Ăn uống no đủ, uống thêm một ly trà xanh để loại bỏ vị ngán nữa thì ai nấy chỉ có thể ưỡn bụng ngồi dựa vào ghế chống đỡ vòng bụng căng tròn của mình, trong lòng cảm thán thật là mĩ vị a.
Trương phó quan nới lỏng dây lưng, cảm thán nói: "Trách không được vài ngày trước đó ta nhìn thấy Lục lão gia lại mập thêm một vòng. Tay nghề Lục tiểu thư như thế này không mập mới là lạ."
Tùy tiện làm một món lót dạ thì nàng cũng có thể làm ra mỹ vị tuyệt diệu, không phục không được. Trách sao Thực Mãn Lâu kinh doanh càng ngày càng náo nhiệt.
Đôi chân Tạ Nguyễn Nguyễn lúc ẩn lúc hiện, gương mặt phúng phính béo tròn vui mừng nói: "Lục tỷ tỷ thật lợi hại!"
Trương phó quan nhìn nàng một cái, nói: "Nguyễn Nguyễn ngươi thật sự thích Lục tiểu thư cực kì nha?"
Tạ Nguyễn Nguyễn dùng sức gật đầu, đương nhiên nói: "Bộ dạng Lục tỷ tỷ vừa đẹp, tính tình lại dịu dàng, còn có thể làm đồ ăn ngon. Là người lợi hại nhất."
Đây là lần đầu tiên gặp mặt mà ngươi đã biết tính tình nàng dịu dàng? Trương phó quan nhớ tới bộ dáng Lục Nghiên cười cười của nàng nhịn không được cũng gật đầu, Lục tiểu thư này thoạt nhìn thật sự dịu dàng như nước, giọng nói cũng nhỏ nhẹ, cử chỉ không kiêu ngạo không siểm nịnh, quả nhiên là phong phạm của tiểu thư thế gia.
Cố Tứ Gia nhìn thoáng qua thời gian, nói: "Không còn sớm, chúng ta trở về đi."
Tạ Nguyễn Nguyễn từ trên ghế nhảy xuống bắt lấy tay Cố Tứ Gia, nói: "Nhưng mà chúng ta còn chưa cáo từ Lục tỷ tỷ."
Cố Tứ Gia lấy khăn quàng cổ quàng lên cho nàng, thuận tay sờ sờ đầu nhỏ, nói: "Lục tỷ tỷ ngươi rất bận rộn, ngày khác ngươi lại đến tìm nàng chơi."
"Đều nghe cữu cữu. Tới đầu xuân, cữu cữu mang Lục tỷ tỷ cùng ta đi du xuân a." Tạ Nguyễn Nguyễn là hài tử nhu thuận, cữu cữu nói gì chính là cái đó, nhưng là cũng sẽ có yêu cầu của chính mình.
Cố Tứ Gia nghĩ nghĩ, thấy ánh mắt Tạ Nguyễn Nguyễn mong chờ đồng ý, nói: "Vậy ngươi phải ngoan nga."
Tạ Nguyễn Nguyễn dùng sức gật đầu, nàng vẫn luôn rất biết điều.
Đi xuống lầu, Hứa thúc vội vàng đón, chắp tay nói: "Tứ Gia muốn đi sao? Ta sai người gọi đại tiểu thư chúng ta."
"Không cần." Cố Tứ Gia ngăn hắn lại, Trương phó quan đem chiếc hộp đến, Cố Tứ Gia nhận lấy đưa cho Hứa thúc.
Ánh mắt Hứa thúc nghi hoặc, Cố Tứ Gia cũng không giải thích gì, chỉ nói: "Cái này cho đại tiểu thư các ngươi."
Hứa thúc hai tay tiếp nhận chiếc hộp, tỏ vẻ minh bạch.
Mấy người ra ngoài, Trương phó quan mở cửa xe, Tạ Nguyễn Nguyễn lập tức bò lên.
Cố Tứ Gia đứng trước xe, sâu sắc nhận ra một ánh mắt đang nhìn liền giương mắt liếc qua —— ở nơi đó có hai thanh niên đứng nói chuyện, nhìn không có gì đặc biệt.
Cố Tứ Gia như đang đăm chiêu, Trương phó quan nghi hoặc kêu một tiếng: "Tứ Gia?"
Cố Tứ Gia thu hồi ánh mắt, phân phó nói: "Ngươi sai người nhìn chằm chằm Thực Mãn Lâu bên này." Lúc này mới khom lưng vào trong xe.
Trương phó quan khẽ nhíu mày, nhìn qua chỗ Cố Tứ Gia vừa nhìn.
Chờ xe Cố gia rời đi, hai thanh niên áo xám vừa rồi đứng trong góc nhỏ nhổ thuốc lá trong miệng ra, không gợi lực chú ý của bất kì người nào, yên lặng rời khỏi. Đi đến lầu hai Tụ Tiên Cư, thanh niên đối với người đứng ở bên trong nói: "Lão bản, vừa rồi người Cố gia đến, ta thấy chính là Cố Tứ Gia."
Chu lão bản xoay xoay mấy viên bi trong tay, chân mày nhíu lại: "Cố Tứ Gia?"
Bọn họ làm kinh doanh, có tiền, nhưng lại sợ quyền thế, mà Cố gia Cố Tứ Gia, là người mà bọn họ không bao giờ muốn đắc tội.
Thanh niên nói: "Không phải nói Lục gia Đại tiểu thư cùng Cố gia Tôn thiếu gia có hôn ước sao? Đắc tội Lục Gia, khó tránh khỏi sẽ đắc tội Cố gia, này mất nhiều hơn được a."
Chu lão bản do dự, Hoàng Nhân đứng một bên vội hỏi: "Vậy thì để Thực Mãn Lâu gây sự với Tụ Tiên Cư trước?"
Trong khoảng thời gian này, Thực Mãn Lâu như mặt trời ban trưa, vô cùng náo nhiệt, tránh không được đoạt mất việc làm ăn của Tụ Tiên Cư, khiến nó vắng lạnh rất nhiều.
Hoàng Nhân vừa tiếp tục nói: "Hơn nữa, Lục Cố hai nhà mặc dù có hôn ước nhưng mọi người đều biết, Cố gia Tôn thiếu gia cũng không vừa lòng mối hôn sự này. Ta nghe người ta nói, Tôn thiếu gia kia đã muốn từ hôn cùng với Lục gia."
Chu lão bản hai mắt sáng lên, vội hỏi: "Việc này có thật không?" Nếu không phải Lục gia có quan hệ này với Cố gia, hắn cần gì ném chuột sợ vỡ đồ?
Hoàng Nhân dùng sức gật đầu, nói: "Vô cùng chính xác."
Chu lão bản bước tới lui trong phòng, tay trái nắm thành quyền đập vào lòng bàn tay phải, nói: "Nếu như vậy thì không cần bận tâm điều gì nữa."
*
Bên trong Thực Mãn Lâu, Lục Nghiên từ phòng bếp đi ra mới biết Cố Tứ Gia bọn họ đã về từ lâu.
"Tại sao lại không cho ta biết?" Lục Nghiên không nhịn được nói.
Hứa thúc nói: "Ta đã muốn gọi ngài nhưng Cố Tứ Gia không cho. À, đúng rồi, hắn còn kêu ta đưa cái này cho ngài." Nói xong, hắn đưa ra một hộp gỗ lim chất liệu rất tốt, to bằng một bàn tay.
Đây là cái gì?
Lục Nghiên nhận lấy tiện tay mở ra, chỉ thấy bên trong là một cái bao tay vải bông màu hồng kèm theo một chiếc vòng tay bảo thạch đỏ nhạt khắc hoa, hết sức xinh đẹp, thật sự đoạt tâm thiếu nữ.
"Thật xinh đẹp!" Xuân Hạnh liếc mắt nhìn thấy, nhịn không được khiếp sợ than.
Lục Nghiên lập tức đậy nắp hộp lại, trong lòng có chút dở khóc dở cười.
Thật lòng nàng cảm thấy bàn tay nàng rất đẹp nên Cố Tứ Gia thập phần thích tặng cho nàng vòng tay. Không thể không nói, ánh mắt hắn rất tốt, những kia trang sức đeo vào tay Lục Nghiên càng tôn lên sự xinh đẹp của tay nàng.
Nhưng những trang sức này, đều thực quý a.
Trong xe Cố gia, Trương phó quan ngồi ở vị trí kế bên tài xế mở miệng nói: "Tứ Gia, chiếc hộp mà vừa rồi ngài tặng là vòng tay ngài phân phó ta đem cho tiệm trang sức làm ra, ta còn tưởng rằng đó là quà sinh nhật ngài tặng Mỹ Chi tiểu thư." Không ngờ là đưa cho Lục tiểu thư.
Cố Tứ Gia không nói chuyện, quà sinh nhật của Cố Mỹ Chi hắn đã sớm chuẩn bị xong, đôi tay đẹp như vậy nên đeo trang sức xinh đẹp một chút.
Tạ Nguyễn Nguyễn khí lực mềm mại nói: "Lục tỷ tỷ thật xinh đẹp nga, khẳng định đeo cái gì cũng đều đẹp mắt. Cữu cữu, khi nào ngươi lại mang ta đi tìm Lục tỷ tỷ chơi a?"
Cố Tứ Gia nói: "Đợi lúc rảnh đi."
Tạ Nguyễn Nguyễn sảng khoái gật đầu, cũng không biết nàng vì sao thích Lục Nghiên như vậy.
*
Tết âm lịch nhanh chóng đến. Bên ngoài tiếng pháo trúc liên tiếp vang lên không ngừng, trong sự lạnh giá của mùa đông lại sáng lên vài tia náo nhiệt cùng không khí vui mừng.
Lục Nghiên nằm trong chăn lộ ra một trạng thái lười biếng.
Bên ngoài rét đậm, hàn khí bức người, trong phòng lại cực kỳ ấm áp. Trên bàn cạnh giường, hoa thủy tiên cũng vừa nở, đóa hoa phấn nộn nhô đầu ra liền nhìn thấy không khí vui tươi.
Nhớ tới kiếp trước làm sao có thể ngủ nướng. Những đêm trời đông giá rét cũng phải vội vàng nấu nướng trong phòng bếp. Giờ đây hồi tưởng lại, kiếp trước giống như một giấc mộng.
"Tiểu thư!" Xuân Hạnh cùng Hòa Hương đi tới, thấy nàng mở mắt, mặc tiểu sam màu trắng vùi đầu trong chăn, bộ dáng lười biếng, nhịn cười không được mỉm cười.
"Hôm nay thời tiết bên ngoài khá tốt, còn có ánh mặt trời a."
Xuân Hạnh lấy bộ quần áo đến, cười nói.
Làn váy đỏ tươi, ở trên dùng kim tuyến thêu họa tiết trăm đóa hoa làm tôn lên gương mặt hồng hào cùng hàm răng trắng muốt của Lục Nghiên.
Những gì cần chuẩn bị cho Tết âm lịch từ nửa tháng trước đã xong xuôi. Mứt quả, điểm tâm được cho vào trong từng quả nhỏ đặt trên bàn, tiểu hài tử vừa đến liền có thể vốc một nắm cho vào miệng.
Lục gia có nhiều chi nhỏ, mỗi gia đình có không ít người, cũng không ít hài tử. Đến ngày này, bọn nhỏ thường hay chạy đến đòi ăn mứt, Lục Nghiên còn nhìn thấy một tiểu nam hài chưa đi vững được ca ca tỷ tỷ nắm tay đến, thân thể lung lay giống như chỉ chực té ngã.
"Tỷ tỷ, đường đường..." Tiểu hài tử nói vẫn chưa rành, thanh âm mềm mềm.
Lục Nghiên bốc một nắm nhét vào trong túi của hắn, đem ba túi áo làm cho căng phồng, bọn nhỏ mừng đến nỗi cười không thấy mắt đâu.
Lục gia không phải keo kiệt nên làm mứt đều cho rất nhiều đường, hài tử nào cũng cảm thấy ngọt ngào mỹ mãn.
Quan trọng là ăn rất ngon.
Mứt kia có rất nhiều loại. Có loại có vị mặn, loại khác thì lại hơi cứng, cũng có loại mềm dẻo nhưng nói chung là ăn cực kỳ ngon miệng, độ ngọt vừa phải.
Hắc Dực từ bên ngoài bay vào, Lục Nghiên phát hiện một cái hà bao được cột trên đùi nó, bên trong chứa một chiếc kẹp ruby anh đào lấp lánh. Còn có tờ giấy viết bốn chữ "Lễ vật tân niên".
Lục Nghiên mỉm cười, nhìn hà bao trong tay nghĩ có qua có lại nên bốc một nắm mứt nhét vào trong, kêu Hắc Dực đem qua cho Cố Tứ Gia.
Cố Tứ Gia mở túi ra, phía trong cũng có một tờ giấy, viết "Mời ngài ăn mứt" vô cùng nghịch ngợm.
"Nha đầu kia..." Cố Tứ Gia lắc đầu.
Cơm tất niên buổi tối là do Lục Nghiên tự tay làm. Gà vịt thịt cá đều có, bay trên trời - bơi dưới nước – bò trên đất đầy một bàn lớn, mỗi món ăn đều đặc biệt đẹp, đặc biệt tinh xảo, giống như một bức tranh phong cảnh.
Còn hương vị đồ ăn đương nhiên rất ngon.
Cơm tất niên tuy là cơm tối nhưng lại được ăn vào thời điểm mới ba bốn giờ chiều. Trước khi ăn, toàn bộ Lục Thủy Thành đều bị tiếng pháo bao phủ, lộ ra không khí tết âm lịch vui mừng cùng náo nhiệt.
Chờ sau khi ăn xong cơm tất niên, mọi người đều cùng nhau đi hóa vàng dâng hương cho tổ tiên, còn gọi là đi thăm mộ.
Lúc này bên ngoài thành có thể thấy những chiếc xe đi tốp năm tốp ba, vô cùng náo nhiệt, tất cả đều đến thăm mộ trưởng bối đã qua đời của mình. (hổng lẽ đi thăm mộ người chưa chết:v)
Lục lão gia đốt đèn và pháo lên, Lục Nghiên cầm tiền giấy cùng nhang mình đã chuẩn bị sẵn đến.
Màn đêm tối tăm, ánh lửa chiếu vào mặt Lục Nghiên làm cho ánh mắt nàng sáng bừng lên.
"Tiểu thư ngươi muốn thắp hương cho ai?" Xuân Hạnh khó hiểu.
Ngọn lửa trong gió bập bùng không tắt, ánh mắt Lục Nghiên mang theo vài phần thương cảm, nói: "Cho mỗi ngôi mộ một nén."
Một nhà Lục gia nhìn nhau, trong lòng có chút kỳ quái —— bọn họ thắc mắc không biết Lục Nghiên muốn gì từ những người quá cố?
Lục Nghiên cảm thấy nặng trịch lòng, trên đời này trừ nàng, rốt cuộc không còn ai biết tiểu cô nương mang tên "Lục Nghiên" này đã sớm không còn trên nhân thế, ngay cả tế bái, cũng chỉ có mình nàng.
—— Hi vọng "Lục Nghiên" ngươi kiếp sau an ổn.
Trương phó quan nới lỏng dây lưng, cảm thán nói: "Trách không được vài ngày trước đó ta nhìn thấy Lục lão gia lại mập thêm một vòng. Tay nghề Lục tiểu thư như thế này không mập mới là lạ."
Tùy tiện làm một món lót dạ thì nàng cũng có thể làm ra mỹ vị tuyệt diệu, không phục không được. Trách sao Thực Mãn Lâu kinh doanh càng ngày càng náo nhiệt.
Đôi chân Tạ Nguyễn Nguyễn lúc ẩn lúc hiện, gương mặt phúng phính béo tròn vui mừng nói: "Lục tỷ tỷ thật lợi hại!"
Trương phó quan nhìn nàng một cái, nói: "Nguyễn Nguyễn ngươi thật sự thích Lục tiểu thư cực kì nha?"
Tạ Nguyễn Nguyễn dùng sức gật đầu, đương nhiên nói: "Bộ dạng Lục tỷ tỷ vừa đẹp, tính tình lại dịu dàng, còn có thể làm đồ ăn ngon. Là người lợi hại nhất."
Đây là lần đầu tiên gặp mặt mà ngươi đã biết tính tình nàng dịu dàng? Trương phó quan nhớ tới bộ dáng Lục Nghiên cười cười của nàng nhịn không được cũng gật đầu, Lục tiểu thư này thoạt nhìn thật sự dịu dàng như nước, giọng nói cũng nhỏ nhẹ, cử chỉ không kiêu ngạo không siểm nịnh, quả nhiên là phong phạm của tiểu thư thế gia.
Cố Tứ Gia nhìn thoáng qua thời gian, nói: "Không còn sớm, chúng ta trở về đi."
Tạ Nguyễn Nguyễn từ trên ghế nhảy xuống bắt lấy tay Cố Tứ Gia, nói: "Nhưng mà chúng ta còn chưa cáo từ Lục tỷ tỷ."
Cố Tứ Gia lấy khăn quàng cổ quàng lên cho nàng, thuận tay sờ sờ đầu nhỏ, nói: "Lục tỷ tỷ ngươi rất bận rộn, ngày khác ngươi lại đến tìm nàng chơi."
"Đều nghe cữu cữu. Tới đầu xuân, cữu cữu mang Lục tỷ tỷ cùng ta đi du xuân a." Tạ Nguyễn Nguyễn là hài tử nhu thuận, cữu cữu nói gì chính là cái đó, nhưng là cũng sẽ có yêu cầu của chính mình.
Cố Tứ Gia nghĩ nghĩ, thấy ánh mắt Tạ Nguyễn Nguyễn mong chờ đồng ý, nói: "Vậy ngươi phải ngoan nga."
Tạ Nguyễn Nguyễn dùng sức gật đầu, nàng vẫn luôn rất biết điều.
Đi xuống lầu, Hứa thúc vội vàng đón, chắp tay nói: "Tứ Gia muốn đi sao? Ta sai người gọi đại tiểu thư chúng ta."
"Không cần." Cố Tứ Gia ngăn hắn lại, Trương phó quan đem chiếc hộp đến, Cố Tứ Gia nhận lấy đưa cho Hứa thúc.
Ánh mắt Hứa thúc nghi hoặc, Cố Tứ Gia cũng không giải thích gì, chỉ nói: "Cái này cho đại tiểu thư các ngươi."
Hứa thúc hai tay tiếp nhận chiếc hộp, tỏ vẻ minh bạch.
Mấy người ra ngoài, Trương phó quan mở cửa xe, Tạ Nguyễn Nguyễn lập tức bò lên.
Cố Tứ Gia đứng trước xe, sâu sắc nhận ra một ánh mắt đang nhìn liền giương mắt liếc qua —— ở nơi đó có hai thanh niên đứng nói chuyện, nhìn không có gì đặc biệt.
Cố Tứ Gia như đang đăm chiêu, Trương phó quan nghi hoặc kêu một tiếng: "Tứ Gia?"
Cố Tứ Gia thu hồi ánh mắt, phân phó nói: "Ngươi sai người nhìn chằm chằm Thực Mãn Lâu bên này." Lúc này mới khom lưng vào trong xe.
Trương phó quan khẽ nhíu mày, nhìn qua chỗ Cố Tứ Gia vừa nhìn.
Chờ xe Cố gia rời đi, hai thanh niên áo xám vừa rồi đứng trong góc nhỏ nhổ thuốc lá trong miệng ra, không gợi lực chú ý của bất kì người nào, yên lặng rời khỏi. Đi đến lầu hai Tụ Tiên Cư, thanh niên đối với người đứng ở bên trong nói: "Lão bản, vừa rồi người Cố gia đến, ta thấy chính là Cố Tứ Gia."
Chu lão bản xoay xoay mấy viên bi trong tay, chân mày nhíu lại: "Cố Tứ Gia?"
Bọn họ làm kinh doanh, có tiền, nhưng lại sợ quyền thế, mà Cố gia Cố Tứ Gia, là người mà bọn họ không bao giờ muốn đắc tội.
Thanh niên nói: "Không phải nói Lục gia Đại tiểu thư cùng Cố gia Tôn thiếu gia có hôn ước sao? Đắc tội Lục Gia, khó tránh khỏi sẽ đắc tội Cố gia, này mất nhiều hơn được a."
Chu lão bản do dự, Hoàng Nhân đứng một bên vội hỏi: "Vậy thì để Thực Mãn Lâu gây sự với Tụ Tiên Cư trước?"
Trong khoảng thời gian này, Thực Mãn Lâu như mặt trời ban trưa, vô cùng náo nhiệt, tránh không được đoạt mất việc làm ăn của Tụ Tiên Cư, khiến nó vắng lạnh rất nhiều.
Hoàng Nhân vừa tiếp tục nói: "Hơn nữa, Lục Cố hai nhà mặc dù có hôn ước nhưng mọi người đều biết, Cố gia Tôn thiếu gia cũng không vừa lòng mối hôn sự này. Ta nghe người ta nói, Tôn thiếu gia kia đã muốn từ hôn cùng với Lục gia."
Chu lão bản hai mắt sáng lên, vội hỏi: "Việc này có thật không?" Nếu không phải Lục gia có quan hệ này với Cố gia, hắn cần gì ném chuột sợ vỡ đồ?
Hoàng Nhân dùng sức gật đầu, nói: "Vô cùng chính xác."
Chu lão bản bước tới lui trong phòng, tay trái nắm thành quyền đập vào lòng bàn tay phải, nói: "Nếu như vậy thì không cần bận tâm điều gì nữa."
*
Bên trong Thực Mãn Lâu, Lục Nghiên từ phòng bếp đi ra mới biết Cố Tứ Gia bọn họ đã về từ lâu.
"Tại sao lại không cho ta biết?" Lục Nghiên không nhịn được nói.
Hứa thúc nói: "Ta đã muốn gọi ngài nhưng Cố Tứ Gia không cho. À, đúng rồi, hắn còn kêu ta đưa cái này cho ngài." Nói xong, hắn đưa ra một hộp gỗ lim chất liệu rất tốt, to bằng một bàn tay.
Đây là cái gì?
Lục Nghiên nhận lấy tiện tay mở ra, chỉ thấy bên trong là một cái bao tay vải bông màu hồng kèm theo một chiếc vòng tay bảo thạch đỏ nhạt khắc hoa, hết sức xinh đẹp, thật sự đoạt tâm thiếu nữ.
"Thật xinh đẹp!" Xuân Hạnh liếc mắt nhìn thấy, nhịn không được khiếp sợ than.
Lục Nghiên lập tức đậy nắp hộp lại, trong lòng có chút dở khóc dở cười.
Thật lòng nàng cảm thấy bàn tay nàng rất đẹp nên Cố Tứ Gia thập phần thích tặng cho nàng vòng tay. Không thể không nói, ánh mắt hắn rất tốt, những kia trang sức đeo vào tay Lục Nghiên càng tôn lên sự xinh đẹp của tay nàng.
Nhưng những trang sức này, đều thực quý a.
Trong xe Cố gia, Trương phó quan ngồi ở vị trí kế bên tài xế mở miệng nói: "Tứ Gia, chiếc hộp mà vừa rồi ngài tặng là vòng tay ngài phân phó ta đem cho tiệm trang sức làm ra, ta còn tưởng rằng đó là quà sinh nhật ngài tặng Mỹ Chi tiểu thư." Không ngờ là đưa cho Lục tiểu thư.
Cố Tứ Gia không nói chuyện, quà sinh nhật của Cố Mỹ Chi hắn đã sớm chuẩn bị xong, đôi tay đẹp như vậy nên đeo trang sức xinh đẹp một chút.
Tạ Nguyễn Nguyễn khí lực mềm mại nói: "Lục tỷ tỷ thật xinh đẹp nga, khẳng định đeo cái gì cũng đều đẹp mắt. Cữu cữu, khi nào ngươi lại mang ta đi tìm Lục tỷ tỷ chơi a?"
Cố Tứ Gia nói: "Đợi lúc rảnh đi."
Tạ Nguyễn Nguyễn sảng khoái gật đầu, cũng không biết nàng vì sao thích Lục Nghiên như vậy.
*
Tết âm lịch nhanh chóng đến. Bên ngoài tiếng pháo trúc liên tiếp vang lên không ngừng, trong sự lạnh giá của mùa đông lại sáng lên vài tia náo nhiệt cùng không khí vui mừng.
Lục Nghiên nằm trong chăn lộ ra một trạng thái lười biếng.
Bên ngoài rét đậm, hàn khí bức người, trong phòng lại cực kỳ ấm áp. Trên bàn cạnh giường, hoa thủy tiên cũng vừa nở, đóa hoa phấn nộn nhô đầu ra liền nhìn thấy không khí vui tươi.
Nhớ tới kiếp trước làm sao có thể ngủ nướng. Những đêm trời đông giá rét cũng phải vội vàng nấu nướng trong phòng bếp. Giờ đây hồi tưởng lại, kiếp trước giống như một giấc mộng.
"Tiểu thư!" Xuân Hạnh cùng Hòa Hương đi tới, thấy nàng mở mắt, mặc tiểu sam màu trắng vùi đầu trong chăn, bộ dáng lười biếng, nhịn cười không được mỉm cười.
"Hôm nay thời tiết bên ngoài khá tốt, còn có ánh mặt trời a."
Xuân Hạnh lấy bộ quần áo đến, cười nói.
Làn váy đỏ tươi, ở trên dùng kim tuyến thêu họa tiết trăm đóa hoa làm tôn lên gương mặt hồng hào cùng hàm răng trắng muốt của Lục Nghiên.
Những gì cần chuẩn bị cho Tết âm lịch từ nửa tháng trước đã xong xuôi. Mứt quả, điểm tâm được cho vào trong từng quả nhỏ đặt trên bàn, tiểu hài tử vừa đến liền có thể vốc một nắm cho vào miệng.
Lục gia có nhiều chi nhỏ, mỗi gia đình có không ít người, cũng không ít hài tử. Đến ngày này, bọn nhỏ thường hay chạy đến đòi ăn mứt, Lục Nghiên còn nhìn thấy một tiểu nam hài chưa đi vững được ca ca tỷ tỷ nắm tay đến, thân thể lung lay giống như chỉ chực té ngã.
"Tỷ tỷ, đường đường..." Tiểu hài tử nói vẫn chưa rành, thanh âm mềm mềm.
Lục Nghiên bốc một nắm nhét vào trong túi của hắn, đem ba túi áo làm cho căng phồng, bọn nhỏ mừng đến nỗi cười không thấy mắt đâu.
Lục gia không phải keo kiệt nên làm mứt đều cho rất nhiều đường, hài tử nào cũng cảm thấy ngọt ngào mỹ mãn.
Quan trọng là ăn rất ngon.
Mứt kia có rất nhiều loại. Có loại có vị mặn, loại khác thì lại hơi cứng, cũng có loại mềm dẻo nhưng nói chung là ăn cực kỳ ngon miệng, độ ngọt vừa phải.
Hắc Dực từ bên ngoài bay vào, Lục Nghiên phát hiện một cái hà bao được cột trên đùi nó, bên trong chứa một chiếc kẹp ruby anh đào lấp lánh. Còn có tờ giấy viết bốn chữ "Lễ vật tân niên".
Lục Nghiên mỉm cười, nhìn hà bao trong tay nghĩ có qua có lại nên bốc một nắm mứt nhét vào trong, kêu Hắc Dực đem qua cho Cố Tứ Gia.
Cố Tứ Gia mở túi ra, phía trong cũng có một tờ giấy, viết "Mời ngài ăn mứt" vô cùng nghịch ngợm.
"Nha đầu kia..." Cố Tứ Gia lắc đầu.
Cơm tất niên buổi tối là do Lục Nghiên tự tay làm. Gà vịt thịt cá đều có, bay trên trời - bơi dưới nước – bò trên đất đầy một bàn lớn, mỗi món ăn đều đặc biệt đẹp, đặc biệt tinh xảo, giống như một bức tranh phong cảnh.
Còn hương vị đồ ăn đương nhiên rất ngon.
Cơm tất niên tuy là cơm tối nhưng lại được ăn vào thời điểm mới ba bốn giờ chiều. Trước khi ăn, toàn bộ Lục Thủy Thành đều bị tiếng pháo bao phủ, lộ ra không khí tết âm lịch vui mừng cùng náo nhiệt.
Chờ sau khi ăn xong cơm tất niên, mọi người đều cùng nhau đi hóa vàng dâng hương cho tổ tiên, còn gọi là đi thăm mộ.
Lúc này bên ngoài thành có thể thấy những chiếc xe đi tốp năm tốp ba, vô cùng náo nhiệt, tất cả đều đến thăm mộ trưởng bối đã qua đời của mình. (hổng lẽ đi thăm mộ người chưa chết:v)
Lục lão gia đốt đèn và pháo lên, Lục Nghiên cầm tiền giấy cùng nhang mình đã chuẩn bị sẵn đến.
Màn đêm tối tăm, ánh lửa chiếu vào mặt Lục Nghiên làm cho ánh mắt nàng sáng bừng lên.
"Tiểu thư ngươi muốn thắp hương cho ai?" Xuân Hạnh khó hiểu.
Ngọn lửa trong gió bập bùng không tắt, ánh mắt Lục Nghiên mang theo vài phần thương cảm, nói: "Cho mỗi ngôi mộ một nén."
Một nhà Lục gia nhìn nhau, trong lòng có chút kỳ quái —— bọn họ thắc mắc không biết Lục Nghiên muốn gì từ những người quá cố?
Lục Nghiên cảm thấy nặng trịch lòng, trên đời này trừ nàng, rốt cuộc không còn ai biết tiểu cô nương mang tên "Lục Nghiên" này đã sớm không còn trên nhân thế, ngay cả tế bái, cũng chỉ có mình nàng.
—— Hi vọng "Lục Nghiên" ngươi kiếp sau an ổn.
Danh sách chương