Trời dần dần vào thu, gió thổi mang theo khí lạnh, ánh nắng đỏ biến mất ở phía cuối chân trời.
Trình Dao Dao ngồi trêи xích đu ở trong sân, mái tóc đen nhánh rối tung, làn váy bay lên lộ ra mắt cá chân trơn bóng.
Cửa sắt khép hờ kêu cọt kẹt.
Xích đu dần dần chậm lại, Trình Dao Dao lườm người đi tới: “Cút đi.”
“Hung dữ nhỉ.” Lục Thanh Đường mặc quân trang, hắn kéo mũ lính xuống lộ ra đôi mắt hoa đào cười nhẹ nhàng giống như hồ ly.
Trình Dao Dao hất cằm lên: “Anh tới đây làm gì?”
Hai con mèo nhỏ chạy tới, Phiền Phiền ngửa đầu tò mò nhìn người mới đến, Cường Cường không khách khí ôm chân hắn giằng xé.
Lục Thanh Đường không để ý, hắn xách một rổ trái cây đỏ mọng tươi mới đi vào, hắn khom người lễ phép nói: “Lần trước ăn bánh ga tô của nhà cô, lần này tặng lại cô.
Thuận tiện đến giải thích hiểu lầm lúc trước.”
“Sau ba tháng mới tặng quà lại.” Trình Dao Dao xì mũi coi thường.
Lục Thanh Đường vẫn mỉm cười, hắn ỷ vào thân hình cao lướn nhìn vào trong nhà.
Trình Dao Dao chặn ánh mắt hắn lại: “Tiểu Phi không ở nhà.
Tạ Chiêu ở bên trong, tôi kêu lên anh ấy sẽ lao ra đánh anh đấy.”
Lục Thanh Đường cười ra tiếng, hắn nói thẳng: “Đừng khẩn trương.
Dạo này không gặp Tiểu Phi, tôi chỉ muốn biết vì sao thôi.”
Trình Dao Dao kỳ quái hỏi: “Tiểu Phi không gặp anh nhất định có ló do riêng của em ấy, sao anh lại hỏi tôi?”
Lục Thanh Đường nói: “Tiểu Phi luôn nghe lời cô.
Nhưng hình như cô rất chán ghét tôi thì phải, tôi làm chuyện gì khiến cô ghét sao?”
Trình Dao Dao hung hăng nói: “Bỏ cái tính tự tin đấy đi.
Tóm lại có tôi ở đây, anh đừng hỏng tới gần Tiểu Phi một bước.”
Lục Thanh Đường trời sinh có một gương mặt cười, thật sự rất khó để người ta cảm thấy ghét.
Nhưng hắn vừa mở miệng cũng đủ làm Trình Dao Dao xù lông lên: “Trình Dao Dao, có phải cô biết chuyện gì không?”
Ý cười bên trong đôi mắt hoa đào biến thành mũi tên bắn tới, đang ở trong thời tiết mùa hè nóng nực nhưng Trình Dao Dao vẫn lạnh run người.
Cô trừng mắt nhìn hắn, ánh sáng cuối buổi chiếu lên gương mặt xinh đẹp của cô, ngay cả Lục Thanh Đường đã có người trong lòng cũng phải thất thần.
Lục Thanh Đường đọc tên Tạ Phi để chống đỡ sự mê hoặc này, hắn mỉm cười nhìn Trình Dao Dao dò xét mình: “Cô gấp gáp cái gì?”
Móng tay Trình Dao Dao đâm thẳng vào da, cô tức giận nói: “Nụ cười mê hoặc của anh có ý gì hả?”
Nụ cười trêи mặt Lục Thanh Đường cứng đờ: “Cô nói gì?”
Trình Dao Dao dứt khoát nói tiếp: “Tôi sẽ nói với Tiểu Phi, anh dụ dỗ tôi.”
Lục Thanh Đường bình tĩnh nhìn cô nửa ngày, hắn lại mỉm cười bước đến gần: “Cô sẽ không làm vậy.
Trình Dao Dao, cô…”
Trình Dao Dao hét lên: “Tạ Chiêu, có lưu manh…”
Cô còn chưa nói xong, một bóng xám chạy từ trong nhà ra, Lục Thanh Đường chưa kịp nói gì đã ăn ngay một đấm.
Trình Dao Dao nhảy xuống xích đu, cô nhào vào trong ngực Tạ Chiêu, Tạ Chiêu ôm cô: “Sợ à?”
Tạ Phi cũng chạy ra, cô vội hỏi: “Chị Dao Dao chị không sao chứ?”
Trình Dao Dao lắc đầu.
Tạ Chiêu buông Trình Dao Dao ra, hắn đi lên nắm cổ áo Lục Thanh Đường vung một đấm.
Lục Thanh Đường không chặn lại, khóe môi chảy máu làm gương mặt trắng bóc trở nên đáng sợ.
Tạ Phi sợ hãi hét lên.
Lục Thanh Đường mỉm cười: “Tiểu Phi, đừng sợ, anh không sao.”
“Anh bớt giả bộ đáng thương đi.” Trình Dao Dao che mặt Tạ Phi lại, cô nói với Tạ Chiêu: “Đừng đánh nữa, tý nữa bảo vệ sẽ qua đây đấy.”
Tạ Chiêu quay đầu nhìn cô, hắn thở sâu buông lỏng nắm đấm rồi vứt Lục Thanh Đường ra đất.
“Đến tìm em gái tôi lần nữa, cậu cứ thử xem.”
Lục Thanh Đường lảo đảo đứng lên, hắn lau vết máu cười vô vị: “Đây là chuyện giữa tôi và Tiểu Phi, anh không thể quản được.”
Tạ Chiêu không nhìn Tạ Phi, hắn lạnh lùng nói: “Tôi là anh trai của em ấy, tôi có thể làm chủ việc này.”
Lục Thanh Đường sửa sang lại quần áo, hắn cười nói: “Chế độ phong kiến phải bị đánh bại.”
Nắm đấm của Tạ Chiêu xiết chặt lại, Trình Dao Dao bước lên tức giận nói: “Tên lưu manh nhà anh phải bị đánh bại mới đúng, Tiểu Phi, em đừng để ý tới củ cải lớn đa tình này, không biết anh ta lừa bao nhiêu con gái nhà lành rồi.”
Mặt Tạ Phi lập tức thay đổi.
Lục Thanh Đường cũng biến sắc: “Cô Trình, cô đang nói xấu…”
Tạ Chiêu tức giận nói: “Cậu im đi!”
Trình Dao Dao kéo Tạ Chiêu lại, cô tiến lên trước: “Sao tôi phải nói xấu tên đa tình nổi danh bên ngoài như anh, mọi người đều biết chuyện này.”
Lồng ngực Lục Thanh Đường phập phồng, sắc mặt thay đổi liên tục, hắn gằn từng chữ: “Ngoại trừ Tiểu Phi, tôi chưa từng qua lại thân mật với bất kỳ cô gái nào.
Tiểu Phi, xin em tin tưởng anh.”
Tạ Phi nhìn ánh mắt nóng bỏng của hắn, cả người lung lay giống như bông hoa không chỉu nổi mưa gió.
Tạ Chiêu thấy thế thì muốn bước đến bảo vệ em gái mình nhưng Trình Dao Dao lại kéo hắn lại: “Để Tiểu Phi tự nói với anh ta đi.”
Ánh mắt ba người đều nhìn về phía Tạ Phi.
Tạ Phi nắm chặt vạt áo của mình, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lục Thanh Đường nói: “Chính tôi không muốn gặp anh.”
Nụ cười của Lục Thanh Đường phai nhạt: “Vì sao? Em hiểu lầm gì anh sao? Hay anh làm điều gì không tốt?”
Tạ Phi nói: “Chuyện anh bảo người bắt anh trai tôi, tôi biết hết rồi.”
Lục Thanh Đường nghi ngờ: “Em đang nói gì vậy?”
“Anh còn giả vờ.” Trình Dao Dao tức giận nói lại lời của Từ Nam Phương: “Tôi còn tưởng Từ Nam Phương làm, hóa ra người đứng phía sau là anh.”
Trong sách nói Tạ Chiêu phải vào tù là do Lục Thanh Đường làm.
Trình Dao Dao vẫn nghĩ đời này Tạ Chiêu thoát khỏi việc này rồi, ai ngờ chuyện này đã xảy ra từ năm ngoái.
Lục Thanh Đường rất thông minh, hắn vừa suy nghĩ liền hiểu rõ mọi chuyện: “Anh không biết.
Tiểu Phi, anh chỉ giúp đám bạn anh làm một việc nhỏ thôi, anh không biết người đó là anh trai em.
Lúc đó chúng ta còn chưa quen biết…”
Tạ Phi cắt ngang lời hắn: “Anh có thể vì một việc nhỏ của bạn anh liền tùy tiện oan uổng người khác, hủy tiền đồ của người khác được sao?”
Đôi mắt nai con sáng rỡ chứa đầy nước mắt làm Lục Thanh Đường đau nhói.
Trong nhận thức của hắn, Tạ Phi ngây thơ làm người ta buồn cười, nhưng giờ phút này hắn không cười nổi.
Lục Thanh Đường cảm thấy cả người mất trọng lực giống như đứng trêи bờ vực sâu thẳm, hắn nói khẽ: “Tiêu Phi, xin lỗi, anh sẽ đền bù.”
Giọng nói của Tạ Phi rất nhỏ, lúc tức giận cũng không cao giọng nhưng lại mang theo sự bướng bỉnh của người nhà họ Tạ: “Không cần.
Tôi xem thường loại người như anh, anh đừng tới tìm tôi nữa.”
“Xem thường anh?” Lục Thanh Đường lặp lại mấy chữ này, sắc mặt hắn hoảng hốt.
“Vật này trả lại anh.” Tạ Phi kìm nén nước mắt, cô ném một vật nhỏ qua, sau đó quay người chạy vào nhà.
Lục Thanh Đường nhìn chằm chằm bóng lưng của cô nhưng cô không quay đầu lại.
Hắn ngồi xuống tìm đồ rơi trêи đống cỏ.
Tóc tai hắn lộn xộn, gương mặt tổn thương, hơi thở kiêu ngạo trêи người cũng giảm đi lộ ra tinh thần tuổi trẻ,
Tạ Chiêu nhíu mày nói: “Đàn ông con trai lớn cả rồi, thất tình cũng không cần bày ra dáng vẻ này.”
Lục Thanh Đường giật giật khóe môi: “Anh tốt hơn tôi chắc, tôi khuyên anh một câu, hồng nhan họa thủy.”
Lục Thanh Đường có ý riêng nhìn lướt qua mặt Trình Dao Dao.
Tạ Chiêu kéo Trình Dao Dao ra phía sau, hắn lạnh lùng nói: “Nói thêm câu nữa tôi sẽ để cậu nằm ngang đi ra đấy.”
Lục Thanh Đường ngậm miệng, trước mắt xuất hiện ánh sáng của vật nhỏ, hắn nhặt lên, hóa ra là kẹp tóc ngọc trai, bên trêи kẹp tóc vẫn mang theo nhiệt độ.
Lục Thanh Đường nắm chặt kẹp tóc ở trong tay, hắn đứng dậy: “Có thể giúp tôi nói với một câu với Tiểu Phi được không?”
Tạ Chiêu nói: “Được.”
Đợi một lát, Lục Thanh Đường lại lắc đầu: “Bỏ đi.”
Hắn nhặt mũ lính lên rồi quay người đi.
Cửa sắt đóng lại kêu cọt kẹt, Tạ Chiêu khóa cổng lại.
Đồ Lục Thanh Đường mang tới rơi đầy đất, mọi thứ bị giẫm tan nát, nước trái cây đỏ tươi nổi bật trêи nền cỏ xanh.
Mèo cam chạy tới ɭϊếʍ láp.
Tạ Chiêu bế Cường Cường lên: “Đừng ăn linh tinh.”
Cường Cường chưa thỏa mãn ɭϊếʍ miệng, nó kϊƈɦ động vung móng vuốt tát tay hắn.
Trình Dao Dao nhìn bóng lưng Lục Thanh Đường biến mất dưới ánh nắng cuối chân trời, cô nói với Tạ Chiêu: “Sao em cảm thấy anh ta hơi đáng thương nhỉ? Thật ra anh ta không giở trò lưu manh với em đâu.”
Tạ Chiêu thả Cường Cường ra, hắn híp mắt nhìn Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao giống như con mèo nhỏ mắc sai lầm, cô chui vào ngực Tạ Chiêu: “Nhưng anh ta dọa em.”
“Anh biết.” Tạ Chiêu vuốt tóc Trình Dao Dao: “Nếu không anh không buông tha cho cậu ta đâu.”
Trình Dao Dao nhớ lại lời vừa rồi của Lục Thanh Đường, trong lòng cô xuất hiện ý nghĩ mơ hồ, chẳng lẽ Lục Thanh Đường cũng…
Giọng nói trầm thấp của Tạ Chiêu cắt ngang suy nghĩ lung tung của cô: “Em vào xem Tiểu Phi đi.
Sau đó làm ít đồ ăn ngon cho em ấy.”
Trình Dao Dao nắm tay Tạ Chiêu kéo hắn vào nhà: “Anh làm anh trai cũng phải đi dỗ nha, anh còn hung dữ với Tiểu Phi nữa.”
Bóng lưng hai người kéo dài trêи mặt đất, cảm giác thân mật khăng khít không thể tách rời.
Mèo cam chạy phía sau hai người, nó vui vẻ đi vào nhà.
Lục Thanh Đường trở về nhà, hắn đụng phải Lục Trường Công.
Lúc ra ngoài hắn mặc quân trang thẳng tắp cực kỳ đẹp trai.
Lúc này mặt mày tổn thương, quân trang nhăn dúm dó, trêи cổ áo vẫn còn máu chảy xuống.
Lục Trường Công thấy bộ dáng này liền tức giận nói: “Vừa mặc quân trang đã chạy ra ngoài khoe khoang, bây giờ còn đánh nhau với người khác, tính tình này của mày có xứng làm quân nhân không, có xứng để xông pha trêи chiến trường không?”
Cát Kế Hồng vội nói: “Ôi trời ông Lục, không phải hôm nay ông xin phép nghỉ để đưa Thanh Đường đi sao, ông đừng giận, Thanh Đường, con xin lỗi bố con đi.
Con nhìn xem, dì làm một bàn thức ăn cho con đấy.”
Tâm tình Lục Thanh Đường không yên lòng, hắn cũng lười diễn trò với bọn họ, hắn cười lạnh: “Con không xứng làm quân nhân? Bố cắt đứt quan hệ với vợ cả để cưới mặt hàng rách nát này thì xứng làm quân nhân sao?”
Sắc mặt Lục Trường Công thay đổi, ông hất tung bàn ăn lên, đồ ăn Cát Kế Hồng bận rộn làm cả ngày rơi hết xuống đất.
Lục Thanh Bình đang cười trêи nỗi đau của người khác cũng đứng bật dậy, cô dựa sát vào mẹ mình nhưng tức giận cũng không dám nói ra ngoài, cô vừa chịu nhục và phẫn nộ.
Hai bố con trừng mắt nhìn nhau.
Cuối cùng Lục Trường Công cũng không động tay động chân, ông chỉ về phía cổng: “Cút đi, đừng để tao gặp lại mày nữa.”
Lục Thanh Đường cười cà lơ phất phơ, hắn chỉ vào thái dương của mình: “Đừng nóng vội.
Súng đạn trêи chiến trường không có mắt đâu, không chừng một viên đạn bay tới, bùm một phát ông được như ý nguyện rồi.”
Lục Thanh Đường cười tàn nhẫn, hắn thu hết cảm xúc hiện trêи mặt Lục Trường Công vào mắt, nhưng bản thân hắn cũng không cảm thấy sảng kɧօáϊ.
Hắn đút tay vào túi quay người đi ra ngoài.
Con sư tử mới lớn nhe răng sắc bén, nó không kịp chờ khiêu khích uy nghiêm của bố rồi tiến về phương trời mới.
Mà con sư tử mạnh mẽ càng ngày càng già, nó bắt đầu quyến luyến tình thân.
Lục Trường Công ngã ngồi trêи ghế, ông sững sờ nhìn bóng lưng thẳng tắp của con trai biến mất trước cửa ra vào.
Cảnh vệ đuổi theo đưa túi đồ cho hắn: “Thanh Đường, hành lý của cháu này, ngày mai phải đi rồi, cháu đừng giận dỗi với thủ trưởng nữa, thủ trưởng rất quan tâm cháu đấy.”
Lục Thanh Đường yên lặng: “Không ai quan tâm cháu cả.”
Cảnh vệ không nghe rõ: “Hả?”
Câu nói hờn dỗi kia biến mất trong gió đêm.
Lục Thanh Đường nhận hành lý: “Bác nói với ông già, cháu đi đây.
Nếu cháu thật sự không về được, chỗ đồ của cháu đều giữ lại cho một cô gái tên là Tạ Phi.
Bác nhớ kỹ đấy.”
Mùa thu tới rất nhanh giống như chiến tranh đột nhiên tới.
Ngày nào báo chí cũng đăng tin tức về chiến tranh, trong trường học tràn ngập không khí sôi sục hăng hái, các loại khẩu hiệu dán đầy trường.
Tạ Chiêu góp tiền góp đồ, hắn còn dựa vào quan hệ của mình nhập rất nhiều thuốc tây từ nước ngoài về, nhà máy may của Trình Dao Dao cũng xuất xưởng, phần lớn đồ sản xuất ra là quân trang.
Mọi người đều góp một phần sức lực của mình.
Trình Dao Dao từng học sách lịch sử về trận chiến này, trận chiến kéo dài lề mề, cuối cùng cũng thắng lợi nhưng rất thảm thiết.
Bây giờ nền kinh tế của Trung Quốc phát triển sớm hơn một năm, tài nguyên dự trữ sung túc cộng thêm sự ủng hộ của các nước trêи thế giới nên tình hình chiến đấu cũng tốt hơn những gì Trình Dao Dao đã học trong sách lịch sử.
Cuộc chiến này không ảnh hướng lớn tới cuộc sống của người dân.
Trang phục mùa thu của Xa Xôi đã được đưa ra thị trường, các mẫu thiết kế tâm huyết của Tạ Phi được mọi người hoan nghênh nhiệt liệt, việc buôn bán của Xa Xôi cũng bước lên tầm cao mới.
Gió lạnh thổi vù vù bên ngoài cửa sổ, còn trong phòng vẫn ấm áp như mùa xuân.
Trình Dao Dao dựa vào đầu giường xem báo cáo tài vụ: “Lợi nhuận trang phục mùa xuân rất cao, Tiểu Phi thật giỏi.”
Trình Dao Dao chuyển giao việc buôn bán cửa hàng Xa Xôi cho Tạ Phi, lúc bắt đầu Tạ Phi còn luống cuống tay chân, qua nửa năm ngắn ngủi, cô đã đảm đương mọi việc được rồi.
Cửa phòng tắm mở ra, Tạ Chiêu quấn khăn tắm đi tới, giọt nước chảy dài trêи cơ bắp rắn chắc: “Gần đây tâm tình của Tiểu Phi thế nào?”
“Vẫn như cũ, người theo đuổi rất nhiều, nhưng em ấy không thích.” Trình Dao Dao ngửa đầu nhìn hắn.
Tạ Chiêu nhíu mày nói: “Tiểu Phi còn nhỏ, không vội.”
Mùi dương khí mê người trêи người Tạ Chiêu bay tới, Trình Dao Dao giang hai tay về phía hắn.
Tạ Chiêu ngồi xuống giường ôm cô vào lòng xoa nắn giống như búp bê.
“Sao vậy?” Trình Dao Dao hôn cằm hắn: “Anh nghĩ gì thế?”
Tạ Chiêu nói: “Anh muốn góp phương thuốc gia truyền cho đất nước.”
“Dạ?” Trình Dao Dao nghiêng đầu, lông mi cong vút chớp chớp dưới ánh đèn giống như cánh bướm muốn bay.
Tạ Chiêu hôn mi mắt cô, hắn giải thích: “Thuốc men ở tiền tuyến rất khan hiếm.
Những phương thuốc gia truyền này để trong góc cũng chỉ tích thêm bụi, không bằng góp cho quốc gia.”
Trình Dao Dao không yên lòng: “Nhưng đây là phương thuốc gia truyền, bà nội coi nó như tròng mắt của mình.
Hơn nữa trong nhà từng bị…”
Tạ Chiêu nói: “Đây là việc có ý nghĩa lớn, bà nội sẽ đồng ý.”
“Được.” Trình Dao Dao xoay người lại ôm mặt Tạ Chiêu: “Tấm lòng của đồng chí Tạ Chiêu rộng lớn, chí công vô tư, em trao thưởng cho anh.”
Nụ hôn của Trình Dao Dao mang theo mùi hoa hồng rơi xuống trán của Tạ Chiêu, sau đó rơi xuống mũi, mặt, đôi môi chạm xuống giống như đốt lên một đống lửa nhỏ kϊƈɦ thích thần kinh..
Trình Dao Dao ngồi trêи xích đu ở trong sân, mái tóc đen nhánh rối tung, làn váy bay lên lộ ra mắt cá chân trơn bóng.
Cửa sắt khép hờ kêu cọt kẹt.
Xích đu dần dần chậm lại, Trình Dao Dao lườm người đi tới: “Cút đi.”
“Hung dữ nhỉ.” Lục Thanh Đường mặc quân trang, hắn kéo mũ lính xuống lộ ra đôi mắt hoa đào cười nhẹ nhàng giống như hồ ly.
Trình Dao Dao hất cằm lên: “Anh tới đây làm gì?”
Hai con mèo nhỏ chạy tới, Phiền Phiền ngửa đầu tò mò nhìn người mới đến, Cường Cường không khách khí ôm chân hắn giằng xé.
Lục Thanh Đường không để ý, hắn xách một rổ trái cây đỏ mọng tươi mới đi vào, hắn khom người lễ phép nói: “Lần trước ăn bánh ga tô của nhà cô, lần này tặng lại cô.
Thuận tiện đến giải thích hiểu lầm lúc trước.”
“Sau ba tháng mới tặng quà lại.” Trình Dao Dao xì mũi coi thường.
Lục Thanh Đường vẫn mỉm cười, hắn ỷ vào thân hình cao lướn nhìn vào trong nhà.
Trình Dao Dao chặn ánh mắt hắn lại: “Tiểu Phi không ở nhà.
Tạ Chiêu ở bên trong, tôi kêu lên anh ấy sẽ lao ra đánh anh đấy.”
Lục Thanh Đường cười ra tiếng, hắn nói thẳng: “Đừng khẩn trương.
Dạo này không gặp Tiểu Phi, tôi chỉ muốn biết vì sao thôi.”
Trình Dao Dao kỳ quái hỏi: “Tiểu Phi không gặp anh nhất định có ló do riêng của em ấy, sao anh lại hỏi tôi?”
Lục Thanh Đường nói: “Tiểu Phi luôn nghe lời cô.
Nhưng hình như cô rất chán ghét tôi thì phải, tôi làm chuyện gì khiến cô ghét sao?”
Trình Dao Dao hung hăng nói: “Bỏ cái tính tự tin đấy đi.
Tóm lại có tôi ở đây, anh đừng hỏng tới gần Tiểu Phi một bước.”
Lục Thanh Đường trời sinh có một gương mặt cười, thật sự rất khó để người ta cảm thấy ghét.
Nhưng hắn vừa mở miệng cũng đủ làm Trình Dao Dao xù lông lên: “Trình Dao Dao, có phải cô biết chuyện gì không?”
Ý cười bên trong đôi mắt hoa đào biến thành mũi tên bắn tới, đang ở trong thời tiết mùa hè nóng nực nhưng Trình Dao Dao vẫn lạnh run người.
Cô trừng mắt nhìn hắn, ánh sáng cuối buổi chiếu lên gương mặt xinh đẹp của cô, ngay cả Lục Thanh Đường đã có người trong lòng cũng phải thất thần.
Lục Thanh Đường đọc tên Tạ Phi để chống đỡ sự mê hoặc này, hắn mỉm cười nhìn Trình Dao Dao dò xét mình: “Cô gấp gáp cái gì?”
Móng tay Trình Dao Dao đâm thẳng vào da, cô tức giận nói: “Nụ cười mê hoặc của anh có ý gì hả?”
Nụ cười trêи mặt Lục Thanh Đường cứng đờ: “Cô nói gì?”
Trình Dao Dao dứt khoát nói tiếp: “Tôi sẽ nói với Tiểu Phi, anh dụ dỗ tôi.”
Lục Thanh Đường bình tĩnh nhìn cô nửa ngày, hắn lại mỉm cười bước đến gần: “Cô sẽ không làm vậy.
Trình Dao Dao, cô…”
Trình Dao Dao hét lên: “Tạ Chiêu, có lưu manh…”
Cô còn chưa nói xong, một bóng xám chạy từ trong nhà ra, Lục Thanh Đường chưa kịp nói gì đã ăn ngay một đấm.
Trình Dao Dao nhảy xuống xích đu, cô nhào vào trong ngực Tạ Chiêu, Tạ Chiêu ôm cô: “Sợ à?”
Tạ Phi cũng chạy ra, cô vội hỏi: “Chị Dao Dao chị không sao chứ?”
Trình Dao Dao lắc đầu.
Tạ Chiêu buông Trình Dao Dao ra, hắn đi lên nắm cổ áo Lục Thanh Đường vung một đấm.
Lục Thanh Đường không chặn lại, khóe môi chảy máu làm gương mặt trắng bóc trở nên đáng sợ.
Tạ Phi sợ hãi hét lên.
Lục Thanh Đường mỉm cười: “Tiểu Phi, đừng sợ, anh không sao.”
“Anh bớt giả bộ đáng thương đi.” Trình Dao Dao che mặt Tạ Phi lại, cô nói với Tạ Chiêu: “Đừng đánh nữa, tý nữa bảo vệ sẽ qua đây đấy.”
Tạ Chiêu quay đầu nhìn cô, hắn thở sâu buông lỏng nắm đấm rồi vứt Lục Thanh Đường ra đất.
“Đến tìm em gái tôi lần nữa, cậu cứ thử xem.”
Lục Thanh Đường lảo đảo đứng lên, hắn lau vết máu cười vô vị: “Đây là chuyện giữa tôi và Tiểu Phi, anh không thể quản được.”
Tạ Chiêu không nhìn Tạ Phi, hắn lạnh lùng nói: “Tôi là anh trai của em ấy, tôi có thể làm chủ việc này.”
Lục Thanh Đường sửa sang lại quần áo, hắn cười nói: “Chế độ phong kiến phải bị đánh bại.”
Nắm đấm của Tạ Chiêu xiết chặt lại, Trình Dao Dao bước lên tức giận nói: “Tên lưu manh nhà anh phải bị đánh bại mới đúng, Tiểu Phi, em đừng để ý tới củ cải lớn đa tình này, không biết anh ta lừa bao nhiêu con gái nhà lành rồi.”
Mặt Tạ Phi lập tức thay đổi.
Lục Thanh Đường cũng biến sắc: “Cô Trình, cô đang nói xấu…”
Tạ Chiêu tức giận nói: “Cậu im đi!”
Trình Dao Dao kéo Tạ Chiêu lại, cô tiến lên trước: “Sao tôi phải nói xấu tên đa tình nổi danh bên ngoài như anh, mọi người đều biết chuyện này.”
Lồng ngực Lục Thanh Đường phập phồng, sắc mặt thay đổi liên tục, hắn gằn từng chữ: “Ngoại trừ Tiểu Phi, tôi chưa từng qua lại thân mật với bất kỳ cô gái nào.
Tiểu Phi, xin em tin tưởng anh.”
Tạ Phi nhìn ánh mắt nóng bỏng của hắn, cả người lung lay giống như bông hoa không chỉu nổi mưa gió.
Tạ Chiêu thấy thế thì muốn bước đến bảo vệ em gái mình nhưng Trình Dao Dao lại kéo hắn lại: “Để Tiểu Phi tự nói với anh ta đi.”
Ánh mắt ba người đều nhìn về phía Tạ Phi.
Tạ Phi nắm chặt vạt áo của mình, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lục Thanh Đường nói: “Chính tôi không muốn gặp anh.”
Nụ cười của Lục Thanh Đường phai nhạt: “Vì sao? Em hiểu lầm gì anh sao? Hay anh làm điều gì không tốt?”
Tạ Phi nói: “Chuyện anh bảo người bắt anh trai tôi, tôi biết hết rồi.”
Lục Thanh Đường nghi ngờ: “Em đang nói gì vậy?”
“Anh còn giả vờ.” Trình Dao Dao tức giận nói lại lời của Từ Nam Phương: “Tôi còn tưởng Từ Nam Phương làm, hóa ra người đứng phía sau là anh.”
Trong sách nói Tạ Chiêu phải vào tù là do Lục Thanh Đường làm.
Trình Dao Dao vẫn nghĩ đời này Tạ Chiêu thoát khỏi việc này rồi, ai ngờ chuyện này đã xảy ra từ năm ngoái.
Lục Thanh Đường rất thông minh, hắn vừa suy nghĩ liền hiểu rõ mọi chuyện: “Anh không biết.
Tiểu Phi, anh chỉ giúp đám bạn anh làm một việc nhỏ thôi, anh không biết người đó là anh trai em.
Lúc đó chúng ta còn chưa quen biết…”
Tạ Phi cắt ngang lời hắn: “Anh có thể vì một việc nhỏ của bạn anh liền tùy tiện oan uổng người khác, hủy tiền đồ của người khác được sao?”
Đôi mắt nai con sáng rỡ chứa đầy nước mắt làm Lục Thanh Đường đau nhói.
Trong nhận thức của hắn, Tạ Phi ngây thơ làm người ta buồn cười, nhưng giờ phút này hắn không cười nổi.
Lục Thanh Đường cảm thấy cả người mất trọng lực giống như đứng trêи bờ vực sâu thẳm, hắn nói khẽ: “Tiêu Phi, xin lỗi, anh sẽ đền bù.”
Giọng nói của Tạ Phi rất nhỏ, lúc tức giận cũng không cao giọng nhưng lại mang theo sự bướng bỉnh của người nhà họ Tạ: “Không cần.
Tôi xem thường loại người như anh, anh đừng tới tìm tôi nữa.”
“Xem thường anh?” Lục Thanh Đường lặp lại mấy chữ này, sắc mặt hắn hoảng hốt.
“Vật này trả lại anh.” Tạ Phi kìm nén nước mắt, cô ném một vật nhỏ qua, sau đó quay người chạy vào nhà.
Lục Thanh Đường nhìn chằm chằm bóng lưng của cô nhưng cô không quay đầu lại.
Hắn ngồi xuống tìm đồ rơi trêи đống cỏ.
Tóc tai hắn lộn xộn, gương mặt tổn thương, hơi thở kiêu ngạo trêи người cũng giảm đi lộ ra tinh thần tuổi trẻ,
Tạ Chiêu nhíu mày nói: “Đàn ông con trai lớn cả rồi, thất tình cũng không cần bày ra dáng vẻ này.”
Lục Thanh Đường giật giật khóe môi: “Anh tốt hơn tôi chắc, tôi khuyên anh một câu, hồng nhan họa thủy.”
Lục Thanh Đường có ý riêng nhìn lướt qua mặt Trình Dao Dao.
Tạ Chiêu kéo Trình Dao Dao ra phía sau, hắn lạnh lùng nói: “Nói thêm câu nữa tôi sẽ để cậu nằm ngang đi ra đấy.”
Lục Thanh Đường ngậm miệng, trước mắt xuất hiện ánh sáng của vật nhỏ, hắn nhặt lên, hóa ra là kẹp tóc ngọc trai, bên trêи kẹp tóc vẫn mang theo nhiệt độ.
Lục Thanh Đường nắm chặt kẹp tóc ở trong tay, hắn đứng dậy: “Có thể giúp tôi nói với một câu với Tiểu Phi được không?”
Tạ Chiêu nói: “Được.”
Đợi một lát, Lục Thanh Đường lại lắc đầu: “Bỏ đi.”
Hắn nhặt mũ lính lên rồi quay người đi.
Cửa sắt đóng lại kêu cọt kẹt, Tạ Chiêu khóa cổng lại.
Đồ Lục Thanh Đường mang tới rơi đầy đất, mọi thứ bị giẫm tan nát, nước trái cây đỏ tươi nổi bật trêи nền cỏ xanh.
Mèo cam chạy tới ɭϊếʍ láp.
Tạ Chiêu bế Cường Cường lên: “Đừng ăn linh tinh.”
Cường Cường chưa thỏa mãn ɭϊếʍ miệng, nó kϊƈɦ động vung móng vuốt tát tay hắn.
Trình Dao Dao nhìn bóng lưng Lục Thanh Đường biến mất dưới ánh nắng cuối chân trời, cô nói với Tạ Chiêu: “Sao em cảm thấy anh ta hơi đáng thương nhỉ? Thật ra anh ta không giở trò lưu manh với em đâu.”
Tạ Chiêu thả Cường Cường ra, hắn híp mắt nhìn Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao giống như con mèo nhỏ mắc sai lầm, cô chui vào ngực Tạ Chiêu: “Nhưng anh ta dọa em.”
“Anh biết.” Tạ Chiêu vuốt tóc Trình Dao Dao: “Nếu không anh không buông tha cho cậu ta đâu.”
Trình Dao Dao nhớ lại lời vừa rồi của Lục Thanh Đường, trong lòng cô xuất hiện ý nghĩ mơ hồ, chẳng lẽ Lục Thanh Đường cũng…
Giọng nói trầm thấp của Tạ Chiêu cắt ngang suy nghĩ lung tung của cô: “Em vào xem Tiểu Phi đi.
Sau đó làm ít đồ ăn ngon cho em ấy.”
Trình Dao Dao nắm tay Tạ Chiêu kéo hắn vào nhà: “Anh làm anh trai cũng phải đi dỗ nha, anh còn hung dữ với Tiểu Phi nữa.”
Bóng lưng hai người kéo dài trêи mặt đất, cảm giác thân mật khăng khít không thể tách rời.
Mèo cam chạy phía sau hai người, nó vui vẻ đi vào nhà.
Lục Thanh Đường trở về nhà, hắn đụng phải Lục Trường Công.
Lúc ra ngoài hắn mặc quân trang thẳng tắp cực kỳ đẹp trai.
Lúc này mặt mày tổn thương, quân trang nhăn dúm dó, trêи cổ áo vẫn còn máu chảy xuống.
Lục Trường Công thấy bộ dáng này liền tức giận nói: “Vừa mặc quân trang đã chạy ra ngoài khoe khoang, bây giờ còn đánh nhau với người khác, tính tình này của mày có xứng làm quân nhân không, có xứng để xông pha trêи chiến trường không?”
Cát Kế Hồng vội nói: “Ôi trời ông Lục, không phải hôm nay ông xin phép nghỉ để đưa Thanh Đường đi sao, ông đừng giận, Thanh Đường, con xin lỗi bố con đi.
Con nhìn xem, dì làm một bàn thức ăn cho con đấy.”
Tâm tình Lục Thanh Đường không yên lòng, hắn cũng lười diễn trò với bọn họ, hắn cười lạnh: “Con không xứng làm quân nhân? Bố cắt đứt quan hệ với vợ cả để cưới mặt hàng rách nát này thì xứng làm quân nhân sao?”
Sắc mặt Lục Trường Công thay đổi, ông hất tung bàn ăn lên, đồ ăn Cát Kế Hồng bận rộn làm cả ngày rơi hết xuống đất.
Lục Thanh Bình đang cười trêи nỗi đau của người khác cũng đứng bật dậy, cô dựa sát vào mẹ mình nhưng tức giận cũng không dám nói ra ngoài, cô vừa chịu nhục và phẫn nộ.
Hai bố con trừng mắt nhìn nhau.
Cuối cùng Lục Trường Công cũng không động tay động chân, ông chỉ về phía cổng: “Cút đi, đừng để tao gặp lại mày nữa.”
Lục Thanh Đường cười cà lơ phất phơ, hắn chỉ vào thái dương của mình: “Đừng nóng vội.
Súng đạn trêи chiến trường không có mắt đâu, không chừng một viên đạn bay tới, bùm một phát ông được như ý nguyện rồi.”
Lục Thanh Đường cười tàn nhẫn, hắn thu hết cảm xúc hiện trêи mặt Lục Trường Công vào mắt, nhưng bản thân hắn cũng không cảm thấy sảng kɧօáϊ.
Hắn đút tay vào túi quay người đi ra ngoài.
Con sư tử mới lớn nhe răng sắc bén, nó không kịp chờ khiêu khích uy nghiêm của bố rồi tiến về phương trời mới.
Mà con sư tử mạnh mẽ càng ngày càng già, nó bắt đầu quyến luyến tình thân.
Lục Trường Công ngã ngồi trêи ghế, ông sững sờ nhìn bóng lưng thẳng tắp của con trai biến mất trước cửa ra vào.
Cảnh vệ đuổi theo đưa túi đồ cho hắn: “Thanh Đường, hành lý của cháu này, ngày mai phải đi rồi, cháu đừng giận dỗi với thủ trưởng nữa, thủ trưởng rất quan tâm cháu đấy.”
Lục Thanh Đường yên lặng: “Không ai quan tâm cháu cả.”
Cảnh vệ không nghe rõ: “Hả?”
Câu nói hờn dỗi kia biến mất trong gió đêm.
Lục Thanh Đường nhận hành lý: “Bác nói với ông già, cháu đi đây.
Nếu cháu thật sự không về được, chỗ đồ của cháu đều giữ lại cho một cô gái tên là Tạ Phi.
Bác nhớ kỹ đấy.”
Mùa thu tới rất nhanh giống như chiến tranh đột nhiên tới.
Ngày nào báo chí cũng đăng tin tức về chiến tranh, trong trường học tràn ngập không khí sôi sục hăng hái, các loại khẩu hiệu dán đầy trường.
Tạ Chiêu góp tiền góp đồ, hắn còn dựa vào quan hệ của mình nhập rất nhiều thuốc tây từ nước ngoài về, nhà máy may của Trình Dao Dao cũng xuất xưởng, phần lớn đồ sản xuất ra là quân trang.
Mọi người đều góp một phần sức lực của mình.
Trình Dao Dao từng học sách lịch sử về trận chiến này, trận chiến kéo dài lề mề, cuối cùng cũng thắng lợi nhưng rất thảm thiết.
Bây giờ nền kinh tế của Trung Quốc phát triển sớm hơn một năm, tài nguyên dự trữ sung túc cộng thêm sự ủng hộ của các nước trêи thế giới nên tình hình chiến đấu cũng tốt hơn những gì Trình Dao Dao đã học trong sách lịch sử.
Cuộc chiến này không ảnh hướng lớn tới cuộc sống của người dân.
Trang phục mùa thu của Xa Xôi đã được đưa ra thị trường, các mẫu thiết kế tâm huyết của Tạ Phi được mọi người hoan nghênh nhiệt liệt, việc buôn bán của Xa Xôi cũng bước lên tầm cao mới.
Gió lạnh thổi vù vù bên ngoài cửa sổ, còn trong phòng vẫn ấm áp như mùa xuân.
Trình Dao Dao dựa vào đầu giường xem báo cáo tài vụ: “Lợi nhuận trang phục mùa xuân rất cao, Tiểu Phi thật giỏi.”
Trình Dao Dao chuyển giao việc buôn bán cửa hàng Xa Xôi cho Tạ Phi, lúc bắt đầu Tạ Phi còn luống cuống tay chân, qua nửa năm ngắn ngủi, cô đã đảm đương mọi việc được rồi.
Cửa phòng tắm mở ra, Tạ Chiêu quấn khăn tắm đi tới, giọt nước chảy dài trêи cơ bắp rắn chắc: “Gần đây tâm tình của Tiểu Phi thế nào?”
“Vẫn như cũ, người theo đuổi rất nhiều, nhưng em ấy không thích.” Trình Dao Dao ngửa đầu nhìn hắn.
Tạ Chiêu nhíu mày nói: “Tiểu Phi còn nhỏ, không vội.”
Mùi dương khí mê người trêи người Tạ Chiêu bay tới, Trình Dao Dao giang hai tay về phía hắn.
Tạ Chiêu ngồi xuống giường ôm cô vào lòng xoa nắn giống như búp bê.
“Sao vậy?” Trình Dao Dao hôn cằm hắn: “Anh nghĩ gì thế?”
Tạ Chiêu nói: “Anh muốn góp phương thuốc gia truyền cho đất nước.”
“Dạ?” Trình Dao Dao nghiêng đầu, lông mi cong vút chớp chớp dưới ánh đèn giống như cánh bướm muốn bay.
Tạ Chiêu hôn mi mắt cô, hắn giải thích: “Thuốc men ở tiền tuyến rất khan hiếm.
Những phương thuốc gia truyền này để trong góc cũng chỉ tích thêm bụi, không bằng góp cho quốc gia.”
Trình Dao Dao không yên lòng: “Nhưng đây là phương thuốc gia truyền, bà nội coi nó như tròng mắt của mình.
Hơn nữa trong nhà từng bị…”
Tạ Chiêu nói: “Đây là việc có ý nghĩa lớn, bà nội sẽ đồng ý.”
“Được.” Trình Dao Dao xoay người lại ôm mặt Tạ Chiêu: “Tấm lòng của đồng chí Tạ Chiêu rộng lớn, chí công vô tư, em trao thưởng cho anh.”
Nụ hôn của Trình Dao Dao mang theo mùi hoa hồng rơi xuống trán của Tạ Chiêu, sau đó rơi xuống mũi, mặt, đôi môi chạm xuống giống như đốt lên một đống lửa nhỏ kϊƈɦ thích thần kinh..
Danh sách chương