Trình Dao Dao nhân cơ hội giẫm lên đầu gối hắn: “Vậy đi giày lại cho em, sau đó buông chân em ra!”
Tạ Chiêu hơi do dự, Trình Dao Dao uy hϊế͙p͙ nói: “Anh còn muốn quà nữa không?”
Lúc này Tạ Chiêu đi giày lại cho Trình Dao Dao rồi lưu luyến buông lỏng tay.

Trình Dao Dao vội rụt chân lại, cô ngồi ngay ngắn, dựa vào phía sau.
Chân giẫm lên thảm, Trình Dao Dao nhẹ thành thở ra, cô nâng ly rượu lên một một hớp.
Ta Chiêu đợi nửa ngày, hắn gọi: “Em Dao Dao.”
Trình Dao Dao hung dữ: “Làm sao?”
Tạ Chiêu nhấp môi, bên trong đôi mắt vừa nghi hoặc vừa chờ mong: “Em vừa nói…”
“Em vừa nói cái gì?” Trình Dao Dao cầm dao nĩa cắt một miếng bò bít tết ăn.

Cô chậm rãi nhai, cảm nhận bò bít tết tươi ngon, sau đó cô uống thêm một hớp rượu nữa, bộ dáng cực kỳ hưởng thụ.
Nhưng ánh mắt đối diện quá mạnh mẽ, sự chờ mong biến thành im lặng buồn bã.
Trình Dao Dao cầm khăn ăn lau miệng, cuối cùng lấy một cái hộp trong túi ra đặt vào tay Tạ Chiêu.
Cô học giọng nói của Tạ Chiêu: “Đừng bĩu môi nữa, em chuẩn bị quà cho anh mà!”
Ánh mắt Tạ Chiêu sáng rực, hắn nói: “Thật sự là quà sao?”
Trình Dao Dao tức giận lườm hắn: “Em thường xuyên lừa anh sao? Anh không tin em?”
Tạ Chiêu im lặng suy nghĩ: “…”
Trình Dao Dao giận dữ muốn đá hắn: “Anh không muốn thì thôi!”
Trình Dao Dao muốn lấy cái hộp về nhưng bị Tạ Chiêu đè lại.

Bàn tay thon dài che cái hộp nhỏ, hộp nhung mềm mại, cầm trong tay nặng trĩu.

Hai mươi năm cuộc đời, Tạ Chiêu rất ít khi nhận được quà, hơn nữa còn là quà của Trình Dao Dao.
Hắn nhìn kỹ cái hộp hơn nửa ngày mới mở khóa hộp.

Động tác của hắn kiềm chế mà thận trọng, trong nháy mắt hộp nhung mở ra, Trình Dao Dao thấy sau lưng Tạ Chiêu có một cái đuôi to đang lắc lư.

Bên trong hộp nhung màu đen đựng một cái đồng hồ màu bạc.

Đồng hồ cứng rắn sáng lấp lánh dưới ánh đèn, kim giờ và kim phút chỉ đúng 8 giờ 15 phút.
Trình Dao Dao chống cằm, khóe môi cong lên: “Thích không? Đeo thử lên xem.”
“Ừm.” Tạ Chiêu gật đầu, hắn nhìn cái đồng hồ kia nhưng không lấy ra: “Chờ Tết đeo.”
“Cái này không phải là quần áo mới, còn phải đợi đến Tết mới đeo!” Trình Dao Dao bật cười, cô trực tiếp lấy hồ ra: “Đưa tay ra.”
Tạ Chiêu xắn ống tay áo lên lộ ra cổ tay thon gầy.

Trình Dao Dao đeo đồng hồ vào cổ tay hắn.

Hắn làm việc nặng lâu dài nên cánh tay thô ráp rắn chắc, làn da màu lúa mì nổi gân xanh đeo đồng hồ màu bạc vô cùng hấp dẫn.
Trình Dao Dao cảm thấy 800 đồng này rất đáng giá!
Tạ Chiêu nhìn đồng hồ trêи cổ tay mình nói: “Anh thường đi ra ngoài, dễ làm hỏng.”
“Đồng hồ dùng để đeo mà, không được tháo ra!” Trình Dao Dao khen hắn: “Đẹp lắm.

Anh nhìn xem, cái đồng hồ này giống kiểu dáng của em, em đeo đồng hồ nữ.”
Trình Dao Dao giơ tay ra.

Trêи cổ tay trắng nõn của cô cũng đeo một cái đồng hồ giống cái trêи tay Tạ Chiêu.

Hai cổ tay đặt cạnh nhau, một đen một trắng, một cái to lớn mang hơi thở mạnh mẽ, một cái nhỏ nhắn tinh xảo.
Lòng Tạ Chiêu rung động, hắn nắm chặt Trình Dao Dao cười nói: “Được, anh sẽ luôn mang theo.”
Trình Dao Dao lại tủi thân nói: “Nhưng mua xong đồng hồ thì không đủ 10000 nghìn đồng nữa.”
Thấy Trình Dao Dao còn băn khoăn chuyện này, trong lòng Tạ Chiêu mềm mại: “Không cần lo lắng chuyện này đâu.

Về sau anh sẽ không động vào việc buôn bán vàng nữa.”
Trình Dao Dao nói: “Nhưng làm việc khác cũng cần tiền vốn…”
“Anh có tiền.” Tạ Chiêu đưa đĩa bịt tết được cắt gọn cho Trình Dao Dao: “Ngoan ngoãn ăn đi.

Sắp 8 rưỡi rồi.

Ăn xong anh đưa em về nhà.”
Trình Dao Dao lẩm bẩm nói: “Biết anh có đồng hồ rồi, đừng khoe khoang nữa!”
Buổi tối khẩu vị của Trình Dao Dao không lớn, cô chỉ ăn một ít salad khoai tây nghiền và sốt vang, phần lớn đồ ăn đều vào bụng Tạ Chiêu.

Hai ăn cơm xong ra ngoài, gió đêm lạnh thấu xương.
Trình Dao Dao quàng khăn nhung màu đỏ vừa mua lúc chiều lên cổ, cô che kín khuôn mặt nhỏ chỉ lộ ra đôi mắt hoa đào.

Thân hình cao ráo của Tạ Chiêu cản gió giúp cô, thấy cô lạnh quá thì gọi một cái xe ba bánh.

Nếu Tạ Chiêu đi một mình, hắn sẽ không chịu ngồi.
Trình Dao Dao không biết năm 1970 còn tồn tại xe ba bánh hay không, dù sao trong sách nói có.

Người đến quán Red House cũng không thiếu tiền, trước quán có mấy cái xe ba bánh, một người phu xe lập tức chạy xe nhỏ tới.
Tạ Chiêu đỡ Trình Dao Dao lên xe, mình cũng ngồi lên theo.

Xe ba bánh có mái che, có thể cản gió.

Tạ Chiêu lấy áo khoác của mình mặc vào cho Trình Dao Dao, hai người ngồi sát vào nhau.
Tạ Chiêu thấy Trình Dao Dao dựa sát vào mình, phu xe thì đang cố gắng đạp xe, hắn nắm tay Trình Dao Dao: “Lạnh lắm à?”
Thật ra hai người ngồi cạnh nhau, dương khí liên tục chui vào người, Trình Dao Dao cũng không thấy lạnh lắm.

Nhưng nghe Tạ Chiêu hỏi vậy, cô đành phải gật đầu: “Vâng, hơi lạnh.”
Tạ Chiêu nói: “Trách anh không để ý thời gian, ngày mai không về muộn như vậy nữa.”

Trình Dao Dao vui vẻ nghịch đồng hồ trêи cổ tay Tạ Chiêu, Tạ Chiêu đeo đồng hồ này rất đẹp, cô nhìn mãi đến khi Tạ Chiêu bóp vai mình, cô mới tỉnh táo: “Anh nói gì cơ?”
Tạ Chiêu bất đắc dĩ nói: “Anh hỏi em ngày mai mấy giờ ra, anh chờ em.”
Trình Dao Dao nghĩ nghĩ: “Ngày mai không ra sớm được, bố em còn đang nghỉ ở nhà.

Em ăn sáng xong sẽ nghĩ cách ra ngoài.”
Tạ Chiêu gật đầu: “Anh cũng phải đi làm một số chuyện, 10 giờ anh đứng dưới tầng chờ em.”
Cả đường không nói chuyện nữa.

Tiếng bánh xe lăn trêи nền đất vang rõ, đèn đường chiếu sáng màng nhện mờ ảo như sương sớm.

Thỉnh thoảng thân xe lắc lư, hai người dính sát vào nhau, hơi thở của Tạ Chiêu nặng nề dần.

Trình Dao Dao không nhận ra, cô vẫn đang ngọt ngào suy nghĩ chuyện hẹn hò ngày mai.
Xe ba bánh nhanh chóng dừng dưới tầng nhà Trình Dao Dao, cắt ngang không khí ngọt ngào này.

Tạ Chiêu như vừa tỉnh lại từ trong mơ, hắn xuống xe thanh toán tiền rồi quay người đỡ Trình Dao Dao xuống.
Hai tay Trình Dao Dao đặt lên vai Tạ Chiêu, sau đó nghịch ngợm nhảy xuống.

Tạ Chiêu thấy thế thì nhấc cô lên xoay một vòng mới để cô xuống, váy Trình Dao Dao bay lượn như bông hoa mới nở, đến lúc chạm chân xuống đất, cô nhỏ giọng mắng hắn: “Đáng ghét!”
Phu xe nhanh chóng đạp xe đi xa.

Dưới ánh đèn đường chỉ còn hai người đứng đối diện nhau, đèn đường chiếu xuống phác họa rõ nét thân hình cao ráo của Tạ Chiêu.
Động tác đóng cửa sổ của Ngụy Thục Quyên dừng lại, bà thò đầu ra cửa sổ nhìn xuống dưới.

Dưới ánh đèn, Trình Dao Dao ngửa đầu nói chuyện với một người đàn ông đứng đối diện, khoảng cách xa như vậy nhưng vẫn nhìn thấy gương mặt mỉm cười của cô, xung quanh tản ra hương vị ngọt ngào chỉ cô gái đang yêu mới có.
Người đàn ông kia đưa lưng về phía cửa sổ nên không thấy rõ mặt.

Nhưng nhìn áo khoác trêи người hắn là biết hàng cao cấp, Ngụy Thục Quyên hận đến mức cắn răng.
Trình Nặc Nặc bê một nồi bánh trôi nấu rượu gạo từ phòng bếp ra.

Trình Chinh cất tờ báo rồi ngồi vào bàn ăn, ông nói với Ngụy Thục Quyên: “Tới ăn khuya đi.

Bà nhìn cái gì vậy?”
“Không, không có gì!” Ngụy Thục Quyên nhanh chóng đóng cửa sổ lại.

Trình Chinh cực kỳ yêu thương Trình Dao Dao, nếu ông thấy Thẩm Yến đêm hôm khuya khoắt còn nói chuyện tình tứ với Trình Dao Dao thì nhất định sẽ nghiêng về Trình Dao Dao.

Ngụy Thục Quyên quyết định chủ ý, phải nhanh chóng giải quyết chuyện của Nặc Nặc và Thẩm Yến, không thể cho Trình Dao Dao cơ hội được!
Trình Nặc Nặc cười nhẹ: “Mẹ thường nói với con, bệnh kho khan của bố lại tái phát, cửa sổ trong nhà phải đóng chặt, không thể để bố cảm lạnh được.”
“Còn không phải sao.” Ngụy Thục Quyên vội vàng nói: “Ông suốt ngày hút thuốc nên bệnh mới chưa khỏi hẳn, không biết chú ý gì cả.

Ông mấy chục tuổi rồi đấy, thật sự không thể rời khỏi tôi được mà.”
Trình Chinh thấy hai người nói thì mềm lòng, ông nhớ một tháng qua Ngụy Thục Quyên luôn chăm sóc lúc mình bệnh, giọng nói dịu dàng hơn: “Tất cả ngồi xuống ăn đi.”
Bánh trôi nấu rượu gạo thơm nức, trong đêm đông rét lạnh ăn vào bụng sẽ cảm thấy ấm áp hơn.

Bố Trình nói: “Để lại một bát cho Dao Dao, con bé sợ lạnh nhất.”
Ngụy Thục Quyên nghe vậy thì lập tức muốn mở miệng, ánh mắt Trình Nặc Nặc liếc qua ngăn bà lại, cô nói: “Con đã để lại một bát cho chị Dao Dao rồi.

Nhưng muộn rồi mà chị Dao Dao còn chưa về, chắc chị ăn khuya ở bên ngoài rồi.”
Trình Chinh nhìn đồng hồ: “Sắp chín giờ rồi!”
Ngụy Thục Quyên nhân cơ hội nói: “Con gái càng lớn càng buông thả, ông cho rằng ai cũng thành thật như Nặc Nặc nhà chúng ta sao.”
Trình Chinh đặt mạnh thìa xuống bàn, nước bánh trôi bắn ra ngoài: “Thành thật? Bà còn dám nói lời như này hả? Con gái ngoan ngoãn bị bà dạy hư hết rồi!”
Nhớ ngày trước Nặc Nặc là một cô con gái dịu dàng, hiểu chuyện nhưng bây giờ lại cùng Thẩm Yến… Trình Chinh vừa nghĩ tới liền đau tim.
“Tôi… Tôi không phải…” Ngụy Thục Quyên trợn mắt nửa ngày cũng không nói nên lời, bà chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm.

Trình Nặc Nặc cảm thấy đau đầu.

Trình Chinh ghét nhất cái tính này của bà, vậy mà hết lần này đến lần khác bà vẫn không nhận ra.

Trình Nặc Nặc nhỏ giọng nói: “Bố, bố đừng giận.

Mẹ lo lắng cho chị Dao Dao nên mới nói như vậy.

Bố ăn thêm bánh trôi đi ạ, con thấy lúc tối bố không chưa ăn được bao nhiêu cả.”
Trình Chinh nhìn con gái nhỏ, dưới ánh đèn Trình Nặc Nặc gầy gò, hốc hác khác hẳn Trình Dao Dao.

Trình Nặc về nhà nói với ông, Trình Dao Dao không phải làm gì ở nông thôn, một mình Trình Nặc Nặc làm rất nhiều việc thay chị, vô cùng vất vả.

Cuối cùng vẫn là con gái của ông, Trình Chinh đau lòng, ông múc một muôi bánh trôi vào bát Trình Nặc Nặc: “Con cũng ăn thêm đi, mấy ngày này cố gắng bồi bổ bản thân.

Con gái phải xinh đẹp mới tốt.”
Mặt Trình Nặc Nặc cứng đờ, cô cười gật đầu: “Con cảm ơn bố.”
Đúng lúc này, Trình Dao Dao mở cửa đi vào, không khí rét lạnh bên ngoài cũng chui vào theo.

Cô xách túi lớn túi bé, trêи môi còn nở nụ cười ngọt ngào, vừa ngẩng đầu thì thấy hình ảnh bố từ ái con hiếu thuận.
Ngụy Thục Quyên kêu lên: “Trời ạ, nhanh đóng cửa lại đi, tôi khó khăn lắm mới làm căn nhà ấm áp lên được đó!”
Bà nói gần nói xa ý chỉ Trình Dao Dao đi ra ngoài đi.

Mặt Trình Dao Dao xị xuống, cô buông lỏng tay mở to cửa, gió lạnh lập tức bay vào nhà.
Ngụy Thục Quyên sợ đến ngã ngửa, Trình Chinh vội vàng chào đón: “Sao Dao Dao về muộn vậy? Trời lạnh lắm đúng không? Mau tới ăn bánh trôi nấu rượu gạo cho ấm người đi.”
Trình Dao Dao ăn thử một miếng thì nói: “Không ngon.”
Không ai để ý tới Ngụy Thục Quyên, bà tức giận đi đóng cửa, sau đó quay lại thì nghe thấy Trình Dao Dao nói như vậy, bà lập tức kêu to: “Mọi người đều biết tay nghề của Nặc Nặc rất tốt đó! Ai cũng nói Nặc Nặc nấu ăn ngon, cô chê cái gì chứ!”
Trình Dao Dao cười khẽ.

Bánh trôi nấu rượu gạo bán mấy chục năm của ông lão lần trước có mùi vị thơm mát, ngọt ngào.

Nếu tay nghề nấu ăn của ai không tốt, mùi vị sẽ giảm từ 10 điểm xuống còn 7 điểm.
Trình Chinh hòa giải: “Lâu rồi Nặc Nặc không nấu ăn, mùi vị không chuẩn cũng bình thường mà.”
Trình Chinh ăn thử một miếng, vẻ mặt lập tức cứng lại.
Trình Nặc Nặc khẩn trương hỏi: “Bố, mùi vị thế nào ạ?”
Trình Chinh nuốt bánh trôi xuống rồi nói: “Mùi vị hơi khác một chút.”
“Tôi không tin, tay nghề của Nặc Nặc có thể không tốt sao!” Ngụy Thục Quyên cũng ăn một miếng, bà chép miệng.

Bà không có vị giác nhạy bén như Trình Dao Dao, nhưng đồ ăn lúc trước Trình Nặc Nặc nấu làm người ta cảm thấy thoải mái nên không để ý đến hương vị, bây giờ không còn cảm giác thoải mái đó nữa.
Giọng nói Ngụy Thục Quyên lập tức yếu dần: “Nhất định là Nặc Nặc lâu rồi không nấu nên mới vậy! Tôi thấy không kém bao nhiêu…”
Trình Nặc Nặc rụt rè nói: “Con… Con nấu không ngon, chị Dao Dao, nếu chị không thích ăn, em sẽ nấu một bát khác cho chị!”
Trong lòng Trình Dao Dao cười lạnh.

Trình Nặc Nặc luôn giả tạo như thế, nguyên chủ nói một câu cũng bị cô ta chuyển thành lỗi của mình, cô ta làm như mình phải chịu nhiều uất ức lắm vậy..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện