cùng Kiều Tam trước sau ở bên cạnh nàng làm tường người, không để một ai chạm đến góc áo nàng.



Lưu Dục đứng trên thềm Kỳ Lân đài, nhìn nàng chậm rãi đi tới, thần sắc có chút thảm đạm, biết một màn này nhất định là đã gợi lên chuyện thương tâm cho nàng, vươn tay ra, Tống Dật nhìn trong chốc lát, ngoan ngoãn đem móng vuốt nhỏ đặt vào lòng bàn tay hắn.



"Là cảm thấy ta quá lãnh khốc sao?" Tống Dật báo thù, chưa bao giờ sẽ để tay mình dính máu, mà lần này kết cục của Diêu Sùng lại là Lưu Dục một tay thúc đẩy. Hắn rất sợ Tống Dật trách cứ hành vi này của hắn chẳng khác gì Vương Tán và Diêu Sùng năm xưa!



Hắn không muốn Tống Dật đem hắn đánh đồng với loại người vì quyền thế mà không từ thủ đoạn.



Tống Dật đem mặt dán ở ngực hắn, nỉ non một câu, "Cảm ơn."



Trong nháy mắt kia, con tim lạnh lẽo thấp thỏm của Lưu Dục trở nên ấm áo, trong lòng nhộn nhạo một hồ xuân thủy.



Tin Diêu Sùng chết truyền đến là ở ba ngày sau, nguyên bản ông ta đã trốn ra khỏi Võ Xuyên, lại chịu không nổi bị người cầm cớ bán nước nói ra nói vào, mới mang theo bộ hạ cũ còn sót lại của Diêu gia đi đánh lén Võ Xuyên, kết quả rơi vào vòng vây của Xã Luân, vạn tiễn rời cung, Diêu Sùng cùng với tàn quân của ông ta lập tức bị bắn thành con nhím......



Tống Dật ngồi ở trong phòng một ngày, trong tay nâng bút nhưng vẫn không hạ xuống, lòng như là bị đào rỗng.



Lý Mật thu xếp một bàn tiệc rượu phong phú, tuy cái gì cũng chưa nói, nhưng rõ ràng là muốn ăn mừng việc kẻ thù cuối cùng của Tống Dật rốt cuộc biến mất khỏi cõi đời này, nàng không còn phải lưng đeo những gông xiềng nặng nề kia nữa.



Nàng tự do rồi!



Nhưng Tống Dật tự do lại thoạt nhìn rất uể oải ỉu xìu.



Tiểu Đào Đào đứng trước cửa phòng nàng một ngày, bẩm báo lại với Lưu Dục thành ra là: Bộ dạng Tống tiên sinh thoạt nhìn giống như sống không còn gì luyến tiếc......



Lưu Dục lập tức sợ tới mức da đầu tê rần!



Cái gì mà kêu là sống không còn gì luyến tiếc?



Nàng dựa vào mối huyết hải thâm thù như vậy mà chống đỡ hơn mười năm, hiện giờ hết thảy đều kết thúc, nàng có phải đột nhiên mất đi động lực sinh tồn hay không?



Vì thế, vốn dĩ là tiệc ăn mừng lại lộ ra cảm giác lo lắng quỷ dị, ngay cả Lý Mật cũng nhịn không được rót thêm cho Tống Dật hai ly rượu. Tống Dật thoạt nhìn không khác gì bình thường, khuôn mặt nhỏ cứ cười tủm tỉm, hầu như nhìn không ra một chút dị thường nào, nhưng như vậy càng làm cho bọn họ khẩn trương.



Sau buổi tiệc, Tống Dật ngồi dưới tàng cây tử đằng một hồi lâu, nhìn chằm chằm vị trí trên đỉnh đầu, hôm nay Tôn Triều Hồng không tới, tâm lý nàng càng trống trải, uể oải trở lại trong phòng, phát hiện phòng có ánh nến le lói, nàng ngẩn người, đẩy cửa bước vào, chỉ thấy mỹ nhân vừa lúc đi ra từ sau bình phong, một thân mờ mịt hơi nước, áo tắm dài nửa che nửa lộ, dưới ánh đèn chiếu rọi, đẹp đến không nhiễm phàm trần.



Đột nhiên hắn đem áo tắm banh ra, lộ ra vòm ngực rắn chắc, tứ chi thon dài, còn có da thịt màu mật kia, dụ hoặc toàn bộ cảm quan người ta.



"Hôm nay, liền để bổn vương tới khao ngươi đi?" Nam nhân nghiêm trang nói.



Tống Dật không nhịn xuống nữa, lập tức bổ nhào lên người mỹ nhân, trong nháy mắt kia toàn bộ huyết mạch Lưu Dục đều nổ tung.



Đây chú định là một đêm thất hồn lạc phách, toàn bộ yêu hận tình thủ tích góp mười năm đều phát tiết hết trong một đêm này. Thân thể giao triền ở bên nhau, kéo cũng kéo không khai, liều chết mà triền miên, phảng phất như trên đời này chỉ còn lại bọn họ, thế giới của bọn họ chỉ có lẫn nhau.



Lý Mật bởi vì lo lắng mà tới đưa bữa ăn khuya, chỉ nhìn thấy sắc mặt cứng đờ đến không thể cứng đờ hơn được nữa của Tiểu Đào Đào ngoài cửa, cùng với tiếng giường bàn ghế...kẽo kẹt truyền ra từ trong phòng, trong một cái chớp mắt, hắn cảm thấy mình sắp phải bổ sung gia cụ lần nữa vì Tống Dật.



Lý Mật đem bữa ăn khuya đưa cho Tiết Đào, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói vẻ thông cảm: "Vất vả rồi."



Sắc mặt Tiểu Đào Đào đột nhiên trở nên đỏ như máu, bữa ăn khuya thiếu chút nữa cầm không nổi.



Mới đầu là Tống Dật chủ động, Lưu Dục để tùy ý nàng ta cần ta cứ lấy, nhưng thể lực của tiểu hỗn đản thật sự là không dám khen tặng, hắn còn chưa có sướng đủ nàng lại không nhúc nhích nữa, vì thế Lưu Dục tri kỷ mà hóa bị động thành chủ động, đem tiểu gia hỏa hầu hạ rên hừ hừ, thẳng cho đến khi ép khô một chút tinh lực cuối cùng của nàng mới bằng lòng dừng tay.



Từ hôm đó bắt đầu, liên tục ba ngày hai người thế nhưng không hề ra khỏi cửa, trong thời gian đó thật đúng là con mẹ nó phải thay giường một lần.



Kiến nhiều thức quảng đi nữa Lý Mật cũng mất bình tĩnh, thật vất vả chờ cửa chủ động mở ra, tên hỗn đản Lưu Dục kia mang vẻ mặt thần thanh khí sảng mà bước ra, Lý Mật nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Ngươi là cầm thú sao?"



Lưu Dục thần thái phi dương, cố ý thở dài một tiếng, "Muốn cho nàng một lần nữa tìm lại niềm vui sống, ta cũng rất vất vả."



Lý Mật thiếu chút nữa phun ra một búng máu.



Bởi vì chuyện Võ Xuyên, hôn sự của Võ Uy công chúa bị hoãn lại. Tin chiến thắng truyền đến không sai biệt lắm là chuyện đã một tháng sau. Diêu Quỳnh đại phá Xã Luân, đem quân Nhu Nhiên đuổi ra khỏi phạm vi sáu trấn, nhưng khi chiến thắng trở về, không biết một mũi tên từ nơi nào phóng tới, xuyên tim, Diêu Quỳnh mất mạng tại chỗ.



Tống Dật lại có chút hoảng hốt, Lưu Dục vội vã vọt tới phòng nàng, lo lắng mà nhìn nàng, rất sợ nàng lại sống không còn gì luyến tiếc.



"Diêu Quỳnh cũng coi như là nam tử hán đỉnh thiên lập địa! Lần này Thái Tử Lệ rốt cuộc có thể kê cao gối mà ngủ."



Lưu Dục gật gật đầu, nắm lấy tay nàng nói: "Chuyện ở Bắc địa đã xong, cùng ta về Giang Tả đi. Nơi đó mới là nhà của chúng ta."



Về nhà?



Hai chữ này, đối với người phiêu bạc bên ngoài, có sức dụ hoặc đến cỡ nào?



"Được! Về nhà!"



Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay ngắn ngắn thôi, cốt truyện tiếp theo hơi dài, không thể hơn nữa, moah moah



Lời editor:



Hổm rày ít ăn thịt, nên thấy hơi tội Diêu Quỳnh, đời cha ăn mặn đời con khát nước là đây, dù thằng nhỏ cũng hư hỏng, giống như tên ngốc Khâu Mục Lâm, nhưng chả biết sao, vẫn thấy tội, chắc là do ít ăn thịt



'Yêu hận tình thù' tiểu Dục gom góp 10 năm mà phát tiết có 3 đêm sao...? Đặt cọc trước? Cảnh H xong rồi đó các mày......Mật papa nhận nuôi tiểu Đào Đào đi, chắc còn kịp chấn chỉnh lại tam quan cho bé



Sắp tới là chủ yếu trận địa của tiểu Mục Mục vớitiểu Phật Li, bụng hai đứa này toàn là nước lọ nghẹ. Vợ chồng nhà Lưu Jr. ômpopcorn ngồi xem, thỉnh thoảng thò chân ra gạt giò người ta thôi, gì chứ đây làsở trường của A Xu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện