La Đan Quỳnh ung dung nhìn Lưu Dục, nói: "Dự Vương điện hạ đây là đang tìm cái gì?"



"Tống Dật đâu?" Lưu Dục tận lực kiềm chế lửa giận, giờ phút này hắn hận không thể đem nữ nhân trước mặt này ra bầm thây vạn đoạn.



La Đan Quỳnh lại mang vẻ mặt vân đạm phong khinh, trong lòng rất là sung sướng, "Điện hạ lời này làm ta khó hiểu, Tống tiên sinh không phải ở Thiên Ba lâu sao? Có thị vệ bên người của ngươi trông chừng, ta nghĩ, hẳn là không ai có thể đánh chủ ý lên nàng. Điện hạ công khai mà đuổi lại đây như vậy, chắc không phải là hoài nghi ta bắt nàng đi? La Đan Quỳnh ta, bất quá là ổ bảo man nữ, có tài đức gì, lấy đâu ra bản lĩnh cùng can đảm như vậy?"



Hơi thở của Lưu Dục hoàn toàn lạnh xuống, hắn biết, La Đan Quỳnh là có chuẩn bị mà đến, hơn nữa không hề để lại một nhược điểm gì cho hắn tóm. Nàng ta là rõ ràng muốn ở ngay dưới mí mắt hắn mà diệt Tống Dật.



"Ngươi thật sự đủ thông minh, tuyển mấy tỳ nữ có thân hình tương tự Tống Dật. Bổn vương nếu không đoán sai, ngươi hẳn là thừa lúc Tống Dật một mình đi ra ngoài, làm hai tỳ nữ của ngươi mê choáng nàng, dịch dung cho nàng thành bộ dáng một tỳ nữ, lại để tỳ nữ kia giả trang thành bộ dạng Tống Dật, giả vờ là Tống Dật say rượu, để các ngươi thuận lợi khiêng nàng lên xe ngựa.



Tuy rằng khí vị trên người mỗi người không giống nhau, hành vi cử chỉ cũng bất đồng, mặc dù là bắt chước, nếu là trước nay, với nhãn lực của Kiều Tam Tiết Đào thì sẽ không nhìn không ra, nhưng người toàn thân bốc mùi rượu, say đến ngã trái ngã phải, thì những khác biệt đó sẽ bị bỏ qua. Ngươi là mượn cái này để lừa dối quá quan. Bổn vương nói đúng không?"



"Dự Vương điện hạ rất có trí tưởng tượng!" La Đan Quỳnh nhướng mày, "Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do, Tư Lệ Đài nếu muốn trị một quý nữ ổ bảo như ta, dù sao cũng phải lấy ra chứng cứ xác thực mới có thể phục chúng, không phải sao?"



La Đan Quỳnh đảo mắt, chỉ vào ba tỳ nữ trong xe, nói: "Người ta mang đi là ba người các nàng, Dự Vương điện hạ có thấy rõ xem bên trong có Tống Dật dịch dung như ngươi nói hay không?"



Kiều Tam đã tra đến rõ ràng, đương nhiên không có Tống Dật.



"Điện hạ, nếu không thì mang về thẩm vấn?" Tin tưởng với 108 hình cụ của Tư Lệ Đài, luôn có một bộ thích hợp với nàng ta.



Thanh âm Kiều Tam rất nhỏ, nhưng lỗ tai La Đan Quỳnh như tai sói, nghe đến rõ ràng, nàng ta cười nói: "Hình không thượng đại phu, lễ không hạ thứ dân! Bất quá là một cái thứ dân mà thôi, dưới tình huống không có bằng chứng, Tư Lệ Đài sẽ không thiếu sáng suốt mà đi động thủ với một quý nữ sĩ tộc như ta đi? Chỉ sợ dù ta đồng ý, toàn bộ thế gia đại tộc trong Thái Khang Thành cũng sẽ không đồng ý."



Lưu Dục nhìn La Đan Quỳnh, khuôn mặt tuấn tú trầm lãnh.



Mà nhìn thấy Lưu Dục như vậy, trong lòng La Đan Quỳnh so với công thành đoạt đất còn sảng khoái hơn, nàng ta liền thích cảm giác đem người đạp dưới chân, nhìn bọn họ liều mạng giãy giụa lại vô lực phản kháng như vậy.



Không khí lặng im đến đáng sợ, Kiều Tam cùng mọi người của Tư Lệ Đài rõ ràng cảm giác được cổ sát khí lạnh băng kia của điện hạ nhà bọn họ. Lần này, hắn thật sự nổi giận!



Từ lúc đuổi tới đây, Tiết Đào giống như một con dã lang, lặng im mà đứng sừng sững ở trên mặt tuyết, đánh giá bốn phía, bốn phía đều đen như mực, đôi mắt của hắn lại phảng phất như có thể xuyên thấu qua tầng tầng hắc ám, truy đến vực sâu tận cùng của hắc ám.



Đột nhiên, hắn cử động, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, phóng vút về hướng Tống Dật bị mang đi.



Kiều Tam cơ hồ cũng theo bản năng mà đi theo, mang theo vài tên tiểu đồ lệ.



Lưu Dục chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua, rồi nhìn thẳng La Đan Quỳnh. Mặt nạ hoàn mỹ của La Đan Quỳnh ngay trong tích tắc đó vỡ ra một khe hở, tuy chỉ là nháy mắt lướt qua, Lưu Dục vẫn bắt giữ được.



La Đan Quỳnh có thể vui vẻ thoải mái mà đối diện hắn như vậy, hẳn là có người thay nàng ta xử trí Tống Dật, nói như vậy, nàng ta có đồng lõa.



Lưu Dục hạ lệnh: "Hộ tống La cô nương hồi phủ, nghiêm mật bảo hộ La cô nương, đừng để bất luận kẻ khả nghi nào tới gần nàng ta!"



Cái gì mà bảo hộ, cái gì mà kẻ khả nghi, đây hoàn toàn là do Tư Lệ Đài định đoạt, đây là muốn dùng cớ bảo hộ để đem nàng ta giam lỏng lại. Bọn họ cho rằng giám thị nàng ta, là có thể bắt được người hợp mưu với nàng ta sao? Ngây thơ!



"Tống Dật bất quá là một thứ dân, đương nhiên không có giá trị để bị người bắt đi, bổn vương suy đoán, mục đích của đối phương hẳn là La cô nương ngươi, trước khi tìm được kẻ chủ mưu bắt cóc Tống Dật, bảo hộ La cô nương đều là cần thiết, mong rằng La cô nương không cần chối từ hảo ý của Tư Lệ Đài."



Nói như vậy, Tống Dật không trở lại, Tư Lệ Đài ngươi tính toán giám thị ta cả đời?



Đây vốn không có gì, nhưng lời này từ người mà nàng ta nhận định làm trượng phu lại nói ra vì một nữ nhân khác, liền làm La Đan Quỳnh rất là bực bội.



Một búng máu nghẹn ở yết hầu, nàng ta sinh sôi nuốt xuống, lại nhìn phương hướng Tống Dật biến mất một cái, chỉ cần giao Tống Dật vào tay Triệu Thạch, Tư Lệ Đài liền vô lực xoay chuyển trời đất.



Tống Dật chết chắc rồi! Các ngươi hiện tại đuổi theo cũng đã chậm! La Đan Quỳnh tin tưởng, lấy nhiều năm kinh nghiệm của vị kia, muốn đem một nữ nhân sống sờ sờ tra tấn đến chết, thi cốt vô tồn, tìm không thấy dấu vết, hẳn là không phải cái việc gì khó. Từ hôm nay trở đi, cái tên Tống Dật, đã hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời này!



Nghĩ tới đây, phẫn uất trong lòng La Đan Quỳnh hoàn toàn bình ổn, thong thả ung dung chắp tay, "Vậy làm phiền Tư Lệ Đài."



Các tiểu đồ lệ tức khắc bao vây, mênh mông cuồn cuộn mà "hộ tống" La Đan Quỳnh rời đi. Lưu Dục theo dấu vết một đường đuổi theo, trên đường hầu như không ngừng lại, thẳng đến trước cửa thứ sử Ích Châu. Trước cửa có mấy tiểu khất cái, Kiều Tam nói, dấu vết chính là bọn họ lưu lại dọc đường, để Tư Lệ Đài có thể tìm tới nơi này.



Mấy tiểu khất cái này Lưu Dục đã gặp qua, tuy rằng lúc ấy chỉ thoáng nhìn thấy ở nam viên tiểu trúc, cầm đầu đúng là Tiểu Lục thân cận nhất với Tống Dật.



Cho nên, giờ phút này Lưu Dục một chút cũng không nghi ngờ là Tống Dật có ở bên trong.



"Điện hạ, muốn đi vào lục soát người sao?" Kiều Tam đã lộ ra vẻ nôn nóng.



Lưu Dục trầm ngâm một lúc lâu, "Một cái phủ thứ sử to như vậy, chỉ một người hôn mê, bọn họ muốn giấu là tìm không ra." Hắn càng lo lắng hơn là, nếu bức cho tên cặn bã Triệu Thạch này nóng nảy, hủy thi diệt tích, vậy là thực sự vô lực xoay chuyển trời đất.



Tống Dật đắc tội Triệu Thạch lại đắc tội La Đan Quỳnh, dựa theo tính tình hai người này, sao có thể bỏ qua cho nàng. Bọn họ chính là muốn cho mọi người biết, Tống Dật là chết trong tay bọn họ, nhưng một chút nhược điểm cũng không ai tóm được.



Mà muốn đem dấu vết một người tồn tại hoàn toàn xóa sạch, ở trong tay Triệu Thạch, thì có một trăm loại phương pháp, tỷ như, đem người tùy tiện băm, cho chó ăn, nghe nói đám chó ngao mà hắn nuôi, là ăn thịt người lớn lên!



Nghĩ đến đây, Lưu Dục chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.



Hắn phải bình tĩnh lại, không thể rối loạn mất sáng suốt!



Hung hăng hít một hơi khí lạnh, Lưu Dục sai các tiểu đồ lệ mang theo bọn tiểu khất cái lui ra. Tiểu Lục rất không yên tâm, "Ngươi có thể cứu nàng ra sao?"



Lưu Dục khó có khi sờ sờ đầu Tiểu Lục, "Yên tâm! Ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện!"



Lưu Dục tự mình gõ khai đại môn của phủ thứ sử, Tiết Đào đã sớm đuổi tới nơi này giờ không biết tung tích ở đâu, giờ phút này đi theo sau Lưu Dục chỉ có mình Kiều Tam.



Dự Vương giá lâm, Triệu Thạch đương nhiên là phải tự mình ra nghênh đón. Hai người ở trong thính đường ấm áp ngồi xuống, sau khi chào hỏi một lược, Lưu Dục đi thẳng vào chủ đề.



Triều đình đã từng có ý đồ châm ngòi quan hệ giữa Triệu Thạch và La Kính Huy, làm tan rã liên minh của hai người, nhưng La Kính Huy thật sự giảo hoạt, đem Triệu Thạch thu thập đến cực kỳ nghe lời, coi ông ta như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Nhiều năm qua mọi kế ly gián đều thất bại. Nếu không thể ly gián để mượn đao giết người, vậy thì chỉ có thể lợi dụng.



Triều đình dung túng cả vùng Ích Châu, chính là vì binh khí khoáng sản, Triệu Thạch cùng La Kính Huy sở dĩ thần phục Nam triều, đương nhiên cũng là có mục đích và dã tâm. Từ tư liệu nhiều mặt mà Tư Lệ Đài tra được có thể thấy, bọn họ muốn đem thế lực hướng về vận tải đường thủy.



Nếu thủy vận thông suốt, thượng nguồn có thể đến Thổ Cốc Hồn, hạ nguồn chảy vào Trường Giang, chảy ngang Giang Tả Thái Khang Thành. Vùng Ích Châu núi non trùng điệp, ngựa xe thông hành khó khăn, nếu có đại lượng giao thoa giữa người cùng hàng hóa, đường thủy là lựa chọn tốt nhất.



Năm đó vì muốn bóp chặt không cho thế lực của La gia bảo sấn loạn khuếch trương, Khai Nguyên đế gắt gao nắm giữ mạch máu đường thủy, mặc dù là vùng bản địa, bề ngoài La gia bảo phát ra bao nhiêu khoáng thạch binh khí thu vào bao nhiêu vật tư, đều có quân đóng ở bến đò kiểm tra rõ ràng rành mạch.



Cả vùng Ích Châu, La gia bảo nếu muốn thao túng toàn bộ, quyền vận chuyển đường thuỷ là cần phải được đoạt lại trước tiên.



"Hoàng Thượng thật sự muốn đem đường thủy giao cho châu quận tự quản lý?"



"Là có quyết định này. Bất quá hoàng huynh muốn nhìn một chút sơ đồ toàn cảnh của thủy đạo sông ngòi, rồi mới bắt đầu quy hoạch. Lần trước Tống Dật vẽ toàn cảnh Hàn Yên hồ, hoàng huynh liền nghĩ khi nào làm nàng đi thị sát một chuyến, đem đường thủy vẽ ra, nếu thích hợp, hẳn là sẽ thuyên chuyển về cho các thứ sử cấp châu."



So với việc giết chết một người cho hả giận, cùng việc bòn rút chỗ tốt lớn như vậy từ người này, thứ sử một châu sẽ không thể không biết lựa chọn như thế nào.



Cho nên, ngay khi Lưu Dục tung miếng mồi này ra, Triệu Thạch hầu như không thể tin được lỗ tai mình. Một khắc trước còn nghĩ như thế nào làm cho Tống Dật chết khuất nhục nhất, huyết tinh nhất, hắn thậm chí còn muốn lột da nàng ra, làm một cái trống bằng da người để chơi, một khắc sau, liền không khỏi suy xét đem tiểu tiện nhân này chăm sóc làm sao cho tốt một chút, để tránh cho nàng vạn nhất chết trong tay mình, làm vụ mua bán lớn kia nước chảy về biển đông.



Lưu Dục ám chỉ đã phi thường minh bạch, Triệu Thạch nói: "Việc này hẳn cũng nên cùng Định Viễn Hầu thương nghị một chút mới đúng."



Lưu Dục gật gật đầu, "Tin rằng Định Viễn Hầu cũng rất muốn thu hồi quyền vận tải đường thủy."



Triệu Thạch sở dĩ không lập tức đáp ứng, kỳ thật là đang tự hỏi tỷ lệ có thể nuốt được miếng mồi này của Lưu Dục lớn cỡ nào, đừng để đến lúc đó thả Tống Dật, mồi cũng tuột, vừa mất phu nhân lại thiệt quân. Với sự giảo hoạt của huynh đệ Lưu gia, đây là vô cùng có khả năng.



Hắn thực sự không nghĩ tới giá trị của Tống Dật lại cao như vậy.



Đêm khuya, Lưu Dục vừa rời đi, Triệu Thạch liền ra cửa đi Định Viễn Hầu phủ.



La Kính Huy nghe thấy việc này cũng lắp bắp kinh hãi, việc này quá là bất ngờ với ông ta.



La Đan Quỳnh thập phần buồn bực, Lưu Dục thế nhưng sẽ vì Tống Dật làm được đến cỡ này sao?



Đây liền giống như đang tuyên cáo, một nam nhân vì một nữ nhân, có thể không màng giang sơn mặc kệ xã tắc, đây tuyệt đối là tình cảm bất kỳ nữ tử nào cũng tha thiết ước mơ nhất. Muốn nói La Đan Quỳnh có cảm tình gì với Lưu Dục thì thật ra không đến mức, chỉ là trong đánh giá của nàng ta, Lưu Dục vô luận thân phận địa vị học thức tu dưỡng đều là người duy nhất xứng đôi với mình, là phu quân được nàng ta nhận định, thế nhưng lại đối đãi khuynh thành với nữ tử khác, khẩu khí này nàng ta phải nuốt kiểu gì? Lại cố tình vì châu quận gia tộc, vẫn phải nuốt cho trôi.



"Định Viễn Hầu cảm thấy việc này như thế nào?" Triệu Thạch thực không xác định Lưu Dục sẽ chơi ra cái quỷ kế gì, chỉ có thể gửi hy vọng vào La Kính Huy.



"Nếu Dự Vương đã nói ra, mặc kệ có phải là mồi hay không, chúng ta đều phải đem những lời này của hắn biến thành sự thật!"



Triệu Thạch tán đồng gật gật đầu, "Vậy Tống Dật, muốn giao cho ngươi hay không?" Hắn cảm thấy, La Kính Huy nhất định có thể xử lí Tống Dật tốt hơn.



La Kính Huy đột nhiên nghĩ, "Nói không chừng hắn chính là chờ ngươi làm lộ hành tung của Tống Dật. Trước hết đừng lộn xộn, tĩnh quan kỳ biến."



La Kính Huy đoán không sai, Lưu Dục đích xác phái người âm thầm giám thị nhất cử nhất động của Triệu Thạch, chờ hắn đem Tống Dật đổi chỗ. Mặc dù không đưa ra khỏi phủ, hành động ở trong phủ cũng có thể thấy được, nhưng kết quả, đêm nay, phủ thứ sử phi thường an tĩnh.



Triệu Thạch hồi phủ liền trực tiếp rửa mặt ngủ, không hề ra khỏi cửa phòng.



Lưu Dục vẫn cố gắng khắc chế nội tâm nôn nóng, không để cho cảm xúc ảnh hưởng đến sức phán đoán. Hắn không thể gấp, miếng mồi này một khi đã tung ra, bọn họ hẳn là hiểu rõ tầm quan trọng của Tống Dật đối với hắn, sẽ không dễ dàng sờ đến cái vảy ngược này.



Lưu Dục ngồi cả một đêm, không thể chợp mắt, Triệu Thạch cũng không ngủ, nửa đêm bò dậy, mở ám cách ra, nhấn vào một cái cơ quan, kệ sách liền mở ra một cánh cửa, nối xuống tầng ngầm.



Tầng ngầm cũng không tối tăm, không đơn giản âm trầm như mật thất bình thường, nơi này là chỗ hắn hưởng thụ ôn nhu hương, màn lụa màu đỏ buông xuống, ánh nến lay động, trên tường gắn một cái giá, để đủ loại khí cụ hình dạng cổ quái. Còn có các loại xích sắt, dây thừng đủ phẩm chất.



Mà nữ tử để hắn hưởng thụ thịnh yến hôm nay bị treo trên một cái giá gỗ, hai chân bị tách ra, cố định trên mặt đất, đôi tay bị trói trên đỉnh đầu, áo bông mùa đông che đi đường cong mê người nhất, hắn vốn định một tầng một tầng mà lột ra, nhìn thử xem cơ thể hoàn mỹ kia sẽ run rẩy ra sao khi bị roi da lột xuống từng lớp da.



Hoặc là đem thứ to lớn của mình ngang nhiên nhét vào XIE* nhỏ của nàng, hưởng thụ khoái cảm mất hồn vì nàng ở trong thống khổ cực hạn mà co thắt cơ bắp đến cắn chặt thứ của hắn không bỏ.



*chỗ này Lão cùng tưởng tượng/đoán mò với mọi người nha, bản raw là chữ 'xie' bằng latin luôn nên không biết bà TG muốn nói là cái lỗ nào, e hèm, Lão không rõ, cầu chỉ giáo...



Chỉ mới nghĩ thôi, Triệu Thạch đã cương cứng như đá rồi.



Hắn hung hăng thóa mạ một câu, mỹ vị đã đưa đến miệng mà còn không thể ăn như vậy, mới là dày vò lớn nhất!



Thô bạo mà nắm tóc mỹ nhân kéo lên, nhìn gương mặt nhỏ như bàn tay kia, hàng lông mi dày rợp run rẩy dưới mí mắt, cái mũi cao thon nhỏ thập phần gợi cảm, làm người hận không thể gặm một cái, khuôn miệng nhỏ nhắn kia làm hắn lần đầu hiểu ra vì sao người Giang Tả tôn thờ miệng anh đào nhỏ xinh là vì cái gì.



Ngón cái như bị ám, vuốt ve hai cánh môi kia, từng chút từng chút một miêu tả hình dạng đáng yêu cùng độ cong hoàn hảo của hàm răng bên dưới cánh môi đó.



Tròng mắt Triệu Thạch đỏ lên, La Đan Quỳnh nói đúng, nữ tử càng xinh đẹp mảnh mai càng có khả năng kích phát dục vọng bạo ngược của hắn, lúc này hắn chỉ nhìn bộ dạng yếu ớt đáng thương kia của Tống Dật , đã hận không thể đem nàng xé nát ra từng mảnh nhỏ, tận tình hưởng thụ hoảng sợ cùng thống khổ trong mắt nàng, thẳng cho đến khi giọt máu cuối cùng của nàng chảy cạn, lại thân thủ đem nàng băm thành từng khối từng khối, đút cho con chó ngao yêu thích nhất kia của hắn.



Nghe thấy một tiếng 'ưm', Triệu Thạch mới tỉnh lại, tức khắc lui lại hai bước, lại nhìn gương mặt kia, cánh môi đã bị hắn véo chảy máu.



Triệu Thạch tận lực ngăn chặn cơn cuồng bạo đã bị kích khởi trong lòng, kéo kéo vạt áo, che lại bộ vị đã biến hóa, nhìn chằm chằm Tống Dật như một con mãnh thú, xác định nàng chưa tỉnh lại, mới bước tới, cởi trói tay chân nàng, rồi trói lại thành tư thế bình thường.



Hiện tại đây chính là quân cờ tốt nhất, hắn không thể động đến. Nhưng nếu cứ trói kiểu khiêu khích người khác phạm tội như vậy, hắn lại không thể cam đoan mình có thể nhịn bao lâu, đây cũng là nguyên nhân hắn muốn đem Tống Dật giao vào tay La Kính Huy.



Con mồi như vậy, thật sự quá khảo nghiệm sức nhẫn nại của hắn.



Trói chắc người xong, Triệu Thạch bước ra, hít một hơi khí lạnh, lệ khí tích tụ nơi ngực bụng mới tiêu tán đi một chút.



Tiếng bước chân vừa biến mất, Tống Dật liền mở bừng mắt. Kỳ thật nàng đã sớm tỉnh, nhưng bởi vì đã tỉnh, cảm nhận được mình đang bị tên gia hỏa xấu xa kia sờ mó mới có thể cảm thấy đặc biệt ghê tởm.



Tống Dật hung hăng chửi thầm. Đối với kiểu trói này, nàng có thể dễ dàng tự cởi bỏ, nhưng hiện tại nàng không tính toán hành động thiếu suy nghĩ, sự tình có vẻ

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện