Gạo này đương nhiên cũng do hệ thống cung cấp, mỗi một hạt đều tròn vo như những viên trân châu, linh khí phong phú.

Múc một muỗng gạo cho vào cối đá, thêm một muỗng đậu, thêm vào một ít nước trong, Bộ Phương bắt đầu thôi động chùy đá trong tay, mà cối đá này tương đối nguyên thủy, mặt ngoài hơi trơn một chút.

Nhẹ nhàng nghiền nát một hồi, rất nhanh sẽ có nước gạo đậm đặc chảy ra, chảy xuống chén sứ màu xanh được Bộ Phương đặt phía dưới. 

Lấy được đủ nước gạo, Bộ Phương dọn dẹp sạch sẽ đóng bừa bộn trước mắt, chuẩn bị một cái nồi, đổ vào một chút dầu, châm lửa đun nóng, đợi dầu sôi lên.

Đồ dùng tách Hàu có hình dạng đặc thù, không có hình nửa cung tròn như thông thường, mà có vẻ hơi bẹp.

Trước hết, ép dẹp thịt băm xuống, sau đó đổ lên một tầng nước gạo, sau đó để sợi củ cải và hành thái trải lên nước, hai tầng chi phối, còn ở giữa cho thêm thịt vào, phía trên nhất để lên một con hàu biển mập ú, đồng thời đổ thêm một tầng nước gạo, gói tất cả lại, tạo thành một cái bánh hình bán cầu. 

Dầu trong nồi đã đủ độ nóng, để bánh vừa mới gói vào, nhất thời, dầu mỡ trong chảo vẩy ra, bọt biển vàng nhạt lấy nước gạo làm trung tâm không ngừng phun ra.

Vì trong thời gian rán, không thể đảo bánh trong nồi, không thể có động tác khác, sẽ là khảo nghiệm vô cùng gian nan với việc nắm giữ hỏa hầu và canh chuẩn thời gian của đầu bếp, quá lâu hoặc quá non đều sẽ ảnh hưởng đến hương vị.

Sau khi phối liệu bên ngoài đều chuyển sang màu vàng, Bộ Phương nhanh chóng lấy bánh ra khỏi nồi, để trên lưới sắt đã chuẩn bị sẵn để lọc dầu. 

Sau khi dầu mở được lọc, một cái bánh hàu biển đã được hoàn thành.

Da bánh vàng tươi bao bọc phối liệu bên trong, vì nước gạo không quá đặc, vẫn có thể thấy rõ ràng hàu biển trong đó, mùi bánh rán thơm nồng tản ra, hương vị vô cùng đặc biệt.

Thời điểm nghiền nát nước gạo, có cho đậu hòa vào trong đó, mùi vị đặc biệt nồng đậm, đồng thời, vì nước dầu cực nóng bao bọc cả bánh, những phối liệu chín đều, mùi thịt, hành hương, củ cải các loại hương vị hòa quyện vào nhau, quan trọng nhất là có phong vị biển cả của hàu biển, tất cả điều đó tạo nên một hương vị đặc biệt, quấn chóp mũi người khác, du dương không tán. 

Bộ Phương thèm nhỏ dãi nhìn bánh hàu biển trước mặt, thời điểm dầu vừa mới ráo hết, hắn nhanh chóng cầm cái bánh đang nóng phỏng tay, không kịp chờ đợi cắn một cái.

“Crốp…”

Vị xốp giòn, vào miệng thơm nồng, nước cải trắng sợi trong nháy mắt chảy vào miệng, bọc khoang miệng lại, hương vị như xông thẳng tâm trí, khiến tất cả lỗ chân lông đều mở ra. 

Giòn, thơm, ngon! Chỉ có ba từ này có thể hình dung bánh hàu biển này, cắn cái đầu, sẽ không nhịn không được cắn phát thứ hai, một cắn này, Bộ Phương ăn được thân bánh, mùi thịt bắn ra trong nháy mắt, mang theo nhiệt khí, xông thẳng vào tâm linh.

Cắn thứ ba, Bộ Phương ăn được hàu biển sung mãn, vì được bọc trong nước gạo, vẫn chưa bị dầu thấm vào, vẫn bảo trì độ tươi ngon của hải sản, kèm theo mùi cải trắng cùng thịt lạc, quả thực rất ngon, như muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi.

Mùi vị bánh hàu biển này... ngon ngoài ý liệu! 

Bộ Phương nhịn không được ăn hết cái bánh, lấy hết dầu dùng chiên bánh ra đổ đi.

Dầu đã dùng chiên bánh không thể dùng lại.

Thời gian ăn bánh hài biển này nếu quá lâu, cộng với việc hơi nước làm mềm lớp da bánh, mất đi sự xốp giòn, ảnh hưởng đến mùi vị. 

Ăn xong ba cái bánh, Bộ Phương vẫn chưa thỏa mãn, trong miệng toàn là mùi hàu biển, khiến người ta muốn ngừng mà không được.

Thu thập xong phòng bếp, Bộ Phương trở về phòng ngủ, dưới tình huống bình thường, hắn vẫn theo thói quen bảo trì giấc ngủ.

Ngày thứ hai, khi trời vừa sáng, bình minh vừa đến. 

Hôm nay Bộ Phương nướng thêm một lát, rời giường hơi trễ, nhưng cũng không có gì đáng ngại.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Bộ Phương mở cửa tiệm, ngoài cửa, có không ít người xếp hàng, đội quân Kim Bàn Tử đã sớm đứng đó.

- Ai nha, Bộ lão bản, hôm nay ngươi dậy muộn nha. 

Lão Kim oán giận một câu, trên mặt vẫn rất mừng rỡ, hiện tại, mỗi sáng sớm đến chỗ Bộ Phương ăn một bữa đã trở thành thói quen của hắn, theo hắn thấy "Có thể mỗi ngày ăn được một lần đồ Bộ lão bản nấu là một sự hạnh phúc”.

- Ừm, tối qua thử món ăn mới, nên đi ngủ hơi trễ.

Bộ Phương mặt không đỏ tim không nhanh nói. 

- Có món ăn mới? Kim Bàn Tử nghe xong hưng phấn, quay đầu qua nhìn thực đơn trên tường, quả nhiên nhiều một món ăn.

- Bánh hàu biển, một phần hai cái, hai viên Ngũ Nguyên tinh. 

Bánh hàu biển? Chưa từng nghe qua cái tên này, Kim Bàn Tử đờ người, nghe qua tựa hồ rất ngon nha.

- Lão bản, ta lấy một phần bánh mới này của ngươi.

Kim Bàn Tử sảng khoái kêu món, hắn là thổ hào, không thiếu tiền. 

- Ngươi có thể gọi những món khác trước, sau khi ra về thì mang theo bánh hàu biển, vừa đi vừa ăn.

Bộ Phương nhắc nhở.

Kim Bàn Tử nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu, sau đó gọi những món khác. 

Sau khi ghi lại các món được gọi, Bộ Phương xoay người đi vào nhà bếp, bắt tay vào làm thức ăn.

Âu Dương Tiểu Nghệ sôi nổi chạy đến, tuy nàng không cần đến đây làm phục vụ, nhưng cô bé vẫn theo thói quen, mỗi ngày đến đây trợ giúp.

Bộ Phương lần này cũng không cự tuyệt, cho nàng muốn làm gì thì làm. 

- Tiểu Nghệ, hôm nay không phải Âu Dương gia có chuyện trọng đại sao? Ngươi còn có tâm trạng đến giúp Bộ lão bản à?

Trong thời gian đợi thức ăn, Kim Bàn Tử có chút buồn chán, nói chuyện phiếm với u Dương Tiểu Nghệ.

- Ôi chao? Có đại sự gì? 

Âu Dương Tiểu Nghệ bất ngờ hỏi lại.

Kim Bàn Tử tiếp tục nói:

- Chuyện lớn nha, đã sớm truyền khắp kinh thành, hôm qua, bệ hạ lệnh cho Tiếu Mông đại tướng quân và Âu Dương tướng quân tiến hành xử quyết hết đám cường giả trong các tông môn đó. 

- Không phải sao? Có người nói, đám Điện Chủ Tang Hồn Điện đều là những cường giả Lục phẩm Chiến Hoàng... Hôm nay cư nhiên cùng nhau bị xử quyết, tin tức khiến toàn bộ đế quốc khiếp sợ, bệ hạ đang muốn hạ thủ, kinh sợ những tông môn tự cho mình thanh cao đó.

- Ha, lão Kim, ta cho ngươi biết, lần hành hình này sợ rằng không thuận lợi đâu, hôm qua không phải phát sinh đại chiến giữa Tiếu đại tướng quân và Liệt Tâm Kiếm Vương sao? Ngươi đoán xem? Liệt Tâm Kiếm Vương vẫn chạy thoát đấy thôi!

- Ngoại trừ Thiên Cơ tông thần bí, cao thủ Cửu Đại Tông Môn còn lại đều tề tụ tại Đế Đô, muốn ngăn cản cuộc hành quyết hôm nay, hôm nay, sợ rằng Đế Đô sẽ bạo phát hỗn chiến kinh thế! Ngươi không thấy, thủ vệ hôm nay nhiều hơn mấy lần so với thường ngày sao? 

...

Âu Dương Tiểu Nghệ nghe mọi người nói chuyện phiếm, trong lòng có chút không yên, theo lời bọn họ nói, phụ thân và các ca ca chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm?

- Tiểu Nghệ, bưng thức ăn. 

Thanh âm Bộ Phương nhàn nhạt từ phòng bếp truyền ra, cắt đứt tâm tư cô bé.

Đám người Kim Bàn Tử sau cơm nước no nê, Bộ Phương cũng bắt đầu chiên bánh hàu biển.

Năm sáu tên, mỗi tên hai cái bánh, vậy là mười mấy cái, bọn họ phải đợi một chút mới có được. 

- Đây là bánh hàu biển sao? Thơm quá!

Kim Bàn Tử xem bánh được gói bằng lá trúc trong tay, nuốt nước miếng một cái, bánh hàu biển màu vàng kim, tản ra thơm nồng, khẩu vị câu dẫn người khác.

Mỗi người xách về hai cái bánh, rời khỏi Phương Phương tiểu điếm. 

- Lão Kim, giờ chúng ta đi pháp trường xem một chút đi? Xử quyết sáu vị Chiến Hoàng cường giả, việc trọng đại bực này, sao có thể bỏ qua!

Có người lên tiếng đề nghị, mọi người nhất thời đồng ý.

Một đám mập mạp tay cầm bánh hàu biển, hùng hổ đi tới pháp trường, dự định vừa đi vừa ăn, trở thành chiêu bài quảng cáo di động trên đường. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện