Mấy ngày sau, Trâu Du quả nhiên rất quy củ, ngoại trừ ngày cuối cùng giúp lấy hành lý thì anh ta chưa bước chân vào phòng của An Tư Đông, lúc đi chơi muốn nắm tay cũng hỏi ý kiến của cô. Nhưng chuyện tối nay làm cho tâm trạng hăng hái được đi du lịch của cô giảm đi rất nhiều, ở Hongkong ngây người năm ngày, mấy chỗ nổi danh đều dạo hết một lần, giờ đang ngồi trên xe bus Nghiễm Châu đi thăm cậu theo lời dặn của ba mẹ.

Mấy năm trước cậu vì công việc mà chuyển nhà đến Nghiễm Châu. Ông ngoại của An Tư Đông đã mất, bà ngoại giờ đang ở cung với cậu mợ, còn có một chị họ chưa kết hôn, một nhà bốn người.

Cậu mợ vừa thấy cô liền vuốt đầu cô nói rằng: “Lần trước gặp nhau, Đông Đông mới lên cấp ba, chớp mắt cái đã thành một cô gái xinh đẹp như vậy!”

Bà ngoại hơn 70 tuổi rồi, thân thể coi như khỏe mạnh, chỉ là trí nhớ không tốt lắm: “Đông Đông mấy tuổi rồi? Lên đại học chưa?”

Cậu nói: “Mẹ, mẹ lại quên rồi, mấy ngày trước chị gọi qua không phải đã nhắc rồi à, Đông Đông năm nay là tốt nghiệp đại học, sắp lên nghiên cứu sinh rồi.”

Bà ngoại nói: “A, cũng tốt nghiệp đại học rồi, có đối tượng chưa?”

Mợ nói: “Sớm đã có rồi, nhóc kia còn là nghiên cứu sinh ở đại học P, họ Chu, gọi Chu Du đúng không? Lớn hơn Đông Đông hai tuổi, quen nhau ba năm,giờ đang ở Hongkong đấy. Lần này Đông Đông tới Hongkong là để thăm bạn trai, thuận đường tới nhà chúng ta chơi.” Lại hỏi An Tư Đông: “Hongkong cũng gần đây, sao lại không mang bạn trai tới, để mọi người nhìn một chút?”

Xem ra mẹ cái gì cùng nói hết cho cạu mợ nghe rồi. Họ hàng trong nhà là như vậy, một chút xíu gió thổi cỏ lay chưa tới mấy ngày thì ai cũng biết hết, cho nên lúc trước cô mới không dám đem chuyện mình bị đá nói cho mẹ nghe. Cô cười cười: “Anh ấy gần đây rất bận, vì muốn dẫn con đi chơi đã xin nghỉ mấy ngày rồi, nên con cũng không kêu anh ấy đưa đi nữa.”

Cậu nói: “Không sao, dù sao sau này cũng gặp được mà. Đông Đông, chị con sang năm sẽ kết hôn, đến lúc đó nhớ đem bạn trai tới nha. Mà hai đứa chuẩn bị khi nào thì tổ chức tiệc mừng đây?”

Mợ nói: “Đông Đông vẫn còn đi học mà, gấp cái gì? Chờ ít nhất còn phải học ba năm nghiên cứu sinh, ông để dành bao lì xì đi, cũng có lúc ông phải đưa lì xì à!”

Người một nhà thất chủy bát thiệt vừa đang nói đến chuyện chung thân đại sự của cô, cô cũng chỉ có thể ở bên cạnh cười cười.

Trước hai mươi tuổi, người lớn luôn dạy: phải chú tâm vào việc học, đừng có yêu sớm nha! Vừa qua hai mươi tuổi, ý câu liền biến thành: trong trường học có bạn nào thích hợp thì tìm một đứa nhanh lên, nếu không sẽ bị người khác chọn hết đó! o(╯□╰)o

Chị họ chỉ lớn hơn An Tư Đông một tuổi, từ nhỏ tình cảm của hai người đã rất tốt, không có gì giấu nhau, sau thì chuyển đến Nghiễm Châu cũng thường hai lên mạng trò chuyện. Buổi tối An Tư Đông nghủ chung với chị họ, nói chuyện tới nửa đêm. Cô nghe được không ít chuyện thú vị giữa anh rễ tương lai và chị họ. Sau khi nghe xong An Tư Đông cảm thấy, cô và Trâu Du đúng là không thể coi là người yêu.

Chị tinh tế nhìn ra cô có tâm sự : “Đông Đông, em không phải đang cãi nhau với bạn trai chứ?”

Cô chui trong chăn khẽ gật đầu.

“sao rồi, nói chị nghe xem, chị tư vấn cho em?”

Cô cẩn thận hỏi: “Chị, tụi em lâu rồi không gặp nhua, anh ấy muốn. . . . . . gần gủi với em, nhưng em lại thấy ghê tởm, có phải em không bình thường không?”

Chị hỏi: “Ảnh hút thuốc à?”

“Không thấy hút.”

“Miệng thối?”

“Không có. . . . . .”

“Bữa đó vừa ăn tỏi à?”

“Cũng không có. . . . . .”

“Chị hiểu rồi, ” Chị tỏ ra mình là chuyên gia vậy, “Có hai lý do. Một, em không thích anh ta.”

Cái này cô biết a.”Hai là?”

“Hai là, trong lòng em có người khác.”

Cái này cô cũng biết a, YES Vạn Thiên chứ ai. Nhưng ba người bạn trai cũ cũng không gióng như vậy, tại sao có thể ở chung với họ, chỉ có Trâu Du là không được? Theo lý thuyết Trâu Du cực kỳ giống Vạn Thiên, cô nên thích nhất mới đúng.

An Tư Đông rất bối rối, mà người chị chuyên gia tình yêu cũng không giúp được.

Ngày đó Trâu Du đem lap tới trường, họp xong liền bị bạn học mượn. Mặc dù anh nói có thể dùng máy bàn của anh nhưng sau chuyện lộn xộn bữa đó, cô dĩ nhiên sẽ không chạy qua phòng anh. Đến nhà cậu, đương nhiên cũng không có cơ hội chơi game, vì thế mà một thời gian cô không có lên WOW rồi. Rời khỏi Hongkong cô nhắn cho Bạn Không Nhìn Thấy Tôi, nếu có rảnh thì nhờ cậu ấy xem acc của QWE, nhưng cậu ấy không có hồi âm.

Bởi vì gần nghỉ hè, vé tàu ở Nghiễm Châu cũng rất khó mua, ở nhà cậu hơn mười ngày, thiếu chút nữa sắp chán luôn, cuối cùng cũng mua được vé giường về trường, là tàu chậm chạy hơn 30 giờ. Lúc về tới trường là trước lễ tốt nghiệp một ngày.

Hai người kia đã dọn đồ đi hết, trong phòng rộng hơn. Buổi tối cô và Mao Dĩnh tới căn tin ăn cơm lại gặp được Khúc Duy Ân và ông Tất.

Ông Tất hỏi cô: “Bí đao, dạo này gái đi đâu vậy, chơi điên rồi hả? Tụi này còn tưởng gái không cần bằng tốt nghiệp nữa.”

“Tôi qua nhà họ hàng, vé tàu lại khó mua . . . . . .” Cô nhìn qua Khúc Duy Ân, cả tháng không gặp, cậu ấy lại đen hơn, cái mặt thì cứ tỏ ra lạnh lùng, đôi tay cắm ttrong cái túi quần lừng, ngửa đầu nhìn trời.

Bởi vì có Mao Dĩnh ở đây, cô cũng chỉ nói vài câu với họ. Lúc ăn cơm Mao Dĩnh còn chọ cô: “Lần trước đưa bà cái “Thương Chi Đào”, chính là cái người đó à? Tôi thấy hắn còn chưa chết tâm đâu, rõ ràng rất muốn nói chuyện với bà mà còn ở đó tỏ ra lạnh lùng, mặt trời nhỏ tôi đây nhìn cũng thấy không nổi nữa. Bà nhìn kìa, hắn lại len lén nhìn bà đó!”

Cô định qua đầu nhìn thử, nghe mấy câu của Mao Dĩnh xong đành phải quay đầu lại, dùng đũa gõ nhẹ đầu Mao Dĩnh “Đừng nhiều chuyện nữa, mau ăn cơm!”

Buổi tối lên WOW, một ít người đã về nhà, không ít năm tứ tốt nghiệp là rời trường, người rất vắng, chỉ mở được một nhóm. Cô xem nhìn khung hảo hữu, QWE lại không online.

[ đoàn đội ][ Bí Đao Mùa Hè ]: hôm nay sao ít mage vậy? lát sao đánh quái đây? Qua một lúc lâu, cũng không người để ý cô. Cô đành phải mặt dày tìm Bạn Không Nhìn Thấy Tôi hỏi.

[W To][ Bạn Không Nhìn Thấy Tôi ]: sao QWE không tới? Nãy tôi thấy cậu ấy về trường rồi mà.

[W From][ Bạn Không Nhìn Thấy Tôi ]: bí đao mụi mụi, bà còn chưa biết à?

[W To][ Bạn Không Nhìn Thấy Tôi ]: biết gì?

[W From][ Bạn Không Nhìn Thấy Tôi ]: QWE bị trộm acc.

Cái gì?

[W From][ Bạn Không Nhìn Thấy Tôi ]: cái tên trộm nick cũng ác thật, trộm tiền trộm tài liệu còn chưa tính, con mẹ nó còn xóa luôn acc của QWE.

Cô trợn tròn mắt, vội mở acc QWE lên. Nhân vật chỉ còn lại nữ gnome Tây Sơn Hồng Điệp cấp 5, vẫn đứng ở Ironforge, mà cái acc Khúc Duy Ân cực cự khổ khổ chơi suốt hai năm, tháng trước mới vừa tìm đủ cả bộ T3, chế tạo cũng luyện xong, tất cả danh vọng thế lực đã đến mức thành một mage tôn sư, một ID từng phong vân một cõi, QWE, đã không thấy nữa.

Là ai thất đức như vậy, hắn ta có biết luyện một acc như vậy phải tốn bao nhiêu tâm huyết, bao nhiêu tiền mới luyện lên không? Hắn trộm cái gì mà không được, muốn tiền, muốn tài liệu, có thể lấy hết, thậm chí bán hết trang bị đang mặc cũng không sao nhưng sao hắn lại muốn xóa nhân vật!

Cô nhớ tới lần cuối cùng đăng nhập acc này là ở Barrens, lúc logout còn là linh hồn, bị ba horde canh. Cô còn định xoạt một cuốn mỹ vị phong xà sách đưa cho cậu ấy, để đến một hom cậu ấy biết được sẽ có một niềm vui nhỏ. Một nguyện vọng nhỏ nho như thế, giờ đây cũng không thể nào thực hiện được.

Bạn Không Nhìn Thấy Tôi còn đang lẩm bẩm.

[W From][ Bạn Không Nhìn Thấy Tôi ]: hôm qua QWE về trường mới vừa biết, tôi vì chuyện này mà cả đêm qua không ngủ được. Thế nào lại ngay lúc tôi coi acc dùm ổng lại xảy ra chuyện này? Về sau tôi còn mặt mũi nào mà nhìn ổng nữa.

Trong lòng cô cũng rất loạn, nhưng còn phải an ủi cậu ta.

[W To][ Bạn Không Nhìn Thấy Tôi ]: đây cũng không phải là lỗi của ông. Không phải có pass sao? Sao lại bị trộm?

[W From][ Bạn Không Nhìn Thấy Tôi ]: không biết nữa. Tôi mở phần mềm quét mấy lần rồi cũng không thấy vi tính có vi rút. Máy vi tính của tôi chỉ có mình tôi dùng, cũng không ai chạm qua.

Lap của Trâu Du dùng cho công việc, Fire Wall chắc đầy đủ cả, hơn nữa cô chỉ dùng có hai buổi tối, dùng xong cũng xóa hết lưu trữ, chắc cũng không sao.

[W To][ Bạn Không Nhìn Thấy Tôi ]: có biện pháp nàokhôi phục không?

[W From][ Bạn Không Nhìn Thấy Tôi ]: tôi đã gọi điện thoại cho bộ phận phục vụ khách hàng của Cửu Thành ① rồi, nhờ xem dùng, còn đang đợi tin.

Xảy ra chuyện như vậy, cô tự nhiên hết tâm trạng đi phó bản, lên kênh bang chào một tiếng rồi nghỉ.

[ Bang hội ][ Bí Đao Mùa Hè ]: hôm nay không thiếu trị liệu chứ? Tôi còn có chút việc, trước xuống, xin lỗi.

[W From][ Nại Hà Tình Thâm ]: bí đao mụi mụi, chuyện QWE em biết chưa?

[W To][ Nại Hà Tình Thâm ]: ừ. . . . . .

[W From][ Nại Hà Tình Thâm ]: em đi đi, an ủi ổng một chút. Mẹ nó, cái tên hacker sinh con không có * này đúng thất đức, để ông tra được là ai, thằng đó chết cũng không xong đâu!

Cô lui khỏi đoàn đội rồi logout. Nhìn qua QQ, Khúc Duy Ân không online;BBS, cũng không ở; gọi điện thoại, máy đã đóng.

Cô gọi điện thoại đến phòng cậu ấy, ông Tất bắt máy: “Khúc Duy Ân à? Nó đi sân tập chạy bộ rồi. Gái tìm đó có chuyện gì? Nó về tôi kêu nó goi lại cho.”

“A, không có gì, không cần.” Cô cúp điện thoại.

Phía nam khu túc xá có một sân tập mới xây, buổi tối rất nhiều người tới đây chơi bóng. An Tư Đông đi xuống lầu dạo hai vòng trên sân tập, cũng không tìm thấy bóng dáng Khúc Duy Ân, không thể làm gì khác là buồn bực đi về phòng.

Giặt xong quần áo tới ban công phơi khô thì cô hình như nhìn thấy ở sân cỏ dưới lầu có một bóng dáng quen thuộc. Cô cận hai độ, bình thường không mang mắt kiếng thì nhìn cũng không rõ. Đợi tới khi về phòng lấy kiếng ra thì bóng kia đã không còn. Cũng có thể là cô hoa mắt, đây chẳng qua là một bạn nam tương tư đứng dưới lầu ngắm phòng bạn gái nào thôi.

Hôm sau là lễ tốt nghiệp của tụi sinh viên, sáng sớm tập hợp ở sân thể dục. Khúc Duy Ân vì có ưu thế chiều cao và thể lực nên bị cầm cờ, đứng đầu cả khối. An Tư Đông đứng trong đám người chỉ có thể nhìn thấy màu cờ đỏ tung bay trong gió, trên cờ có in hang chữ màu trắng “Khoa công nghệ thông tin” .

Buổi lễ tốt nghiệp, hiệu trưởng lên rồi tới bí thư đảng lên, không phải phát biểu thì đọc diễn văn, cuối cùng tới lượt sinh viên lên sân khấu nhận bằng tốt nghiệp, hiệu trưởng sẽ dịch chuyển cọng dây trên mũ từ bên phải sang bên trái rồi bắt tay và chụp hình với hiệu trưởng. Nhưng bởi vì nhiều người tốt nghiệp quá, một mình hiệu trưởng lo không hết, nên ngoại trừ hiệu trưởng ra thì có mời thêm tám chủ nhiệm khoa làm khách mời.

Vận may của An Tư Đông tương đối khá, xếp trúng hang của hiệu trưởng. Đây là lần thứ nhất cô tiếp xúc với hiệu trưởng ở khoảng cách gần như vậy, còn có chút hồi hợp, kết quả lúc chụp hình vừa đúng nhìn thấy Khúc Duy Ân đang xếp hang ở đội bên cạnh. Hôm nay cô còn chưa nhìn thấy cậu ấy, hơi thất thần, mắt không nhìn ống kính. Sau này nhận được hình, Hiệu Trưởng Đại Nhân cười híp mắt nắm tay cô trong nhìn chằm chằm ống kính, trong khi cô lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn bên cạnh, 囧 chết rồi.

May là có chín hiệu trưởng, nhưng hơn ba ngàn sinh viên tốt nghiệp nên đẩy tới mười hai giờ trưa mới xong. Cả lớp ở lại chụp tấm hình chung, tập thể ném mũ tốt nghiệp, sau đó xôn xôn xao xao hẹn nhau lát đi đâu chụp hình làm kỷ niệm.

Ba mẹ Uông khiết cũng tới tham dự lễ tốt nghiệp, Uông Khiết đi theo ba mẹ chụp hình. An Tư Đông một mình đi tới ăn tin, sau lung có người chạy tới.

“An Tư Đông.” Cậu ấy lại không goi cô là bí đao .

“Hả?” hai người đi song song, cô phải ngẩng đầu ới nhìn thấy mặt cậu ấy.

“Đi căn tin ăn cơm à?” Cậu ấy cúi đầu nhìn cô một cái, “Một mình? Cùng đi nha.”

“Ừ. . . . . .”

“Buổi chiều chuẩn bị đi đâu chụp hình?” Ấy hỏi, không đợi cô trả lời lại nói, “Không có hẹn ai thì đi với tụi này đi, Bạn Không Nhìn Thấy Tôi có máy ảnh SLR , kỹ thuật chụp hình của ổng cũng rất tốt.”

“oh`.”

Hai người im lặng đi một lát.

“Ách. . . . . .”

“Cái đó. . . . . .”

Hai người cùng lúc mở miệng, lại cùng lúc dừng lại.

Khúc Duy Ân nói: “Bạn nói trước đi.”

Cô cân nhắc lời nói: “Chính là về cậu. . . . . .”

“Ha, thì ra trốn ở đây, không đợi tụi này đã chạy đi trước! Thấy sắc quên nghĩa!” Có hai người từ phía sau lưng đuổi theo, ôm vai Khúc Duy Ân. Cô quay đầu lại, chỉ thấy một hàm rang trắng sáng, là Nại Hà Tình Thâm. Bên cạnh Bạn Không Nhìn Thấy Tôi ôm một cái máy chụp hình, ống kính như ống nhòm, còn có ba góc nhìn nữa.

Bạn Không Nhìn Thấy Tôi nói: “Bí đao mụi mụi, cái tấm hình siêu đẹp siêu hấp dẫn, của cái hôm off là tôi chụp đó, kỹ thuật không tệ chứ? Hôm nay tôi nhất định chụp bà đẹp hơn, chụp hai người còn đẹp hơn hình cưới luôn! Tôi lo hết cho!”

Cái gì là siêu đẹp siêu hấp dẫn, còn hình cưới. . . . . . Cô im lặng liếc nhìn Khúc Duy Ân, vừa vặn cậu ấy cũng quay đầu nhìn cô, cái mặt phơi tới đen kia lại có tia ửng hồng, nụ cười không che giấu được. Cô cũng có chút cảm thấy xấu hổ, chỉ lo cúi đầu đi.

Không biết mới vừa rồi cậu ấy định nói gì? Còn chưa nói hết đã bị chặn lại.

Cử nhân cũng phải thi dáng, giống như cô loại này chiều cao, mặc lên người giống như chùm lên cái túi to vậy, mà những bạn học có dáng cao kia liền có ưu thế hơn nhiều. Cô không thể không thừa nhận, thật ra thì nhìn Khúc Duy Ân từ một góc độ khá cũng có chút chút đẹp trai, ngay lúc này đi chung với anh chàng hot boy Nại Hà Tình Thâm, cậu ấy cũng không thua kém gì.

A. . . . . . Cũng có thể vì hôm nay cô không đeo mắt kiếng, đứng xa nên cũng không nhìn rõ mấy cái mụn và lỗ chân lông vì nội tiết tố phân bố không đồng đều mà tích tụ đầy mặt đi?

Đoàn người một đường cười nói đi về phía căn tin. An Tư Đông người lùn bước nhỏ, dần dần bị rơi lại phía sau ba bnj nam. Chuyển qua một ngã tư đường, đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi cô: “Đông Đông.”

Giọng kia ấm như gió xuân lại làm cô giống như bị rớt vào hầm băng.

Cô xoay người sang. Ven đường có một người đang đứng, áo sơ mi trắng, quần dài, gọng kính mảnh màu bạc, da trắng, dáng gầy, đôi môi mỏng cong lên, cười đến dịu dàng vô hại. Anh phong trần mệt mỏi, trong tay còn kéo một vali, giống như cái hôm lễ tình nhân vô tình gặp anh ở cổng trường cấp ba vậy.

Lần đó anh như vậy xuất hiện ở trước mặt cô, cũng không lâu lắm cô liền không biết như thế nào lại thành bạn gái của anh; giờ anh lại tới, lần này anh lại mang tới cái gì đây?

Đồng phục cử nhân rất dày, nắng cuối tháng sáu vẫn còn rất chói đến rát da vậy, trước ngực sau lưng cũng có một lớp mồ hôi rồi, dinh dính trên người. Mặt trời lơ lửng, nắng chói mắt, mồ hôi kia lại đột nhiên biến thành lạnh như băng. Trâu Du đi về phía cô, cười dịu dàng, giang hai cánh tay ôm chặt lấy cô.

“May mà kịp.” Anh nói, ở bên tai cô nhẹ nhàng in một nụ hôn.

Máu cả người cô cũng đọng lại. Sau lưng giống như có hai lưỡi kiếm bắn thẳng người cô, trong lòng có một tiếng gào thét: không phải vậy, không phải vậy!

Nhưng , không phải là cái gì đây? Trâu Du là bạn trai cô, đó là sự thật, không phải sao?

Trâu Du buông cô ra, kéo tay cô đi tới trước mặt ba người kia.”Xin chào, bạn chính là QWE à ? Tôi nghe Đông Đông nói qua, hai người là bạn cùng lớp phải không.” Anh vươn tay tới trước mặt Khúc Duy Ân, “Cám ơn sự chăm sóc của bạn với Đông Đông, tôi là bạn trai của Đông Đông, chúng ta từng gặp nhau rồi , ID trong game của tôi là Vạn Thủy Thiên Sơn.”

Khúc Duy Ân không có bắt tay. Cho dù đang cúi đầu, cô cũng có thể cảm thấy hơi thở lạnh chung quanh. Cô không dám ngẩng đầu, không dám nhìn cậu ấy, cô không biết dáng vẻ mình bây giờ như thế nào.

Trâu Du cũng không để ý, thu tay lại ôm bả vai cô: “Các bạn bạn à, tôi và Đông Đông đi trước, tạm biệt.” Lại cúi đầu nói với cô: “Chúng mình về phòng em để vali, lại đi ăn cơm, có được hay không?”

Cô như khúc gỗ bị anh mang tới ký túc xá. Đi được một đoạn, cô không nhịn được quay đầu lại, Khúc Duy Ân còn đứng ở ngã tư đường đó. Cơm trưa rất nhiều người đi qua đi lại, thỉnh thoảng có bạn đạp xe xẹt qua trước mặt cậu ấy, tiếng chuông nhẹ nhàng, nắng chiếu qua tán lá lấm tấm vết lốm đốm. có lẽ những tia nắng kia đều là trắng đen, giống như thế giới linh hồn sau khi chết trong WOW, chỉ có bóng hình cứng đơ ngay đó, nhưng ở đây không có cái nút đỏ sống lại ngay giữ màn hình, nhìn mà thấy chấn động.

“Đông Đông?” Trâu Du gọi cô, “Đi thôi.”

Cô lặng lẽ quay người lại.

Nếu như khi đó biết, đây là lần cuối cùng nhìn thấy cậu ấy, cô nhất định sẽ nhìn lâu một chút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện