"... Ta thấy vị tiểu thư này rất hợp với ta."

Phùng Chinh Viễn cười tủm tỉm, ánh mắt cong lên, ngoài miệng nói ra những lời không đứng đắn nhưng cũng khiến cho người ta cảm thấy không hề hạ lưu.

Dáng vẻ của hắn rất tốt, khuôn mặt nhu hòa tuấn tú mê người, thân hình có vẻ ốm yếu hơn đám binh lính sau lưng, không quá hung hãn mà có vài phần dịu dàng. Ánh mắt hắn cương trực chính nghĩa, không ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn, người ta chỉ cảm thấy được hắn là người khó gần, đáng sợ vô cùng.

Lục Nghiên như cười như không nhìn hắn, nói: "Đa tạ thiếu tướng quân khích lệ, thiếu tướng quân cũng là anh khí bức người."

Thái độ của nàng rất hào phóng, không hề gieo cho người ta sự nghi ngờ gì.

Phùng Chinh Viễn liền cười, tùy ý lấy một đóa hồng trắng đưa cho Lục Nghiên nói: “Mỹ nhân nên đứng chung với hoa hồng. Cành hoa này tặng cho ngươi, tiểu thư mỹ lệ.”

Mọi người hít một hơi khí lạnh, theo bản năng nhìn qua Cố Tứ Gia, trong lòng thầm than. Vị Phùng thiếu tướng này đúng là không biết trước sau, ngay trước mặt Cố Tứ Gia cũng dám đùa giỡn Lục tiểu thư. Nhưng không hiểu sao nhìn Cố Tứ Gia lại không có vẻ gì là tức giận.

Lục Nghiên nhìn thoáng qua Cố Tứ Gia, sau đó đưa tay nhận lấy hoa.

Cái nhìn của nàng làm cho Phùng Chinh Viễn nhận thấy mờ ám, nhất thời cười xuề xòa nói: “Ta cứ nghĩ cô nương xinh đẹp này là người của ai, thì ra là của Cố thiếu tướng ngươi nha.”

Đối với giễu cợt của hắn, Lục Nghiên không cảm thấy khó chịu gì, ngược lại nàng cũng cười vui vẻ hào phóng với hắn.

Phùng Chinh Viễn vừa cười vừa đùa bỡn với Cố Tứ Gia: “Đúng là cái gì tốt cũng bị ngươi chiếm mất.”

Lục Nghiên cảm thấy vị Phùng thiếu tướng này có chút đáng quan tâm. Tuy sự phóng đãng cuồng vọng của hắn làm cho người ta chán ghét nhưng cử chỉ lại vừa đúng, không chút lỗ mãng.

“Thật là một người hay ho." Lục Nghiên thì thào.

Trong hoa viên bày một sân khấu kịch. Hí khúc đang là môn nghệ thuật được nhiều người quan tâm nhất Lục Thủy Thành. Trên sân khấu, những đào hát đang y y nha nha ca diễn, dáng người bọn họ phong lưu, tay áo như suối vung lên, thập phần quyến rũ, người xem bên dưới la hét vỗ tay ủng hộ ầm ĩ.

Xuân Hạnh rất thích xem kịch, cúi người nói nhỏ bên tai Lục Nghiên: “Nghe nói người đóng vai Thôi Oanh Oanh là nam nhân, so với nữ nhân còn đẹp hơn. Căn bản khó có thể nhận ra đó là nam nhân.” 

Nhất là đôi mắt kia, quả thật khiến người ta chìm vào say đắm.

“Nếu dễ dàng bị nhận ra là đàn ông thì hắn cũng không đứng trên sân khấu.” Lục Nghiên cười nói.

Vị trí bên cạnh có người ngồi xuống, Lục Nghiên vừa nhìn sang đã thấy Phùng Chinh Viễn vắt chéo chân ngồi ở đó.

“Đào hát này tên là gì vậy?” Hắn hỏi.

Lập tức có người trả lời: “Thiếu tướng, người này là đào chính ở gánh hát, tên Ngọc Sinh Yên. Mọi người đều gọi hắn là Ngọc Tiên Sinh.”

Phùng Chinh Viễn tủm tỉm cười, nói: “Dáng người tốt đó. Giọng ca cũng hay, trách không được người ta gọi một tiếng tiên sinh.”

Nói xong hắn quay đầu nhìn Lục Nghiên, chỉ vào Ngọc Sinh Yên hỏi: “Lục tiểu thư thấy sao?”

Lục Nghiên nói thẳng: "Ta không hiểu diễn xuất, chỉ ngồi góp vui thôi. Có điều nghe nhiều người vỗ tay ủng hộ, ta cũng biết Ngọc Tiên sinh rất tốt, không thì cũng không thể nào nhận được khích lệ của Phùng thiếu tướng.”

Phùng Chinh Viễn vui vẻ, nói: "Ta thật sự càng ngày càng thích ngươi."

Lục Nghiên hơi hơi nheo mắt, nói: "Ta cũng rất hâm mộ Phùng thiếu tướng."

Phùng Chinh Viễn nhíu mắt, quái dị nhìn nàng. Lục Nghiên thản nhiên nhìn thẳng vào hắn.

"Ta nghĩ chúng ta sẽ trở thành bằng hữu tốt." Phùng Chinh Viễn nói.

Lục Nghiên nhẹ nhàng đáp: "Ta cũng muốn như vậy."

Hai người cười thoải mái với nhau, Xuân Hạnh thấy đầu óc mình trở nên lú lẩn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Vở kịch diễn xong, sân khấu bỗng chốc yên tĩnh, chỉ còn những người tâm trạng vẫn đặt trong hí khúc chưa quay về thực tại.

Phùng Chinh Viễn sửa sang cổ tay áo của mình, hỏi: "Hoa ta sai người chuẩn bị đâu rồi?"

Nghe vậy, lập tức có người đem hoa tới. Đó là một bó hoa hồng lớn, đẹp mê người được Phungg Chí Viễn ôm trong lòng.

—— Chẳng lẽ là tặng cho tiểu thư chúng ta? Đại não Xuân Hạnh nhảy lên liên tục. Nhìn qua Lục Nghiên, nàng lại làm như chuyện không liên quan gì đến mình, còn bưng tách trà lên uống. Động tác uống trà của nàng cũng làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Trong lòng Xuân Hạnh lo lắng. Tiểu thư nhà nàng sợ là không biết vị Phùng thiếu tướng này đối với nàng không có ý tốt.

Phùng Chinh Viễn ôm hoa đứng dậy, tây trang giày da trên người hắn phẳng phiu, dáng người cao gầy. Lúc ôm hoa nhìn có vài phần dịu dàng.

Xuân Hạnh thấy hắn càng đi càng xa: "..." Hình như có chỗ nào đó không đúng?

"Hoa đó không…không phải dành cho tiểu thư.” Xuân Hạnh nhẹ nhàng thở ra, nhưng đồng thời cũng cảm thấy khó hiểu.

Lục Nghiên nghiên đầu, cười nói: “Đứa ngốc. Không lẽ ngươi không nhìn ra Phùng thiếu tướng là một cô nương sao? Vậy thì làm sao có hứng thú với ta được.”

Cái gì... Cái gì?!!

Xuân Hạnh tưởng mình nghe nhầm, nàng quay đầu nhìn bóng dáng Phùng Chinh Viễn. Dáng người này khí phách như vậy, không hề giống cô nương chút nào.

Lục Nghiên cười, nói: "Nếu ngươi cẩn thận một chút sẽ phát hiện, ngũ quan Phùng thiếu tướng vô cùng thanh tú. Có điều người bình thường sẽ không chú ý dáng vẻ ấy của nàng..."

Cho dù để ý tới bộ dáng của nàng nhưng cũng sẽ bị khí chất trên người nàng thuyết phục. Cường đại hung hãn, ở chung với nàng rất khó nghĩ rằng nàng lại là một nữ nhân.

Ở bên kia, Phùng thiếu tướng dễ dàng đi vào hậu đài. So với vẻ ngăn nắp xinh đẹp trên sân khấu, hậu đài hỗn độn hơn nhiều. Một nhóm người mặt trung y màu trắng, mặt mày tô son đánh phấn đang tán dóc với nhau.

Phó quan vén rèm cửa cho Phùng Chinh Viễn, người bên trong lập tức nhìn về phía họ, không ai dám nói gì.

Tuy nói rằng hậu đài không cho người bình thường đi vào nhưng nhìn đám người Phùng Chinh Viễn là biết không phải người bình thường. Như vậy thì có ai dám hó hé gì.

Phùng Chinh Viễn đi vào hậu đài, một tay ôm bó hoa hồng khổng lồ, một tay cho vào túi quần, thoạt nhìn rất phóng khoáng. Nàng liếc mắt nhìn mọi người bên trong, không thấy người muốn tìm liền giữ chặt một người hỏi: “Ngọc Tiên sinh đâu?”

Người nọ khẩn trương liếc nàng một cái, chỉ chỉ vào một căn phòng được ngăn bởi vách bình phong.

“Cộp cộp cộp.”

Tiếng giày da nện xuống sàn phát ra âm thanh nhu tiết tấu nhạc. Đẩy cửa, Phùng Chinh Viễn ngay lập tức nhìn thấy người nàng đang tìm kiếm ngồi trước gương.

Ngọc Sinh Yên và những người khác xoay lại nhìn nàng. Hắn mặc một bộ trung y trắng, lớp trang điểm trên mặt đã tẩy đi phân nửa, màu vẽ trên má trái còn loang đầy nhưng má phải lại sạch sẽ tuấn tú.

Phùng Chinh Viễn quét mắt nhìn một lượt khắp phòng. Căn phòng nhỏ như vậy đã được chất đầy hoa, điều này tượng trưng cho việc Ngọc Sinh Yên được rất nhiều người yêu thích.

Đi đến trước bàn trang điểm, Phùng Chinh Viễn cười nói: "Ngọc Sinh Yên... Diễn xướng của ngươi rất khá, ta thực thích."

Vừa nói, nàng giật lấy bó hoa bày trên bàn trang điểm vứt xuống đất, đổi vào bó hoa của mình. Hoa hồng đỏ rực, thoạt nhìn nồng cháy vô cùng, Phùng Chinh Viễn hài lòng gật đầu.

Bọn người phó quan sau lưng nàng động tác thập phần lưu loát đem tất cả hoa trong phòng thanh lý sạch sẽ, chỉ còn lại bó hồng đỏ xinh đẹp của nàng.

Phùng Chinh Viễn càng hài lòng.

"Chúng ta trò chuyện một lát đi."

Nàng xoay người dựa vào bàn trang điểm, cười tủm tỉm nhìn Ngọc Sinh Yên.

Ngọc Sinh Yên: "..."

Lục Nghiên nghe tin Phùng Chinh Viễn xông vào hậu đài đoàn kịch, còn đem hoa người khác tặng Ngọc Tiên sinh vứt hết, nhất thời bật cười. Đây đúng là việc Phùng Chinh Viễn sẽ làm mà!

Ánh mắt Cố Tứ Gia thâm trầm nhìn nàng, hỏi: "Nàng thích Phùng Chinh Viễn?"

"Ta chẳng qua cảm thấy nàng rất lợi hại. Một cô nương như vậy mà có thể ngồi vững ở vị trí thiếu tướng. Hơn nữa uy vọng lại lớn. Thật sự khó khăn." Lục Nghiên đối với Phùng Chinh Viễn là bội phục.

Cố Tứ Gia nói: "Phùng Chinh Viễn đúng là người lợi hại. Phùng gia tổng cộng có bảy người con trai, nhưng bảy người kia cộng lại cũng không sánh bằng một Phùng Chinh Viễn."

Nàng là nữ trung hào kiệt chân chính.

Dừng một chút, ánh mắt Cố Tứ Gia dao động, nói: "Nàng chờ ta một chút, ta đi lấy cái này."

Lục Nghiên gật đầu, sau khi hắn rời đi, ánh mắt nàng đảo quanh căn phòng.

Đây là thư phòng của Cố Tứ Gia, bố trí ngăn nắp sạch sẽ, có điều hơi lạnh lẽo. Bên tay trái là cửa sổ, ngoài sân trồng một cây lựu đang nở hoa đỏ rực.

Lục Nghiên đi qua nhìn, nghĩ rằng nếu ở đây đặt một chiếc giường nhỏ, bên trên đặt một chiếc bàn ngồi, bưng trà cùng điểm tâm lên thưởng thức sẽ rất tuyệt.

Cố Tứ Gia từ bên ngoài đi vào, Lục Nghiên nghe động tĩnh xoay người lại, sửng sốt.

Cố Tứ Gia ho nhẹ một tiếng, biểu cảm đứng đắn, tay giơ ra phía trước, nói: "Tặng nàng."

Lục Nghiên nhìn trong lòng hắn là một bó hoa hồng trắng lớn, có chút kinh ngạc: "Tặng ta?"

Cố Tứ Gia gật đầu, vành tai ửng đỏ.

Hoa hồng trắng nhìn thập phần thanh khiết xinh đẹp, làm nổi bật làn da tuyết trắng của Lục Nghiên.

Lục Nghiên cảm động, cũng hiểu lí do Cố Tứ Gia tặng hoa cho mình.

"Thật nhỏ mọn." Nàng thì thào.

Lúc trở về, người Lục gia đều nhìn thấy Lục Nghiên ôm trong lòng một bó hồng trắng.

Lục phu nhân hỏi: "Cái này từ đâu ra?"

Nói xong, nhìn thấy hoa hồng trắng bà liền nghĩ đến Phùng Chinh Viễn, khẩn trương hỏi: "Không phải là vị Phùng thiếu tướng kia tặng chứ?"

Bà nhất thời có chút sốt ruột. Vị Phùng thiếu tướng đó vừa nhìn thì biết là người không có chừng mực.

“Phùng thiếu tướng dáng dấp cũng không tệ nhưng ta thấy không phải là người đáng tin. Lúc chiều ta còn nghe nói, hắn mang một đống người chạy vào hậu đài đoàn kịch, ngăn cản đường đi của Ngọc Tiên sinh. Hình như là bày tỏ tình yêu. Quả thực…”

Lục phu nhân là người tính tình dịu dàng, quả thực nửa ngày cũng không thể nói ra lời gì quá đáng. Cuối cùng chỉ nói: “Dù sao con và hắn không được lui tới.”

Lục Nghiên dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói: "Đây không phải do Phùng thiếu tướng tặng. Là Tứ Gia tặng."

Nghe vậy, mọi người nhẹ nhàng thở ra. Cố Tứ Gia thì tốt, so với vị kia thì Cố thiếu tướng thoạt nhìn đáng tin hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện