“Thật sự xin lỗi.” Khoan Mạt cúi đầu nói.

“Anh cứ kéo dài thời hạn như vậy, tôi bên này cũng rất đau đầu. Nếu như không có khả năng hoàn thành đúng kì hạn được giao, thì tốt nhất là nên trực tiếp nói với tôi là anh không làm nổi? Chúng tôi cũng có lịch trình của riêng mình.”

“Xin lỗi.”

“Anh không cần xin lỗi, chỉ cần lần sau đừng lặp lại chuyện này nữa.”

Khoan Mạt một câu cũng không nói, cúi đầu đi về chỗ của mình. Nhìn hắn cứ như vậy bị người khác khi dễ, Tùng Cương cảm thấy có điểm không nhịn được.

“Mình thấy cậu hình như hơi quá lời thì phải.”

Tuy Tùng Cương nhỏ giọng nhắc nhở, nhưng Phúc Điền vẫn không mảy may để tâm. Còn nói “Cái loại trình độ thì tầm thường, thái độ lại ngơ ngác, nói cái gì cũng không vào đầu.”

Bởi vì không thể tiếp tục lười biếng, cho nên Tùng Cương liền rời khỏi phòng hành chính tổng hợp trở về văn phòng của mình, sắp xếp một chút sau đó lần thứ hai đi chạy nghiệp vụ. Vội vàng hoàn thành hết công việc, ngoảnh đi ngoảnh lại đã là sáu giờ tối.

Nếu như cứ thường xuyên chạy đến phòng hành chính tổng hợp thì sẽ không được tự nhiên, cho nên Tùng Cương đành phải ngồi nhìn đồng hồ đếm từng giây chờ Khoan Mạt tan ca. Có chút nhàm chán, y liền đi tới ngồi ở bãi cỏ phía trước tòa nhà của công ty, đợi Khoan Mạt đi ra.

Đến khoảng 7h, Khoan Mạt một mình đi cửa chính ra khỏi công ty, hướng về phía ngược lại với Tùng Cương, nhìn thấy thế y cuống quít đứng dậy đuổi theo sau. Vì tránh không để hắn phát hiện, y cố giữ một khoảng cách an toàn nhất định. Tùng Cương cảm thấy mình lúc này thật giống thám tử, trong lòng không khỏi cảm thấy có điểm hưng phấn.

Khoan Mạt ngồi trên xe điện tuyến ngược hướng với nhà của Tùng Cương, qua hai mươi phút hắn xuống xe, sau đó đi bộ khoảng năm phút về khu nhà trọ bốn tầng, Tùng Cương để ý, ân, là phòng 306 tầng ba. Mặc dù không cần phải ngay cả nơi hắn ở cũng phải biết, nhưng Tùng Cương vẫn là cao hứng đi đến tận cùng.

Lúc quay trở lại xe điện, Tùng Cương vừa chậm rãi bước vừa tự hỏi, hôm thứ sáu Khoan Mạt đem tất cả tiền trên người đưa cho mình, mà khi trở về thì xe điện đã hết tuyến hoạt động, như vậy hắn làm sao về nhà được? Điều này làm Tùng Cương vô cùng để tâm.

Y phiền não thật lâu, hay lại tiếp tục đóng giả làm nữ nhân đây? Không thì trực tiếp lấy dáng vẻ bình thường gặp hắn, y cũng không muốn nói toạc chuyện mình phẫn nữ trang cho Khoan Mạt biết, dù sao đây cũng không phải là việc gì vẻ vang cho lắm. Suy đi xét lại, cuối cùng cách tốt nhất vẫn là lấy một thân phận nào đấy cho mình khi giả làm nữ, Tùng Cương lúc đầu muốn nói đó là em gái mình, nhưng nếu chẳng may Khoan Mạt và Phúc Điền nói chuyện có hỏi đến, chẳng phải sẽ lộ mất hay sao, bởi vì Phúc Điền biết rõ gia cảnh nhà y, biết rõ y chỉ có một em trai duy nhất.

Sau khi do dự thật lâu, Tùng Cương quyết định vẫn giả làm nữ đi gặp hắn. Đại khái là đứng đợi sẵn ở nhà ga, giả vờ tình cờ gặp nhau, sau đó đem giầy và tiền trả lại, bởi vì vốn dĩ y không thể nói chuyện, thế nên hắn cũng không có thể phát hiện ra gì đâu.

Hôm sau, Tùng Cương thuê phòng tại khách sạn cạnh công ty, trước khi đi làm đem giấu toàn bộ quần áo cùng nữ trang vào đó. Còn lại đồ trang điểm thì gửi tại bàn tiếp tân. Sau khi kết thúc công việc y liền chạy vào khách sạn, thay quần áo và trang điểm, để che đi hầu kết, y còn đeo trên cổ một chiếc khăn lụa màu xanh. Ngày hôm nay y sắm vai một tiểu thư điềm đạm, đáng yêu, hoàn toàn phù hợp với mùa hè, trang phục cũng đặc biệt lựa chọn màu trắng nhẹ nhàng, tinh tế. Xem xét trang phục từ đầu đến chân, Tùng Cương hít một hơi thật sâu, sau đó mở cửa đi ra ngoài, cứ vậy đến nơi đã định, chờ Khoan Mạt xuất hiện. Cũng may nơi này chỉ có một cửa trạm, cho nên không phải lo chuyện lạc mất đối phương.

Rõ ràng hôm qua 7h Khoan Mạt đã xuất hiện, thế nhưng hôm nay đã tận 8h vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu, Tùng Cương nghĩ có khi nào hắn hoàn thành công việc xong liền tìm một quán bar nào đấy xả hơi, y vẫn là nên trở về hay không thì thân ảnh Khoan Mạt đột nhiên xuất hiện. Tại trạm dừng tàu điện, lúc Khoan mạt đang chuẩn bị lên xe thì Tùng Cương vội vàng chạy đến nắm lấy tay hắn.

“Ah?”

Khoan Mạt quay đầu lại, cảm thấy có chút bối rối. Tóc của hắn có chút dài, người lại hơi gầy, khuôn mặt rất nhỏ, mắt không quá lớn, môi mỏng, ngũ quan thoạt nhìn tuy không kém nhưng vẫn là vô cùng bình thường, có thể thấy hắn đối với bề ngoài không mấy bận tâm.

“Cái kia …. Cô có việc gì không?”

Làm cho Tùng Cương bất ngờ chính là, Khoan Mạt không hề liếc mắt nhìn qua mà vẫn nhận ra y chính là nữ nhân hôm trời mưa. Vì vậy Tùng Cương cuống quít lấy từ trong túi xách ra bút bi và sổ ghi chép, ở mặt trên viết: (“Hôm thứ sáu rất cảm ơn anh”)

Hắn nhìn tờ giấy một lát, sau đó mới cúi đầu quan sát khuôn mặt Tùng Cương “Ah, cô chính là người hôm đó….”

Tùng Cương mìm cười, hắn có điểm xấu hổ cúi mặt xuống.

“Chân của cô không có việc gì chứ?”

Lúc đầu Tùng Cương không hiểu hắn đang nói gì, nhưng rất nhanh liền hiểu ra hắn là đang nhắc đến chuyện hôm trước mình đi chân trần, vì vậy liền viết: (“Hôm đấy tôi không sao, thực sự cảm ơn anh rất nhiều, lúc sau anh về nhà bằng cách nào?”)

Hắn nhìn y một lúc, sau đó haha cười khổ: “Tôi gọi điện cho bằng hữu, thế nhưng một người cũng không tìm được, cho nên đành phải tự đi bộ về.”

Đi bộ về …. Như này mà nói, nhà Khoan Mạt cách khá xa nơi hai người gặp nhau, đi bộ về nhất định là tốn không ít thời gian và công sức.

(“Anh đi mất bao lâu?”)

Nam nhân do dự một lúc sau đó trả lời: “Cô không cần để tâm, bất quá chỉ mất ba mươi phút thôi.”

Rõ ràng là hắn đang nói dối, Tùng Cương thấy như có dòng nhiệt lưu trào lên trong lòng, trái tim cứ như vậy đập những nhịp thất thường. Đối với Khoan Mạt y chỉ là một nữ nhân xa lạ, nhưng hắn như vậy không cần báo đáp mà cho mình mượn giầy cùng tiền, hơn nữa vì không muốn y lo lắng, bản thân còn cố ý nói dối. Sự cẩn thận chu đáo như vậy làm Tùng Cương cảm động không nói nên lời. Y nhịn không được cảm khái, cái gọi là “người tốt”, hẳn chỉ là như vậy đi.

“Cái này ….. cô tan làm về nhà sao?”

Nghe Khoan Mạt hỏi, y viết “Đúng vậy”

(“Bình thường tôi không đi trạm xe này, hôm nay là bởi vì công việc mới tình cờ tới, có thể gặp anh thật là tốt, ngày mai anh cũng sẽ ở chỗ này sao?”)

Khoan Mạt lên tiếng trả lời: “Đúng vậy, tôi từ công ty trở về nhà, ngồi chuyến này sẽ không cần chuyển xe.”

(“Như vậy ngày mai đúng giờ này, có thể thấy anh sao? Tôi muốn đem giầy và tiền trả lại cho anh.”)

Nam nhân cuống quít lắc đầu: “Giầy dù sao cũng cũ rồi, cô có thể vứt cũng được, tiền thì thôi, coi như tôi tặng cô, thời gian tan ca của tôi cũng không cố định, rất khó nói mấy giờ mới trở về…..”

Tùng Cương viết: (“Tôi sẽ chờ anh”), sau đó mỉm cười, thoáng nắm lấy hai tay Khoan Mạt, cũng không nghe hắn trả lời, vội vàng rời khỏi nhà ga.

Ngày thứ hai, bởi vì hẹn lúc tám giờ tối, vẫn còn nhiều thời gian, cho nên Tùng Cương trước quay trở lại căn hộ thay quần áo rồi mới đi ra nhà ga. Y đến chỗ hẹn trước mười lăm phút, kết quả đã thấy Khoan Mạt ngồi trên ghế, Tùng Cương nghĩ mình đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, cẩn thận nhớ lại, hôm trước Khoan Mạt rời công ty đi là lúc 7h, nói cách khác, cho dù công việc kết thúc sớm, vì cái hẹn trả đồ mà hắn sẽ phải ngồi đây đợi, y cũng đã nói sẽ đến sớm, vậy mà…nghĩ tới đây, Tùng Cương cảm thấy rất hối hận. Y nhẹ nhàng đến bên cạnh, Khoan Mạt bất chợt ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Tùng Cương, hắn không khỏi giật mình.

“Ah, xin chào.” Khoan Mạt cuống quít đứng dậy, hơi cúi đầu.”Bởi vì hôm qua thấy cô ra khỏi trạm xe, cho nên tôi còn tưởng cô ngồi xe điện từ bên kia đến đây.”

Vì Khoan Mạt nói vô cùng có lý, nên Tùng Cương chỉ có thể cười cười cho qua.

(“Bắt anh phải chờ lâu như vậy, thật xin lỗi”)

Tùng Cương viết, đối phương không ngoài sở liệu trả lời: “Không có gì cả.” Bởi vì người đàn ông này luôn quan tâm đến cảm nhận của người khác, nên cũng không thể đoán được thực lòng hắn đang nghĩ gì.

Tùng Cương đem túi đồ trong tay đưa cho Khoan Mạt, bên trong không phải đôi giày hắn cho y mượn, mà là đôi giày Tùng Cương mới mua, đôi giày kia lúc phơi, đáy giầy lập tức tróc ra một mảng, thoạt nhìn có vẻ đã lâu năm, cho nên không chịu được dù chỉ một chút nước mưa. Trong túi còn kẹp thêm ít tiền, đều là do Khoan Mạt lúc trước thoải mái giúp đỡ y, bây giờ trả lại được cho hắn, y cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Khoan Mạt đưa tay nhận đại lấy, tựa hồ cũng không chú ý đó là giầy mới, bên trong còn đựng tiền. Tùng Cương cảm thấy nếu hắn biết đây là giầy mới, chắc chắn sẽ không nhận, cho nên thấy hắn không chú ý tới thì trong tâm cũng khẽ thở phào, tưởng tượng ra vẻ mặt giật mình của hắn, Tùng Cương cảm thấy vô cùng cao hứng.

“Thực rất xin lỗi, làm cho cô phải để tâm ….”

Tùng Cương khẽ lắc đầu, sau đó viết: (“Khi đó may mà có anh, cám ơn rất nhiều.”)

Thấy y khẽ mỉm cười, Khoan mạt lập tức đỏ mặt cúi đầu, thật là một nam nhân hướng nội nha, ngay cả tóc cũng không có dấu vết đã nhuộm qua, nhìn hắn cào cào đầu, Tùng Cương nhịn không được lo lắng, nhìn bộ dạng hắn thế này, đến tột cùng là có hay không cùng nữ nhân qua lại a? Nhưng những động tác lúng túng kia, cũng phản ánh một phần suy nghĩ của hắn, làm cho người khác có cảm giác an tâm kì diệu, nói như vậy, từ lúc công tác, y cũng rất hiếm khi nhìn thấy kiểu người như thế này. Mặc dù ở công ty y cũng có tương đối bằng hữu thân thiết, thế nhưng nếu đã cùng làm việc trong một môi trường thì sẽ không tránh được phải cạnh tranh với nhau, khả năng mở rộng lòng mình là rất ít. Chẳng lẽ những người làm việc ở các bộ phận khác nhau có thể dễ dàng thành thật sao? Đáp án hình như cực kỳ vi diệu. Phúc Điền từng nói, đây là công việc chứ không phải trò chơi, giờ phát này y lại cảm thấy như vậy cũng không có gì không tốt.

“Kia, cái kia …”

Nam nhân đột nhiên ngẩng mặt lên nói lớn, mặt đỏ ửng trông thật tức cười, Tùng Cương hoảng sợ, vô thức lùi về sau một bước.

“Nhưng. Có thể cho tôi số điện thoại của cô không?” Lời vừa ra khỏi miệng, hắn lập tức nhận ra là mình lỡ lời, Khoan Mạt cuống quít nói xin lỗi xin lỗi liên hồi, “Cái đó …. Thật xin lỗi, cái đó ….. mail, cô có thể cho tôi địa chỉ mail của cô không?”

Khoan Mạt cả người run nhè nhẹ, hai tay gắt gao nắm chặt, hơn nữa cả khuôn mặt đỏ ửng giống hệt hầu tử (con khỉ). Nam nhân cần bao nhiêu dũng khí mới nói ra được những lời này, Tùng Cương hoàn toàn có thể hiểu được. Thành thật mà nói, hắn hiện tại đang cực kỳ mất mặt, rõ ràng lúc đầu đã nói cho hắn là y không thể nói chuyện, hắn còn hỏi cái gì điện thoại, bình thường nếu có người đối y thất thố như thế Tùng Cương căn bản sẽ không để vào mắt, nhưng chỉ là với hắn, Tùng Cương vô luận thế nào đều không thể chán ghét.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện