Làm một phần Đầu Cá Nấu Đậu Hủ mất thời gian hơn rất nhiều so với cơm rang trứng vì cần dùng lửa hầm, thời điểm nấu Đầu Cá Nấu Đậu Hủ, thuận tiện nấu cơm rang trứng cho xong.

Trong nhà bếp có một cửa sổ, tựa hồ do hệ thống mới mở, Bộ Phương làm xong cơm chiên vừa vặn đặt trên cửa, sau đó gọi tiểu la lỵ tới lấy.

- Đây là cơm rang trứng bản nâng cấp, bưng cho khách đi. 

Bộ Phương thản nhiên nói, sau đó không để ý đến cô bé nữa, xoay người trở lại tiếp tục công việc.

- Thực… bưng thức ăn kìa? Âu Dương Tiểu Nghệ trợn to đôi mắt, khuôn mặt không thể tin nổi, thân phận nàng bực nào, trong phủ, không ai dám bảo nàng làm bất kỳ việc nặng nào, nói chi như bây giờ, giống như một nha hoàn, đi bưng thức ăn. 

Cô bé nhìn bóng lưng Bộ Phương, mặt mũi nhăn nhó, hừ nhẹ một tiếng.

Hai tay ôm cái khay, mâm cơm chiên xanh riêu tản ra mùi thơm đậm đà, không ngừng tiến vào trong bụng tiểu la lỵ, khiến nàng tự dưng cảm thấy đói bụng.

Sao mùi này thơm như vậy chứ! Âu Dương Tiểu Nghệ như muốn điên, cơm rang trứng vàng óng như có ma lực, không ngừng câu dẫn con sâu thèm ăn trong bụng nàng. 

- Làm công việc này quả thực hành người ta!

Trong lòng thầm nhủ, nàng đặt chén cơm trước mặt mập mạp, tức giận hừ lạnh một tiếng, tên Kim Bàn Tử này lại dám để nàng bưng thức ăn cho hắn!

Kim mập mạp thấy Âu Dương Tiểu Nghệ vậy mà tự mình bưng thức ăn qua, khuôn mặt thụ sủng nhược kinh, vội vàng đứng dậy nghênh tiếp. 

Âu Dương Tiểu Nghệ không để ý tới hắn, đặt cơm rang trứng xuống bàn, nhanh chóng quay đầu rời đi, nàng thực sự sợ bản thân không nhịn được, ăn luôn cơm của người ta.

Lần thứ hai đặt cơm rang trứng ở trước cửa sổ, thấy Âu Dương Tiểu Nghệ đi tới, Bộ Phương hơi sững sờ.

Chỉ thấy Âu Dương Tiểu Nghệ dùng một cái khăn tay, che đi lỗ mũi, buộc chặt cái khăn ra sau đầu, nhìn giống như mang một cái khẩu trang như thời hiện đại. 

- Ngươi làm sao vậy?

Bộ Phương hiếu kỳ hỏi.

- Xú lão bản! Ngươi biết ta phải cố sức chống lại mê hoặc thế nào khi ngửi được mùi thức ăn không? 

Tiểu loli tức giận trừng mắt nhìn Bộ Phương, buồn bực lên tiếng.

Khóe miệng Bộ Phương khẽ nhếch nhưng vẫn không cười.

Quá khoảng mười lăm phút, Đầu Cá Nấu Đậu Hủ ra nồi, mùi thơm đậm đà từ phòng bếp bay ra, quanh quẩn toàn bộ tiểu điếm. 

Kim Bàn Tử đang ăn cơm rang trứng chợt dừng lại, ngẩng đầu, mũi hít hít, tựa hồ như muốn hít hết không khí tràn ngập mùi vị vào bụng.

- Thơm quá! Đây không phải hương vị cơm rang trứng! Chẳng lẽ là mùi của món ăn mới?

Kim Bàn Tử lẩm bẩm, nhãn tình sáng lên, đầy mong đợi nhìn phía nhà bếp. 

Chén sứ dùng đựng Đầu Cá Nấu Đậu Hủ tương đối lớn, Bộ Phương không để cô bé bưng, mình đưa ra ngoài.

Hắn vừa ra tới, liền hấp dẫn lấy ánh mắt mọi người, tất cả đều tò mò đưa mắt nhìn cái chén sứ màu xanh trên khay, Kim Bàn Tử càng hấp tấp đợi không được.

- Nhanh! Nhanh! 

Lão Kim giương mắt nhìn Bộ Phương chậm rãi đi tới, kìm không nổi thúc giục.

Một chén canh cá màu trắng sữa, thịt cá trong suốt phì nộn, đậu hũ như ngọc, Đầu Cá Nấu Đậu Hủ được đặt trước mặt lão Kim, mùi thơm ngát nồng nặc tản ra tứ phía.

- Đầu Cá Nấu Đậu Hủ của ngươi, thỉnh từ từ dùng. 

Bộ Phương thản nhiên nói.

Một trận huyên náo, đám người đều tụ tập bên người Kim Bàn Tử, những vóc người khổng lồ đẩy Bộ Phương cùng Tiểu Nghệ rớt ra ngoài.

Bộ Phương không để ý, quay lại chỗ nơi hắn thường ngồi, còn Âu Dương Tiểu Nghệ tức giận dậm chân, đám mập mạp chết bầm! Lại dám lấn ta! 

Nàng khẽ cắn môi, mắt to trừng cả đám trư ca đang bị mỹ thực hấp dẫn, cảm thấy vô lực, bực mình cáu gắt một cái, không để ý tới nữa.

Hít hít hít hít!

Một đám mập vây quanh một tên mập, nhìn tên mập đó hạnh phúc uống canh cá, ăn thịt cá. 

Từng tiếng ừng ực phát ra liên tục, khiến mọi người hâm mộ không ngớt.

- Lão Kim, Đầu Cá Nấu Đậu Hủ này thực sự ngon vậy sao?

Có tên mập hiếu kỳ hỏi, hắn đã sớm bị mùi thơm kích động rồi. 

Lão Kim lấy một cái xương cá từ trong miệng, híp mắt hưởng thụ đáp:

- Con cá này quả thực tươi ngon không cách nào hình dung được, không thể tin được đây chỉ lại hỗn hợp nấu giữa đậu hũ và cá. Thịt cá thơm ngon phì nộn, độ cứng vừa phải, cắn vào có cảm giác như trải qua một hồi xoa bóp, đậu hủ kia càng tuyệt, chả cần nhai, vào miệng là tan đi! Còn có, thịt cá này còn mang theo cảm giác tê tê như điện, chắc là thịt của Linh thú lôi hệ, có thể đề thăng linh khí trong cơ thể, nói tóm lại, chén này canh cá, đáng giá!

Kim mập khen không dứt miệng, nhất thời khiến tâm đám tiền chủ lay động, cuối cùng, hạ quyết tâm, xoay người nói với Bộ Phương. 

- Bộ lão bản, cho ta một phần Đầu Cá Nấu Đậu Hủ!

Bộ Phương lười biếng ngẩng đầu, nhìn cả đám như ông địa trước mặt, nói:

- Không được, tu vi ngươi không đủ, không được phép ăn. 

Mập mạp nhất thời há hốc mồm, sốt ruột lên tiếng:

- Lão bản, ta có tiền! Ta thật sự có tiền mà!

- Tu vi không đủ, không ăn được, đây là quy củ, không quan hệ tới tiền. 

Bộ Phương thản nhiên đáp lời, âm thanh lạnh lẽo không gì sánh được, dường như thực sự không hứng thú với tiền, kỳ thực, trong lòng hắn ta sớm đang rỉ máu...

Hai mươi Nguyên Tinh nha! Không ít đâu!

Bộ Phương nghiêm túc cự tuyệt cũng không ngoài dự đoán của mọi người, bọn họ không tiếp tục hỏi Bộ Phương nữa, vì họ biết cái Phương Phương Tiểu Điếm này rất coi trọng quy cũ. 

Lão Kim rất hài lòng trả tiền, chào Bộ Phương một tiếng rồi rời đi, bất quá trước khi đi, bị tiểu la lỵ kéo qua một bên xì xào bàn tán.

Tiểu La Lỵ mang trên mặt nụ cười trở về, như là nhặt tiền giống nhau cười Xán Lạn.

- Xú lão bản, cho ta một phần cơm rang trứng và một phần Đầu Cá Nấu Đậu Hủ! 

Tiểu La Lỵ vừa vào, mỉm cười nói với Bộ Phương.

Bộ Phương nhíu mày, thản nhiên nói:

- Ngươi lại muốn quỵt? 

- Nhân gia có tiền! Ai thèm ăn quỵt chứ, hừ!

Cô nàng làm nũng lên tiếng.

- Tu vi ngươi không đủ, không thể ăn Đầu Cá Nấu Đậu Hủ. 

Bộ Phương đứng lên, nếu nàng có tiền thì không có vấn đề, xem ra vừa rồi cô bé mượn lão Kim không ít tiền.

- Ngươi gạt người! Đêm qua ta đã uống Đầu Cá Nấu Đậu Hủ rồi mà!

Cô bé bất mãn lên tiếng, nàng thấy Bộ Phương đang cố ý làm khó dễ mình. 

Bộ Phương sững người, sau đó nói:

- Thời điểm nếm thử món ăn mới thành phẩm không có hạn chế, lẽ nào ngươi không phát hiện, ngươi ăn nhiều cá như vậy mà chân khí không được tăng cường tý nào sao? Đó là bởi vì linh khí trong thức ăn đã bị ta loại bỏ nên ngươi mới có thể thưởng thức.

Kỳ thực, khi Bộ Phương ăn canh cá, linh khí đã bị hệ thống rút ra, vì tu vi hắn hôm nay không thể chịu được, chân khí rất dễ hỗn loạn, lúc thử món mới hệ thống sẽ rút hết linh khí trong món ăn ra, hắn chỉ cần cảm thụ mùi vị là được. 

Tiểu La Lỵ nghẹn lời, vì nàng phát hiện, sau khi ăn Đầu Cá Nấu Đậu Hủ, chân khí Kim Bàn Tử tăng vọt một mảng lớn, quả thật khác biệt rất lớn.

- Vậy... một phần cơm rang trứng đi.

Cô bế ủy khuất, nhẹ giọng kêu. 

- Vậy được, chờ một lát!

Nói xong, Bộ Phương quay người vào nhà bếp.

Sau khi hắn đi vào, ngoài cửa đó đến ba bóng người, một vị là Tam hoàng yử Cơ Thành Tuyết nhanh nhẹn nho nhã, cặp còn lại là huynh muội Tiếu gia. 

Ba người vừa vào tiểu điếm, nhìn thấy bé loli đang ở trong đó, nhất thời kinh ngạc.

- Tiểu Nghệ? Sao ngươi lại ở đây? Âu Dương lão tướng quân tìm ngươi sắp phát điên rồi! Toàn bộ Đế Đô đã hỗn loạn thành một đoàn!

Tiếu Yên Vũ nhìn tiểu la lỵ, khiếp sợ lên tiếng. 

Âu Dương Tiểu Nghệ lúc này mới phát hiện ba người, quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy đám người Tiếu Yên Vũ, mặt cười lập tức đại biến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện