Ánh nắng đầu hè sáng chói, hoa tường vi bên ngoài căn biệt thự nở rực rỡ, mèo con nằm trêи đầu tường ngủ gật, cái đuôi màu cam trắng rũ xuống, bên trong căn biệt thự truyền đến tiếng mèo kêu và tiếng cười của trẻ nhỏ làm người ta vừa nghe thấy liền vui sướиɠ.

« Bố, bố, bố ~ » Tiếng bước chân lộc cộc vang lên, một đứa bé tròn vo trắng nõn bò từ trong nhà ra.

Tạ Chiêu bước nhanh chân qua nền cỏ, bé con nhào tới ôm chặt chân Tạ Chiêu.

Quần tây của Tạ Chiêu lập tức ẩm ướt nhăn dúm dó. Kẻ đầu xỏ còn muốn trèo lên đôi chân dài, gương mặt xinh xắn nở nụ cười không thấy răng : « Bố ~ ôm ~»

Tạ Chiêu đặt cặp công văn xuống rồi ôm bé con.

Bé con gặm một miếng to lên mặt Tạ Chiêu : «Bố ! »

Trêи mặt Tạ Chiêu dính đầy nước dãi mang theo mùi sữa tươi, gương mặt lạnh lùng lập tức mềm mại, hắn hôn bé con mập mạp : «Sao lại cởi truồng chạy loạn rồi? »

Bé con ưỡn cái bụng tròn xoe ra, bé nghe bố hỏi cũng không xấu hổ mà chỉ tay ra bên ngoài : « Bố, ra ngoài, ra ngoài ~ »

Trêи người bé con trơn trượt nặng trịch dính đầy bọt xà phòng, sao Tạ Chiêu không hiểu chứ, hắn ôm bé con đi vào nhà : « Đi thôi, quay về tắm rửa. Mẹ đâu ? »

« Mẹ, ào ào, em trai, hu hu ! » Bé con một tuổi khoa tay múa chân nói chuyện với bố.

Tạ Chiêu nghiêm túc gật đầu : «Mẹ tắm rửa cho các con rất vất vả, các con phải nghe lời. »

Bé con tỉnh tỉnh mê mê gật đầu, hai bố con chưa đi đến chỗ tắm, một bé con mập mạp đã xuất hiện trước cửa, bé con cũng không mặc quần áo, nhúm tóc quăn trêи đầu vểnh lên, bé vừa chạy vừa nhìn đằng sau, bé trốn thoát được nên cười hì hì vui sướиɠ.

Một giây sau, bé con tóc quăn bị nhấc bổng lên, bố ôm bé vào trong ngực : « Tạ Minh Giác. »

« Bố ~ nhớ bố, bố ! » Cánh tay mập mạp giống củ sen của bé tóc quăn ôm mặt Tạ Chiêu, bé gặm mấy miếng đúng chỗ anh trai gặm trước đó, ngọt ngào đến mức làm người rung động.

Tạ Chiêu không dừng chân : « Tý nữa lại nhớ, đi tắm trước đã. »

Tình cảm bố con vỡ tan, bé tóc quăn duỗi chân khóc to, anh trai bé cũng khóc theo : «Không tắm, không tắm ! »

Hai bé con giãy dụa trong ngực Tạ Chiêu làm tóc tai Tạ Chiêu lộn xộn, quần áo vest nhăn dúm dó, dáng vẻ uy nghiêm bày mưa tính kế ở công ty tan biến.

Chờ đi đến sân sau, ngay cửa sân đặt một chậu tắm trẻ em đặc chế, Trình Dao Dao đang tắm cho một bé con.

Trêи người Trình Dao Dao dính đầy nước và bọt xà phòng, mái tóc đen dài buộc lên cao lộ ra cái cổ thiên nga trắng mịn, vòng eo nhỏ nhắn như cô gái 18 tuổi.

Hầu kết Tạ Chiêu động đậy.

« Xoạt. » Bé con hất nước lên áo Trình Dao Dao, bé còn cười hi hi ha ha.

Trình Dao Dao xù lông lên : « Nhóc thối ! Hôm nay mẹ phải đánh con một trận mới được ! »

Thừa dịp Trình Dao Dao quay người tìm vũ khí, bé con nhấc chăn ngắn trèo ra chậu tắm : « Bố, bố ! »

« Bố con không ở nhà, không ai cứu con đâu ! » Cuối cùng Trình Dao Dao cũng tìm được vũ khí vừa tay, cô hùng hổ quay người lại.

Mùi dương khí mát lạnh bao quanh người làm tay Trình Dao Dao nhũn ra, cành cây trong tay cũng bị lấy đi. Trình Dao Dao ngẩng đầu lên.

Da trắng môi đỏ mắt hoa đào, làn da non mịn phát sáng không khác gì cô gái 18 tuổi, trêи người cô còn tăng thêm vẻ quyến rũ khó tả.

Đôi môi đỏ mọng của Trình Dao Dao cong lên, cô vội vàng tố cáo : « Tạ Chiêu, anh nhìn mấy đứa đi. Em tắm cho mấy đứa nhưng cả đám không nghe lời gì cả. Váy em ướt hết rồi ! »

Tạ Chiêu ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô, váy ướt sũng, da thịt lạnh buốt, hắn nhăn mày : «Người khác đâu ? Sao lại để một mình em tắm rửa cho con ? Cảm lạnh làm sao bây giờ ? »

Giọng nói của Tạ Chiêu lộ ra sự giận dữ, Trình Dao Dao vội nói : « Con trai dì Chu kết hôn, em để dì nghỉ 3 ngày. Chị Liễu đi mua thức ăn rồi, chị Lý và bà nội đến trại dưỡng lão tặng quà rồi. Em thấy bọn nhỏ ăn kem ly dính hết người nên tắm cho bọn nhỏ. Bình thường thấy mấy đứa tắm rất thú vị, không ngờ mấy đứa lại nghịch như vậy… »

Lúc này Tạ Chiêu mới hết giận, hắn lấy khăn tắm trẻ con thêu hình con vịt vàng lau sạch nước dính trêи người cho cô : « Tiểu Phi đâu ? »

« Em ấy, em ấy… » Đôi mắt hoa đào ʍôиɠ lung hoảng hốt, cô không dám nhìn thẳng vào Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu nheo mắt lại : « Lại đến bệnh viện thăm Lục Thanh Đường rồi ? »

Trình Dao Dao cắn đầu lưỡi, vẻ mặt « Sao anh biết » : « Ôi trời, nhiều năm trôi qua rồi, Lục Thanh Đường trở về từ chiến trường, anh ta cũng được coi là anh hùng đó. Thật ra anh ta không kém cỏi đâu… »

Tạ Chiêu nhíu mày : « Nhưng chân anh ta… Em gái anh xứng đôi với người tốt hơn. »

Trình Dao Dao nói uyển chuyển : « Tiểu Phi không chê là được rồi. Bao nhiêu người theo đuổi Tiểu Phi nhưng em ấy không vừa ý ai cả, anh cũng biết tâm tư của em ấy mà. »

Tạ Chiêu im lặng không nói gì. Trình Dao Dao vội vàng nói sang chuyện khác : « Anh mau đánh con anh đi, em vẫn tức giận đấy ! »

Trình Dao Dao giở tính trẻ con vừa đáng yêu vừa hăng hái, cuối cùng Tạ Chiêu cũng mỉm cười : «Ừm, uất tức em Dao Dao rồi, để anh dạy bọn nhỏ. »

Ba bé con ốm chân bố giật một lúc lâu rồi, mấy bé thấy bố nhìn mình thì kêu to : « Bố, bố ! »

Tạ Chiêu cởi áo vest, tháo cà vạt ra. Hắn xắn ống tay áo sơ mi trắng lên lộ ra cánh tay rắn chắc : « Các con xin lỗi mẹ đi rồi ngoan ngoãn tắm rửa. »

«Á ! » Ba bé con lập tức chạy tán loạn nhưng không ăn ý nên lăn thành một đống.

Ba bé con trắng nõn mập mạp lăn trêи nền cổ xanh, bên cạnh còn một bé con ngủ say sưa, cái bụng tròn trịa ngửa lên trời, đôi môi cong lên chảy nước dãi.

Tạ Chiêu nói : « Tắm cho thằng bé trước. »

Trình Dao Dao không kịp ngăn cản, Tạ Chiêu đã ôm bé con đang ngủ say kia rồi.

Thiên sứ nhỏ đang ngủ say bỗng nhiên mở mắt ra, nó lập tức hét lên.

« Đó là bé Tư. » Trình Dao Dao che mắt không nỡ nhìn.

Bé con nắm chặt tay giãy dụa trong ngực Tạ Chiêu, nó khóc thét lên ! Ba bé con đứng bên cạnh cũng phản ứng theo dây chuyền, 4 đứa khóc ầm ĩ.

Một đứa bé khóc thì thấy đáng yêu, nhưng 4 đứa bé khóc cùng một chỗ chính là tai nạn.

Tạ Chiêu ngồi bệt xuống đất ôm bốn bé con vào trong lòng : « Không khóc, bố không nên phá giấc ngủ của con, xuỵt… »

Bé con 1 tuổi còn nhỏ, bé khóc to không nghe gì cả, giọng nói dịu dàng của Tạ Chiêu cực kỳ kiên nhẫn, hắn vừa dỗ dành bốn đứa con vừa không quên nhắc nhở Trình Dao Dao đi thay quần áo mới tránh cảm lạnh.

Mấy đứa bé được bố dỗ dành dần dần thu nước mặt lại, bây giờ chỉ còn tiếng thút tha thút thít mà thôi.

« Meo ! Meo ! » Cường Cường đang ngủ ở trêи đầu tường nhảy xuống, nó chạy tới nhìn mấy đứa bé rồi lại quay đầu không vui nhìn Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu nói : « Anh không mắng bọn nhỏ. »

Cường Cưởng nhảy lên đùi Tạ Chiêu, nó dùng đệm thịt nhỏ vỗ 4 đứa nhỏ. Móng vuốt của nó rụt vào trong, đệm thịt mềm mại ấm áp.

Bốn bé con mở to mắt mím miệng, bé con bắt lấy chân của Cường Cường : « Meo meo~ »

« Meo meo~ » Bốn bé con nín khóc mỉm cười rồi bắt lấy tai Cường Cường.

Cường Cường kêu meo meo, gương mặt nó hoàn toàn biến dạng ! Bé con tóc quăn bắt lấy cái đuôi của nó cười ha ha cho vào miệng.

Cường Cường nhe răng trợn mắt, dù nó bị bắt nó cũng không duỗi móng vuốt ra, nó chỉ cúi đầu cố gắng lùi ra sau.

Tạ Chiêu lập tức ngăn con trai lại, hắn cứu Cường Cường thoát khỏi bọn nhỏ. Sau khi Cường Cường thoát hiểm, nó liền giơ móng vuốt ra cào đùi Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu : « … »

Cường Cường chạy ra xa ɭϊếʍ lông mình, trêи mặt nó tràn ngập sự tổn thương. Cuối cùng nó đã biết vì sao mấy con mèo khác chạy ra ngoài suốt ngày.

Bốn đứa bé gọi Tạ Chiêu : « Meo meo ! Bố, meo meo ! »

Tạ Chiêu bắt mấy cái tay nhỏ cắn từng đứa một. Vết cắn không mạnh không nhẹ đủ để mấy bé trai sợ ngây người, bọn nhỏ mở to đôi mắt đen lúng liếng, bé con không biết vì sao bố lại cắn mình.

Bố chưa từng đánh mấy bé nha.

Tạ Chiêu nói chân thành : « Bố cắn các con đau không ? »

Bé tóc quăn gật đầu đầu tiên, mấy bé con khác ngây thơ ngoẹo đầu. Tạ Chiêu nói từng chữ lại một lần nữa, bốn bé con mới gật đầu, bọn nhỏ cong miệng lập tức muốn khóc.

Tạ Chiêu nói tiếp : « Các con cắn mèo, mèo có đau không ? »

« … » Bé tóc quăn suy nghĩ, bé nhìn con mèo trốn ra xa rồi nhận lỗi vô cùng dứt khoát : « Con sai rồi. »

Bốn bé con vểnh miệng chui vào trong ngực bố không ra ngoài. Tạ Chiêu nhịn cười ôm bốn bé con : «Lần sau các con không làm như vậy nữa đúng không nào ? »

« Đúng ! » Mấy bé con đáp, sau đó ôm nhau cười toe toét.

Trình Dao Dao thay váy mặc ở nhà đi ra, cô thấy bốn đứa con ngồi trong chậu tắm nghịch ngợm, Tạ Chiêu xắn tay áo tắm cho từng đứa một, mấy đứa khác hất nước và bọt xà phòng lên người hắn nhưng hắn vẫn kiên nhẫn như cũ.

Trình Dao Dao cười đưa 4 bình sữa cho 4 đứa nhỏ, mỗi đứa ôm một bình sữa ngoan hơn hẳn.

Trình Dao Dao ngồi xổm bên cạnh Tạ Chiêu : «Anh lợi hại quá đi, có thể làm bốn đứa bé ngoan ngoãn ngồi trong chậu tắm. »

Tạ Chiêu mỉm cười : « Khen thưởng cho anh không ? »

« Khen thưởng anh. » Trình Dao Dao ôm cổ Tạ Chiêu thân mật cọ xát mặt hắn: “Dáng vẻ của anh bây giờ rất gợi cảm.”

Tay Tạ Chiêu trượt xuống suýt nữa làm bé con rơi xuống chậu. Trình Dao Dao làm như không có việc gì tránh đi, cô lấy khăn mặt tắm cho con.

Đây là lần đầu tiên hai vợ chồng tắm một mình cho mấy đứa con. Lúc tắm cho bé thứ hai, Trình Dao Dao hỏi lại câu đã nói lần thứ 1001 : «Sao lúc đầu em lại sinh nhiều như vậy nhỉ ? »

Tạ Chiêu có ước muốn sinh nhiều con im lặng không dám trả lời.

Sau khi Trình Dao Dao và Tạ Chiêu kết hôn, mấy năm qua hai người đều không muốn có con. Hai người gắn bó như keo sơn, họ không muốn thay đổi cuộc sống hiện tại.

Đến 2 năm trước, bà Tạ thấy nhà nào cũng ôm cháu trai, bà nói uyển chuyển chuyện con cái trước mặt hai người, Trình Dao Dao nói với Tạ Chiêu, không bằng ngừng thuốc thuận theo tự nhiên đi.

Tạ Chiêu không nỡ để Trình Dao Dao uống thuốc tránh thai, hắn tự uống một mình. Phương thuốc gia truyền nhà họ Tạ có một đơn thuốc tránh thai không ảnh hưởng gì đến vấn đề sinh đẻ của đàn ông, sau khi ngừng thuốc có thể làm phụ nữ mang thai bình thường.

Lúc mang thai, bụng Trình Dao Dao rất to, bà Tạ có kinh nghiệm khẳng định đầy là thai đôi.

Đến ngày sinh, Tạ Chiêu ở trong phòng với Trình Dao Dao, bà Tạ, Tạ Phi và một đám người đứng chờ ở bên ngoài.

Y tá ôm một bé trai mập mạp ra trước, một lát sau lại ôm hai đứa bé ra, bà Tạ vui mừng không biết làm thế nào cho phải, hóa ra là thai ba !

Ai ngờ trong phòng lại truyền ra tiếng khóc của Trình Dao Dao. Bà Tạ và Tạ phi sợ hãi muốn đi vào : « Dao Dao làm sao vậy ? Cháu dâu tôi làm sao? »

Bác sĩ kêu lên : « Sao vẫn còn một bé nữa vậy ? »

Lần này Trình Dao Dao sinh một phát 4 đứa con, tất cả là con trai. Trình Dao Dao nằm trêи giường bệnh, Tạ Chiêu luôn bình tĩnh trở nên run rẩy nằm dựa vào trong ngực Trình Dao Dao : «Em Dao Dao, về sau chúng ta không sinh nữa, không sinh nữa. »

Trình Dao Dao xoa gáy hắn, mồ hôi lạnh thẫm hết vào áo sơ mi, cô nói : «Không phải anh muốn một cô con gái sao ? Bây giờ chưa có kế hoạch hóa gia đình, chúng ta có thể sinh thêm nha. »

Tạ Chiêu cứng rắn nói : «Không muốn nữa ! Có thể sinh cũng không muốn nưa, sinh con rát cực khổ. »

Trình Dao Dao đùa hắn : « Nhưng người nào đó rất thích con gái mà. Bộ dáng giống như em. »

Tạ Chiêu từng dán mặt vào bụng Trình Dao Dao, hắn tưởng tượng bộ dáng của con gái lúc sinh ra, hắn muốn một công chúa nhỏ giống Trình Dao Dao, hắn sẽ đem mọi thứ tốt nhất trêи đời này cho con bé.

Nhưng nhớ lại dáng vẻ giãy dụa khóc to của Trình Dao Dao, tim hắn đau như bị dao cắt : «Không muốn nữa ! Đều là lỗi của anh, lát nữa anh sẽ đi buộc ga-rô. »

Về sau con gái sinh ra, Trình Dao Dao luôn lấy chuyện này chê cười Tạ Chiêu, việc này nói sau.

Mũi Trình Dao Dao chua chua, cô dán mặt vào mặt Tạ CHiêu, cơn đau và sự tủi thân tan biến thành mây khói : «Không phải lỗi của anh. »

« Là lỗi của anh ! » Tạ Chiêu kiên quyết nói.

Trình Dao Dao đành phải im lặng, cô hôn tóc Tạ Chiêu. Chuyện này không phải lỗi của Tạ Chiêu. Là do lá sen kết đài sen, cô hiếu kỳ nên ăn thử bốn hạt… Không biết có phải trùng hợp không ? Mà lúc nãy cô có lá sen chống đỡ nên không cảm thấy đau đớn lắm. Cô đành nói sau với Tạ Chiêu vậy.

Bà Tạ luôn ở trong thôn trông coi nhà Tổ, bà không muốn quấy rầy cuộc sống của hai vợ chồng nên một năm chỉ đến Thượng Hải ở 2,3 tháng.

Bây giờ có 4 chắt trai, bà Tạ không nói hai lời thu dọn hành lý mang mấy con mèo nhỏ đến Thượng Hải. Mấy con gà, vịt bà nuôi cũng mang theo luôn, bà còn dẫn góa phụ Liễu và Minh Minh đi cùng.

Bà Tạ thương góa phụ Liễu vất vả chăm sóc con trai, hai mẹ con không có chỗ đặt chân ở trong thôn Điềm Thủy. Mà góa phụ Liễu là người trung thực, tay chân lưu loát sạch sẽ, mấy năm nay đều chăm soc cuộc sống hàng ngày của bà Tạ, bà Tạ và cô cũng có tình cảm. Bà dẫn cô đến Thượng Hải cũng có thể giúp đỡ Trình Dao Dao.

Bốn đứa bé đấy ! Đôi vợ chồng trẻ Trình Dao Dao và Tạ Chiêu chăm sóc thế nào được, mà tìm người khác bà Tạ cũng không yên tâm !

Còn chưa nói đến việc Trình Dao Dao hoàn toàn luống cuống trước bốn đứa nhỏ, ngược lại Tạ Chiêu nhanh nhẹn, nhưng một mình hắn không thể để ý 4 đứa nhỏ được.

Mà bốn đứa nhỏ giống hệt nhau, lúc mới sinh ra không thể phân biệt được. Mấy chuyện cho một bé ăn hai lần, một bé đói bụng xảy ra thường xuyên.

Bà Tạ vừa đến Thượng Hải liền tiếp nhận mọi chuyện trong nhà, bà xử lý mọi chuyện nhanh gọn lẹ. Bà từng làm phu nhân của địa chủ nên chọn mấy bảo mẫu rất chuẩn xác, người nào cũng chăm chỉ, nhanh nhẹn.

Trời tối, 4 đứa nhỏ được ôm vào phòng bà Tạ, hai bảo mẫu và bà Tạ thay nhau cho bọn nhỏ ăn để Trình Dao Dao có thể nghỉ ngơi thật tốt.

Trình Dao Dao sống như thiếu phu nhân trong gia đình nhà giàu. Một chuyện khó khăn nhất là bà Tạ kiên quyết để Trình Dao Dao ở cữ, bà không cho cô gội đầu hóng gió, ngày nào bà cũng hầm các loại canh bồi bổ thân thể cho cô.

Trình Dao Dao không đành lòng từ chối ý tốt của bà Tạ, nhưng cô không chịu nổi ngày tháng không tắm rửa, cô khóc thút thít nhìn Tạ Chiêu.

Ngày nào Tạ Chiêu cũng nhân lúc bà Tạ không ở nhà liền khóa trái cửa uống canh gà giúp Trình Dao Dao, sau đó gội đầu lau người cho cô. Có một lần bà Tạ bê canh lên phòng phát hiện cửa phòng khóa, lúc đấy bà không nói gì.

Một tiếng sau thấy Tạ Chiêu đi ra, bà lập tức lấy chổi lông gà đuổi đánh hắn từ tầng hai xuống tầng một : « Dao Dao còn đang ở cữ đấy, cháu có hiểu chuyện không hả, cháu không biết thương vợ gì cả ! Làm loạn này ! Không thể tưởng tượng nổi mà ! »

Mặt Tạ Chiêu đỏ lên, hắn không giải thích với bà Tạ được nên chỉ có thể chấp nhận.

Từ đó bà Tạ kiên quyết chia phòng ngủ cho Trình Dao Dao và Tạ Chiêu, đến lúc Trình Dao Dao hết ở cữ mới thôi. Tạ Chiêu đành phải vụng trộm trèo cửa sổ vào phòng ngủ mỗi đêm, hắn phải ôm Trình Dao Dao đi ngủ mới yên tâm.

Trình Dao Dao để Tạ Chiêu nằm trêи đùi của mình, cô vừa lấy linh tuyền bôi vết thương cho hắn vừa cười gần chết : «Em dạy anh rồi mà. Bà nội muốn đánh anh thì anh chạy đi, lần nào cũng đứng ngơ ngác để bị đánh. »

Tạ Chiêu vùi mặt vào bụng Trình Dao Dao, Trình Dao Dao lập tức cản lại : «Bụng em bây giờ thô… »

« Không đâu, trong mắt anh em Dao Dao đẹp nhất, em vẫn luôn xinh đẹp như lần đầu anh gặp em.” Tạ Chiêu cọ mặt vào cái bụng mềm mại của cô.

Mặt Trình Dao Dao đỏ lên, lông mi đen nhánh rung động, cô không ngăn cản động tác của Tạ Chiêu nữa.

Tạ Chiêu không nói dối. Sau khi sinh, Trình Dao Dao khôi phục rất nhanh, ngày nào cô cũng rèn luyện thân hình ở trong phòng, cái bụng tròn xoe bằng phẳng dần, vòng eo cũng nhỏ lại.

Gương mặt cô vẫn trắng hồng mềm mại, làn da cực kỳ mịn màng, hai bên ngực đẫy đà như quả mật đào chín mọng, cả người tỏa ra hơi thở mê người.

Sau khi Trình Dao Dao mang thai đến giờ, hai người không làm chuyện đấy. Bầu không khí lúc này trở nên lãng mạn, mấy ngày này Tạ Chiêu uống canh gà bổ dưỡng, cả người hắn sung sức nhiệt huyết, máu nóng trong người bây giờ sôi trào mạnh mẽ, hô hấp dồn dập.

« Em Dao Dao. » Giọng nói của Tạ Chiêu khàn khàn, hắn ôm chặt Trình Dao Dao, ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào cô.

Mắt Trình Dao Dao lay động, cô nói nhỏ : « Cửa chưa khóa. »

Tạ Chiêu vội vàng xoay người nhảy xuống giường khóa cửa, tắt đèn.

Trong phòng tối om chỉ còn ánh trăng mờ ảo. Xa cách lâu ngày, một đêm điên cuồng không cần phải nói.

Ngày hôm sau Tạ Chiêu lại bị bà Tạ đánh cho một trận, chuyện này nói sau.

Nói tiếp về 4 đứa con, Tạ Chiêu và Trình Dao Dao ngồi cạnh nhau, bốn đứa bé cũng dán sát vào người bố mẹ làm nũng, cuối cùng bọn nhỏ cũng ngoan ngoãn tắm xong.

Tạ Chiêu ôm bé con đã tắm sạch sẽ lên. Trình Dao Dao lấy khăn tắm lau khô người cho bé, sau đó đặt bé lên cái đệm nhỏ ở bên cạnh.

Bé con thuận thế nằm trêи đệm, bé ôm bình sữa phùng má ʍút̼, bộ dáng cực kỳ đáng yêu.

Trình Dao Dao nói : « Đây là bé Hai. »

Ta Chiêu bé một bé khác lên, đứa bé giãy dụa không ngừng, cái chân ngắn đạp lung tung.

Không cần Trình Dao Dao nhận xét, Tạ Chiêu đã nói trước : « Đây là bé Tư. »

Bốn đứa con lớn dần cũng nhận ra được sự khác biệt nhỏ xíu. Anh cả Tạ Minh Lang to nhất, bé luôn nghiêm túc nhíu đôi lông mày nhỏ. Bé Hai Tạ Minh Quân rất thích ngủ, chỉ cần cho bé một bình sữa sau đó để Cường Cường trông bé, bé có thể chơi một mình nửa ngày. Bé Ba Tạ Minh Giác là bé tóc quăn, nhìn ngoại hình của bé có thể phân biệt dễ nhất. Bé tóc quăn còn nhỏ nhưng mỗi lần đái ra giường liền biết ném cái đệm nhỏ sang chỗ anh của bé, sau đó làm nũng với mọi người, người trong nhà không nỡ phê bình bé, Tạ Chiêu dạy dỗ hai lần bé mới sửa lỗi.

Bé Tư Tạ Minh Dao khác hẳn ba người anh. Bé là người sinh ra cuối trong bào thai bốn, bé nhỏ nhất nhưng tính tình lại lớn nhất, chỉ cần động vào liền khóc ầm ĩ, nhưng bé thích trêu ba anh trai của bé nhất, lần nào bé cũng bị chèn ép khóc to.

Nhưng Tạ Chiêu nói bé Tư giống Trình Dao Dao nhất nên hắn sẽ thiên vị bé Tư hơn một chút, hắn trực tiếp đặt tên Dao rồi nuôi như con gái.

Trình Dao Dao nhìn mặt bánh bao của con yêu, cô ngạc nhiên nói : « Giống chỗ nào ? »

Lúc này bé Tư giãy dụa khóc lóc om sòm trong ngực Tạ Chiêu, bỗng nhiên Trình Dao Dao cảm thấy cảnh này quen quen, cô vội vàng bỏ ý niệm này đi.

Trình Dao Dao nhét bình sữa vào miệng bé Tư, sau đó ôm lấy bé : «Con trai ngoan, không phải con không muốn tắm rửa sao ? Chúng ta tắm xong rồi nè. »

Trực giác của bé con biết mẹ bé sẽ không nuông chiều thói quen thích gây chuyện của bé, hơn nữa trêи người mẹ cũng thơm thơm mềm mềm, bé vui vẻ nằm trong ngực mẹ uống sữa.

Lúc Trình Dao Dao pha sữa bột có cho thêm mấy giọt linh tuyền, bốn đứa con thích ứng rất tốt, bé nào cũng khỏe mạnh. Bé Tư bé nhất cũng hay ăn chóng lớn đuổi kịp ba người anh trai.

Trêи đệm có mấy bộ quần áo nhỏ, bên trêи thêu tên của từng bé. Trình Dao Dao cầm lên xem: “Đây không phải là quần áo của con mà.”

Mấy bộ quần áo này rất đẹp nhưng từ trước đến nay bốn đứa bé chỉ măc quần áo dì Tiểu Phi và bà nội làm.

Động tác tắm rửa của Tạ Chiêu dừng lại, hắn nói: “Bố vợ mang tới.”

Tạ Chiêu nhìn Trình Dao Dao. Trình Dao Dao quay lưng về phía hắn, hắn không thấy rõ vẻ mặt của cô.

Tạ Chiêu lau khô người cho bé con, bé con mềm mại nhào lên đệm. Tạ Chiêu đi tới ôm Trình Dao Dao từ phía sau: “Em Dao Dao, đây là tấm lòng của người làm ông ngoại.”

Hôm đó Trình Chinh xách một túi sữa bột và quần áo trẻ em đến, ông đứng ở cổng biệt thự một lúc lâu cũng không dám gõ cửa. Đến lúc Tạ Chiêu đi làm về thấy mới không để ông đến phí công.

Trình Nặc Nặc vẫn bị giam trong bệnh viện tâm thần. Trình Chinh kiên quyết ly hôn với Ngụy Thục Quyên, ông còn cho bà một ít phí tiêu dùng. Nhưng số tiền đó bị nhà mẹ đẻ của Ngụy Thục Quyên lừa lấy đi hết, Ngụy Thục Quyên lại đến đơn vị của Trình Chinh làm loạn mấy lần, người nhà họ Ngụy cũng đi theo làm loạn.

Bởi vì chuyện của Trình Nặc Nặc, Trình Chinh đắc tội với lãnh đạo trực tiếp – cậu của Thẩm Yến, hơn nữa người nhà họ Ngụy làm ầm ĩ suốt ngày, ông không làm tiếp ở trong đơn vị được nữa. Cuối cùng Tạ Chiêu lén giải quyết người nhà họ Ngụy, sau đó khai thông quan hệ mới làm cuộc sống của Trình Chinh ở đơn vị tốt hơn.

Bây giờ Trình Chinh sống lẻ loi một mình nhưng tinh thần lại tốt hơn lúc trước nhiều. Nhưng ông có một đứa con đang bị nhốt ở trong bệnh viện tâm thần và một đứa con ông cảm thấy áy này, dù Trình Dao Dao ở Thượng Hải, ông cũng không dám đến tìm cô.

Mấy lần Trình Dao Dao và Tạ Chiêu tan học thấy Trình Chinh trốn ở sau cổng trường nhìn bọn họ. Hôm Trình Dao Dao sinh, Trình Chinh cũng ở ngoài phòng bệnh, nhưng ông không đi vào.

Tạ Chiêu muốn xoa dịu quan hệ của Trình Dao Dao và Trình Chinh nhưng hắn lo lắng Trình Chinh vẫn dây dưa với Ngụy Thục Quyên và Trình Nặc Nặc. Mấy năm này thấy Trình Chinh sống một mình, hắn vẫn để bọn nhỏ nhận ông ngoại.

Tạ Chiêu ôm Trình Dao Dao kể lại chuyện Trình Chinh đứng ngoài cổng biệt thự bồi hồi và chuyện ông để lại túi sữa, quần áo: “Hình như sức khỏe của bố vợ không tốt, tóc cũng bạc đầu. Anh mời bố vào nhà ngồi nhưng bố không chịu, bố chỉ xin anh ôm mấy đứa nhỏ ra cửa cho bố nhìn một chút…”

Tạ Chiêu nói mấy câu làm Trình Dao Dao chua xót, cô tức giận: “Có phải em không cho bố thăm cháu trai đâu!”

Tạ Chiêu vội vàng hôn mí mắt Trình Dao Dao, hắn dỗ dành cô: “Em Dao Dao không khóc. Mấy ngày nữa là tiệc mừng thọ 70 tuổi của bà nội, chúng ta mời bố đến nhé?”

Trình Dao Dao lẩm bẩm: “Tùy anh.”

“Hừ!” Tiếng trẻ con vang lên, bé Tư mân mê miệng, dáng vẻ của bé giống hệt Trình Dao Dao, bé còn nắm chặt bộ quần áo nhỏ không thả.

Trình Dao Dao bật cười, Tạ Chiêu cũng cười theo, hai người mặc mấy bộ quần áo đáng yêu này cho bé con.

Bốn đứa bé lập tức thơm ngào ngạt, trắng nõn nà, mấy đứa không chịu lăn lộn trêи đất nữa mà ôm chặt chân bố muốn bố ôm.

Bốn đứa bé kêu to: “Bố, bố, ôm!”

Trình Dao Dao giận dỗi nói: “Tốt lắm, để bố các con ôm hết đi. Mẹ vào phòng bếp nấu canh.”

Cân nặng của bốn đứa nhỏ không ảnh hưởng gì đến Tạ Chiêu, nhưng bé nào cũng là quả tim nhỏ của Tạ Chiêu, hắn phải cẩn thận ôm vào trong ngực tránh va chạm vào đâu đó.

Lúc Trình Dao Dao đi tới cửa, cô không nhịn được quay đầu nhìn.

Tạ Chiêu duỗi chân chống tay lên nền cỏ, áo sơ mi trắng ôm sát tấm lưng rắn chắc, bốn đứa con bò qua bò lại trêи người hắn giống như mấy con sư tử nhỏ làm nũng với sư tử bố.

Trong lòng Trình Dao Dao rộn ràng như con nai chạy loạn, mặt cô nóng lên. Kết hôn nhiều năm rồi nhưng cô càng ngày càng thích Tạ Chiêu làm thế nào bây giờ?

Giống như thần giao cách cảm, bỗng nhiên Tạ Chiêu quay đầu nhìn về phía cô, trong mắt chất chứa tình cảm nồng đậm bao nhiêu năm không thay đổi.

Bốn mắt nhìn nhau, trái tim đập thình thịch như lần đầu gặp nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện