Két.
Cánh cửa bằng đồng xanh mở ra, Bộ Phương một tay giơ nồi Huyền Vũ, trực tiếp mở cửa, bước chân đi ra khỏi phạm vi quán ăn.
Đông đảo thực khách đều có chút đờ đẫn nhìn Bộ Phương, tựa hồ có chút không hiểu Bộ lão bản muốn làm gì.
Chỉ thấy Bộ Phương đi tới phía trước Thiết Tiên Lâu không xa, ở đó, Chu Thông cũng đang sử dụng chảo để chiên đồ ăn ngon.
Hắn trừng mắt nhìn Bộ Phương giơ một cái nồi đi ra, ngạc nhiên.
Tiểu đầu bếp này muốn làm gì?
Bỗng nhiên, tròng mắt Chu Thông nhíu lại, chỉ thấy Bộ Phương đặt nồi Huyền Vũ lên trên mặt đất.
Bộ Phương khẽ thở ra một hơi, tiếp theo, Bộ Phương há miệng ra phun ra một ngọn lửa màu vàng, ngọn lửa kia trực tiếp chui vào bên trong nồi Huyền Vũ, hừng hực thiêu đốt.
Thiên Địa Huyền Hỏa...
Chu Thông nhìn Bộ Phương phun ra ngọn lửa, tròng mắt cũng không khỏi co rụt, lại dám dùng Thiên Địa Huyền Hỏa để nấu nướng, tiểu đầu bếp này quả nhiên có chút thủ đoạn.
Nhưng tiểu tử này đặt cái nồi phía trước Thiết Tiên Lâu, đây là muốn khiêu khích Thiết Tiên Lâu sao?
Mình còn chưa bắt đầu đi khiêu khích hắn, tiểu đầu bếp này lại dám xuất thủ trước...!Thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Nếu đã như vậy, vậy thì hắn sẽ hoàn toàn đè ép tiểu đầu bếp này! Cho hắn biết đầu bếp trong Thao Thiết Cốc mạnh như thế nào!
Hắn cũng không phải kẻ ngu xuẩn như Văn Nhân Sửu!
Mở lòng bàn tay, trong tay Chu Thông chân khí nhất thời sôi trào, dầu trong chảo cũng sôi trào, không ngừng bắn ra tung tóe.
Từng món ăn thơm nức bật ra khỏi chảo dầu, bay vào hư không, quay tít, cuối cùng rơi xuống đĩa sứ.
Trong mùi thơm nồng đậm có hương thơm của lúa mì, có mùi thịt, còn có mùi thuốc.
Mùi thơm đặc biệt, hỗn hợp chung một chỗ, có mùi vị độc đáo.
Không thể không nói, thật sự rất dễ chịu!
Bộ Phương khẽ hít ngửi, khóe miệng khẽ co giật.
Thực khách chung quanh cũng ngây người quan sát, Bộ lão bản đối mặt với khiêu khích của Thiết Tiên Lâu rốt cục không nhịn nổi sao? Muốn xuất thủ?
- Nếm thử xem?
Chu Thông búng ngón tay, một viên thịt chiên màu vàng được chiên lơ lửng trong hư không, bay về hướng Bộ Phương.
Bộ Phương nheo mắt, tiếp lấy thịt viên chiên .
Thịt viên chiên ấm áp tỏa ra mùi thơm, phía trên có hơi khí phiêu đãng, khiến cho thịt viên chiên có thêm mấy phần mỹ cảm.
Bộ Phương cầm thịt viên chiên, nhét vào trong miệng, cắn một cái.
Nhất thời...
Trong nháy mắt, trong thịt viên chiên có nước thịt màu vàng bắn ra, dầu nóng hổi, kèm theo nhiệt khí và hương thơm lan tỏa lẫn nhau.
Mùi vị của thịt viên chiên này không tệ, thật sự khiến Bộ Phương khẽ nhíu mày.
Kinh ngạc nhìn Chu Thông, tay nghề của người này quả thật rất khá, so không kém Văn Nhân Sửu chút nào.
Khó trách hắn dám mở quán bán đồ đối diện quán ăn Vân Lam, muốn phá đổ quán ăn Vân Lam.
Nhưng đáng tiếc...
Bộ Phương nhét toàn bộ thịt viên chiên vào trong miệng, vừa nhai vừa vẫy vẫy tay với Dương Mỹ Cát.đang ở nơi xa xem náo nhiệt
Vẻ mặt Dương Mỹ Cát ngạc nhiên, tại sao hắn lại gọi mình?
- Tới đây, có một nhiệm vụ dễ dàng giao cho ngươi.
Bộ Phương thản nhiên nói.
Dương Mỹ Cát vừa nghe giọng điệu này liền sợ hãi cả kinh, lỗ chân lông khắp người cũng co rút nhanh! Lại là công việc dễ dàng? Tên lừa gạt Bộ lão bản này...!hắn nói như vậy, tưởng mình sẽ tin tưởng sao?
Nhưng Dương Mỹ Cát cuối cùng vẫn đi qua, bởi vì nàng nhìn thấy từ rất xa Nam Cung Vô Khuyết mang theo mấy người chậm rãi đi đến.
- Quấy giống như hôm qua, nhưng đợi lát nữa nếu có người muốn mua đậu phụ thối, trực tiếp một miếng nguyên tinh 5 tệ là được, giảm giá cực sâu.
Bộ Phương nói.
Nói xong, dùng ánh mắt bao hàm thâm ý nhìn Chu Thông, xoay người đi vào trong quán ăn Vân Lam.
Sắc mặt Chu Thông đờ đẫn, tiểu đầu bếp này có ý gì? Đây là xem thường hắn sao? Để một cái nồi trước cửa tiệm hắn rồi bỏ chạy?
Đây là muốn làm gì?
Đặc biệt là ánh mắt bao hàm thâm ý trước khi rời đi, ánh mắt kia có ý gì? Vì sao làm người ta thấy sợ hãi như thế?
Dương Mỹ Cát hít sâu một hơi, lồng ngực cũng phập phồng, ánh mắt của nàng nhìn về phía cái nồi đen, trong con mắt hiện lên vẻ quyết đoán.
Vì Vô Khuyết công tử...!phải liều mạng!
Rầm rầm!
Nàng chậm rãi quấy đậu phụ thối ngâm nước thối trong nồi, nhất thời nước súp màu nâu đậm quay cuồng, mùi thối nồng đậm làm người ta muốn bỏ chạy bắt đầu từ trong nồi bay ra.
Vốn có không ít người tò mò thò đầu, muốn nhìn xem Bộ lão bản chuẩn bị món ăn gì trong cái nồi đen.
Kết quả bị mùi hôi thối bốc ra ập vào mặt, sắc mặt tối đen.
Lại là mùi thối quen thuộc này!
Không ít người vẻ mặt như mộng ép, liên tiếp lui về phía sau.
Chu Thông dĩ nhiên cũng ngửi thấy mùi thối này, mùi thối kia như hình với bóng bay vào trong mũi, khiến hắn nhất thời ngây dại.
Mùi thối? !
Tại sao lại có mùi thối đặc biệt như vậy? Tiểu đầu bếp kia có phải lấy nhầm đồ hay không?
Món ăn hôi thối, căn bản không có cách nào ngửi được này là món gì? Đây là món ăn? Món ăn này có ăn được không?
- Oa! Mùi thối này...!Quả thực không ngửi được!
- Vẫn là mùi vị quen thuộc, vẫn là cách điều chế quen thuộc! Bộ lão bản...
- Không...!Ngươi sai lầm rồi, cách điều chế lần này...!thối hơn!
...
Các thực khách bị mùi thối ập vào mũi, vẻ mặt cũng tối đen, nhưng người nào cũng vô cùng xôn xao nghị luận.
Đậu phụ thối là sở trường của Bộ lão bản!
Một món ăn thối không chịu được! Tuyệt thế món ăn ban đầu tung hoành ở Diệu Thủ Hồi Xuân đại điển không có địch thủ...!
Hầu hết những người ở đây tựa hồ đều đã được nhìn thấy món ăn của Bộ lão bản, mặc dù mùi thối kia khiến bọn họ khó chịu, nhưng kỳ lạ là không có người nào lùi bước, ngược lại đều toát ra vẻ háo hức muốn ăn.