Tân niên bắt đầu, tiếng pháo trúc ồn ào đến toàn bộ Thái Khang Thành đều sôi trào. Sấu Ngọc Trai ngược lại có vẻ quạnh quẽ chưa từng có. Tống Dật đứng dậy, bước ra Sấu Ngọc Trai, liền thấy Lý Mật đang đốt pháo trúc ở cửa. Chó trông cửa Đại Hoàng bị dọa đến lúc kinh lúc rống, sủa ầm ĩ lên với hắn.



Tống Dật sờ sờ đầu Đại Hoàng, hỏi hắn: "Hôm nay sẽ không chỉ có hai người chúng ta đi?"



"Ngọc Châu đang chuẩn bị cơm sáng."



Tống Dật ngáp một cái, nhìn sắc trời xám xịt, "Ngươi nói là sẽ đưa ta lễ vật tân niên."



Lý Mật xoay người, "Làm gì có đạo lý đại niên mùng một đòi đồ người khác? Chỉ có thể đưa, không thể đòi, đây không phải là tập tục của người Hán các ngươi sao?"



Tống Dật bĩu môi, vừa phát ngốc vừa nhìn hắn đốt hết pháo trúc. Lý Mật phủi tro bụi trên tay áo, nói với nàng: "Bên ngoài lạnh, về phòng đi."



Tống Dật ngẩng đầu: "Chân ngồi đã tê rần rồi."



"Ngươi sao lại vô dụng như vậy chứ!" Khẩu khí thì ghét bỏ đến tột đỉnh, tay thì lau lau lên quần áo, rồi túm nàng từ dưới đất lên. Đại Hoàng phe phẩy cái đuôi, đi theo sau hai người vào phòng.



Bánh xuân nem rán bánh sắn bánh táo, gà nướng vịt nướng heo sữa nướng chân dê nướng, còn có các loại quả hạt đã sớm chuẩn bị, những gì Tống Dật thích, đều không sót một thứ.



Mỗi khi tết đến, Lý Mật liền cảm giác như mình đang dưỡng một con lợn rừng con, vừa ăn của mình, vừa mơ tưởng dã nam nhân xinh đẹp ngoài kia.



Quả nhiên, vị này vừa ăn uống no đủ xong, dịch dung, chào cũng không chào một tiếng, liền lượn ra ngoài phá rối.



Dương Lệnh Tiên lúc đầu là tướng tâm phúc của Triệu Thạch, từ lúc Triệu Thạch nghèo túng đã đi theo bên cạnh hắn, Triệu Thạch mấy bận lên xuống hắn đều kiên định bất di mà theo bên người, bởi vậy rất được Triệu Thạch trọng dụng, mà hạ nhân trong phủ thứ sử cũng coi hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Tất nhiên, khi Dương Lệnh Tiên yêu cầu vào phòng ngủ của Triệu Thạch, mở ra cơ quan tra xét phạm nhân, thị vệ sẽ không hề ngăn cản.



Chỉ trong chốc lát, Dương Lệnh Tiên đã đỡ La Đan Quỳnh ra, nói là La Đan Quỳnh nuốt thuốc độc, phải tức khắc đưa đến y quán để cứu chữa. Bọn thị vệ thấy La Đan Quỳnh hơi thở mỏng manh, khóe miệng có máu đen, liền thấy khó khăn.



"Cái kia...Dương tướng quân, thứ sử đại nhân có phân phó qua, dù có chết, cũng không thể thả cha con La thị ra khỏi phủ thứ sử!"



Dương Lệnh Tiên mắt lạnh liếc qua, "Thứ sử đại nhân không thèm để ý là La thị cha con chết hay sống, nhưng La Đan Quỳnh này có mang hài tử của Thứ sử đại nhân, hổ độc không ăn thịt con, hài tử trong bụng nàng nếu có chuyện gì, đừng nói là các ngươi, dù là ta cũng đảm đương không nổi! Hôm nay là đại triều hội, càng không thể để thứ sử đại nhân nhìn thấy loại huyết quang tai ương này, dính phải rủi ro!"



Nói mấy câu liền đem đám người xung quanh hù đến sửng sốt, vội vã đỡ người, chuẩn bị xe ngựa, Dương Lệnh Tiên tự mình đánh ngựa đưa đi y quán, thị vệ cũng chưa ai kịp chạy theo.



Một đám thị vệ hai mặt nhìn nhau, "Dương tướng quân hôm nay sao lại săn sóc như vậy? Vừa rồi khi đỡ người lên xe hắn thế nhưng còn kêu chúng ta nhẹ một chút. Hắn đối với nữ nhân không phải vẫn luôn lãnh khốc vô tình sao?"



Một thị vệ khác vuốt cằm, đột nhiên vỗ tay, "Tiêu rồi!"



Người bên cạnh sợ tới mức run lên, run giọng hỏi: "Làm sao vậy?"



"Dương tướng quân chắc không phải là coi trọng La Đan Quỳnh đi? Đây là thấy nàng ta bị thứ sử đại nhân tra tấn đến độ người không ra người quỷ không ra quỷ, không đành lòng, rốt cuộc quyết định thừa lúc thứ sử đại nhân không ở đây đưa nàng ta tư bôn!"



Mọi người ghé mắt, đồng thời xoay người trở về. Một người đứng ở cuối đội lời nói thấm thía mà khuyên: "Đã sớm nói với ngươi đừng có đọc mấy thứ thoại bản của Giang Tả nữa, đó đều là thứ tào lao của đám sĩ tộc Giang Tả sống mơ mơ màng màng, không thích hợp với chúng ta."



Hiển nhiên là đến trời tối, cũng không thấy Dương Lệnh Tiên quay lại, bọn thị vệ bắt đầu thấp thỏm, "Chắc sẽ không thật sự bị ngươi nói trúng rồi đi? Dương tướng quân mang theo tiểu tiện nhân kia tư bôn rồi?"



Thủ lĩnh thị vệ vội vã hạ lệnh, "Còn không mau tìm! Một cạnh giờ nữa, Thừa ân yến kết thúc, thứ sử đại nhân liền từ trong cung về tới!"



Tức khắc toàn bộ phủ thứ sử loạn thành một đoàn. Đám người Tư Lệ Đài liền nhìn nó loạn, đem tin tức truyền vào trong cung trước.



Lưu Dục đang ở Thừa ân yến cùng mọi người thôi bôi hoán trản, đột nhiên nghe được việc này, ngực liền run rẩy một cái, trên mặt lại vân đạm phong khinh, không lộ sơ hở.



Hắn xoay người liền phân phó người đi đến Sấu Ngọc Trai tìm Tống Dật, quả nhiên, tên nhãi kia không có ở đó.



Lưu Dục nhìn nhìn Triệu Thạch bên dưới, tìm cái cơ hội bước qua kính rượu, hỏi: "Ngươi muốn xử trí cha con La Kính Huy như thế nào?"



Rượu cổ vũ lệ khí cho Triệu Thạch, hắn âm âm trắc trắc mà cười nói: "Đương nhiên là chờ thai nhi thành hình, mổ lấy ra trước mặt La Kính Huy, hầm canh cho ông ta, nhìn ông ta ăn cho hết......



Dù là Lưu Dục, nghe xong cũng hít mạnh một hơi khí lạnh. Tên này quả nhiên là tên súc sinh!



"Đó dù sao cũng là hài tử của ngươi."



Hổ độc không ăn thịt con, Triệu Thạch này, thật đúng là không bằng cầm thú!



Triệu Thạch lại cười lạnh liếc mắt nhìn hắn một cái, "Năm đó khi Thẩm Phượng Tiên chết, hài tử đã thành hình, là một nam hài, ta tự mình mổ ra, băm thành thịt vụn, cho chó ngao ăn ngay trước mặt nàng. Ta nhớ rõ khi nàng thở ra hơi cuối cùng, đôi mắt trừng đến tròn xoe......"



Lưu Dục đột nhiên minh bạch Tống Dật đã dùng thủ đoạn gì để châm ngòi quan hệ của Triệu Thạch và La Kính Huy, cả người như trụy động băng, huyết mạch cũng đông đến lạnh lẽo. Ở trước mặt một tên biến thái như Triệu Thạch, khó có thể tưởng tượng, Tống Dật ngày đó rơi vào tay hắn rốt cuộc đã chịu những gì, nhưng mà cho tới bây giờ, nàng một chữ cũng chưa từng lộ ra với hắn.



Một cổ sát khí mạc danh tràn vào đôi mắt đen như mực, nếu chuyện Tống Dật cướp La Đan Quỳnh đi bị Triệu Thạch biết được, hắn sẽ dùng loại thủ đoạn nào để đối phó với nàng đây?



Người này, sợ là không để lại được nữa!



Lưu Dục chỉ đạm mạc cười cười, lại kính Triệu Thạch một trản rượu nữa, rồi rời đi.



Khi Thừa ân yến tan đi thì đã là giờ Tuất, trên không trung lại phiêu phiêu hốt hốt nổi tuyết.



Triệu Thạch lung lay đi ra hoàng thành, vài tên tâm phúc đã đứng chờ hắn ở cửa thành khá lâu. Triệu Thạch nghe bẩm báo xong, hoàn toàn tỉnh rượu. Nhìn thấy xe ngựa của Lưu Dục ở xa xa, lập tức đi qua, ngăn lại.



Lưu Dục đẩy mành ra, "Triệu thứ sử còn muốn cùng bổn vương uống hai ly?"



Triệu Thạch cười lạnh, "Đừng giả ngu! La Đan Quỳnh đâu? Hạ nhân trong phủ Thứ sử trên dưới đều là người của ngươi, ngươi đừng nói cho ta ngươi không biết!" Đó là con mồi của hắn, ai cũng không được đụng tới!



"Triệu thứ sử có phải uống hồ đồ rồi hay không? Bổn vương nghe bẩm báo là La Đan Quỳnh trúng độc, tâm phúc Dương Lệnh Tiên của ngươi đích thân mang nàng ta đi y quán cứu chữa, đêm khuya chưa về. Việc này như thế nào sẽ lại đổ đến đầu ta?"



"Dương Lệnh Tiên làm sao dám phản bội ta? Khẳng định là ngươi xúi giục!"



Lưu Dục dứt khoát bước ra khỏi xe ngựa, "Bổn vương muốn một cái phạm nhân, còn dùng loại thủ đoạn này sao? Nếu ngươi không tin, bổn vương liền cùng các ngươi tìm người! Tìm ra Dương Lệnh Tiên đến cùng nhau đối chất!"



Dương Lệnh Tiên đã mang La Đan Quỳnh đi khẳng định là tên nhãi Tống Dật kia giả trang thành, rất có thể tên hỗn đản thật đã bị người mê choáng ở nơi nào đó. Một khi hắn tỉnh lại, Tống Dật liền rất có khả năng bại lộ, hắn cần phải tìm ra người trước Triệu Thạch để bịt miệng mới được.



Triệu Thạch tuy hoài nghi, nhưng Lưu Dục thoạt nhìn thập phần thẳng thắn thành khẩn, việc cấp bách chính là tìm được người trước, hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt hảo ý của Lưu Dục.



Lưu Dục điều một đám đồ lệ của Tư Lệ Đài ra tìm người, còn không ngại phiền phức mà vẽ mấy bức chân dung của Dương Lệnh Tiên, việc này nguyên bản là kỹ xảo Lưu Dục dùng để kéo dài thời gian cho Tống Dật, không nghĩ tới bọn họ tìm hết tất cả những nơi có khả năng nhất, lại không tìm được Dương Lệnh Tiên, nhưng thật ra có một chưởng quầy của một tửu quán nhận ra người trong bức họa.



Chưởng quầy phi thường minh xác mà nói cho hắn, Dương Lệnh Tiên là giữa trưa tới uống rượu, đồ ăn còn chưa bưng lên đầy đủ đã say đổ. Tiểu huynh đệ bàn kế bên đem hắn đỡ vào phòng trong, nói chờ hắn tỉnh rượu thì đi, còn trả bạc nhờ bọn họ chăm sóc.



Tư Lệ Đài phá án, chưởng quầy cũng không dám chậm trễ, có điều là Tết nhất, bị Tư Lệ Đài tìm tới cửa, lần này vận thế chắc suy hết cả một năm a!



Khi chưởng quầy đem thỏi bạc kia giao ra, sắc mặt đã giống y như một quả cà tím phơi sương



"Vậy người đâu rồi?"



"Một canh giờ trước đã rời đi rồi! Quan gia, đã xảy ra chuyện gì?"



Một canh giờ trước?



Đó chẳng phải là lúc bọn họ vừa mới bắt đầu tìm, vậy khẳng định là lúc này đã trở về, nhưng người của hắn lại không nhận được bất luận thông báo gì. Lưu Dục vội vã mang người chạy đến phủ thứ sử.



Triệu Thạch trở lại phủ Thứ sử, mười tám khổ hình tất cả đều dùng hết một lần trên người La Kính Huy. Hắn lại không nhân từ như Tư Lệ Đài, La Đan Quỳnh trốn được, La Kính Huy khẳng định biết căn nguyên. Cũng mặc kệ hắn dùng hình như thế nào, La Kính Huy vẫn cứ cười, cười nhạo hắn ngu xuẩn, cười nhạo hắn thịt đã ăn đến miệng còn để bay mất, cười nhạo hắn thẳng cho đến giờ phút này vẫn còn bị đùa giỡn trong lòng bàn tay.



Cuối cùng Triệu Thạch cũng không cần đến hình cụ, trực tiếp dùng tay, cứ từng cú từng cú mà nện vào thân thể tạo ra tiếng động làm cơn tức giận tích tụ trong lòng hắn thư giải vài phần. Nhưng dù vậy, La Kính Huy vẫn không ngừng cười. Việc này quả thực làm Triệu Thạch nổi điên, hận không thể lập tức lột da ông ta ra!



Một chân đạp lên đầu La Kính Huy, dùng đế ủng cứng rắn nghiền áp lên huyệt Thái Dương của ông ta, "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tóm nàng ta về! Không để ngươi tận mắt nhìn thấy nàng ta bị ta lột da róc xương như thế nào, ta đời này chỉ sợ cũng không an bình!"



Dứt lời, lại hung hăng đạp ông ta một cái nữa, mới nghênh ngang rời đi.



Thẳng cho đến khi bóng người biến mất, La Kính Huy mới nhe răng nhếch miệng mà hút khí lạnh. Ông ta rõ ràng cảm giác được xương đùi bên trái đã bị đá gãy, cú đạp sau đó, cơ hồ làm phần xương gãy đâm xuyên qua da thịt của ông ta.



Ông ta đau đến cả người ứa mồ hôi lạnh, ý thức đang từng chút một mà mất đi. Nhưng ngay vào lúc này, ông ta mơ hồ nhìn thấy một nữ tử bạch y, hình dáng kia có chút quen mắt. Ngón tay lạnh lẽo phất qua cái trán đang phát sốt của ông ta, làm ông ta cảm thấy vạn phần thoải mái, đồng thời thần chí có chút hoảng hốt.



Cảm giác này giống như đã quen thuộc, rốt cuộc là ở nơi nào cảm nhận được loại ôn nhu này chứ?



Trong cơn mơ hồ hình như có bông tuyết rơi trên trán ông ta, ký ức như miệng cống trong tích tắc đó trào ra, đúng rồi, là năm ấy, ở Tuyết sơn, Tuyết sơn bên trong biên cảnh Ích Châu. Ông ta không nhớ được bọn họ vì sao lại bị vây ở nơi đó, chỉ nhớ rõ gặp phải tuyết lở, cả đám gần như bị chôn vùi. Khi ông ta tỉnh lại, thân mình đã đông lạnh đến không thể động đậy, một tia sức lực cũng không có, ông ta cảm thấy mình lập tức bị đông chết. Hai con tuyết lang đang đi lòng vòng bên cạnh ông ta, có lẽ đang chờ ông ta trút một hơi cuối cùng, sẽ coi ông ta như chiến lợi phẩm mà xé xác rồi nuốt vào trong bụng.



Tuyệt vọng giống như tuyết lở lần thứ hai, nháy mắt bao phủ cả trái tim ông ta, nhắm mắt lại, chờ đợi tử vong buông xuống, kết quả, tử vong không tới, mà một bàn tay xoa trán ông ta......



Thanh âm bên tai giống như tiếng trời: "Ngươi không sao chứ?"



Đám người bọn họ, trong một khắc đó đều được cứu vớt.



Loại cảm giác được sống lại từ trong tuyệt vọng này quá mức tốt đẹp, thế cho nên ông ta cho rằng mình đã sớm quên, vào giờ này khắc này lại đâm vào lòng, làm ông ta hiểu lầm, lần này, ông ta cũng có thể được cứu vớt. Ông ta mang đầy cõi lòng mong đợi mà mở mắt ra, khi nhìn thấy những gì trước mắt, máu toàn thân tức khắc đông lại......



Triệu Thạch cũng không đoán được mình sẽ bị hớt tay trên như vậy, giờ phút này hắn đang mang theo đám thị vệ hùng hổ mà giết về hướng Sấu Ngọc Trai.



Hắn đột nhiên nghĩ tới, La Kính Huy đã gặp qua Tống Dật, La Kính Huy có tự tin có người sẽ cứu La Đan Quỳnh đi như thế, chỉ sợ cùng con tiểu hồ ly kia có quan hệ, hắn phải nhân lúc Lưu Dục chưa phản ứng kịp mà tóm Tống Dật về. Đáng tiếc, thực không khéo, hắn bên này mới ra khỏi phủ thứ sử không lâu, liền đụng phải Lưu Dục.



Lưu Dục chỉ liếc mắt nhìn bộ dáng hùng hổ kia của hắn một cái, liền đoán được dụng ý hiểm ác của hắn, "Triệu thứ sử có vẻ như có tin tức?"



Nếu Dương Lệnh Tiên đã về, sẽ rất dễ dàng biết người mang La Đan Quỳnh đi kia là giả trang, muốn liên tưởng đến Tống Dật cũng không khó.



Triệu Thạch không phải là một người biết vu hồi uyển chuyển, đi thẳng vào vấn đề: "Tống Dật mấy ngày trước đây tới gặp La Kính Huy, nàng muốn biết năm đó có ai tham dự vào vụ giả tạo binh khí, nói vậy nàng nhất định cùng La Kính Huy đạt thành giao dịch nào đó rồi!"



La Kính Huy có khả năng lấy được lợi thế trong giao dich này nhất khẳng định là việc cứu La Đan Quỳnh ra ngoài. Triệu Thạch tuy rằng không có trí tuệ phòng ngừa chu đáo, nhưng xong việc suy đoán thì vẫn biết một chút.



Lưu Dục tính tính canh giờ, từ lúc nhận được tin tức đến bây giờ, đã hơn hai canh giờ trôi qua, Tống Dật đại khái là đã dàn xếp xong rồi đi.



"Được, vậy bổn vương đi cùng ngươi!"



Lý Mật bị dựng dậy lúc đang mơ ngủ, vừa thấy là Lưu Dục cùng Triệu Thạch, hận không thể đem tên tiểu hỗn đản trong Tường Vi viên xách lại đây nện cho một trận. Tết nhất rồi, rốt cuộc có thể để người sống yên ổn hay không đây a!



"Lại ra chuyện gì?"



"Tống Dật có đây không?"



Những lời này hỏi ra có chút kỳ cục, đêm hôm khuya khoắc, Tống Dật không ở nhà thì ở đâu, chẳng lẽ đi tới Tư Lệ Đài của ngươi rình coi mỹ nhân sao? Lý Mật dẫn theo người đi Tường Vi viên, Triệu Thạch không thiếu sai người chú ý tình huống xung quanh, thậm chí còn định lẻn vào một vài chỗ với ý đồ lục soát ra người.



Lý Mật dùng khóe mắt dư quang chú ý một cái, tầm mắt dừng trên người Lưu Dục, hai người trao đổi một cái ánh mắt, Lý Mật ngầm hiểu. Tự mình gõ cửa phòng Tống Dật, vị kia đang ngủ đến mơ hồ, mềm oặt mà ra mở cửa, thấy ngoài cửa đen nghìn nghịt một tảng lớn, chớp chớp mắt.



Lưu Dục nói: "Khâm phạm của triều đình trốn mất, Triệu thứ sử cảm thấy là ngươi đem giấu đi rồi."



Tống Dật tránh ra môn, "Vậy lục soát đi. Ta không ý kiến."



Triệu Thạch cũng rõ ràng, nếu nơi này có mật thất gì đó, bọn họ lục soát không ra. Lúc này nhìn thấy Tống Dật hắn ngược lại lại bất động.



"Hôm nay ta vẫn luôn ở Sấu Ngọc Trai, không tin ngươi có thể hỏi mấy người thường xuyên bày quán ở cửa Sấu Ngọc Trai, bọn họ biết ta có ra khỏi cửa hay không." Quay đầu nàng lại hỏi: "Chẳng lẽ là mất người trong phủ của Triệu thứ sử?"



"La Đan Quỳnh!" Triệu Thạch trừng Tống Dật, ánh mắt như muốn ăn thịt người.



Tống Dật không cho là đúng mà xua xua tay, "Người bị La Kính Huy xếp vào bên cạnh ngươi còn thiếu sao? Chắc là tâm phúc nào đó phản bội ngươi, đem La Đan Quỳnh đi rồi!"



"Không có khả năng! Dương Lệnh Tiên không có khả năng phản bội ta!"



"Ngươi xác định sao? Dùng hình với hắn sao? Chỉ sợ dùng hình cũng sẽ không khai. Nếu là người của La Kính Huy, lại còn thừa nhận, khẳng định chỉ còn đường chết, hắn lại không ngu!"



"Nếu là bắt được người ta còn tới tìm ngươi sao?" Triệu Thạch chán nản.



Lưu Dục chinh lăng một cái, "Ta còn tưởng rằng ngươi là từ trong miệng hắn hỏi ra được tin tức gì đáng tin cậy mới đến Sấu Ngọc Trai, té ra ngươi căn bản là không có căn cứ?"



Triệu Thạch nín. Thì đã sao? Ai nói hoài nghi một người cần phải có chứng cứ? Tư Lệ Đài ngươi muốn bắt người đều có chứng cứ rõ ràng hay sao?



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện