Editor: Trâu lười

Tô giới Thượng Hải cũ, một căn nhà dành cho nhân viên viện nghiên cứu khoa học đứng lặng im ở sâu trong ngõ hẻm an tĩnh.

Trình Chinh đi tới cửa, lấy mắt kính xuống lau mồ hôi. Vào thời điểm nóng nhất trong ngày, nếu không phải quên một văn kiện ở nhà, ông cũng sẽ không đi rồi còn quay lại.

Một căn nhà nhỏ trong niên đại này, có 3 phòng ngủ và một phòng khách vô cùng rộng rãi, trang trí đơn giản nhưng không tầm thường, trên giá sách để rất nhiều sách. Thời tiết nóng bị quạt điện xua tan, làm lòng người thoải mái. Chỉ tiếc toàn bộ vật dụng trong nhà đều bị phủ lên lớp vải hoa lớn, chén sứ cổ đổi thành ly thủy tinh in hoa, giấy vụn và đống đồ lộn xộn vứt đầy trên bàn trà, hoàn tàn không hợp.

Trên sàn nhà đầy dấu chân bụi đất xám xịt, mùi đồ ăn bay tới, chỉ thấy bát đũa trên bàn ăn cơm bừa bộn, trên mặt bàn đầy nước canh và xương cá. Đó là cá biển đơn vị ông phát, Ngụy Thục Quyên luôn không nỡ lấy ra ăn, hôm nay lại ăn sạch.

Tiếng nói chuyện từ phòng ngủ cuối truyền đến: “Quần áo của con nhóc này quá nhiều! Nhìn cái này xem, cho Linh Linh của mình mặc vừa vặn!”

“Cái này, cái áo khoác lông cừu này là hàng Liên Xô, vẫn mới!”

Đó là phòng ngủ của Dao Dao! Trình Chinh tức giận bừng bừng, nhanh chân đi đến phòng ngủ của con gái.

Phòng ngủ của Trình Dao Dao ở hướng nam, là căn phòng tốt nhất trong nhà. Rèm cửa sổ màu xanh da trời, mặt tường trắng như tuyết, giường lớn khắc hoa, trên bàn còn bày các đồ vật nhỏ tinh xảo và sách, tất cả đều giữ nguyên dạng.

Bây giờ, ngăn kéo tủ quần áo mở rộng, Ngụy Thục Quyên và chị dâu nhà mẹ đẻ Ngụy Thục Quyên đang lục tung, trên giường đầy quấn áo thu đông của Trình Dao Dao, cháu trai nhà mẹ đẻ Ngụy Thục Quyên – Ngụy Thao tùy tiện ngồi trên giường, lắc đôi chân dính đầy bụi bẩn, tùy ý lật tung quần áo.

Trong tay của hắn rõ ràng là váy ngủ của Trình Dao Dao.

Một luồng khí nóng bên người Trình Chinh, suýt nữa đứng không vững: “Các người đang làm gì!”

Ngụy Thục Quyên giật mình, vẻ mặt chột dạ lóe lên, cười nói: “Không phải anh đi làm sao, sao về sớm vậy? Trong nhà hái được mấy quả dưa, nhà mẹ em đưa tới. Thao Thao nhớ chúng ta, cũng tới chơi.”

Ngụy Thao có đôi mắt híp giống mẹ hắn, quai hàm lớn, vô cùng thân thiện gọi: “Chú!”

Tiền Phượng cũng cười: “Này, cháu trai chú suốt ngày nhớ cô chú, con trai của chị giống như cho không các em vậy.”

Trình Chinh không có con trai, hai đứa con gái như tát nước ra ngoài, gia sản sớm muộn vẫn thuộc về Ngụy Thao, đây là người Ngụy gia có chung nhận thức. Trình Chinh cũng thật sự thích đứa cháu này, Ngụy Thục Quyên và người Ngụy gia thường thường đứng bên cạnh cổ vũ.

Nhưng hôm nay Trình Chinh chỉ lạnh lùng, nhìn chằm chằm Ngụy Thao: “Cháu cầm cái gì trong tay!

Ngụy Thao cúi đầu nhìn, tranh thủ thời gian ném cái váy ngủ kia đi: “Quần áo của chị họ thật nhiều, cháu…cháu chỉ tùy tiện nhìn xem.”

“Đúng, chị thấy quần áo của Dao Dao đẹp như vậy, quá hiếm lạ.” Tiền Phượng cười hì hì nói: “Không phải Linh Linh lớn rồi sao, sắp đến lúc gặp mặt nhà chồng tương lai rồi, ngày ngày mặc quần áo cũ của chúng ta cũng không tốt. Quần áo cũ trước kia của Dao Dao chúng ta cũng không chê, liền…”


Trình Chinh trực tiếp cắt lời cô: “Chị dâu, trước hết mời chị ra phòng khác ngồi một lát, em có lời muốn nói với Thục Quyên.”

Trình Chinh đã nói như này, Tiền Phượng đành phải ngượng ngùng đi từ từ ra ngoài. Trình Chinh đề cao giọng nói: “Đồ của Dao Dao để lại.”

Gương mặt Tiền Phượng giật giật, oán hận bỏ đống quần áo xuống, cùng con trai đi ra phòng khách.

Cửa đóng lại, Ngụy Thục quyên đặt mông ngồi trên mép giường, nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể: “Người nhà mẹ đẻ em đến lấy mấy cái quần áo cũ, anh liền bày sắc mặt cho em nhìn. Bọn họ trở về nói em như nào a…”

“Lòng người nhà mẹ đẻ bà quá không biết đủ!” Trình Chinh tức giận tay phát run: “Bà đưa áo khoác giày da của tôi cho nhà mẹ đẻ coi như xong. Nhưng đây là đồ của Dao Dao! Cháu bà lớn như vậy rồi, lại lục lọi áo ngủ của chị họ! Có liêm sỉ không, có xấu hổ không hả!”

“Anh nói cái gì! Người nhà mẹ đẻ em làm gì không biết xấu hổ rồi?!” Ngụy Thục Quyên nhảy dựng lên, sử dụng thủ đoạn khóc lóc om sòm của nông thôn: “Con gái của anh là người! Nó nhiều quần áo tốt như vậy để lâu nấm mốc, em cầm mấy cái cho nhà mẹ đẻ của em thì sao! Nhà mẹ em đưa trứng gà rau xanh tới anh không ăn?”

Trình Chinh nhìn thấy bộ dáng này của bà, càng phản cảm: “Lần trước Dao Dao viết thư tới, muốn trong nhà gửi ít quần áo cho con, quần áo giày dép mùa hè của con nhiều như vậy thế mà mất hết không còn một cái nào! Những thứ này không phải bị nhà mẹ đẻ bà mang đi? Bọn họ còn chưa biết đủ, còn tới tìm tiếp!”

“Mình biết ngay là con nhóc chết tiệt kia mà! Nó xuống nông thôn rồi, còn muốn viết thư châm ngòi!” Ngụy Thục Quyên chột dạ chớp mắt, nhảy lên cao giọng trách móc: “Nó… Dù sao nó cũng không mặc nữa! Cho nhà mẹ đẻ em thì sao?! Đừng cho rằng em không biết anh vụng trộm gửi cho nó bao nhiêu tiền, bao nhiêu đồ tốt! Nặc Nặc của em còn không bằng một nửa của nó!”

Trình Chinh không hổ là người làm nghiên cứu khoa học, lập tức bắt lấy trọng điểm: “Nặc Nặc nói cho bà?”

“…” Ngụy Thục Quyên nhất thời nói lỡ miệng, mắt xoay chuyển vài vòng, ngao một tiếng khóc lớn.

Tiền Phượng vẫn luôn đứng ngoài cửa nghe lén lập tức xông vào, làm bộ khuyên giải vài câu: “Em rể, chị phải nói mấy lời công đạo. Cô em chồng của chị gả vào nhà em, làm trâu làm ngựa, người Ngụy gia chúng ta đối với em như thế nào trong lòng em biết rõ? Mấy cái quần áo cũ, Dao Dao không mặc nữa, chất đống cũng mốc, nếu em không lỡ cho, chúng ta cũng không dám lấy!”

Tiền Phượng nói với Ngụy Thục Quyên: “Em gái, em đừng khóc. Người Ngụy gia chúng ta tuy nghèo, nhưng không thiếu một miếng cơm này của em! Người ta thực sự không chứa nổi em, em liền về nhà với chúng ta!”

Ngụy Thục Quyên thấy người nhà mẹ để làm chỗ dựa cho mình, nhất thời cảm động khóc lớn, càng không chút kiêng kỵ ngang ngược, thu dọn đồ muốn đi.

Trình Chinh im lặng nhìn trò cười trước mắt. Người phụ nữ thấp bé khô gầy đầu bù tóc rối, náo loạn trong phòng con gái lớn, trong đầu ông chưa lúc nào tỉnh táo như bây giờ.

“Bà đã muốn đi, tôi cũng không giữ lại.” Trình Chinh vươn tay: “Đưa chìa khóa phòng Dao Dao ra, bà muốn về thì cứ về đi.”

Ngụy Thục Quyên như người bị ấn chốt tạm dừng: “Anh… Anh nói gì?”

“Quên đi, tôi sẽ trực tiếp đổi khóa phòng Dao Dao.” Mặt Trình Chinh không chút thay đổi nói: “ 4:30 còn một chuyến xe về nông thôn, tôi không giữ mấy người nữa.”

Tiền Phượng cũng trợn tròn mắt. Em rể phần tử trí thức lớn luôn lễ phép có thừa với bọn họ, thế mà hôm nay lại trực tiếp đuổi bọn họ đi? Mặt Ngụy Thục Quyên xám như tro.

Lúc trước Ngụy Thục Quyên có thể gả cho Trình Trinh là mộ tổ tiên bốc lên khói xanh.

Vóc dáng Ngụy Thục Quyên thấp, dáng dấp cũng khó nhìn, mẹ bà vì tích góp sính lễ cho con trai, cắn chết muốn sính lễ 50 đồng mới đồng ý gả bà đi, quay đi quay lại làm tuổi bà lớn dần. Lúc đầu Ngụy Thục Quyên cho rằng mình phải thối rữa ở nhà mẹ đẻ, ai biết bỗng nhiên có người tới mai mối, còn là giáo sư trong thành phố.

Bà mối nói thẳng: “Người trước lưu lại một cô con gái, cô gả đi không thể sinh con, toàn tâm toàn ý nuôi dạy cô con gái này.

Ngụy Thục Quyên và Trình Chinh xem mặt qua, người cao gầy, người đàn ông đeo kính gọng vàng tầm 27,28 tuổi, giống người trong phim ảnh, lại ôn hòa, không hề giống bố và anh trai la lối om sòm của bà. Ngụy Thục Quyên vừa ý chết rồi, coi như ông không có sính lễ, bà cũng đồng ý gả.

Sau khi gả đi, cuộc sống của Ngụy Thục Quyên giống như thiên đường. Phòng ở rỗng rãi sáng ngời, mỗi ngày có thể ăn cơm no, chồng vừa có văn hóa vừa ôn hòa, chỉ có một điểm: “Cô con gái Trình Dao Dao mà người trước lưu lại là cái đinh trong mắt, là cái gai đâm trong thịt của bà.

Dưới sự khuyến khích của người nhà mẹ đẻ, bà tìm cô hội bỏ thuốc Trình Chinh, được như ý nguyện mang thai Trình Nặc Nặc. Nhưng đứa con gái này không mang đến vận may cho cô, ngược lại để Trình Chinh xa lánh bà, trực tiếp mang theo Trình Dao Dao đi công tác mấy năm bên ngoài.

Ngụy Thục Quyên bị dọa vỡ mật, sau khi Trình Chinh trở về, cũng không dám động tay linh tinh nữa, chỉ có cách một lòng một dạ dỗ dành Trình Dao Dao, mới khiến Trình Chinh cho bà ba phần sắc mặt.

Về sau Trình Nặc Nặc có tiền đồ, trở nên xinh đẹp không nói, nhanh mồm nhanh miệng dỗ Trình Chinh cao hứng. Mà Trình Dao Dao càng ngày càng điêu ngoa tùy hứng, làm Trình Chinh thất vọng mấy lần. Tình huống trong nhà giống như thay đổi, cuộc sống của Ngụy Thục Quyên tốt hơn, vài gần gây khó dễ, làm Trình Chinh liên tục bại lui, có xu thế trở mình.

Cho tới hôm nay, một chậu nước lạnh dội xuống, Ngụy Thục Quyên mới ý thức được: Trong lòng Trình Chinh vẫn nghiêng về phía con gái lớn.

Ngụy Thục Quyên ngồi trên xe khách về quê, trên xe oi bức như lồng hấp, lúc nhân viên đến thu tiền, Tiền Phượng và Ngụy Thao đều quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Ngụy Thục Quyên đành phải trả tiền. Thanh toán 2 đồng 1 vé xe, trong tay bà chỉ còn lại hai muôi mấy đồng.

Tiền lương mỗi tháng của Trình Chinh sẽ cho bà 30 đồng làm chi phí trong nhà, vốn dĩ tiền lương và phiếu đều ở trong tay bà, bây giờ trong nhà chỉ có hai vợ chồng, đơn vị Trình Chinh thỉnh thoảng có các loại phúc lợi phụ cấp, ba mươi đồng dư dả. Ngụy Thục Quyên sinh hoạt tiết kiệm, mỗi tháng có thể để dành được mười mấy đồng trợ cấp nhà mẹ đẻ.

Nhưng bắt đầu từ tháng trước, mỗi tháng Trình Chinh chỉ đưa cho bà 10 đồng và 30kg lương phiếu. Dầu muối tương dấm trong nhà đều đủ, không đủ có thể lấy tiền mua. Trong tay Ngụy Thục Quyên hơi khó khăn. Hôm nay vội vàng về nhà ngoại, bà cũng không kịp chuẩn bị quà tặng, nghĩ về đến nhà thấy sắc mặt bố mẹ chị em dâu, trong lòng bắt đầu thấp thỏm không yên.

Ngụy Thục Quyên trở lại nhà mẹ đẻ sẽ như thế nào tạm thời không nhắc tới, Trình Chinh sắp xếp lại đồ của Trình Dao Dao xong, tức giận run người.

Trình Dao Dao từ nhỏ đã là hòn ngọc quý trên tay ông, lớn lên xinh đẹp, Trình Chinh đi đâu công tác cũng sẽ mua mấy bộ quần áo váy vóc mới mẻ và quà tặng về cho cô. Trình Dao Dao ăn mặc như búp bê, đi đến đâu cũng được mọi người vây quanh khen ngợi, Trình Chinh làm bố cũng vẻ vang.

Trong phòng Trình Dao Dao có hai cái tủ quần áo lớn, tràn đầy quần áo và giày dép. Nhưng bây giờ, chỉ còn không đến 1/2, những bộ váy hè cũng bị mất, chỉ còn lại mấy bộ bị sâu mọt cắn hoặc bị rách, quần áo thu đông cũng thiếu rất nhiều.

Trình Chinh là đàn ông, thời gian qua không để ý mấy chuyện này. Bây giờ để ý quan sát, đồ bai trí trong phòng Trình Dao Dao cũng ít đi nhiều, trong đó còn có đồ mẹ đẻ lưu lại cho cô.

Trái tim Trình Chinh đau đớn. Ông nhớ tới mấy năm trước Trình Dao Dao chưa xuống nông thôn, suốt ngày cãi nhau với Ngụy Thục Quyên và Trình Nặc Nặc, trách cứ Trình Nặc Nặc động vào đồ của mình, ghét bỏ Ngụy Thục Quyên lấy đồ của mình về nhà mẹ đẻ, mà ông vẫn đứng bên cạnh Ngụy Thục Quyên trách cứ Trình Dao Dao.

Nếu không phải ngày đó Trình Dao Dao viết thư đến, Trình Chinh vĩnh viễn sẽ không phát hiện hành vi của Ngụy Thục Quyên. Ông lại cầm sổ tiết kiệm trong nhà đi ngân hàng kiểm tra, mới phát hiện Ngụy Thục Quyên rút tiền từng chút từng chút lấy đi, qua nhiều năm như thế, tổng cộng chỉ có con số lẻ tẻ 1000, 2000!

Nghĩ tới đây, Trình Chinh thở dài thật sâu. Lúc trước cưới Ngụy Thục Quyên, là vì tìm người chăm sóc Trình Dao Dao, bây giờ đúng là dẫn sói vào nhà. May mà phát hiện kịp thời, ông còn có thể trù tính cho Dao Dao.

Trình Chinh tự mình nhìn chằm chằm công nhân đổi khóa phòng Trình Dao Dao, tự mình cất kỹ chìa khóa. Sau đó đến đơn vị, viết báo cáo xin chuyển công tác.


Ở thôn Điềm Thủy cách nghìn dặm, Trình Dao Dao cũng đang kiểm kê tài sản nhỏ của mình. Mấy ngày nay bán chút đồ trên chợ đen, Tạ Chiêu đưa tiền cho cô cô đều tiện tay nhét vào ví nhỏ, hôm nay cái ví nhỏ đã đầy, Trình Dao Dao lấy ra kiểm tra một phen, thế mà có hơn 300 đồng! Cộng thêm 200 đồng bố Trình gửi tới, trong tay Trình Dao Dao tổng cộng có 523 đồng.

Trình Dao Dao cau mày, bẻ ngón tay thì thầm tính toán một lúc lâu, tính thế nào cũng cảm thấy nhiều tiền hơn không ít. Tạ Chiêu nhẹ nhàng gõ cửa: “Dao Dao, ăn cơm.”

“Anh vào đây một chút.” Trình Dao Dao nói.

Tạ Chiêu đi vào phòng, liếc mắt nhìn thấy Trình Dao Dao xõa tóc trên vai, mặc một cái váy màu hồng ngồi xếp bằng trên giường.

Trình Dao Dao còn gọi hắn: “Tạ Chiêu anh đến xem, sao em có nhiều tiền vậy?”

Tạ Chiêu ngồi cạnh mép giường: “Sao lại nhiều?”

“Đây là tiền mấy lần bán hàng, gộp lại cũng không nhiều như vậy.” Trình Dao Dao cố chấp bẻ ngón tay, càng tính càng hồ đồ.

Tạ Chiêu che giấu ý cười, cất tiền vào bên trong ví nhỏ, nói: “Còn lại là tiền anh bán thuốc.”

Trình Dao Dao càng mơ hồ: “Vậy cũng không nhiều nha.” Mỗi lần Tạ Chiêu bán thuốc cũng chỉ có thể bán được mười mấy đồng, hôm nay hắn tiêu gần 100 đồng ở cung tiêu xã, còn tiền ở đâu ra?

Tạ Chiêu kéo cô đứng dậy, cầm áo khoác mặc vào cho cô: “Nhanh đi ăn cơm, không phải muốn đi câu tôm hùm sao?”

“Vâng!” Trình Dao Dao xỏ tay vào ống tay áo, lập tức quên chuyện tiền nong, ngoan ngoãn đi theo Tạ Chiêu ra sân ăn cơm.

Trình Dao Dao làm tôm hùm cay, gửi một bình cho bố Trình, còn lại trong nhà ăn một bữa cũng hết. Con thỏ lớn cũng làm thành thỏ thái hạt lựu, còn một ít nội tạng vừa vặn dùng để bắt tôm hùm.

Đêm nay Tạ Phi cũng muốn đến ruộng dưa. Trình Dao Dao làm một đĩa gạo nếp cuốn xoài, lại mang theo một bình thanh mai khô và một túi hạt dưa, giống như muốn đi chơi xuân. Tạ Phi vô cùng hưng phấn, líu ríu nói chuyện với Trình Dao Dao mãi không xong.

Bà Tạ buồn cười dặn dò Tạ Chiêu: “Chiêu ca nhi phải chú ý hai đứa nó, nước sông mặc dù không sâu, nhưng rơi xuống sẽ cảm lạnh.”

Tạ Chiêu đáp ứng: “Bà yên tâm.”

Trình Dao Dao đến cạnh bà Tạ làm nũng nói: “Không phải bà thích uống canh cá tạp sao? Đêm nay cháu bắt thêm mấy con cá.”

Bà Tạ chê: “Cháu mang cái thân nguyên vẹn về là tốt rồi!”

Mấy nhà sung sướng mấy nhà buồn.

Phía đông đầu thôn có một căn nhà lát gạch xanh, đầu tường đào một cái rãnh ngăn giữa phòng bếp và sân, treo đèn dầu ở giữa. Cứ như vậy, trong phòng bếp có đèn, trong sân cũng có thể giặt quần áo. Nhà Lâm Võ Hưng sinh sống qua ngày, một cái đèn tách ra làm hai nửa dùng, ánh đèn tự nhiên mờ tối hơn.

Người trong nhà đều quen thuộc, sờ soạng trong bóng tối có thể ăn cơm như thường, chiếc đũa vừa chuẩn vừa hung ác. Hai vợ chồng Lâm Võ Hưng , nhị phòng và tam phòng cộng lại có 11 người, lại thêm một Trình Nặc Nặc, cả bàn chen lấn, đồ ăn vừa bê lên bàn đã hết.

Trình Nặc Nặc cầm một cái bánh bột ngô tạp, sờ soạng gắp mấy đũa dưa chua và bầu xào vào trong bát.

Mắt già của Lâm Vương thị giống như con dơi trừng cô, nhưng cũng không lên tiếng. Mây đen trên bầu trời quanh quẩn bên trên người nhà Lâm gia. Mấy đứa trẻ bình thường ầm ĩ đều không lên tiếng, bên trong mờ mịt chỉ có thanh âm con muỗi vo ve và tiếng ăn cơm chẹp chẹp.

Trình Nặc Nặc bê bát đứng dậy, nói mình về phòng ăn, cũng không ai để ý tới. Đi đến cửa phòng bếp, thấy không rõ đường đá lăn cái chậu thức ăn cho gà, loảng xoảng một trận hỗn loạn, giống như làm đứt sợi dây thần kinh cuối cùng của Lâm Vương thị.

Lâm Vương thị hung hăng ném đũa xuống: “Tìm đường chết mà!”

Trình Nặc Nặc hời hợt nhấc lông mày, nói: “Phương Phương, sao lại làm đổ chậu thức ăn cho gà?”

Trình Nặc Nặc nói xong nhấc chân đi.

Con gái nhỏ nhị phòng là Phương Phương xanh xao vàng vọt, ngồi xổm ở cạnh cửa giống như con gà con. Nghe thấy lời Trình Nặc Nặc chỉ ngẩng đầu ngây ngốc, một giây sau bị chân nhỏ của Lâm Vương thị hung hăng đá vào trên xương sườn, khóc ra thành tiếng.

Tiếng Lâm Vương thị chửi rủa, tiếng bé gái khóc thảm thiết, tiếng con dâu thứ hai Trương Ái Hoa tùy tiện khuyên can vang lên, vô cùng náo nhiệt.

Trình Nặc Nặc cười lạnh một tiếng, cẩn thận khóa cửa phòng, đốt nến. Bánh bột ngô thô ráp nuốt không trôi, cô tiện tay ném sang một bên, lấy hôm bánh quy ra bắt đầu ăn, ngồi cạnh ánh nến xem thư.

Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa nhìn chính là em họ Ngụy Thao viết, giọng điệu ai oán của Ngụy Thục Quyên, liên túc nói bố Trình thiên vị Trình Dao Dao như thế nào, đối xử lạnh nhạt với người Ngụy gia, chỉ lấy mấy bộ quần áo cũ của Trình Dao Dao, bố Trình liền đuổi bà về nhà ngoại. Lại muốn Trình Nặc Nặc nắm chắc cơ hội, để Thẩm yến bảo vệ. Còn có một câu bị bôi đen, Trình Nặc Nặc cẩn thận phân biệt, là “Gửi kèm theo thư 20 mươi đồng.”

Trình Nặc Nặc cười lạnh, không cần nghĩ cũng biết tiền kia bị em họ và bác dâu lấy đi rồi. Cô lật xem túi quần áo của mình, lấy ra mấy bộ quần áo xinh đẹp. Không cần phải nói, đều là quần áo cũ lúc trước của Trình Dao Dao. Vóc dáng của cô cao hơn Trình Nặc Nặc nhiều, quần áo 14,15 tuổi mặc vừa vặn trên người Trình Nặc Nặc. Nhưng màu sắc váy quá sặc sỡ, Trình Nặc Nặc lại không xinh đẹp như Trình Dao Dao, mặc lên người vô cùng buồn cười.

Trình Nặc Nặc cầm một bộ váy ngắn tay, ra sức xé, xuy xuy vài tiếng liền xé rách. Mấy cái váy khác cũng bắt chước làm theo. Đồ rơi vào trong tay cô, thà xé rách, cô cũng không trả lại cho Trình Dao Dao! Chỉ còn một cái váy sơ mi màu xanh da trời bóp eo cuối cùng, Trình Nặc Nặc sửng sốt chớp mắt.

Đây là quà sinh nhật 16 tuổi của Trình Dao Dao. Trình Dao Dao có mái tóc đen mềm như tơ lụa, gương mặt trắng như tuyết nở nang, môi đỏ như hoa hồng. Bố Trình tổ chức một bữa tiệc sinh nhật ở nhà hàng Moses cho cô, có rất nhiều người có thân phận đến.

(Nhà hàng Moses được mở năm 1954 ở Trung Quốc, nhà hàng mời rất nhiều đầu bếp nổi tiếng từ Liên Xô về đây làm việc. Nhà hàng này rất sang trọng và nổi tiếng.)

Trình Dao Dao mặc cái váy này, khuôn mặt giống như hoa hồng mới nở động lòng người. Thẩm Yến đi cùng bố đến dự sinh nhật Trình Dao Dao, ánh mắt chìn chằm chằm Trình Dao Dao không rời.

Trình Nặc Nặc vuốt cái váy, nhớ tới Thẩm Yến đã lạnh nhạt với cô thật lâu, trong lòng bỗng nhiên có chủ ý.

Đêm nay không có trăng sáng, chỉ có bầu trời đầy sao, giống như những viên kim cương đính trên lông thiên nga đen, sáng lấp lánh. Ở giữa bụi cỏ và bóng cây có rất nhiều đom đóm bay lượn. Ngôi sao trên bầu trời phản chiếu trong nước sông, Trình Dao Dao ném lưỡi câu, phá vỡ ngôi sao.

Tạ Phi nói là đến gác đêm, không đến 10 giờ đã ngủ mất. Chỉ còn lại Tạ Chiêu phụng bồi Trình Dao Dao câu tôm hùm.

Một mặt nước sông bằng phẳng, là căn cứ của tôm cá. Trình Dao Dao cầm theo một sợi dây thừng, đầu dây thừng buộc chặt một cái dây kẽm làm lưỡi câu, treo ruột thỏ rừng làm mồi. Động tác của cô thô bạo, làm bắn lên một trận bọt nước.


Tạ Chiêu đứng bên cạnh nói: “Em Dao Dao, em dọa tôm hùm chạy rồi.”

“Em không có.” Trình Dao Dao phủ nhận. Mắt cô nhìn cái giỏ của mình, lại nhìn cái giỏ của Tạ Chiêu, có phần nản lòng: “Nhất định là vị trí này không tốt, em muốn tới bên kia!”

Tạ Chiêu cất giỏ cá, đi tới nắm chặt tay của cô, nhẹ nhàng thả xuống dưới: “Như này, chậm một chút, không được động.”

Lưỡi câu thẳng tắp chìm trong nước, lồng ngực Tạ Chiêu ở phía sau cách cô một chút, dương khí cuồn cuộn không ngừng, làm Trình Dao Dao không nhịn được hít sâu. Cô đang phân tâm, Tạ Chiêu trầm giọng nói: “Mắc câu rồi!”

Trình Dao Dao chỉ cảm thấy lưỡi câu chìm xuống, cuống quít nhấc lên khỏi mặt nước, một con tôm màu nâu đỏ cũng bay ra theo!

Trình Dao Dao nhảy dựng lên: “Mắc câu rồi! Thật sự mắc câu rồi!”

Cô quay đầu hưng phấn cười với Tạ Chiêu, trong mắt phản chiếu ngàn vạn ngôi sao. Tạ Chiêu nhìn sâu vào mắt cô, nhất thời không nỡ buông tay. Trình Dao Dao thúc giục hắn: “Mau nhặt tôm hùm lên!”

Tạ Chiêu ngừng lại một chút, nói: “Thi câu tôm hùm không?”

Trình Dao Dao ngã một lần thông minh hơn một chút, cảnh giác nhìn hắn: “…Đánh cược cái gì?”

Tạ Chiêu cười không nói. Trình Dao Dao nghĩ đến chuyện đêm trước, hầm hừ đẩy hắn ra, biểu thị từ chối nội dung độc hại.

Thôn Điềm Thủy không ăn tôm hùm nhỏ, cho nên tôm rất dễ mắc câu. Trình Dao Dao ngồi mười mấy phút, tôm hùm mắc câu liên tục. Cô sợ cái càng của tôm hùm nhỏ, vừa câu lên liền ồn ào bảo Tạ Chiêu nhặt tôm hùm.

Về sau, Tạ Chiêu dứt khoát ngồi sau lưng cô, Trình Dao Dao lười biếng tựa vào ngực Tạ Chiêu, thay mồi và và nhặt tôm đều là chuyện của Tạ Chiêu, cô chỉ phụ trách ném móc, thuận tay nhỏ mấy giọt linh tuyền.

Tạ Chiêu hơi nghi hoặc, tôm hùm đêm nay nhiều đến mức dị thường, bên cạnh lưỡi câu của Trình Dao Dao sủi bọt, tôm hùm chật ních, tranh nhau chen lấn muốn cắn câu. Càng về sau, Tạ Chiêu dứt khoát cầm cái giỏ xuống nước vớt, vớt một phát được nửa giỏ.

Tôm hùm thật sự quá nhiều, hai người ngồi ngay tại chỗ lột vỏ tôm hùm. Đầu tôm hùm tách ra, nhẹ nhàng vặn cái đuôi tôm hùm, rút ra tuyến tôm, chỉ giữ lại thân tôm, gọi là tôm hùm cầu.

Tạ Chiêu đốt một đống lửa nhỏ. Trình Dao Dao mang theo nước sốt chua cay trong nhà đến, đổ vào trong hộp cơm bằng nhôm, cho tôm hùm cầu vào. Một lát sau, nước sốt sôi ùng ục nóng hổi, mùi thơm bay ra xa.

Trình Dao Dao gọi Tạ Phi đang ngủ trong lều dưa dậy, cô ngửi mùi thơm lập tức tỉnh táo: “Thơm quá!”

Ba người ngồi vây quanh đống lửa nuốt nước miếng.

Tôm hùm cầu ở trong nước sốt cuộn lại rất nhanh, chất thịt săn chắc, mút nhẹ chút vỏ tôm liền tách ra. Dùng nhánh cây làm đũa gắp một con tôm thổi nhẹ, mút nước sốt chua cay thơm ngon, sau đó ăn hết thịt tôm, thét lên cảm thán tối nay thật tuyệt.

Trình Dao Dao gật gù đắc ý: “Bây giờ có thêm một bình rượu mát lạnh nữa thì tốt.”

Tạ Phi ăn đã nghiền, vừa thở dài vừa bội phục nói: “Chị Dao Dao, chị uống rượu rồi sao?!”

“Đương nhiên.” Trình Dao Dao nâng cằm nhỏ: “Rượu gì chị cũng uống qua rồi! Rượu nho mấy ngày nữa có thể uống rồi, đến lúc đó em cũng nếm thử… Ngô!”

Miệng bị nhét một con tôm hùm, Trình Dao Dao giận dữ nhìn Tạ Chiêu. Tạ Chiêu bình tĩnh tiếp tục lột vỏ tôm: “Trẻ con không thể uống rượu.”

“Em không phải là trẻ con! » Trình Dao Dao tức giận ăn thịt tôm.

Tạ Chiêu lột thêm một con tôm nữa : « Trẻ con có ăn tôm không ? »

Trình Dao Dao vội nói: “Em ăn! »

Tạ Phi cắn đũa, mắt nhìn tới nhìn lui giữa anh trai cô và Trình Dao Dao.

Dưới ánh sao, Trình Dao Dao đẹp như một giấc mộng, nói mấy câu đơn giản với anh trai cô, làm trái tim cô gái nhỏ Tạ Phi nhảy loạn, có một loại ngọt ngào không nói rõ được.

Tác giả có lời muốn nói :

Bố già chính thức ra sân.






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện