Mấy người trước đưa Đằng Bôn đến trạm xe, đến khi bóng lưng biến mất, Diệp Sơn hai tay tạo thành chữ thập hướng phía Tùng Cương liên tục xin lỗi.

“Cậu rất nhàm chán đi? Xin lỗi, cô ấy không phải là đứa trẻ hư …”

“Tôi không để trong lòng, bởi vì cô ấy cũng không phải kiểu người tôi ghét.” Tùng Cương nhún vai.

Mặc dù đã là buổi tối, nhưng con đường phía trước trạm xe vẫn là người đến người đi. Tùng Cương nhìn đồng hồ, đã qua chín giờ. Lúc y ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy Diệp Sơn nhỏ giọng nói với Khoan Mạt cái gì đó, ngón tay mảnh khảng của Diệp Sơn bắt lấy ống tay áo Khoan Mạt….

“Tôi về đây.”

Diệp Sơn “Ah” một tiếng.

“Bây giờ cũng không muộn, chúng ta đi quán khác đi.”

“Quấy rầy đến hai người không tốt, hôm nay cám ơn nhiều, thứ hai gặp lại.”

Tùng Cương huy huy tay phải, đưa lưng về phía hai người, gần như mất tự nhiên bước nhanh bỏ đi, sau đó đến trạm xe điện y bình thường vẫn ngồi.

Xe điện vừa mới rời bánh, vì thế trong nhà ga cũng không có bao nhiêu người, bởi vì biết khoảng cách đến lúc xuống xe còn một đoạn thời gian, Tùng Cương ngồi trên ghế dài cúi đầu thật thấp, nhìn giày của mình.

Nếu như không đáp ứng lời mời của Diệp Sơn thì tốt rồi, Tùng Cương hối hận không dưới trăm lần. Y nhớ lại ngón tay kéo ống tay áo Khoan Mạt lúc chia tay. Nếu ở ba tháng trước, ở vị trí này hẳn là y mới đúng. Vòng tay qua cổ hắn, cùng chờ đợi nam nhân ngốc nghếch này đến ôm chặt người hẳn là y.

Tùng Cương bắt đầu nghĩ nếu như y không nói ra thân phận thật của mình, có phải hay không vẫn ở vị trí kia. Thế nhưng không có sự thật nào có thể giấu vĩnh viễn, hơn nữa y cũng hiểu thời gian lừa dối càng lâu, thương tổn lẫn nhau sẽ càng sâu.

Diệp Sơn sẽ thích Khoan Mạt đến cỡ nào đây? Bất quá Tùng Cương tự tin, dù Diệp Sơn có cỡ nào thương hắn, tình cảm của y đối với Khoan Mạt cũng sẽ không bị bại bởi nàng. Nhưng người lựa chọn lại là Khoan Mạt, mà y đối với hắn mà nói là không thể được.

Khoan Mạt như này đây? Hắn sẽ yêu Diệp Sơn hơn “Giang Đằng Diệp Tử” sao? Mặc dù không đến mức độ đó, nhưng nói như vậy chẳng qua cũng chỉ là trong lòng y hy vọng thôi.

Trong lòng có thứ gì đó nảy lên làm mắt y nóng lên. Đối với hắn không lựa chọn mình, đối với hắn cự tuyệt mình, Tùng Cương cũng có thể chấp nhận. Mặc dù như vậy, tại sao còn nhất định phải làm cho người yêu hắn xuất hiện trước mặt y, lại cấp cho y một đả kích nữa? Tùng Cương tháo xuống mắt kính bị nước mắt làm ướt, lấy tay ôm mặt. Sáng sớm nhìn thấy mặt chính mình trong gương làm y cảm thấy vô cùng chán nản. Bất kể làm thế nào, vẫn là có thể từ trong gương tìm thấy hình bóng của “Giang Đằng Diệp Tử”. Vì thế y cắt tóc ngắn, giữ lại râu, làm thay đổi hết sức ấn tượng của khuôn mặt mình. Vì để cho mình không nghĩ đến Giang Đằng Diệp Tử, vì không để cho bản thân nghĩ đến Khoan Mạt.

Tùng Cương bật cười. Ở một mức độ nào đó, đây cũng là thành công đi? Nam nhân này hai tháng không thấy mặt y, vừa bắt đầu gặp cũng không nhận ra được.

Kèm theo tiếng ầm ầm, xe điện một chiếc lại một chiếc đi qua. Nước mắt cũng đã bị Tùng Cương lau hết. Nhưng cho dù như vậy, Tùng Cương vẫn là thật lâu không chịu đứng lên.

Kể từ buổi tối bốn người cùng đi ăn, Tùng Cương liền tận lực tránh mặt Diệp Sơn. Nếu biết nàng đang cùng Khoan Mạt gặp gỡ, Tùng Cương tất nhiên không thể như trước kia đem Diệp Sơn thành bằng hữu hợp nhau để đối đãi. Chỉ là nghe tiếng nàng, nhìn thấy nụ cười của nàng, cũng làm Tùng Cương nói không ra có bao nhiêu khó chịu.

Y cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới ngay mặt đối mặt ghen tỵ, là chuyện thống khổ như vậy.

Tùng Cương bắt đầu giống như trước đây tận lực ở bên ngoài chạy nghiệp vụ, giảm bớt thời gian ở công ty. Chỉ ở hội nghị thường kỳ buổi sáng có mặt còn đâu cả ngày cũng không thấy quay lại là chuyện thường. Bởi vì vẫn luôn ở bên ngoài, Tùng Cương bị nắng làm cho đen đi không ít, âu phục cũng thường xuyên đưa đến hàng giặt là, ngay cả giày cũng chẳng mấy chốc lại hỏng một đôi.

Một ngày cuối tháng 7, Tùng Cương đang ngồi ăn cơm trong một cửa hàng thức ăn nhanh lộn nhộn những học sinh trung học thì bỗng nhận được điện thoại của cấp trên. Thủ trưởng yêu cầu y sau khi hoàn thành việc thì quay lại công ty.

Bốn giờ chiều, Tùng Cương vừa về đến công ty liền lập tức bị cấp trên gọi. Coi sắc mặt có vẻ không tệ, vì thế Tùng Cương thầm nghĩ đây cũng không phải chuyện xấu. Không ngoài sở liệu, là y được thăng chức. Thành tích tăng trưởng trong mấy tháng qua của y được khẳng định, cuộc họp hôm nay đã quyết định thăng chức y thành chủ nhiệm phòng kinh doanh. Bất quá chính thức công bố là vào cuối tuần, cấp trên muốn y trước đó đừng nói ra ngoài vội. Thành thật mà nói, thực lực của mình được công nhận làm Tùng Cương vô cùng hưng phấn, nhất là mấy ngày nay tâm tình y đang không tốt, vì thế liền phá lệ cảm thấy cao hứng.

Tùng Cương vừa trở về chỗ của mình thì đồng thời sau lưng vang lên thanh âm “Cực khổ”, toàn thân y lại một trận khẩn trương, miễn cưỡng quay đầu nặn ra một nụ cười.

“Thủ trưởng nói gì với cậu vậy?” Tùng Cương nhún vai, “Bí mật.”

Diệp Sơn bật cười, “Thật khả nghi.”

“Đúng rồi, tối thứ tư tuần tới cậu có rảnh không?”

Trong đầu Tùng Cương thoáng qua đề tài lần trước bốn người hẹn cùng nhau ra ngoài, vì vậy hỏi ngược lại, “Sao vậy?”

“Là chia tay Thạch Tịnh. Hẳn bị phân phối đến sở doanh nghiệp mới, tôi là muốn hỏi cậu có thể tham gia hay không, tôi là cán sự tụ họp nga.”

Như vậy ah, Tùng Cương lấy ra sổ tay lịch trình.

“Tôi nghĩ có thể đi, không có dự định gì, hơn nữa gần đây cũng không phải đặc biệt bận rộn.”

Thật tốt quá, Diệp Sơn nghĩ nghĩ gì đó, sau lại nhìn sổ tay Tùng Cương.

“Lịch trình của cậu an bài thật tốt ah.”

“Hoàn hảo ah, tôi nhưng là rất có nhân khí nga.”

“Ah! Bất quá cậu thứ bảy chủ nhật không có dự đinh.”

“Uy uy, nếu ngay cả cuối tuần cũng muốn tôi công tác tôi đây liền xong đời.”

Tùng Cương cười khổ nói, Diệp Sơn chỉ chỉ thứ bảy tuần này.

“Vậy chúng ta ngày đó bốn người cùng đi thủy tộc quán được chứ?”

Không nghĩ tới ngay lúc y ngoài dự liệu lại bị tấn công bất ngờ, bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra, Tùng Cương nhất thời ngay cả lấy cớ cự tuyệt cũng không tìm được.

“Cái đó, ngày đó tôi …”

Nghe được khẩu khí hàm hồ của y, Diệp Sơn ngưng mắt nhìn.

“Cậu không thuận tiện sao? Nhưng cậu không phải là không có dự định sao?”

“Mặc dù là như vậy không sai ….”

Đại khái nhận ra được biểu tình Tùng Cương là không rất muốn đi, Diệp Sơn lộ ra biểu tình phức tạp.

“Lần trước tôi cùng Chân Tử nói chuyện. Cô bé có vẻ vô cùng chú ý cậu, vì thế đối với việc không thể hảo hảo cùng cậu nói chuyện vô cùng uể oải. Nếu như cậu không có ý tứ này mà nói tôi đương nhiên cũng không miễn cưỡng, bất quá nếu như thuận tiện cậu có thể hay không cùng cô bé gặp mặt ah?”

Mặc dù Tùng Cương không chán ghét Chân Tử, nhưng cũng hoàn toàn chưa đến mức muốn chủ động liên lạc với cô ấy. Tùng Cương cúi đầu, vừa lúc nhìn thấy bắp chân thon thả của Diệp Sơn, Diệp Sơn cũng không biết Tùng Cương yêu Khoan Mạt. Mặc dù như vậy, Tùng Cương vẫn nhịn không được cho rằng nàng là muốn nhanh giao y cho người khác, tránh một cái phiền phức.

Tùng Cương gãi gãi đầu, y cũng không khỏi cảm thấy chán ghét chính mình như vậy.

“Cùng Đằng Bôn gặp mặt cũng không sao cả, bất quá vẫn là hai người tương đối tốt.”

Thân ảnh Khoan Mạt mờ mịt xẹt qua đầu y.

“Có thật không? Hai người có thể sao?”

Tùng Cương “Ah” một tiếng, Diệp Sơn như yên lòng thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi đi nói cho Chân Tử nếu như hai người có thể gặp mặt. Tùng Cương, thứ bảy này tuyệt đối không được an bài chuyện khác nga.”

Diệp Sơn liên tục ba lại bốn lần dặn dò Tùng Cương rồi mới chịu rời đi, mặc dù Tùng Cương đáp ứng gặp mặt, nhưng là tâm tình còn rất phức tạp, bởi vì thật lòng, y không có mấy hứng thú.

Mặc dù trong lòng Tùng Cương cảm thấy không nên trong tình huống này gặp mặt Chân Tử, nhưng y còn tự an ủi chính mình cũng không phải đáp ứng cùng Chân Tử gặp gỡ. Hơn nữa gặp nhiều lần mà nói, y thực sự sẽ yêu đối phương cũng không nhất định. Như vậy, Chân Tử và y cùng với Khoan Mạt và bạn gái đang gặp gỡ có mấy phần tương tự đây?

Giống như Khoan Mạt đã quên Giang Đằng Diệp Tử, kết giao với nữ bằng hữu, chính y cũng là cần cái gì đó có thể giúp bản thân có cơ hội rời tầm mắt đi?

Sáng sớm rời giường, việc đầu tiên Tùng Cương làm là mở lịch treo tường. Chỉ nhìn thấy chữ tháng 8 này, trên trán đã đổ một tầng mồ hôi. Bên trong xe điện chen chúc đầy người, vị trung niên phía trước đi làm có mùi giống như cá chết một dạng tập kích mũi y, làm y thời ddiemr đi vào công ty tràn ngập cảm giác khó chịu. Y vừa để xuống ví da, Diệp Sơn liền bu lại. Nghe được nàng nói “Mười giờ sáng thứ bảy, ở trạm xe đảo tân gặp mặt”, Tùng Cương có chút phiền não. Coi như không an bài đến nước này, chỉ cần cho y số điện thoại của Đằng Bôn, y hoàn toàn có thể tự mình hẹn gặp. Nhưng nghĩ đến Diệp Sơn là có ý tốt, vì thế Tùng Cương vẫn là không nói ra.

Lúc nói chuyện này còn là thứ tư, đến tối thứ sáu, Diệp Sơn đột nhiên gọi điện thoại tới, biểu thị nàng có thể hay không cùng đi theo.

Diệp Sơn thập phần xin lỗi, “Lúc ban đầu cô bé đáp ứng hai người gặp mặt, thế nhưng ngày hôm nay lại làm nũng nói vô luận thế nào đi một mình cũng thấy sợ ….”

Tùng Cương cười khổ, hai người rõ ràng đã gặp mặt, nhưng đến giờ còn nói sợ hai người một chỗ, coi như là sợ người lạ nhưng cũng phải có mức độ đi?

“Tôi cũng nói với cô ấy là không được, đối với Tùng Cương tiên sinh quá thất lễ, nhưng là nàng vô luận thế nào cũng muốn tôi đi cùng. Vì thế thật vô cùng xin lỗi, mong cậu trước tiên để lần này tôi đi cùng đi? Nếu như trên đường Chân Tử thoạt nhìn không có chuyện tôi có thể tùy thời trở về.”

Cuối cùng Tùng Cương cũng chỉ có thể đáp ứng mang thêm một người giám hộ. Bởi vì nhìn ra được Diệp Sơn liều mạng cố gắng giúp đỡ hai người, Tùng Cương nhiều ít có chút đồng tình.

Ngày hôm sau, khoảng cách đến giờ hẹn còn mười phút Tùng Cương liền đi tới trạm xe đã định. Y là lái xe tới, mà nhà ga lại không cho đỗ xe phía trước, vì thế y đành đem xe để vào bãi đỗ. Bầu trời rất trong, mà ánh mắt trời lại xán lạn đến có chút chói mắt. Tiến vào chỗ bóng của máy bán nước tự động, Tùng Cương tháo kính mắt, trong lúc công tác y cũng không sử dụng đến mắt kính này, ngày hôm nay bởi vì là hẹn hò nên liền giống như lần trước đeo lên, không nghĩ tới khí trời lại cực kỳ nóng nực.

Còn 5 phút là đến thời gian đã hẹn, Đằng Bôn và Diệp Sơn đi tới. Lần trước nàng mặc chính là quần jean, lần này là váy hoa dài qua đầu gối. Trang điểm cũng rất tốt, nhìn có vẻ nữ tính hơn. Mặt khác, Diệp Sơn mặc một chiếc váy màu xanh thanh lịch.

“Xin chào, lần trước thật cảm ơn.” Tùng Cương cúi đầu hướng Đằng Bôn chào hỏi, đối phương dùng thanh âm cơ hồ không thể nghe thấy để trả lời: “Xin chào.”

“Tôi đi lái xe đến đây, ở đây chờ tôi một lát được không?”

Lúc Tùng Cương đang định đi đến bãi đỗ xe, Diệp Sơn gọi y lại, “Chờ một chút, còn một người nữa muốn tới.”

Tùng Cương mang theo dự cảm xấu phán đoán xem người đến là ai. Kết quả không đợi đến trả lời của Diệp Sơn, phía sau đã truyền đến thanh âm.

“Xin lỗi đến chậm, tôi đi quá trạm xe …”

Tùng Cương quay đầu nhìn, đứng đó là Khoan Mạt. Áo sơ mi nhạt màu, quần jean nhạt màu, tóc rối bời, thoạt nhìn như mới vừa tỉnh ngủ.

“Bởi vì tôi cảm thấy ba người và bốn người là như nhau, vì thế đã bảo Khoan Mạt tới.”

Không nhìn Diệp Sơn, Tùng Cương hung hăng trừng mắt Khoan Mạt. Nam nhân ngốc đối diện rời đi đường nhìn. Tuy rằng Tùng Cương có một đống lời muốn nói, nhưng ở chỗ này dù sao cũng không nói nên lời.

Tùng Cương cắn môi, nếu như y sớm biết Khoan Mạt cũng tới mà nói, coi như phải nói dối là cha mẹ bị bệnh y cũng không tới. Tuyệt đối không!!

“Tùng Cương?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện