Định Viễn Hầu La Kính Huy?



Tống Dật bình tĩnh nhìn nam nhân tuấn mỹ trước mắt, với ý đồ từ hình dáng ngũ quan của hắn nhìn ra quan hệ với La Kính Huy, làm người vui mừng chính là, mặc dù bộ dáng hai người đều rất tuấn mỹ, nhưng ngũ quan lại tuyệt đối bất đồng.



Đương nhiên, cũng không ai nói phụ tử trong thiên hạ lớn lên đều phải giống nhau.



Tống Dật thật cẩn thận hỏi thử: "Ngươi vì sao đột nhiên muốn vẽ ông ta? Ta không nghe nói ông ta có con rơi a."



Sở Lưu Vân trực tiếp tặng cho nàng một cái xem thường, ai con mẹ nó muốn làm con rơi?



"Chỉ là mỗi lần nhìn thấy ông ta, trong lòng đặc biệt không thoải mái." Đâu chỉ có không thoải mái, thậm chí còn có một cảm giác phẫn nộ cùng sát ý không hiểu nổi.



Tống Dật thập phần săn sóc, "Đại khái là ông ta bội tình bạc nghĩa với mẹ của người, làm cho ngươi tâm sinh oán hận đi."



Sở Lưu Vân ghé mắt, Tống Dật vội vàng túm chặt cương con ngựa của mình lại, chỉnh chỉnh lại sắc mặt, bày ra một bộ dáng chăm chú lắng nghe.



"Ngoại trừ ông ta ra, còn có một người......"



Ông trời ơi, chẳng lẽ là luân phiên J sao?*



*J là 'cưỡng...' đó – Vương phi cô ngồi lên để tôi cho cô một lạy



Tam quan của Tống Dật đều bị đánh vỡ nát.



"Ngươi đang nghĩ bậy bạ gì đó?" Sở Lưu Vân nổ tung, ánh mắt của tên hỗn đản này quá con mẹ nó lộ liễu.



Tống Dật gian nan mà chỉnh trang lại sắc mặt một lần nữa, vô tội nhìn hắn, "Ta cái gì cũng không nghĩ. Một người khác là ai?"



"Triệu Thạch thứ sử Ích Châu. Ta chỉ là ở đại triều hội gặp qua hắn một lần."



"Nhưng ta ngay cả một lần cũng chưa gặp qua." Tống Dật ủy khuất.



"Đừng vội, hai ngày nữa Quảng Bình vương phủ có tiệc sẽ thỉnh bọn họ, đến lúc đó ngươi có thể gặp được."



Tống Dật tròng mắt xoay chuyển, "Nếu...ta thay ngươi vẽ ra bức họa 15 năm trước của La Kính Huy và Triệu Thạnh, ân oán giữa chúng ta có phải có thể xóa bỏ toàn bộ hay không?"



Sở Lưu Vân nguy hiểm mà nheo mắt nhìn nàng, đột nhiên kéo cổ áo ra, chỉ chỉ vào cái vệt đỏ trên cổ kia, vô sỉ mà nói: "Năm đó ngươi coi ta là người nào đó, bội tình bạc nghĩa với ta, nhìn đi, chỗ bị ngươi liếm qua cũng đóng vảy rồi!"



Tống Dật bực bội, nima ngươi được làm bằng nước đường a? Liếm một cái còn có thể bị mất miếng thịt, còn có thể đóng vảy? Còn không phải là say rượu loạn tính một chút thôi sao, ngươi không phải đã đem lão nương trực tiếp chém cho hôn mê sao, món nợ này muốn tính kiểu gì đây?



"Ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào?" Tống Dật muốn khóc, chưa thấy qua ai đòi nợ đòi đến lằng nhằng dây dưa như vậy.



"Đơn giản, để cho ta liếm trở về, món nợ này có thể xóa bỏ toàn bộ! Bất quá, ta cũng muốn liếm ra cái sẹo như loại này thì mới tính!"



Tống Dật quăng cái gối sứ vào mặt hắn, "Lăn!"



Sở Lưu Vân nhấc tay một cái, không cần tốn nhiều sức, đã tiếp được gối sứ, cười nói: "Ta coi như đây là tín vật đính ước!" Dứt lời, ôm cái gối sứ còn vương nhiệt độ cơ thể cùng hương khí của Tống Dật rời đi.



Ngoài cửa sổ, Tiết Đào nhìn nhìn mặt điện hạ nhà hắn, rõ ràng một khắc trước còn hôi hổi sát khí, một khắc sau lại đột nhiên thu liễm sạch sẽ.



"Không đuổi theo sao?"



Lưu Dục lắc đầu, không xác định mà nhìn Tiết Đào: "Ngươi cảm thấy, bổn vương cùng Sở Lưu Vân có chỗ nào tương tự không?"



Câu nói đem Sở Lưu Vân nhận sai thành người nào đó, thật sự quá dụ hoặc.



Lưu Dục khoanh tay mà đứng, tư thái cao xa, ngạnh sinh sinh đem chính mình đứng thành một gốc ngọc thụ ở trong gió lạnh, trực tiếp làm Tiết Đào quáng mắt.



Tiết Đào nhìn rồi lại nhìn Lưu Dục, mặt điện hạ nhà hắn nhìn từ bên trái, đường cong mê người nhất, cái trán no đủ đến sống mũi thẳng tắp, thậm chí từ môi đến xương hàm, nương theo ánh đèn, phác hoạ lên nhìn tựa như ảo mộng, cảm giác đường cong lưu sướng như vậy hắn còn chưa từng nhìn thấy ở người nào khác.



Tiết Đào lại nhìn nhìn hết ngũ quan lần nữa, trả lời rất khẳng định: "Không có! Điện hạ cùng Sở Lưu Vân là hoàn toàn bất đồng!"



Lưu Dục liếc ngang, "Chẳng lẽ ngươi không thấy ra một chỗ nào tương tự?"



"Tuyệt đối không có!" đặc điểm lớn nhất trong tính cách của Tiết Đào chính là thực sự cầu thị, Lưu Dục lạnh lẽo liếc mắt nhìn hắn, phất tay áo bỏ đi.



Sở Lưu Vân mới vừa nhờ vào thân thủ cao siêu mà bảy vòng tám vòng chuồn ra khỏi đám thủ vệ kín mít của Tư Lệ Đài, thật vất vả mới nhảy ra khỏi tường vây, liền nhìn thấy một nam tử mọc ra cách đó không xa.



"Người có thể đi, để gối đầu lại!" Lưu Dục khí thế nghiêm nghị.



Đây là lần đầu tiên Sở Lưu Vân đối diện với Lưu Dục, hai người niên thiếu thành danh, nổi danh bên ngoài, đương nhiên là biết một vài sự tích về nhau. Đối với tên đầu sỏ gây tội làm hại hắn bị Tống Dật liếm một miếng, tạo bóng ma tâm lý đến giờ không thể xua tan này, Sở Lưu Vân đúng là tâm tồn khúc mắc.



"Đây là tín vật đính ước do Tống Dật đưa cho ta, sao có thể để lại?"



Tín vật đính ước?



Chân mày Lưu Dục hung hăng mà nhảy vài cái, rút kiếm ra khỏi vỏ, "Không buông tay, vậy cả tay cũng để lại đi!"



Sở Lưu Vân không dự đoán được hắn đột nhiên xuất chiêu sát thủ, kiếm này chẳng những nhanh, còn chuẩn xác. Rõ ràng là đêm mùa đông cũng không sáng sủa, hắn lại từ một trượng có hơn, cực kỳ tinh chuẩn mà chém đúng đến cổ tay hắn.



Người đã từng lên chiến trường đều có một loại tâm huyết, Sở Lưu Vân không đoán được vị Dự Vương điện hạ ban ngày nhìn như ôn tồn lễ độ này, khi phát tác thì lại giống như một đầu mãnh thú, khí thế không thể đỡ. Dù là chính mình cũng bị đánh bất ngờ, cũng bị mắc mưu.



Nếu không nhờ phản ứng nhanh, cổ tay kia đã bị cắt đứt, gối sứ theo một tia máu tươi rời tay mà văng ra, đảo mắt, đã vững vàng dừng trong tay Lưu Dục. Lưu Dục thu kiếm một câu cũng không nói, nhảy lên tường viện rời đi.



"Dự Vương điện hạ thích Tống Dật sao?"



Lưu Dục dừng chân, trên cao nhìn xuống Sở Lưu Vân. Vết thương ở cổ tay nhưng Sở Lưu Vân một chút cũng không có vẻ chán nản của kẻ thua cuộc, ngược lại còn hứng thú dạt dào, phảng phất như chuyện có người cùng hắn rơi vào hố phân là chuyện vô cùng vui vẻ.



"Ngươi bắt không được nàng."



Thân mình Lưu Dục cứng đờ, muốn truy hỏi, Sở Lưu Vân đã nghênh ngang rời đi.



"Ngươi bắt không được nàng......" Những lời này vẫn luôn quanh quẩn ở trong đầu Lưu Dục, làm cho hắn cả một đêm không thể đi vào giấc ngủ.



Sáng sớm hôm sau, có người tới gõ cửa, Lưu Dục nhìn nhìn cửa sổ còn chưa sáng, không quá cam nguyện mà đi mở cửa, chỉ thấy tiểu sắc lang một thân hàn khí đứng ở cửa, cảm giác được trong nhà ấm áp liền luồn vào trong.



Lưu Dục cản không kịp, chỉ phải xoay người đóng cửa lại, chợt nhớ ra cái gối sứ kia còn ở trên giường, lại bất động thanh sắc mà trở lại mép giường, kéo chăn qua che lại, lúc này mới nhìn như bình tĩnh mà hỏi: "Sớm như vậy? Có việc sao?"



"Mới vừa đi đến kho trong phủ mượn một thứ, quản sự bên đó nói phải được Dự Vương ngươi phê chuẩn, cho nên ta mới đến quấy rầy."



Tống Dật ngồi xổm bên lò sưởi ấm, than lửa đã tắt gần hết, Lưu Dục tùy tay thả vào thêm hai khối than, chỉ chốc lát sau lửa hừng lên, hơi nóng bốc ra, đôi môi đông lạnh đến tái đi của Tống Dật trở nên hồng nhuận, hình dạng môi cực đẹp lộ ra, giống một trái đào tươi rói, khiêu khích người tới gặm một miếng.



Lưu Dục rũ mắt, dịch tầm mắt lên trên than lửa, "Kho chứa của Tư Lệ Đài thu nạp nhiều hồ sơ quân chính tư châu các nơi, thêm những vật chứng có liên quan đến các vụ án, ngươi muốn mượn cái gì?"



"Dự Vương còn nhớ rõ lần trước Lư tướng quân mang đến thứ gọi là binh khí mà Vương gia quân dùng khi toàn quân bị diệt sao? Ta nhớ rõ là ngươi đã nhận lấy."



Lưu Dục cả kinh, ngẩng đầu, "Ngươi muốn thứ đó làm cái gì?"



"Ta chính là muốn nhìn thử xem, đó rốt cuộc có phải xuất ra từ La gia ổ bảo hay không."



Lưu Dục tất nhiên biết nàng muốn tra cái gì, "Cái này bất quá là người có tâm gạt Lư Quân Mạch, chưa chắc đã là thứ được nhặt về từ trên chiến trường. Nếu là thật, vậy chẳng phải là mười mấy năm trước bọn họ cũng đã bắt đầu bố cục sao?"



"Nhưng cũng chưa chắc là không phải."



"Ngươi muốn tra như thế nào?"



"Cái này, ta tự có biện pháp."



Ăn cơm sáng xong, Tống Dật được Tiết Đào hộ tống lại lần nữa đi đến Định Viễn Hầu phủ, lần này không có Phượng Vũ phu nhân đưa đón, La Đan Quỳnh mặc kệ cho nàng đứng hứng gió lạnh nửa canh giờ, mới thủng thẳng ra.



Nhìn Tống Dật bị đông lạnh đến móng vuốt đỏ bừng, La Đan Quỳnh rất là vừa lòng, "Tống tiên sinh cũng thật là kẻ tài cao gan lớn, hôm nay còn dám tới cửa."



Tống Dật mỉm cười, "La cô nương lời này nói cứ như ta đã làm chuyện gì trái với lương tâm vậy. Nếu đã nhận bạc của Định Viễn Hầu phủ, tranh này tất nhiên ta cần phải vẽ cho xong."



La Đan Quỳnh cũng không lý sự với nàng, mời người vào, Tiết Đào muốn đi cùng, lại bị mấy tỳ nữ thân thể tráng kiện ngăn lại.



Tống Dật ra hiệu cho hắn tạm thời đừng nóng nảy.



Đi vào nội viện, La Đan Quỳnh nói: "Ba ngày sau, Hoàng Thượng sẽ tổ chức Quần phương yến ở Ngự Hoa Viên, để Dự Vương điện hạ tự mình tuyển chọn Vương phi tương lai, ta chỉ có một cái yêu cầu, làm cho bức họa của ta có thể liếc mắt một cái là được hắn lựa chọn!"



Vung tay lên, một đám tỳ nữ trong tay bưng các loại quần áo châu thoa đủ màu, xếp thành một hàng đứng ở trước mặt Tống Dật, để nàng chọn lựa.



"Nghe nói Tống tiên sinh rất có khả năng làm người dương trường tị đoản*, ta không rành phẩm vị của sĩ tộc Giang Tả, chỉ có thể phiền toái ngươi thay ta chọn lựa ra quần áo thích hợp nhất để tham gia quần phương yến."



*hiển lộ ưu điểm che dấu khuyết điểm



Tống Dật nhìn nhìn, trong lòng cân nhắc xem Lưu Dục ghét nhất cái gì, khi móng vuốt nhỏ vừa thò đến một bộ diêu tạo hình khổng tước được khảm đá quý tục diễm hồng lục, thanh âm La Đan Quỳnh vang lên lần thứ hai, "Ở trong mắt ta, trên đời này chỉ có hai loại người, một loại là dùng được, một loại là không dùng được. Đối với khả dụng chi tài, ta sẽ đối với hắn lễ nhượng ba phần, nếu là người không dùng được, dù có dùng loạn côn đánh chết ta cũng sẽ không chớp mắt một cái!"



Tống Dật yên lặng mà thu móng vuốt khỏi bộ diêu khổng tước tục diễm kia, nhanh chóng chọn ra một bộ trang điểm, để La Đan Quỳnh thử xem, cũng đổi cho nàng ta một cái búi tóc, bảo đảm ngay cả chính mình cũng vừa lòng, lúc này mới dừng tay.



La Đan Quỳnh sắc mặt không gợn sóng, nói: "Cũng không tệ lắm. Quả nhiên không nhìn lầm ngươi."



Chuyến vẽ tranh hôm nay phi thường thuận lợi, Tống Dật lấy ra tiêu chuẩn chuyên nghiệp của nàng mà chế tạo ra một bức mỹ nhân đồ tha thiết ước mơ cho La Đan Quỳnh. Ngay cả chính La Đan Quỳnh nhìn thấy cũng phải lộ ra một tia kinh diễm, nhưng tia kinh diễm này chỉ nở rộ một cái chớp mắt, liền thu liễm đến một chút cũng không dư thừa.



Ngược lại còn ra vẻ ông cụ non hỏi Tống Dật: "Ngươi nghĩ muốn được ban thưởng cái gì? Ngươi hôm nay làm thỏa đáng như vậy, nhất định là có gì cần cầu ta đi."



Nói chuyện với người thông minh chính là đơn giản như vậy đó.



"Kỳ thật, Tống Dật thật sự là có một chuyện muốn cầu. Hai ngày nữa, là sinh nhật của một bằng hữu, hắn vẫn luôn muốn một thanh huyền thiết kiếm do La gia ổ bảo đúc ra!"



La Đan Quỳnh híp mắt, "Huyền thiết là do trời giáng chi thạch* luyện ra, khả ngộ bất khả cầu." Vậy mà dám mở miệng xin nàng ta huyền thiết kiếm, lòng dạ này không khỏi quá lớn rồi!



*trời giáng chi thạch là mấy viên thiên thạch



"Nhưng ta nghe nói lần này vào kinh, Định Viễn Hầu phủ tặng cho các vương tôn công khanh đúng là loại kiếm này."



La Đan Quỳnh nói: "Nếu Tống tiên sinh kiên trì, ta có thể làm chủ đưa ngươi một thanh huyền thiết kiếm, nhưng Tống tiên sinh cũng phải đáp ứng một yêu cầu của ta. Vô luận là ai mấy ngày này tới mời ngươi vẽ tranh, ngươi đều phải từ chối! Mặc dù phải vẽ, cũng không thể vẽ đẹp hơn bức họa này!"



Nhìn đi! Dù là ổ bảo Nữ Công tử, cũng rửa không sạch loại thói hư tật xấu thích lục đục với nhau này.



"Đây là tất nhiên!"



La Đan Quỳnh thì thầm vài câu với tỳ nữ, tỳ nữ đi ra ngoài, không bao lâu liền quay lại, trong tay nâng một hộp kiếm bằng gỗ đỏ. Tống Dật mở ra, lấy huyền thiết kiếm ra, nhìn kỹ lại, không ngại học hỏi kẻ dưới: "Ta không dùng binh khí, cũng không biết kiếm tốt hay xấu, càng không biết làm sao để phân biệt kiếm của La gia."



Khóe miệng tỳ nữ giật giật, nhìn về phía La Đan Quỳnh, quả nhiên đúng như các nàng sở liệu, Tống Dật không rành về kiếm, tùy tiện đưa cho nàng một thanh nàng cũng phân biệt không ra là tốt hay xấu.



Tỳ nữ tiến lên, rất là săn sóc mà nói: "Kiếm do ổ bảo chúng ta đúc ra, chuôi kiếm vỏ kiếm đều có dấu ấn hình trăng non của La gia ổ bảo."



Tống Dật đảo qua, quả nhiên là có.



"Vậy cái này chẳng phải là rất dễ bị người giả mạo sao. Tùy tiện đem một thanh kiếm khắc cái dấu này lên, là có thể giả mạo thành đồ La gia ổ bảo làm. Hơn nữa ta nhớ rõ La gia cũng chế tạo số lượng lớn binh khí cho quân đội, nếu người có tâm dùng đồ thứ phẩm lấy danh nghĩa La gia bán cho quân đội, chẳng phải là sẽ hại chết rất nhiều người sao!"



Tỳ nữ không vui, "Ai dám giả mạo binh khí của La gia bảo? Quả thực chán sống! Huống chi, binh khí của La gia bảo nói giả mạo là có thể giả mạo sao? Riêng chất thiết này đã là không bình thường rồi!"



"Ý, có cái gì không bình thường sao? Ta nhìn thấy cũng không khác gì nhau a!"



"Quặng sắt La gia ổ bảo dùng cho đúc binh khí cũng không phải quặng sắt bình thường, mà là quặng sắt nhẹ, kiếm rèn ra từ loại khoáng thạch này nhẹ hơn mềm dẻo hơn cứng cáp hơn."



Tống Dật nghe cái hiểu cái không, "Nhưng...vậy thì làm sao để phân biệt?"



La Đan Quỳnh rốt cuộc lên tiếng, "Tống tiên sinh là đang hoài nghi kiếm ta đưa cho ngươi không phải do La gia đúc?"



"Không phải vậy! Ta chỉ là sợ vô pháp chứng minh cho vị bằng hữu kia của ta là kiếm ta lấy được là kiếm La gia, hắn không tin ta có bản lĩnh này!"



"Rất đơn giản, thân kiếm của La gia phiếm trắng, hơn nữa vô luận là thời gian bao lâu cũng sẽ không bị rỉ sắt."



Phiếm trắng? Sẽ không rỉ sắt?



Tống Dật cười tủm tỉm mà thu hồi kiếm, "Thì ra là thế a!" Dứt lời, cực kỳ thành khẩn mà cảm tạ một phen.



Lúc gần đi, nàng đột nhiên hỏi, "Người chế tạo binh khí cho La gia có phải đều sẽ có ấn ký của La gia hay không?"



"Bình thường đều sẽ có!"



Ô, nói như vậy, cũng có lúc sẽ không a.



Tống Dật mang theo thứ gọi là huyền thiết kiếm hứng thú bừng bừng rời đi.



"Tống Dật này quả nhiên là ngu!" Tỳ nữ thập phần khinh bỉ, "Tùy tiện một thanh kiếm sắt nhẹ liền có thể coi như là huyền thiết kiếm, nàng ta lại một chút cũng nhìn không ra!"



La Đan Quỳnh cười lạnh một tiếng, ngu mới tốt, không phải sao? Nàng ta cứ thích cảm giác đem đám ngu xuẩn này đùa giỡn trong lòng bàn tay như vậy.



Bên kia Tống Dật lên xe ngựa, tỉ mỉ mà đánh giá thanh kiếm này một phen, đối với binh khí nàng xác thật là không rành, nhưng nhìn nhân tâm thì vẫn nhìn ra được, cái này đương nhiên không phải là huyền thiết kiếm, nàng cũng không trông cậy vào việc có thể lấy được huyền thiết kiếm, mục đích của nàng vốn dĩ chỉ là một thanh kiếm bình thường do La gia đúc mà thôi.



Chẳng qua mở miệng đòi một thanh kiếm bình thường, khó tránh khỏi bị người hoài nghi, huống chi với tính cách không coi ai ra gì của La Đan Quỳnh, dùng kiếm bình thường

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện