Ngu Thiếu Dung quỳ gối trên mặt đất lạnh băng, khóe mắt còn vươn nước mắt, nhưng đôi mắt lại không có sưng đỏ, nàng cố ý nức nở hai tiếng, trộm nhìn phụ thân mình, đáng tiếc, lần này, phụ thân tựa hồ cũng không tính toán tha thứ cho nàng dễ dàng như vậy.



Nàng đã quỳ ở đây nửa canh giờ, vừa lạnh vừa đói, phụ thân nhẫn tâm thì lại cả một ngụm nước cũng không cho nàng uống.



"Ta không phải cố ý đẩy nàng ta rơi xuống nước, là tự nàng ta không đứng vững!" Thấy phụ thân không để ý tới, Ngu Thiếu Dung đem lời không biết đã nói bao nhiêu lần nói lại lần nữa.



"Đủ rồi!" Ngu Thái xưa nay chiều chuộng nàng, nhưng không có nghĩa là có thể chiều chuộng đến mức để nàng giết người phóng hỏa!



Bị phụ thân rống, Ngu Thiếu Dung sợ tới mức run run, nhưng vì quen được chiều chuộng, chưa bao giờ biết cúi đầu là gì, "Lục Thanh Chi bất quá là nữ nhi của một Thái nhạc, còn là con vợ lẽ, vốn là không tư cách đứng chung một chỗ với mấy đích quý nữ đại tộc chúng ta. Còn không biết điều, còn không giữ miệng đem chuyện của huynh trưởng nói ra ở ngự tiền, làm huynh trưởng bị chỉ trích, vu hãm Ngu gia, nàng có chết muôn lần cũng không hết tội! Nữ nhi chỉ là nhất thời khó thở, cũng không phải thật sự muốn giết nàng, đây cũng là do nàng xui xẻo, rơi vào trong hồ!"



"Bang!" cái bạt tai này cực kỳ vang dội, đừng nói là Ngu Thiếu Dung, cả Ngu Thái cũng sững sờ, nhìn tay mình, có một tia bừng tỉnh, ông ta, hình như từ trước tới nay chưa hề đánh đứa nhỏ này.



Triệu Quân bước vào, nhìn thấy một màn này, cũng ngẩn người, Ngu Thiếu Dung cảm giác được Triệu quân có mặt, rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, nước mắt đổ rào rào xuống, lúc này là khóc thật sự.



Ngu Thái thu tay, lại nhất thời có chút vô thố. Triệu Quân móc khăn tay lau nước mắt nước mũi cho Ngu Thiếu Dung, Ngu Thiếu Dung ủy khuất mà rúc trong ngực hắn, khóc đến vô cùng đáng thương. Triệu Quân nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, nói: "Việc đã đến nước này, bá phụ trách phạt Dung muội thì có tác dụng gì? Bị người của Tư Lệ Đài nhìn thấy, thì lại phiền toái."



Ngu Thái thở dài, "Hai anh em chúng nó nếu hiểu chuyện bằng một góc của ngươi, ta cũng không cần sầu lo như thế. Ngu gia hôm nay không còn như xưa, vi phụ đại khái cũng không chống đỡ được cho huynh muội các ngươi bao lâu nữa. Các ngươi còn không biết cố gắng như vậy, làm vi phụ sao có thể an tâm."



Ngu Thiếu Dung vốn đang cực ủy khuất, nhưng nghe thấy những lời này của phụ thân, đột nhiên có chút hoảng sợ. Nàng nhỏ tuổi, không hiểu lắm, nhưng ngữ khí này nghe như đang dặn dò di ngôn, làm trong lòng nàng bất giác hoảng loạn.



Thân thể phụ thân vẫn luôn không tốt, nàng biết, nhưng nàng chưa bao giờ cho rằng phụ thân sẽ thật sự ngã xuống. Phụ thân cũng không thể ngã xuống, ông ngã xuống thì Ngu gia làm sao bây giờ, nàng làm sao bây giờ?



"A cha......" Ngu Thiếu Dung lếch bằng đầu gối đến bên chân Ngu Thái, vô cùng đáng thương mà kéo vạt áo phụ thân, ngước khuôn mặt nhỏ còn in dấu tay lên nhìn Ngu Thái, Ngu Thái liền mềm lòng, thở dài, đỡ nàng lên, nhẹ nhàng sờ sờ gương mặt có chút sưng đỏ, "Chuyện của Lục Thanh Chi, coi như không phát sinh, ngươi về phòng trước đi, ta có việc thương lượng với Triệu Quân."



Ngu Thiếu Dung nhìn nhìn, lần này không tùy hứng nữa, ngoan ngoãn lui ra ngoài.



Cửa bị đóng lại, Triệu Quân đem chuyện Tống Dật cùng Hàn Duyên Bình bên kia báo cáo toàn bộ, đương nhiên không để sót lời kia của Tống Dật.



Vẽ khắc cốt hắn có nghe nói qua, chuyện này rất huyễn hoặc, nhưng hình như đây là sự thật. Tống Dật có thể họa khắc cốt, nói không chừng nàng thật sự có thể phục hồi lại dung mạo của kẻ dịch dung.



Ngu Thái nghe xong, mày nhíu càng chặt.



"Ngươi cảm thấy, nàng có thể là đang hư trương thanh thế, muốn mượn chuyện này dẫn xà xuất động hay không?"



Hàng năm vùng vẫy trong lốc xoáy quyền lực, bọn họ đương nhiên sẽ âm mưu luận một phen, nhưng rủi là sự thật thì sao? Huống chi, trước mắt bọn họ tìm không thấy mục đích cùng lập trường của việc Tống Dật nói dối. Nàng chỉ là một họa sư dân gian mà thôi, nơi này, không một ai là nàng có thể trêu chọc nổi.



"Mặc kệ nàng có thực sự có bản lĩnh này hay không, cứ nhìn kỹ rồi nói. Ta đã phái người trông coi cả viện, nếu thật sự là dẫn xà xuất động, Tư Lệ Đài bên kia nhất định sẽ bố trí nhân thủ ôm cây đợi thỏ. Vô luận bọn họ bố trí như thế nào, cũng không thể chạy thoát khỏi nhãn tuyến của ta."



Ngu Thái gật gật đầu, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, vỗ vỗ vai Triệu Quân, "Kéo ngươi vào chuyện lần này, vốn không phải ta muốn. Bá phụ chỉ là lo lắng sẽ liên lụy ngươi."



Triệu Quân nói: "Là bá phụ thu lưu mẫu tử hai người chúng ta, nếu không có bá phụ, mẫu thân ta và ta, có lẽ đã sớm chết trong trận diệt môn mười năm trước."



"Mẫu thân ngươi vốn là người của Ngu gia, ngươi cần gì phải khách khí?"



Mẫu thân của Triệu Quân là thị nữ bên người Vương phu nhân Ngu Chỉ Lan, cũng là gia bộc của dòng chính Ngu gia, Vương thị nhất tộc bị diệt, Nghĩa Quốc Công Ngu Hạo đưa gia quyến lên hình đài tự vận chứng minh trong sạch. Mẫu thân của Triệu Quân nếu không vì hắn sợ cũng đã đi theo, may mà được Ngu Thái ngăn cản, Ngu Thái chẳng những thu lưu mẹ con hắn, còn đối đãi với bọn họ như là thân nhân, hơn nữa còn là trong tình huống tiền triều chưa diệt, ngập trong nguy hiểm.



Phần ân tình này đáng giá cho hắn lấy tánh mạng báo đáp, bất quá lần này nhờ tài nghệ mẫu thân có được để cố lộng huyền hư, nhiễu loạn vụ án một chút mà thôi, thật sự bé nhỏ không đáng kể. Chỉ tiếc, hắn tự nhận là thủ đoạn cao minh, vậy mà gặp chuyện này, thực sự làm hắn khiếp sợ.



"Mẫu thân từng nói, nước tẩy màu này là Vương phu nhân làm ra để dùng cho vẽ tranh, mẫu thân bởi vì thường xuyên giúp bà ấy chế nước tẩy màu cho nên mới được truyền thừa tài nghệ này. Nhưng Tống Dật nơi đó sao lại có thứ này?"



Đây là nghi hoặc lớn nhất của Triệu Quân.



Ngu Thái nghĩ nghĩ, "Họa Cốt tiên sinh là một vị họa sư có tạo nghệ thi họa thập phần cao siêu, từ tranh Tống Dật vẽ đã có thể thấy chỗ lợi hại này, tạm thời không nói đến họa khắc cốt, riêng bức họa hai mặt bằng màu mực chu đan kia cũng đủ để xưng là tác phẩm xảo đoạt thiên công, năm đó đường tỷ tạo nghệ cũng không bằng. Đường tỷ có thể nghĩ ra cách chế nước tẩy màu, ông ta chưa chắc không thể nghĩ ra. Ngoại trừ chuyện này, còn có một khả năng......" Ông ta nhớ mang máng, trước khi đường tỷ xuất các, rất thích tổ chức hội thơ họa, trong đó có một thư sinh nghèo, tạo nghệ vẽ tranh cực cao, nước tẩy màu kia hình như là cùng hắn làm ra, vì thế đường tỷ rất coi trọng hắn. Lúc ấy trên dưới Ngu gia đều sợ vị đường tỷ có tư dung xuất chúng này sẽ làm ra chuyện gì không thể tha thứ, âm thầm gây áp lực đối với thư sinh kia, người nọ cuối cùng cũng không xuất hiện nữa.



"Bá phụ nghĩ đến cái gì?"



Ngu Thái lắc đầu, "Không có việc gì." Những chuyện cũ năm đó, cùng với những người không quan trọng hiển nhiên không thích hợp nói ra lúc này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Ngu Thái lại nói: "Chuyện nước tẩy màu, ngươi có thể tra một chút. Nếu Họa Cốt tiên sinh có quan hệ với đường tỷ, nói không chừng có thể để cho chúng ta sử dụng."



Mượn sức Họa Cốt tiên sinh, Triệu Quân có chút đau đầu, "Vậy Tống Dật bên kia?"



"Nàng nếu thật sự uy hiếp đến chúng ta, giết không tha."



Triệu Quân lĩnh mệnh mà đi. Hắn cần phải nhìn xem bố trí bên Tư Lệ Đài có biến động gì hay không, nhờ đó mới có thể cơ bản phán đoán Tống Dật này rốt cuộc là lập cái bẫy, hay là chỉ thuần túy muốn thoát tội.



Tiếng trống canh bao giờ Tý vang lên, Tống Dật vẫn ngồi ở cửa, chỉ là đem ghế dựa đổi thành một cái giường, đem bàn nhỏ đổi thành bàn dài. Tất cả đồ lệ cùng tướng sĩ Trung úy quân trong viện đều ghé mắt.



Hàn Duyên Bình cũng chưa ngủ, nhìn nàng ra ra vào vào có chút nôn nóng, "Tống tiên sinh làm gì vậy? Nếu là mệt mỏi, trở về phòng nghỉ ngơi không phải tốt hơn sao, đêm khuya sương lạnh, coi chừng cảm lạnh!" Một cái cô nương, không phải là muốn ngủ ngay cửa đi? Quá không ra thể thống gì!



Tống Dật dọn xong, lúc này mới lau mồ hôi mỏng giữa trán, nói: "Ta chỉ là sợ chết. Rủi người làm chủ phía sau màn biết ta có thể phá giải thuật dịch dung của hắn, khó bảo đảm là sẽ không thừa cơ giết người diệt khẩu. Nghĩ là nếu ta ở dưới mí mắt mọi người, hắn càng không dễ dàng đắc thủ."



Những lời chửi thầm bất mãn của Hàn Duyên Bình, sau khi nghe xong những lời này liền tan thành mây khói. Hắn biết rất nhiều thứ dân vì mạng sống sẽ không cố kỵ cái gì là lễ nghĩa liêm sỉ, sĩ phu khí khái sao có thể trông cậy vào? Nàng có sao? Nhưng Tống Dật tiếp nhận việc này, nhiều ít là vì hắn, cơ bản đạo đức lương tri hắn vẫn phải có.



"Một khi đã như vậy, vậy Hàn mỗ cũng ở cửa bồi tiên sinh một đêm."



Sau khi vẽ xong bức họa toàn thân của thái giám kia, Hàn Duyên Bình đã cẩn thận hỏi thăm Triệu Trọng Dương chuyện vẽ khắc cốt. Bởi vì trước đó chỉ là nghe Triệu Thành phủ doãn Kinh Triệu Doãn nhắc tới, nhưng chuyện như thế nào hắn cũng không rõ ràng, chỉ biết là có loại thần kỹ huyền diệu có thể phục hồi dung mạo từ bạch cốt, nhiều ít vẫn cảm thấy là thứ mà Họa Cốt tiên sinh hoặc là Sấu Ngọc Trai vì muốn nổi danh mà thổi phồng lên.



Nhưng Triệu Trọng Dương là chính mắt chứng kiến qua Tống Dật như thế nào phục hồi dung mạo từ bạch cốt, có thể đem một đống xương vỡ phục hồi lại bộ dáng khi chết, còn có thể đem bộ dáng người xưa vẽ đến giống như đúc, loại tài nghệ này đã sớm vượt qua phạm trù thi họa, mà là chân chính thần kỹ.



Không qua mấy ngày, nữ tử này một lần lại một lần đổi mới những gì hắn biết, lúc này mới ý thức được sự đáng sợ của việc giậm chân tại chỗ, lại tinh tế hồi tưởng lại trước đó mình bày ra đủ loại tự cao tự đại, quả thực buồn cười đến cực điểm.



Tống Dật dọn xong, liền ngồi trên giường, cẩn thận nghiền ngẫm bức họa kia của Hàn Duyên Bình, chuyên tâm, tựa hồ cứ nghĩ như vậy cả một đêm.



Bên ngoài viện, Tôn Triều Hồng rúc trong góc tối liếc liếc Triệu Trọng Dương, dùng thủ thế dò hỏi: Nàng rốt cuộc đang làm cái gì? Gióng trống khua chiêng như vậy, làm sao ta ẩn vào đó đây? Ngươi xác định là nàng cần ta bảo hộ sao?



Đây rõ ràng là có ý sập cửa cự tuyệt nàng. Nàng ngồi xổm ở chỗ này một canh giờ, cũng không tìm được một chút cơ hội lẻn vào, đây vẫn là lần đầu.



Triệu Trọng Dương vỗ vỗ da mặt, cũng có chút ảo não, vì cái gì mỗi lần đụng tới Tống Dật hắn đều cảm giác đầu óc không xài được chứ?



"Cái này...có lẽ chúng ta đổi cái phương pháp. Nàng nếu ở ngay cửa, ngươi cứ nhìn chằm chằm trước, chỉ cần không xảy ra chuyện là được."



Triệu Trọng Dương lặng lẽ rời đi, lại hướng Lưu Dục nơi đó báo cáo một lần, Lưu Dục sửng sốt, hiển nhiên đối với chuyện này cũng rất ngoài ý muốn.



"Nàng làm việc gì, chưa bao giờ là bắn tên không đích."



Tiếp nhận phiền toái từ Hàn Duyên Bình, vô luận Tống Dật có năng lực vạch trần chân dung của kẻ dịch dung kia hay không, tánh mạng đều đã chịu uy hiếp, nàng sẽ không đến mức không biết tình cảnh hiện tại của bản thân.



Nhưng thái độ đêm nay thực sự có chút kỳ cục.



"Ta đi xem thử."



Lưu Dục buông công sự bận rộn trong tay, đi một chuyến qua đó. Bước vào cửa viện, hắn liền ý thức được vị trí đứng của Trung úy quân nhìn như tầm thường lại không tầm thường.



Đi đến dưới đèn, Tống Dật đang khoa tay múa chân gì đó với bức họa toàn thân trước mặt. Mà một đầu khác, Hàn Duyên Bình đã cuộn trên ghế ngủ rồi. Toàn bộ đồ lệ, Trung úy quân đều ngưng thần tĩnh khí, vậy mà không có một tiếng động nào. Thấy Dự Vương giá lâm, hai tiểu đồ lệ ở cửa hành lễ, Lưu Dục ra hiệu yên lặng, hai người cũng không lên tiếng.



Đôi mắt Lưu Dục nhìn chằm chằm ngòi bút của Tống Dật, nhưng lực chú ý lại đặt trên dư quang nơi khóe mắt, một lát sau, bỗng dưng cả kinh, lần thứ hai nhìn mặt Tống Dật.



Không thể nào!



Lúc ấy trong đầu hắn lóe lên ba chữ này.



Tống Dật cảm giác được có một đôi mắt đang rà quét trên mặt nạ của nàng, đột nhiên ngẩng đầu, không ngạc nhiên mà đối diện đôi mắt của Lưu Dục, mặt mũi lập tức lộ ra một nụ cười đáng khinh, "Điện hạ tới khi nào?"



Bộ dáng thụ sủng nhược kinh, phảng phất như phi tần hậu cung mỏi mắt chờ mong cuối cùng cũng chờ được hoàng đế giá lâm.



Lưu Dục cảm thấy sống lưng lạnh toát, da mặt có chút cứng đờ, sau một lúc lâu mới nặn ra một câu, "Nghe nói Tống cô nương có thể phá giải thuật dịch dung, bổn vương lại đây nhìn xem."



"Thì ra là thế. Tống Dật nhất định không phụ điện hạ kỳ vọng. Thuật dịch dung này ta đã hiểu rõ."



"Ồ?"



"Chậm nhất là chiều tối ngày mai, nhất định có thể vẽ ra."



Lưu Dục gật gật đầu, "Vậy bổn vương chờ mong tin tốt từ Tống cô nương."



Tống Dật chắp tay, Lưu Dục đi cực kỳ dứt khoát.



Lưu Dục ra ngoài, Triệu Trọng Dương đi theo. Lưu Dục thấp giọng nói: "Cái viện kia, không thể vào."



"A?"



"Nhãn tuyến của Trung úy quân không có góc chết, cho dù một con ruồi bay vào bọn họ cũng có thể tóm được chuẩn xác, huống chi là một người sống to như Tôn Triều Hồng."



Triệu Trọng Dương lại ngốc, "Chẳng lẽ Tống cô nương nhìn ra điểm kỳ quặc, mới có thể hành sự như thế?"



Lưu Dục im lặng.



Nếu không nhờ hắn quen thuộc những trận pháp đó của Ngu gia, hắn cũng không có khả năng liếc mắt một cái liền nhìn ra bố trí của Trung úy quân. Tống Dật này là thực sự có bản lĩnh như thế? Hay là đánh bậy đánh bạ?



Lưu Dục có chút bực bội, một giọt nước cứ như vậy mà nhỏ xuống hồ nước tĩnh lặng trong tim hắn, rõ ràng bé nhỏ không đáng kể, lại tạo nên gợn sóng trên mặt hồ phẳng lặng, thật lâu cũng vô pháp bình ổn.



Hắn biết mình nhất định là suy nghĩ nhiều, rồi lại không chịu nổi muốn nghĩ theo phương diện kia.



"Vậy bây giờ nên làm như thế nào?"



Lưu Dục hít sâu một ngụm khí lạnh cuối mùa thu, "Không vội, nàng nếu dám tiếp nhận việc này, tất nhiên là có an bài. Âm thầm quan sát, chú ý phối hợp."



Lần đầu tiên, hắn thế nhưng lại lệnh cho thủ hạ đi phối hợp một nữ tử. Lần đầu tiên, hắn thế nhưng lại nhìn không rõ bố cục củanàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện