Mộ Dung Nguyệt biết Khai Nguyên đế tới, nàng ta tình nguyện bị đánh cũng không nói ra nguồn gốc của khăn tay, nhất định sẽ làm cho nam nhân kia cảm động đi?



Nàng ta đem lỗ tai cẩn thận mà dán lên cửa, nghe nô tỳ ngoài điện khua môi múa mép.



"Khăn tay kia vậy mà là Hoàng Thượng thưởng cho Mộ Dung cô nương, lúc này Quý Phi nương nương coi như là đá phải ván sắt."



"Ai nói không phải? Mười năm cầu mà không được, hiện giờ xuất hiện một cái giống như đúc, còn càng thiên chân vô tà, đích xác rất khó không làm cho người động tâm nha......"



Mộ Dung Nguyệt khóe miệng không thể ức chế mà nhếch lên trên, phảng phất như việc thay thế để bước lên địa vị Quý Phi thậm chí bước lên Hoàng Hậu bảo tọa đã tới gần.



Đáng tiếc, chờ thẳng cho đến lúc mặt trời lặn, cũng không chờ được Khai Nguyên đế tới thăm nàng ta một cái, tự mãn trước đó, liền bị nôn nóng thay thế.



Đi qua đi lại trong phòng, nàng ta cảm thấy, lửa đốt lần này vẫn là quá yếu, chỉ bị Dung Quý Phi đánh lòng bàn tay vài cái, căn bản vô pháp lay động vị trí của nàng ở trong lòng Khai Nguyên đế, nghĩ tới nữ nhân kia, bưng một khuông mặt giống nàng ta như đúc, lại một bộ dáng cao khiết cao ngạo, khiến cho nàng ta cả người lông tơ đều xù lên. Nàng ta muốn lột lớp khăn che mặt cao ngạo của nữ nhân kia ra, làm nữ nhân kia hoàn toàn mất khống chế, lộ ra trò hề trước mặt Khai Nguyên đế, cuối cùng bị Khai Nguyên đế ghét bỏ.



Có điều, phải làm như thế nào đây?



Đang lúc nàng ta minh tư khổ tưởng không có đường ra, Nguyên Khang tới cửa.



Nguyên Khang nghe nói nàng ta bị thương, liền mang thuốc dán cùng đồ bổ đến. Hai người từng có vài lần duyên phận, nhưng cũng không coi là quen thuộc. Có điều đối với thân phận cùng ý đồ của nhau vẫn có chút hiểu biết.



Mộ Dung Nguyệt thỉnh Nguyên Khang ngồi xuống ở phòng trong, cửa được mở rộng ra, bên cửa là cung nhân hầu hạ bên người, lại xa hơn một chút, dưới bậc thang có hai gã thái giám chờ lệnh. Nếu muốn thảo luận chuyện bí mật gì, thì khá bất tiện.



Mộ Dung Nguyệt móc ra một thỏi bạc, đi đến cạnh cửa, nói với cung nhân: "Ta làm mất một cái ngọc bội ở trong hoa viên bên kia, các ngươi giúp ta đi tìm xem."



Cung nhân trong lòng rõ ràng, nhận bạc, liền dẫn hai gã thái giám rời đi.



Mộ Dung Nguyệt nhìn trái nhìn phải, trong tầm mắt không còn nửa cái người, lúc này mới trở vào ngồi xuống, "Nguyên Khang ca ca tới đúng lúc, Nguyệt nhi có một số việc muốn thỉnh giáo ngươi."



"Chỉ cần có thể giúp được Nguyệt nhi muội muội, Nguyên Khang máu chảy đầu rơi cũng không chối từ!"



Gương mặt Mộ Dung Nguyệt đỏ hồng.



Nhớ tới tháng trước, Nguyên Khang lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta, liền mang một bộ dáng mất hồn mất vía, nàng ta ở Thái Khang Thành mấy ngày này, hắn hầu như mỗi ngày đều đến bái phỏng, thường xuyên mang đến một ít đồ chơi nhỏ.



Nghe nói Nguyên Khang là được Mộ Dung Cửu ẵm bồng lớn lên, đối với dung mạo này của nàng ta đương nhiên sẽ biểu hiện thân mật. Nhưng ánh mắt của thiếu niên quá mức nóng bỏng, làm nàng ta vô pháp đem phần thân mật này coi thành tình cảm đơn thuần dành cho huynh tẩu.



Đáng tiếc, Nguyên Khang chỉ là một tù nhân, một tù nhân còn không bằng Mộ Dung thị, nàng ta trước nay không tính toán vì hắn mà trả giá chút cảm tình nào, nhưng cũng không có nghĩa nàng ta sẽ bỏ qua cơ hội lợi dụng thiếu niên này.



Mộ Dung Nguyệt châm chước một chút, tìm từ làm sao mới có thể không xúc phạm giới hạn của Nguyên Khang.



"Nguyệt nhi nếu muốn đứng vững chân ở trong cung nhất định phải được đến thánh sủng, có điều, Cửu Nhi tỷ tựa hồ rất kiêng kị ta, mỗi ngày dùng cớ dạy dỗ lễ nghi để trách phạt Nguyệt nhi thì không nói, hôm nay chỉ bởi vì một chút việc nhỏ mà trừng phạt Nguyệt nhi trước mặt mọi người, Nguyệt nhi sợ hãi, không biết như thế nào mới có thể lấy lòng nàng."



Mộ Dung Cửu lấy thân hầu địch, Nguyên Khang từng nhiều lần oán giận trước mặt Mộ Dung Chử, đương nhiên, hắn không có khả năng thật tình giúp Mộ Dung Cửu. Nếu có thể làm cho Mộ Dung Cửu thất sủng, có lẽ đối với hắn mà nói mới là chuyện đại khoái nhân tâm, cố kỵ duy nhất bất quá là quân cờ của Mộ Dung gia bị thiếu một con, mà mình đã tới, điền vào cái chỗ trống này, làm mình thượng vị, đây là mục tiêu mà Mộ Dung thị nhất trí, Nguyên Khang không có khả năng nhìn không ra đại thế này.



Nhưng ở trước mặt thiếu niên này nàng ta không thể nói trắng ra như thế, ai biết thiếu niên còn bao nhiêu lưu luyến đối với Mộ Dung Cửu?



"So với lấy lòng nàng ấy, không bằng lấy lòng Hoàng Thượng, rồi thay thế." Câu trả lời của Nguyên Khang quả nhiên không làm Mộ Dung Nguyệt thất vọng.



"Nhưng...nhưng phải làm sao đây?" Mộ Dung Nguyệt giả bộ nhu nhược đáng thương.



Nguyên Khang nhìn nhìn nàng ta, thu liễm sát khí lại một chút, ôn thanh nói: "Tuy ta cũng không muốn để ngươi vào cung, nhưng mà, nếu ngươi lựa chọn con đường này, ta sẽ nghĩa vô phản cố mà giúp ngươi đi đến cùng. Còn về phần Quý Phi nương nương......"



Nguyên Khang dừng một chút, "Nàng ấy đã sớm không phải là tẩu tử mà ta biết kia nữa. Nếu có thể lựa chọn, ta tình nguyện nàng ta xuất cung, vì ca ca ta mà thủ cả đời quả phụ!"



Mộ Dung Nguyệt trộm giương mắt, nhìn kỹ thần sắc thất vọng quyết tuyệt trong mắt thiếu niên, trong lòng cuối cùng yên ổn. Điều này ít nhất chứng tỏ, trên con đường đoạt thánh sủng này, Nguyên Khang là đứng cùng phía với nàng ta.



"Nếu...nếu thật sự có thể thực hiện được tâm nguyện của ngươi, Nguyệt nhi cũng coi như có thể báo đáp hậu ái của ngươi."



"Nguyệt nhi muội muội......"



Hai người tình chàng ý thiếp một phen xong, Nguyên Khang giống như đã hạ quyết tâm, từ cái tráp phía dưới, lấy ra một cái linh vị, kia đúng là linh vị của Nguyên Chiêu. Đôi mắt của Mộ Dung Nguyệt tức khắc sáng ngời. Quả nhiên là người hiểu biết nhất, vừa ra tay chính là đòn sát thủ, lần này để xem Mộ Dung Cửu trốn thoát như thế nào!



Nguyên Khang dặn dò như thế như vậy một phen, Mộ Dung Nguyệt trong lòng thầm giật mình, chiêu số của Nguyên Khang so với tưởng tượng của nàng ta còn ác độc hơn, cả nàng ta cũng cảm giác trước mắt sáng rỡ.



Ngay lúc Mộ Dung Nguyệt đang suy tính nếu thực hiện cái kế sách này, Mộ Dung Cửu còn có thể giữ mạng hay không, thì lại nghe Nguyên Khang nói, "Cho dù là vậy, với độ quyến luyến mà Hoàng Thượng dành cho nàng ấy thì cũng vặn đổ nàng ấy không nổi, chúng ta còn cần......"



Mộ Dung Nguyệt giật mình, chiêu số như vậy còn không làm đổ được Mộ Dung Cửu, Khai Nguyên đế này rốt cuộc đối với nàng ấy có bao nhiêu si tâm?



Hai người lại tiếp tục thầm thì một phen.



Tống Dật ngồi ở cửa mài răng, thuận tiện vẽ bức họa về Quảng Hàm cung, nàng vốn là muốn bế quan vẽ lại bức họa toàn thân của Dung Quý Phi lần nữa, Dung Quý Phi tới nhìn thoáng qua bức họa bị làm bẩn kia, ngược lại nói, như vậy khá tốt. Khi nói lời này, ánh mắt nàng liền nhìn chằm chằm vào vết máu vô pháp tẩy đi kia.



Cái này làm cho Tống Dật có dự cảm bất hảo.



Lóa mắt liền thấy thân ảnh một nam tử quẹo ra từ thiên điện bên kia.



"Người nọ là ai?"



Tiểu Đào Đào không mặn không nhạt mà nhìn thoáng qua, "Nguyên Khang, đệ đệ của Nguyên Chiêu." Thấy Tống Dật nhất thời không có phản ứng, lại bổ sung một câu, "Nguyên Chiêu là Dung Quý Phi đã từng......"



"Ta biết rồi."



Tống Dật nhìn cho đến khi thân ảnh Nguyên Khang hoàn toàn biến mất không thấy mới thu hồi tầm mắt. Nguyên Khang này không đi bái kiến Dung Quý Phi, lại tới thăm Mộ Dung Nguyệt?



Nếu là Nguyên Khang, tính tình ngạo kiều lại nhớ tình cũ của Dung Quý Phi kia, sợ là sẽ nương tay.



Trải qua chuyện Mộ Dung Nguyệt kia, Khai Nguyên đế cùng Dung Quý Phi tiến vào một cái tuần trăng mật phi thường quỷ dị. Hai người tuy rằng vẫn tôn trọng nhau như khách, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, Dung Quý Phi là thật sự động tình. Thậm chí sẽ ngẫu nhiên nhìn trộm Khai Nguyên đế, như là trước giờ nhìn không đủ.



Khai Nguyên đế đại khái cũng ý thức được điểm này, trước đây sau khi ăn xong hai khắc mới đi, hiện giờ có thể trực tiếp cọ xát thành một hai cái canh giờ, mặc dù chỉ là đọc sách, cũng chưa hề có giao lưu gì hơn, nhưng lại làm người muốn ngừng mà không được.



Cả Thúy Hà cũng cảm thấy, lần này, nương nương nhà nàng đại khái là muốn thất thân.



Mắt thấy lại sắp tới giờ Hợi, cung nữ ở cửa đều bắt đầu ngáp, Khai Nguyên đế vẫn tinh thần sáng láng như cũ, chỉ là từ chuyên chú đọc sách thành thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn Dung Quý Phi, hiển nhiên là khối xuân tâm nhộn nhạo kia của hắn đã không chỗ sắp đặt.



Mộ Dung Cửu nghe thấy tiếng trống canh, lúc này mới ý thức được canh giờ đã quá muộn, đứng dậy, chuẩn bị cung tiễn Lưu Càn khởi giá, Lưu Càn lại giành trước một bước nói: "Nghe nói Cửu Nhi vì trẫm mà chuẩn bị thọ lễ, trẫm muốn nhìn một chút."



Mộ Dung Cửu chân cũng đã nửa khụy, tư thế tiễn giá mới làm được một nửa, nghe thấy lời này lại sinh sôi thu trở về.



"Sinh nhật Hoàng Thượng còn ba ngày mới tới, hiện tại nhìn, đến lúc đó chẳng phải là không còn hứng thú?"



Khai Nguyên đế chính là muốn tìm lấy cái cớ để cọ xát thêm chút nữa, đương nhiên cũng muốn mượn cơ hội ấp ủ một chút không khí giữa phu thê, nói không chừng đêm nay là có thể bù đắp được tâm nguyện mười năm.



"Sinh nhật ngày ấy tất nhiên có quần thần triều hạ, sao có thể nhàn rỗi thưởng thức kỹ càng lễ vật của ngươi, vậy chẳng phải là lãng phí khổ tâm một phen của Cửu Nhi ngươi sao."



Mộ Dung Cửu bất đắc dĩ, chỉ phải tự mình đi lấy hộp đựng thọ lễ, đưa tới tay Khai Nguyên đế.



Hộp gỗ tử đàn, phi thường xinh đẹp, mùi hương độc đáo, mặc dù chưa mở ra, trái tim Khai Nguyên đế cũng đã bị huân đến say.



"Bên trong là cái gì?"



Khai Nguyên đế mỉm cười nhìn Mộ Dung Cửu, Mộ Dung Cửu rất muốn trợn trắng mắt, tư thái đùa giỡn này là cái lão nam nhân như hắn nên làm sao?



"Hoàng Thượng nhìn xem chẳng phải sẽ biết sao?"



Khai Nguyên đế biết nghe lời phải, đem nắp hộp thong thả một chút một chút mà mở ra, phảng phất như bên trong là trân bảo hắn chờ mong cỡ nào, sợ tùy tiện mở ra, kinh hỉ ập đến quá đột nhiên không kịp phòng ngừa, sẽ làm long nội tạng của hắn không chịu nổi.



Mộ Dung Cửu thấy bộ dáng cẩn thận của hắn như vậy thì cười, nam nhân này, chỉ sợ có già nữa cũng không đổi được cái tính tình kia.



Nắp hộp rốt cuộc giở lên hoàn toàn, thọ lễ nằm ở bên trong, "kinh hỉ" quá lớn làm Khai Nguyên đế trực tiếp thay đổi sắc mặt.



Cơn giận cực lớn cuồn cuộn lên trong ngực, trên mặt lại ép lại giống như hàn băng vạn năm.



"Đây...chính là thọ lễ Cửu Nhi ngươi vì trẫm tỉ mỉ chuẩn bị?" Hắn phát hiện thanh âm của mình đang run rẩy, run đến hắn hoảng hốt chưa từng có. Rõ ràng hắn đối với nàng tốt như vậy, cho nàng ân sủng vô thượng, cũng không so đo nàng đã từng tranh phong cùng với âm mưu quỷ kế, nhưng vì cái gì, mười năm, nàng đối với hắn vẫn tàn nhẫn như thế?



Mộ Dung Cửu cũng ý thức được không thích hợp, nhìn thử qua, một tòa linh vị an tĩnh nằm bên trong, chữ trên linh vị đập vào mắt "Phu Nguyên Chiêu chi linh vị"...



"Ái phi, ngươi không muốn nói cái gì sao?" con ngươi của Khai Nguyên đế lạnh xuống, cơn giận đang cố nén trong lòng, rốt cuộc từng chút một phun trào ra.



Mộ Dung Cửu đã minh bạch hết thảy, sau một chút khiếp sợ ngắn ngủi, sắc mặt lại dị thường bình tĩnh.



Nàng nhìn hắn, không hề sợ hãi, "Hoàng Thượng muốn thần thiếp nói cái gì?"



Khai Nguyên đế rốt cuộc vì câu khiêu khích này mà hoàn toàn bạo phát.



Cái bàn bị ném đi, ghế dựa bị đá bay, cửa sổ bị đập vỡ, chung quanh Mộ Dung Cửu, không còn một món đồ nguyên vẹn nào, nàng nhắm hai mắt lại, cảm thụ bão tố nam nhân kia gây ra.



"Mộ Dung Cửu, ngươi được! Ngươi được lắm!"



Khai Nguyên đế đá cửa rời đi, Mộ Dung Cửu mới mở mắt ra, cả phòng hỗn độn, nhưng góc áo của nàng lại không bị sức mẻ gì. Nhìn bóng lưng nam nhân kia biến mất ở trong bóng đêm, nàng cả người mệt mỏi, tay vô thức mà che ngực.



Thúy Hà mang theo người tới, nhìn mỹ nhân giữa đống hỗn độn, lo lắng gọi một tiếng: "Nương nương?"



Mộ Dung Cửu rút tay che ngực về, lại lần nữa duyên dáng yêu kiều, giống như tuyết trên núi cao, đạm mạc nói: "Dọn dẹp một chút đi." Thanh âm tứ bình bát ổn, phảng phất như mới vừa rồi bất quá là một trận gió nhẹ nhàng không đáng kể thổi qua mà thôi.



Mộ Dung Nguyệt đương nhiên là nhận được tin tức trước tiên, so với đả kích sâu sắc khi mở loại thọ lễ này trước mặt toàn bộ quần thần trong ngày sinh nhật, ảnh hưởng giờ phút này đích xác đã bị suy yếu rất nhiều, nhưng mà, có thể làm cho Khai Nguyên đế cùng Mộ Dung Cửu trở mặt, đủ để cho nàng ta cao hứng đến quay cuồng ở trên giường.



Mộ Dung Cửu, ngươi rốt cuộc sắp xong rồi!



Bởi vì lớn lên giống mà bị cha mẹ coi trọng, bởi vì lớn lên giống mà không thể không chịu đựng thống khổ cực kỳ bi thảm, sinh sôi đem xương cốt da thịt mài dũa cho thành bộ dáng kia, bởi vì lớn lên giống, mà bị vô số người lấy làm đối thủ, một lần lại một lần bị vô tình hạ nhục, mà hiện tại, nàng ta rốt cuộc có thể nhìn nữ nhân vốn dĩ cùng nàng ta không hề có quan hệ lại ảnh hưởng cả đời sướng khổ vinh nhục của nàng ta bị chính tay nàng ta mai táng, loại cảm giác này, thật mẹ nó sảng khoái!



Tống Dật sáng sớm hôm sau mới biết việc này, toàn bộ cung đình yên lặng đến đáng sợ, Mộ Dung Cửu bị hạ chỉ cấm túc ba ngày. Mà ba ngày sau, vừa lúc là sinh nhật của Khai Nguyên đế, ý tứ này là cả lễ mừng trọng đại như sinh nhật cũng không cho nàng tham gia sao?



Tống Dật đứng ngồi không yên, thường hay nhìn về phía chủ điện.



"Ngươi, không giúp được nàng." Tiểu Đào Đào mắt vẫn nhìn phía trước, Tống Dật thực hoài nghi những lời này có phải là hắn vừa nói hay không, vì thế đứng ở ngay trước mặt Tiểu Đào Đào, nhón chân lên ngạnh sinh sinh đối mắt nhìn hắn, thành khẩn mà nói: "Nàng kêu ta giúp nàng vẽ tranh, bức tranh này của ta còn chưa xong, nàng đã tự thân khó bảo toàn, ngươi nói, bạc của ta phải đòi ai đây?"



Tiết Đào: "......"



"Ngươi cảm thấy Dự Vương điện hạ sẽ bù cái này sao?"



"Sẽ không!" Lúc này hắn lại trả lời rất khẳng định.



Tang Hoàng Hậu là một đêm trước đã được đến tin tức, sáng sớm hôm nay lại hỏi về tình hình bên kia, thế nhưng nghe đến chính là Mộ Dung Cửu cam nguyện bị cấm túc, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm.



"Không nên a." Tang Hoàng Hậu nhìn ra ngoài cửa sổ.



Lần này, cả nàng cũng cho rằng Hoàng Thượng muốn cùng Mộ Dung Cửu nối lại tình xưa, không ngờ lại đột nhiên xảy ra biến cố như vậy.



Mộ Dung Cửu cho dù có bừa bãi nữa, cũng tuyệt đối không đến mức dùng linh vị của Nguyên Chiêu làm thọ lễ đưa cho Hoàng Thượng. Nàng người này sẽ có vài ý xấu, nhưng cho dù có ý xấu cũng là có đến quang minh lỗi lạc, lần này rốt cuộc là chuyện như thế nào?



"Gần đây ra vào cung điện của nàng có những ai?"



"Trừ bỏ tâm phúc, chỉ có một Mộ Dung Nguyệt, người còn lại chính là Tống Dật. Nhưng Tống Dật vẫn luôn đều bị người Tư Lệ Đài nhìn, không quá có khả năng tới gần cung điện của nàng."



"Mộ Dung Nguyệt......"



Xem ra, Mộ Dung gia là thật sự tính toán phế bỏ quân cờ Dung Quý Phi này.



Mà nữ nhân kiêu ngạo ương ngạnh lại thông minh kia, sẽ ứng đối như thế nào đây? Là cam nguyện vì gia tộc tuẫn táng trở thành đá kê chân cho một nữ nhân khác, hay là thẳng tay phản kích? Với tính tình của nàng ta, chắc nàng ta sẽ lựa chọn cái sau, nàng ta cũng có năng lực này, nhưng mà, nàng ta thật sự có thể hạ thủ được với Mộ Dung gia sao?



Mộ Dung thị không an phận, Hoàng Thượng không có khả năng không phát hiện ra, lúc này đây để Trung Dũng Hầu Mộ Dung Chử tiến cung trước, hay là đã có ý đồ để cho mâu thuẫn giữa Mộ Dung Cửu cùng Mộ Dung thế gia trở nên gay gắt hơn, từ đó tạo điều kiện cho Mộ Dung Cửu hoàn toàn thoát khỏi Mộ Dung gia?



Mộ Dung Cửu, nàng có biết hay không?



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện