Công việc nấu nướng của Chu Thông cũng sắp kết thục, hắn lấy ra một cái đĩa sứ màu trắng, chiếc đĩa sứ rất sạch sẽ, đặt lên bếp.
Xèo xèo!
Một lần lật xào cuối cùng, Chu Thông đã lật úp, món ăn thơm nức được múc ra, đổ vào đĩa sứ trên bàn.
Từng miếng thịt nóng hổi, tỏa ra mùi thơm quyến rũ, màu hồng, màu xanh biếc, màu vàng, các loại ánh sáng xen kẽ lẫn nhau, khiến cho hương vị và màu sắc trên món ăn đều hết sức hấp dẫn.
Đặt thìa vào trong nồi.
Chu Thông lau sạch nước đọng trong tay, cuối cùng hoàn thành công việc nấu nướng của hắn.
Hắn bưng món ăn, ngước mắt lên nhìn về phía Bộ Phương.
Ở đây, Bộ Phương cũng kết thúc những thao tác cuối cùng.
Hắn kéo hết xiên thịt đã được nướng chín, đổ vào trong đĩa sứ, cuối cùng bỏ vào chút đồ gia vị, hơi nóng cuồn cuộn, mùi thơm tràn ngập.
Món ăn của Bộ Phương cũng hoàn thành.
Vung tay lên, chiếc đĩa sứ trong tay Bộ Phương bay về phía Chu Thông.
Chu Thông nheo mắt, vẫy vẫy tay, món ăn của hắn cũng bay tới, rơi xuống tay Bộ Phương.

Hai người trao đổi món ăn thưởng thức, dĩ nhiên sẽ biết ai thắng ai thua.
Chu Thông nhìn đĩa thịt nướng trước mặt, nhiệt độ vừa đủ, không có mùi khét, trong mắt cũng toát ra vẻ ngạc nhiên.
Chu Thông trước kia chưa từng thấy qua thịt nướng, nhưng dựa theo phương thức nấu nướng của Bộ Phương..., nguyên liệu được nướng trực tiếp trên ngọn lửa, loại tình huống này giống như cách nấu nguyên thủy nhất, loại thủ pháp nấu nướng này nên bị đào thải mới đúng, nhưng Bộ Phương lại có thể dùng thủ đoạn nấu nướng nguyên thủy nhất nấu ra món ăn thơm như vậy.
Khả năng dùng nhiệt của Bộ Phương làm cho người ta kinh ngạc, thịt nướng không có mùi khét, chỉ sợ có một chút mùi khét, Chu Thông có thể dám bảo đảm, mình sẽ thắng trò chơi này.
Đáng tiếc, hắn không tìm thấy chút mùi khét.
Hắn cầm đôi đũa, gắp một miếng thịt nướng trên đĩa, miếng thịt nướng béo ngậy, phía trên còn thấm chút gia vị, trông khá hấp dẫn.
Khi dùng đũa gắp lên, nướt sốt trong thịt nướng nhất thời tràn ra, thơm nức vô cùng.
Chu Thông hít sâu một hơi, mùi thơm giống như con rắn nhỏ chui vào trong mũi hắn, lay động vị giác của hắn.
Khi cho thịt nướng vào miệng, hai mắt Chu Thông nhất thời sáng ngời, trong ánh mắt cũng toát ra vẻ khó tin.
Thịt non mềm, mùi thơm của thịt và mùi thơm của rau củ hòa quyện với nhau một cách độc đáo.
Điểm mấu chốt là...
Trong hương vị này, Chu Thông lại thưởng thức được một loại mùi vị đặc biệt, đó là hương vị tự nhiên của ngọn lửa! Loại hương vị này khiến Chu Thông thân là đầu bếp, cũng hoàn toàn chìm đắm.
Mùi vị thật sự quá mê người!
- Cái này...!Ngươi làm sao làm được? Đó là mùi vị của Thiên Địa Huyền Hỏa sao?
Chu Thông nhai miếng thịt nướng, trên miệng cũng dính đầy dầu mỡ, trong con ngươi tràn đầy kinh hãi khó tin.
Đối diện, Bộ Phương dùng chiếc đũa gắp một miếng thịt linh thú mềm mà Chu Thông đã xào, vẻ mặt không có chút biến hóa.
Nhưng từ trong ánh mắt của hắn có thể nhìn ra, hắn cũng rất kinh ngạc trước món thịt linh thú này.
Tài nấu nướng của Chu Thông cao hơn Văn Nhân Sửu một bậc.
Nhưng...
Khóe miệng Bộ Phương khẽ nhếch miệng, hắn buông đũa xuống, không tiếp tục thưởng thức, bởi vì hắn biết, ai là người chiến thắng trong cuộc thi nấu ăn lần này.
Giờ phút này sợ rằng Chu Thông cũng rất rõ ràng.
- Mùi vị dùng phương thức nấu nướng nguyên thủy nhất, mới thơm nhất, đó là mùi vị thiên nhiên, đó là mùi vị mê người.
Bộ Phương nói.

Chu Thông ngẩn ngơ, sau một khắc, vẻ mặt rung động.
Hắn lại gắp mấy miếng thịt nướng cho vào miệng, cảm nhận được hương vị thịt nướng lan tràn và nổ tung trong miệng hắn.
Hắn thở dài, trận so đấu này, hắn đã thua.
Khó trách Văn Nhân Sửu thua trong tay Bộ Phương, đầu bếp không đến từ Thao Thiết Cốc này...!thật sự quá yêu nghiệt.
Ở trên người Bộ Phương, Chu Thông thậm chí cảm nhận được loại áp lực chỉ xuất hiện trên người mấy vị yêu nghiệt của Thao Thiết Cốc!
Phải biết rằng mấy tên đó là nhóm người yêu nghiệt nhất của Thao Thiết Cốc, đều là nhất đẳng đầu bếp, trong đó thậm chí có người đã mò tới cánh cửa của đầu bếp hạng nhất!
Tiểu đầu bếp ngoài cốc trước mặt này lại có thể khiến cho hắn cảm thấy áp lực này.
Nếu là người như thế tiến vào Thao Thiết Cốc...!Thật sự sẽ đáng sợ đến cỡ nào?
Sau khi thua cuộc, Chu Thông cũng không nói gì, đây không phải trận so đấu đầu bếp, nhưng là trận đánh cuộc ngầm giữa hai người.
Cho nên Chu Thông thu dọn xong đồ làm bếp, xoay người rời đi.
Khi đi qua trước cửa Thiết Tiên Lâu, Chu Thông cũng không ngẩng đầu.
Hắn chỉ giơ bàn tay, sau một khắc, mãnh liệt đập xuống Thiết Tiên Lâu.
Ầm! !
Thiết Tiên Lâu màu sắc rực rỡ dưới một chưởng này hóa thành phế tích, tấm biển Thiết Tiên Lâu tức thì bị Chu Thông đập thành mảnh nhỏ.
- Thiết Tiên Lâu...!Ta quả nhiên không đảm đương nổi danh xưng Thiết Tiên.
Chu Thông lắc đầu.

- Bộ Phương, ta sẽ ở trong Thao Thiết Cốc đợi ngươi...!Đến lúc đó, ta sẽ đường đường chính chính đánh bại ngươi!
Thân ảnh Chu Thông càng lúc càng xa, từ từ biến mất.
Nhưng thanh âm của hắn vẫn phiêu đãng trong không khí.
Chu Thông tin tưởng, Bộ Phương tuyệt đối sẽ tới Thao Thiết Cốc, nếu như Bộ Phương muốn có đột phá trên con đường nấu nướng.
Bộ Phương chắp tay ra sau lưng, lãnh đạm nhìn bóng lưng Chu Thông rời đi, sắc mặt không chút thay đổi.
Nhưng lời nói của Chu Thông cũng khiến trong lòng hắn khẽ rung động.
- Thao Thiết Cốc sao? Ta sẽ đến Thao Thiết Cốc...
Bộ Phương thì thầm.
Trong đầu, vào giờ khắc này thanh âm nghiêm túc của Hệ Thống cũng vang lên.
 
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện