Nghe được thanh âm có kẻ tiến vào, hai người không hẹn mà cùng quay đầu lại xem.

Sau đó, vẻ mặt của Đường Cát Tường và Hoa Diệu Sân đều thay đổi.

Cát Tường cười trộm, chẳng ai biết rõ hắn rốt cuộc cười cái gì. Còn Hoa Diệu Sân nguyên bản đang trừng mắt thật to thì thu liễm lại ngay.

“Trương đại tiểu thư?” Ngay cả thanh âm cũng mang theo hàn khí âm trầm.

“Ngươi là…Hoa Diệu Sân?” Không thể không nhớ rõ thanh âm của nam nhân kia, dù sao ả cũng từng lợi dụng y triệt để, hơn nữa trực tiếp cho Đường Môn một mối nhục lớn. Điều này chính là kiệt tác đắc ý nhất của nàng. Mặc dù bây giờ phải chịu đợt công kích kì quái này, nhưng chỉ cần có được kẻ rất dễ lợi dụng như y thì muốn lật ngược tình thế hẳn là không quá khó khăn.

“Ngươi nữ nhân này sống dai thật đấy, cư nhiên không bị độc chết.” Nghiến răng nghiến lợi, ngay cả răng nanh ít khi thấy cũng nhe ra. Trên trán gân xanh giật mạnh, người khác quả thật không thể không thấy được tâm tình hiện giờ của y.

“Muốn giết ta nào có dễ như vậy?” Cười, nữ nhân kia cười châm biếm dự cảm của mình. “Ta còn đang thắc mắc ai đang âm thầm trù tính chuyện ở Động Đình Hồ. Không nghĩ đến Đường Môn cũng sẽ làm ra chuyện hèn hạ như vậy. Bất quá đừng tưởng rằng chút độc thông thường có thể giết ta. Có các ngươi ở đây thì ta còn sợ gì?”

“Suy nghĩ thật buồn cười.” Cười lạnh. “Chỉ bằng đám tàn dư Động Đình Hồ hiện tại ư? Ngươi cũng quá ngây thơ rồi.”

“Bản lĩnh của bổn cô nương ngươi chưa từng lĩnh giáo qua sao?” Âm hiểm cười, vật ở cổ tay đã lấp ló.

Hoa Diệu Sân chỉ kịp nghe Đường Cát Tường hô lên “Cẩn thận”, trước mắt đã hoa lên. Sau đó từng đợt từng đợt mê muội lại lần nữa xuất hiện.

Đường Cát Tường biết không ổn, đang định xông đến, không ngờ động tác của nữ nhân kia rất nhanh, thân hình chuyển một cái, tiểu gương khiến người khác rất không thoải mái đã hoàn toàn phản chiếu gương mặt hắn.

“Rồi xong.” Lẩm bẩm, Đường Cát Tường cũng chỉ có thể ‘thong thả’ trượt ngã xuống.

Dự cảm của Đường Vô Y quả thật chính xác. Lúc hắn chạy về tiểu ốc, đã thấy nữ nhân kia đắc ý tươi cười, dưới chân nàng là hai khối thân thể không rõ là còn sống hay không đang nằm.

“Đường đại thiếu gia, hồi lâu không gặp, không nghĩ đến lần hành động này lại là do ngươi chỉ huy đấy.” Nữ nhân cười ra mị lực phong tình vạn chủng. Ả thật sự là một mỹ nữ, mặc dù trong mắt của Đường Cát Tường hay bắt bẻ nàng chỉ là đậu xanh rau má, nhưng trong mắt người thường, một trăm mỹ nữ hàng đầu thiên hạ chắc chắn không thiếu tên của ả.

“Ngươi có gì bất mãn sao?” Tận lực trấn định tinh thần nhìn qua. Trước mặt địch nhân tuyệt đối không thể để lộ nhược điểm, nếu không tức là tìm chết.

“Không có. Cũng chỉ có bậc nhân vật như Đường đại thiếu gia đây mới có thể điều động lực lượng tinh nhuệ của Đường Môn mà thôi. Động Đình Hồ của ta, thua không oán.”

“Tầm nhìn của ngươi rất rộng đấy.” Ít có nữ nhân nào đối mặt với thất bại bực này mà còn giữ được trí tuệ thông suốt. Nhất thời không khỏi có thêm vài phần kính trọng với ả.

“Ân, từ ngày đó khi ta đắc tội với Đường Môn, ta đã biết ngày này sớm muộn gì cũng đến. Bất quá ta không nghĩ nó đến chậm như vậy, không ngờ Đường Môn luôn kiêu ngạo lại dùng thủ đoạn đánh lén (thế chị đánh quang minh lắm à chị? =_=), càng không ngờ các ngươi lại tìm Hoa Diệu Sân quay về. Thật khiến cho kẻ khác giật mình.”

“Biết rõ Đường Môn sẽ không dễ dàng tha thứ cho sự mạo phạm của ngươi, tại sao nhất định phải gây chuyện? Hơn nữa, Tiểu Diệu và ngươi có thù oán gì để ngươi phải hại y như vậy?”

“Ta cao hứng. Hơn nữa, chỉ cần thấy y thống khổ là ta đã rất vui vẻ. Về phần tại sao, ta cũng không biết.” (Mổ? O_o)

“Cao hứng?” Này cũng tính là lý do được sao? Nguyên nhân khơi mào sự tình lại đơn giản như vậy sao? “Đúng. Ta cao hứng là được, những thứ khác chẳng tính là gì.”

“Ngươi điên à?” Chỉ có người điên mới không kiêng nể như vậy.

“Ân, có lẽ. Bất quá ta còn rất vui khi thấy được lực lượng của Đường Môn (Chời ơi, ghiền ăn đập O_O). Bất quá ta nghĩ người cuối cùng cười được không phải là ngươi.”

“Bởi vì con tin ngươi nắm trong tay?”

“Đúng. Đường Cát Tường cùng Hoa Diệu Sân, ta nghĩ bọn họ đối với ngươi mà nói cũng không phải người bình thường đâu nhỉ.”

“Ta không thể không thừa nhận là ngươi nói rất đúng.”

“Vậy bây giờ ngươi còn chưa chịu nhận thua sao?”

“Muốn người khác nhận thua, ngươi còn non lắm.” Thanh âm cực kì lãnh đạm, nhưng vô cùng rõ ràng.

Không phải giọng nói của Đường Vô Y, tự nhiên cũng không phải Trương đại tiểu thư. Thanh âm mang theo ý cười dễ nghe của nam nhân kia từ đâu phát ra?

Từ bên chân của Trương đại tiểu thư, nơi đó có một nam nhân đang thong thả ngồi dậy.

“Cát Tường?”

Nhìn khuôn mặt xanh xanh tím tím thê thảm, Đường Vô Y quả thật rất không đành lòng. Có thể tạo nên ‘hiệu quả’ như vậy, nguyên nhân chỉ có một, là ẩu đả, mà người đánh hắn thành như vậy lại có thể được một kẻ thích đẹp đến mức bất thường như ai kia dễ dàng tha thứ cũng chỉ có một, bởi vì đó là huynh đệ từ nhỏ lớn lên của hắn. Bất quá nhìn hắn bây giờ như quỷ, vậy người kia nhất định cũng rất bi thảm.

Quả nhiên, không biết từ lúc nào nam nhân còn lại đang nằm kia cũng đã tỉnh dậy. Khuôn mặt vốn thanh tú bây giờ nhìn không ra bộ dạng nguyên thủy nữa, quả thật bầm tím đến mức người ta tưởng y bị hủy dung rồi. Y di chuyển thật yên lặng, bây giờ đang đứng sau lưng nữ nhân kia, rất thần kì chính là, nữ nhân kia hoàn toàn không phát hiện. Sắc mặt của ả dị thường hồng nhuận, đồng tử cũng rất ướt át.

“Các ngươi hạ dược rồi?” Không cần tiếp tục nghi ngờ. Mặc dù hắn không ngửi được bất cứ mùi gì, với Đường Môn trưởng tử nổi danh dụng độc mà nói thế này có hơi mất mặt, nhưng mà nếu kẻ hạ dược là hai cái đầu heo trước mắt thì cũng không có gì xấu hổ cả. Dù sao bọn họ cũng là dược sư lợi hại nhất Đường Môn mà.

“Đúng. Chúng ta chờ ả đến cũng rất lâu rồi.” Cát Tường mỉm cười —— bất quá nụ cười này rất kinh khủng, “Chúng ta còn tưởng ả sẽ không đến. Không ngờ thật sự còn để chúng ta đợi được.”

“Các ngươi biết ả sẽ đến?” Kỳ quái, ngay cả mình cũng không biết. Bọn họ làm sao có cảm giác linh mẫn như vậy được?

“Là tình báo do thủ hạ của Tiểu Diệu gửi đến, ả cũng không ở tổng đà của Động Đình Hồ, từ buổi sáng sớm ả đã ra ngoài, là do phát hiện được gì đó nên muốn đích thân đi trinh sát một phen.”

“Thủ hạ của Tiểu Diệu?” Có thứ này sao?

“Ân, bọn họ rất lợi hại đấy.”

“Các ngươi cư nhiên sắp đặt lừa ta?” Bên kia, vẻ hồng nhuận trên mặt nữ nhân nọ đã phai nhạt đi ít nhiều, ánh mắt cũng khôi phục một chút thanh minh. Ả không dám tin mà trừng mắt nhìn người đang ở trước mắt tuy cười rất nhẹ nhàng nhưng lại gây ra hiệu quả thị giác vô cùng đáng sợ này, không cách nào chấp nhận sự thật.

“Đúng là chúng ta sắp đặt lừa ngươi đó, sao hả?” Cát Tường cong khóe miệng, “Ngươi thấy mình không nên bị bẫy sao?”

“Tại sao Nhiếp Hồn Kính lại vô dụng với các ngươi?”

“Vì thứ đó vốn vô dụng. Công phu ngươi dùng xem như giống Thiên Hồ phu nhân năm đó, nhưng dù thế nào ngươi cũng không phải nàng, công lực của nàng ngươi không thể nào đạt đến được. Ngươi thật sự nghĩ Nhiếp Hồn Kính không thể bị phá giải ư? Nói cho mà biết, chỉ cần dùng một chút dược vật thanh tâm thì tuyệt đối không thành vấn đề nữa.”

“Nhưng mà…”

“Lúc đầu Tiểu Diệu bị ngươi khống chế là vì y chưa từng phát hiện. Nếu không ngươi động được đến sư huynh ta chắc?” Cười nhạo, quay sang người nào đó, “Sư huynh, ngươi nói xem có đúng không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện