Kinh doanh là việc không hề đơn giản. Khi Lục Nghiên bắt đầu kinh doanh mới biết điều đó, có điều nàng không phải là người dễ bỏ cuộc đành cắn răng tiếp tục. Bởi vì Lục Nghiên không có nhiều tiền mà điều gì cũng cần phải chi tiêu nên nàng mất hai ngày làm một bản dự toán, khống chế thu chi trong phạm vi của mình.
Máy móc trong xưởng đóng hộp là mua từ chỗ của Kim, hắn để lại cho nàng giá vốn nhưng đổi lại Lục Nghiên phải làm cho hắn một bữa đại tiệc.
Thịt, cá, hoa quả đóng hộp hiện tại trên thị trường vẻ ngoài đều rất bắt mắt nhưng hương vị lại không ngon cho lắm, đầu lưỡi xoi mói như Lục Nghiên cảm nhận thật sự không thể nhập khẩu. Lục Nghiên múc một thìa thịt hộp loại cuối cùng lên cho vào miệng sau đó đặt xuống bàn, lấy khăn lau miệng. Nàng mua tất cả các loại đồ hộp có thể trên thị trường để nếm thử, đối với nàng, ăn những thứ này đúng là tự ngược đãi bản thân.
Đầu lưỡi Lục Thực trước giờ rất kén chọn, sau này lại càng bị tay nghề của Lục Nghiên làm cho khó tính hơn, hắn ăn vào một miếng liền không khách khí phun ra, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Đây là thứ gì? Đồ hộp của người nước ngoài mùi vị là như vậy sao?”
Lục lão gia nếm thử, sau đó lau miệng nói: “Người nước ngoài không có chiên xào nấu nướng nhiều như chúng ta. Nói đến thức ăn, vẫn là ẩm thực ở Z Quốc chúng ta là tốt nhất.”
Lục Nghiên nói: “Những loại này đều không thể ăn được, không thể làm giống bọn họ. Tự con sẽ nghiên cứu một chút.”
Việc nghiên cứu cũng không mất quá nhiều thời gian. Đến chiều, trước mặt bọn họ đã có vài loại đồ hộp khác nhau, vừa có thịt vừa có cá.
“Mọi người nếm thử xem hương vị loại nào ngon hơn.” Lục Nghiên đối với thức ăn mình làm rất có lòng tin.
Thịt mà Lục Nghiên sử dụng đa phần là thịt heo, thành phẩm được trưng ra một màu hồng nhạt rất đẹp. Lục Nghiên làm mấy mùi vị như chua cay, ngọt, cay nồng, còn có vị cơ bản.
Lục Thực xúc một thìa cho vào miệng, hắn ăn loại cay nồng. Mùi thịt hoà cùng với hỗn hợp gia vị ăn vừa cay vừa nồng, bên trong còn được cho vài miếng ớt để gia tăng cảm giác, thật sự rất ngon.
"Ngon lắm!" Sau khi ăn một miếng, hai mắt Lục Thực sáng lên. Có thể làm cho hắn khen một chữ ngon, đối với những người khác đã là rất tốt.
Lục Nghiên cũng ăn thử, cảm thấy vừa lòng, quyết định mấy vị này đều sẽ sản xuất.
*
Bên trong xưởng đóng hộp có một căn tin phát bánh bao, mỗi ngày đều sẽ được ăn đến no, vì vậy công nhân làm việc rất hăng say. Rất nhanh, mẻ đồ hộp đầu tiên đã được xuất xưởng.
Hộp đựng làm bằng thiết, bao bì đóng gói cũng không đa dạng cho lắm, chỉ in một chữ ‘Lục" bên trên. Lục Nghiên nếm thử thấy vì là máy móc làm ra nên hương vị hơi kém so với nàng một chút nhưng ngon hơn những loại khác trên thị trường rất nhiều.
Nàng đem đến cho Kim thử, hắn nhanh chóng bị chinh phục, la lớn sợ hãi, khoa trương khen ngợi Lục Nghiên. Tuy rằng Kim cũng mở xưởng đồ hộp nhưng không hề có địch ý với Lục Nghiên, còn nhờ Lục Nghiên thay đổi hương vị của bọn họ. Đồ hộp hắn sản xuất đa phần là cá, còn Lục Nghiên lại có vẻ làm thịt nhiều hơn, hai loại khác nhau nên không có ảnh hưởng gì,
Lục Thực đối với việc này có chút khinh thường, nói thầm: “Đúng là người nước ngoài. Văn hoá ẩm thực của Z Quốc chúng ta là bác đại tinh thâm (*), thức ăn mỹ vị không biết bao nhiêu mà kể, không phải chỉ có một thứ, có gì cần phải kinh ngạc?”
So với đồ hộp của nước ngoài, thứ mà Lục Nghiên làm ra bất kể bề ngoài hay mùi vị đều hơn xa những loại khác.
Mẻ đầu tiên làm ra, Lục Nghiên không đem bán ra thị trường mà sai Liễu Ngu liên lạc với Cố Tướng quân nàng chỉ lấy giá thấp, đưa những cái này ra chiến trường. Lúc trước nàng đã từng nói với Cố Tứ Gia là nếu xưởng đồ hộp được xây dựng xong sẽ tuyệt đối bán cho hắn với giá thấp.
Tình hình chiến sự ở chỗ Cố Tứ Gia lúc này đang vô cùng gay cấn. T Quốc vốn cho rằng trang bị của chúng rất hoàn mỹ, chiến thắng đã nằm trong lòng bàn tay nhưng lại không nghĩ quân địch lại ương ngạnh như vậy, mấy lần xung đột đều là đối phương chiếm lợi thế khiến cho sĩ khí quân lính đều bị ảnh hưởng.
Cố Tứ Gia ngồi trên ghế, gương mặt lạnh lùng, quân phục trên người nguyên bản sạch sẽ phẳng phiu đã muốn ô uế. Hắn gõ bàn, nói: "Trang bị của T Quốc hoàn mỹ hơn chúng ta, cho nên không thể liều mạng với bọn họ, như vậy người thua thiệt sẽ là chúng ta."
Bởi vì trang bị thua kém T Quốc nên Cố Tứ Gia không dám liều mạng mà áp dụng chiến thuật du kích, địch lui ta tiến, địch bất động ta động, thường xuyên qua lại đã khiến sĩ khí đối phương chịu ảnh hưởng lớn, quân đội Z Quốc hiện tại ngược lại chiếm được ưu thế rất lớn.
"Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt (**). Sĩ khí T Quốc hiện tại không lớn bằng lúc trước, đây là cơ hội tốt nhất. Tục ngữ nói, đánh rắn đánh bảy tấc (***), muốn đánh thì phải đánh cho bọn họ không còn đường sống!" Ngữ khí Cố Tứ Gia tuy bình tĩnh nhưng ý tứ trong lời nói lại làm cho người ta chấn động.
Trương phó quan vỗ tay một cái, hưng phấn hỏi: "Tứ Gia, làm ngay bây giờ sao?"
"Ha, ta đợi ngày này đã rất lâu. Ta phải đem những tên nhãi ranh T Quốc này đá ra khỏi Z Quốc chúng ta!" Những người khác tinh thần cũng thập phần phấn khởi, những tên T Quốc càn rỡ, đá các ngươi về nhà.
Đang nói, nhân viên đưa tin đột nhiên đem đến một tờ điện báo, thấp giọng nói: "Tứ Gia, có diện báo từ Lục Thủy Thành."
Cố Tứ Gia nhận lấy nhìn thoáng qua, khuôn mặt lạnh lùng trở nên nhu hoà đi rất nhiều, con ngươi nặng nề cũng mang theo vài phần dịu dàng ấm áp, quả thực khiến bọn người Trương phó quan nhìn thấy chấn động.
"Hai ngày nữa sẽ có một đám vật tư đưa tới, các ngươi chú ý tiếp nhận." Cố Tứ Gia xếp thư lại, không đưa cho người khác mà bỏ vào túi mình.
Bọn người Trương phó quan nhìn nhau —— có chuyện a! Tứ Gia vừa đi, mọi người vây lấy nhân viên đưa tin, hắc hắc cười, hỏi: "Nói mau, điện báo vừa rồi là ai gởi tới, nói gì?"
Nhân viên đưa tin nói: "Là tướng quân gởi tới, trong đó nói sẽ có một ít quân nhu vật tư đưa tới, cũng không có gì..."
Những người khác ồ một tiếng, có chút thất vọng, lại nghe hắn đột nhiên: "Đúng rồi, trong điện báo hình như còn nhắc đến cái gì Lục tiểu thư, cũng không biết là ai?"
Bọn người Trương phó quan sửng sốt, một người trong đó vỗ một cái vào mũ nhân viên đưa tin kia, nói: "Lục tiểu thư ngươi cũng không biết, đó là Tứ nãi nãi của chúng ta."
Nhân viên đưa tin: "..." Hắn không biết tin tức này a.
Vật tư rất nhanh liền đưa đến chiến trường. Nghe tin, Cố Tứ Gia cầm mũ đội lên, nói: "Ta đi xem thử."
Bọn người Trương phó quan nhìn nhau, vội vàng đuổi theo.
Một thùng vật tư quân đội màu xanh đang được dỡ xuống, hậu cần viên nhìn chằm chằm, ánh mắt đỏ lên. Một thùng rồi lại một thùng, tất cả đều là thịt, có chừng trên trăm thùng.
"Tổng cộng 325 thùng thịt. Thỉnh ký nhận!"
Mở thùng ra, bên trong toàn là hộp thiếc. Cố Tứ Gia cầm một hộp nhìn thoáng qua liền thấy trên hộp thiết có một chữ ‘Lục".
Sử Phương xuống xe đi đến chỗ Cố Tứ Gia hành lễ, kêu một tiếng: "Tứ Gia."
Cố Tứ Gia thấy hắn, hơi hơi nhíu mày, nói: "Không phải kêu ngươi ở cạnh Lục tiểu thư sao?"
Sử Phương giải thích: "Là Lục tiểu thư phân phó ta tới đây mang một số thứ cho ngài." Nói xong hắn đưa ra một cái rương gỗ, thùng này so với những cái khác đẹp hơn.
Nghe là Lục Nghiên đưa, trong lòng Cố Tứ Gia có chút động.
Bọn người Trương phó quan tò mò nói: "Lục tiểu thư đưa cái gì?" Đáng tiếc, mặc kệ bọn họ tò mò như thế nào, Cố Tứ Gia hoàn toàn không có ý nói ra.
"Những thứ này phân cho người bên dưới, cũng nên cho bọn họ ăn một bữa ngon." Phân phó xong, Cố Tứ Gia xoay người rời đi, chỉ để lại mấy người Trương phó quan ngóng trông theo dõi bóng dáng hắn.
—— Trong rương kia đến cùng là gì a!
"Sử Phương." Trương phó quan ôm đầu Sử Phương, cưỡng chế kéo hắn đến nói chuyện, hỏi: "Tứ Gia kêu ngươi đi theo Lục tiểu thư. Thế nào?"
Sử Phương cũng là thủ hạ Cố Tứ Gia, cùng bọn người Trương phó quan vô cùng quen thuộc.
Sử Phương sờ đầu nói: "Cũng không tệ lắm, Lục tiểu thư rất ôn hòa, hào phóng. Ít nhất, mỗi ngày bánh bao lớn quản đủ."
"Được lắm tiểu tử!" Những người khác cũng vui mừng cho hắn. Sử Phương và Liễu Ngu tuổi vẫn còn nhỏ, năm nay chỉ mới mười sáu, để cho bọn họ đến chiến trường Trương phó quan bọn họ không đành lòng. Hiện tại thấy hắn theo bên cạnh Lục Nghiên đúng là không sai, ai nấy đều cảm thấy có chút an tâm.
Buổi tối hôm, quân sĩ Cố gia đều được ăn thịt. Đương nhiên không thể mỗi người một hộp nhưng ba người một hộp đã muốn khiến bọn họ cảm thấy thoả mãn.
Bên phía T Quốc thì lại khá im lặng.
Binh lính đốt lửa, bắc nồi, múc một ít thịt cho vào nồi, sau đó cho phần còn dư vào ngực áo xem như bảo bối.
Thịt này thật sự thơm a. Nước canh sôi lên, mùi thịt bay lên ngào ngạt theo làn khói trắng khiến những binh lính đã lâu không chạm được thức ăn mặn cảm động muốn khóc.
—— Thịt đó!
Thịt dùng để nấu canh là tiết kiệm nhất, không giống Trương phó quan bọn họ mỗi người được phát một hộp, có thể xa xỉ trực tiếp lấy thịt ăn với cơm.
"Ngon lắm..."
Trương phó quan sau khi ăn một miếng hai mắt liền sáng lên.
Bọn họ đã từng nếm qua thịt hộp, đội vận chuyển vật tư của T Quốc đã bị bọn họ chặn đường vài lần, bên trong ngoài thịt hộp còn có những thứ thượng vàng hạ cám khác, nhưng mùi vị của nó hoàn toàn không sánh bằng hộp thịt hiện tại hắn đang ăn.
Trước kia hắn còn cảm thấy thịt hộp T Quốc ăn ngon, nhưng bây giờ ăn được loại do Lục gia sản xuất chỉ muốn nói: thịt hộp T Quốc là cái gì? Chỉ là đồ ăn của heo!
Quả nhiên là Lục tiểu thư, dù là đồ hộp cũng có thể làm ra hương vị tuyệt diệu như vậy. Trương phó quan còn cảm thán như thế, binh lính phía dưới càng kêu trời kinh hãi.
Trong nồi kia chỉ cho vào một chút thịt đã có thể nấu ra canh ngon, vị thịt cay nồng lan toả nước canh cũng toàn mùi cay nồng, ngay cả rau dại bên trong đều trở thành mỹ vị. Ăn vào một miếng cảm thấy cả người đều có khí lực, thật là thoả mãn a.
Thịt kia mềm mịn nhẵn nhụi, không biết làm thế nào mà một chút cũng không khô mà lại dẻo dai ngon vô cùng.
Ngon quá ~
Binh lính Cố gia hạnh phúc nheo mắt lại.
Quân sĩ Cố gia bên này ăn uống vui vẻ, lại làm khổ bọn lính T Quốc ở dưới ngọn gió. Gió đêm nay thổi về phía bọn họ, mùi thơm từ quân sĩ Cố gia bị thổi qua đó, quả thực thơm chết người.
"Thơm quá..."
Binh lính T Quốc ngửi được hương vị, nhịn không được nuốt nước miếng, nhìn lại màn thầu khô cằn trong tay, nháy mắt cảm thấy miệng nhạt như nước ốc, ăn không vô.
Nói thật, thức ăn của quân sĩ nước T không tệ, cũng có màn thầu, còn có thịt cá đóng hộp. Nhưng trước kia ăn cảm thấy thơm ngào ngạt, hiện tại một chút cũng không ăn vô.
"Những tên Z Quốc đến tột cùng là ăn cái gì? Tại sao lại thơm như vậy?" Trưởng quan bên T Quốc không tự chủ nuốt nước miếng, nhìn ba món một canh trên bàn, nhất thời không có khẩu vị.
Binh lính T Quốc đêm nay đều chưa ngủ đủ, trong lúc ngủ đều mơ hương vị làm cho bọn họ thèm thuồng, không biết có bao nhiêu người vừa ngủ vừa nuốt nước miếng. Cho nên khi quân sĩ Cố gia đánh tới, binh lính T Quốc đều còn trong mộng, đánh đến không kịp phòng bị, nhanh chóng diệt sạch
"Hắc, những này làm ăn kiểu gì không biết, tại sao lại cảnh giác kém như vậy?" Sau khi triệt tiêu được quân sĩ T Quốc, Trương phó quan cảm thấy có chút mơ hồ.
Bình thường quân sĩ T Quốc không kém như vậy, vậy mà bây giờ không chịu nổi một kích. Bọn họ đã vạch ra kế hoạch chiến đấu gian khổ nhưng không ngờ lại tiêu diệt dễ dàng như vậy. Chỉ tiếc là để tên trưởng quan kia chạy mất.
Bên phía T Quốc cảm thấy người Z Quốc thật sự hạ lưu, chỉ biết xử dụng tâm kế. Đầu tiên là dùng mỹ thực làm chao đảo lòng quân, sau đó thừa dịp bọn họ chưa chuẩn bị liền đánh tới.
"Bọn người Z Quốc thật sự là một đám sinh vật giảo hoạt!" Đây là lời trưởng quan Kiệt Sâm T Quốc chạy trốn trở về nói cho những người khác, thật sự là một hiểu lầm to lớn.
(*) Bác đại tinh thâm: kiến thức sâu rộng, phong phú.
(**) Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt: Trống đánh lần thứ nhất thì khí thế phấn chấn, đánh lần thứ hai thì suy, đánh lần thứ ba thì khí thế đã kiệt.
(***) Đánh rắn đánh bảy tấc: đánh trúng tim cho chết.
Máy móc trong xưởng đóng hộp là mua từ chỗ của Kim, hắn để lại cho nàng giá vốn nhưng đổi lại Lục Nghiên phải làm cho hắn một bữa đại tiệc.
Thịt, cá, hoa quả đóng hộp hiện tại trên thị trường vẻ ngoài đều rất bắt mắt nhưng hương vị lại không ngon cho lắm, đầu lưỡi xoi mói như Lục Nghiên cảm nhận thật sự không thể nhập khẩu. Lục Nghiên múc một thìa thịt hộp loại cuối cùng lên cho vào miệng sau đó đặt xuống bàn, lấy khăn lau miệng. Nàng mua tất cả các loại đồ hộp có thể trên thị trường để nếm thử, đối với nàng, ăn những thứ này đúng là tự ngược đãi bản thân.
Đầu lưỡi Lục Thực trước giờ rất kén chọn, sau này lại càng bị tay nghề của Lục Nghiên làm cho khó tính hơn, hắn ăn vào một miếng liền không khách khí phun ra, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Đây là thứ gì? Đồ hộp của người nước ngoài mùi vị là như vậy sao?”
Lục lão gia nếm thử, sau đó lau miệng nói: “Người nước ngoài không có chiên xào nấu nướng nhiều như chúng ta. Nói đến thức ăn, vẫn là ẩm thực ở Z Quốc chúng ta là tốt nhất.”
Lục Nghiên nói: “Những loại này đều không thể ăn được, không thể làm giống bọn họ. Tự con sẽ nghiên cứu một chút.”
Việc nghiên cứu cũng không mất quá nhiều thời gian. Đến chiều, trước mặt bọn họ đã có vài loại đồ hộp khác nhau, vừa có thịt vừa có cá.
“Mọi người nếm thử xem hương vị loại nào ngon hơn.” Lục Nghiên đối với thức ăn mình làm rất có lòng tin.
Thịt mà Lục Nghiên sử dụng đa phần là thịt heo, thành phẩm được trưng ra một màu hồng nhạt rất đẹp. Lục Nghiên làm mấy mùi vị như chua cay, ngọt, cay nồng, còn có vị cơ bản.
Lục Thực xúc một thìa cho vào miệng, hắn ăn loại cay nồng. Mùi thịt hoà cùng với hỗn hợp gia vị ăn vừa cay vừa nồng, bên trong còn được cho vài miếng ớt để gia tăng cảm giác, thật sự rất ngon.
"Ngon lắm!" Sau khi ăn một miếng, hai mắt Lục Thực sáng lên. Có thể làm cho hắn khen một chữ ngon, đối với những người khác đã là rất tốt.
Lục Nghiên cũng ăn thử, cảm thấy vừa lòng, quyết định mấy vị này đều sẽ sản xuất.
*
Bên trong xưởng đóng hộp có một căn tin phát bánh bao, mỗi ngày đều sẽ được ăn đến no, vì vậy công nhân làm việc rất hăng say. Rất nhanh, mẻ đồ hộp đầu tiên đã được xuất xưởng.
Hộp đựng làm bằng thiết, bao bì đóng gói cũng không đa dạng cho lắm, chỉ in một chữ ‘Lục" bên trên. Lục Nghiên nếm thử thấy vì là máy móc làm ra nên hương vị hơi kém so với nàng một chút nhưng ngon hơn những loại khác trên thị trường rất nhiều.
Nàng đem đến cho Kim thử, hắn nhanh chóng bị chinh phục, la lớn sợ hãi, khoa trương khen ngợi Lục Nghiên. Tuy rằng Kim cũng mở xưởng đồ hộp nhưng không hề có địch ý với Lục Nghiên, còn nhờ Lục Nghiên thay đổi hương vị của bọn họ. Đồ hộp hắn sản xuất đa phần là cá, còn Lục Nghiên lại có vẻ làm thịt nhiều hơn, hai loại khác nhau nên không có ảnh hưởng gì,
Lục Thực đối với việc này có chút khinh thường, nói thầm: “Đúng là người nước ngoài. Văn hoá ẩm thực của Z Quốc chúng ta là bác đại tinh thâm (*), thức ăn mỹ vị không biết bao nhiêu mà kể, không phải chỉ có một thứ, có gì cần phải kinh ngạc?”
So với đồ hộp của nước ngoài, thứ mà Lục Nghiên làm ra bất kể bề ngoài hay mùi vị đều hơn xa những loại khác.
Mẻ đầu tiên làm ra, Lục Nghiên không đem bán ra thị trường mà sai Liễu Ngu liên lạc với Cố Tướng quân nàng chỉ lấy giá thấp, đưa những cái này ra chiến trường. Lúc trước nàng đã từng nói với Cố Tứ Gia là nếu xưởng đồ hộp được xây dựng xong sẽ tuyệt đối bán cho hắn với giá thấp.
Tình hình chiến sự ở chỗ Cố Tứ Gia lúc này đang vô cùng gay cấn. T Quốc vốn cho rằng trang bị của chúng rất hoàn mỹ, chiến thắng đã nằm trong lòng bàn tay nhưng lại không nghĩ quân địch lại ương ngạnh như vậy, mấy lần xung đột đều là đối phương chiếm lợi thế khiến cho sĩ khí quân lính đều bị ảnh hưởng.
Cố Tứ Gia ngồi trên ghế, gương mặt lạnh lùng, quân phục trên người nguyên bản sạch sẽ phẳng phiu đã muốn ô uế. Hắn gõ bàn, nói: "Trang bị của T Quốc hoàn mỹ hơn chúng ta, cho nên không thể liều mạng với bọn họ, như vậy người thua thiệt sẽ là chúng ta."
Bởi vì trang bị thua kém T Quốc nên Cố Tứ Gia không dám liều mạng mà áp dụng chiến thuật du kích, địch lui ta tiến, địch bất động ta động, thường xuyên qua lại đã khiến sĩ khí đối phương chịu ảnh hưởng lớn, quân đội Z Quốc hiện tại ngược lại chiếm được ưu thế rất lớn.
"Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt (**). Sĩ khí T Quốc hiện tại không lớn bằng lúc trước, đây là cơ hội tốt nhất. Tục ngữ nói, đánh rắn đánh bảy tấc (***), muốn đánh thì phải đánh cho bọn họ không còn đường sống!" Ngữ khí Cố Tứ Gia tuy bình tĩnh nhưng ý tứ trong lời nói lại làm cho người ta chấn động.
Trương phó quan vỗ tay một cái, hưng phấn hỏi: "Tứ Gia, làm ngay bây giờ sao?"
"Ha, ta đợi ngày này đã rất lâu. Ta phải đem những tên nhãi ranh T Quốc này đá ra khỏi Z Quốc chúng ta!" Những người khác tinh thần cũng thập phần phấn khởi, những tên T Quốc càn rỡ, đá các ngươi về nhà.
Đang nói, nhân viên đưa tin đột nhiên đem đến một tờ điện báo, thấp giọng nói: "Tứ Gia, có diện báo từ Lục Thủy Thành."
Cố Tứ Gia nhận lấy nhìn thoáng qua, khuôn mặt lạnh lùng trở nên nhu hoà đi rất nhiều, con ngươi nặng nề cũng mang theo vài phần dịu dàng ấm áp, quả thực khiến bọn người Trương phó quan nhìn thấy chấn động.
"Hai ngày nữa sẽ có một đám vật tư đưa tới, các ngươi chú ý tiếp nhận." Cố Tứ Gia xếp thư lại, không đưa cho người khác mà bỏ vào túi mình.
Bọn người Trương phó quan nhìn nhau —— có chuyện a! Tứ Gia vừa đi, mọi người vây lấy nhân viên đưa tin, hắc hắc cười, hỏi: "Nói mau, điện báo vừa rồi là ai gởi tới, nói gì?"
Nhân viên đưa tin nói: "Là tướng quân gởi tới, trong đó nói sẽ có một ít quân nhu vật tư đưa tới, cũng không có gì..."
Những người khác ồ một tiếng, có chút thất vọng, lại nghe hắn đột nhiên: "Đúng rồi, trong điện báo hình như còn nhắc đến cái gì Lục tiểu thư, cũng không biết là ai?"
Bọn người Trương phó quan sửng sốt, một người trong đó vỗ một cái vào mũ nhân viên đưa tin kia, nói: "Lục tiểu thư ngươi cũng không biết, đó là Tứ nãi nãi của chúng ta."
Nhân viên đưa tin: "..." Hắn không biết tin tức này a.
Vật tư rất nhanh liền đưa đến chiến trường. Nghe tin, Cố Tứ Gia cầm mũ đội lên, nói: "Ta đi xem thử."
Bọn người Trương phó quan nhìn nhau, vội vàng đuổi theo.
Một thùng vật tư quân đội màu xanh đang được dỡ xuống, hậu cần viên nhìn chằm chằm, ánh mắt đỏ lên. Một thùng rồi lại một thùng, tất cả đều là thịt, có chừng trên trăm thùng.
"Tổng cộng 325 thùng thịt. Thỉnh ký nhận!"
Mở thùng ra, bên trong toàn là hộp thiếc. Cố Tứ Gia cầm một hộp nhìn thoáng qua liền thấy trên hộp thiết có một chữ ‘Lục".
Sử Phương xuống xe đi đến chỗ Cố Tứ Gia hành lễ, kêu một tiếng: "Tứ Gia."
Cố Tứ Gia thấy hắn, hơi hơi nhíu mày, nói: "Không phải kêu ngươi ở cạnh Lục tiểu thư sao?"
Sử Phương giải thích: "Là Lục tiểu thư phân phó ta tới đây mang một số thứ cho ngài." Nói xong hắn đưa ra một cái rương gỗ, thùng này so với những cái khác đẹp hơn.
Nghe là Lục Nghiên đưa, trong lòng Cố Tứ Gia có chút động.
Bọn người Trương phó quan tò mò nói: "Lục tiểu thư đưa cái gì?" Đáng tiếc, mặc kệ bọn họ tò mò như thế nào, Cố Tứ Gia hoàn toàn không có ý nói ra.
"Những thứ này phân cho người bên dưới, cũng nên cho bọn họ ăn một bữa ngon." Phân phó xong, Cố Tứ Gia xoay người rời đi, chỉ để lại mấy người Trương phó quan ngóng trông theo dõi bóng dáng hắn.
—— Trong rương kia đến cùng là gì a!
"Sử Phương." Trương phó quan ôm đầu Sử Phương, cưỡng chế kéo hắn đến nói chuyện, hỏi: "Tứ Gia kêu ngươi đi theo Lục tiểu thư. Thế nào?"
Sử Phương cũng là thủ hạ Cố Tứ Gia, cùng bọn người Trương phó quan vô cùng quen thuộc.
Sử Phương sờ đầu nói: "Cũng không tệ lắm, Lục tiểu thư rất ôn hòa, hào phóng. Ít nhất, mỗi ngày bánh bao lớn quản đủ."
"Được lắm tiểu tử!" Những người khác cũng vui mừng cho hắn. Sử Phương và Liễu Ngu tuổi vẫn còn nhỏ, năm nay chỉ mới mười sáu, để cho bọn họ đến chiến trường Trương phó quan bọn họ không đành lòng. Hiện tại thấy hắn theo bên cạnh Lục Nghiên đúng là không sai, ai nấy đều cảm thấy có chút an tâm.
Buổi tối hôm, quân sĩ Cố gia đều được ăn thịt. Đương nhiên không thể mỗi người một hộp nhưng ba người một hộp đã muốn khiến bọn họ cảm thấy thoả mãn.
Bên phía T Quốc thì lại khá im lặng.
Binh lính đốt lửa, bắc nồi, múc một ít thịt cho vào nồi, sau đó cho phần còn dư vào ngực áo xem như bảo bối.
Thịt này thật sự thơm a. Nước canh sôi lên, mùi thịt bay lên ngào ngạt theo làn khói trắng khiến những binh lính đã lâu không chạm được thức ăn mặn cảm động muốn khóc.
—— Thịt đó!
Thịt dùng để nấu canh là tiết kiệm nhất, không giống Trương phó quan bọn họ mỗi người được phát một hộp, có thể xa xỉ trực tiếp lấy thịt ăn với cơm.
"Ngon lắm..."
Trương phó quan sau khi ăn một miếng hai mắt liền sáng lên.
Bọn họ đã từng nếm qua thịt hộp, đội vận chuyển vật tư của T Quốc đã bị bọn họ chặn đường vài lần, bên trong ngoài thịt hộp còn có những thứ thượng vàng hạ cám khác, nhưng mùi vị của nó hoàn toàn không sánh bằng hộp thịt hiện tại hắn đang ăn.
Trước kia hắn còn cảm thấy thịt hộp T Quốc ăn ngon, nhưng bây giờ ăn được loại do Lục gia sản xuất chỉ muốn nói: thịt hộp T Quốc là cái gì? Chỉ là đồ ăn của heo!
Quả nhiên là Lục tiểu thư, dù là đồ hộp cũng có thể làm ra hương vị tuyệt diệu như vậy. Trương phó quan còn cảm thán như thế, binh lính phía dưới càng kêu trời kinh hãi.
Trong nồi kia chỉ cho vào một chút thịt đã có thể nấu ra canh ngon, vị thịt cay nồng lan toả nước canh cũng toàn mùi cay nồng, ngay cả rau dại bên trong đều trở thành mỹ vị. Ăn vào một miếng cảm thấy cả người đều có khí lực, thật là thoả mãn a.
Thịt kia mềm mịn nhẵn nhụi, không biết làm thế nào mà một chút cũng không khô mà lại dẻo dai ngon vô cùng.
Ngon quá ~
Binh lính Cố gia hạnh phúc nheo mắt lại.
Quân sĩ Cố gia bên này ăn uống vui vẻ, lại làm khổ bọn lính T Quốc ở dưới ngọn gió. Gió đêm nay thổi về phía bọn họ, mùi thơm từ quân sĩ Cố gia bị thổi qua đó, quả thực thơm chết người.
"Thơm quá..."
Binh lính T Quốc ngửi được hương vị, nhịn không được nuốt nước miếng, nhìn lại màn thầu khô cằn trong tay, nháy mắt cảm thấy miệng nhạt như nước ốc, ăn không vô.
Nói thật, thức ăn của quân sĩ nước T không tệ, cũng có màn thầu, còn có thịt cá đóng hộp. Nhưng trước kia ăn cảm thấy thơm ngào ngạt, hiện tại một chút cũng không ăn vô.
"Những tên Z Quốc đến tột cùng là ăn cái gì? Tại sao lại thơm như vậy?" Trưởng quan bên T Quốc không tự chủ nuốt nước miếng, nhìn ba món một canh trên bàn, nhất thời không có khẩu vị.
Binh lính T Quốc đêm nay đều chưa ngủ đủ, trong lúc ngủ đều mơ hương vị làm cho bọn họ thèm thuồng, không biết có bao nhiêu người vừa ngủ vừa nuốt nước miếng. Cho nên khi quân sĩ Cố gia đánh tới, binh lính T Quốc đều còn trong mộng, đánh đến không kịp phòng bị, nhanh chóng diệt sạch
"Hắc, những này làm ăn kiểu gì không biết, tại sao lại cảnh giác kém như vậy?" Sau khi triệt tiêu được quân sĩ T Quốc, Trương phó quan cảm thấy có chút mơ hồ.
Bình thường quân sĩ T Quốc không kém như vậy, vậy mà bây giờ không chịu nổi một kích. Bọn họ đã vạch ra kế hoạch chiến đấu gian khổ nhưng không ngờ lại tiêu diệt dễ dàng như vậy. Chỉ tiếc là để tên trưởng quan kia chạy mất.
Bên phía T Quốc cảm thấy người Z Quốc thật sự hạ lưu, chỉ biết xử dụng tâm kế. Đầu tiên là dùng mỹ thực làm chao đảo lòng quân, sau đó thừa dịp bọn họ chưa chuẩn bị liền đánh tới.
"Bọn người Z Quốc thật sự là một đám sinh vật giảo hoạt!" Đây là lời trưởng quan Kiệt Sâm T Quốc chạy trốn trở về nói cho những người khác, thật sự là một hiểu lầm to lớn.
(*) Bác đại tinh thâm: kiến thức sâu rộng, phong phú.
(**) Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt: Trống đánh lần thứ nhất thì khí thế phấn chấn, đánh lần thứ hai thì suy, đánh lần thứ ba thì khí thế đã kiệt.
(***) Đánh rắn đánh bảy tấc: đánh trúng tim cho chết.
Danh sách chương