"Công tử hôm nay sao không cao hứng vậy?" Hàn Tiêu Tiêu ân cần mà rót rượu cho Thôi Tắc.



Thôi Tắc nhìn bồ đào mỹ tửu*, không chút hứng thú, "Phụ thân vừa mất, ta làm sao có hứng thú vui vẻ?"



*rượu nho



Hàn Tiêu Tiêu có chút ưu thương, "Nô gia là nghe nói công tử được xếp lên tiền tam giáp* của Thanh Vân bảng, thật vất vả chờ lệnh tôn hạ táng, hôm nay mới gửi tin nhắn đến, muốn chúc mừng công tử."



*top 3, tiền tam giáp đàng hoàng là Trạng Nguyên Bảng Nhãn Thám Hoa



Thôi Tắc không nói gì.



Hàn Tiêu Tiêu đảo đôi mắt đẹp, thay đổi tư thái, quan tâm nói: "Người chết đã đi xa, thân mình công tử quan trọng, chớ nên quá mức bi thương. Nếu không lệnh tôn dưới suối vàng mà biết, sao có thể an tâm?"



Thôi Tắc rốt cuộc động dung, bưng chén rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ. Mấy ngày nay hắn thật sự tâm phiền ý loạn. Phụ thân còn chưa hạ táng, người của Tư Lệ Đài cùng Kinh Triệu Doãn thay phiên nhau đến điều tra, cả người hầu cũng không buông tha mà đề ra đủ thứ nghi vấn. Mà thân thích bằng hữu trước đây hay lui tới, đều bắt đầu trở nên xa cách.



Thậm chí có người còn ở sau lưng nghị luận, phụ thân là gặp trời phạt, đặc biệt là sau khi Tần Thương chết, tin đồn nhảm nhí như vậy xôn xao, cả ánh mắt người hầu nhìn hắn cũng trở nên bất đồng. May mắn duy nhất chính là, trong lúc đang ở trên đầu sóng ngọn gió, 《 Kinh thế lục 》 Thanh Vân bảng của Thiên Cơ Các đem hắn từ thứ năm nhấc lên thứ ba, tuy Thanh Vân bảng không có uy bằng Phong Vân bảng, nhưng cũng có thể đạt được một ít tán thành, cũng coi như vãn hồi được một chút danh dự cho chi tộc này của Thôi gia.



Hắn thề, nhất định phải bắt được hung thủ, quyết không thể để phụ thân lưng đeo ô danh cứ không minh bạch mà chết đi như vậy!



Gần đây phụ thân đích xác có chút không bình thường, có rất nhiều lần hắn gặp ông nửa đêm ở thư phòng, đóng chặt cửa sổ, hình như đang xem xét thứ gì, còn thấy ông bí mật gửi thư ra ngoài, lại không biết giao cho ai.



Hắn thậm chí phát hiện mấy ngày nay phụ thân tóc đen đầy đầu đã sinh bạc, nhưng ông xưa nay vẫn như cũ luôn tỏ ra không có việc gì, thật ra mấy ngày trước hôm tiệc mừng thọ, phụ thân đột nhiên hỏi hắn, hơn mười năm trước, nguyên do ông đột nhiên điều chức hắn có từng nói với ai hay không.



Thôi Tắc chắc chắn, chuyện khẩn yếu như vậy, hắn tuyệt đối không lộ với bất kì người nào có khả năng uy hiếp đến Thôi gia, thậm chí hồ bằng cẩu hữu xưa nay cũng không lộ nửa câu.



Hắn hỏi là phát sinh cái gì, phụ thân chỉ xua xua tay nói chuẩn bị qua sinh thần sẽ đi tìm Dự Vương điện hạ bàn bạc cho kỹ, nếu cửa Dự Vương qua được, thì hết thảy đều ổn.



Hôm nay Tống Dật đột nhiên hỏi hắn như vậy, là đã tra ra được cái gì? Hay là nàng đã biết nguyên nhân chết của phụ thân?



Tống Dật là đồ đệ của Họa Cốt tiên sinh, Họa Cốt tiên sinh có thể nhất cử thành danh, được muôn vàn người truy phủng, đó cũng không phải là có tiếng mà không có miếng.



"......công tử?" Hàn Tiêu Tiêu kêu vài tiếng, Thôi Tắc mới giật mình, mờ mịt hỏi: "Làm sao vậy?"



Hàn Tiêu Tiêu bất đắc dĩ mà lấy đi chén rượu trong tay hắn, oán trách nói: "Rượu cũng cạn, công tử còn đang uống cái gì?" Thôi Tắc mới vừa rồi bưng chén rượu không uống lên rất nhiều lần, đây là thất hồn lạc phách đến tình trạng nào mới làm ra được như vậy?



Một chén rượu lại được rót đầy, Hàn Tiêu Tiêu lại không đưa chén rượu trở lại cho Thôi Tắc, mà là hầu hạ hắn ăn vài món trước.



"Nghe nói Tư Lệ Đài mấy ngày này đều ở Thôi phủ, bọn họ rốt cuộc là muốn tra cái gì?"



Thôi Tắc buồn bực, "Ai biết! Không báo thù rửa hận cho phụ thân ta, thế nhưng còn hoài nghi phụ thân làm chuyện thương thiên hại lí gì đó rồi bị trời phạt, tới tìm chứng cứ phạm tội của phụ thân! Những người này, thật là......"



Nói đến việc này Thôi Tắc liền giận sôi máu, Hàn Tiêu Tiêu vội vã vuốt ngực cho hắn, làm hắn thuận khí, lúc này mới nói: "Công tử thật sự cảm thấy lệnh tôn chết có quan hệ với Sấu Ngọc Trai sao?"



Thôi Tắc lúc này mới nhớ ra một sự kiện, Tống Dật nói nội dung của quyển Họa Bổn kia là từ một nữ tử mặc hắc y kể lại, đã nhiều ngày rối ren, chưa kịp truy tra nguồn gốc, nhưng cũng biết được đích xác là có một người như vậy, mà hiện giờ, người này liền ở Thiên Cơ Các.



"Chỉ sợ không phải là Sấu Ngọc Trai, mà là vị Vô Thường đại sư ở Thiên Cơ Các kia. Xem ra, ta phải tự mình đi bái kiến nàng một lần mới được!"



Hàn Tiêu Tiêu đột nhiên trở nên thần bí, "Công tử, ngươi đừng trách nô gia lắm miệng. Hai ngày trước, có hai vị quan tướng của Trung úy quân, có lẽ đã từng là thuộc hạ cũ của Vương Đại Tư Mã, bọn họ định nhã gian ở Cổ Nguyệt phường uống rượu. Vừa lúc chọn nô gia hát cho bọn họ, nô gia phảng phất nghe được bọn họ nói đến chuyện Dự Vương phi."



"Dự Vương phi?" Thôi Tắc cả kinh.



"Đúng vậy, chính là nữ nhi của Vương Đại Tư Mã, nghe nói rất có thể là nàng không chết, còn quay về. Nô gia còn nghe người đã từng gặp qua Dự Vương phi nói, Thanh Nữ nữ họa sư Thiên Cơ Các tỷ thí với Tống Tiên sinh của Sấu Ngọc trai hôm đó, có cặp mắt cực giống Dự Vương phi. Nô gia nhất thời tò mò cố tình đi hỏi thăm một chút, tuy chưa thấy qua chân dung Thanh Nữ, nhưng lại thấy được Lư tướng quân rất nhiều lần đích thân đến Thiên Cơ Các."



"Còn có chuyện như vậy?" Thôi Tắc đập bàn bật dậy, tin tức này vừa lúc trả lời nghi vấn vừa dấy lên trong lòng hắn.



Thanh Nữ kia cùng vị gọi là Vô Thường đại sư quan hệ có vẻ không cạn, nếu không Vô Thường đại sư sẽ không tự mình đi Sấu Ngọc Trai cứu Thanh Nữ, còn được Thiên Cơ Các tôn kính dâng cho chỗ ở.



Nếu Thanh Nữ thật sự là Vương Tĩnh Xu, vậy chuyện này liền rõ ràng.



Thôi Tắc ném xuống một tờ ngân phiếu, vội vã trở về Thôi Phủ, né tránh nhãn tuyến Tư Lệ Đài lưu tại Thôi phủ, lập tức đi đến thư phòng Thôi Chân, đem quyển sách dày nhất trên kệ sách mở ra, ngón tay nhẹ nhàng xoay vài cái bên trong, một cánh cửa ngầm mở ra.



Một thông đạo sâu thẳm, thông đến một gian mật thất ngầm.



Số lần hắn tới nơi này có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà lần gần nhất hắn nhớ rõ là khoảng mười hai năm trước, phụ thân từ trong cung trở về, sắc mặt dị thường khó coi, như đã chịu kinh hách.



Chính ở ngay trong cái mật thất này, phụ thân nói cho hắn, Thôi gia bọn họ sợ là sắp tiêu rồi.



Lúc ấy hắn bất quá là một thiếu niên mười một mười hai tuổi, nghe thấy những lời này, thiếu chút nữa bị dọa khóc. Phụ thân nói, binh khí điều đến cho quân Bắc phạt có vấn đề, đây rõ ràng là ý chỉ của người cầm quyền bên trên, nếu mở một con mắt nhắm một con mắt, coi như không phát hiện, sau đó điều tra ra, tất nhiên là muốn nhà hắn tới gánh vác cái tội bất nghĩa này; nếu báo cho Đại Tư Mã, đổi mới binh khí, người bên trên tất nhiên cũng sẽ tra ra được là nhà hắn mật báo, vô luận con đường nào cũng đều là chết.



Phụ thân hỏi hắn, hắn nguyện ý lựa chọn đường nào?



Thôi Tắc kỳ thật từ nhỏ đã là cái ăn chơi trác táng, căn bản không hiểu cái gì là Bắc phạt đại kế, ngược lại bởi vì bản thân mình tài hoa xuất chúng, rất tự phụ, nhưng cố tình người nào đó trong quân Bắc phạt, tỷ như Lưu Dục tuổi xấp xỉ với hắn, lại không thể hiểu được mà đè đầu hắn, ngay lúc đó Lưu Dục bất quá là một sĩ tộc xuống dốc, thế nhưng lại đạp được lên đầu hắn, hắn sao có thể nuốt nổi khẩu khí này, chuyện này làm cho hắn oán hận chất chứa rất lâu, vì thế hắn nói: "Chức quyền của người bên trên có thể lớn hơn Đại Tư Mã không? Nếu lớn hơn Đại Tư Mã, đương nhiên là không thể làm trái. Hơn nữa mục tiêu của bọn họ là Vương Đại Tư Mã đi, chỉ cần trên kia không làm lộ chuyện, chuyện binh khí sẽ không bị vạch trần, Thôi gia cũng sẽ không có chuyện gì."



Phụ thân bình tĩnh nhìn hắn một lúc lâu không nói gì, sau đó liền kêu hắn đi ra ngoài, còn về phần cuối cùng phụ thân ra quyết định gì, Thôi Tắc không rõ ràng lắm, nhưng mà hắn biết ba tháng sau, truyền đến tin tức 10 vạn quân tiên phong Bắc phạt của Vương Đại Tư Mã bị diệt.



Mà phụ thân liền ở ngay lúc đó điều chức.



Nếu Vương Tĩnh Xu tra ra được cái này, tìm phụ thân báo thù thì không khó giải thích.



Thôi Tắc lấy một cái hộp từ trong ám cách trên vách tường ra, đó là thư từ mà phụ thân gửi đi địa phương. Mấy ngày phụ thân mất hồn mất vía kia, nghĩ chắc là có người truyền đến tin gì đó cho ông. Nhưng mà, mở hộp ra, bên trong thế nhưng trống không......



Thôi Tắc sợ hãi, tại sao lại như vậy?



Hắn xốc hết khắp nơi, cũng chưa tìm được nguyên nhân phụ thân tử vong, uể oải lại đến phòng ngủ của phụ thân. Phụ thân đi rồi, đồ vật nơi này cũng chưa ai động qua, ngoại trừ người của Tư Lệ Đài. Mặc dù lúc này, ở cửa còn có tiểu đồ lệ canh giữ. Thôi Tắc mới vừa tiến vào, liền bị ngăn lại, làm hắn rất bực bội.



"Chẳng lẽ ta không thể đốt vài thứ ông ấy thích lúc còn sống cho ông ấy hay sao?"



Tiểu đồ lệ nhìn rồi lại nhìn hắn, "Có thể thì có thể, nhưng đốt cái gì, đều cần để cho chúng ta kiểm tra trước."



Thôi Tắc đang trong cơn giận dữ, lại không thể cứng rắn cãi cọ với bọn họ, đẩy cửa đi vào, dưới sự giám thị của tiểu đồ lệ, hắn chỉ nhìn khắp nơi một lần, không thấy chỗ nào không đúng, tiện tay cầm hai món đồ sứ, cùng thi họa treo trên tường, ném cho tiểu đồ lệ kiểm tra, quay đầu lại, nhìn thấy một cái bình sứ quen thuộc trên án thư.



Thôi Tắc cầm lên nhìn nhìn. Hắn nhớ rõ đây là thuốc viên Hàn Tiêu Tiêu cố tình tìm đến, nghe nói có thể trị liệu cơn đau do phong thấp của phụ thân. Phụ thân mới đầu không tin, nhưng mấy tháng trước trời mưa, ông ăn một viên, hiệu quả thập phần thần kỳ. Hàn Tiêu Tiêu nói, dùng mỗi ngày có hiệu quả rất tốt, phụ thân nửa tin nửa ngờ, vì thế chỉ ăn cách ngày, hai tháng này phong thấp cũng chưa tái phát.



Lọ này là mới lấy về trước hôm mừng thọ, kết quả phụ thân còn chưa kịp ăn, thì đã không còn dùng đến nữa.



Thôi Tắc nhắm mắt, hít vào một hơi thật sâu, cầm lấy dược bình chuẩn bị đốt xuống cho phụ thân, để ông dù ở địa phủ cũng không phải chịu cơn đau phong thấp tra tấn.



Tiểu đồ lệ kiểm tra xong, không có gì dị nghị, liền thả cho hắn đi ra ngoài.



Thôi Tắc cầm một cái chậu than, đem mấy thứ này đốt trước linh vị của Thôi Chân. Khi mở cái chai ra đổ thuốc viên vào lửa, đại khái là mùi hương hấp dẫn con mèo hoa phụ thân dưỡng, nó meo một tiếng phóng đến, tay hắn run lên, bình sứ bị tuột tay rơi vỡ trên mặt đất, mười mấy viên thuốc viên đổ rào rào lăn ra ngoài, Thôi Tắc nhanh tay, nhưng vẫn bị con mèo hoa kia ngậm mất một viên.



Hắn thở dài, thôi, đây là mèo cưng của phụ thân, muốn ăn liền cho nó ăn đi. Đem thuốc còn thừa ném vào lửa, nhìn ngọn lửa phừng phừng, hắn tự hỏi kế tiếp nên làm như thế nào.



Một đêm không ngủ ngon, sáng sớm hôm sau hắn liền rời giường.



Bên này còn chưa ra cửa, liền nghe thấy gã sai vặt khóc lóc tới báo: "Lai Phúc đi theo lão gia rồi!"



"Cái gì?"



Gã sai vặt mở cái bọc vải bông trong ngực ra, bên trong bọc đúng là con mèo hoa phụ thân yêu nhất.



Thôi Tắc tiến lên nhận lấy, mèo hoa có lẽ mới vừa tắt thở, thân mình vẫn mềm mại, nóng hầm hập, ấm hơn nhiều so với tay hắn. Phảng phất chỉ là ngủ đi, không giống đã chết.



Gã sai vặt đem chuyện hắn cho mèo ăn sáng nay kể ra, không có gì khác với trước đây.



Thôi Chân thích rượu, mèo hoa cũng bị ông nuôi thành không rượu không vui, khi cho ăn thịt, thì nhỏ lên thịt vài giọt rượu, nó mới chịu ăn. Hôm nay vừa ăn một khối thịt gà, nó đột nhiên ngã xuống đất không dậy nữa, thân thể nhìn không ra cái gì dị thường, gã sai vặt thậm chí còn cẩn thận nghiệm độc, nhưng cũng không có độc. Mà tim của mèo hoa chỉ trong khoảnh khắc liền ngưng.



Tra không ra thương, nghiệm không ra độc?



Hàn ý từ thi thể mèo hoa trong tay hắn lan ra toàn thân, Thôi Tắc suy sụp ngồi bệt xuống, mặt tái đi.



"Thiếu...thiếu gia?" Gã sai vặt bất an gọi.



Sức lực toàn thân Thôi Tắc như là bị rút cạn, hắn hữu khí vô lực nói: "Chuẩn bị xe, ta muốn đi Sấu Ngọc Trai."



Một lát sau, Thôi Tắc ôm con mèo hoa đang dần lạnh xuống, lên xe ngựa đi đến Sấu Ngọc Trai.



Hắn chưa bao giờ bình tĩnh thấu triệt đến như thế, nếu Thanh Nữ là Dự Vương phi, như vậy Tư Lệ Đài là không thể tín nhiệm. Mà có thể chống đối Tư Lệ Đài cùng Thiên Cơ Các chỉ có Họa Cốt tiên sinh của Sấu Ngọc Trai.



Tống Dật rất bất ngờ khi biết Thôi Tắc tìm nàng, chẳng lẽ là tối hôm qua không nện được mình, giờ phút này tới để chuẩn bị bổ cho hai đấm?



"Hôm nay cơn gió này thổi hơi phê a, cả Thôi công tử cũng đến Sấu Ngọc Trai."



Thôi Tắc mặt xám như tro tàn, yên lặng nhìn Tống Dật, "Có thể nói chuyện riêng được không?"



Tống Dật liếc mắt nhìn Tiểu Đào Đào một cái, làm hắn ngoan ngoãn ra ngoài cửa, lúc này mới nhìn cái bọc vải trong lòng Thôi Tắc, hình dạng này nhìn kiểu gì cũng không giống bọc đựng bạc.



Thôi Tắc trịnh trọng mà mở bọc vải ra trước mặt nàng, con mèo hoa kia lúc này đã bắt đầu cứng đờ, Tống Dật thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Ngươi...ngươi có ý gì?"



Tống Dật hiển nhiên đã bị này con mèo chết này dọa, Thôi Tắc vội vã trấn an nàng, đem chân tướng nói ra, ngữ khí thành khẩn mà ngưng trọng, thỉnh thoảng còn quan sát biến hóa sắc mặt của Tống Dật. Khi nhắc tới Hàn Tiêu Tiêu của Cổ Nguyệt phường, nàng thế nhưng gật gật đầu, bộ dạng quả nhiên là như thế, Thôi Tắc liền biết, hắn đích xác đã tìm đúng người.



Nói xong, chắp tay trịnh trọng vái chào, "Thỉnh Tống tiên sinh vì phụ thân giải oan!"



"Cho nên, ngươi hoài nghi Thôi Thị trung là ăn loại thuốc viên này, dưới tác dụng của rượu, mới có thể bị mất mạng? Mà thuốc viên này đúng là Hàn Tiêu Tiêu đưa tới, cho nên ngươi hoài nghi nàng có liên quan với vị Vô Thường Nữ đoán trước cái chết của phụ thân ngươi?"



"Không chỉ có mình Vô Thường nữ đi? Hẳn là còn có vị Thanh Nữ kia nữa!" Thôi Tắc nói đến phi thường khẳng định.



Nhưng Tống Dật cũng không có dễ lừa như vậy, kết luận là Vô Thường nữ thì thôi đi, vì sao còn lôi Thanh Nữ vào, nếu nhớ không lầm, mấy ngày trước, hắn cùng Thanh Nữ còn tỏ vẻ hận như là đã gặp nhau quá muộn, Thanh Nữ vẫn luôn ở 《 Kinh thế lục 》 thổi phồng hắn, như thế nào đột nhiên liền đem đầu mâu chuyển hướng Thanh Nữ, sau lưng chuyện này khẳng định có kỳ quặc.



"Vậy Thôi công tử là dựa vào cái gì mà cho rằng người gây ra cái chết của Thôi Thị trung là Thanh Nữ hoặc là...Vô Thường Nữ?"



Đây mới là chỗ mấu chốt, chẳng lẽ, Thôi Chân thực sự đã làm chuyện gì có lỗi với Vương gia? Mới có thể làm người mượn kiểu chết này để ngụy trang giết người diệt khẩu?



Tống Dật nhớ mang máng, ngày ấy khi Thôi Chân chuẩn bị rời đi, từng không thể hiểu được mà đề cập với Lưu Dục chuyện ông ta từng làm quản lý kho quân dụng, đáng tiếc, ông ta chỉ mới nhắc tới, liền bị Thôi Tắc kêu đi, đến giờ cũng không biết vì sao ông ta lúc đó lại đột nhiên muốn nhắc tới chuyện này.



Thôi Tắc do dự một lúc lâu sau, vẫn đem chuyện mười hai năm trước nói ra. Tống Dật nghe xong sắc mặt đại biến, "Cho nên...Vương Tư Mã binh bại, ngoại trừ chuyện bị người tiết lộ lộ tuyến hành quân rồi bị người vây công, còn bởi vì binh khí?"



Thôi Tắc gật đầu, "Chỉ sợ là như vậy. Nhưng phụ thân cũng không phải là cố ý biết mà không báo, mà là người bên trên......"



Bên trên là ai, kỳ thật không khó suy đoán, chính là tên hôn quân Tư Mã Vinh Quang một lòng muốn nhổ trụi Vương gia kia!



Tống Dật che mắt, cố ép mình bình tĩnh xuống. Đột nhiên nghe được chuyện này, sao có thể dễ dàng bình tĩnh lại như vậy. Nàng cũng là con người, nàng cũng có hận có oán, nàng thậm chí muốn đào phần mộ Thôi Chân lên mà chửi má nó.



Nhưng kết quả, nàng chỉ có thể che lại đôi mắt đang nóng lên, nói với Thôi Tắc: "Ngươi...ngày mai lại đến đi. Ta cần phải nghĩ lại cho kỹ."



Thôi Tắc muốn nói lại thôi, nhưng chung quy là cưỡng cầu không được, lại trịnh trọng vái chào, lui ra ngoài.



Ra khỏi Sấu Ngọc Trai, hắn đột nhiên ý thức được, mặc dù gửi hy vọng cho Họa Cốt tiên sinh, chỉ sợ cũng rất xa vời, Họa Cốt tiên sinh coi trọng chính nghĩa, ông ta sẽ thật sự nguyện ý vì phụ thân như vậy mà giải oan sao?



Hắn lang thang ngoài đường thật lâu, cuối cùng khi dừng lại, phát hiện đã tới Cổ Nguyệt phường, thậm chí không biết mình đã đứng đây bao lâu. Đến

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện