Edit: Bàn
Hơi thở băng giá trong phút chốc của nút bần nhét trong miệng bao phủ toàn thân hắn, mái tóc đen đập vào mắt như lông quạ, Thanh Trường Dạ nắm thời cơ bỏ vây cá ngăn cản lời nguyền vào nhẫn không gian.

Chính chủ cũng tới rồi, bị Anye phát hiện ra vây cá thì hắn mới thực sự là hết cơ hội, Anye kéo hắn vào góc toà nhà bên cạnh, Thanh Trường Dạ dứt khoát mượn cơ hội ném nhẫn xuống bên dưới tường thành.

Trong nhẫn có hệ thống định vị của A, sau khi Natasha vào thành phố có thể tìm thấy nó.
Quân sĩ Liên bang nhanh chóng tới nơi, một phần đi ra ngoài cổng thành, một phần khác ở lại trong thành phố tìm kiếm kỹ càng, đầu ngón tay Anye tụ lại sương đen, lúc điều tra viên đầu tiên nhìn qua, sương đen từ mắt mũi xâm vào đại não, y đã phá huỷ hệ thần kinh của đối phương, nhưng lại không tổn thương chút da thịt nào.

Anye điều khiển điều tra viên mở cổng thành ra, trước khi tất cả mọi người phản ứng kịp, tinh hạm tông vào từ ngoài cổng nhanh như sao băng, y kéo Thanh Trường Dạ lên thuyền.

Vừa vào tinh hạm, Anye liền dẫm lên vai Thanh Trường Dạ.
"Em, lại, lừa, tôi?"
Anye phun ra từng chữ, trong đôi mắt xanh đỏ bừng vằn vện tia máu, Nữ vu trước mặt giống như ác quỷ bị chọc tức đến cực điểm.

Tinh đạo vây xem tràn đầy thích thú mà bỡn cợt, bọn họ tưởng rằng Anye chỉ đang dạy dỗ tình nhân không nghe lời, thẳng đến khi Anye trói lại hai tay thanh niên.

Đó quả là một đôi tay hoàn mỹ, da vừa trắng vừa mềm, xương ngón tay tinh xảo thon dài.

Chỉ nhìn đôi tay này bị xích sắt trói gô cũng làm người ta thèm nhỏ dãi.

Đầu thanh niên bị ép ngẩng lên, thân thể căng cứng như một cây cung tuyệt đẹp.
"Tôi là chó của em à? Em nói gì tôi cũng tin, vô dụng rồi thì một phát đá tôi sang bên?" Y thu lại chân dài, quay sang nắm tóc trên trán của thanh niên, con ngươi như gỗ mun thản nhiên nhìn Nữ vu giận dữ trước mặt.

Trong chốc lát như vậy, tất cả tinh đạo trong phòng đều nghĩ Anye sẽ đè đầu thanh niên đập thẳng vào cột, cho đến khi đầu hắn vỡ ra chảy máu: "Có phải em đã ngờ trước vua Liên bang cũng ở đó không? Chờ hai người bọn tôi đánh nhau mệt thì em thừa dịp hỗn loạn chạy trốn? Em lợi dụng tôi, tôi không ngại, nhưng đ*t mẹ em cứ năm lần bảy lượt lừa tôi," Y lại gần một chút: "Em có tin hôm nay tôi đập gãy hết xương cốt toàn thân em không, rồi dùng đinh đóng từng cây vào?"
"..."

"Em không nói gì nghĩa là đúng, Thanh Trường Dạ?"
"..."
"Được." Anye giận quá hoá cười, đôi mắt dài của y khẽ khép, hốc mắt thâm thuý, khuôn mặt tươi cười rực rỡ như hoa đào mùa xuân: "Tôi phế một chân của em trước, nếu em còn không chịu nói, vậy thì chân còn lại em cũng khỏi cần nữa."
Tay y lỏng lẻo ôm trọn mắt cá chân Thanh Trường Dạ, da Nữ vu rất lạnh, Thanh Trường Dạ phản xạ có điều kiện co rúm lại một chút, động tác nhỏ này khiến trong mắt Anye loé lên chút thương tiếc, rồi vì tức giận do sự phản bội dẫn tới mà nhanh chóng biến mất không còn gì.

Thanh Trường Dạ dường như mới nhận ra y không phải nói đùa, hắn giãy dụa theo bản năng, nhưng cổ tay Anye càng siết chặt hơn.
"Đừng!"
Cái tay kia siết chặt mắt cá chân Thanh Trường Dạ.

Năm ngón tay của Nữ vu vô cùng thon dài, da mỏng, lúc dùng sức có thể thấy mạch máu lồi lên như cành cây.
"Muộn rồi."
Anye lạnh lùng cắt lời hắn.
"Ưm!!! A a a a a a a a a a a --!"
Tiếng xương bị bóp gãy giòn giã vang lên vô cùng rõ ràng trong tai Thanh Trường Dạ, tiếng kêu thảm thiết vang dội trong cả căn phòng khách.

Hắn đau đến suýt nữa bất tỉnh, nước mắt từ hai gò má trắng nõn chảy xuống, hắn thử nhúc nhích cái chân bị bẻ gãy, chân không nhúc nhích được, bắp chân miễn cưỡng có thể cử động, đau đớn thấu xương từ đó truyền đến.

Đôi mắt đen nhánh của thanh niên như đá chìm trong nước suối.

Tiếng nức nở trầm thấp trong phòng khác yên tĩnh cực kỳ khiến người ta chú ý, giống như móng vuốt mèo, từng tiếng đều ghẹo người vô cùng.

Nhóm tinh đạo vây xem không kìm lại được mà nuốt nước bọt.

Đôi chân xinh đẹp như vậy, bây giờ lại bị Anye phế đi một bên.

Dường như nhận ra ánh mắt như lang như hổ của thuộc hạ, Anye nhìn về phía gã tinh đạo cách gần nhất.

Người sau lập tức sợ hãi dời ánh mắt đi.

Gã tưởng Anye đang cảnh cáo.
"Đừng sợ, sờ hắn thử xem," Nụ cười của Anye càng lúc càng lớn, y nhìn tên tinh đạo ngây ngẩn kia, nâng đầu Thanh Trường Dạ lên hướng về gã.

Tóc trán thanh niên vẫn còn mồ hôi lạnh, vì vừa mới khóc, khoé mắt hắn hơi hồng, kết hợp với đôi mắt đen trắng rõ ràng trông đáng thương không chịu được: "Đây chính là bảo bối của vua, suýt nữa là cưới về nuôi rồi, chỉ còn chút nữa là hắn thành hoàng hậu Liên bang chỉ dưới một người."
Tinh đạo quay lại nhìn thẳng Thanh Trường Dạ, người sau mặc dù đã thành tàn phế, nước mắt đã chảy đầy mặt, nhưng ánh mắt trước sau vẫn thản nhiên.

Kết hợp với vẻ ngoài đầy ý vị của hắn, cả người lúc nào cũng rất dễ khiến người ta cảm giác xa cách.

Chẳng trách thủ lĩnh lại phát điên như vậy, người này khiến người khác cảm thấy không thể nắm bắt được.

Trong lòng tinh đạo sinh ra chút khinh thường, nghĩ thầm cũng chẳng phải chỉ là loại hàng quyến rũ đàn ông, bản thân cũng có chym mà.

Nhưng lại vì ánh mắt Thanh Trường Dạ nhìn sang mà kích động đến run rẩy toàn thân.

Tinh đạo nhịn không được vươn tay, nắm lên mắt cá chân thanh niên.

Xúc cảm quả thực thượng đẳng vô cùng, da thịt trong tay ánh màu như tuyết, sờ giống như chạm vào hai má của một cô gái quý tộc.

Xương cốt thanh niên còn mê người hơn cả tưởng tượng của gã.
"Cút ngay!" Anye nổi giận: "Mày dám đụng vào hắn thật?!"
Tinh đạo trong lòng nói chẳng phải ngài muốn tôi đụng chắc, đương nhiên cho gã mười lá gan cũng không dám nói lời này ra.


Tinh đạo vâng vâng dạ dạ thu hồi lại ham muốn, sương mù đen kịt bao quanh cái tay phải lúc nãy gã vươn ra, dị năng của Anye ăn mòn da thịt tinh đạo, nhưng người sau không dám kêu lên giống Thanh Trường Dạ.

Tính tình Nữ vu nổi danh hỉ nộ vô thường, không ai dám trêu chọc y trong lúc mấu chốt này.

Mọi người thấy y ôm lấy thanh niên bị gãy một chân, người sau vào lúc này hiếm hoi lộ ra vẻ nghe lời, hắn vùi đầu vào ngực Anye, dáng vẻ tìm kiếm dỗ dành như thể mấy phút kẻ bẻ gãy xương hắn không phải Anye.

Từ chỗ ánh mắt mấy người này nhìn trộm qua, chỉ có thể thấy cái chân gãy trắng nõn lộ ra bên ngoài kia.
Tinh hệ nhiệt đới Hierro là vùng đất vô chủ không ai quản lý, nằm tiếp giáp với chiến trường đầu tiên của Liên bang và Trùng tộc, hàng năm có một lượng lớn nhà buôn súng đạn, thợ săn tiền thưởng, lính đánh thuê, và tinh đạo tràn vào rồi rời đi, kiếm tiền trong chiến tranh thường chỉ cần đầu óc và nắm đấm.

Nghe nói Nữ vu đang ở đó đàm phán một vụ giao dịch với người khác.

Hai gã tinh đạo gác đêm đang nói chuyện với nhau, bọn họ chỉ canh gác vùng này, điều này trước giờ chưa từng xảy ra.
"Bẻ gãy bao nhiêu khúc xương rồi?"
Tinh đạo dáng người hơi thấp nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, bọn họ đều biết bên trong có gì.

Một mỹ nhân xinh đẹp, gãy chân, bị thủ lĩnh của bọn họ đích thân ôm vào phòng, sau đó không đi ra nữa.
"Không biết, bắt đầu từ tối qua là bên trong không còn tiếng gì nữa."
"Có khi là bẻ gãy hết rồi," Người nói chuyện chậc chậc lưỡi: "Thủ lĩnh cũng ác quá."
"Nếu gãy hết thì ít nhất cũng phải kêu mấy tiếng..."
"Chắc là miệng bị nhét rồi," Trên mặt tinh đạo dáng lùn lộ ra nụ cười: "Nhưng đúng là bảo bối khó gặp đó, nếu không phải vì thủ lĩnh trông chặt quá thì tôi thực sự muốn mạo hiểm thử xem, dù sao hắn cũng không chống cự nổi."
Người bên cạnh châm thuốc: "Không muốn bị cắt lưỡi thì bớt nói đi."
Bóng đèn trần hình dáng đơn giản trong phòng tản ra ánh sáng dìu dịu, trên vách tường chiếu lên cái bóng của hai người, đối tượng được nhóm tinh đạo bên ngoài thảo luận đang nửa hé đôi mắt ngập nước, Anye xuống khỏi người hắn, y cố tình không thu dọn, lúc tắm rửa xong đi ra thấy Thanh Trường Dạ vẫn không nhúc nhích nằm trên giường, cặp mắt đen nhánh kia tự tại lướt qua y, lửa giận của Nữ vu trong chốc lát đạt đến cực điểm.
"Mẹ nó em nói đi? Nói chuyện với tôi khó vậy à?" Anye tới bên giường Thanh Trường Dạ, tay y chống lên gối lông vũ, từ trên cao nhìn xuống Thanh Trường Dạ chằm chằm.

Cái y thực sự muốn nói cũng không phải điều này, y muốn lời giải thích, hoang đường bao nhiêu y cũng sẽ tin được, nhưng Thanh Trường Dạ từ đầu đến cuối đều không nói gì, y sắp điên rồi, y muốn giết hắn.

Anye gắng gượng nhịn xuống kích động kéo người vào phòng thẩm vấn buộc hắn mở miệng.

Y dỗ hắn: "Thanh Thanh ngoan, nói cho tôi em phá bỏ lời nguyền kiểu gì, tôi giúp em chữa khỏi cái chân này, ha?"
Thanh Trường Dạ nhắm mắt lại.
"...! Em muốn chết phải không." Phiền muộn chợt loé lên giữa khuôn mặt diễm lệ tột cùng của Nữ vu, tay y bắt lấy mắt cá cái chân còn lại của Thanh Trường Dạ, xiềng xích nặng nề phía trên hơi động đậy liền kêu leng keng: "Bây giờ em nói cho tôi còn kịp." Anye hơi tự giễu cười cười: "Dù sao em cũng là chủ chân, còn tôi mới là chó, em nói gì tôi cũng tin hết, ngoài mặt là tôi khoá em, còn thực ra thế nào thì chúng ta đều biết."
"...".

ngôn tình ngược
"Là vì em không nói," Tóc đen của Anye rũ xuống trên vai, y chậm rãi giơ chân Thanh Trường Dạ lên: "Xin lỗi nhé, chó phải cắn chủ rồi."
Một tiếng nhỏ vang lên, Thanh Trường Dạ mở to hai mắt, hắn đau đến mức không phát ra nổi tiếng nào, sau khi hai chân đều bị bóp nát thì hắn thực sự trở thành người tàn phế.

Nước mắt thấm vào gối, Anye vào lúc này bắt lấy tay phải hắn, nhận ra đối phương muốn làm gì, Thanh Trường Dạ vừa khóc vừa lắc đầu.
"Chịu nói chuyện rồi?"
"Đừng bóp..."
Vì đã lâu không nói, giọng Thanh Trường Dạ hơi khàn, có vẻ cực kỳ thảm thương.
"Vậy em nói cho tôi," Anye không nhịn được cúi đầu hôn hắn: "Em phá bỏ lời nguyền kiểu gì?"
"A a a! Không! Ưm! Là viên đá -- là viên đá trong toà thánh kia! Anye Anye Anye -- đừng!!!!"
"Nói tiếp nào," Nữ vu buông cổ tay phải bị gãy của hắn ra, y cũng không nỡ lòng để Thanh Trường Dạ đau như vậy lắm, ngay từ lần đầu tiên bóp nát xương chân của hắn trước mặt nhóm tinh đạo, Anye đã lặng lẽ thi chú giảm bớt đau đớn, đau đớn Thanh Trường Dạ cảm giác được thực tế có lẽ chỉ khoảng 1%, cái thực sự khiến hắn bị tổn thương là áp lực tâm lý sau khi mất đi tay chân: "Ngoan ngoãn thế này từ sớm không tốt à.

Đá gì?"
Mắt Thanh Trường Dạ nhìn về bên trái, con ngươi của hắn hơi co rút lại, rõ ràng vô cùng sợ hai tay Anye bắt lấy cổ tay trái của hắn: "Viên đá thạch anh ở sân trong Vatican, tôi nhìn thấy ký ức thời niên thiếu của anh, lời nguyền mất hiệu lực ngay sau khi tôi bỏ tay ra."
Nữ vu rũ mắt, lông mi mảnh dài phủ lên đôi mắt xanh biếc tối lại: "Em nhìn thấy cái gì rồi?"
"Anh đã giết rất nhiều người, Vatican bốc cháy, lão Giáo hoàng bị anh khoét mắt và mũi -- Ư!"
Lưỡi Anye tiến vào trong miệng hắn, lúc bọn họ răng môi quấn quýt thân mật vô cùng, Anye bóp nát cổ tay trái của hắn.


Y nuốt hết toàn bộ tiếng kêu đau đớn của hắn vào trong miệng, đối diện với ánh mắt không thể tin nổi của Thanh Trường Dạ, Anye cười như một con hồ ly xảo quyệt: "Em lừa tôi nhiều như vậy rồi, tôi lừa em một lần cũng không quá đáng chứ?"
"...!Cút."
"Cút cái gì mà cút," Anye trở mình, thanh niên đã mất đi năng lực sử dụng tay chân mạnh mẽ nhất, nhưng y lại vô cùng thích bộ dạng này của đối phương, tựa như đang chơi với một con búp bê xinh đẹp không thể cử động.

Y cắn môi Thanh Trường Dạ ra máu, đưa tay ôm lấy eo hắn: "Tôi còn chưa bắt đầu chơi em, em đã bảo tôi cút, tuyệt tình quá đi.

Giữa chúng ta còn rất nhiều chuyện chưa tính toán rõ ràng, gãy tay gãy chân chỉ là bước đầu tiên, từ từ sẽ tới Thanh Thanh."
Khi Thanh Trường Dạ tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã từ ban ngày biến thành đêm tối.

Từ cửa sổ rộng mở, hắn có thể cảm nhận được hơi mát nhè nhẹ, một dòng sông rộng lớn vô biên vắt ngang trời đất, xa xa có thể thấy hào quang đủ màu sắc từ những toà nhà chiếu xuống mặt sông sóng gợn lăn tăn.

Hắn thử cử động cơ thể, mặc kệ cơn đau, nhưng tay chân hắn cũng không đau lắm, chẳng qua là toàn bộ đều đã bị khoá lại.

Anye biết rõ hắn đã tàn phế, nhưng vẫn thêm nhiều xiềng xích làm bằng hợp kim cao cấp như vậy, dùng để khoá một con voi cũng không vấn đề gì, xem ra lần này hắn thực sự đã ép đối phương phải độc ác rồi.
Hắn đã nói dối nhiều lần, năng lực của Anye nhân cách thứ 2 xác định hắn vĩnh viễn không thể thực sự tin tưởng hắn, chuyện đã tới lúc này, hắn không thể tỏ ra phối hợp và phục tùng, chỉ có thể khiến Anye tiếp tục nghi ngờ, thẳng đến khi đối phương đến một giới hạn nào đó, ví dụ như tương lai nhân cách thứ 2 nhìn thấy vậy, Anye đóng đinh hắn vào quan tài, như vậy sau khi vào quan tài chính là cơ hội rời đi của hắn.

Trước đó, so với sự ngoan ngoãn mà cả hai bên đều không thể tin được, phản kháng kịch liệt ngược lại là biện pháp tốt nhất.

Mái tóc dài đen óng đập vào mắt, Nữ vu tiến vào cầm một lọ thuốc.

Thanh Trường Dạ thấy bình thuốc khắc vàng này ở chỗ Natasha, lần nọ là cô đưa hắn thuốc nói thật do Nữ vu làm.

Không ngờ lại có một ngày chính chủ tự mình lấy thuốc ra dùng trên người hắn, Thanh Trường Dạ thấp giọng nói.
"Đây là gì?"
"Đồ để trị em." Anye chậm rãi đến bên giường, y đối diện mắt đen của thanh niên: "Cho dù em có chuồn đi chơi đùa, tôi lúc đầu cũng không nghĩ đến việc dùng thứ này với em, nhưng bây giờ thì tôi muốn rồi, nếu như rửa sạch toàn bộ ký ức của em, rồi tự tay đắp nặn thế giới của em, có lẽ em sẽ không nghĩ đủ mọi cách rời khỏi tôi nữa nhỉ?" Khoé môi thật mỏng của Nữ vu nhếch lên, rét lạnh trong mắt lại yêu dã: "Chỉ là ký ức hình như chưa đủ lắm, suy cho cùng thì em cũng thông minh như vậy, ngu một chút có dễ nuôi hơn không?"
Chết tiệt.

Hắn không ngờ là thứ này.
Hắn đã cân nhắc đến chất vấn, cũng nghĩ đến tra hỏi, ngay cả việc Anye chỉnh dung biến giọng hắn rồi giấu đi tránh không tiếp xúc với A và Natasha cũng nghĩ tới, nhưng chỉ không suy xét tới việc Anye chặt đứt tất cả từ chỗ hắn.

Hắn quả thực ép y quá ác, ác đến nỗi Anye thà biến hắn thành từng mảnh cũng phải sở hữu hắn.

Thanh Trường Dạ hiếm có chút như ngồi trên chông, không cần nghĩ cũng đoán được Anye sẽ điều giáo hắn thành dáng vẻ khỉ gió gì.

Thấy hắn không nói lời nào, Anye leo lên giường, y vươn tay ôm lấy vai Thanh Trường Dạ, tựa trên cổ hắn nhẹ nhàng nói.
"Giống như một đứa trẻ ngoan ngồi ở giáo đường nghe mục sư cầu nguyện, đừng nghĩ đến tán tỉnh ve vãn các cô gái, tôi nhất định sẽ dạy em thật hư," Anye nói, dùng ngón tay cái bật nút ống thuốc ra, y để miệng ống lại gần môi Thanh Trường Dạ: "Có điều cho dù hư hỏng đến mức nào, em cũng chỉ thuộc về tôi."
"Anye...!"
Hắn không có cách nào chống lại, đối phương bóp lấy hai gò má của hắn, cưỡng ép đổ thuốc vào, phần còn thừa Anye dùng lưỡi chặn lại, lúc tách nhau ra, y hôn hôn lên mắt Thanh Trường Dạ.

Ánh mắt Thanh Trường Dạ hoàn toàn mơ hồ, trong mông lung hắn cảm giác có ai nhấc tấm chăn mỏng manh duy nhất trên người hắn lên, lòng bàn tay người kia thật lạnh, tựa như vươn ra từ địa ngục, bàn tay chỉ thuộc về ác quỷ.
"Chúng ta bắt đầu lại đi, Thanh Thanh.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện