“Đại ca, Tiểu Diệu ngủ đã lâu lắm rồi.” Đường Cát Tường mười ba tuổi, ngồi xổm ở đầu giường Hoa Diệu Sân, một bên lấy ngón tay chọt chọt khuôn mặt thanh tú đang say ngủ, một bên thở dài.
“Đừng phá y. Y ngủ đủ rồi tự nhiên sẽ tỉnh dậy thôi.” Vươn tay kéo lấy ngón tay đệ đệ, thuận tiện đuổi hắn ra khỏi phòng, không cho hắn tiếp tục làm phiền người ta.
Có điều đệ đệ hắn vốn trơn như trạch, đuổi kiểu gì cũng không đi.
“Nhưng mà ta cảm giác được y dường như không nguyện ý tỉnh lại a. Đại ca, y có phải hay không rất thương tâm?”
“Có lẽ, cho nên mới muốn trốn mình trong mộng.”
“Đổi lại là ta, có lẽ cũng sẽ sử dụng thủ đoạn rất tàn nhẫn đấy.” Lắc đầu, khuôn mặt ngây thơ nhỏ nhắn mang theo rất nhiều thương xót. Cát Tường vốn là một hài tử thông minh vượt tuổi, hơn nữa tính cách của hắn, ở góc độ nào đó có thể xem là rất tàn khốc.
“Tiểu Diệu không phải kẻ lãnh huyết. Tiểu Ngữ đã chết, đả kích này với y là lớn nhất rồi. Bất quá thú thật ta không muốn thấy y như thế kia.”
“Cũng đúng, y như thế thật đáng sợ. Đại ca ngươi thích tiểu hài tử ôn nhu hơn.” Con ngươi đảo một vòng, nụ cười đã thêm phần gian trá. “Tiểu Diệu trở thành như vậy, ngươi chắc đau lòng lắm ha.”
Mày rậm không tự giác nhíu lại: “Tiểu quỷ, nói gì nghe có vẻ mờ ám như vậy hả? Trong óc ngươi rốt cuộc chứa vật gì a?” Vừa nói vừa lấy tay đâm chọt cái trán của Cát Tường.
“Đau đau đau đau!” Đường Vô Y xuống tay cũng không nhẹ, cái trán béo mập của Cát Tường nhất thời nổi lên mấy chấm đỏ, Cát Tường lấy tay che trán, lách mình lui đến cửa, nước mắt lưng tròng trừng đại ca, làm mặt quỷ hô lên: “Ca ca thối, ỷ lớn hiếp nhỏ, không biết xấu hổ.”
Ai ăn hiếp hắn bao giờ? Đường Vô Y vừa buồn cười vừa tức giận trừng mắt nhìn cái kẻ chẳng khác gì con mèo đang dựng đuôi ngoài cửa, mặc dù vốn là đệ đệ mình, hắn cũng không muốn đeo trên lưng tội danh bắt nạt người khác đâu a. Mà nếu muốn đeo, cũng chờ đến thời điểm con mèo này lớn một chút nữa thì bắt nạt mới đã ghiền.
Ngón tay có điểm ngứa ngáy, thật muốn vọt qua túm lấy tiểu tử kia hảo hảo vò nhéo một trận, thế nhưng cuối cùng lại không làm như vậy, một là bởi vì bàn chân kẻ nào đó bôi mỡ chạy trốn thật nhanh rồi, hai là vì góc áo bị ai đó túm lấy.
Tâm trạng thật sự mừng rỡ. Quay đầu lại liền nhìn thấy một đôi mắt đen láy ngập nước nhìn lên hắn, y bào vốn đang dao động của y giờ đang bị bàn tay phấn trắng kéo lấy, các đốt ngón tay đều trắng bệch bất thường.
“Tỉnh rồi sao?” Vội vàng đến gần y, nghĩ biện pháp rút tay y ra, nếu không sợ rằng năm ngón tay thon dài xinh đẹp kia sẽ gãy mất.
“Đại ca?” Thanh âm nhỏ bé mờ mịt, tựa hồ nửa tỉnh nửa mê.
“Là ta. Tỉnh rồi chứ?” Nghe thanh âm này hoàn toàn không giống thanh âm trong trẻo ngày thường, nghe qua thật giống như chưa tỉnh.
“Đại ca, hình như ta mơ thấy một giấc mộng không hay.”
“Mộng gì vậy?” Nghe có vẻ không ổn.
“Ta mơ thấy, tỷ tỷ…mất rồi. Sau đó ta đã dùng rất nhiều máu để tế nàng.”
“Việc này…” Không biết nên trả lời như thế nào, chỉ là nhìn thấy đôi mắt kia dần dần trở nên sáng ngời, không nghĩ cũng biết người nọ đang dần tỉnh táo hẳn.
“Không phải mộng, phải không?” Đôi mắt như hồ nước sâu thăm thẳm, lẳng lặng nhìn hắn.
“Ngươi biết rõ rồi, phải không?” Đã như vậy thì không cần lặp lại nữa. Cần gì phải tiếp tục kích động y nữa? “Tỷ tỷ mất rồi, cho dù ta tự tay giết sạch lũ súc sinh đó thì sao chứ? Tay của ta vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi đó, cho dù có thỏa mãn như thế nào thì người cũng đã mất…Ta còn có thể làm gì đây?” Ánh nhìn dừng lại nơi đôi tay trắng nõn, vô huyết, vô lệ, thậm chí có thể nói là vẫn an tĩnh như thường, thế nhưng…lại khiến cho người ta đau lòng quá đỗi.
“Tiểu Diệu, đừng nghĩ nữa.”
“Đúng vậy, không nên nghĩ nữa.” Lấy tay che đi đôi mắt, thật dài thở ra một hơi, “Nhưng mà trái tim của ta…đau quá.”
Chỉ có thể im lặng thở dài, đưa tay ra ôm trọn lấy búp bê đang cố gắng giấu đi nước mắt vào lòng, tự nhủ dùng chính nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm cho tâm hồn đã bị thương tổn của y.
Sau đó là cảnh tượng Đường Môn tổ chức đại tang cho Hoa Diệu Ngữ. Suốt thời gian đó, Hoa Diệu Sân vẫn luôn thất hồn lạc phách, cho dù là ai cũng không thể khiến tinh thần y khá hơn. Người duy nhất y quan tâm cũng chỉ có Đường Vô Y mà thôi.
Đường Vô Y một lần nữa trở thành người giám hộ của Hoa Diệu Sân, giống như khoảng thời gian khi còn bé sau lần gặp gỡ năm đó, hắn vẫn cùng Hoa Diệu Sân sóng vai bên nhau.
– Bất quá vẫn có điểm khác xưa chính là, khi đó Đường Vô Y chẳng qua là thích búp bê đáng yêu nước mắt lưng tròng nên mới nguyện ý cùng y chơi đùa, mà lúc này đây là vì đau lòng, đau lòng khi thấy đôi gò má hồng nhạt của y chỉ trong một đêm đã mất đi huyết sắc, từ đó về sau có làm thế nào cũng không trở về như trước được nữa.
Kỳ thật thời gian Đường Vô Y chiếu cố Hoa Diệu Sân cũng không lâu. Chỉ gần ba tháng mà thôi. Sau ba tháng, biến cố lại xảy ra, cho dù người có muốn hay không cũng vậy thôi.
Trong ba tháng này, Hoa Diệu Sân gần như diệt sạch ý niệm hùng tâm tráng chí xông xáo trong chốn giang hồ.
Dù cho một thân thủ đoạn dùng dược sớm đã đứng nhất nhì giang hồ, một thân võ công có thể nói là xuất sắc, tuy là một trong những thành viên trẻ tuổi kiệt xuất của Đường Môn…nhưng giang hồ vẫn không phải là nơi y khao khát. Mà thời điểm này, mất đi một nửa của mình, y lại càng không có tâm tư hành tẩu nữa. Y chỉ hy vọng cuộc sống có thể tĩnh lặng như trước, có thể an an ổn ổn sống qua ngày. Nơi có Đường Vô Y ở bên chính là nơi khiến y cảm thấy an tâm nhất.
Nhưng mà, y muốn yên bình, người khác không nhất định nguyện ý hoàn thành giấc mộng của y.
– Ân oán giữa người với người, đôi khi thật sự mạc danh kì diệu đến khiến kẻ khác phải dở khóc dở cười.
Hoa Diệu Ngữ khi còn sống vốn là một đại mỹ nhân, không chỉ vang danh Tứ Xuyên mà còn được rất nhiều người trong chốn giang hồ biết đến, là hôn thê của Đường Môn lão đại Đường Vô Y thiếu gia, là một tiểu giai nhân hiền thục nhã trí. Cho dù nàng rất ít khi xuất môn, thế nhưng nếu có ai ngẫu nhiên gặp được thì sẽ không tiếc lời ngợi khen khí chất khuê các cùng vẽ ngoài tú lệ văn nhã của nàng.
Đường Vô Y trong chốn giang hồ cũng là nhân vật vang danh thiên hạ, một trong tứ đại công tử, danh hào “Thiên nhan công tử” của hắn là chữ vàng trên chiêu bài (công tử muôn mặt), tuổi mặc dù còn trẻ nhưng đã thừa kế bí kíp của tam đại dịch dung chuyên gia đương thời, là cao thủ dịch dung được cả giang hồ công nhận. Mà sở thích nhàn hạ của hắn — điều phối đủ loại mỹ phẩm dưỡng nhan — càng khiến danh tiếng của hắn thêm nổi bật với nữ nhân gần xa, thường thường hay có nữ hài tử ngàn dặm xa xôi phái người đến tận đây để cầu lấy được mỹ phẩm tốt nhất. Thịnh huống chi long (gặp thời thế hóa rồng), trên dưới Đường Môn đều cảm thán, tiểu tử này cho dù không lăn lộn trong giang hồ, chỉ dựa vào buôn bán phấn son này nọ cũng đủ phú quý cả đời rồi. Mà Đường Vô Y đáp lại khách nhân vào cửa cũng chẳng khách sáo chút nào, dùng công phu sư tử ngoạm ra giá tận đâu đâu trên trời, một hạp son đôi khi được kêu giá đến vạn lượng bạc. Nhưng hàng tốt chính là hàng tốt, người dùng xong cứ ca ngợi hắn suốt, thế là chỉ trong vài năm ngắn ngủi, hắn nghiễm nhiên đã trở thành một tiểu phú ông rồi.
Mặc dù Đường Vô Y lúc hành tẩu bên ngoài thường dịch dung, cùng người khác giao dịch rất dứt khoát, tiền trao cháo múc không dây dưa ngoài lề, bất quá hắn trời sinh ăn nói rất khéo léo, mê hoặc được khối người. Cho dù khuôn mặt thật không lộ rõ, nhưng chỉ bằng bối cảnh tài lộ cùng thanh âm cuốn hút, hắn vẫn được xếp vào hàng ngũ đối tượng tướng công tốt nhất cần truy đuổi của đám nữ tử. Nếu không phải hắn sớm đã có một vị hôn thê đại mỹ nhân thì không biết đã có bao nhiêu nữ nhân phát động tiến công rồi.
Giờ đây hôn thê của hắn gặp chuyện không may đã qua đời, nếu còn không biết tận dụng thời cơ thì thật uổng công làm nữ nhân. Vậy nên, vào buổi chiều một ngày khí trời tầm thường không nóng cũng chẳng lạnh, không râm cũng chẳng quang, có hai vị kiều khách đã tiến vào Đường Môn.
“Đại ca, Tiểu Diệu ngủ đã lâu lắm rồi.” Đường Cát Tường mười ba tuổi, ngồi xổm ở đầu giường Hoa Diệu Sân, một bên lấy ngón tay chọt chọt khuôn mặt thanh tú đang say ngủ, một bên thở dài.
“Đừng phá y. Y ngủ đủ rồi tự nhiên sẽ tỉnh dậy thôi.” Vươn tay kéo lấy ngón tay đệ đệ, thuận tiện đuổi hắn ra khỏi phòng, không cho hắn tiếp tục làm phiền người ta.
Có điều đệ đệ hắn vốn trơn như trạch, đuổi kiểu gì cũng không đi.
“Nhưng mà ta cảm giác được y dường như không nguyện ý tỉnh lại a. Đại ca, y có phải hay không rất thương tâm?”
“Có lẽ, cho nên mới muốn trốn mình trong mộng.”
“Đổi lại là ta, có lẽ cũng sẽ sử dụng thủ đoạn rất tàn nhẫn đấy.” Lắc đầu, khuôn mặt ngây thơ nhỏ nhắn mang theo rất nhiều thương xót. Cát Tường vốn là một hài tử thông minh vượt tuổi, hơn nữa tính cách của hắn, ở góc độ nào đó có thể xem là rất tàn khốc.
“Tiểu Diệu không phải kẻ lãnh huyết. Tiểu Ngữ đã chết, đả kích này với y là lớn nhất rồi. Bất quá thú thật ta không muốn thấy y như thế kia.”
“Cũng đúng, y như thế thật đáng sợ. Đại ca ngươi thích tiểu hài tử ôn nhu hơn.” Con ngươi đảo một vòng, nụ cười đã thêm phần gian trá. “Tiểu Diệu trở thành như vậy, ngươi chắc đau lòng lắm ha.”
Mày rậm không tự giác nhíu lại: “Tiểu quỷ, nói gì nghe có vẻ mờ ám như vậy hả? Trong óc ngươi rốt cuộc chứa vật gì a?” Vừa nói vừa lấy tay đâm chọt cái trán của Cát Tường.
“Đau đau đau đau!” Đường Vô Y xuống tay cũng không nhẹ, cái trán béo mập của Cát Tường nhất thời nổi lên mấy chấm đỏ, Cát Tường lấy tay che trán, lách mình lui đến cửa, nước mắt lưng tròng trừng đại ca, làm mặt quỷ hô lên: “Ca ca thối, ỷ lớn hiếp nhỏ, không biết xấu hổ.”
Ai ăn hiếp hắn bao giờ? Đường Vô Y vừa buồn cười vừa tức giận trừng mắt nhìn cái kẻ chẳng khác gì con mèo đang dựng đuôi ngoài cửa, mặc dù vốn là đệ đệ mình, hắn cũng không muốn đeo trên lưng tội danh bắt nạt người khác đâu a. Mà nếu muốn đeo, cũng chờ đến thời điểm con mèo này lớn một chút nữa thì bắt nạt mới đã ghiền.
Ngón tay có điểm ngứa ngáy, thật muốn vọt qua túm lấy tiểu tử kia hảo hảo vò nhéo một trận, thế nhưng cuối cùng lại không làm như vậy, một là bởi vì bàn chân kẻ nào đó bôi mỡ chạy trốn thật nhanh rồi, hai là vì góc áo bị ai đó túm lấy.
Tâm trạng thật sự mừng rỡ. Quay đầu lại liền nhìn thấy một đôi mắt đen láy ngập nước nhìn lên hắn, y bào vốn đang dao động của y giờ đang bị bàn tay phấn trắng kéo lấy, các đốt ngón tay đều trắng bệch bất thường.
“Tỉnh rồi sao?” Vội vàng đến gần y, nghĩ biện pháp rút tay y ra, nếu không sợ rằng năm ngón tay thon dài xinh đẹp kia sẽ gãy mất.
“Đại ca?” Thanh âm nhỏ bé mờ mịt, tựa hồ nửa tỉnh nửa mê.
“Là ta. Tỉnh rồi chứ?” Nghe thanh âm này hoàn toàn không giống thanh âm trong trẻo ngày thường, nghe qua thật giống như chưa tỉnh.
“Đại ca, hình như ta mơ thấy một giấc mộng không hay.”
“Mộng gì vậy?” Nghe có vẻ không ổn.
“Ta mơ thấy, tỷ tỷ…mất rồi. Sau đó ta đã dùng rất nhiều máu để tế nàng.”
“Việc này…” Không biết nên trả lời như thế nào, chỉ là nhìn thấy đôi mắt kia dần dần trở nên sáng ngời, không nghĩ cũng biết người nọ đang dần tỉnh táo hẳn.
“Không phải mộng, phải không?” Đôi mắt như hồ nước sâu thăm thẳm, lẳng lặng nhìn hắn.
“Ngươi biết rõ rồi, phải không?” Đã như vậy thì không cần lặp lại nữa. Cần gì phải tiếp tục kích động y nữa?
“Tỷ tỷ mất rồi, cho dù ta tự tay giết sạch lũ súc sinh đó thì sao chứ? Tay của ta vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi đó, cho dù có thỏa mãn như thế nào thì người cũng đã mất…Ta còn có thể làm gì đây?” Ánh nhìn dừng lại nơi đôi tay trắng nõn, vô huyết, vô lệ, thậm chí có thể nói là vẫn an tĩnh như thường, thế nhưng…lại khiến cho người ta đau lòng quá đỗi.
“Tiểu Diệu, đừng nghĩ nữa.”
“Đúng vậy, không nên nghĩ nữa.” Lấy tay che đi đôi mắt, thật dài thở ra một hơi, “Nhưng mà trái tim của ta…đau quá.”
Chỉ có thể im lặng thở dài, đưa tay ra ôm trọn lấy búp bê đang cố gắng giấu đi nước mắt vào lòng, tự nhủ dùng chính nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm cho tâm hồn đã bị thương tổn của y.
Sau đó là cảnh tượng Đường Môn tổ chức đại tang cho Hoa Diệu Ngữ. Suốt thời gian đó, Hoa Diệu Sân vẫn luôn thất hồn lạc phách, cho dù là ai cũng không thể khiến tinh thần y khá hơn. Người duy nhất y quan tâm cũng chỉ có Đường Vô Y mà thôi.
Đường Vô Y một lần nữa trở thành người giám hộ của Hoa Diệu Sân, giống như khoảng thời gian khi còn bé sau lần gặp gỡ năm đó, hắn vẫn cùng Hoa Diệu Sân sóng vai bên nhau.
– Bất quá vẫn có điểm khác xưa chính là, khi đó Đường Vô Y chẳng qua là thích búp bê đáng yêu nước mắt lưng tròng nên mới nguyện ý cùng y chơi đùa, mà lúc này đây là vì đau lòng, đau lòng khi thấy đôi gò má hồng nhạt của y chỉ trong một đêm đã mất đi huyết sắc, từ đó về sau có làm thế nào cũng không trở về như trước được nữa.
Kỳ thật thời gian Đường Vô Y chiếu cố Hoa Diệu Sân cũng không lâu. Chỉ gần ba tháng mà thôi. Sau ba tháng, biến cố lại xảy ra, cho dù người có muốn hay không cũng vậy thôi.
Trong ba tháng này, Hoa Diệu Sân gần như diệt sạch ý niệm hùng tâm tráng chí xông xáo trong chốn giang hồ.
Dù cho một thân thủ đoạn dùng dược sớm đã đứng nhất nhì giang hồ, một thân võ công có thể nói là xuất sắc, tuy là một trong những thành viên trẻ tuổi kiệt xuất của Đường Môn…nhưng giang hồ vẫn không phải là nơi y khao khát. Mà thời điểm này, mất đi một nửa của mình, y lại càng không có tâm tư hành tẩu nữa. Y chỉ hy vọng cuộc sống có thể tĩnh lặng như trước, có thể an an ổn ổn sống qua ngày. Nơi có Đường Vô Y ở bên chính là nơi khiến y cảm thấy an tâm nhất.
Nhưng mà, y muốn yên bình, người khác không nhất định nguyện ý hoàn thành giấc mộng của y.
– Ân oán giữa người với người, đôi khi thật sự mạc danh kì diệu đến khiến kẻ khác phải dở khóc dở cười.
Hoa Diệu Ngữ khi còn sống vốn là một đại mỹ nhân, không chỉ vang danh Tứ Xuyên mà còn được rất nhiều người trong chốn giang hồ biết đến, là hôn thê của Đường Môn lão đại Đường Vô Y thiếu gia, là một tiểu giai nhân hiền thục nhã trí. Cho dù nàng rất ít khi xuất môn, thế nhưng nếu có ai ngẫu nhiên gặp được thì sẽ không tiếc lời ngợi khen khí chất khuê các cùng vẽ ngoài tú lệ văn nhã của nàng.
Đường Vô Y trong chốn giang hồ cũng là nhân vật vang danh thiên hạ, một trong tứ đại công tử, danh hào “Thiên nhan công tử” của hắn là chữ vàng trên chiêu bài (công tử muôn mặt), tuổi mặc dù còn trẻ nhưng đã thừa kế bí kíp của tam đại dịch dung chuyên gia đương thời, là cao thủ dịch dung được cả giang hồ công nhận. Mà sở thích nhàn hạ của hắn — điều phối đủ loại mỹ phẩm dưỡng nhan — càng khiến danh tiếng của hắn thêm nổi bật với nữ nhân gần xa, thường thường hay có nữ hài tử ngàn dặm xa xôi phái người đến tận đây để cầu lấy được mỹ phẩm tốt nhất. Thịnh huống chi long (gặp thời thế hóa rồng), trên dưới Đường Môn đều cảm thán, tiểu tử này cho dù không lăn lộn trong giang hồ, chỉ dựa vào buôn bán phấn son này nọ cũng đủ phú quý cả đời rồi. Mà Đường Vô Y đáp lại khách nhân vào cửa cũng chẳng khách sáo chút nào, dùng công phu sư tử ngoạm ra giá tận đâu đâu trên trời, một hạp son đôi khi được kêu giá đến vạn lượng bạc. Nhưng hàng tốt chính là hàng tốt, người dùng xong cứ ca ngợi hắn suốt, thế là chỉ trong vài năm ngắn ngủi, hắn nghiễm nhiên đã trở thành một tiểu phú ông rồi.
Mặc dù Đường Vô Y lúc hành tẩu bên ngoài thường dịch dung, cùng người khác giao dịch rất dứt khoát, tiền trao cháo múc không dây dưa ngoài lề, bất quá hắn trời sinh ăn nói rất khéo léo, mê hoặc được khối người. Cho dù khuôn mặt thật không lộ rõ, nhưng chỉ bằng bối cảnh tài lộ cùng thanh âm cuốn hút, hắn vẫn được xếp vào hàng ngũ đối tượng tướng công tốt nhất cần truy đuổi của đám nữ tử. Nếu không phải hắn sớm đã có một vị hôn thê đại mỹ nhân thì không biết đã có bao nhiêu nữ nhân phát động tiến công rồi.
Giờ đây hôn thê của hắn gặp chuyện không may đã qua đời, nếu còn không biết tận dụng thời cơ thì thật uổng công làm nữ nhân. Vậy nên, vào buổi chiều một ngày khí trời tầm thường không nóng cũng chẳng lạnh, không râm cũng chẳng quang, có hai vị kiều khách đã tiến vào Đường Môn.
“Đừng phá y. Y ngủ đủ rồi tự nhiên sẽ tỉnh dậy thôi.” Vươn tay kéo lấy ngón tay đệ đệ, thuận tiện đuổi hắn ra khỏi phòng, không cho hắn tiếp tục làm phiền người ta.
Có điều đệ đệ hắn vốn trơn như trạch, đuổi kiểu gì cũng không đi.
“Nhưng mà ta cảm giác được y dường như không nguyện ý tỉnh lại a. Đại ca, y có phải hay không rất thương tâm?”
“Có lẽ, cho nên mới muốn trốn mình trong mộng.”
“Đổi lại là ta, có lẽ cũng sẽ sử dụng thủ đoạn rất tàn nhẫn đấy.” Lắc đầu, khuôn mặt ngây thơ nhỏ nhắn mang theo rất nhiều thương xót. Cát Tường vốn là một hài tử thông minh vượt tuổi, hơn nữa tính cách của hắn, ở góc độ nào đó có thể xem là rất tàn khốc.
“Tiểu Diệu không phải kẻ lãnh huyết. Tiểu Ngữ đã chết, đả kích này với y là lớn nhất rồi. Bất quá thú thật ta không muốn thấy y như thế kia.”
“Cũng đúng, y như thế thật đáng sợ. Đại ca ngươi thích tiểu hài tử ôn nhu hơn.” Con ngươi đảo một vòng, nụ cười đã thêm phần gian trá. “Tiểu Diệu trở thành như vậy, ngươi chắc đau lòng lắm ha.”
Mày rậm không tự giác nhíu lại: “Tiểu quỷ, nói gì nghe có vẻ mờ ám như vậy hả? Trong óc ngươi rốt cuộc chứa vật gì a?” Vừa nói vừa lấy tay đâm chọt cái trán của Cát Tường.
“Đau đau đau đau!” Đường Vô Y xuống tay cũng không nhẹ, cái trán béo mập của Cát Tường nhất thời nổi lên mấy chấm đỏ, Cát Tường lấy tay che trán, lách mình lui đến cửa, nước mắt lưng tròng trừng đại ca, làm mặt quỷ hô lên: “Ca ca thối, ỷ lớn hiếp nhỏ, không biết xấu hổ.”
Ai ăn hiếp hắn bao giờ? Đường Vô Y vừa buồn cười vừa tức giận trừng mắt nhìn cái kẻ chẳng khác gì con mèo đang dựng đuôi ngoài cửa, mặc dù vốn là đệ đệ mình, hắn cũng không muốn đeo trên lưng tội danh bắt nạt người khác đâu a. Mà nếu muốn đeo, cũng chờ đến thời điểm con mèo này lớn một chút nữa thì bắt nạt mới đã ghiền.
Ngón tay có điểm ngứa ngáy, thật muốn vọt qua túm lấy tiểu tử kia hảo hảo vò nhéo một trận, thế nhưng cuối cùng lại không làm như vậy, một là bởi vì bàn chân kẻ nào đó bôi mỡ chạy trốn thật nhanh rồi, hai là vì góc áo bị ai đó túm lấy.
Tâm trạng thật sự mừng rỡ. Quay đầu lại liền nhìn thấy một đôi mắt đen láy ngập nước nhìn lên hắn, y bào vốn đang dao động của y giờ đang bị bàn tay phấn trắng kéo lấy, các đốt ngón tay đều trắng bệch bất thường.
“Tỉnh rồi sao?” Vội vàng đến gần y, nghĩ biện pháp rút tay y ra, nếu không sợ rằng năm ngón tay thon dài xinh đẹp kia sẽ gãy mất.
“Đại ca?” Thanh âm nhỏ bé mờ mịt, tựa hồ nửa tỉnh nửa mê.
“Là ta. Tỉnh rồi chứ?” Nghe thanh âm này hoàn toàn không giống thanh âm trong trẻo ngày thường, nghe qua thật giống như chưa tỉnh.
“Đại ca, hình như ta mơ thấy một giấc mộng không hay.”
“Mộng gì vậy?” Nghe có vẻ không ổn.
“Ta mơ thấy, tỷ tỷ…mất rồi. Sau đó ta đã dùng rất nhiều máu để tế nàng.”
“Việc này…” Không biết nên trả lời như thế nào, chỉ là nhìn thấy đôi mắt kia dần dần trở nên sáng ngời, không nghĩ cũng biết người nọ đang dần tỉnh táo hẳn.
“Không phải mộng, phải không?” Đôi mắt như hồ nước sâu thăm thẳm, lẳng lặng nhìn hắn.
“Ngươi biết rõ rồi, phải không?” Đã như vậy thì không cần lặp lại nữa. Cần gì phải tiếp tục kích động y nữa? “Tỷ tỷ mất rồi, cho dù ta tự tay giết sạch lũ súc sinh đó thì sao chứ? Tay của ta vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi đó, cho dù có thỏa mãn như thế nào thì người cũng đã mất…Ta còn có thể làm gì đây?” Ánh nhìn dừng lại nơi đôi tay trắng nõn, vô huyết, vô lệ, thậm chí có thể nói là vẫn an tĩnh như thường, thế nhưng…lại khiến cho người ta đau lòng quá đỗi.
“Tiểu Diệu, đừng nghĩ nữa.”
“Đúng vậy, không nên nghĩ nữa.” Lấy tay che đi đôi mắt, thật dài thở ra một hơi, “Nhưng mà trái tim của ta…đau quá.”
Chỉ có thể im lặng thở dài, đưa tay ra ôm trọn lấy búp bê đang cố gắng giấu đi nước mắt vào lòng, tự nhủ dùng chính nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm cho tâm hồn đã bị thương tổn của y.
Sau đó là cảnh tượng Đường Môn tổ chức đại tang cho Hoa Diệu Ngữ. Suốt thời gian đó, Hoa Diệu Sân vẫn luôn thất hồn lạc phách, cho dù là ai cũng không thể khiến tinh thần y khá hơn. Người duy nhất y quan tâm cũng chỉ có Đường Vô Y mà thôi.
Đường Vô Y một lần nữa trở thành người giám hộ của Hoa Diệu Sân, giống như khoảng thời gian khi còn bé sau lần gặp gỡ năm đó, hắn vẫn cùng Hoa Diệu Sân sóng vai bên nhau.
– Bất quá vẫn có điểm khác xưa chính là, khi đó Đường Vô Y chẳng qua là thích búp bê đáng yêu nước mắt lưng tròng nên mới nguyện ý cùng y chơi đùa, mà lúc này đây là vì đau lòng, đau lòng khi thấy đôi gò má hồng nhạt của y chỉ trong một đêm đã mất đi huyết sắc, từ đó về sau có làm thế nào cũng không trở về như trước được nữa.
Kỳ thật thời gian Đường Vô Y chiếu cố Hoa Diệu Sân cũng không lâu. Chỉ gần ba tháng mà thôi. Sau ba tháng, biến cố lại xảy ra, cho dù người có muốn hay không cũng vậy thôi.
Trong ba tháng này, Hoa Diệu Sân gần như diệt sạch ý niệm hùng tâm tráng chí xông xáo trong chốn giang hồ.
Dù cho một thân thủ đoạn dùng dược sớm đã đứng nhất nhì giang hồ, một thân võ công có thể nói là xuất sắc, tuy là một trong những thành viên trẻ tuổi kiệt xuất của Đường Môn…nhưng giang hồ vẫn không phải là nơi y khao khát. Mà thời điểm này, mất đi một nửa của mình, y lại càng không có tâm tư hành tẩu nữa. Y chỉ hy vọng cuộc sống có thể tĩnh lặng như trước, có thể an an ổn ổn sống qua ngày. Nơi có Đường Vô Y ở bên chính là nơi khiến y cảm thấy an tâm nhất.
Nhưng mà, y muốn yên bình, người khác không nhất định nguyện ý hoàn thành giấc mộng của y.
– Ân oán giữa người với người, đôi khi thật sự mạc danh kì diệu đến khiến kẻ khác phải dở khóc dở cười.
Hoa Diệu Ngữ khi còn sống vốn là một đại mỹ nhân, không chỉ vang danh Tứ Xuyên mà còn được rất nhiều người trong chốn giang hồ biết đến, là hôn thê của Đường Môn lão đại Đường Vô Y thiếu gia, là một tiểu giai nhân hiền thục nhã trí. Cho dù nàng rất ít khi xuất môn, thế nhưng nếu có ai ngẫu nhiên gặp được thì sẽ không tiếc lời ngợi khen khí chất khuê các cùng vẽ ngoài tú lệ văn nhã của nàng.
Đường Vô Y trong chốn giang hồ cũng là nhân vật vang danh thiên hạ, một trong tứ đại công tử, danh hào “Thiên nhan công tử” của hắn là chữ vàng trên chiêu bài (công tử muôn mặt), tuổi mặc dù còn trẻ nhưng đã thừa kế bí kíp của tam đại dịch dung chuyên gia đương thời, là cao thủ dịch dung được cả giang hồ công nhận. Mà sở thích nhàn hạ của hắn — điều phối đủ loại mỹ phẩm dưỡng nhan — càng khiến danh tiếng của hắn thêm nổi bật với nữ nhân gần xa, thường thường hay có nữ hài tử ngàn dặm xa xôi phái người đến tận đây để cầu lấy được mỹ phẩm tốt nhất. Thịnh huống chi long (gặp thời thế hóa rồng), trên dưới Đường Môn đều cảm thán, tiểu tử này cho dù không lăn lộn trong giang hồ, chỉ dựa vào buôn bán phấn son này nọ cũng đủ phú quý cả đời rồi. Mà Đường Vô Y đáp lại khách nhân vào cửa cũng chẳng khách sáo chút nào, dùng công phu sư tử ngoạm ra giá tận đâu đâu trên trời, một hạp son đôi khi được kêu giá đến vạn lượng bạc. Nhưng hàng tốt chính là hàng tốt, người dùng xong cứ ca ngợi hắn suốt, thế là chỉ trong vài năm ngắn ngủi, hắn nghiễm nhiên đã trở thành một tiểu phú ông rồi.
Mặc dù Đường Vô Y lúc hành tẩu bên ngoài thường dịch dung, cùng người khác giao dịch rất dứt khoát, tiền trao cháo múc không dây dưa ngoài lề, bất quá hắn trời sinh ăn nói rất khéo léo, mê hoặc được khối người. Cho dù khuôn mặt thật không lộ rõ, nhưng chỉ bằng bối cảnh tài lộ cùng thanh âm cuốn hút, hắn vẫn được xếp vào hàng ngũ đối tượng tướng công tốt nhất cần truy đuổi của đám nữ tử. Nếu không phải hắn sớm đã có một vị hôn thê đại mỹ nhân thì không biết đã có bao nhiêu nữ nhân phát động tiến công rồi.
Giờ đây hôn thê của hắn gặp chuyện không may đã qua đời, nếu còn không biết tận dụng thời cơ thì thật uổng công làm nữ nhân. Vậy nên, vào buổi chiều một ngày khí trời tầm thường không nóng cũng chẳng lạnh, không râm cũng chẳng quang, có hai vị kiều khách đã tiến vào Đường Môn.
“Đại ca, Tiểu Diệu ngủ đã lâu lắm rồi.” Đường Cát Tường mười ba tuổi, ngồi xổm ở đầu giường Hoa Diệu Sân, một bên lấy ngón tay chọt chọt khuôn mặt thanh tú đang say ngủ, một bên thở dài.
“Đừng phá y. Y ngủ đủ rồi tự nhiên sẽ tỉnh dậy thôi.” Vươn tay kéo lấy ngón tay đệ đệ, thuận tiện đuổi hắn ra khỏi phòng, không cho hắn tiếp tục làm phiền người ta.
Có điều đệ đệ hắn vốn trơn như trạch, đuổi kiểu gì cũng không đi.
“Nhưng mà ta cảm giác được y dường như không nguyện ý tỉnh lại a. Đại ca, y có phải hay không rất thương tâm?”
“Có lẽ, cho nên mới muốn trốn mình trong mộng.”
“Đổi lại là ta, có lẽ cũng sẽ sử dụng thủ đoạn rất tàn nhẫn đấy.” Lắc đầu, khuôn mặt ngây thơ nhỏ nhắn mang theo rất nhiều thương xót. Cát Tường vốn là một hài tử thông minh vượt tuổi, hơn nữa tính cách của hắn, ở góc độ nào đó có thể xem là rất tàn khốc.
“Tiểu Diệu không phải kẻ lãnh huyết. Tiểu Ngữ đã chết, đả kích này với y là lớn nhất rồi. Bất quá thú thật ta không muốn thấy y như thế kia.”
“Cũng đúng, y như thế thật đáng sợ. Đại ca ngươi thích tiểu hài tử ôn nhu hơn.” Con ngươi đảo một vòng, nụ cười đã thêm phần gian trá. “Tiểu Diệu trở thành như vậy, ngươi chắc đau lòng lắm ha.”
Mày rậm không tự giác nhíu lại: “Tiểu quỷ, nói gì nghe có vẻ mờ ám như vậy hả? Trong óc ngươi rốt cuộc chứa vật gì a?” Vừa nói vừa lấy tay đâm chọt cái trán của Cát Tường.
“Đau đau đau đau!” Đường Vô Y xuống tay cũng không nhẹ, cái trán béo mập của Cát Tường nhất thời nổi lên mấy chấm đỏ, Cát Tường lấy tay che trán, lách mình lui đến cửa, nước mắt lưng tròng trừng đại ca, làm mặt quỷ hô lên: “Ca ca thối, ỷ lớn hiếp nhỏ, không biết xấu hổ.”
Ai ăn hiếp hắn bao giờ? Đường Vô Y vừa buồn cười vừa tức giận trừng mắt nhìn cái kẻ chẳng khác gì con mèo đang dựng đuôi ngoài cửa, mặc dù vốn là đệ đệ mình, hắn cũng không muốn đeo trên lưng tội danh bắt nạt người khác đâu a. Mà nếu muốn đeo, cũng chờ đến thời điểm con mèo này lớn một chút nữa thì bắt nạt mới đã ghiền.
Ngón tay có điểm ngứa ngáy, thật muốn vọt qua túm lấy tiểu tử kia hảo hảo vò nhéo một trận, thế nhưng cuối cùng lại không làm như vậy, một là bởi vì bàn chân kẻ nào đó bôi mỡ chạy trốn thật nhanh rồi, hai là vì góc áo bị ai đó túm lấy.
Tâm trạng thật sự mừng rỡ. Quay đầu lại liền nhìn thấy một đôi mắt đen láy ngập nước nhìn lên hắn, y bào vốn đang dao động của y giờ đang bị bàn tay phấn trắng kéo lấy, các đốt ngón tay đều trắng bệch bất thường.
“Tỉnh rồi sao?” Vội vàng đến gần y, nghĩ biện pháp rút tay y ra, nếu không sợ rằng năm ngón tay thon dài xinh đẹp kia sẽ gãy mất.
“Đại ca?” Thanh âm nhỏ bé mờ mịt, tựa hồ nửa tỉnh nửa mê.
“Là ta. Tỉnh rồi chứ?” Nghe thanh âm này hoàn toàn không giống thanh âm trong trẻo ngày thường, nghe qua thật giống như chưa tỉnh.
“Đại ca, hình như ta mơ thấy một giấc mộng không hay.”
“Mộng gì vậy?” Nghe có vẻ không ổn.
“Ta mơ thấy, tỷ tỷ…mất rồi. Sau đó ta đã dùng rất nhiều máu để tế nàng.”
“Việc này…” Không biết nên trả lời như thế nào, chỉ là nhìn thấy đôi mắt kia dần dần trở nên sáng ngời, không nghĩ cũng biết người nọ đang dần tỉnh táo hẳn.
“Không phải mộng, phải không?” Đôi mắt như hồ nước sâu thăm thẳm, lẳng lặng nhìn hắn.
“Ngươi biết rõ rồi, phải không?” Đã như vậy thì không cần lặp lại nữa. Cần gì phải tiếp tục kích động y nữa?
“Tỷ tỷ mất rồi, cho dù ta tự tay giết sạch lũ súc sinh đó thì sao chứ? Tay của ta vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi đó, cho dù có thỏa mãn như thế nào thì người cũng đã mất…Ta còn có thể làm gì đây?” Ánh nhìn dừng lại nơi đôi tay trắng nõn, vô huyết, vô lệ, thậm chí có thể nói là vẫn an tĩnh như thường, thế nhưng…lại khiến cho người ta đau lòng quá đỗi.
“Tiểu Diệu, đừng nghĩ nữa.”
“Đúng vậy, không nên nghĩ nữa.” Lấy tay che đi đôi mắt, thật dài thở ra một hơi, “Nhưng mà trái tim của ta…đau quá.”
Chỉ có thể im lặng thở dài, đưa tay ra ôm trọn lấy búp bê đang cố gắng giấu đi nước mắt vào lòng, tự nhủ dùng chính nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm cho tâm hồn đã bị thương tổn của y.
Sau đó là cảnh tượng Đường Môn tổ chức đại tang cho Hoa Diệu Ngữ. Suốt thời gian đó, Hoa Diệu Sân vẫn luôn thất hồn lạc phách, cho dù là ai cũng không thể khiến tinh thần y khá hơn. Người duy nhất y quan tâm cũng chỉ có Đường Vô Y mà thôi.
Đường Vô Y một lần nữa trở thành người giám hộ của Hoa Diệu Sân, giống như khoảng thời gian khi còn bé sau lần gặp gỡ năm đó, hắn vẫn cùng Hoa Diệu Sân sóng vai bên nhau.
– Bất quá vẫn có điểm khác xưa chính là, khi đó Đường Vô Y chẳng qua là thích búp bê đáng yêu nước mắt lưng tròng nên mới nguyện ý cùng y chơi đùa, mà lúc này đây là vì đau lòng, đau lòng khi thấy đôi gò má hồng nhạt của y chỉ trong một đêm đã mất đi huyết sắc, từ đó về sau có làm thế nào cũng không trở về như trước được nữa.
Kỳ thật thời gian Đường Vô Y chiếu cố Hoa Diệu Sân cũng không lâu. Chỉ gần ba tháng mà thôi. Sau ba tháng, biến cố lại xảy ra, cho dù người có muốn hay không cũng vậy thôi.
Trong ba tháng này, Hoa Diệu Sân gần như diệt sạch ý niệm hùng tâm tráng chí xông xáo trong chốn giang hồ.
Dù cho một thân thủ đoạn dùng dược sớm đã đứng nhất nhì giang hồ, một thân võ công có thể nói là xuất sắc, tuy là một trong những thành viên trẻ tuổi kiệt xuất của Đường Môn…nhưng giang hồ vẫn không phải là nơi y khao khát. Mà thời điểm này, mất đi một nửa của mình, y lại càng không có tâm tư hành tẩu nữa. Y chỉ hy vọng cuộc sống có thể tĩnh lặng như trước, có thể an an ổn ổn sống qua ngày. Nơi có Đường Vô Y ở bên chính là nơi khiến y cảm thấy an tâm nhất.
Nhưng mà, y muốn yên bình, người khác không nhất định nguyện ý hoàn thành giấc mộng của y.
– Ân oán giữa người với người, đôi khi thật sự mạc danh kì diệu đến khiến kẻ khác phải dở khóc dở cười.
Hoa Diệu Ngữ khi còn sống vốn là một đại mỹ nhân, không chỉ vang danh Tứ Xuyên mà còn được rất nhiều người trong chốn giang hồ biết đến, là hôn thê của Đường Môn lão đại Đường Vô Y thiếu gia, là một tiểu giai nhân hiền thục nhã trí. Cho dù nàng rất ít khi xuất môn, thế nhưng nếu có ai ngẫu nhiên gặp được thì sẽ không tiếc lời ngợi khen khí chất khuê các cùng vẽ ngoài tú lệ văn nhã của nàng.
Đường Vô Y trong chốn giang hồ cũng là nhân vật vang danh thiên hạ, một trong tứ đại công tử, danh hào “Thiên nhan công tử” của hắn là chữ vàng trên chiêu bài (công tử muôn mặt), tuổi mặc dù còn trẻ nhưng đã thừa kế bí kíp của tam đại dịch dung chuyên gia đương thời, là cao thủ dịch dung được cả giang hồ công nhận. Mà sở thích nhàn hạ của hắn — điều phối đủ loại mỹ phẩm dưỡng nhan — càng khiến danh tiếng của hắn thêm nổi bật với nữ nhân gần xa, thường thường hay có nữ hài tử ngàn dặm xa xôi phái người đến tận đây để cầu lấy được mỹ phẩm tốt nhất. Thịnh huống chi long (gặp thời thế hóa rồng), trên dưới Đường Môn đều cảm thán, tiểu tử này cho dù không lăn lộn trong giang hồ, chỉ dựa vào buôn bán phấn son này nọ cũng đủ phú quý cả đời rồi. Mà Đường Vô Y đáp lại khách nhân vào cửa cũng chẳng khách sáo chút nào, dùng công phu sư tử ngoạm ra giá tận đâu đâu trên trời, một hạp son đôi khi được kêu giá đến vạn lượng bạc. Nhưng hàng tốt chính là hàng tốt, người dùng xong cứ ca ngợi hắn suốt, thế là chỉ trong vài năm ngắn ngủi, hắn nghiễm nhiên đã trở thành một tiểu phú ông rồi.
Mặc dù Đường Vô Y lúc hành tẩu bên ngoài thường dịch dung, cùng người khác giao dịch rất dứt khoát, tiền trao cháo múc không dây dưa ngoài lề, bất quá hắn trời sinh ăn nói rất khéo léo, mê hoặc được khối người. Cho dù khuôn mặt thật không lộ rõ, nhưng chỉ bằng bối cảnh tài lộ cùng thanh âm cuốn hút, hắn vẫn được xếp vào hàng ngũ đối tượng tướng công tốt nhất cần truy đuổi của đám nữ tử. Nếu không phải hắn sớm đã có một vị hôn thê đại mỹ nhân thì không biết đã có bao nhiêu nữ nhân phát động tiến công rồi.
Giờ đây hôn thê của hắn gặp chuyện không may đã qua đời, nếu còn không biết tận dụng thời cơ thì thật uổng công làm nữ nhân. Vậy nên, vào buổi chiều một ngày khí trời tầm thường không nóng cũng chẳng lạnh, không râm cũng chẳng quang, có hai vị kiều khách đã tiến vào Đường Môn.
Danh sách chương