Đại ca, ngươi nói tên mặt trắng nhỏ này có ngu hay không chứ? Hắn cùng chúng ta đánh cuộc nhưng quyết định món ăn ngon hay không ở chỗ chúng ta. Coi như hắn làm ra món ăn ngon mà chúng ta lại nói không ngon, hắn cũng chẳng có biện pháp bắt bẻ đúng không? Dĩ nhiên đến lúc đó hắn sẽ phải ngoan ngoãn giao ra tiểu muội.
Âu Dương Địch len lén hướng về phía Âu Dương Chân mặt đầy nghiêm túc nói.
Âu Dương Chân liếc mắt nhìn tam đệ, lỗ mũi hừ một tiếng, nói:
- Trong miệng ba huynh đệ chúng ta, tất cả các món ăn chả khác gì một món, làm sao có thể cảm nhận được ngon hay không ngon? Ngươi đây không phải là nói nhảm ư? - Trong lần đánh cuộc này, tên mặt trắng nhỏ kia nhất định sẽ thua.
Râu quai nón của Âu Dương Chân vểnh lên, dương dương đắc ý nói.
- Đại ca không hổ là người thông minh nhất trong ba huynh đệ chúng ta, vừa nhìn đã thấu triệt. Chúng ta uống rượu quá nhiều, đem vị giác cũng uống luôn, trừ uống rượu, bây giờ ăn gì cũng như cơm trắng chan nước sôi, thật khó chịu.
Âu Dương Vô thở dài.
- Nhị đệ! Không sao, sau khi đón tiểu muội về, đại ca mời ngươi uống "Quỳnh tương ngọc dịch liệt tửu' bệ hạ ngự ban, đảm bảo để cho ngươi trải nghiệm cảm giác lửa thiêu đến nghiện!
Âu Dương Chân vỗ bả vai Âu Dương Vô một cái, nói.
- Hắc! Vậy thì cám ơn đại ca, chỉ có loại rượu đó mới tạo được cho đệ cảm giác!
Âu Dương Vô toét miệng cười một tiếng.
Trong thời gian ba người trò chuyện, Bộ Phương đã ở trong phòng bếp bắt đầu chuẩn bị món ăn.
Để có thể chế biến món cá ướp bã rượu thì con cá phải được ướp từ hôm trước. Tối hôm qua hắn đã chuẩn bị sẵn hai phần, lúc trước đã nấu một con, con còn lại vốn để làm cho bản thân mình ăn nhưng nếu có người gọi thì cứ lấy ra đi.
Đem bã rượu bám bên ngoài con cá loại bỏ, Bộ Phương dùng thái đao khứa hai vệt lên thân rồi bỏ vào lồng hấp.
Cơm rang trứng cùng canh đậu phụ đầu cá cũng bắt đầu được chế biến.
Mùi thơm của cơm rang rất đậm, hương thơm từ trong phòng bếp bay ra, mềm mại như tơ lụa quấn quanh cả ba người Âu Dương huynh đệ, làm cho họ không ngừng khịt mũi.
- Thật là thơm! Xem ra tên mặt trắng này cũng có tay nghề đấy chứ.
Âu Dương Địch chìm đắm trong mùi hương, tán thán.
Hai người khác yên lặng không nói, bọn họ không hề để bụng, coi như mùi thơm có nồng thế nào đi nữa đều vô ích bởi trong miệng bọn họ, tất cả chỉ là một vị.
Do tiểu nha đầu không ở đây cho nên Bộ Phương tự mình bưng cơm rang để lên bàn, nói:
- Ngạch... Trong ba người các ngươi, ai gọi cơm rang trứng, mời thưởng thức!
Cả ba huynh đệ đều có hình dạng của Trương Phi cộng thêm Bộ Phương không có trí nhớ tốt trong việc ghi nhớ khuôn mặt nên hắn chẳng biết phân biệt ai với ai.
- Món này là của ta.
Âu Dương Vô híp mắt, xích người lại gần món ăn, hít mạnh một cái, nhất thời mùi thơm đậm đà xông thẳng vào lỗ mũi, nói thật, thật là thơm a. Hắn không không thể nhịn được nữa liền múc một thìa đưa lên miệng.
"Ực"
Một hơi nuốt thìa cơm vào, mặt Âu Dương Vô không có cảm giác. Mặc dù món ăn thơm thật nhưng hắn chẳng thể nếm ra mùi vị gì cả.
Âu Dương Chân cùng Âu Dương Địch cũng xúc một thìa đưa lên miệng, hai người nhíu mày.
- Ngươi nấu cái gì vậy? Một chút mùi vị cũng không có? Cái này cũng là mỹ vị à?
Âu Dương Chân bĩu môi, ném thìa xuống mặt bàn, nói một cách bất mãn.
Bộ Phương sửng sốt, sao lại vậy? Cơm rang trứng bản tăng cường ăn không ngon?
Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải những thực khách như vậy, ngay cả bản tăng cường cũng không thể chinh phục.
Bộ Phương ngửi ngửi mùi thơm của món ăn, từ trước tới giờ vẫn thơm như thế, chắc chắn không sai.
"Chẳng lẽ khẩu vị ba người này có vấn đề?" Bộ Phương nghĩ thầm.
- Mặt trắng nhỏ, ngươi nhận thua sớm đi, giao tiểu muội ra mau, món ngươi nấu không thể chinh phục bọn ta.
Âu Dương Địch dương dương đắc ý cười nói.
Một đĩa cơm rang trứng, ba người chỉ ăn một thìa liền thôi, điều này đã nằm ngoài dự liệu của hắn.
Ngay cả đại hắc cũng ngẩng đầu dậy, trong mắt chó tràn đầy vẻ cười nhạo nhìn Bộ Phương.
- Xin chờ một chút.
Sắc mặt Bộ Phương vô cùng nghiêm nghị, hắn cảm giác tài nghệ nấu nướng bị khiêu khích nghiêm trọng.
Hắn trở lại phòng bếp, canh đậu phụ đầu cá chuẩn bị ra lò, cẩn thận múc canh vào tô, món cá ướp còn phải chờ mấy phút nữa cho nên hắn bưng canh đem ra trước.
- Canh đậu phụ đầu cá, mời thưởng thức.
Bộ Phương nói nghiêm túc.
Mùi thơm của canh không thua kém chút nào so với cơm rang trứng, cả hai mùi thơm quyện vào nhau tựa như lụa mỏng phiêu động. Dưới ánh đèn, canh cá màu nhũ bạc cùng đậu phụ trong suốt như ngọc tản ra ánh sáng mông lung, đẹp không thể tả.
Vẻn vẹn là nước canh cũng để cho ba huynh đệ say mê, cơn thèm ăn đại thịnh nhưng khi bọn họ uống xong thì khuôn mặt vẫn như cũ, không hiện lên bất cứ cảm xúc gì, tựa lúc nãy chỉ như uống một bát nước sôi vậy.
- Không được! Canh cá này uống không ngon.
Ba huynh đệ nhà Âu Dương đồng loạt lắc đầu.
Có ý tứ. Bộ Phương nghiêm túc tới cực điểm, hắn đánh giá lại ba người một cái, xoay người trở lại phòng bếp. Còn một món ăn cuối cùng nữa, nếu ngay cả nó còn thất bại thì chắc chắn một điều: Vị giác ba người kia có vấn đề.
Là một đầu bếp, hắn đối với món ăn của mình có đầy đủ lòng tin. Biểu hiện của người họ có chút ngoài dự liệu nhưng không thể làm cho lòng tin của hắn giao động.
Từ trong lồng hấp lấy ra món cá ướp bã rượu cuối cùng, hương rượu nồng nặc lan tỏa khắp của tiệm.
Ba huynh đệ đang dương dương đắc ý bỗng nhiên sững sờ, cơ thể cứng ngắc giống như bị nhiếp hồn vậy.
- Đại... đại ca! Mùi rượu... thật là thơm!
Âu Dương địch cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, hai mắt trợn to như chuông đồng. Rượu vừa xuất hiện để cho hắn hãm sâu không thể kiềm chế nổi.
Cảm giác của Âu Dương Vô cùng Âu Dương Chân chẳng khác gì, trong bụng cứ như có con gì đang ngọ nguậy để cho bọn họ không kịp chờ đợi mà muốn uống rượu.
Ba người nhìn chằm chằm vào của bếp một lúc, chỉ thấy từ trong bếp, một thân ảnh gầy gò đang bưng cái đĩa đi ra.
Ánh mắt bọn họ như sói đói nhìn thấy con mồi để cho Bộ Phương giật mình, ni mã, cái quỷ gì vậy?
- Cá ướp bã rượu của các ngươi, mời dùng.
Bộ Phương nhìn ba người, đem đĩa cá đặt lên bàn.
- Tại sao lại là cá ướp bã rượu? Không có rượu ư?
Ba huynh đệ đồng thanh hỏi, trong mắt tràn đầy cảm giác mất mát.
- Ta đã nói qua, tạm thời tiểu điếm không cung cấp rượu.
- Mặt trắng nhỏ nhất định phải thua, không có rượu thì ngươi không thể đả động khẩu vị của chúng ta, ngươi ngoan ngoãn đem tiểu muội ra đi.
Âu Dương Chân thở dài, giọng nói đầy mất mác nhìn đĩa cá.
- Nếm thử một tí rồi hẵng nói.
Bộ Phương vẫn trấn định như thường.
Giờ phút này, tránh mặt khỏi phòng khách Âu Dương Tiểu Nghệ đột nhiên đi ra, khuôn mặt hiện lên vẻ lo âu, tựa hồ chưa ra trận đã vứt bỏ lão bản có vẻ không nghĩa khí... Nếu như lão bản bị ba huynh trưởng đánh thì phải làm sao bây giờ?
Âu Dương Tiểu Nghệ biết rất rõ tính khí của ba huynh trưởng này cho nên trong lòng có chút áy náy.
- Thối lão bản, ngươi không thể chết!
Tiểu nha đầu thầm cầu nguyện, chạy vội xuống tầng một.
Nàng từ của sau len lén thò đầu ra nhìn nhưng chỉ một giây sau, miệng nàng đã há hốc, trong hai con mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Âu Dương Địch len lén hướng về phía Âu Dương Chân mặt đầy nghiêm túc nói.
Âu Dương Chân liếc mắt nhìn tam đệ, lỗ mũi hừ một tiếng, nói:
- Trong miệng ba huynh đệ chúng ta, tất cả các món ăn chả khác gì một món, làm sao có thể cảm nhận được ngon hay không ngon? Ngươi đây không phải là nói nhảm ư? - Trong lần đánh cuộc này, tên mặt trắng nhỏ kia nhất định sẽ thua.
Râu quai nón của Âu Dương Chân vểnh lên, dương dương đắc ý nói.
- Đại ca không hổ là người thông minh nhất trong ba huynh đệ chúng ta, vừa nhìn đã thấu triệt. Chúng ta uống rượu quá nhiều, đem vị giác cũng uống luôn, trừ uống rượu, bây giờ ăn gì cũng như cơm trắng chan nước sôi, thật khó chịu.
Âu Dương Vô thở dài.
- Nhị đệ! Không sao, sau khi đón tiểu muội về, đại ca mời ngươi uống "Quỳnh tương ngọc dịch liệt tửu' bệ hạ ngự ban, đảm bảo để cho ngươi trải nghiệm cảm giác lửa thiêu đến nghiện!
Âu Dương Chân vỗ bả vai Âu Dương Vô một cái, nói.
- Hắc! Vậy thì cám ơn đại ca, chỉ có loại rượu đó mới tạo được cho đệ cảm giác!
Âu Dương Vô toét miệng cười một tiếng.
Trong thời gian ba người trò chuyện, Bộ Phương đã ở trong phòng bếp bắt đầu chuẩn bị món ăn.
Để có thể chế biến món cá ướp bã rượu thì con cá phải được ướp từ hôm trước. Tối hôm qua hắn đã chuẩn bị sẵn hai phần, lúc trước đã nấu một con, con còn lại vốn để làm cho bản thân mình ăn nhưng nếu có người gọi thì cứ lấy ra đi.
Đem bã rượu bám bên ngoài con cá loại bỏ, Bộ Phương dùng thái đao khứa hai vệt lên thân rồi bỏ vào lồng hấp.
Cơm rang trứng cùng canh đậu phụ đầu cá cũng bắt đầu được chế biến.
Mùi thơm của cơm rang rất đậm, hương thơm từ trong phòng bếp bay ra, mềm mại như tơ lụa quấn quanh cả ba người Âu Dương huynh đệ, làm cho họ không ngừng khịt mũi.
- Thật là thơm! Xem ra tên mặt trắng này cũng có tay nghề đấy chứ.
Âu Dương Địch chìm đắm trong mùi hương, tán thán.
Hai người khác yên lặng không nói, bọn họ không hề để bụng, coi như mùi thơm có nồng thế nào đi nữa đều vô ích bởi trong miệng bọn họ, tất cả chỉ là một vị.
Do tiểu nha đầu không ở đây cho nên Bộ Phương tự mình bưng cơm rang để lên bàn, nói:
- Ngạch... Trong ba người các ngươi, ai gọi cơm rang trứng, mời thưởng thức!
Cả ba huynh đệ đều có hình dạng của Trương Phi cộng thêm Bộ Phương không có trí nhớ tốt trong việc ghi nhớ khuôn mặt nên hắn chẳng biết phân biệt ai với ai.
- Món này là của ta.
Âu Dương Vô híp mắt, xích người lại gần món ăn, hít mạnh một cái, nhất thời mùi thơm đậm đà xông thẳng vào lỗ mũi, nói thật, thật là thơm a. Hắn không không thể nhịn được nữa liền múc một thìa đưa lên miệng.
"Ực"
Một hơi nuốt thìa cơm vào, mặt Âu Dương Vô không có cảm giác. Mặc dù món ăn thơm thật nhưng hắn chẳng thể nếm ra mùi vị gì cả.
Âu Dương Chân cùng Âu Dương Địch cũng xúc một thìa đưa lên miệng, hai người nhíu mày.
- Ngươi nấu cái gì vậy? Một chút mùi vị cũng không có? Cái này cũng là mỹ vị à?
Âu Dương Chân bĩu môi, ném thìa xuống mặt bàn, nói một cách bất mãn.
Bộ Phương sửng sốt, sao lại vậy? Cơm rang trứng bản tăng cường ăn không ngon?
Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải những thực khách như vậy, ngay cả bản tăng cường cũng không thể chinh phục.
Bộ Phương ngửi ngửi mùi thơm của món ăn, từ trước tới giờ vẫn thơm như thế, chắc chắn không sai.
"Chẳng lẽ khẩu vị ba người này có vấn đề?" Bộ Phương nghĩ thầm.
- Mặt trắng nhỏ, ngươi nhận thua sớm đi, giao tiểu muội ra mau, món ngươi nấu không thể chinh phục bọn ta.
Âu Dương Địch dương dương đắc ý cười nói.
Một đĩa cơm rang trứng, ba người chỉ ăn một thìa liền thôi, điều này đã nằm ngoài dự liệu của hắn.
Ngay cả đại hắc cũng ngẩng đầu dậy, trong mắt chó tràn đầy vẻ cười nhạo nhìn Bộ Phương.
- Xin chờ một chút.
Sắc mặt Bộ Phương vô cùng nghiêm nghị, hắn cảm giác tài nghệ nấu nướng bị khiêu khích nghiêm trọng.
Hắn trở lại phòng bếp, canh đậu phụ đầu cá chuẩn bị ra lò, cẩn thận múc canh vào tô, món cá ướp còn phải chờ mấy phút nữa cho nên hắn bưng canh đem ra trước.
- Canh đậu phụ đầu cá, mời thưởng thức.
Bộ Phương nói nghiêm túc.
Mùi thơm của canh không thua kém chút nào so với cơm rang trứng, cả hai mùi thơm quyện vào nhau tựa như lụa mỏng phiêu động. Dưới ánh đèn, canh cá màu nhũ bạc cùng đậu phụ trong suốt như ngọc tản ra ánh sáng mông lung, đẹp không thể tả.
Vẻn vẹn là nước canh cũng để cho ba huynh đệ say mê, cơn thèm ăn đại thịnh nhưng khi bọn họ uống xong thì khuôn mặt vẫn như cũ, không hiện lên bất cứ cảm xúc gì, tựa lúc nãy chỉ như uống một bát nước sôi vậy.
- Không được! Canh cá này uống không ngon.
Ba huynh đệ nhà Âu Dương đồng loạt lắc đầu.
Có ý tứ. Bộ Phương nghiêm túc tới cực điểm, hắn đánh giá lại ba người một cái, xoay người trở lại phòng bếp. Còn một món ăn cuối cùng nữa, nếu ngay cả nó còn thất bại thì chắc chắn một điều: Vị giác ba người kia có vấn đề.
Là một đầu bếp, hắn đối với món ăn của mình có đầy đủ lòng tin. Biểu hiện của người họ có chút ngoài dự liệu nhưng không thể làm cho lòng tin của hắn giao động.
Từ trong lồng hấp lấy ra món cá ướp bã rượu cuối cùng, hương rượu nồng nặc lan tỏa khắp của tiệm.
Ba huynh đệ đang dương dương đắc ý bỗng nhiên sững sờ, cơ thể cứng ngắc giống như bị nhiếp hồn vậy.
- Đại... đại ca! Mùi rượu... thật là thơm!
Âu Dương địch cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, hai mắt trợn to như chuông đồng. Rượu vừa xuất hiện để cho hắn hãm sâu không thể kiềm chế nổi.
Cảm giác của Âu Dương Vô cùng Âu Dương Chân chẳng khác gì, trong bụng cứ như có con gì đang ngọ nguậy để cho bọn họ không kịp chờ đợi mà muốn uống rượu.
Ba người nhìn chằm chằm vào của bếp một lúc, chỉ thấy từ trong bếp, một thân ảnh gầy gò đang bưng cái đĩa đi ra.
Ánh mắt bọn họ như sói đói nhìn thấy con mồi để cho Bộ Phương giật mình, ni mã, cái quỷ gì vậy?
- Cá ướp bã rượu của các ngươi, mời dùng.
Bộ Phương nhìn ba người, đem đĩa cá đặt lên bàn.
- Tại sao lại là cá ướp bã rượu? Không có rượu ư?
Ba huynh đệ đồng thanh hỏi, trong mắt tràn đầy cảm giác mất mát.
- Ta đã nói qua, tạm thời tiểu điếm không cung cấp rượu.
- Mặt trắng nhỏ nhất định phải thua, không có rượu thì ngươi không thể đả động khẩu vị của chúng ta, ngươi ngoan ngoãn đem tiểu muội ra đi.
Âu Dương Chân thở dài, giọng nói đầy mất mác nhìn đĩa cá.
- Nếm thử một tí rồi hẵng nói.
Bộ Phương vẫn trấn định như thường.
Giờ phút này, tránh mặt khỏi phòng khách Âu Dương Tiểu Nghệ đột nhiên đi ra, khuôn mặt hiện lên vẻ lo âu, tựa hồ chưa ra trận đã vứt bỏ lão bản có vẻ không nghĩa khí... Nếu như lão bản bị ba huynh trưởng đánh thì phải làm sao bây giờ?
Âu Dương Tiểu Nghệ biết rất rõ tính khí của ba huynh trưởng này cho nên trong lòng có chút áy náy.
- Thối lão bản, ngươi không thể chết!
Tiểu nha đầu thầm cầu nguyện, chạy vội xuống tầng một.
Nàng từ của sau len lén thò đầu ra nhìn nhưng chỉ một giây sau, miệng nàng đã há hốc, trong hai con mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Danh sách chương