Những ngày tháng phấn đấu đó luôn khiến cho người ta phải hoài niệm thương cảm!
Sợi mì bên trong miệng không biết từ khi nào đã bị nuốt xuống bụng, Âu Dương Trầm Phong một lần nữa dùng đũa kẹp lên một gắp mì nhét vào trong miệng, cái loại cảm giác mỹ vị này khiến cho hắn ta khó có thể tự kiềm chế được.
Sau khi ăn xong vài gắp mì, Âu Dương đại trù lại một lần nữa gắp miếng trứng chần nước sôi lên, cắn một ngụm, lần này là cắn kèm theo cả phần lòng đỏ trứng.
Lòng đỏ trứng bị cắn, lập tức giống như một tác phẩm nghệ thuật bị phá vỡ.
Ở giữa lòng đỏ trứng còn có một chất lỏng sền sệt dính dính từ trung tâm chảy xuôi mà ra, dịch thể trứng đã chín khoảng bảy tám phần, không có chút vị tanh nào cả.
Miếng trứng trơn nhẵn vừa vào miệng, lập tức khiến cho hai mắt Âu Dương Trầm Phong mở lớn, hắn ta không ngờ bên trong một phần trứng chần đơn giản lại có loại kỹ xảo nhỏ này.
Muốn nấu ra phần trứng chần nước sôi như thế này, xác thực chính là một loại khảo nghiệm về khả năng kiểm soát lửa.
Một khi không nắm bắt độ lửa tốt, dịch thể trứng sẽ cứng lại, hoặc sẽ trở nên rất tanh.
Cái loại mùi tanh của dịch thể trứng này… xác thực khiến cho người ta ngán không muốn ăn.
Có điều, trứng chần nước sôi của Bộ Phương làm ra cũng không có một chút mùi tanh, ăn ngon như là bơ vậy.
Ăn xong miếng trứng chần nước sôi kia, trên mặt Âu Dương Trầm Phong thậm chí còn toát lên vẻ say mê, hắn ta bưng cái bát kia lên.
Ực một tiếng, húp một ngụm nước mì đậm đặc.
Một bát mì nước, ngoại trừ mì ra còn có nước dùng, cả hai đều quan trọng như nhau.
Lần này Bộ Phương nấu mì chính là sử dụng canh Ngưu Cốt thuần tuý hầm nhừ đơn giản không có các nguyên liệu nấu ăn hay linh dược nào khác.
Như vậy liệu nước dùng có trở nên nhạt nhẽo hay không?
Một ngụm canh đậm đặc tiến vào miệng, cảm giác nóng hổi từ trong khoang miệng chảy xuôi theo yết hầu xuống dưới.
Mùi vị này… khiến cho toàn thân Âu Dương Trầm Phong khiếp sợ run rẩy.
Mùi vị của nước canh đậm này, vô cùng đậm đặc, có mùi thơm của Ngưu Cốt, còn có mùi vị canh thịt thuần tuý.
Hơn nữa hương vị của trứng chần nước sôi và hải sản tôm đều hoà quyện vào trong canh, còn có thể phân biệt rõ ràng mùi vị của từng loại, lại càng khiến cho người ta phải trầm luân.
Canh này chỉ có thể dùng hai từ để hình dung.
Đó chính là “mỹ vị”!
Uống canh xong, Âu Dương Trầm Phong rốt cuộc cũng đặt đũa lên con tôm hải sản, con tôm hải sản này là dùng Thiên Địa Huyền Hoả để nướng chín, ngược lại làm cho hắn ta có chút mong chờ.
Đũa vừa chuyển, nghiền phía sau đầu tôm, dùng sức đâm thẳng xuống, sau đó kéo về phía trước, nháy mắt vỏ tôm bị tách mở ra, lộ ra thịt tôm hồng hồng bên trong, trên thịt tôm còn có một làn nhiệt khí mờ mịt phiêu đãng, đẹp không sao tả xiết.
Thả thịt tôm vào bên trong nước luộc mì rồi lại lấy ra, bỏ vào trong miệng.
Ầm!
Tròng mắt Âu Dương Trầm Phong trừng lớn, cảm giác thân thể của hắn ta phút chốc như rơi vào trong lòng đại dương.
Sóng biển cuồn cuộn mãnh liệt ập đến, ập vào trước mặt.
Hô…
Cái loại cảm giác này khiến Âu Dương Trầm Phong phải rùng mình một phen.
- Quả thật… mỹ vị!
Rất khó để tin rằng, thịt tôm này lại được nướng chín bằng Thiên Địa Huyền Hoả.
Cái loại lửa táo bạo kia làm sao có thể khống chế để nướng đồ ăn ngon được? Chẳng lẽ… nấu nướng bằng Thiên Địa Huyền Hoả thật sự có thể làm cho cấp bậc đồ ăn tăng lên cùng với gia tăng độ hoàn hảo?
Âu Dương Trầm Phong không khỏi rơi vào trầm tư.
- Âu Dương Đại Sư…Có thể cho đệ tử nếm thử được không?
Ngay vào lúc Âu Dương Trầm Phong đang rơi vào suy tư, vị đầu bếp hạng hai bên trong quán mì đột nhiên mở miệng hỏi hắn ta, trong mắt vị đầu bếp này tràn đầy mong chờ.
Âu Dương Trầm Phong lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn đầu bếp hạng hai này một cái, thở dài.
Âu Dương Trầm Phong nói:
- Nếm đi, nếm thử đi, để cho các ngươi biết núi cao còn có núi cao hơn.
Ánh mắt vị đầu bếp hạng hai kia lập tức sáng lên, lấy ra một đôi đũa, chuẩn bị nhấm nháp sợi mì.
Chỉ vừa ăn xong một miếng, hắn ta triệt để dại ra, ngây người đứng yên tại chỗ.
Âu Dương Trầm Phong nhìn đến dáng vẻ của hắn ta, chỉ khẽ thở dài một hơi.
Âu Dương Trầm Phong quay người nhìn về phía Bộ Phương, lần này khi nhìn về phía Bộ Phương, hắn ta cũng không còn cảm thấy Bộ Phương là một tên nhóc cuồng vọng nữa.
Trong lòng hắn ta bất tri bất giác đã xem Bộ Phương thành đầu bếp ngang hàng với hắn ta.
Ngang hàng… cùng là đầu bếp hàng đầu!
Phải biết là thân phận đầu bếp hàng đầu của Thao Thiết Cốc vô cùng tôn quý.
Dù sao thì đầu bếp hàng đầu của cả Thao Thiết Cốc cũng sẽ không vượt quá ba mươi người.
Còn trẻ như vậy mà đã là đầu bếp hàng đầu ở bên ngoài… tài năng không hề thua kém vài tên yêu nghiệt trong Thao Thiết Cốc là bao.
Người trẻ tuổi bây giờ… thật sự quá trâu bò.
Âu Dương Trầm Phong cảm khái nói:
- Bộ Phương tiểu hữu, xin mời, ra bên ngoài quán ăn ngồi đi, lần này được kiến thức các hạ nấu mì, tại hạ thật sự là được lợi không ít, món ăn lần này, đều xem như tại hạ mời tiểu bằng hữu đi.
Bộ Phương sững sờ, khẽ gật đầu.
Cả hai quay người đi khỏi nhà bếp, đi ra phía ngoài quán.
Chỉ là, hai người vừa ra đến bên ngoài cửa hàng, đã phát hiện bầu không khí có chút khác lạ.
Uy áp lan tràn, kiếm khí tung hoành.
Đây là làm cái gì vậy?
Sắc mặt của Âu Dương Thần Phong phút chốc trầm xuống, có người dám ở trong tiệm của hắn ta gây sự sao?