"... Mẹ thương mến, dạo này mọi người có khỏe không? Lần trước trong thư ta đã nói với mọi người, ta ở Đông Phương đại lục xa xôi gặp một vị tiểu cô nương đặc biệt, hai tay của nàng có thể nấu ra thức ăn vô cùng ngon, ta muốn cho mọi người nếm thử cho nên rất nhanh mọi người có thể nhận được bưu phẩm ta gửi."

Học Nhĩ Sâm (= Sylvester = họ của Kim) phu nhân đọc thư xong, nhìn bưu phẩm vừa đưa tới nói với chồng mình: "Đây chính là bưu phẩm Kim nói trong thư?"

Vì phòng ngừa va đập, bưu phẩm được bọc mấy lớp túi khiến Học Nhĩ Sâm phu nhân mất rất nhiều thời gian mở ra.

"... Đây là đồ hộp?" Học Nhĩ Sâm lão gia cầm một hộp thiếc lên nhìn thoáng qua, lật tìm trong bưu kiện một chút, mấy hộp thiếc này kích thước giống nhau nhưng vị khác nhau, chỉ có duy nhất chữ "Lục" bên trên là y như nhau.

Đương nhiên, vợ chồng Học Nhĩ Sâm không hiểu được chữ "Lục" này của Z Quốc.

Học Nhĩ Sâm phu nhân lấy dao đến khui hộp, một mùi hương nhẹ nhàng ra, đó là thịt hộp nguyên chất, màu thịt hồng nhạt hiện ra vô cùng xinh đẹp.

"Hình như rất thơm." Học Nhĩ Sâm phu nhân là một bà nội trợ chính cống, ngửi được mùi thịt bà liền biết hương vị này sẽ không quá kém.

Học Nhĩ Sâm lão gia lấy tay bốc một miếng thịt cho vào miệng nếm thử, đầu lưỡi nháy mắt cảm nhận được vị thịt thơm mềm hai mắt sáng lên.

"Mỹ vị! Tuyệt!" Học Nhĩ Sâm lão gia lấy thìa múc ăn thêm, thịt vừa mềm vừa thơm, ăn vào miệng tràn đầy mùi thịt nồng đậm kia.

Học Nhĩ Sâm phu nhân nhìn phản ứng khoa trương của chồng mình trong lòng cũng không nhịn được bắt đầu tò mò, nhanh chóng nếm một miếng, sau đó đương nhiên bị mỹ vị trong miệng trói chặt. Bọn họ cũng từng ăn thịt hộp vị những loại kia không thơm ngon như vầy.

Hai vợ chồng đang ăn thì có người gõ cửa. Là lão hàng xóm Ước Hàn (= John).

"Xin chào, các ngươi đang làm gì vậy? Đây là...?" Ước Hàn vào nhà nhìn thấy hộp thiếc trên bàn kinh ngạc, hỏi.

Học Nhĩ Sâm Lão gia nhiệt tình nói: "Đây là thịt hộp Kim gửi từ Phương Đông xa xôi tới, ngươi có muốn thử không?"

Ước Hàn định cự tuyệt nhưng là ngửi được mùi thơm trong không khí lại không tự chủ được gật gật đầu.

"Hương vị kinh người!" Ăn một miếng xong Ước Hàn liền bị chấn động. Thịt này so với loại trước kia hắn từng ăn ngon hơn bao nhiêu.

Ba người chuyên chú ăn, món này thật sự khiến bọn họ ăn vô cùng ngon miệng.

Ăn hết mấy hộp, Học Nhĩ Sâm Lão gia cũng không thấy ngấy mà còn chưa thoả mãn muốn ăn thêm, nhưng ông nhớ trong bưu phẩm còn có mấy loại hộp khác nhau, chắc hẳn có nhiều hương vị. Học Nhĩ Sâm Lão gia cầm kéo đến mở mấy hộp kia ra, bất ngờ la lên một tiếng, thập phần ngạc nhiên với những thứ trong hộp.

Tổng cộng có ba loại đồ hộp, một loại là thịt, một loại là chân gà ngâm măng chua, loại còn lại là đậu phụ kho tương.

"Đây là chân gà?" Người nước Y không ăn chân gà nên khi nhìn thấy thứ trong hộp có chút do dự. Nhưng mùi đồ chua kích thích vị giác của bọn họ, nước miếng không tự chủ trào ra, đến lúc hồi phục tinh thần đã thèm không chịu nổi.

Ăn! Không còn do dự, ba người bọn họ quyết định ăn.

"Oa..."

Chỉ cần ăn một miếng, không cắn trúng ớt mà ba người đã muốn kêu la. Hương vị này quả thật quá thần kỳ, cay đến mức nước mắt bọn họ chảy liên tục thế nhưng lại không thể ngừng việc ăn. Lớp da chân gà dai dai, gân bên trong giòn giòn, ăn vô cùng ngon, phối với vị chua cay đúng là tuyệt vời, khiến người ta trầm mê không dứt.

Đậu phụ kho tương kia ăn vào cảm giác mềm nhưng không nát, còn có ngũ vị hương nên vừa thơm vừa cay, so với chân gà thì Học Nhĩ Sâm phu nhân thích món này hơn.

Thức ăn ở Phương Đông đúng là quá thần kỳ!

Gia đình Học Nhĩ Sâm cùng Ước Hàn đều bị những món ăn này mê hoặc, Ước Hàn thậm chí còn cảm thán: “Chúa ơi, đây là món quà tuyệt vời nhất ta nhận được trong tuần này! Kim đúng là một đứa trẻ tốt!”

Học Nhĩ Sâm lão gia và phu nhân: “??" Hình như có chỗ nào không đúng. Thôi kệ không quan tâm hắn, hưởng thụ mỹ thực hiện tại là quan trọng nhất.

Gia đình Học Nhĩ Sâm rất nhiệt tình hào phóng, không keo kiệt chia sẻ món ăn thần kỳ Phương Đông này với hàng xóm, sau đó bọn họ nhận ra khách đến nhà càng ngày càng nhiều.

"Chào Học Nhĩ Sâm, chân gà ngâm chua cay của nhà ngươi còn không? Cháu nội ta rất thích món ăn này." Người đang nói chuyện chính là một vị phu nhân Công tước gần nhà ông. Vị pgu nhân này trước giờ vô cùng cao ngạo, ít khi thấy được vẻ mặt ôn hoà của bà nên Học Nhĩ Sâm phu nhân có chút thụ sủng nhược kinh.

Công Tước đại nhân có chức vị khá cao trong quân đội, nếu có thể nhận được sự trợ giúp của ông thì không chỉ Kim mà chồng bà nhất định có nhiều cơ hội thăng tiến. Gạt bỏ suy nghĩ trong lòng, Học Nhĩ Sâm phu nhân nhanh chóng lộ ra một nụ cười tươi tắn nói: “Đương nhiên là còn. Phu nhân đợi một lát ta đi lấy ngay cho ngài.”

Nụ cười của Học Nhĩ Sâm phu nhân sau khi tiễn Công tước phu nhân đi bỗng tắt, ánh mắt trống rỗng muốn khóc, lập tức chạy đi gửi thư cho Kim.

"Con trai thương mến. Bưu phẩm của con chúng ta đã nhận được rồi…"

Kim đọc xong bức thư, hiểu rõ điều mẹ mình đang nói. Tóm lại là những thứ hắn đưa tới họ đã ăn thử, rất ngon, mọi người đều thích cho nên gửi thêm một phần nữa đi. Nhớ rõ phải nhiều một chút!

Lời này Học Nhĩ Sâm phu nhân nhắc đi nhắc lại nhiều lần.

Những điều được ghi trong thư đúng là ngoài dự đoán. Kim nghĩ đồ ăn mình gửi chắc chắn rất được hoan nghênh nhưng không ngờ lại được hoan nghênh đến mức như vậy.

"Đi, chúng ta đi tìm Lục nào!" Cầm mũ lên, Kim dùng ngữ khí hài hước nói với trợ lý của mình.

*

Cuối xuân đầu hè, thời tiết bắt đầu nóng hơn. Trong phòng Lục Nghiên có một chậu hoa sen nhỏ đặt ở bàn sách đang ra nụ, nhô đầu trên mặt nước, nhìn thập phần khả ái. Lục Nghiên nhìn dáng vẻ của nó, lấy giấy bút trải ra vẽ lại.

Thực Mãn Lâu hiện tại yên ổn, xưởng đồ hộp cũng đi vào quỹ đạo, nàng có rất nhiều thời gian rãnh rỗi nhàn hạ.

Xuân Hạnh đứng một bên vừa mài mực, vừa nhìn tiểu thư nhà mình, nhịn không được mỉm cười. Người ta nói nữ nhi làm từ nước, nếu vậy tiểu thư bọn họ nhất định được dòng nước đẹp nhất tạo thành, so với hoa sen kia còn kiều diễm hơn.

Hòa Hương đột nhiên từ bên ngoài đi vào, mặt mày hưng phấn, cúi người nói: "Tiểu thư, có tin tức tốt. Cố Tứ Gia vươn cờ chiến thắng trở về, binh sĩ đã đến ngoài thành!"

Lục Nghiên nghe thấy trong lòng kinh ngạc, bút vẽ trên tay xẹt qua, lưu lại một đường thẳng trên giấy.

Xuân Hạnh đáng tiếc thở dài, tranh này đã vẽ gần xong vậy mà bị một đường này phá hủy.

"Nha đầu ngươi ầm ĩ cái gì, không thấy tiểu thư đang vẽ tranh sao? Ngươi xem bởi vì ngươi mà bức tranh của tiểu thư bị huỷ rồi." Xuân Hạnh oán trách Hòa Hương, đi qua lấy tay chọt vào trán nàng trách cứ.

Lúc này Hòa Hương mới nhìn thấy Lục Nghiên đang vẽ tranh, lập tức nói: "Xin lỗi tiểu thư..."

"Không sao." Lục Nghiên thản nhiên nói, cầm cọ vẽ vài đường lên dấu tích kia, bức tranh liền đổi thành hình dạng khác, hiện lên một chú chuồn chuồn đậu trên nụ hoa hồng tiên diễm, bức tranh nhất thời sống động vô cùng.

Xuân Hạnh cùng Hòa Hương trừng lớn mắt, cảm thấy kinh sợ, bội phục nhìn nàng —— Tiểu thư các nàng thật quá lợi hại, không chỉ nấu ăn ngon, kinh doanh giỏi mà ngày cả vẽ tranh cũng tuyệt diệu như vậy.

Lục Nghiên đặt bút xuống, nhìn bức họa ngơ ngẩn, không biết đang suy nghĩ gì.

Xuân Hạnh và Hòa Hương nhìn nhau, không dám quấy rầy nàng.

Sau vài phút, Lục Nghiên đột nhiên mở miệng nói: "Xuân Hạnh, ngươi hỏi thăm ca ca ngươi một chút, Cố Tứ Gia... Có bị thương không."

Xuân Hạnh hơi sửng sốt, cúi người đáp vâng.

Lục Nghiên đi lại trong phòng, không biết vì sao cảm thấy bất an. Nàng ngồi cạnh cửa sổ, Hòa Hương lấy phiến tử (quạt) đến quạt cho nàng.

Lý Hạ là người cơ trí, làm việc lưu loát nhanh chóng, rất mau đến báo cáo, nói Cố Tứ Gia không bị thương, quân sĩ Cố gia đang ở ngoài thành chỉnh trang nhưng Cố Tứ Gia đã vào thành.

Nghe vậy, Lục Nghiên an tâm hơn. Lúc này nàng đột nhiên nhận ra, nàng bất an là vì lo lắng cho Cố Tứ Gia.

Nàng chưa bao giờ phủ nhận mình có thiện cảm với Cố Tứ Gia, cho dù ban đầu nàng gọi anh là Tứ thúc nhưng cũng chưa từng thật sự xem anh là trưởng bối. Cố Tứ Gia lại là người tràn đầy mị lực nên Lục Nghiên thấy mình động tâm với anh cũng không có gì kì quái. Chỉ là nàng trước giờ là người lí trí, sẽ không bị tình cảm nhi nữ ảnh hưởng.

Xem ra trước mắt gả cho Cố Tứ Gia không phải là chuyện không tốt!

"Tiểu thư, Kim tiên sinh và Diệp tiên sinh đến." Một tiểu nha đầu trong phủ đến truyền lời.

Lục Nghiên sửng sốt, nói: "Mời bọn họ đến phòng khách ngồi đợi một lát, ta lập tức đến ngay."

Lục Nghiên cảm thấy đau đầu, vị Diệp tiên sinh kia nghe nói đến từ trà thành nổi tiếng, không biết vì sao khi nhìn thấy nàng liền nói nàng là cái gì mâu tư nữ lang (nàng thơ) của hắn, nhất định muốn nàng làm người mẫu.

"Thật phiền!" Lục Nghiên cảm thán.

Bởi vì đang ở trong phòng, Lục Nghiên chỉ mặc một bộ đồ mỏng manh đơn giản, vô cùng mát mẻ, có điều bộ dạng này không thể đi gặp khách, chỉ có thể thay quần áo khác.

Trong phòng khách Lục gia lúc này, Diệp Chu Lai và Kim đang mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau. Không khí có chút ngột ngạt!

Chương này thật sự rất khó, với một đứa không biết tiếng Trung như ta thật sự dịch rất mệt. Mọi người sao nhiều cho ta vui đi. ~~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện