Không sai! Bộ Phương đã làm như thế!
Bởi vì bản thân hắn không phải chính nhân quân tử, mặc dù hắn có mộng tưởng trở thành thần bếp đứng trên đỉnh chuỗi thực vật thế giới huyền huyễn nhưng cái này không thể thay đổi tính cách ăn miếng trả miếng của bản thân hắn khi còn ở Địa cầu.
- Thỉnh từ từ dùng!
Bộ Phương mặt không đổi nhìn Tôn Khải Tường đang dán mặt vào cơm chiên trứng nói.Dị Thế Giới Mỹ Thực Gia Trailer
- Cút! Đừng quấy rầy ta ăn.
Tôn Khải Tường không nhịn được phẩy tay, ý bảo Bộ Phương đi ra.
Bộ Phương bĩu môi, thầm nghĩ trong lòng, ngươi ngưu, chờ ngươi ăn cơm chiên trứng đệ nhất cay xong, ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi còn trâu được hay không.
Tôn Khải Tường không để ý đến Bộ Phương nữa, chuẩn bị ăn, tựa hồ nhớ đến cái gì, quay đầu nhìn Tiếu Yên Vũ đoan trang kế bên đã đội lại khăn che mặt, nói:
- Yên Vũ đại mỹ nhân, ta đây còn rất nhiều cơm, có muốn ăn chung hay không?
Tiếu Yên Vũ nhíu mày, trong lòng có chút do dự, nhớ tới mỹ vị cơm chiên trứng vừa rồi, nàng thực sự rất muốn ăn thêm một phần, vì nàng mang không đủ Nguyên Tinh, hơn nữa, tiểu điếm có quy định chỉ cho phép ăn một chén.
Hôm nay có người mời ăn, tựa hồ cũng không tồi.
Nhưng không đợi Tiếu Yên Vũ trả lời, Bộ Phương ngồi một bên lại nhàn nhạt mở miệng.
- Khách hàng gọi thức ăn chỉ có thể ăn một người, nếu cho người khác ăn, coi như phá hư quy củ bản điếm, sẽ bị liệt vào sổ đen.
- Cái đệch! Ngươi nghĩ Tôn Khải Tường ta sợ sao? Còn xếp vào sổ đen, nếu như ta muốn ăn, quan tâm quy củ của ngươi cái rắm, trước hết cho người đánh ngươi thành chó chết, lại bắt ngươi làm! Chỉ là một cái tiểu điếm, còn cho mình trâu bò lắm à? Tôn Khải Tường căm tức nhìn Bộ Phương, hắn sắp được cùng mỹ nữ ăn chung mâm cơm, cư nhiên bị tiểu tử này quấy nhiễu, quả thực không thể tha thứ!
- À, quên bổ sung một điểm, không chỉ có ngươi sẽ bị ghi vào sổ đen, nếu như nàng thực sự ăn cùng, nàng cũng sẽ bị ghi vào sổ đen, các ngươi hiện tại chưa có khái niệm niệm gì khi được ghi vào sổ đen nhưng... Hoan nghênh nếm thử.
Bộ Phương không nhanh không chậm nói tiếp.
Lời vừa ra, Tiếu Yên Vũ hoàn toàn bỏ đi ý tưởng cơm chiên trứng cùng Tôn Khải Tường.
Tôn Khải Tường hừ lạnh một tiếng, đối với uy hiếp của đối phương, hắn chả để trong lòng, hắn đường đường là Đế Đô đệ nhất hoàn khố, lại sợ một đầu bếp trong cái quán ăn nhỏ như hạt mè này uy hiếp? Còn bị ghi sổ đen? Đừng chọc cười thế chứ.
Tôn Khải Tường không nói nữa, ăn trước rồi tính sau, cái miệng mở rộng, múc một muỗng cơm chiên trứng, hương vị nồng nặc xông vào mũi giống như một quả lựu đạn bạo tạc trong mũi hắn, khiến hắn mê say.
Không chút do dự nhét muỗng cơm vào miệng, trong đó, hạt gạo như trân cuộn vào đầu lưỡi, đầu lưỡi hắn tựa như được một hồi mát xa xoa bóp, thoải mái cực kỳ.
- Ăn ngon!
Nhãn tình Tôn Khải Tường sáng quắt, tay không ngừng múc cơm, trong miệng đầy cơm chiên trứng.
Bộ Phương đối phương ăn như cuồng sa bão táp, khuôn mặt vẫn không đổi, chỉ lộ ra một nụ cười mỉm đầy ý vị.
Tiếu Yên Vũ tuy vẫn luôn quan sát Tôn Khải Tường ăn cơm chiên trứng nhưng nàng đột nhiên có cảm giác rùng mình truyền đến từ người Bộ Phương, có chút hồ nghi quay đầu nhìn lại, khi đó bắt được nụ cười của hắn.
Ôi chao? Hả? Hắn... Hắn cư nhiên đang cười?
Tiếu Yên Vũ vô cùng kinh ngạc, từ khi tiến vào quán đến giờ, Bộ Phương vẫn cho nàng cảm giác băng lãnh cao ngạo, khó có thể tưởng tượng được tên này vậy mà đang mỉm cười.
- A!
Thời điểm Tiếu Yên Vũ đang chú ý đến chủ quán thần bí này, Tôn Khải Tường đang ăn như hổ bỗng nhiên bị kìm hãm, đôi mắt nhỏ như dây trợn thật lớn.
Chưa đến một giây đồng hồ, da mặt hắn từ trắng chuyển thành đỏ, từ từ lan ra khắp người
Hét thảm một tiếng, Tôn Khải Tường há to mồm, phun hết cơm ra ngoài, cả người nhảy cà tưng cà tưng tại chỗ, hai tay bưng miệng, không ngừng lè lưỡi!
- Cay... Cay! Cay quá!
Nước mắt nước mũi đều phun trào, hắn cảm giác thân hình mình bị cay đến vặn vẹo.
Thế gian sao có vị cay đáng sợ như thế?
Nước! Nước! Tôn Khải Tường chạy loạn trong quán, muốn tìm chút nước hóa giải một ít vị cay trong miệng, cảm giác hỏa thiêu khiến cả miệng hắn như tê dại, nước mắt ào ào không ngừng, như nước sông cuồn cuộn.
Bộ Phương bất động, nhàn nhạt thằng hề trước mắt chạy tới chạy lui tìm nước.
Đột nhiên, Tôn Khải Tường nghĩ đến nhà bếp, xung quanh đây không có tý nước nào, nếu muốn kiếm được, duy chỉ có vào nhà bếp mà thôi.
Ngay thời điểm Tôn Khải Tường muốn xông vào phòng bếp, một cánh tay cơ giới đột nhiên xuất hiện, nắm y phục hắn, ném cả người hắn ra ngoài.
- Phòng bếp là nơi quan trọng, không được phép vào.
Ra tay là người máy trợ thủ của Bộ Phương, đang đứng trước cửa phòng bếp, âm thanh máy móc nói.
Tiếu Yên Vũ và Tiếu Tiểu Long cũng trợn mắt hốc mồm nhìn một màn này.
Tiếu Yên Vũ đột nhiên quay đầu nhìn Bộ Phương, hết thảy cái này đề do hắn bày ra đó chứ? Chẳng lẽ đang trả thù sao? Có điểm đáng sợ... Trong lúc thưởng thức mỹ thực lại ăn vào một quả bom cay, quả thực rất vô nhân tính!
- Thiếu gia... nước đây!
Tên người hầu của Tôn Khải Tường rất biết nhìn sắc mặt chủ nhân, từ lúc Tôn Khải Tường kêu là muốn uống nước, hắn đã xông ra ngoài, tìm một túi nước tiến đến.
“Ừng ực!”
Tôn Khải Tường một hơi uống hết túi nước, mới hóa giải được một chút vị cay trong miệng, may là hắn ăn không nhiều lắm, vị cay vẫn chưa thể duy trì lâu.
- Ngươi muốn chết! Lại dám táy máy tay chân vào cơm chiên trứng!
Tôn Khải Tường phẫn nộ, chỉ mặt Bộ Phương nói.
Mặt Bộ Phương vẫn không đổi ngồi trên ghế, chỉ vào thức ăn nói:
- Ngươi không ăn hết thức ăn, sẽ bị coi là lãng phí thức ăn, trực tiếp xếp vào sổ đen.
- Sổ đen? Sổ đen chó má gì! Hôm nay, Lão tử gỡ cái quán nhỏ này giúp ngươi!
Tôn Khải Tường tức giận quát.
- Đập tiểu điếm này cho ta!
Hắn ra lệnh cho đám người phía sau.
Tên phía sau nhất thời phấn chấn, phá tiệm gì gì đó là việc hắn thích nhất, Vì vậy, hắn cơ hồ thuần thục giơ cái ghế dưới đất lên, chuẩn bị đập vào cái bàn trước mặt.
Nhưng mà, còn không đợi hắn nện chiếc ghế xuống, hắn cảm thấy mình như bị gãy tay.
Hét thảm một tiếng, lúc này, xuất hiện sau lưng hắn là một cục sắt, cục sắt này vươn tay sắt bẻ gãy cánh tay tên người hầu này.
- Người gây chuyện! Ghi vào sổ đen, vĩnh viễn không cho phép bước vào Phương Phương tiểu điếm.
Thanh âm cứng ngắc mang theo mấy phần nghiêm túc, mấy phần sắc bén.
Người máy nắm đối phương lên vứt thẳng ra ngoài quán, dùng tư thế chó ăn (*) mà tiếp đất, kêu rên không ngừng.
- Ngươi còn dám đánh trả? Ngươi có tin ta gọi thêm một trăm người nữa trực tiếp dỡ cái tiệm nhỏ này của ngươi không?
Tôn Khải Tường giận run người, trong Đế Đô này lại có dân thường dám phản kháng hắn.
- Tiểu Bạch, lấy hết y phục của hắn sau đó đá hắn lăn ra khỏi quán dùm ca, hắn lãng phí thức ăn, nên thu tiền phạt.
Bộ Phương đứng lên, ngáp một cái, nhàn nhạt ra lệnh cho người máy Tiểu Bạch, nói xong, lại ra tiếp một câu:
- Đã hết thời gian buôn bán hôm nay, nên đóng cửa.
- Ngươi dám coi nhẹ ta? Ta đường đường là Chiến Sư cấp hai, giết người như bóp chết một con kiến!
Tôn Khải Tường nổi giận gầm lên một tiếng, trường bào màu sắc rực rỡ trên người không gió mà bay, một cổ quang mang lưu chuyển trên người hắn.
“Ầm!”
Người máy Tiểu Bạch dùng một cái tát vỗ đầu Tôn Khải Tường, cả người hắn té trên mặt đất, chân khí vất cả tụ tập được trong cơ thể trực tiếp tán loạn...
Về sau, “Xoẹt! Roạt!”
- Cái đậu xanh! Sao ngươi dám cởi y phục của ta? Ngươi biết ta là ai không? Ta...
"Ầm!"
Mắt sắt của Tiểu Bạch chợt lóe một cái, cho đối phương ăn thêm một cái tát như trời đánh, vỗ hắn choáng váng.
Về sau, y phục toàn thân Tôn Khải Tường bị lấy hết, những vật phàm đáng giá đều bị cướp đi, bị Tiểu Bạch nhẹ nhàng ném ra ngoài, bay ra ngoài theo một đường pa-ra-bôn duyên dáng.
Tôn Khải Tường lúc này như phát điên, trên người lạnh buốt.
Đột nhiên, hắn cảm giác được tiếng bước chân, một đôi giày da màu vàng xuất hiện trước mặt hắn...
Triệu Như Ca nhìn Tôn Khải Tường trên người chỉ còn lại nội khố, cười khà khà lên tiếng.
- Tôn đại thiếu của chúng ta chỉ đi ăn một bữa cơm thôi mà sao chật vật vậy?
Bởi vì bản thân hắn không phải chính nhân quân tử, mặc dù hắn có mộng tưởng trở thành thần bếp đứng trên đỉnh chuỗi thực vật thế giới huyền huyễn nhưng cái này không thể thay đổi tính cách ăn miếng trả miếng của bản thân hắn khi còn ở Địa cầu.
- Thỉnh từ từ dùng!
Bộ Phương mặt không đổi nhìn Tôn Khải Tường đang dán mặt vào cơm chiên trứng nói.Dị Thế Giới Mỹ Thực Gia Trailer
- Cút! Đừng quấy rầy ta ăn.
Tôn Khải Tường không nhịn được phẩy tay, ý bảo Bộ Phương đi ra.
Bộ Phương bĩu môi, thầm nghĩ trong lòng, ngươi ngưu, chờ ngươi ăn cơm chiên trứng đệ nhất cay xong, ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi còn trâu được hay không.
Tôn Khải Tường không để ý đến Bộ Phương nữa, chuẩn bị ăn, tựa hồ nhớ đến cái gì, quay đầu nhìn Tiếu Yên Vũ đoan trang kế bên đã đội lại khăn che mặt, nói:
- Yên Vũ đại mỹ nhân, ta đây còn rất nhiều cơm, có muốn ăn chung hay không?
Tiếu Yên Vũ nhíu mày, trong lòng có chút do dự, nhớ tới mỹ vị cơm chiên trứng vừa rồi, nàng thực sự rất muốn ăn thêm một phần, vì nàng mang không đủ Nguyên Tinh, hơn nữa, tiểu điếm có quy định chỉ cho phép ăn một chén.
Hôm nay có người mời ăn, tựa hồ cũng không tồi.
Nhưng không đợi Tiếu Yên Vũ trả lời, Bộ Phương ngồi một bên lại nhàn nhạt mở miệng.
- Khách hàng gọi thức ăn chỉ có thể ăn một người, nếu cho người khác ăn, coi như phá hư quy củ bản điếm, sẽ bị liệt vào sổ đen.
- Cái đệch! Ngươi nghĩ Tôn Khải Tường ta sợ sao? Còn xếp vào sổ đen, nếu như ta muốn ăn, quan tâm quy củ của ngươi cái rắm, trước hết cho người đánh ngươi thành chó chết, lại bắt ngươi làm! Chỉ là một cái tiểu điếm, còn cho mình trâu bò lắm à? Tôn Khải Tường căm tức nhìn Bộ Phương, hắn sắp được cùng mỹ nữ ăn chung mâm cơm, cư nhiên bị tiểu tử này quấy nhiễu, quả thực không thể tha thứ!
- À, quên bổ sung một điểm, không chỉ có ngươi sẽ bị ghi vào sổ đen, nếu như nàng thực sự ăn cùng, nàng cũng sẽ bị ghi vào sổ đen, các ngươi hiện tại chưa có khái niệm niệm gì khi được ghi vào sổ đen nhưng... Hoan nghênh nếm thử.
Bộ Phương không nhanh không chậm nói tiếp.
Lời vừa ra, Tiếu Yên Vũ hoàn toàn bỏ đi ý tưởng cơm chiên trứng cùng Tôn Khải Tường.
Tôn Khải Tường hừ lạnh một tiếng, đối với uy hiếp của đối phương, hắn chả để trong lòng, hắn đường đường là Đế Đô đệ nhất hoàn khố, lại sợ một đầu bếp trong cái quán ăn nhỏ như hạt mè này uy hiếp? Còn bị ghi sổ đen? Đừng chọc cười thế chứ.
Tôn Khải Tường không nói nữa, ăn trước rồi tính sau, cái miệng mở rộng, múc một muỗng cơm chiên trứng, hương vị nồng nặc xông vào mũi giống như một quả lựu đạn bạo tạc trong mũi hắn, khiến hắn mê say.
Không chút do dự nhét muỗng cơm vào miệng, trong đó, hạt gạo như trân cuộn vào đầu lưỡi, đầu lưỡi hắn tựa như được một hồi mát xa xoa bóp, thoải mái cực kỳ.
- Ăn ngon!
Nhãn tình Tôn Khải Tường sáng quắt, tay không ngừng múc cơm, trong miệng đầy cơm chiên trứng.
Bộ Phương đối phương ăn như cuồng sa bão táp, khuôn mặt vẫn không đổi, chỉ lộ ra một nụ cười mỉm đầy ý vị.
Tiếu Yên Vũ tuy vẫn luôn quan sát Tôn Khải Tường ăn cơm chiên trứng nhưng nàng đột nhiên có cảm giác rùng mình truyền đến từ người Bộ Phương, có chút hồ nghi quay đầu nhìn lại, khi đó bắt được nụ cười của hắn.
Ôi chao? Hả? Hắn... Hắn cư nhiên đang cười?
Tiếu Yên Vũ vô cùng kinh ngạc, từ khi tiến vào quán đến giờ, Bộ Phương vẫn cho nàng cảm giác băng lãnh cao ngạo, khó có thể tưởng tượng được tên này vậy mà đang mỉm cười.
- A!
Thời điểm Tiếu Yên Vũ đang chú ý đến chủ quán thần bí này, Tôn Khải Tường đang ăn như hổ bỗng nhiên bị kìm hãm, đôi mắt nhỏ như dây trợn thật lớn.
Chưa đến một giây đồng hồ, da mặt hắn từ trắng chuyển thành đỏ, từ từ lan ra khắp người
Hét thảm một tiếng, Tôn Khải Tường há to mồm, phun hết cơm ra ngoài, cả người nhảy cà tưng cà tưng tại chỗ, hai tay bưng miệng, không ngừng lè lưỡi!
- Cay... Cay! Cay quá!
Nước mắt nước mũi đều phun trào, hắn cảm giác thân hình mình bị cay đến vặn vẹo.
Thế gian sao có vị cay đáng sợ như thế?
Nước! Nước! Tôn Khải Tường chạy loạn trong quán, muốn tìm chút nước hóa giải một ít vị cay trong miệng, cảm giác hỏa thiêu khiến cả miệng hắn như tê dại, nước mắt ào ào không ngừng, như nước sông cuồn cuộn.
Bộ Phương bất động, nhàn nhạt thằng hề trước mắt chạy tới chạy lui tìm nước.
Đột nhiên, Tôn Khải Tường nghĩ đến nhà bếp, xung quanh đây không có tý nước nào, nếu muốn kiếm được, duy chỉ có vào nhà bếp mà thôi.
Ngay thời điểm Tôn Khải Tường muốn xông vào phòng bếp, một cánh tay cơ giới đột nhiên xuất hiện, nắm y phục hắn, ném cả người hắn ra ngoài.
- Phòng bếp là nơi quan trọng, không được phép vào.
Ra tay là người máy trợ thủ của Bộ Phương, đang đứng trước cửa phòng bếp, âm thanh máy móc nói.
Tiếu Yên Vũ và Tiếu Tiểu Long cũng trợn mắt hốc mồm nhìn một màn này.
Tiếu Yên Vũ đột nhiên quay đầu nhìn Bộ Phương, hết thảy cái này đề do hắn bày ra đó chứ? Chẳng lẽ đang trả thù sao? Có điểm đáng sợ... Trong lúc thưởng thức mỹ thực lại ăn vào một quả bom cay, quả thực rất vô nhân tính!
- Thiếu gia... nước đây!
Tên người hầu của Tôn Khải Tường rất biết nhìn sắc mặt chủ nhân, từ lúc Tôn Khải Tường kêu là muốn uống nước, hắn đã xông ra ngoài, tìm một túi nước tiến đến.
“Ừng ực!”
Tôn Khải Tường một hơi uống hết túi nước, mới hóa giải được một chút vị cay trong miệng, may là hắn ăn không nhiều lắm, vị cay vẫn chưa thể duy trì lâu.
- Ngươi muốn chết! Lại dám táy máy tay chân vào cơm chiên trứng!
Tôn Khải Tường phẫn nộ, chỉ mặt Bộ Phương nói.
Mặt Bộ Phương vẫn không đổi ngồi trên ghế, chỉ vào thức ăn nói:
- Ngươi không ăn hết thức ăn, sẽ bị coi là lãng phí thức ăn, trực tiếp xếp vào sổ đen.
- Sổ đen? Sổ đen chó má gì! Hôm nay, Lão tử gỡ cái quán nhỏ này giúp ngươi!
Tôn Khải Tường tức giận quát.
- Đập tiểu điếm này cho ta!
Hắn ra lệnh cho đám người phía sau.
Tên phía sau nhất thời phấn chấn, phá tiệm gì gì đó là việc hắn thích nhất, Vì vậy, hắn cơ hồ thuần thục giơ cái ghế dưới đất lên, chuẩn bị đập vào cái bàn trước mặt.
Nhưng mà, còn không đợi hắn nện chiếc ghế xuống, hắn cảm thấy mình như bị gãy tay.
Hét thảm một tiếng, lúc này, xuất hiện sau lưng hắn là một cục sắt, cục sắt này vươn tay sắt bẻ gãy cánh tay tên người hầu này.
- Người gây chuyện! Ghi vào sổ đen, vĩnh viễn không cho phép bước vào Phương Phương tiểu điếm.
Thanh âm cứng ngắc mang theo mấy phần nghiêm túc, mấy phần sắc bén.
Người máy nắm đối phương lên vứt thẳng ra ngoài quán, dùng tư thế chó ăn (*) mà tiếp đất, kêu rên không ngừng.
- Ngươi còn dám đánh trả? Ngươi có tin ta gọi thêm một trăm người nữa trực tiếp dỡ cái tiệm nhỏ này của ngươi không?
Tôn Khải Tường giận run người, trong Đế Đô này lại có dân thường dám phản kháng hắn.
- Tiểu Bạch, lấy hết y phục của hắn sau đó đá hắn lăn ra khỏi quán dùm ca, hắn lãng phí thức ăn, nên thu tiền phạt.
Bộ Phương đứng lên, ngáp một cái, nhàn nhạt ra lệnh cho người máy Tiểu Bạch, nói xong, lại ra tiếp một câu:
- Đã hết thời gian buôn bán hôm nay, nên đóng cửa.
- Ngươi dám coi nhẹ ta? Ta đường đường là Chiến Sư cấp hai, giết người như bóp chết một con kiến!
Tôn Khải Tường nổi giận gầm lên một tiếng, trường bào màu sắc rực rỡ trên người không gió mà bay, một cổ quang mang lưu chuyển trên người hắn.
“Ầm!”
Người máy Tiểu Bạch dùng một cái tát vỗ đầu Tôn Khải Tường, cả người hắn té trên mặt đất, chân khí vất cả tụ tập được trong cơ thể trực tiếp tán loạn...
Về sau, “Xoẹt! Roạt!”
- Cái đậu xanh! Sao ngươi dám cởi y phục của ta? Ngươi biết ta là ai không? Ta...
"Ầm!"
Mắt sắt của Tiểu Bạch chợt lóe một cái, cho đối phương ăn thêm một cái tát như trời đánh, vỗ hắn choáng váng.
Về sau, y phục toàn thân Tôn Khải Tường bị lấy hết, những vật phàm đáng giá đều bị cướp đi, bị Tiểu Bạch nhẹ nhàng ném ra ngoài, bay ra ngoài theo một đường pa-ra-bôn duyên dáng.
Tôn Khải Tường lúc này như phát điên, trên người lạnh buốt.
Đột nhiên, hắn cảm giác được tiếng bước chân, một đôi giày da màu vàng xuất hiện trước mặt hắn...
Triệu Như Ca nhìn Tôn Khải Tường trên người chỉ còn lại nội khố, cười khà khà lên tiếng.
- Tôn đại thiếu của chúng ta chỉ đi ăn một bữa cơm thôi mà sao chật vật vậy?
Danh sách chương